CHƯƠNG 70: ĐOẠN TUYỆT QUAN HỆ
"Đáng lẽ nên để vị Thánh Tử kia nhìn thấy, tính tình bằng hữu của hắn chính là như thế này. Rex, không phải Thánh Tử nói trong ba ngày tới anh có thể tìm hắn bất cứ lúc nào sao, vậy mai chúng ta đi bái phỏng luôn đi, nói cho hắn biết vị Tam vương tử này tốt như thế nào." Cách Ngôn không chỉ không sợ, ngược lại còn nói to lên.
"Khoan đã." Tam vương tử bất ngờ mở miệng ngăn binh lính lại.
Binh lính lập tức dừng lại.
Tam vương tử nhìn chằm chằm Cách Ngôn, ánh mắt lạnh lẽo dị thường: "Gan ngươi cũng lớn đấy. Bản vương tử sẽ nhớ kỹ ngươi. Chúng ta đi."
Dứt lời gã liền rời đi.
Tam vương tử tức giận khó đối phó như thế, vậy mà lại thực sự rời đi vì vài ba câu hăm dọa của đối phương? Chỉ là vì sao đối phương nói như vậy lại khiến Tam vương tử kiêng kị, chẳng lẽ gã thật sự sợ Thánh Tử?
Người trong phòng nào biết rằng Tam vương tử không phải sợ Thánh Tử, mà là không muốn phá hủy hình tượng đã dựng nên trước mặt Thánh Tử.
Chẳng qua cái này cũng chứng minh suy đoán của Cách Ngôn là đúng, nếu không vị Tam vương tử này cần gì phải đợi Thánh Tử đi rồi mới dám đến trước mặt họ diễu võ giương oai, còn không phải là do không muốn Thánh Tử biết gương mặt thật của mình sao. Cậu chỉ cố tình nói thế thôi, kết quả đối phương quả nhiên bị lừa. Còn đang nghĩ ngợi, bỗng gương mặt phẫn nộ đến cực điểm của Ophelia xuất hiện trước mắt cậu.
"Ca ca, ngươi có biết ngươi mới đắc tội với ai không?!" Ophelia giận dữ quát, ánh mắt như hận không thể lập tức trói cậu lại giải đến trước mặt Tam vương tử để bồi tội vậy.
"Biết chứ, không phải là Tam vương tử của đế quốc Arthurlanca sao." Cách Ngôn gật đầu.
"Nếu ngươi đã biết vì sao còn nói những lời đó? Ngươi có biết Tam vương tử muốn bóp chết ngươi cũng chỉ như bóp chết một con kiến không?" Ophelia thấy cậu vẫn là một bộ biểu tình vô tội không để trong lòng, tức giận đến đau cả ngực.
"Cái này thì đúng là không biết thật."
Ophelia lạnh lùng nhìn cậu, tuyên bố trước mặt mọi người: "Ta không có loại ca ca không màng đến an nguy gia tộc, gia tộc Louisa cũng không có loại con cháu như vậy. Ta tin nếu phụ thân mẫu thân biết chuyện ngươi làm hôm nay nhất định cũng sẽ cực kỳ thất vọng buồn lòng. Từ hôm nay trở đi, ngươi không cần về nhà nữa."
Người trong phòng ai cũng lộ vẻ tán đồng, người này liều lĩnh đắc tội Tam vương tử, sớm muộn gì cũng chết, nếu là bọn họ, bọn họ cũng làm như vậy.
banhmidaudo.wordpress.com
"Ophelia, ngươi đây là muốn đoạn tuyệt quan hệ với ta sao?" Cách Ngôn thở dài trong lòng. Muội muội này của cậu đúng là thông minh, còn biết phải đoạn tuyệt quan hệ với cậu trước khi mọi người đi, mượn miệng bọn họ truyền ra ngoài. Đến lúc Tam vương tử biết chuyện này cũng sẽ không gây khó xử cho gia tộc Louisa.
"Không sai." Ophelia vẻ mặt lạnh nhạt.
Cách Ngôn nói: "Lời ngươi không tính, ngươi đâu phải gia chủ gia tộc Louisa. Trừ phi chính miệng phụ thân mẫu thân nói muốn đoạn tuyệt quan hệ với thì mới tính, bằng không ta vẫn là người gia tộc Louisa."
Ophelia cười lạnh: "Vậy ngươi chờ xem."
Yến hội cuối cùng tan rã trong không vui. Chủ nhân yến hội không có tâm tình kéo dài yến hội, mọi người cũng không phải người không thức thời, liên tiếp cáo từ rời đi. Không lâu sau, chuyện xảy ra ở đây đã được truyền ra ngoài.
Đáng tiếc chủ nhân câu chuyện lại là học sinh Học Viện Đế Quốc, nên khi mọi người nói về nó chỉ thi thoảng mới nhắc đến ca ca Ophelia một câu, độ nóng cũng không được bao lâu. Đến khi phụ mẫu Ophelia tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với Cách Ngôn, tất cả mọi người đều lộ ra biểu tình trong dự tính.
