CHƯƠNG 73: KHÔNG THỂ CHỊU ĐƯỢC NỮA

"Anh thấy có thể là do Tam vương tử làm hay không? Hiện tại gã là người duy nhất có thù oán với chúng ta ở ngoài sáng, những người khác cũng có vẻ không thể gây ra sóng gió gì lớn." Cách Ngôn cảm thấy việc này xảy ra quá đột ngột.

Cậu có thể nghĩ đến, đương nhiên Rex cũng có thể nghĩ đến, "Chưa chắc là gã. Chuyện về cái chết của ba người Carlos sở dĩ không bị lan truyền bởi ngay từ đầu nó đã bị gia tộc Strache phong tỏa tin tức. Mặc dù gã có thể nghe được một chút thông tin, nhưng không có khả năng biết được sự tình chi tiết, như vậy sao gã có thể đi châm ngòi phu nhân Sharp được. Đương nhiên cũng có thể là do người khác muốn mượn tay gã để đối phó với chúng ta."

"Stanley? Hẳn là hắn rất hận chúng ta nhỉ? Bây giờ hắn là người của gia tộc Sharp, lại ở ngay trong gia tộc, là người có thể tiếp cận phu nhân Sharp dễ dàng nhất. Còn đoàn trưởng Locke nữa, gã cũng có khả năng." Cách Ngôn suy đoán.

"Mặc kệ là ai, khoảng thời gian này phải cẩn thận một chút." Rex dặn dò cậu, có một câu y không nói ra, đó là kỳ thực y có một dự cảm không tốt, tựa hồ sắp tới sẽ xảy ra chuyện lớn nào đó.

Ngày hôm sau, Rex có việc đi ra ngoài, Cách Ngôn ở trong sân hoàn thành mấy bài huấn luyện mà Rex đã sắp xếp, sau đó cậu bắt đầu học ma pháp thuật. Triệu hồi quả cầu nước chính là ma pháp thuật sơ cấp, đối với người mới học điểm khởi đầu sẽ tương đối khó, chỉ là sau khi học được nó thì khi học mấy ma pháp thuật khác sẽ dễ dàng hơn.

Bởi vì thể chất đặc thù của mình nên Cách Ngôn học ma pháp thuật nhanh hơn người bình thường nhiều. Đừng nhìn tiến độ học tập không được tốt lắm của cậu, nếu những người khác cũng dựa trên cơ sở đó thì phải khó khăn gấp mấy lần ấy.

Sáng nay, cậu chỉ mất một hai giờ đã triệu hồi được đạn nước - một ma pháp thuật trung cấp, đạn nước so với quả cầu nước thì khó cô đọng hơn. Cậu dùng đạn nước không ngừng công kích Ám Dạ.

Ban đầu Ám Dạ nhắm mắt cũng có thể tránh được, một lúc sau lại biến thành ướt như chuột lột. Bởi Cách Ngôn một lần có thể triệu hồi đồng thời sáu viên đạn nước, phân ra sáu góc khác nhau, Ám Dạ nhất thời không kịp phản ứng nên bị đạn nước đánh trúng. Nó không phục, chủ động quấn lấy Cách Ngôn bảo cậu tiếp tục triệu hồi đạn nước đánh nó, lần này chắc chắn nó sẽ hoàn mỹ tránh thoát.

Một giờ sau, Cách Ngôn ngã nằm lên cỏ, "Không chơi nữa, ta hết ma pháp lực rồi."

Ám Dạ hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đứng bên người cậu, biểu tình cực kỳ đắc ý, đôi cánh ướt sũng lúc nãy đã sớm khô.

Cách Ngôn trắng mắt liếc nó một cái, đi so với một người mới học, làm một con Thánh Thú, nó không cảm thấy rất mất mặt à, lại còn coi đây là vinh quang. Cậu không quen cái đứa không biết xấu hổ như vậy. Chỉ là cậu không biết, trong lòng Rex, cậu và Ám Dạ cũng không khác gì nhau.

banhmidaudo.wordpress.com

Lúc này, đột nhiên bên ngoài truyền đến một trận ồn ào, có tiếng nữ nhân thét chói tai, còn có cả thanh âm phẫn nộ của nam nhân.

Cách Ngôn lộ ra biểu tình thấy nhưng không thể trách, cũng không đứng dậy ra ngoài xem.

Sau khi Rex gọi ma pháp sư đến giúp Aviva trị liệu, phụ thân y - Sidney cũng ngừng một khoảng thời gian không đi đánh chửi Aviva nữa, ả có thể tu dưỡng, hiện giờ thương thế trên người ả cũng đã không sai biệt lắm. Nhưng không nghĩ đến cậu không đi ra, thì đám người đó lại nháo đi vào, cũng may bọn họ chỉ đứng nói chuyện ở cửa.

"Sidney, ngươi có giỏi thì giết ta ngay bây giờ đi, nếu không chờ đến ngày nhi tử của ta thừa kế gia tộc Sharp, ta nhất định sẽ trả lại những thống khổ ta đã phải chịu gấp vạn lần lên người ngươi!"

Aviva té ngã ở cửa, thanh âm kêu gào không thấp hơn Sidney, ả đã chịu đủ rồi. Gia tộc Carol ngày càng lụn bại, người gác cổng lẫn người hầu đều đã chạy hết, hiện tại chỉ còn lại Lausa và quản gia Mason. Bọn họ vì để mình có thể ăn ngon uống tốt nên ba bữa mỗi ngày của ả chỉ còn đồ ăn và cơm thừa hoặc là cơm đã để qua đêm. Sống trong nhung lụa nhiều năm như vậy, ả đã bao giờ phải trải qua khổ sở thế này đâu, mà mấy ngày nay Sidney tâm tình không tốt lại bắt đầu chạy tới đánh ả, ả rốt cuộc không thể chịu được nữa.

