*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tiệm ăn họ chọn ở gần khu quay phim. Đám người Lục Như Vân đến phòng riêng thì Đoàn Thu Hàn vẫn chưa qua bởi vì anh ta lại bắt đầu quay một bộ phim thần tượng kinh phí thấp,.

Tần Trăn Trăn nắm tay Lục Như Vân đi trên hành lang, nghĩ đến cảnh lần đầu tiên hiểu lầm Chương Y Dao và Đoàn Thu Hàn có mờ ám, cô lại bất chấp mọi thứ ôm lấy Lục Như Vân liền cảm thấy buồn cười.

Lục Như Vân nghe thấy tiếng cười của cô bèn hỏi:

"Có chuyện gì sao?"

Tần Trăn Trăn chỉ chỉ chỗ cách đó không xa nói:

"Chị còn nhớ lần đó em ôm chị không? Khi đó em ở cầu thang nghe thấy cô Chương và Đoạn đạo muốn công khai quan hệ, em cảm thấy đầu chị đội nón xanh, sợ chị đau lòng nên ôm lấy chị."

Tần Trăn Trăn dùng một hơi giải thích, rốt cuộc Lục Như Vân cũng biết được tại sao trước đây tự nhiên Tần Trăn Trăn lại bất ngờ ôm cô, cái ôm đó hại cô suy nghĩ miên man cả nửa ngày, còn cho rằng cô ấy có ý với mình.

Nhưng đều là ảo giác.

Lục Như Vân nghiêng đầu nhìn Tần Trăn Trăn ở bên cạnh, đi đến chỗ lúc trước các cô ôm nhau cô nhịn không được ôm eo Tần Trăn Trăn, Tần Trăn Trăn cảm thấy khó hiểu quay đầu nhìn cô. Cô vui vẻ, mặt mày hớn hở nói:

"Trăn Trăn, chị rất thích em."

Rất thích con người đơn giản, rất thích tính cách thẳng thắn, rất thích mỗi ưu điểm khuyết điểm của cô ấy.

Càng thích bây giờ có thể ôm lấy cô ấy, có thể hôn cô ấy mà không phải ảo giác.

Cô ấy là chân thật, ở ngay bên cạnh cô.

Cảm giác rung động phát ra từ linh hồn khiến cho cô không nhịn được thích người ở trước mặt nhiều hơn một chút, lại nhiều hơn một chút, mãi cho đến khi trong ánh mắt trong lòng cô đều là cô ấy.

Tần Trăn Trăn hơi ngỡ ngàng khi nghe lời tỏ tình này, cô ngây người mấy giây mới hoàn hồn, mặt đỏ bừng:

"Chị làm gì vậy, những lời này sau này đừng nói ở ngoài!"

Cô hờn dỗi trách cứ nhưng không che giấu được vui vẻ hiện lên trên mặt, rất hào hứng. Lục Như Vân gật đầu:

"Ở nhà thì có thể mặc sức nói nhỉ?"

Tần Trăn Trăn:...

Sao trước đây cô không phát hiện Lục Như Vân còn có mặt này?

Cô thật sự-- thích quá đi à!

Tần Trăn Trăn hớn hở tiến đến hôn lên mặt Lục Như Vân, giọng nũng nịu:

"Ở nhà chị nói gì cũng được!"

Lục Như Vân cụp mắt xuống, ôm chặt Tần Trăn Trăn:

"Vậy tối nay trở về, trả một lần nhé?"

Tần Trăn Trăn:...

Chương Y Dao đứng ở phía sau hai người, nhìn thấy bóng lưng các cô ôm lấy nhau thì ngón tay cắm vào lòng bàn tay, cảm xúc điên cuồng dâng lên trong ánh mắt, nhanh chóng trở nên phai nhạt rồi trở lại bình thường.

"Như Vân, Trăn Trăn."

Chương Y Dao đi tới, rất tự nhiên tựa vào bên vai Lục Như Vân:

"Thu Hàn nói lát nữa mới đến, bảo chúng ta đi trước."

Lục Như Vân mỉm cười nói với Tần Trăn Trăn:

"Đi thôi, chúng ta đi vào trước."

Tần Trăn Trăn và Chương Y Dao chào hỏi rồi đi vào phòng riêng.

