*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lúc Tần Trăn Trăn tỉnh lại trời mới vừa tờ mờ sáng, cô mở mắt ra, quay đầu liền thấy được Lục Như Vân ngồi ở bên cạnh.

Lục Như Vân dựa ở đầu giường, phía sau lưng dùng gối lót cách vách tường trắng, chẳng biết đã ngồi bao lâu, lúc này đầu cúi thấp, mái tóc dài khe khuất gương mặt.

Ánh mắt Tần Trăn Trăn trở nên dịu dàng, cô luồng tay qua eo Lục Như Vân, ôm lấy cô ấy. Lục Như Vân bị hành động này đánh thức, mơ màng mở mắt ra, vừa cử động đã xuýt xoa một tiếng.

Cổ cúp xuống một thời gian dài nên rất đau.

Tay cô xoa xoa cổ, cố giảm bớt cơn đau, tay Tần Trăn Trăn còn đặt trên eo cô, nghe thấy tiếng động Tần Trăn Trăn sát đến chỗ cô cả người dựa lên người cô, vùi đầu lên xương quai xanh của cô, dụi dụi.

Lục Như Vân lập tức cương cứng người.

Cô chậm rãi cúi đầu nhìn, Tần Trăn Trăn vẫn chưa tỉnh, giống như con mèo chui vào lòng cô, hai tay quàng qua eo cô, mái tóc dài rối loạn, dường như đang tìm một tư thế thoải mái rồi thở ra một hơi.

Lục Như Vân định đưa tay đẩy người này ra nhưng chỉ treo trong không trung, chậm chạp không đặt xuống.

Làm sao cô không quyến luyến sự ấm áp này.

Nếu như cô chưa từng trải qua loại cảm giác này, thì cứ như vậy tiếp tục sẽ không cảm thấy cô quạnh.

Chỉ là một khi đã từng lại muốn đẩy ra sẽ rất khó.

Tay cô không chút sức lực buông xuống, đặt trên đầu vai trần.

Xúc cảm lành lạnh.

Lục Như Vân theo bản năng kéo chăn đắp qua đầu vai Tần Trăn Trăn.

Tần Trăn Trăn đang ngủ say hít một hơi, chóp mũi tràn đầy mùi hương thanh mát.

Khóe miệng cô giương lên.

Ánh nắng bên ngoài cửa sổ xuyên qua khe lá chiếu vào trong, đã sắp đến tháng mười một, ánh nắng cũng không gay gắt lắm, chiếu lên người ấm áp thoải mái khó tả.

Trong phòng bệnh yên tĩnh không tiếng động, bất ngờ có tiếng gõ cửa, Lục Như Vân ngước mắt nhìn sang, theo bản năng nhỏ giọng nói:

"Vào đi."

Người ngoài cửa dường như không nghe thấy, vẫn tiếp tục gõ cửa, Tần Trăn Trăn đang ngủ bị làm phiền liền cáu kỉnh lầm bầm, còn nhích người dựa sát Lục Như Vân, một chân vắt qua hai chân Lục Như Vân, bởi vì cô đang ngồi nên chân Tần Trăn Trăn trực tiếp chạm lên chân cô, da thịt trơn mịn, ma sát lên hai chân Lục Như Vân, Lục Như Vân co đầu ngón chân lại, lỗ tai dần dần ửng đỏ.

Cô ho khe khẽ, đẩy Tần Trăn Trăn ra, giống như chạy trốn đi xuống giường, sau khi chỉnh lại quần rồi đi tới cửa, vừa chuẩn bị mở cửa lại quay đầu nhìn Tần Trăn Trăn đang ngủ say, cô thở dài rồi đi đến bên giường kéo chăn đắp kín Tần Trăn Trăn.

Cửa mở ra.

Hạ Song Song đứng bên ngoài, đang cầm điện thoại, có vẻ chuẩn bị gọi điện cho cô.

"Vào đi."

Lục Như Vân vẫn nhỏ giọng nói, tay vẫn xoa cổ, Hạ Song Song nhìn thấy động tác này của cô liền quan tâm:

"Cậu sao vậy, ngủ không..."