"Tiện nhân, ngươi cho rằng ngươi có thể chờ đến ngày đó sao. Hôm nay lão tử sẽ giết ngươi." Sidney bị lời của ả chọc giận, nhưng gã còn chưa kịp lao qua đã bị quản gia giữ chặt.

"Lão gia, không được, dù sao nàng cũng là mẫu thân của thiếu gia Stanley, nếu ngài giết nàng, vạn nhất Stanley thực sự được gia tộc Sharp coi trọng thì làm sao bây giờ?" Mason một bên nói một bên đưa mắt ra hiệu với Lausa, để cô ta nhanh chóng đỡ phu nhân về tiểu viện.

Lausa không lộ ra chút bất ngờ nào, quản gia sở dĩ không rời khỏi gia tộc Carol như những người hầu khác không phải vì lão đã bán mình cho gia tộc Carol, mà là vì lão nhìn trúng tương lai của thiếu gia Stanley. Lão che chở cho phu nhân như vậy là muốn sau này khi thiếu gia Stanley nở mày nở mặt trở về cũng sẽ nâng đỡ lão một phen. Chẳng qua cô ta cũng không vạch trần quản gia, từ đầu tới cuối mục đích của cô ta chỉ có một, chính là lấy lại được tờ khế bán mình kia, nhưng tìm lâu như vậy rồi mà vẫn không tìm được, cô ta cũng dần trở nên nóng nảy.

"Các ngươi ở đây làm gì?" Thanh âm trầm thấp mang theo một tia cực kỳ không vui của Rex bỗng nhiên truyền đến từ sân bên ngoài.

Y đã trở lại? Cách Ngôn vừa bò dậy thì nhìn thấy Rex đi vào, ánh mắt cậu vừa lúc chạm phải tầm mắt y nhìn lại đây. Cậu vội vàng đi qua, nhìn thấy trên tay y là một giỏ đồ ăn.

Rex đưa giỏ đồ ăn cho cậu.

Cách Ngôn nhận xong mới nhận ra mấy người Sidney cũng đã đi vào, chỉ là cậu không để ý tới.

Lực chú ý của Sidney lại di động theo giỏ đồ ăn, thậm chí còn không tự giác mà nuốt nước miếng, mùi thơm của thức ăn mờ mờ ảo ảo bay ra từ trong giỏ. Trong khoảng thời gian này, ngay cả Sidney cũng không được ăn một bữa cơm ngon, ba bữa mỗi ngày lúc nào cũng là mấy khối bánh mì với một chén cháo, còn thịt thì một miếng cũng không thấy qua, lúc này ngửi được mùi thịt, không từ nào có thể diễn tả được cơn thèm khát của gã.

Cách Ngôn làm như không thấy bọn họ, sau khi nhận giỏ liền quay đầu đi vào trong. Sidney rất muốn gọi cậu lại, nhưng gã nghĩ chỗ đồ ăn đó là Cách Ngôn đưa đồng vàng cho Rex đi mua, đến bây giờ gã vẫn chưa biết nhi tử mình có tiền như thế nào, trong lòng gã vẫn cứ cho rằng, lão tử không có tiền, sao nhi tử có thể có được.

"Không có việc gì thì đừng tới đây." Rex nói với ba người như vậy rồi đi vào, cũng không thèm để ý đến bọn họ.

Sidney đẩy quản gia ra, trừng mắt hung tợn liếc Aviva, ném xuống một câu, "Cũng may hôm nay vận khí của ngươi tốt, lão tử sẽ tìm ngươi tính sổ sau." rồi rời đi.

Mason đi lên trộm đưa một lọ dược trị thương cho Lausa, tuy không thể trị nội thương nhưng chung quy vẫn có chút tác dụng.

Lausa đỡ Aviva rũ đầu không biết đang suy nghĩ gì về phòng, cô ta thu lại lọ dược trị thương, lúc đang chuẩn bị đi ra ngoài thì Aviva đột nhiên gọi cô ta một tiếng, quay đầu lại liền thấy khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn của Aviva khi ả ngẩng đầu lên, cô ta bất giác run người.

"Lausa, ta không nhịn nổi nữa, ngươi phải giúp ta."

"Phu nhân muốn ta giúp ngài như thế nào?" Lausa cúi đầu.

Trong viện của Rex, hai người đã cơm nước xong. Cách Ngôn hỏi một vài vấn đề về ma pháp, Rex trả lời, sau đó y lại ném mấy quyển sách ma pháp cho cậu, trong đó còn có năm sáu quyển trục.

"Đây là cái gì?" Cách Ngôn nhận lấy, tò mò cầm một quyển trục lên.

"Ma pháp truyền tống quyển trục. Chỉ cần xé rách nó thì có thể tiến hành truyền tống, khoảng cách không quá dài, nhưng có thể dùng để chạy trốn vào thời khắc mấu chốt. Thực lực của ngươi quá thấp, nếu sự tình đêm đó lại phát sinh mà ta không thể đúng lúc đuổi tới thì ngươi phải lập tức dùng nó." Rex giải thích.

"Đây là thứ tốt nha. Nhưng mà cái này rất đắt có phải không?" Cách Ngôn tức khắc yêu thích không buông tay, bây giờ sinh mệnh của cậu đã được bảo đảm rồi.

"Chỉ cần có nguyên liệu, tự mình làm ra cũng không đắt."

"Anh cũng có thể làm ra ma pháp quyển trục sao, tôi có thể học không?" Cách Ngôn chờ mong hỏi.

Rex đối mặt với đôi mắt sáng lấp lánh của cậu, tàn nhẫn lắc đầu: "Không thể, ngươi không có thiên phú đó."

Cách Ngôn cũng không cảm thấy quá thất vọng, cậu sớm đã đoán được thượng đế không có khả năng cho cậu nhiều ngoại quải như vậy, có một cái đã làm cậu thấy rất thỏa mãn rồi. Hơn nữa Rex biết làm mà, sau này nếu muốn thì lấy từ chỗ y là được, nghĩ như vậy, cậu liền không thấy tiếc nuối chút nào nữa.

wattpad.com/user/daudo0902

.......

