*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tần Trăn Trăn mất ngủ, hai người thường đối diễn xong cũng đã gần mười giờ, bởi vì đồng hồ sinh học của Lục Như Vân mười giờ lên giường nhưng hôm nay bởi vì Tần Trăn Trăn hơi phân tâm cho nên khó khăn lắm đối diễn đến mười một giờ mới kết thúc, màn đối diễn đã kết thúc nhưng làn sóng hình ảnh gợn lên trong đầu cô vẫn chưa kết thúc.

Sau khi cô liên tục cười thì Lục Như Vân đã chủ động vào vai của cô, lúc cô từng bước từng bước đi đến bên cạnh Lục Như Vân quả thật cô muốn hôn lên một cách cuồng nhiệt. Cũng may lý trí vẫn còn.

Trước khi cô ấy vẫn chưa chủ động đề cập bệnh tình của mình thì cô không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Một đêm không ngủ, cô lắng nghe tiếng động khe khẽ trên lầu truyền đến, cô phát hiện âm thanh ngày càng nhỏ, thậm chí thỉnh thoảng không có tiếng động, khí sắc của Lục Như Vân cũng càng ngày càng tốt hơn trước nhiều.

Tần Trăn Trăn ở trên giường trằn trọc cả đêm thì Lục Như Vân cũng nhìn chằm chằm trần nhà đến khuya. Lúc đối diễn Lục Như Vân không phát hiện, chỉ là khi kết thúc rồi cô mới ý thức Tần Trăn Trăn dựa vào gần như vậy, hơi thở của hai người quấn lấy nhau, cô vừa nhắm mắt đã có thể hình dung được rõ ràng sườn nghiêng xinh đẹp của gương mặt kia, cả dáng vẻ ngủ, cả tiếng hơi thở kề bên tai.

Cô ở trên giường trở mình, cái cảm giác mất ngủ này cô đã quá quen thuộc.

Lúc này đã gần đến tháng mười hai, khi phía chân trời vẫn còn chưa có tia sáng ló dạng thì Tần Trăn Trăn nhận được điện thoại của Quý Lộ, cô mới chợp mắt được một lát, vẫn còn rất buồn ngủ, giọng Quý Lộ như lọt vào trong sương mù, vang vọng:

"Trăn Trăn, em dậy chưa?"

Tần Trăn Trăn lầm bầm hai câu thì cúp máy, Quý Lộ âm thanh cuộc gọi bị cúp, trong nhất thời vẫn không biết nên rõ cửa hay không. Từ lúc Tần Trăn Trăn dọn qua ở chung với Lục Như Vân cô rất hiểu chuyện không có đi vào, mỗi ngày chỉ canh ở cửa, mấy ngày nay Lục Như Vân không quay, đều ở trong nhà cho nên Trăn Trăn cũng không ăn đồ ăn bên ngoài.

Quý Lộ nhìn thời gian từng giây từng phút trôi qua trước mặt, sau đó thở dài quyết định gõ cửa.

Lục Như Vân vừa xuống lầu thì nghe thấy tiếng gõ cửa, đồng hồ sinh học của cô rất đúng giờ, cho dù ngủ trễ thì sáng sớm cô cũng thức dậy đúng giờ, hơn nữa chỉ là mất ngủ thôi mà, cô quá sớm thành thói quen.

Cô đi tới cửa, mở cửa. Một cơn gió lạnh thổi vào, cô ho khan hai tiếng, nhìn thấy Quý Lộ ở ngoài cửa hà hơi (sưởi ấm) thì nhíu mày:

"Vào đi."

Quý Lộ quan sát sắc mặt cảm xúc rõ ràng của Lục Như Vân, nhìn thấy người này vẫn mặc áo ngủ, tóc dài hơi rối, cô đoán là mới dậy, cô không khỏi có chút chột dạ:

"Lục lão sư, có phải tôi quấy rầy hai người không?"

Lục Như Vân liếc nhìn Quý Lộ, Quý Lộ cũng được xem là làm một trợ lý tròn bổn phận, chỉ cần nơi có Tần Trăn Trăn là có thể thấy cô chạy xung quanh, trước đây Song Song và Tần Trăn Trăn có mâu thuẫn thì cô giống như che chở con cái, canh giữ bên cạnh Tần Trăn Trăn, nghĩ tới đây, sắc mặt Lục Như Vân dịu hơn:

"Không có, cô ngồi đi."