Chữ ngon còn chưa nói ra thì cô đã thấy một người ở trên giường chậm rãi ngồi dậy, cô há hốc miệng, Tần Trăn Trăn vươn người:

"Chào buổi sáng."

Hạ Song Song vẫn ngây đơ nhìn Tần Trăn Trăn:

"Chào."

Tần Trăn Trăn vừa tỉnh ngủ, rất có tinh thần, tóc dài lộn xộn làm cho người ta cảm thấy có chút lười biếng, ánh nắng nhảy múa trên gương mặt xinh đẹp càng tôn lên làn da trắng nõn.

Hạ Song Song không dám tin vào mắt mình, cô nhìn về phía Lục Như Vân, hỏi:

"Tối qua hai người ngủ chung?"

Lục Như Vân mím môi, chưa kịp trả lời Tần Trăn Trăn đã tiên phong trước:

"Có vấn đề gì sao?"

Hạ Song Song ngập ngừng:

"Không... không có."

Bầu không khí trong phòng bệnh dần trở nên ngột ngạt, Tần Trăn Trăn thì có vẻ không cảm nhận được, cô vén chăn xuống giường, đi thẳng vào nhà vệ sinh, bỏ lại Hạ Song Song sững sờ chớp mắt, nhìn về phía Lục Như Vân.

Lục Như Vân vẫn thản nhiên, không để cô tìm ra chút dấu vết.

Hai người im lặng một lúc lâu, chỉ có tiếng nước ào ào trong nhà vệ sinh truyền ra.

Lục Như Vân nhìn Hạ Song Song:

"Khi nào làm thủ tục xuất viện?"

Hạ Song Song từ trong cơn ngỡ ngàng hoàn hồn:

"Nếu không có vấn đề gì thì hôm nay có thể xuất viện."

Lục Như Vân gật đầu:

"Mấy giờ Bác sĩ Đinh qua đây?"

Hạ Song Song nhìn đồng hồ:

"Một tiếng sau."

Hai người vừa nói xong thì Tần Trăn Trăn cũng từ nhà vệ sinh đi ra, Lục Như Vân lướt qua cô đi vào nhà vệ sinh. Lúc này trong phòng bệnh còn lại Tần Trăn Trăn và Hạ Song Song.

Hai người nhìn nhau, Hạ Song Song có vẻ lưỡng lự:

"Cô xác định?"

Tần Trăn Trăn cúi đầu chỉnh lại quần áo, thờ ơ nói:

"Tôi chưa bao giờ nói đùa."

Hạ Song Song nhíu mày:

"Nhưng..."

Tần Trăn Trăn ngắt lời cô:

"Tôi biết cô không thích tôi, chúng ta nhìn thôi đã ghét, nhưng tôi hi vọng lần này chúng ta có thể hợp tác với nhau."

"Cô cũng hi vọng tốt cho cô ấy, đúng không?"

"Tôi còn muốn hơn cô."

Gương mặt và biểu cảm nghiêm túc, đôi mắt sáng đầy chân thành, Hạ Song Song đối diện với đôi mắt đó một hồi lâu mới thì thầm một câu:

"Bây giờ tôi cũng không ghét cô lắm."

Khóe môi Tần Trăn Trăn giương lên:

"Tôi cũng vậy."

Hạ Song Song chưa từng nghĩ sẽ có ngày cô làm hòa với Tần Trăn Trăn, đồng thời cuộc đình chiến đó lại không có mùi súng đạn, quan hệ giữa các cô đã bắt đầu có chút khác so với trước đó không lâu, chỉ là cô vẫn luôn xem nhẹ, lúc này đối diện với gương mặt này muốn nổi giận làm ầm lên có vẻ cũng khó.

Hạ Song Song không được tự nhiên dời tầm mắt:

"Tôi muốn ra ngoài làm thủ tục xuất viện, bác sĩ Đinh sẽ tới ngay, Như Vân... Như Vân làm phiền cô."