Stanley mang theo khuôn mặt bầm dập đi ra từ phòng huấn luyện, ánh mắt tối tăm bị che khuất trên khuôn mặt xanh tím. Đây không phải lần đầu tiên như vậy, để hắn có thể tăng thực lực trong một thời gian ngắn, gia tộc Sharp phái một Đại Kiếm Sĩ đến bồi hắn huấn luyện mỗi ngày, mặt ngoài là "Bồi Thái tử đi học", thực tế là tên Đại Kiếm Sĩ kia chưa bao giờ nương tay. Ban đầu Stanley cho rằng đối phương thực lòng muốn dạy hắn cho tốt nên mới xuống tay như thế, kết quả có một ngày hắn lại nhìn thấy một cảnh tượng khác.

Người được gia tộc Sharp đón về để bồi dưỡng thành người thừa kế không phải chỉ có mỗi hắn, mà vị Đại Kiếm Sĩ phụ trách dạy kiếm thuật cho hắn còn dạy một người khác. Ngày đó trong lúc vô ý hắn gặp tên Đại Kiếm Sĩ này dùng thái độ ôn hòa gấp mười lần khi dạy hắn để dạy cho người kia, từ ngày đó hắn đã biết không phải do đối phương rất nghiêm khắc, mà thái độ đó chỉ nhằm vào duy nhất một người là hắn, bởi vì hắn là một đứa con riêng không thể đưa ra ánh sáng.

Trở lại phòng, Stanley đóng cửa lại, lấy ra một cái kéo từ ngăn kéo tủ, đẩy cái tủ cạnh giường ra, để lộ vách tường loang lổ ở phía sau. Hắn dùng sức rạch lên, trong đầu nghĩ đến khuôn mặt của tên Đại Kiếm Sĩ kia, mỗi một vết rạch lại càng dùng sức hơn, thẳng đến khi đã phát tiết đủ, hắn mới đẩy tủ về chỗ cũ.

Lúc này có người gõ cửa phòng hắn.

Stanley vội vàng cất kéo về chỗ cũ, mở cửa ra lại không thấy bóng người, cúi đầu mới phát hiện dưới chân hắn có một viên giấy, hắn mở viên giấy ra, bên trên là một hàng chữ, xem xong, đôi mắt hắn thoáng chốc hiện lên một tia sáng kỳ dị.

Buổi tối sau khi cùng những người khác ăn cơm chiều xong, Stanley sai thị nữ chăm sóc hắn nhắn với gia chủ một câu, nói hắn vô cùng cảm tạ đồ mà chủ mẫu đưa tới, hắn muốn tự mình nói lời cảm tạ với chủ mẫu, tất nhiên việc này bị từ chối, Stanley lại không bất ngờ chút nào. Ngày tiếp theo, hắn nên ăn thì ăn, nên huấn luyện thì huấn luyện.

Vào buổi chiều hai ngày sau, Stanley đến phòng huấn luyện như bình thường, chợt phát hiện không khí gia tộc Sharp trở nên thập phần áp lực, đám người hầu thị nữ như bị biến thành người câm, trên mặt còn mang theo một tia kinh hoàng, giống như đã xảy ra chuyện lớn nào đó.

Chờ đến khi thị nữ vẫn thường hầu hạ hắn đi đến, Stanley mới từ miệng nàng biết được chuyện khiến gia chủ nổi trận lôi đình.

Bầu trời gia tộc Sharp sắp thay đổi rồi.

Đuổi thị nữ đi, Stanley chôn mình ở trong chăn, từ nửa bên mặt lộ ra có thể nhìn thấy khóe miệng hắn mở ngày càng lớn, cuối cùng cả khuôn mặt hắn vùi vào chăn, bả vai lại không ngừng run rẩy.

_Hết chương 73_

CHƯƠNG 74: VU OAN GIÁ HỌA

Sáng hôm sau, dưới sự thúc giục của Cách Ngôn, Rex chuẩn bị ra cửa. Hôm nay bọn họ muốn đến Kiếm Các một chuyến. Ngày đó không thể đến kịp cái đấu giá hội tư nhân kia nên giờ bọn họ muốn đi thử vận may lần nữa. Mới ra đến đại môn, còn chưa bước xuống bậc thang, Rex đột nhiên dừng lại.

Cách Ngôn phát hiện y không theo kịp, quay đầu hỏi: "Sao lại không đi nữa?"

"Trở về." Rex bỗng xoay người quay lại.

"Ế?" Cách Ngôn không kịp gọi y lại, đành đóng cổng lại lần nữa. Từ ngày người gác cổng bỏ đi thì không còn ai canh cổng, cửa lớn của gia tộc Carol trừ khi có người ra vào, nếu không thì cũng không được mở ra.

Quay lại sân, Rex nói với cậu: "Hôm nay đừng rời khỏi sân dù chỉ một bước, ta ra ngoài một chuyến, sẽ lập tức trở về. Nếu có người nào khả nghi xông tới thì trốn đi, bị phát hiện thì dùng quyển trục ta đưa cho ngươi, đến lúc đó gặp nhau ở ngoài thành."

"Nguy hiểm như vậy? Nếu không thì tôi với anh cùng đi." Cách Ngôn nghe y nói mà run sợ trong lòng, đáng sợ nhất không phải là chuyện gì sắp xảy ra, mà là cái gì cũng không biết.

"Không cần, ta rất nhanh sẽ trở lại, trong khoảng thời gian ngắn như vậy đối phương hẳn cũng không có động tác gì, nếu không cũng sẽ không chỉ giám thị ở bên ngoài." Rex nói xong liền đi.