Mấy ngày sau, ai cũng cho rằng Tam vương tử sẽ không bỏ qua cho hai người, chờ mãi chờ mãi vẫn không thấy Tam vương tử phái người đến gây phiền toái cho hai người kia, còn tưởng Tam vương tử đã trở nên nhân từ rồi. Cách Ngôn đối với việc này cũng không thấy ngoài ý muốn. Thánh Tử Thần Điện Quang Minh còn chưa rời khỏi đế đô, sao Tam vương tử có thể động thủ được, chỉ là chờ đến lúc Micah rời khỏi, có lẽ đó sẽ là lúc bắt đầu những ngày xui xẻo của bọn họ. Nói thì nói như vậy, chứ cậu mỗi ngày nên ăn vẫn ăn, nên uống vẫn uống.
Trong lúc đó Rex cũng không đi tìm Thánh Tử Micah. Bởi Tam vương tử nên không ai dám nói chuyện này cho Thánh Tử Micah biết cả. Đợi bốn ngày, Micah rốt cuộc cũng chấp nhận sự thật rằng Rex không có ý nguyện kia. Hắn cũng không cưỡng cầu, chỉ là cảm thấy tiếc nuối, nhưng hắn cũng không chọn lại Kỵ Sĩ Quang Minh còn lại. Đến khi tất cả thi đấu kết thúc, đến ngày rời đi hắn cũng chỉ dẫn bình dân kia đi.
Isaac quả nhiên được danh hiệu đệ nhất. Đối thủ trận cuối của hắn là Andrew, hai người sảng khoái vui vẻ đánh một trận, kết quả cuối cùng ngược lại không còn quan trọng.
Kết quả hai mươi hạng đầu cũng được công bố.
Vận khí của Rex không tốt lắm. Y lấy tổng 13 điểm của mình vừa vặn song song đứng thứ hai mươi với một người khác, có nghĩa là trong hai người sẽ có một người bị loại. Đến lúc công bố kết quả, hầu như mọi người đều không thấy bất ngờ, bởi vì người bị loại là Rex.
Thực ra lấy biểu hiện của Rex chắc chắn sẽ không thua người kia, nhưng bởi vì y đắc tội Tam vương tử nên cuối cùng y bị mấy trọng tài phân định biểu hiện không bằng người ta, cuối cùng xếp thứ hai mốt.
Sau khi biết được kết quả, Cách Ngôn lại thở dài nhẹ nhõm một hơi. May mắn là ở vị trí hai mốt, nếu không Rex chắc chắn sẽ từ chối gia nhập quân đội Kỵ Sĩ Rồng của vương đình. Chỉ là y một không bối cảnh, hai không chỗ dựa, không giống hai người Isaac và Andrew, hai người đó không gia nhập sẽ chẳng ai nói gì, ngay cả vương thất cũng biết hai người họ tham gia kỳ tuyển chọn cũng chỉ để rèn luyện và lấy phần thưởng của hạng nhất mà thôi.
Sau khi Thánh Tử Quang Minh rời đế đô, buổi sáng ngày kế Cách Ngôn và Rex rốt cuộc cũng ra ngoài lần đầu tiên sau mấy ngày đóng cửa. Người khác cho rằng bọn họ sợ Tam vương tử, thực ra là do Cách Ngôn bế quan tu luyện.
Mấy ngày này không phải không có hiệu quả, cậu vốn dĩ chỉ là Kiếm Sĩ Trung Cấp bát giai, hiện tại đã là cửu giai, tinh thần lực cũng gia tăng, chỉ có ma pháp thuật đến giờ cũng chỉ biết mấy ma pháp thuật cấp thấp. Thứ này học rồi mới thấy khó khăn, chỉ lý thuyết thôi không đủ mà còn cần phải luyện tập liên tục. Bởi vậy cậu chuyển sang thực hành phương pháp dành cho kiếm sĩ.
Rex đã nói qua, một kiếm sĩ cường đại không chỉ quyết định bởi cấp bậc thực lực, mà còn do kiếm quyết nữa. Ví dụ như kiếm quyết giết chóc y tự nghĩ ra, người khác cũng là một chém một bổ nhưng uy lực lại kém hơn y rất nhiều, đây chính là uy lực của kiếm quyết. Với hai người thực lực tương đương nhau, kiếm quyết tu luyện của mỗi người chính là mấu chốt quyết định thắng bại. Nên lần ra ngoài này của bọn họ là vì tìm kiếm quyết cường đại.
Ở trung tâm đế đô có một khu phố chuyên bán những thứ liên quan đến kiếm sĩ như kiếm quyết, vũ khí. Ven đường đâu đâu cũng là hàng quán, hai bên còn có mấy cửa hàng ngăn nắp sạch sẽ, trên giá là vũ khí đủ loại đủ kiểu, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng rao to của người bán hàng rong, có không ít sạp có khách, cực kỳ náo nhiệt.
Chỉ là kiếm quyết có uy lực mạnh mẽ chân chính sẽ không xuất hiện ở đây, tỷ như kiếm quyết cao đẳng, thông thường nó sẽ là vật phẩm được giấu kín của mấy cửa hàng lớn, không dễ lấy ra, mà giá cả tất nhiên cũng cao hơn bình thường rất nhiều.
Rex dẫn Cách Ngôn đến một nơi tên Kiếm Các, cậu vừa định đi vào thì ở phía sau truyền đến một thanh âm phẫn nộ.
"Đồ ăn trộm đê tiện, trả lại trứng ma thú cho chúng ta!"