Tần Trăn Trăn nhìn bóng dáng Hạ Song Song biến mất, cánh cửa phòng bệnh cũng khép lại, cô lấy điện thoại trong túi xách ra, nhìn thấy mấy cuộc gọi nhỡ trên màn hình.

Là Mạnh Hân gọi tới.

Cả mấy tin nhắn chưa đọc.

- Trăn Trăn, em đến bệnh viện à?

- Trăn Trăn, Dư đạo liên hệ với chị, ngày kia vào đoàn phim, em mau liên lạc với chị.

Tần Trăn Trăn nhìn thời gian của tin nhắn này, là sáng nay mới gởi đến, cô liền gọi cho Mạnh Hân.

Sáng sớm, bên Mạnh Hân rất ồn:

"Trăn Trăn?"

Tần Trăn Trăn hắng giọng, Mạnh Hân tiếp tục nói:

"Quý Lộ đã liên lạc với chị, hai ngày nay đúng lúc em không có lịch trình cứ ở bệnh viện đi, ngày kia có lễ khai máy, em đừng quên."

"Dạ, làm phiền chị."

Mạnh Hân:

"Không phiền, chỉ là em phải chuẩn bị tâm lý cho tốt."

Tần Trăn Trăn cụp mắt xuống, chuẩn bị tâm lý cho tốt.

Chỉ e là bởi vì Đường Á, hiện tại trên mạng vẫn còn bàn tán rất sôi nổi chuyện cô ấy hợp tác với Dư đạo, rất nhiều người mong chờ, mà tin tức phía Dư đạo đều bị giấu kín, có thể tưởng tượng được ngày kia Dư đạo tuyên bố cô vào đoàn sẽ rối loạn ra sao.

Mạnh Hân thấy cô không nói liền an ủi, cô cũng phụ họa mấy tiếng rồi cúp máy, quay đầu nhìn thấy Lục Như Vân từ nhà vệ sinh đi ra, trên người vẫn mặc đồng phục bệnh viện, hơi rộng làm cho cô ấy gầy hơn.

Hai người nhìn nhau, Lục Như Vân bèn hỏi:

"Song Song đâu?"

Tần Trăn Trăn hoàn hồn:

"Đi làm thủ tục xuất viện."

Lục Như Vân gật đầu:

"Cảm ơn."

Tần Trăn Trăn không trả lời, Lục Như Vân tiếp tục nói:

"Xin lỗi, tối qua làm lỡ thời gian của cô."

"Không cần khách sáo."

Tần Trăn Trăn cười cười:

"Lục lão sư cũng đã nói, thỉnh thoảng chúng ta phải sắm vai đôi vợ vợ mới kết hôn đầy mặn nồng, chút phiền phức đó có là gì."

Dáng vẻ không có gì của Tần Trăn Trăn làm cho Lục Như Vân khựng lại vài giây.

Tần Trăn Trăn thản nhiên đưa chân đến trước mặt Lục Như Vân, đung đưa:

"Cô xem nè, đạo cụ thể hiện tình cảm tôi cũng chuẩn bị rồi nè."

Lục Như Vân:...

Cô mím môi, sắc mặt trở nên phức tạp.

Lúc bác sĩ Đinh Văn Vĩ bước vào phòng bệnh thì hai người người thì ngồi sofa người thì ở trên giường. Tần Trăn Trăn thì cầm điện thoại xem tin tức, tin tức về Lục Như Vân nằm viện vẫn ùn ùn kéo đến trên mạng, chỉ tùy tiện vào một trang web hoặc diễn dàn đều có thể thấy dòng chữ Lục Như Vân nằm viện.

Phòng làm việc của Lục Như Vân đã bác bỏ tin đồn.

Lời thanh minh của người đại diện của Lục Như Vân cũng ngụm lặn trong đó, được fan ghim lên.

Trên màn hình đầy lời quan tâm nửa thật nửa giả.

- Lục lão sư không sao? Trời ạ, thật không dám tưởng tượng, cô ấy bao nhiêu tuổi rồi ta, ba mươi??