Cách Ngôn ngẫm lại vẫn thấy không nên gây thêm phiền toái cho y, cậu vội vàng về phòng mình, lấy quả trứng ma thú giấu trong tủ quần áo ra, còn lại không cần phải thu thập gì cả, có đai lưng trữ vật, ở đây cũng chưa được bao lâu nên cậu rất ít khi lấy đồ trong đó ra, ngay cả quần áo cũng đặt trong đai lưng trữ vật, lúc muốn thay thì trực tiếp lấy ra.

Không có việc gì làm nhưng cậu cũng không tu luyện mà an vị ở trong phòng chờ Rex về, thi thoảng lại vểnh tai lên nghe thử bên ngoài có âm thanh gì lạ hay không, một khi phát hiện có gì không thích hợp thì sẽ lập tức trốn đi.

Ám Dạ vẫn chưa cảm nhận được không khí khẩn trương này, nó chui vào ngực cậu, chỉ lộ ra cái đầu lông xù xù, lâu lâu lại duỗi móng vuốt chụp quả trứng trên tay cậu, giống như đang hỏi đệ đệ khi nào ngươi mới nở vậy.

Bình thường Cách Ngôn cũng sẽ trêu chọc vài câu, quả trứng ma thú này hấp thu nhiều ma pháp lực của cậu như vậy mà đến giờ vẫn chưa thấy dấu hiệu phá xác, không phải thật sự muốn cậu để nó dưới mông rồi ấp đấy chứ, nhưng mà hôm nay cậu không có tâm tình làm thế.

banhmidaudo.wordpress.com

Rex quả thực không để cậu chờ lâu, chưa đến hai giờ đã trở lại.

"Ngươi thu dọn đồ đạc, giờ chúng ta lập tức rời khỏi đế đô." Rex không thở gấp nhưng biểu tình có chút ngưng trọng.

"Tôi đã thu dọn tốt rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Còn Il thì sao đây?" Cách Ngôn khẩn trương hỏi.

"Không cần lo cho hắn, ta đã an bài tốt, cái khác trên đường lại nói." Rex nhận quả trứng ma thú trong tay cậu nhét vào trong ngực, còn việc nó có bị làm vỡ trên đường hay không thì mặc cho số phận.

Cách Ngôn không tiếp tục hỏi, có thể khiến Rex vội như vậy, chắc chắn là chuyện lớn.

Hai người không đi cửa lớn, bởi vì bên ngoài có một đám người đang giám thị bọn họ, lúc Rex ra ngoài thăm dò cũng không đi bằng cửa lớn, nên khi bọn họ rời khỏi gia tộc Carol người bên ngoài không ai biết cả. Đến tận khi có người thông tri cho bọn chúng, những người này mới xông lên đá văng cửa lớn của gia tộc Carol, tiến quân thần tốc.

"Các ngươi là ai mà lại dám xông vào phủ đệ của người khác như vậy, còn không rời đi ta sẽ gọi người tới." Tiếng vang dẫn quản gia Mason đến, lão nhìn thấy nhiều người như vậy thì lộp bộp trong lòng một chút, cố làm ra vẻ hô lớn.

Người trung niên dẫn đầu nắm lấy cổ áo quản gia, nhấc bổng lão lên, lạnh băng hỏi: "Đại thiếu gia của các ngươi ở tiểu viện nào, lập tức dẫn chúng ta đến đó."

Sát khí ập vào mặt, chân Mason mềm nhũn, vội vàng dẫn bọn chúng đi tìm Rex.

Tới tiểu viện, nhóm người này liền đẩy quản gia ra, một đám người ùa vào tìm người, bọn chúng còn chưa biết Cách Ngôn và Rex đã rời đi, tất nhiên là không tìm thấy người.

Mason thấy việc lớn không tốt, những người này rõ ràng là lai giả bất thiện*, nhất định đại thiếu gia đã chọc phải ai đó, lão nghiêng ngả lảo đảo chạy đi tìm Sidney. Vừa tới chủ viện đã gặp được Lausa hoang mang rối loạn đi ra từ bên trong, trên tay hình như đang cầm gì đó, sợ lão nhìn thấy nên vội vàng giấu ra sau lưng. Nếu là ngày thường Mason nhất định sẽ nhận ra điều không đúng, chỉ là hiện tại lão cũng đang hoang mang lo sợ.

*lai giả bất thiện: Trong câu: "Thiện giả bất lai, lai giả bất thiện" nghĩa là "Người tốt thì không đến, người đến lại không tốt lành gì"

"Quản gia Mason, ngươi làm sao vậy?" Lausa trấn định hỏi.

"Không tốt, có một đám người vừa xông đến, nói muốn tìm đại thiếu gia. Bây giờ bọn chúng đang ở tiểu viện của đại thiếu gia, gia chủ đâu rồi?" Mason sốt ruột hỏi.

"Gia chủ ở chỗ phu nhân." Lausa rất ít khi nhìn thấy Mason như vậy nên cô ta biết đây chắc chắn là chuyện lớn.

Hai người vội vàng đi tìm gia chủ và phu nhân. Vừa đến phòng đã thấy gia chủ cho phu nhân một cái tát, lúc này ai cũng bất chấp mà khuyên can, Mason liền nói chuyện đám lai giả bất thiện kia cho Sidney.

Vừa mới dứt lời, người trung niên kia đã xuất hiện ở cửa, cánh cửa khép hờ bị hắn huých một cái đập mạnh lên vách tường, sau đó rơi xuống. Ánh mắt hung ác dừng trên người Sidney, lạnh lùng hỏi: "Ngươi chính là phụ thân Rex - Sidney?"

"Là, là ta, có phải Rex đã đắc tội với các hạ hay không? Nó làm gì cũng không liên quan đến ta. Tuy ta là phụ thân của nó nhưng nó chưa bao giờ coi ta là phụ thân cả." Sidney vội vàng phủi sạch quan hệ với Rex.

Lúc này thủ hạ tìm người khắp nơi đã trở lại, ai cũng nói không tìm được.