Quý Lộ nhìn thấy sắc mặt cô ôn hòa hơn thì không biết tại sao càng chột dạ hơn. Trước đây lúc cô và Hạ Song Song cãi nhau cũng không ít lần nói xấu Lục Như Vân, thậm chí còn ở trên mạng cùng antifan bôi xấu người ta, bây giờ cái tài khoản phụ đó vẫn còn trong Weibo của cô, cô không dám để người khác biết.

Nhìn thấy ánh mắt của Lục Như Vân vẫn đặt trên người mình, Quý Lộ cúi đầu cắn môi, nhỏ giọng hỏi:

"Lục lão sư, Trăn Trăn dậy chưa? Còn một tiếng nữa chúng tôi phải đến trường quay rồi."

Lục Như Vân đang bước về phía nhà vệ sinh chợt dừng bước, nhìn về phía phòng sách cô cụp mắt xuống, mấy giây sau mới nói với Quý Lộ:

"Để tôi đi kêu cô ấy."

Quý Lộ không ngừng gật đầu:

"Cảm ơn Lục lão sư."

Mãi cho đến khi Lục Như Vân vào trong phòng cô mới thở phào một hơi.

Có phải bởi vì trước đó nói xấu Lục Như Vân quá nhiều cho nên lúc này đối diện với người thật, cô lại luống cuống sợ sệt như vậy?

Ánh mắt của Quý Lộ nhẹ nhàng nhìn cửa phòng sách khép lại. Lục Như Vân vào phòng, bật đèn. Tần Trăn Trăn còn ôm chăn ngủ say sưa. Trong phòng mở điều hòa vừa phải, người này nghiêng người ngủ, một nửa chiếc chăn mỏng bị cô đạp xuống dưới, nửa người lộ ra bên ngoài.

"Trăn Trăn?"

Lục Như Vân đến gần thêm hai bước, ngồi bên mép giường gọi. Tần Trăn Trăn nghe thấy tiếng gọi liền dùng gối che đầu lại, cả gương mặt vùi vào trong gối. Vì hành động này áo ngủ bị kéo ra một mảng lớn.

Lúc này không giống lúc đôi diễn tối qua, cô ấy mặc đồ ngủ rộng thùng thình. Bởi vì tay làm loạn nên lộ ra một mảng lớn da thịt ở vai, Lục Như Vân chỉ nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt, ngồi thẳng thớm.

Bởi vì... bên dưới áo ngủ của Tần Trăn Trăn không có vật che chắn.

Cô ngồi ngay ngắn, đưa lưng về phía Tần Trăn Trăn, dù cô gọi nhiều lần Tần Trăn Trăn vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, cô dứt khoát đưa tay lay người này, nhưng khi tay chạm vào chiếc áo ngủ mỏng manh kia thì đầu ngón tay khẽ run, cuối cùng vẫn tiếp tục.

"Trăn Trăn."

Tần Trăn Trăn lầm bầm, dường như cảm thấy phiền nên đưa tay đẩy tay Lục Như Vân ra, Lục Như Vân thở dài, xoay người, lấy gối đầu đang đè nặng nữa bên mặt của Tần Trăn Trăn xuống:

"Tần Trăn Trăn, dậy thôi."

Cô hoàn toàn không ý thức được mình đang dùng giọng dỗ dành con nít để gọi cô ấy, giọng không chút hung, thậm chí có vài phần âu yếm.

Tần Trăn Trăn bị lấy gối đi, cô quơ quơ tay. Lục Như Vân theo phản xạ đưa tay đặt lên tay Tần Trăn Trăn, Tần Trăn Trăn thỏa mãn ôm lấy cánh tay Lục Như Vân, mặt dụi dụi vào, xúc cảm nhẵn nhụi, bóng loáng khiến Tần Trăn Trăn thở dài thỏa mãn, trong lòng Lục Như Vân cũng theo đó mà hỗn loạn.

"Cốc cốc." Có người gõ cửa, Lục Như Vân chợt hoàn hồn, cô thu lại nụ cười trên mặt, đứng lên, xốc chăn của Tần Trăn Trăn.

"Hắt xì---" Tần Trăn Trăn ngồi trên xe hắt hơi, cô vuốt vuốt mũi, nhớ lại cảnh tượng sáng sớm bị kéo mất chăn sáng nay mà cảm thấy đau đầu.

"Lục lão sư vào phòng làm gì?" Tần Trăn Trăn xoa xoa chóp mũi hỏi. Quý Lộ suy nghĩ một hồi, nói: "Vào rất lâu."

Tần Trăn Trăn thở dài, không tha thiết sống nữa.