Người không ăn trộm tất nhiên sẽ không cho là đối phương đang kêu mình, Cách Ngôn có trứng ma thú cũng sẽ nghĩ như vậy. Kết quả một đạo kiếm khí đột nhiên đánh về phía cậu, may mắn cậu được Rex kéo lại. Kiếm khí chém lên mặt đất tạo thành một vệt màu trắng, cái này nếu mà chém trúng, chắc chắn sẽ nhìn thấy máu.
Cách Ngôn phẫn nộ nhìn về phía người động thủ, không chỉ có một mà tận hai người chạy đến trước mặt họ, không chờ cậu mở miệng đã đánh đòn phủ đầu.
"Hai tên ăn trộm đê tiện vô sỉ kia, còn muốn chạy trốn à. Hôm nay không trả trứng ma thú cho ta, không nhận lỗi thì các ngươi đừng hòng đi." Một người trong đó nổi giận đùng đùng quát.
"Các ngươi nhận sai người rồi, chúng ta trộm trứng ma thú của các ngươi lúc nào?" Cách Ngôn tức giận hỏi, chỉ là cậu cảm thấy hai người này có chút quen mắt, hình như đã gặp ở đâu thì phải.
"Chúng ta không có khả năng nhận sai người, chính là các ngươi. Trứng ma thú còn đang ở trên lưng ngươi kìa!" Willy chỉ vào quả trứng ma thú sau lưng cậu, tuy được vải che khuất nhưng vẫn có thể nhìn ra đó là một quả trứng ma thú.
wattpad.com/user/daudo0902
Người ở ngã tư đường vốn đã nhiều, mắt thấy có chuyện xảy ra, lập tức vây thành một đám.
Cách ngôn xác định được đây là hai kẻ lừa đảo, không chút hoang mang hỏi: "Đây là trứng ma thú của ta, từ khi nào lại biến thành của các ngươi vậy?"
Willy và đồng bọn lập tức hừ lạnh: "Còn dám ngụy biện, quả trứng ma thú này rõ ràng là các ngươi vừa rồi nhân lúc chúng ta không để ý trộm đi. Các ngươi cho rằng mình làm thần không biết quỷ không hay, nếu không phải ta đúng lúc phát hiện các ngươi đã vui vẻ mà chạy trốn rồi. Nằm mơ đi!"
"À, vừa rồi hả." Cách Ngôn nhếch khóe miệng, trực tiếp lấy quả trứng ma thú trên lưng xuống, sau đó móc Ám Dạ trong ngực ra để lên trên, chỉ vào hoa văn trên quả trứng nói: "Nó là ma thú khế ước của ta, quả trứng này là huynh đệ của nó. Nhìn thấy mấy hoa văn này không? Đây là khế ước bảo hộ do khế ước ma thú lập đấy. Ngươi nói đây là trứng ta mới trộm của các ngươi?"
Người vây xem lập tức bừng tỉnh đại ngộ. Hiện tại ma thú khó khế ước như vậy, trong khoảng thời gian ngắn như thế làm sao có thể khế ước một con ma thú mà còn khế ước luôn anh em kết nghĩa của nó chứ. Cái này chứng minh, người vu hãm bọn họ trộm trứng chính là kẻ lừa đảo.
Cảm nhận được ánh mắt bốn phương tám hướng đổ dồn về đây khiến Willy và đồng bọn của hắn đỏ bừng mặt.
Rex đột nhiên nói mấy câu bên tai Cách Ngôn.
Cách Ngôn gật gật đầu, lần nữa cất trứng ma thú và Ám Dạ vào lồng ngực, tươi cười với hai người: "Được, chuyện này giải quyết xong, tiếp theo nói đến chính sự. Nếu ta nhớ không lầm, các ngươi là hạng hai mươi hai và hai mươi ba của kỳ tuyển chọn Kỵ Sĩ Rồng vừa rồi, Willy và David đúng không? Vì sao lại tới gây phiền toái cho chúng ta? Ai sai các ngươi tới?"
Willy và David nghe xong trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không nghĩ tới đối phương có thể lập tức gọi tên và vị trí của mình, không có khả năng hai người đã nổi danh đến mức ai cũng có thể nhận ra chứ.
"Các ngươi không nói ta cũng có thể đoán được. Tâm nhãn nhỏ như lỗ kim thế kia, chắc chắn có quan hệ với tên tiểu nhân Tam vương tử đúng không."
Nghe cậu nói ba chữ Tam vương tử, Willy và David liếc nhau. Đúng vậy, sau lưng bọn chúng còn Tam vương tử, cho dù bị phát hiện thì sao, nghĩ như vậy, chúng tức khắc thẳng sống lưng.
"Đúng thế thì sao. Ai bảo các ngươi đắc tội Tam vương tử. Chuyện lần này chỉ là một giáo huấn nho nhỏ cho các ngươi mà thôi. Còn nữa." Willy hung tợn trừng Rex, "Nếu không phải do y đắc tội Tam vương tử, chúng ta cũng sẽ không mất cơ hội vào quân đội Kỵ Sĩ Rồng. Đều là lỗi của y."
Kỳ tuyển chọn lần trước cũng xuất hiện mấy người như Isaac, lấy được vị trí nhưng không gia nhập, để bổ sung đủ quân số vương đình sẽ lấy những người từ hai mươi đổ xuống. Nhưng năm nay thì không, Người biết chuyện giữa Tam vương tử và Rex thì nghĩ do Tam vương tử nhúng tay, thực ra không phải, chỉ là không ai biết điều đó.