"Nói, y đi đâu rồi?" Người trung niên nắm cổ áo Sidney nhấc gã lên.

Sidney hai chân cách mặt đất, cả khuôn mặt lập tức đỏ bừng, "Ta thật sự không biết, cái tên tiểu tử thối này trước nay đi đâu cũng không nói với ta. Khi nó còn nhỏ cũng từng rời đi hai năm, sau đó không hé răng lời nào đã trở về. Hiện tại nó không ở đây, có khả năng nó lại đi ra ngoài rồi, các ngươi có thể chờ nó trở về... A."

Sidney bị hắn ném văng ra, thân thể phì nhiêu đập lên vách tường, ngã xuống đất liền lăn lộn kêu thảm thiết, bị gã kêu gào đến mất kiên nhẫn, người trung niên lấy vũ khí ra, gã ngay lập tức ngậm miệng.

"Ta lặp lại lần cuối, y đang ở đâu?" Người trung niên âm trầm nhìn gã.

"Quý ngài này, có phải Rex đã phạm vào chuyện gì hay không?" Aviva ngầm mưu tính, ánh mắt lại tới tới lui lui ở phục sức trên người chúng, đột nhiên nhớ tới những người này ăn mặc giống y đúc những người được gia tộc Sharp phái tới đón Stanley ngày ấy.

Người trung niên lãnh đạm nhìn ả một cái, nghĩ đến việc ả là mẫu thân Stanley, cũng không làm khó ả: "Y đâu chỉ gây chuyện lớn, mà là chuyện lớn tày trời, còn có tên đồng lõa kia của y nữa. Nếu ngươi biết bọn họ đi đâu thì nói ra, ta có thể nói tốt cho ngươi vài câu trước mặt gia chủ."

Trong mắt Aviva hiện lên tia kinh hỉ, ngay sau đó lại nhíu mày, "Ta cũng không biết y ở đâu."

Đúng lúc người trung niên lộ ra biểu tình không vui, ả lại vội vàng bổ sung một câu.

"Chỉ là ta biết Rex là một kẻ thập phần giảo hoạt cẩn thận, nếu các ngươi không tìm thấy y ở tiểu viện, vậy thì có khả năng y đã nhận ra, nói không chừng bây giờ y đã trên đường rời khỏi đế đô rồi."

Sắc mặt người trung niên biến đổi, xoay người muốn đi.

"Ta có thể hỏi Rex rốt cuộc đã phạm vào chuyện gì hay không?" Thanh âm khẩn trương của Aviva truyền đến từ phía sau.

Người trung niên cũng không quay đầu, ném lại một câu liền dẫn thủ hạ đi đuổi theo.

"Y và đồng bạn hợp mưu giết hại phu nhân Sharp."

wattpad.com/user/daudo0902

"Cái gì? Vị phu nhân Sharp kia đã chết? Nhưng không phải lúc chúng ta rời đi bà ta vẫn đang sống khỏe mạnh sao?" Nghe được tin tức kinh bạo như vậy Cách Ngôn lập tức choáng váng. Vị phu nhân kia lúc bắt cóc cậu còn êm đẹp như vậy, sao giờ đã chết rồi.

"Là sau khi chúng ta đi thì bị người giết chết, ngay cả thị vệ của bà ta cũng đã chết hết, nghe nói tử trạng cực thảm, chỉ có vị phu nhân kia là một kiếm mất mạng." Khuôn mặt anh tuấn của Rex lộ ra một tia âm trầm, rõ ràng là có người tính kế bọn họ.

"Tử trạng cực thảm là thảm như thế nào?"

"Ngũ mã phanh thây."

Cách Ngôn buồn bực nói: "Sao đối phương lại giống anh như vậy?"

"Hả?" Rex nhướng mày.

Cách Ngôn chợt nhận ra lời mình nói sai rồi, vội vàng bổ cứu: "À, ý tôi là sao kẻ địch lại yếu như vậy, ngay cả một kiếm của anh cũng không chịu được, lần nào cũng bị anh chia thành mấy phần. Những người này so với anh còn tàn nhẫn hơn, nhưng cũng khó bảo đảm người khác sẽ không hoài nghi đây là tác phong của anh. Hiện tại chúng ta bị hoài nghi, có phải gia tộc Sharp cũng cho là chúng làm hay không?"

"Không phải cho là, bọn họ chính là nghĩ như vậy. Vị phu nhân Sharp kia lấy cớ đến thôn trang để giải sầu, chỉ cần tra là ra, chuyện ngươi bị bắt tới đó cũng không lừa được."

"Cho nên bọn họ cứ vậy mà cho rằng phu nhân Sharp là do chúng ta giết? Thế này cũng quá qua loa rồi."

Rex hơi hạ mắt, "Không qua loa, ngược lại đây là một đầu mối giá họa rất xảo diệu, nếu làm việc thỏa đáng, người sau màn cũng có thể thuận thế kéo cái chết của Carlos và Sasy vào, đến lúc đó chỉ sợ gia tộc Strache và gia tộc Rob cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta."

"Ý anh là cái chết của bọn họ vốn dĩ đã liên quan đến chúng ta, phu nhân Sharp bởi vì đau lòng về cái chết của nhi tử nên mới bắt tôi, chúng ta lại giết bà ta, cái này chứng minh chúng ta thực sự đang chột dạ. Bọn họ sẽ nghĩ là phu nhân Sharp đã tra ra gì đó, chúng ta sợ bà ta nói ra nên mới giết người diệt khẩu?" Cách Ngôn thông suốt tất cả, không nhịn được hít vào một hơi lạnh.

"Không tồi."

"Có phải tên Tam vương tử kia cố ý hãm hại chúng ta hay không? Lòng dạ của gã cũng quá hẹp hòi, tôi cũng chỉ nói gã một câu mà thôi, gã lại thiết lập bẫy rập lớn như vậy hại chúng ta. Sớm biết vậy thì lúc trước tôi đã cố nhịn rồi." Cách Ngôn không khỏi có chút hối hận, bị ba đại quý tộc liên thủ đuổi giết cũng không phải chuyện đùa.