Sau khi ba người các cô vào trong, Chương Y Dao hỏi:

"Như Vân, cậu gọi cho Song Song chưa?"

Lục Như Vân gật đầu:

"Mình gọi rồi, lát nữa cậu ấy đến."

Chương Y Dao ngồi bên cạnh cô, mỉm cười:

"Cậu ấy cứ thích như vậy, cứ tới trễ, bà chủ như cậu quá chiều cậu ấy rồi."

Lục Như Vân cười cười:

"Không có đâu, khoảng thời gian này cậu ấy khá mệt."

"Mệt cái gì, cho rằng mình không biết à, bộ phim của cậu năm sau mới quay, trong khoảng thời gian này không có hoạt động nào."

Hai người một câu rồi lại một câu trò chuyện, Tần Trăn Trăn không chen lời vào được, cô bèn cúi đầu uống trà, Lục Như Vân nhìn thấy hành động của cô liền mím môi cười:

"Trăn Trăn cũng biết cậu ấy bận chuyện ở phòng làm việc, Trăn Trăn em nói xem, gần đây Song Song bận đúng không?"

Tần Trăn Trăn bị gọi tên, nước trong miệng đang nuốt xuống, cô ho khẽ, Lục Như Vân vội vỗ vỗ lưng cho cô, giúp cô điều hòa hơi thở.

Chương Y Dao nhìn hành động vô cùng thân thiết giữa hai người, vùng chân mày hơi nhíu lại, cô ta cười nói:

"Trăn Trăn, em có ổn không?"

Tần Trăn Trăn gật đầu:

"Không sao không sao."

Từ lúc Lục Như Vân nói với cô trước đây Chương Y Dao từng bị bệnh nên thái độ thù địch của cô đối với Chương Y Dao đã giảm đi rất nhiều, ít nhất không còn chống đối nữa, nghĩ đến trọng tâm câu chuyện trước đó của hai người, cô nuốt nước xuống sau đó trả lời:

"Gần đây Song Song rất bận."

Phòng làm việc của Lục Như Vân bắt đầu tuyển người mới.

Thật ra đề nghị này là do Tần Trăn Trăn đề xuất, cô cảm thấy ánh mắt của Lục Như Vân rất độc đáo, giỏi phân tích và phán đoán, lại hiểu rõ chuyện trong giới giải trí, đặc biệt biết khai thác, để cô ấy chỉ đường cho người mới thì không gì tốt hơn nữa. Cho nên lần này, Hạ Song Song bắt đầu bận rộn.

Chương Y Dao nghe xong lời giải thích của Tần Trăn Trăn liền nói:

"Trăn Trăn cũng giỏi thật, Như Vân trời sinh cứng nhắc, trước giờ không nghe lời người ta khuyên, em không biết trước đây tôi từng khuyên cậu ấy ra ngoài giải sầu, mười lần thì sáu lần đều không chịu."

"Cuối cùng vẫn là tụi tôi đến chỗ cậu ấy mời cậu ấy."

"Cũng vì vậy mà tôi còn cố ý làm thêm chìa khóa nhà để tiện đi tìm cậu ấy."

Lục Như Vân nghe thấy lời này liền ngẫm nghĩ:

"Cậu có nói quá lên không?"

Chương Y Dao chừng cô đầy khí thế:

"Sao lại không, năm đó tuyết rơi cậu nhớ không, mình bảo cậu lái xe đi du lịch nông thôn với tụi mình, kết quả thì sao, cậu sống chết không chịu ra ngoài."

"Còn năm kia nữa..."

Cô ta nói luyên thuyên về những chuyện thường nhặt thật lâu, cuối cùng mới nhìn Tần Trăn Trăn nói:

"Xin lỗi Trăn Trăn, con người tôi nói nhiều vậy đó, vừa nhắc tới chuyện trước kia thì nói mãi không xong."

Tần Trăn Trăn mỉm cười lắc:

"Không sao."

Nói cô nghĩ nhiều cũng được, nghĩ quá nhiều cũng được nhưng cô cảm thấy Chương Y Dao luyên thuyên không phải ôn chuyện với Lục Như Vân mà ngược lại như thể ra oai đánh phủ đầu cô, nói cho cô biết trước kia họ rất thân thiết?