Có người vì lấy lòng Tam vương tử cố ý nói việc này cho hai người đứng sau Rex là Willy và David, khiến chúng nhằm vào Rex và Cách Ngôn. Willy và David không phải kẻ ngốc, vừa nghe liền hiểu có người muốn đối phó Rex, sau khi hỏi thâm biết được người có ân oán với họ là Tam vương tử liền nghĩ kế vu hãm bọn họ ăn trộm trứng, chỉ là không nghĩ tới bị vạch trần nhanh như vậy.
_Hết chương 70_
CHƯƠNG 71: BỊ BẮT CÓC
Cách Ngôn quả thực không thể nào lý giải mạch não của bọn chúng. Nếu thật sự có bản lĩnh thì sẽ không chỉ ở hạng hai mươi hai và hai mươi ba, thực lực của mình yếu còn muốn trách người khác, đúng là hai kẻ kỳ ba. Cậu quyết định từ bỏ việc câu thông với chúng.
Willy và David nhanh chóng liếc nhau, bọn chúng vốn đã quyết định nếu không lấy được thì sẽ động thủ, muốn đi trước cướp thời cơ. Hai người cho rằng thứ hạng của mình không xa Rex, hẳn thực lực sẽ không kém bao nhiêu. Chỉ là bọn chúng không nghĩ tới thứ hạng này của Rex là vì y đến trễ nên bị loại, không quan hệ chút nào với thực lực.
Cường giả chỉ cần ra tay ngươi liền biết hắn mạnh hay không.
Rex xuất trận, hai người thậm chí còn không đánh với y được mười chiêu, còn là hai đánh một, lần đầu tiên mất mặt trước nhiều người như vậy. Dưới ánh mắt cười nhạo của người vây xem, hai người xám xịt bỏ chạy. bây giờ chúng mới hiểu được chênh lệch giữa chúng và Rex lớn bao nhiêu, khó trách vị Thánh Tử Thần Điện Quang Minh kia lại chọn y, lúc nghe chuyện này bọn chúng còn tưởng do vận khí đối phương tốt.
Hàng hóa ở Kiếm Các đa số là vũ khí, phần lớn kiếm sĩ thích dùng kiếm, bởi vậy trong số vũ khí đa số là trường kiếm và đoản kiếm. Tạo hình kiếm cũng có kiểu lòe loẹt, có kiểu mộc mạc, cũng có kiểu hoa lệ, có thanh mảnh, cũng có béo mập làm kiếm sĩ xem đến thích thú.
Cách Ngôn nhớ tới việc mình cũng cần một món vũ khí, chỉ là cậu không hiểu biết sâu về kiếm, nhiệm vụ huấn luyện hàng ngày cũng do Rex đặt ra, nên chỉ có thể dựa vào y.
Rex quét một vòng nhưng không có gì vừa ý, sau khi nói hai câu với người hầu của Kiếm Các thì dẫn Cách Ngôn lên lầu hai.
banhmidaudo.wordpress.com
Vũ khí ở lầu hai không nhiều như lầu một, nhưng chất lượng liếc mắt một cái cũng nhận ra kiếm ở đây tốt hơn.
Hai người đi đến một nơi vừa dài vừa rộng bày rất nhiều loại trường kiếm, mỗi thanh kiếm đều rộng mười tấc, nhìn qua cực kỳ dày nặng. Cách Ngôn thử cầm chuôi cây kiếm gần nhất lên, kết quả trọng kiếm không nhúc nhích chút nào, thoáng chốc bị đả kích như hoa cúc đã đi đời nhà ma*. Thanh kiếm nặng như vậy, ngay cả cầm mình cũng không cầm được, càng đừng nói đến việc chơi nó.
*Raw: 歇菜的黄花 (hiết đồ ăn đích hoa cúc): 歇菜/xiē cài/ :chấm dứt, kết thúc, cút đi, đi đời nhà ma
Chỉ là việc đả kích hơn còn ở phía sau.
Rex đi qua cầm lấy một thanh trọng kiếm trong đó, thanh kiếm kia chỉ ngắn hơn y mấy centimet, y lại có thể nhẹ nhàng cầm lên, còn xoay chuôi kiếm đùa giỡn hai vòng.
"Chính là nó." Rex nói với người hầu, sau đó đưa cho hắn một tấm thẻ.
Người hầu vừa thấy tấm thẻ y đưa tới đồng tử liền co rụt lại, sau khi nhận liền thỉnh bọn họ chờ một chút.
Cách Ngôn tiếp nhận kiếm từ tay Rex, bả vai đột nhiên trầm xuống, suýt nữa thì ngã quỵ chỗ đông người. So với tưởng tượng của cậu thì nặng hơn rất nhiều, thế này đừng nói chơi đùa, muốn cậu giơ lên cũng khó.
"Chờ đến lúc ngươi có thể giơ lên thì tự nhiên cũng có thể chơi." Rex dường như nhìn thấu suy nghĩ từ khuôn mặt mộng bức của cậu, ghé vào tai cậu giải thích.
"Đại ca, anh thật sự không phải đang chơi tôi?" Cách Ngôn tâm như tro tàn nhìn y, trước không nói đến chơi... Cậu thật sự lúc sinh thời có thể nhấc nó lên hả?
"Ta khi còn nhỏ cũng không nhấc được." Rex nói.
Cách Ngôn yên lặng dựng một ngón giữa với y ở trong lòng.
