*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tần Trăn Trăn sau khi ngả bài với Lục Như Vân thì tâm trạng tốt hơn nhiều, bước đi ung dung, sắc mặt vui vẻ, sau bữa trưa hai người đi đến trung tâm thương mại ở gần đó mua chút đồ dùng cần thiết.

Lo lắng ảnh chụp vừa rồi, Tần Trăn Trăn và Lục Như Vân đã thay quần áo khác, là mua ở trung tâm thương mại, áo hoodie đen và quần legging, đội nón lên đeo khẩu trang, tóc dài, gần như chỉ thấy đôi mắt.

Tần Trăn Trăn quay đầu nói với Lục Như Vân:

"Cái này được không?"

Lục Như Vân gật đầu:

"Cũng được."

Đôi môi ẩn phía sau khẩu trang của Tần Trăn Trăn vẽ nên độ cong, chậm rãi nói:

"Lục lão sư cảm thấy dáng vẻ chúng ta như thế nào?"

"Cô nói gì?" Ánh mắt của Lục Như Vân từ mặt thảm dời qua, nhìn về phía Tần Trăn Trăn, Tần Trăn Trăn chớp chớp mắt mấy cái: "Có giống người mới kết hôn đang sửa tân phòng không?"

Lục Như Văn bị những lời kinh người này làm cho sặc dẫn đến ho khan, cũng may đang đeo khẩu trang nên gương mặt ửng đỏ của được che giấu bên trong khẩu trang, chỉ là đôi mắt xinh đẹp trở nên ngân ngấn nước mắt, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ nghiêm túc bình thường, cô ho nhẹ, nói:

"Đừng nói bậy."

"Nói chơi thôi, lẽ nào Lục lão sư cho là thật?" Tần Trăn Trăn nói xong liền tiến đến bên cạnh Lục Như Vân, Lục Như Vân dời tầm nhìn:

"Không có."

Tần Trăn Trăn hắng giọng:

"Không có là được rồi"

Nhân viên bán hàng kéo chiếc thảm đã được buộc gọn từ phía xa xa đi tới:

"Quý khách cần chúng tôi giúp đưa lên xe không? Hay cô cứ để địa chỉ lại, chúng tôi có thể đưa tới tận nơi."

Tần Trăn Trăn đưa tay kéo thử, quả thật rất nặng, cô bèn nói::

"Cô giúp tôi đưa lên xe nha."

Nhân viên bán hàng lập tức gọi hai nhân viên nam đến hỗ trợ, Tần Trăn Trăn lo Lục Như Vân theo mình đi tới đi lui sẽ cảm thấy phiền, dứt khoát bảo cô ấy đi đến tiệm cà phê gần đó chờ mình, Lục Như Vân đưa chìa khóa xe cho cô, nhìn theo bóng cô rời đi.

Người trong trung tâm không quá đông, thỉnh thoảng có mấy bé gái nắm tay nhau lướt qua Lục Như Vân, hoặc những đoạn đối thoại về đề tài cô biết hoặc không.

Lục Như Vân theo bản năng tách ra, đứng qua bên cạnh không nhúc nhích, để những người bên cạnh lướt qua đồng thời lắng nghe chút chuyện vụn vặt của họ.

"Dì."

"Dì giúp con kéo quả bóng xuống được không?"

Âm thanh non nớt lanh lợi vang bên tai Lục Như Vân, cô cúi đầu, nhìn thấy một cô bé mặc mặc váy bông màu hồng nhạt đang ngửa đầu, đôi môi phía sau lớp khẩu trang khẽ cất lời:

"Sao?"

Cô bé cười thật tươi:

"Dì giúp con kéo quả bóng xuống nha?"

Tay đứa bé chỉ chỉ phía trên, Lục Như Vân nhìn quả bóng mắc trên trần nhà, sợi dây rũ xuống cách cô không xa, đưa tay lên là chạm được. Trong đôi mắt cô có chút vui vẻ, cô đưa tay nắm lấy sợi dây trong lòng bàn tay, cúi đầu giao cho cô bé.

"Cảm ơn dì!" Cô bé cười thật tươi, trong đôi mắt to tròn lấp la lấp lánh, rất đẹp, khóe môi Lục Như Vân bất giác giương lên, giọng cũng vui vẻ: "Không cần khách sáo."