"Chuyện này liên lụy rất rộng, mặc kệ người sau màn kia có phải vì muốn hãm hại chúng ta hay không, vị phu nhân Sharp kia có thân phận và địa vị tôn quý, đối phương lại có thể nói giết liền giết, không kiêng kị hậu quả, nếu không phải hắn cho rằng kế hoạch của mình không một kẽ hở, thì chính là không sợ gia tộc Sharp trả thù, Vậy thì phải xem xét lại thân phận người này một lần nữa." Trên trán Rex như bị bao phủ một tầng bóng đen u ám, hơi thở y nhiều thêm vài phần đáng sợ, sau lưng như có một trận sấm sét nổ đùng dùng, đã rất lâu rồi y không gặp phải chuyện nằm ngoài khống chế như thế này.

"Trên đời này không có kế hoạch nào không có kẽ hở, tôi cảm thấy cái phía sau có khả năng cao hơn." Cách Ngôn đột nhiên nhanh trí, "Có phải anh thấy đối phương ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, gia tộc Sharp cũng chưa chắc đã nghe chúng ta giải thích nên mới chạy trước không?"

"Đây là lý do thứ nhất."

"Vậy thứ hai là gì?"

"Ta không cần chứng minh cái gì với người khác cả." Rex khốc suất cuồng bá duệ ném xuống một câu, tiếp tục đi về phía trước.

Ok, anh trâu bò. Cách Ngôn cảm thấy cái y gọi là lý do thứ nhất và thứ hai căn bản chỉ là thuận miệng nói ra, trọng điểm chân chính chính là cái thứ hai, tiêu sái như vậy, khó trách người khác không thể làm vận mệnh chi tử mà lại cố tình là y.

Bọn họ chạy trốn rất nhanh, người gia tộc Sharp căn bản không nghĩ hành động của mình sẽ bị phát hiện. Hơn nữa đế đô Saint Laner cũng là địa bàn của bọn chúng, muốn bắt hai người không có bối cảnh gì còn không dễ dàng sao, bởi vậy bọn chúng cũng không phái người đến cổng thành ngồi xổm chờ người. Chờ đến khi người trung niên dẫn thủ hạ đến đây, Rex và Cách Ngôn đã ra khỏi thành.

_Hết chương 74_

CHƯƠNG 75: TIỀN THƯỞNG VÀ BÍ MẬT

"Chết tiệt, vậy mà lại để bọn chúng chạy thoát." Ngoại hình của Rex và Cách Ngôn tương đối nổi bật, đặc biệt là Rex. Lúc người trung niên đuổi tới cửa thành thì trực tiếp hỏi binh lính thủ thành, binh lính suy nghĩ một lúc mới có chút ấn tượng, biết bọn họ đã chạy thoát, người trung niên liền thấy khó thở.

Đế quốc Arthurlanca đã rất lớn chứ đừng nói đến đại lục Azeroth, một khi bọn họ chạy ra khỏi đế đô, muốn tìm được họ là chuyện rất khó khăn. Gia tộc Sharp là một đại quý tộc, chuyện này không phải là giả, nhưng phạm vi ảnh hưởng chân chính cũng chỉ có đế đô Saint Laner, Rex cũng nắm bắt điểm này nên mới ra khỏi thành trước, bởi vì một khi bị nhốt ở đây thì tương đương với cá bơi trong chậu.

"Đội trưởng, chúng ta có đuổi theo nữa không?" Một thị vệ nhìn nhìn bốn con đường thông ra ngoài thành, cho dù muốn đuổi theo bọn họ cũng không biết nên đi hướng nào.

Người trung niên trầm mặc suy tư, cắn răng nói: "Đuổi theo, dựa theo lời tên lính kia nói, bọn chúng mới chỉ rời khỏi đế đô mười phút, bây giờ chúng ta vẫn có cơ hội bắt chúng. Ngươi trở về báo chuyện này cho gia chủ, còn ở đây chia ra ba hướng có khả năng cao nhất để đuổi theo, một khi phát hiện bọn chúng thì không được hành động thiếu suy nghĩ, truyền tin tức về trước, đã rõ chưa?"

"Đã rõ." Mười mấy thị vệ đồng thời đáp.

Sau khi phân chia xong, trừ một người quay lại gia tộc Sharp báo tin, những người còn lại chia thành ba đội đuổi theo ba hướng. Ba hướng này đều không phải quan đạo, bởi vì một khi gia tộc Sharp phát lệnh truy nã, các trạm kiểm soát trên quan đạo chắc chắn sẽ dán chân dung hoặc tin tức của bọn họ lên, nếu họ đi quan đạo sẽ rất khó khăn.

banhmidaudo.wordpress.com

"Bọn chúng đi hết rồi, hướng quan đạo kia không có ai đuổi theo, vậy chúng ta đi hướng đó sao?" Cách Ngôn hưng phấn chui ra từ bụi cỏ, tận mắt nhìn thấy bọn chúng biến mất ở đường nhỏ, trong đó còn có một con đường bọn họ chọn trúng, bảo sao Rex nói cứ trốn đi trước đã.

Rex nhìn con đường ngựa xe như nước trước mặt, các thương đội thường xuyên đi quan đạo, y lại xoay người đi lên một con đường nhỏ, "Không đi quan đạo, không đến nửa ngày nữa binh lính thủ hộ quan đạo sẽ nhận được tin tức, trốn đông trốn tây cũng sẽ mất không ít thời gian, không bằng đi đường nhỏ từ đầu."

Đường nhỏ y chọn tương đối nhiều cỏ dại, người cũng ít, một đường này sẽ đi qua rất nhiều địa phương hẻo lánh. Cho dù gia tộc Sharp đoán được họ đi đường này nhưng muốn tìm được họ cũng khó, hơn nữa tính nguy hiểm cũng cao.