Tần Trăn Trăn không muốn dùng ý nghĩ này để nghi ngờ người khác, huống chi là bạn thân nhiều năm của Lục Như Vân. Nhưng cái cảm giác này ngày càng mãnh liệt, trong lòng cô thoáng xuất hiện cảm giác không được thoải mái.

Chương Y Dao nhìn thấy sắc mặt cô khẽ thay đổi, mi mắt cô ta rũ xuống, khóe môi giương lên, nói cảm ơn:

"Trăn Trăn, em không ghét bỏ thì tốt quá."

Tần Trăn Trăn ngước mắt nhìn cô ta, rốt cuộc không nhịn được vừa cười vừa nói:

"Sao lại ghét bỏ chứ, cô và Như Vân hiếm khi gặp mặt, nói nhiều là chuyện bình thường."

Chương Y Dao nghe thấy lời này khóe miệng rủ xuống, cô ta mím môi không nói tiếp.

Có người gõ cửa phòng, Hạ Song Song như một cơn gió bay tới:

"Lạnh muốn chết."

"Trời này muốn lạnh chết người ta hay sao á?" Cô đi vào trong phòng, không hề nhận thấy bầu không khí khác lạ, cô nói với Chương Y Dao: "Dao Dao, cậu mặc váy không lạnh hả?"

Chương Y Dao ngẩng đầu cười:

"Không sao, không lạnh."

Hạ Song Song theo bản năng khép chặt áo khoác ngoài của mình, tùy tiện ngồi xuống bên cạnh Chương Y Dao. Không bao lâu, nhân viên mang thức ăn lên, Chương Y Dao gọi điện cho Đoàn Thu Hàn, anh ta nói sẽ tới ngay.

Tần Trăn Trăn và Lục Như Vân nhỏ giọng thì thầm, không biết họ đang nói gì, từ đầu đến cuối Lục Như Vân đều mỉm cười, thỉnh thoảng gật đầu. Chương Y Dao cúp máy, muốn kéo Lục Như Vân tán gẫu nhưng bị Hạ Song Song ngăn lại:

"Cậu đừng đi làm phiền họ."

"Cậu không phát hiện bây giờ họ càng ngày càng tốt hơn sao?"

Hạ Song Song nghĩ cuối cùng Lục Như Vân cũng có thành quả, cô mỉm cười:

"Lần này tốt rồi. Cậu và Thu Hàn, Như Vân và Tần Trăn Trăn, hai cặp đôi hoàn mỹ, còn dư lại mình mình độc thân cẩu*."

*单身狗 (shēndàngǒu) là tiếng lóng internet đang thịnh hành hiện nay nói về những bạn trẻ vẫn đang độc thân ở Trung Quốc. Nói cách khác, Độc thân cẩu - 单身狗 là từ dùng để chỉ những người không có đối tượng yêu đương hoặc không trong trạng thái hôn nhân.

Chương Y Dao bị Hạ Song Song kéo lại thì không vui nhưng không thể hiện ra bên ngoài, ngược lại còn an ủi:

"Vậy cậu cũng đi tìm một người đi, đừng có quấn lấy Như Vân cả ngày."

Hạ Song Song nghiêng đầu nhìn Chương Y Dao:

"Mình đâu có ngày nào cũng quấn lấy cậu ấy, mấy ngày nay mình bận muốn chết luôn."

Cô bĩu môi, nhấp một ngụm trà nóng.

Chương Y Dao nhìn cô như vậy bèn quét mắt một vòng, hỏi:

"Đúng rồi, mình nghe nói Như Vân mở phòng làm việc, sao đây, cần mình giúp một tay không?"

Hạ Song Song quay sang nhìn cô ta:

"Cậu muốn qua hả?"

Chương Y Dao tỏ vẻ tự nhiên:

"Năm sau công ty cắt giảm biên chế, mình phải tìm đường lui trước."

Hạ Song Song ngẫm nghĩ:

"Cái này phải hỏi Như Vân."

Tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong phòng làm việc đều do Lục Như Vân quyết định, cô chỉ phụ trách chạy việc.

Chương Y Dao đến giúp đỡ thật ra cũng không phải không được, trước đây cô và Chương Y Dao đều có ý định làm người đại diện của Lục Như Vân, sau này cô xích mích với người trong nhà, Lục Như Vân không ít lần giúp cô còn để cô làm người đại diện.