"Đậu Đậu!" Có tiếng gọi ở cách đó không xa, bé gái ở bên cạnh Lục Như Vân nghe thấy bèn trả lời: "Mẹ!"

Lục Như Vân theo giọng nói nhìn sang, sau đó sững sờ mấy giây.

Người kia là Thẩm Hải Đường.

"Con lại chạy lung tung, đã nói với con không được chạy mà nhỉ?"

Mặc dù giọng Thẩm Hải Đường là đang trách nhưng trong ánh mắt không che giấu được sự cưng chiều, cô giơ tay xoa đầu cô bé.

Cô bé Đậu Đậu mà Thẩm Hải Đường gọi ngẩng đầu lên, chỉ chỉ Lục Như Vân:

"Mẹ, vừa rồi bóng bay đi, là dì giúp con lấy lại."

Thẩm Hai Đường vội ngẩng đầu cười nói:

"Cảm ơn..."

Lời của cô còn chưa nói hết đôi mắt đã đối diện với ánh mắt của Lục Như Vân, cô liền khựng lại:

"Như Vân?"

Lục Như Vân tháo khẩu trang xuống:

"Hải Đường."

Có vài người lui tới, Thẩm Hải Đường chỉ mỉm cười đối diện với Lục Như Vân, hai người đi vào tiệm cà phê bên cạnh. Cô bé ngoan ngoãn đi theo Thẩm Hải Đường, thỉnh thoảng kéo kéo quả bóng, bật cười, tiếng cười đầy trong trẻo.

Tần Trăn Trăn bỏ xong đồ lên xe thì quay lại gởi tin cho Lục Như Vân, Lục Như Vân bảo cô đi thẳng vào phía bên trong tiệm cà phê, cô liền nhìn thấy Lục Như Vân cũng nhìn thấy Thẩm Hải Đường ngồi ở đối diện Lục Như Vân.

Còn cả cô bé bên cạnh Thẩm Hải Đường.

Tần Trăn Trăn ngơ ngác, cô bước nhanh tới bên cạnh hai người.

"Trăn Trăn tới rồi, chị đi trước." Thẩm Hải Đường thấy Tần Trăn Trăn đi tới, cô cười chào hỏi, Tần Trăn Trăn cũng gật đầu: "Hải Đường? Sao chị ở đây?"

Thẩm Hải Đường không chút che giấu đứa bé bên cạnh, cô xoa đầu cô bé:

"Hiếm khi có thời gian rảnh nên dẫn Đậu Đậu đi mua ít đồ."

"Đậu Đậu?" Tần Trăn Trăn ngạc nhiên nhìn bé đứa bé bên cạnh Thẩm Hải Đường, nhìn kỹ thì hai người có vài phần giống nhau: "Thẩm lão sư, đây là..."

Thẩm Hải Đường cười cười gật đầu:

"Đây là con của chị."

Tần Trăn Trăn ngây người vài giây ngay sau đó nhìn về phía Lục Như Vân, nhìn thấy Lục Như Vân khẽ lắc đầu với cô, cô mới cười nói:

"Rất đáng yêu."

"Gọi dì đi con." Thẩm Hải Đường xoa đầu Đậu Đậu, Đậu Đẩu ngẩng đầu gọi: "Dì."

Tần Trăn Trăn kéo khẩu trang xuống, nở nụ cười tươi với cô bé:

"Ngoan, lần sau dì mua kẹo cho Đậu Đậu nha!"

Đậu Đậu cười càng tươi hơn, đôi mắt to tròn vụt sáng:

"Thật vậy sao? Lần sau dì mua kẹo cho Đậu Đậu ạ?"

Tần Trăn Trăn bị cô bé này chọc cười:

"Đương nhiên là thật, dì chưa bao giờ gạt người."

"Dì rất xinh đẹp." Những lời này của Đậu Đậu đều làm cho ba người cười thành tiếng, tâm trạng của Thẩm Hải Đường khá tốt, cô nắm tay Đậu Đậu, nói: "Được rồi, thời gian không còn sớm, chúng ta nên về nhà."

Cô nói xong nhìn Tần Trăn Trăn và Lục Như Vân, bổ sung thêm:

"Chị và Đậu Đậu đi trước, phải rồi Trăn Trăn, mấy ngày nữa có thời gian hãy cùng Như Vân đến chơi nha."