Người hầu rất nhanh đã quay lại, cung kính trả lại tấm thẻ cho Rex, sau đó cầm trọng kiếm lên. Cách Ngôn thấy hắn cũng có thể nhẹ nhàng nhấc trọng kiếm, trong lòng lập tức chịu một vạn điểm thương tổn, không nhịn được hỏi: "Vị tiểu ca này, trọng lượng của thanh trọng kiếm này là bao nhiêu?"
"Hồi các hạ, nặng 250 cân*, đây là trọng kiếm nhẹ nhất Kiếm Các chúng ta."
*1 cân = 1/2 kg
[người chơi] Cách Ngôn nhận thêm mười vạn điểm thương tổn, chết!
Rex không để ý đến người nào đó đã hóa đá, hỏi người hầu kia: "Quý các gần đây có kiếm quyết cao đẳng nào không?"
Người hầu suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Không biết các hạ muốn kiếm quyết cao đẳng bình thường hay kiếm quyết cao đẳng đặc biệt?"
"Đều có hứng thú."
Người hầu lập tức hiểu rõ: "Kiếm quyết cao đẳng bình thường đúng là gần đây thu được mấy quyển, kiếm quyết cao đẳng đặc biệt thì cần tham gia một đấu giá hội tư nhân. Các hạ có thẻ đen cấp bậc cao nhất của Kiếm Các, có thể lấy một tấm thiệp mời đến đấu giá hội. Xin nhị vị hãy đi theo ta."
Phải tiêu phí vượt qua định mức giới hạn ở Kiếm Các mới có thể có một tấm thẻ đen, chiết khấu cũng rất cao, có thể lên đến ba phần.
Người hầu dẫn bọn họ lên lầu ba, người phụ trách lầu ba tự mình tới chiêu đãi bọn họ. Sau đó hắn đưa cho họ một tấm thiệp mời, đồng thời nói thời gian và nơi tổ chức đấu giá hội cho họ.
"Kiếm quyết cao đẳng bình thường và kiếm quyết cao đẳng đặc biệt có gì khác nhau?" Rời khỏi Kiếm Các, Cách Ngôn hỏi.
"Cái trước uy lực bình thường, cái sau uy lực có thể gấp mấy lần cái trước. Đồng thời nó cũng có thể là kiếm quyết do một vị kiếm sĩ cường đại sáng chế từ ngàn vạn năm trước. Ví dụ như Phách Kim Kiếm Thánh năm ngàn năm trước nhờ Cửu Bộ Kiếm Quyết tự mình nghĩ ra để khiêu chiến vượt cấp, ngay cả Kiếm Thần cũng thua dưới tay hắn."
"Thật là lợi hại!"
"Chỉ là Cửu Bộ Kiếm Quyết sớm đã thất truyền, nếu không cũng thích hợp cho ngươi tu luyện."
Nghe vậy Cách Ngôn không khỏi sinh ra một chút khao khát, nghe có vẻ rất dễ học.
Ngày đó sau khi trở về, trong nhiệm vụ huấn luyện của Cách Ngôn nhiều ra thêm một thanh trọng kiếm. Mỗi ngày cậu sẽ dùng nửa thời gian để tự hỏi dùng tư thế nào mới có thể cầm thanh kiếm này lên. Một ngày ba bữa cũng thành một ngày bảy bữa, mỗi ngày trừ eo đau lưng đau thì không có vấn đề gì khác. Cũng may vẫn có hiệu quả, rốt cuộc cậu cũng có thể nâng được trọng kiếm lên, cứ như vậy qua mấy ngày.
Đấu giá hội tư nhân kia có tin tức.
Hôm nay thái dương lên cao, Rex và Cách Ngôn vừa ra khỏi cửa liền đi thẳng đến đấu giá hội. Đấu giá hội không tổ chức ở khu trung tâm mà là một nơi tương đối ít người, nếu không có người chỉ điểm thì không thể tìm thấy.
Lúc hai người đi đến một con đường không người, Rex bất ngờ dừng lại. Hai hắc y nhân che mặt xuất hiện ở đối diện hai người, quay đầu lại lại thấy một hắc y nhân khác ngăn họ ở phía sau.
Ba người không nói hai lời liền xông tới, hai người giáp công Rex, thực lực tựa hồ không yếu, mục tiêu của người còn lại là Cách Ngôn.
Còn may mấy ngày nay nhờ huấn luyện của Rex nên cậu không yếu như trước, nhưng cậu rất nhanh phát hiện ra một vấn đề khổ bức. Cậu không có vũ khí. Thanh trọng kiếm kia quá nặng, đến bây giờ cậu cũng chỉ có thể nâng lên mà thôi, lấy ra không chỉ không thể giết địch mà còn làm chậm tốc độ hành động của mình, trở thành một cái bia ngắm.
Cách Ngôn né vài lần, phát hiện thực lực của hắc y nhân cao hơn mình, hơn nữa còn là một Kiếm Sĩ Cao Cấp, vô ý một chút, kiếm trong tay đối phương bổ xuống đầu cậu.
Một tiếng gầm nhẹ vang lên, một đạo tia chớp xuất hiện từ khoảng không đánh trúng kiếm hắc y nhân, kiếm có thể dẫn điện, động tác của hắc y nhân lập tức cứng đờ. Cách Ngôn nhân cơ hội tránh thoát.