Tiêu rồi, để cô ấy nhìn thấy tư thế ngủ xấu xí của cô, đã thế còn gọi không tỉnh. Bây giờ không biết trong lòng cô ấy nghĩ sao về mình, nhất định là tức giận, không tức giận sao xốc chăn của mình.

"Hắt xì!" Cô còn chưa nghĩ xong thì lại hắt hơi, Quý Lộ thấy cô sáng sớm đã hắt hơi mấy lần không khỏi lo lắng, hỏi:

"Em sao vậy? Bị cảm sao?"

Tần Trăn Trăn hắng giọng, hôm qua quay vài cảnh đều mặc đồ phong phanh, không cảm cũng lạ, cô nói với Quý Lộ:

"Lát nữa chị pha cho em chút trà nóng."

Quý Lộ gật đầu, đưa điểm tâm ở bên cạnh cho cô:

"Ăn chút nha?"

Tần Trăn Trăn lắc đầu, bây giờ cô thật sự không có khẩu vị.

Lúc cô đến đoàn phim thì đã bắt đầu rồi, cảnh quay này là cảnh Trần Phong và vợ trước Trương Thiến, hai người bằng tuổi nhau, khí chất cũng không chênh lệch lắm, đứng chung chỗ rất xứng, diễn cảnh phu thê hoàn toàn không thành vấn đề.

Tần Trăn Trăn đứng bên ngoài xem, mấy phút sau thợ trang điểm đến dẫn cô đi hóa trang, Quý Lộ đi lo trà nóng, chờ cô mang trà vào phòng trang điểm thì nhìn thấy Tần Trăn Trăn cầm điện thoại xem.

Mấy ngày nay, điện thoại của Tần Trăn Trăn ít khi có cuộc gọi, Weibo cũng do Mạnh Hân xử lý, điện thoại hầu như đều ở để bên người, cho nên Quý Lộ không thấy cô cầm điện thoại mà lúc này còn nhìn vài lần.

"Trà nè, Trăn Trăn."

Quý Lộ đưa trà cho Tần Trăn Trăn, Tần Trăn Trăn đặt điện thoại lên hai chân, cầm ly nước uống, phút chốc một cảm giác ấm áp chạy khắp cơ thể, cô uống trà xong, can đảm cũng tăng lên, vừa rồi cân nhắc nghĩ tới nghĩ lui có nên gởi tin nhắn cho Lục Như Vân hay không thì lúc này gởi tin nhắn đi mà không chút nghĩ ngợi.

- Lục lão sư, tôi bị cảm rồi.

Lục Như Vân vừa dọn dẹp nhà xong thì nghe thấy tiếng tin nhắn, cô còn tưởng Hạ Song Song gởi tin cho cô nên cầm lên xem/

Là Tần Trăn Trăn gởi tin nhắn đến, Tần Trăn Trăn gởi xong còn kèm theo icon đáng thương.

Lục Như Vân nhìn chằm chằm điện thoại: Bị cảm?

Là do sáng nay cô xốc chăn khiến cô ấy bị cảm lạnh?

Trong ánh mắt cô dâng lên cảm xúc phiền não, cô gởi tin cho Tần Trăn Trăn: Có ổn không?

Gởi đi chỉ có ba chữ lại cảm thấy lạnh như băng, cô nhìn icon Tần Trăn Trăn gởi trong khung tin nhắn, tay cô chạm vào icon đó. Cô rất ít khi chơi điện thoại, gởi tin nhắn càng ít hơn. Lúc này trong Wechat, hệ thống tự xuất hiện một gói icon, cô chọn nửa ngày cũng không tìm được cái thích hợp nên dứt khoát gởi cái icon đầu tiên đi.

Tần Trăn Trăn đang uống trà nóng, nghe thấy tiếng tin nhắn liền càm lên xem, trà trong miệng chưa kịp nuốt suýt phun ra ngoài, ý của Lục Như Vân là sao?

Cô bị cảm, cô ấy rất vui phải không?

Tần Trăn Trăn bũi môi, cô ném điện thoại cho Quý Lộ, ngẩng đầu lên trang điểm.

Trần Phong và Trương Thiến sau khi diễn xong liền quay lại phòng hóa trang, hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm:

"Cuối tuần à?"

"Ừ, thương lượng với Dư đạo rồi, cuối tuần."

"Cũng được, để em đi hỏi Trăn Trăn."