"Mấy ngày nữa?" Tần Trăn Trăn nhìn về phía Thẩm Hải Đường, Thẩm Hải Đường cười gật đầu: "Mấy ngày nữa là đến sinh nhật của Đậu Đậu, đứa nhỏ này rất muốn chị rủ Như Vân đến, nếu em rảnh thì cùng Như Vân đến ngồi chơi nha."

"Chị còn chưa cảm ơn hai đứa đã đến tham gia Tổng động viên, bởi vì có hai đứa nên tỷ suất người xem bạo luôn, nhà đài còn phát tiền thưởng cho chị."

Tần Trăn Trăn vội nhìn Lục Như Vân, trong lúc Lục Như Vân chưa mở miệng cô đã nói trước:

"Dạ, để em xem lại thời gian, rảnh là em với Như Vân đến liền."

Cô vừa nói vừa khoác tay Lục Như Vân, cười ngọt ngào, Thẩm Hải Đường bật cười:

"Ngày nghỉ dẫn theo con chưa đủ khổ còn phải xem hai đứa em ân ân ái ái sao?"

Tần Trăn Trăn dựa đầu lên vai Lục Như Vân:

"Em không ngại chị nhìn thêm."

Thẩm Hải Đường trừng mắt nhìn cô giả vờ tức giận, cười cười dẫn theo Đậu Đậu tạm biệt hai người.

Mãi cho đến khi không còn nhìn thấy bóng lưng của Thẩm Hải Đường, Tần Trăn Trăn mới thu lại nụ cười, ngồi xuống đối diện Lục Như Vân, trước mặt là ly cà phê chưa uống hết, chắc là của Thẩm Hải Đường để lại.

"Hải Đường... Thẩm lão sư có con sao?"

Tần Trăn Trăn thắc mắc hỏi, cô giương đôi mắt sáng mang theo khó hiểu nhìn về phía Lục Như Vân, dù sao hình tượng của Thẩm Hải Đường vẫn luôn là độc thân, hơn nữa lần trước cùng nhau quay chương trình Thẩm Hải Đường cũng không nói một chút gì về chuyện có con.

Lục Như Vân nghe vậy bèn gật đầu.

Không chỉ có mà còn có sớm, chỉ là không ai biết cha của đứa bé là ai, trước đây Thẩm Hải Đường rời khỏi vị trí người dẫn chương trình truyền hình đang hot sau đó biến mất một khoảng thời gian.

Lúc đó có rất nhiều đồn đoán, có người nói cô ấy bị bệnh, có người nói cô ấy bí mật kết hôn, cũng có người nói cô ấy muốn lấn sân sang mảng điện ảnh, đủ loại giả thuyết, ai cũng không ngờ, hóa ra cô ấy sinh con.

Lần biến mất đó, thời gian cũng gần một năm, sau đó quay trở lại làm việc, chính là người dẫn chương trình của Tổng động viên.

Liên quan đến chuyện đứa bé, truyền thông rất ít đưa tin, bản thân cô ấy cũng ít nhắc đến cho nên tất cả mọi người cho rằng cô ấy không thích người khác hỏi đến, hơn nữa mấy năm nay danh tiếng của cô ấy cũng kín hơn, theo cách tự nhiên thì càng ngày càng ít người biết.

Tần Trăn Trăn mới xuất đạo mấy năm nay cho nên không biết chuyện xưa của Thẩm Hải Đường. Cô nghe xong lời của Lục Như Vân nói thì gật đầu, tuy cô không muốn dò xét quá nhiều chuyện của Thẩm Hải Đường nhưng cô cũng không muốn nói bậy, huống hồ biểu hiện vừa rồi của Thẩm Hải Đường cho thấy Thẩm Hải Đường không quá bài xích các cô qua lại với đứa nhỏ.

Tần Trăn Trăn nhìn về phía Lục Như Vân, hỏi:

"Vậy cô sẽ đi nhỉ?"

"Mấy ngày nữa bộ phim truyền hình của tôi có vẻ đóng máy nên có thời gian, cô vừa nhận phim đúng không, bận thì để tôi nói với Hải Đường."

Tần Trăn Trăn định phản bác lại, nói mình rảnh nhưng nghĩ lại bản thân vừa nhận phim điện ảnh, cũng không quá rảnh rỗi, cô gật đầu:

"Được rồi, đến lúc đó tính."

Lục Như Vân cúi đầu nhấp ngụm cà phê.