Ám Dạ lao ra từ trong ngực cậu, hắc y nhân đã khôi phục lại từ tê nhức, thoáng chốc đã đánh thành một đoàn với Ám Dạ. Hiện tại Ám Dạ đã không còn là ma thú phải chật vật chạy trốn vì bị truy đuổi ở rừng rậm Tasha trước kia. Lúc ấy nó mới sinh ra không đến ba tháng, dưới sự bao vây tiễu trừ của đoàn trưởng Locke chỉ có thể chạy trốn, cũng may bản lĩnh chạy trốn của nó không tồi. Hiện tại nó đã nhiều hơn nửa tuổi, lại là ma thú tam hệ, hắc y nhân trong chốc lát cũng không thể đánh lại nó.
Một quả cầu nước đột nhiên nện lên ót hắc y nhân, vệt nước vừa vặn bắn vài giọt lên mặt Ám Dạ, nghiêng đầu liền nhìn thấy biểu tình xấu hổ của Cách Ngôn.
"Quả cầu nước này cũng quá nhỏ." Cách Ngôn ngượng ngùng nói, cậu chỉ là muốn xem thử hiệu quả học tập ma pháp thuật mấy ngày nay, không nghĩ tới thật sự thành công. Nhưng sát thương quả cầu nước cậu triệu hồi cơ hồ có thể bỏ qua, vẫn nên không ngừng cố gắng vậy.
Hắc y nhân muốn xông tới lại bị Ám Dạ ngăn cản.
Cách Ngôn cảm nhận được sâu sắc sự vô dụng của chính mình, chợt thấy sau gáy đau xót, hình ảnh cuối cùng cậu nhìn thấy trước khi ngất xỉu là trên khuôn mặt ngày thường luôn không có biểu tình gì của Rex hiện lên lửa giận, làm một gã hắc y nhân nổ tung rồi lao về phía cậu.
Lúc tỉnh lại không nhìn thấy trần nhà quen thuộc, Cách Ngôn liền biết Rex không cứu được cậu. Mấy tên hắc y nhân này thoạt nhìn có vẻ đã lên sẵn kế hoạch, trước tiên dẫn Rex cách xa cậu, sau đó để một người hấp dẫn lực chú ý của cậu, chờ đến thời cơ thì người còn giấu mình ở chỗ tối sẽ ra đánh lén cậu. Mặt ngoài mục tiêu là Rex, trên thực tế lại là cậu. Mất công như vậy chỉ để bắt mình, cậu chỉ có thể nghĩ đến một người. Trừ bỏ Tam vương tử tâm nhãn tiểu nhân ra đại khái cũng không còn ai khác.
Cách Ngôn giật giật xích sắt đang trói mình, vậy mà không dùng dây thừng, cũng quá để mắt đến cậu rồi. Biết không thể trốn được, cậu liền đánh giá nơi đang giam giữ mình, bốn phía là bốn bức tường, có một đống cỏ khô chất đống trong góc. Có lẽ cậu bị giam giữ ở một nơi rất xa khu náo nhiệt, bởi bên ngoài không có bất kỳ âm thanh nào truyền vào. Có hai gã hắc y nhân đứng ở cửa, hai cái bóng hắt lên cửa.
Lúc này cửa bị đẩy ra, một hắc y nhân đi vào, Cách Ngôn còn chưa kịp giả bộ ngủ đã bị hắn thấy. Hắn gọi đồng bạn của mình ở bên ngoài vào, hai người cùng nhau kéo cậu ra ngoài.
"Các ngươi là ai? Vì sao lại bắt ta? Mục đích bắt ta là gì?" Cách Ngôn lớn tiếng hỏi.
Một hắc y nhân đột nhiên lấy ra một khối vải nhét vào miệng cậu. Cách Ngôn một đường "ô ô" không ngừng. Hắc y nhân mang cậu xuyên qua một cái sân trồng hoa cỏ, cây cối, có cả núi giả suối giả, đến một đại sảnh cực kỳ tráng lệ, hiển nhiên là nơi chỉ có người giàu sang phú quý mới ở được.
"Phu nhân, người đã được đưa tới." Hắc y nhân buông cánh tay Cách Ngôn ra, nói với người đang đứng đưa lưng về phía bọn họ ở bên trong.
Vậy mà lại là một người phụ nữ? Không đúng, Cách Ngôn không nhớ mình đã đắc tội với nữ nhân nào, nếu có, cậu nhất định sẽ có ấn tượng. Khổng Tử đã nói rồi, "Duy chỉ có nữ nhân và tiểu nhân là khó dạy bảo"*, cậu sao có thể phạm phải loại sai lầm này. Đến khi người nọ xoay người lại, mặt bà ta vẫn như cũ không thể làm cậu hồi tưởng đến bất kỳ ai, chỉ mơ hồ cảm thấy gương mặt này có chút quen thuộc.
*"Duy nữ tử dữ tiểu nhân, vi nan dưỡng dã, Cận chi tắc bất tốn, viễn chi tắc oán": Có nghĩa là "Duy có bọn con gái và tiểu nhân là khó dạy bảo; nếu mình gần họ và dễ dãi với họ thì họ sinh ra lờn mặt, còn mình nghiêm nghị thì họ oán ghét".