Cách Ngôn vội vàng theo sau, "Tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?"

"Thành Tudan."

Cách Ngôn gật đầu nói: "Chỗ này tôi biết, có phải người cai quản thành Tudan chính là phụ thân người tên Andrew kia không? Chỉ là vì sao chúng ta lại đến đó?"

Rex trả lời: "Sự phồn vinh của thành Tudan chỉ đứng sau đế đô, cả thành đều nằm trong tay phụ thân của Andrew nên thế lực của gia tộc Sharp không thể xâm nhập được. Ngươi cũng có thể tìm kiếm quyết cao đẳng ở đó."

Hai người đi rồi, tên lính kia cũng báo tin về gia tộc Sharp. Gia chủ Sharp tức giận, quyết định tăng thêm nhân thủ tróc nã Rex và Cách Ngôn, hành động không chút giấu diếm, tin tức rất nhanh đã được truyền đi.

Ophelia và vợ chồng Louisa cảm thấy vô cùng may mắn vì bọn họ trước đó đã tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với Cách Ngôn, lại không biết kỳ thực cái này là Cách Ngôn cố ý. Sidney thì không may mắn như vậy, cổng lớn gia tộc Carol lại lần nữa bị một đám thị vệ đá văng, lần này còn thô lỗ hơn, bọn chúng trực tiếp bắt Sidney đi, Aviva, Lausa và Mason ngược lại lại may mắn thoát nạn.

Vài ngày sau, người trung niên mang theo một đám thị vệ bất lực trở về, bọn chúng căn bản không phát hiện tung tích của Rex và Cách Ngôn, không thể không nghi ngờ bọn họ đã đi quan đạo hoặc rẽ vào con đường nhỏ cực kỳ hẻo lánh nào đó.

Gia chủ Sharp nổi trận lôi đình, chỉ là hắn cũng biết bằng thực lực của gia tộc Sharp không có cách nào để bắt được Rex và Cách Ngôn đã rời khỏi đế đô. Sau một hồi suy tư, hắn viết hai phong thư gửi tới gia tộc Strache và gia tộc Rob.

Bức thư rất nhanh đã được đưa đến gia tộc Strache, người truyền tin nói muốn đích thân đưa nó cho gia chủ Strache nhưng bị cự tuyệt, hết cách, nghĩ đến việc gia chủ giao phó phải đưa thư đến nên gã đành trao lá thư trong tay, đồng thời nhét vài đồng vàng cho đối phương.

Người hầu đưa lá thư cho tên tùy tùng từng dẫn bọn Cách Ngôn đi gặp gia chủ, nghĩ đến mấy đồng vàng mà người kia hiếu kính mình nên nói thêm một câu.

Vẫn phải cho gia chủ Sharp mặt mũi chứ. Tên tùy tùng cầm thư đi vào thư phòng, bên trong ngoài công tước đại nhân còn có đoàn trưởng Locke đang tạm thời bị cách chức.

Tùy tùng đứng ở cửa báo cho công tước đại nhân biết gia chủ Sharp phái người đưa thư đến đây, công tước đã sớm biết đến sự kiện kia, không cần xem cũng biết trong thư viết cái gì. Hắn bảo tùy tùng đưa thư cho mình, tên tùy tùng đưa thư tới tay gia chủ rồi lui ra ngoài.

"Công tước đại nhân, chính là chuyện của Jimmy và Rex sao?" Đoàn trưởng Locke thấy gia chủ làm trò mở thư ra xem trước mặt gã, không nhịn được hỏi, gã cũng đã nghe nói qua.

"Không tồi. Bọn chúng đã thoát khỏi đế đô, gia chủ Sharp hoài nghi cái chết của Carlos không đơn giản, muốn ta hỗ trợ." Công tước cũng không giấu diếm, trên mặt vẫn bình tĩnh, không nhìn ra hắn có ý kiến gì đối với việc này. Theo lý thuyết, đây là chuyện liên quan đến con hắn, hắn khẳng định không thể bình tĩnh được.

Đoàn trưởng Locke không nghĩ nhiều như vậy, gã chỉ biết đây là cơ hội để tẩy trắng chính mình, nên lập tức căm phẫn nói: "Sự kiện kia quả nhiên có liên quan đến bọn chúng, nếu không vì sao chúng lại muốn giết phu nhân Sharp rồi chạy trốn chứ, rõ ràng là có tật giật mình. Công tước đại nhân, chúng ta không thể tha cho chúng."

"Chẳng qua chỉ là hai tên tiểu tốt, chuyện này chỉ sợ không đơn giản như vậy. Chúng lấy đâu ra can đảm để giết chết phu nhân Sharp, ngay cả chúng ta cũng không điều tra ra chân tướng, vị phu nhân kia làm thế nào lại biết được? Điểm nào cũng đáng ngờ." So với gia chủ Sharp đang giận dữ, công tước lại có vẻ trầm ổn cẩn thận hơn nhiều.

"Vậy ý của công tước là không tính nhúng tay vào?" Đoàn trưởng Locke cho rằng công tước đại nhân muốn buông tha cho bọn họ, có chút không cam lòng, dù sao gã cũng là người phải đội một cái nồi rất lớn.

Công tước hơi suy tư, "Không, ngươi đi tuyên bố treo tiền thưởng hai mươi vạn đồng vàng đi."

Hai mươi vạn đồng vàng? Số đồng vàng này đối với một đại quý tộc cũng chỉ là một sợi lông của con trâu, nhưng đối với Rex và Cách Ngôn không có danh khí, thực lực lại không cao thì đoàn trưởng Locke lại thấy công tước đại nhân đang quá để mắt đến bọn họ.

Gia tộc Rob cũng làm ra hành động đồng dạng, chỉ là giá treo thưởng ít hơn một nửa.