Sau khi ra khỏi tiệm cà phê, hai người lần lượt mua kha khá đồ, đều là món đồ nhỏ nhặt, khác với trong tưởng tượng của Lục Như Vân, cô cho rằng Tần Trăn Trăn là người hơi kiêu ngạo có lẽ sẽ thích những món đồ thiên về trưởng thành nhưng cùng đi dạo với cô ấy từ chọn bốn món trên giường cho đến áo ngủ quần ngủ không có món nào không trẻ con, hơn nữa quần áo của người trẻ mặc trên người hai người có cảm giác xuyên không, cảm giác như ở tuổi vừa lên đại học.

Tần Trăn Trăn không chút quan tâm ý nghĩ này của Lục Như Vân, cô cứ dựa vào liệt kê trong danh sách mà mua, Lục Như Vân chỉ đành ở đằng sau giúp cô xách đồ, đôi mắt sáng ở dưới vành nón thỉnh thoảng tỏ vẻ bất đắc dĩ, thỉnh thoảng mím môi cười cười.

Lúc hai người đi ngang qua cửa hàng thời trang trẻ em, Tần Trăn Trăn nghĩ tới sắp sẽ đi sinh nhật của Đậu Đậu, dù có thể không đi được nhưng không thể thiếu thành ý, cho nên cô hướng về Lục Như Vân chỉ chỉ cửa hàng bên cạnh.

"Sao vậy?" Lục Như Vân thắc mắc, Tần Trăn Trăn hất cằm: "Cô tư vấn giúp tôi nha."

Lục Như Vân bị Tần Trăn Trăn dắt vào cửa hàng thời trang trẻ em, không có khách, nhân viên bán hàng đang tụm năm tụm ba nói chuyện, Tần Trăn Trăn và Lục Như Vân lựa tới lựa lui cuối cùng quyết định mua một chiếc chăn màu xanh da trời, vừa giữ ấm vừa thời trang, còn cả lót da rất hợp với Đậu Đậu.

Cô hài lòng đi theo sau nhân viên đi thanh toán, đồng thời nghe hai nhân viên đang tám chuyện ở cách đó không xa.

"Cậu xem tin tức chưa? Lại có người muốn giẫm Đường Á."

"Ai ai ai?"

"Chưa xem à, Chu Dao đó."

"Chu Dao? Quỷ gì vậy, cô ta với Đường Á sao?"

"Xem tin, lên cả hotsearch rồi, còn nói mình diễn xuất hay hơn Đường Á, trời đất ơi, ai cho cô ta can đảm đó vậy!"

Tần Trăn Trăn đưa tiền xong liền nhìn về phía mấy người đang nói chuyện, cô nhíu mày đi đến bên cạnh Lục Như Vân, sau đó mở Weibo, nhìn thấy hotsearch không còn là Lễ khai máy Sơn nữ của sáng nay, cũng không phải ảnh chụp thân mật của cô và Lục Như Vân cô vừa đăng mà là tên của Chu Dao.

#Chu Dao diễn hay hơn Đường Á?

#Chu Dao giẫm Đường Á?

Cô vừa định mở Weibo thì Lục Như Vân đã đi tới:

"Xong chưa?"

Tần Trăn Trăn gật đầu cười cười, cất điện thoại:

"Xong rồi."

Lục Như Vân rất tự nhiên nhận lấy túi trên tay cô, cùng cô sánh vai đi ra khỏi cửa hàng, hai người vừa rời đi thì ngay lập tức có người trên cổ đeo máy ảnh đập đập người bên cạnh nói:

"Ê, đó là Tần Trăn Trăn và Lục Như Vân phải không?"

Người đàn ông bên cạnh hắn lắc đầu:

"Không phải đâu, nhìn đâu giống."

Người đeo máy ảnh trên cổ nhíu mày:

"Nhưng sao tôi cảm thấy giống, anh nhìn khí chất của hai người đó đâu giống người thường."

"Cậu nói vậy thì đúng là giống giống, vừa rồi họ mua gì nhỉ?"

Người đeo máy ảnh lắc đầu, nhưng sau đó nhanh chóng kịp phản ứng, chụp ngay vài tấm.

"Quan tâm nó làm gì, bây giờ biết rồi."

Hắn nhìn máy ảnh mỉm cười, người đứng bên cạnh hắn lập tức sát đến xem, bảng hiệu phía sau hai người đúng là cửa hàng thời trang trẻ em.

- ------Hết chương 59------

Ps. Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!^^



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play