- Kagami ! Tôi đã bảo là không được tập luyện cơ mà !

Hôm nay sẽ là một ngày tuyệt vời của Riko nếu tên ngốc Kagami không lén luyện tập mặc kệ chấn thương. Sau một hồi mắng chửi, Riko quyết định tống tên ngốc đó vào phòng y tế.

-Kagami, đã có chuyện gì xảy ra vậy ? Cậu không phải người dễ lộ ra vẻ mặt như vậy.

Kuroko nhìn Kagami ngồi bần thần trong phòng y tế, lo lắng hỏi. Lúc nãy cậu đã chú ý hôm nay Kagami không bình thường, chắc chắn đã có gì xảy ra với cậu ấy. Kagami ngước lên nhìn Kuroko, sau một hồi im lặng, hắn kể :

-Hôm qua, tớ đã gặp Aomine.

Vừa nghe đến cái tên đó, Kuroko liền sững sờ.

-Hắn ta nói với tớ rằng trong quá khứ hắn chính là ánh sáng của cậu. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với hai người vậy ?

-Hắn từng là... người yêu của tớ.

Quá khứ ngọt ngào nhưng cũng tràn đầy đau đớn của Kuroko dần được hé lộ.

" - Tetsu, bé yêu của anh.

-Tetsu, sao lúc nào em cũng đáng yêu vậy cơ chứ.

-Tetsu, ôm anh đi.

-Tetsu,....

..........

-Kuroko, tôi chán rồi.

-Cậu không thấy mệt mỏi à ?

-Tôi đã nói rõ ràng rồi, đừng làm phiền tôi nữa. Cậu còn tý liêm sỉ nào không vậy ?

-Cút ! "

-Kuroko ! Kuroko !

Kuroko giật mình bừng tỉnh, cậu nhìn thấy Kagami đang lo lắng nhìn mình, đây là... phòng y tế. Những chuyện đó... đều là quá khứ.

-Tớ ổn, Kagami.

Ổn ư ? Nhưng Kagami không hề thấy vậy. Cậu ấy chỉ đang cố nén nỗi đau vào lòng. Kuroko - bé cưng mà hắn không dám tổn thương cậu dù chỉ một chút mà tên khốn Aomine đó lại dám đối xử với cậu ấy như vậy. Hắn sẽ khiến tên khốn đó phải trả giá !

-Kuroko, chúng ta sẽ cùng đánh bại hắn. Chúng ta sẽ khiến tên khốn đó phải hối hận.

Khi nghe Kagami nói những lời này, Kuroko cảm thấy rung động trong trái tim mình. Trái tim vốn chịu nhiều tổn thương, giờ đây đang đập một cách mãnh liệt. Kuroko không rõ điều này nghĩa là gì, nhưng.... cậu không hề ghét nó.

-Để làm được điều đó, trước tiên cậu phải khoẻ hắn đã, Kagami.

-.- -.- -.- -.- -.- -.- -.- -.- -.-

-Aomine đâu rồi ?

-Chắc lại trốn tập rồi, hắn ta lúc nào chả như vậy.

Wakamatsu cằn nhằn, ai trong đội bóng này chả biết tên Aomine không bao giờ đi tập hẳn hoi. Đúng là đồ vô trách nhiệm. Bỗng có ai đó đạp mạnh Wakamatsu ở phía sau, khiến cậu ta ngã đập mặt xuống sàn, chưa kịp ngẩng mặt lên thì đầu Wakamatsu lại bị đập xuống một lần nữa, giọng nói như ma quỷ vang bên tai :

-Từ lúc nào mày có quyền nói về tao vậy, hả ?

-Aomine ! Buông Wakamatsu ra !

Aomine nhìn người vừa lên tiếng :

-Oh, đội trưởng. Anh nên quản kỹ con chó này đi. Sủa bậy là không tốt đâu.

Thấy mọi người sợ hãi nhìn mình, Aomine thả Wakamatsu ra. Thật là nhàm chán mà ! Đến đây đúng là sai lầm. Gã rời đi trong ánh mắt bàng hoàng của mọi người.

-Để em đi khuyên cậu ấy.

Sau khi nói với đội trưởng, Momoi cũng chạy theo Aomine.

-Daiki ! Daiki !

-Humh... Momoi. Nếu cậu đến để khuyên tôi thì đừng nói gì nữa.

Aomine tâm trạng không tốt trả lời Momoi.

-Không. Tớ đến để hỏi cậu vì sao hôm trước lại gặp Kagami ?

-Chán quá thì phải tìm thú vui chứ sao. Nhưng hắn ta cũng chỉ là rác rưởi như bao người khác thôi.

Aomine cười khẩy.

Momoi nhìn kĩ Aomine nhưng không hề thấy sự bất thường nào khác trong biểu cảm của cậu ta. Thật sự chỉ là như vậy thôi sao, Aomine ?

-Nếu không còn gì thì tôi về trước đây.

Nhìn Aomine rời đi, Momoi hét lên :

-Hôm trước tớ đã gặp Tetsu !

Aomine khựng lại, gã quay đầu lại, khuôn mặt vốn không có cảm xúc gì giờ đây trở nên dữ tợn :

-Momoi ! Tôi đã bảo cậu rồi. Đừng nhắc đến tên cậu ta trước mặt tôi !

Nói xong, như để trút hết bực tức trong lòng, Aomine đạp mạnh cái cây bên cạnh rồi bỏ đi. Momoi nhìn Aomine đi xa dần : thật sự chỉ là do thú vui sao ? Vậy tại sao khi biết Tetsu có ánh sáng mới, cậu lại có biểu cảm điên cuồng như vậy ? 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play