Gia chủ Sharp đối với đáp án hai gia tộc kia đưa ra tuy không quá hài lòng nhưng cũng chỉ có thể như vậy, sau đó hắn cũng tuyên bố treo thưởng.

wattpad.com/user/daudo0902

Ba khoản tiền thưởng vừa được công bố đã khiến mọi người chấn động, mấy tên lính đánh thuê chưa từng thấy ba đại gia tộc này tuyên bố cùng một nhiệm vụ bao giờ, có người tò mò hỏi thăm hai người này đã phạm phải chuyện gì.

Sau khi nghe ngóng thì cảm thấy không thể tin được. Thì ra phu nhân gia chủ Sharp bị giết hại, lại hỏi thăm, hung thủ là trưởng tử của gia tộc Louisa và gia tộc Carol, tên gia tộc còn chưa bao giờ nghe qua. Cùng ngày đã có rất nhiều người lén lút chuẩn bị tiếp nhận nhiệm vụ này, hai tên tiểu nhân vật thực lực thấp, không bối cảnh không chỗ dựa, chỗ đồng vàng đó không phải là đang tặng không cho bọn chúng à, không lấy cũng uổng. Bàn tính đánh vang lạch cạch, chỉ là khi bọn chúng tiếp nhận nhiệm vụ rồi thì mới phát hiện, không biết đi đâu để tìm người.

Aviva nhìn chằm chằm khuôn mặt trong gương, ngũ quan dần trở nên dữ tợn, đôi mắt bịt kín oán độc và cừu hận. Dù sau khi Sidney bị bắt đi, ả không bị đánh nữa nhưng chỉ cần thấy khuôn mặt bị hủy dung này, cừu hận trong lòng ả liền không cách nào tiêu tán được, ngược lại càng ngày càng tăng lên.

Lausa vừa vào cửa đã thấy phu nhân dùng sức ném đồ trong tay vào cái gương trước mặt, chỉ nghe 'choang' một tiếng, gương nứt ra vỡ thành vô số mảnh, Aviva trong gương lại càng xấu xí. Làm như không thấy, cô ta nhỏ giọng nói: "Phu nhân, quản gia Mason tới."

"Phu nhân, ngài tìm ta có việc gì?" Quản gia Mason đi vào, trên mặt là nụ cười lấy lòng. Sidney sống chết như nào còn chưa rõ, gia tộc Carol chỉ còn sót lại hai hạ nhân tất nhiên do Aviva làm chủ, đặc biệt là quản gia Mason, lúc Sidney còn ở đây, lão vốn đã có ý muốn lấy lòng Aviva, hiện tại lại càng không cố kỵ gì.

Aviva ném lá thư trên bàn qua, hành động lấy lòng của quản gia ả đã sớm xem ở trong mắt, bởi vậy lúc nói chuyện cũng không khách khí bao nhiêu, "Ngươi giúp ta nghĩ cách đưa lá thư này vào tay Stanley, nói ta có chuyện rất quan trọng muốn nói với hắn, đến lúc đó sẽ không thiếu chỗ tốt của ngươi."

Quản gia khó xử nói: "Phu nhân, không phải ta không muốn làm, chỉ là chưa chắc có thể gặp được thiếu gia Stanley, nhiều nhất cũng chỉ có thể tìm người đưa thư tới tay thiếu gia, còn truyền lời, sợ là không được."

"Được rồi, có thể đưa thư đến tay hắn là tốt nhất." Aviva không đủ kiên nhẫn để nghe.

"Phu nhân chờ tin tốt của ta." Quản gia nói xong liền ra cửa.

Quản gia Mason đúng là có vài phần năng lực, không vào được gia tộc Sharp nhưng lão mua chuộc được một người hầu ở cửa, để đối phương giao thư đến tay Stanley. Tuy Stanley ở gia tộc Sharp không có địa vị gì, nhưng rốt cuộc vẫn là một thiếu gia, người hầu nghĩ dù sao cũng chỉ là đưa một phong thư nên đáp ứng.

Stanley nhận được lá thư vào buổi tối, ý trên thư đại khái là mẫu thân hẹn hắn buổi chiều ngày kia ra ngoài gặp mặt. Nói ngày đó chia ly vội vàng nên ả chưa kịp nói cho hắn một chuyện rất quan trọng, dặn hắn nhất định phải gặp ả một lần. Stanley vốn không muốn gây chuyện vào thời điểm mấu chốt như thế này, miễn cho bị người tìm được sai lầm để cáo trạng, nhưng nghĩ đến việc Aviva dù sao cũng là mẫu thân mình, cuối cùng hắn vẫn quyết định đi gặp mặt một lần.

Vì đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trước một ngày hắn đã xin nghỉ nửa ngày với tên Đại Kiếm Sĩ huấn luyện mình. Đại Kiếm Sĩ cũng không làm hắn khó xử, có vẻ do gần đây gia tộc Sharp xảy ra rất nhiều chuyện nên đồng ý.

Buổi chiều ngày kia, Stanley tới điểm hẹn, Aviva đã sớm chờ ở đó, nhìn thấy nhi tử thật sự tới gặp mình, Aviva cao hứng đến nỗi không tự giác rơi nước mắt, Stanley lại bị bộ dáng của ả làm cho hoảng sợ.

"Mẫu thân, sao ngươi lại biến thành bộ dạng nửa quỷ như thế này?"

Mặt Aviva vặn vẹo một chút, trên mặt ả là một tấm khăn che, chỉ là vẫn không che được vết sẹo trên trán, ả phát ra thanh âm hận đến tận xương tủy: "Còn không phải do phụ thân ngươi sao. Từ khi ngươi bị gia tộc Sharp mang đi, phụ thân ngươi ngày nào cũng đánh ta, lại không tìm người chữa trị cho ta, hại ta bị hủy dung. Gã tốt nhất nên chết rồi, nếu không đến ngày ta tìm được gã, ta nhất định sẽ khiến gã chết không toàn thây."

_Hết chương 75_

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play