- Không có, phòng làm việc của người ta đã bác bỏ tin đồn rồi, chỉ là mệt nhọc quá độ, sao đến miệng mấy người thành bệnh nặng giai đoạn cuối vậy.

- Nói sao ta, cảm thấy không đúng á, từ khi cô ấy kết hôn chớp nhoáng với Tần Trăn Trăn thì bắt đầu cảm thấy thấy không ổn rồi.

- Không ổn con khỉ, khùng hả, mỗi ngày cứ dí mắt vào chuyện riêng của người ta làm gì, hết nói nổi, người ta kết hôn thì có vấn đề, bị bệnh thì có vấn đề, có phải thở cũng có vấn đề không?

Ánh mắt của Tần Trăn Trăn chuyển từ điện thoại qua Lục Như Vân đang ở bên kia làm kiểm tra, sau đó cô cất điện thoại.

Bên kia Đinh Văn Vĩ viết viết vào bệnh án, nói:

"Kết quả kiểm tra tổng quát đã có, không sao hết, nên chú ý nghỉ ngơi..."

Lục Như Vân gật đầu, Tần Trăn Trăn đi đến bên cạnh cô, Đinh Văn Vĩ khép bệnh án lại, nói với Tần Trăn Trăn:

"Ở phương diện khác, phải chú ý một chút."

Tần Trăn Trăn:

"Dạ."

Lúc Như Vân thấy Tần Trăn Trăn sau đó thu hồi tầm mắt, Đinh Văn Vĩ dặn dò xong thì dẫn theo hai y tá rời khỏi phòng bệnh, Tần Trăn Trăn dọn đồ của Lục Như Vân bỏ vào túi, Lục Như Vân bước tới lấy áo ngủ xếp vào túi xách:

"Tôi làm được rồi, cảm ơn."

Tần Trăn Trăn gật đầu.

Lục Như Vân suy nghĩ một lúc mới nói:

"Nếu lần sau tôi vào..."

"Không có lần sau."

Tần Trăn Trăn dứt khoát cắt lời Lục Như Vân, nhìn thấy Lục Như Vân ngạc nhiên nhìn mình, cô nhún vai:

"Tôi rất bận, hi vọng không có lần sau."

"Huống chi Lục lão sư muốn phủ sạch quan hệ với tôi, nhất định cũng không thích ở chung phòng với tôi, cho nên không có lần sau là tốt nhất. Lục lão sư, tôi nói có đúng không?"

Lục Như Vân nghe lời, chỉ nói được một từ:

"Đúng."

Tần Trăn Trăn nghe được câu trả lời, cô cúi đầu khóe miệng vẽ nên đường cong.

Lục Như Vân thu dọn đồ xong, lấy điện thoại ở đầu giường chuẩn bị gọi cho Hạ Song Song thì cửa phòng bệnh bất ngờ bị đẩy ra, Hạ Song Song xông vào, trán đầy mồ hôi, nhìn Lục Như Vân gấp gáp nói:

"Như Vân, xảy ra chuyện rồi."

Mắt phải Lục Như Vân giật giật, cô bình tĩnh hỏi:

"Chuyện gì?"

Hạ Song Song còn chưa kịp nói, chuông điện thoại của Tần Trăn Trăn đã vang lên, cô nhíu mày nhìn Lục Như Vân và Hạ Song Song đồng thời nghe máy:

"A lô."

Giọng Quý Lộ hoảng hốt ở đầu bên kia truyền đến:

"Trăn Trăn, em xem Weibo chưa? Trên đó có tin về em với Lục lão sư."

Tần Trăn Trăn không kịp cúp máy liền vào thẳng Weibo, chẳng biết từ khi nào no.1 hotsearch Lục Như Vân nằm viện đã biến thành Tin tức độc quyền, chứng cứ rõ ràng Lục Như Vân và Tần Trăn Trăn kết hôn giả!

- ----------Hết chương 49-------

Ps. Chúc mọi người buổi tối ấm áp!^^



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play