Một thân ung dung hoa lệ mang theo hơi thở phú quý không phải người bình thường nào cũng có thể có, giơ tay nhấc chân lại lộ ra một cỗ khí chất cao quý, tư thái đứng thẳng, mặt mày cao cao tại thượng, tất cả đều cho thấy đây là một người xuất thân cao quý.
wattpad.com/user/daudo0902
Lúc cậu đang đánh giá đối phương, đồng thời đối phương cũng đánh giá cậu. Bất đồng chính là, ánh mắt người này như muốn giết cậu, như thể cậu từng giết cả nhà bà ta vậy.
"Vị phu nhân này, có phải các ngươi bắt sai người hay không? Ta căn bản không quen biết các ngươi." Cách Ngôn áp xuống nghi hoặc trong lòng, hỏi.
"Ngươi tên Jimmy?" Phu nhân hỏi.
Cách Ngôn do dự một chút, gật đầu: "Là ta."
Phu nhân nói: "Vậy không sai, người ta muốn bắt chính là ngươi."
Cách Ngôn: "..."
"Vậy được rồi, nhưng cũng phải cho ta biết nguyên nhân chứ." Cách Ngôn thỏa hiệp.
Lời này lại khiến phu nhân nở nụ cười cười lạnh, hận ý trong mắt cũng trở nên cuồng bạo: "Cho ngươi được minh bạch trước khi chết. Ta là mẫu thân Aleur."
_Hết chương 71_
CHƯƠNG 72: LỢI THẾ CỦA TÀI HÙNG BIỆN
Cách Ngôn nheo mắt, không phải chứ, sao lại là chủ mẫu của gia tộc Sharp. Đúng là Rex đã từng nói với cậu người của gia tộc Sharp sẽ vì cái chết của Aleur mà giận chó đánh mèo lên cậu, cậu đã cảnh giác suốt một khoảng thời gian sau đó, nhưng gia tộc Sharp vẫn luôn không tìm đến cửa khiến cậu thả lỏng cảnh giác. Cái này đúng là trời muốn diệt mình mà.
Không đúng, cậu đột nhiên nhận ra, nếu gia tộc Sharp muốn nhằm vào mình, mẫu thân Aleur căn bản không cần phải che che giấu giấu, lại còn nhốt cậu ở một nơi không người như thế này.
"Ta rất xin lỗi, phu nhân." Cách Ngôn lập tức làm ra biểu tình bi thống.
"Một câu xin lỗi của ngươi có thể đưa con ta quay lại sao?" Serena phẫn nộ quát. Trời biết lúc bà biết được tin Aleur chết có bao nhiêu tuyệt vọng, tựa như trời sập xuống vậy.
Cách Ngôn gian nan nuốt nuốt nước miếng, thở dài nói: "Ai cũng không muốn nhìn thấy loại chuyện như này xảy ra. Nếu đánh ta một trận có thể làm phu nhân hết giận, ta sẽ không có bất cứ oán hận nào. Bởi vì ta có thể lý giải tâm tình phu nhân lúc ngài mất đi đứa con trai thân yêu. Aleur có thể có mẫu thân như ngài là may mắn của hắn."
Lời này chọc trúng tim Serena làm bà ta nghĩ đến Aleur, giọng nói nụ cười của nhi tử bảo bối phảng phất lại xuất hiện trước mặt bà ta, thoáng chốc đỏ hốc mắt, như thể sẽ khóc lên thất thanh bất cứ lúc nào. Serena đột nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu, nơi đáy mắt không còn tia xúc động nào, chỉ có lửa giận như thiêu như đốt: "Suýt nữa ta đã trúng kế của ngươi, ta biết hết rồi, Aleur là do các ngươi hại chết."
Cách Ngôn thấy bà ta nói như đinh đóng cột, suýt thì cho rằng bà ta thật sự đã biết cái gì, lắc đầu nói: "Ta sao có thể hại chết Aleur, tiền căn hậu quả mọi chuyện lúc trước ta đã nói cho ngài công tước đại nhân rồi, không tin ngài có thể đi hỏi công tước đại nhân. Carlos cũng đã chết, nếu chúng ta là hung thủ, công tước đại nhân tuyệt đối không thể bao che cho chúng ta."
"Ta mặc kệ, cho dù nhi tử ta chết không phải do ngươi làm hại, cũng có quan hệ gián tiếp với ngươi. Dựa vào cái gì nhi tử ta chết, ngươi lại còn sống?" Ánh mắt chăm chú nhìn cậu của Serena phiếm hung quang. Đúng như Rex nói, mặc kệ Cách Ngôn có vô tội hay không, bà ta cũng sẽ không bỏ qua cho Cách Ngôn.
Nội tâm Cách Ngôn trở mình xem thường. Tuy rằng cậu chưa từng ở chung với Aleur, nhưng mẹ nào con nấy, cậu cũng có thể tưởng tượng ra Aleur như thế nào, liền nói: "Phu nhân, nếu Aleur biết có người lợi dụng cái chết của hắn để ngài đi đối phó kẻ khác chắc chắn hắn sẽ thương tâm lắm. Mẫu thân hắn bị người khác lợi dụng mà hắn lại bất lực."
banhmidaudo.wordpress.com
Thân thể Serena chấn động, khuôn mặt thoáng buông lỏng.