Trương Thiến nói xong cũng đi đến bên cạnh Tần Trăn Trăn ngồi xuống, nhìn cô vẫn còn đang trang điểm, cô cười nói:

"Em tới rồi à."

Tần Trăn Trăn mở mắt ra:

"Chào chị Thiến."

Trương Thiến cười gật đầu:

"Vừa rồi Dư đạo nói cho chị biết cuối tuần này sẽ xuất ngoại với Trần lão sư, em xem lại lịch trình, có vấn đề gì không nha."

Tần Trăn Trăn suy nghĩ một chút, gần đây toàn bộ thông cáo của cô đều đẩy rồi, thì tháng sau, thời gian không vướng víu, cô do dự trả lời:

"Em không thành vấn đề, địa điểm ở đâu vậy chị? Hay chỗ đã quyết định kia?"

Trương Thiến hắng giọng:

"Vẫn là ở đó, những thứ khác Dư đạo đã sắp xếp xong cả rồi."

Tần Trăn Trăn gật đầu, Trương Thiến ngồi bên cạnh ghế trang điểm của cô, Quý Lộ lo lắng cô bị cảm nên sớm rót nước cho cô uống thuốc, cô vừa uống xong thì nghe thấy nhân viên công tác đến bảo họ chuẩn bị bắt đầu.

Từ sau khi gởi tin nhắn cho Tần Trăn Trăn thì Lục Như Vân hơi đứng ngồi không yên, cô đi qua lại trong phòng khách hai vòng, đi đến cửa phòng sách thì khựng lại, cô vô thức đi đến phòng sách.

Căn phòng vẫn như lúc Tần Trăn Trăn rời đi, hơi lộn xộn, chăn bị xốc đặt lên giường, gối đầu cũng đầu này một cái đầu kia một cái, hai bộ đồ ngủ vẫn còn treo trên kệ áo gần cửa sổ sát đất, trong phòng tràn ngập mùi hương thoang thoảng, gần giống với mùi trên cơ thể Tần Trăn Trăn.

Lục Như Vân ngồi trên giường, ánh mắt lướt qua bệ ngồi cửa sổ, rèm cửa chưa kéo lại, gối ôm còn đặt trên chăn, trước mắt cô thoáng hiện lên một hình ảnh, dáng người xinh đẹp nửa nghiêng ngủ trên bệ ngồi cửa sổ, có ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên người cô ấy, thêm vài vầng sáng, cô ấy ngủ rất thản nhiên, ngủ rất yên giấc. Lục Như Vân đứng lên đi đến bên bệ ngồi cửa sổ, ngồi lên đó, tựa lưng lên tấm đệm, nhắm mắt.

Toàn bộ căn nhà không có tiếng động suốt một lúc lâu, càng yên tĩnh, Lục Như Vân lại càng có thể cảm nhận được nhịp tim của mình, lòng bàn tay nhanh chóng đổ mồ hôi, cô nắm tay lại, chuông cửa phút chốc vang lên, cắt đứt mạch suy nghĩ của cô.

Lục Như Vân rời khỏi phòng sách, mở cửa. Nhìn thấy Hạ Song Song đứng bên ngoài.

"Sao cậu không nghe điện thoại, mình đã gọi mấy cuộc." Hạ Song Song giơ điện thoại hỏi, Lục Như Vân lãnh đạm trả lời: "Mình không nghe thấy."

Hạ Song Song:...

Cô hít hít mũi, bên ngoài trời lạnh rất muốn chửi người. Lục Như Vân né qua để Hạ Song Song theo cô đi vào trong, trên tay có mấy tấm vé giấy, Lục Như Vân liếc nhìn:

"Đó là gì?"

Hạ Song Song đi đến cạnh sofa, đặt đồ lên bàn trà:

"Thư mời, cả lịch trình nữa."

Lục Như Vân đi đến, mở tờ giấy ra xem vài lần rồi đặt xuống, trước mắt bất giác cứ hiện lên cảnh trong phòng sách, khiến cô không có cách nào thảnh thơi. Cô thở dài, Hạ Song Song nhìn thấy dáng vẻ chuẩn bị của cô vội hỏi:

"Cậu đi đâu?"

"Thay quần áo." Lục Như Vân dửng dưng trả lời, trong lúc Hạ Song Song còn muốn hỏi cô bèn giải thích: "Đi tham ban."

Tham... tham ban???

Hạ Song Song nhìn theo bóng dáng người kia lên lầu, chớp chớp mặt, vẻ mặt mờ mịt ngỡ ngàng.

- -------Hết chương 67-------

Ps. Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!^^



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play