Sau này cô từng nghĩ đi nghĩ lại vô số lần nếu trước đây Như Vân không chọn cô làm người đại diện mà lựa chọn một người có trách nhiệm như Chương Y Dao thì có phải bây giờ đã khác không.

Chỉ là những điều này chỉ là tưởng tượng vô ích, Hạ Song Song lắc đầu, kết cục đã định nhiều năm, suy nghĩ chỉ tăng thêm phiền não.

Huống chi bây giờ Như Vân đã cực kỳ tốt đẹp.

Có vợ, sự nghiệp cũng phát triển không ngừng. Trước đây Lục Như Vân không phải thiếu một người đại diện có trách nhiệm mà là thiếu một người như Tần Trăn Trăn.

Hạ Song Song nghĩ tới đây bèn lén nhìn Tần Trăn Trăn, càng nhìn càng phát hiện thuận mắt hơn nhiều, cô còn đích thân rót cho Tần Trăn Trăn một ly trà.

Tần Trăn Trăn thấy Hạ Song Song tự nhiên nịnh nọt, có chút khó hiểu nhìn Hạ Song Song:

"Bận tới ngu người luôn rồi à?"

Hạ Song Song tức giận phản bác:

"Em mới bận đến ngu người á!"

Chương Y Dao cũng hùa theo họ cười nói:

"Trăn Trăn đừng giận, Song Song luôn thẳng tính vậy đó."

Tần Trăn Trăn ngập ngừng:

"Không sao, không nên nổi giận với kẻ ngốc."

Hạ Song Song hậm hực, ngồi mạnh xuống ghế, không lâu sao Đoàn Thu Hàn đến. Tần Trăn Trăn cũng xem như quen anh ta nên gật đầu chào:

"Đoàn đạo."

Đoàn Thu Hàn đi đến ngồi bên cạnh Chương Y Dao, cười nói với Tần Trăn Trăn:

"Cô Tần."

Tần Trăn Trăn nhìn Lục Như Vân, Lục Như Vân mím môi cười nói:

"Thu Hàn, anh đừng khách sáo vậy, gọi em ấy là Trăn Trăn đi, mọi người đều là người của mình."

Hạ Song Song gật đầu:

"Đúng vậy, đều là người của mình không cần khách sáo, nói không chừng ngày nào đó phim điện ảnh của anh còn phải mời em ấy đóng đó nha."

Đoàn Thu Hàn nghe vậy vội cười xua tay:

"Anh mời không nổi đâu."

Giá trị diễn viên trong giới này đều không cố định. Giá của Tần Trăn Trăn trước đây hắn cắn răng còn có thể mời được, nhưng gần đây sau khi trải qua tuyên truyền thì giá trị lên như diều gặp gió, bán anh ta cũng mời không nổi.

Tần Trăn Trăn nghe thấy lời này liền cúi đầu cầm ly lên:

"Em có thể diễn vì bạn bè."

Đoàn Thu Hàn nghe thấy, gương mặt tuấn tú rạng rỡ hơn, cũng nâng ly chạm ly của cô:

"Được, thù lao như Như Vân nha."

"Anh miễn cưỡng mỗi ngày cho phép hai đứa em đi trước nửa tiếng."

Hạ Song Song đang ăn, nghe vậy sợ thiên hạ chưa đủ loạn bèn chen vào:

"Nửa tiếng à, Thu Hàn anh không tin tưởng Như Vân rồi, ít nhất cũng thả người ta hai tiếng."

Lục Như Vân mím môi:

"Hạ Song Song."

Hạ Song Song bĩu môi:

"Mình giỡn thôi, nói chứ hôm qua cậu không đi tập luyện, huấn luyện viên gọi điện hỏi cậu bận việc à."

Lục Như Vân cúi đầu:

"Không sao, nói huấn luyện viện từ đây đến cuối tháng mình không đi."

"Cậu bận?"

"Không phải." Lục Như Vân gắp miếng cánh gà cho Tần Trăn Trăn: "Mấy ngày nay mình tập luyện cái khác."

Tần Trăn Trăn đang cúi đầu gặm cánh gà chợt ho khan, mặt ửng đỏ lên.

DM rèn luyện cái khác!

- --Hết chương 88---

Ps. Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!^^



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play