Cách Ngôn lập tức biết có hy vọng, mở miệng là một đống hồ ngôn loạn ngữ: "Ngài là người thân nhất với hắn trên thế giới này. Đoạn thời gian chúng ta ở bên ngoài rèn luyện kia, hắn lúc nào cũng nhắc tới ngài với chúng ta. Nói ngài là mẫu thân tốt nhất, vĩ đại nhất đại lục Azeroth, chờ tương lai hắn trở thành một đại nhân vật đỉnh thiên lập địa, hắn muốn cho ngài hưởng thụ niềm vui thực sự của gia đình. Nếu linh hồn hắn vẫn còn ở đây, hắn hiện tại nhất định rất thương tâm."
"Aleur." Thân thể Serena lắc lư một chút, lảo đảo lui ra sau hai bước liền vô lực mà ngồi lên ghế.
Đối với một mẫu thân nóng lòng yêu con, dùng nhi tử để đả động nàng mới là phương pháp bảo mệnh tốt nhất. Mặc dù hơi đê tiện, vô sỉ nhưng cậu cũng chỉ có thể làm như vậy. Hơn nữa Aleur cũng không vô tội, mà người dung túng nhi tử của mình để nó trở thành bộ dạng đó lại càng không vô tội.
Thương tâm làm hao phí không ít sức lực của Serena, cuối cùng bà ta được thị vệ bên người đỡ xuống, Cách Ngôn cũng bị mang về căn phòng lúc nãy. Kết quả cái gì cũng không thay đổi, muốn nói có, chắc là giữa hai chân cậu có thêm một cái xích... Làm mất nửa ngày, ngược lại lại làm bọn chúng càng trông mình kỹ hơn, như vậy không được. Mẫu thân Aleur rõ ràng là một người có mạch não kỳ ba, mạng nhỏ của mình bị nắm trong tay bà ta, lúc nào cũng có thể bị siết chết, xem ra phải tự cứu mình.
Cách Ngôn cúi đầu nhìn dây xích đang trói mình, lại nhìn thị vệ đang canh giữ ngoài cửa, chờ đến tối vẫn tốt hơn.
Sau khi trời tối, hắc y nhân trông coi cậu chỉ còn lại một người, đại khái là cảm thấy cậu không có năng lực phản kháng nên dựa vào vách tường ngủ luôn.
Cách Ngôn lấy trọng kiếm ra, dưới tình huống không đánh thức thị vệ bên ngoài chậm rãi chém đứt xích sắt trên chân. Thanh trọng kiếm này quả nhiên rất mạnh, cậu còn tưởng phải dùng rất nhiều sức mới chém đứt được, chỉ là xích sắt trên tay không thể nào chém tới, cũng may không ảnh hưởng tới việc đi lại. Thu hồi trọng kiếm, cậu nhẹ nhàng nâng xích sắt ở chân lên, rón ra rón rén đi tới cửa, xuyên qua khe hở ở cửa nhìn thấy tên thị vệ thực sự đã ngủ gục trên bậc thang. Cậu lặng lẽ mở cửa, sau khi ra ngoài liền bổ một chưởng thật mạnh về phía thị vệ, tên thị vệ ngã trên mặt đất, Cách Ngôn vội vàng đỡ lấy hắn, nhưng cậu lại quên mất xích sắt trên tay, 'rầm' một tiếng, xích sắt rơi xuống đất.
"Ai?" Thanh âm làm kinh động một tên thị vệ khác.
Tên thị vệ kia cách chỗ này không xa, chỉ đi mấy bước đã tới. Cách Ngôn chỉ kịp đỡ thị vệ bị mình đánh ngất lên, còn chưa kịp trốn đã bị thấy được. Tên thị vệ sửng sốt một chút, Cách Ngôn không nói hai lời liền chạy, phía sau truyền đến tiếng tên thị vệ kia kêu to: "Không tốt, người muốn bỏ chạy". Sau đó có một đám người đuổi đến.
Cả căn nhà tối tăm chậm rãi trở nên sáng rực dưới ánh đuốc, tuy nó chỉ đường cho Cách Ngôn - người không biết địa hình ở đây, nhưng cũng gia tăng nguy hiểm bại lộ. Không bao lâu cậu đã bị hai gã thị vệ giáp công.
Cách Ngôn dựa lưng vào góc, có chút buồn bực, sao lại xui xẻo như vậy chứ.
"Phu nhân, người ở chỗ này."
Cách Ngôn ngẩng đầu liền nhìn thấy mẫu thân Aleur ở phía sau hai gã thị vệ đang đi tới. Bởi vì chuyện xảy ra đột ngột, trên người bà ta chỉ khoác duy nhất một kiện áo choàng màu đỏ sậm. Có lẽ việc cậu chạy trốn lại gợi lên phẫn nộ trong ngực bà ta, khuôn mặt ung dung trang trọng trong bóng đêm che kín một sương lạnh, cặp mắt kia nhìn cậu làm cậu phảng phất như nhìn thấy hình ảnh mình bị ánh mắt đó cắt thành vô số mảnh. Hỏng rồi, lần này bà ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mình.
"Đánh gãy chân hắn cho ta." Hai mắt Serena toát ra quang mang tàn nhẫn độc ác.
Cách Ngôn theo bản năng khép hai chân lại.
Hai tên thị vệ cách cậu gần nhất lập tức vươn ma trảo về phía cậu.
Cách Ngôn suy nghĩ về tỷ lệ chiến thắng nếu cậu lấy một chọi một đống người như thế này, cuối cùng đưa ra một cái kết luận, một chọi một cậu còn đánh không lại. Vì vậy cậu thay đổi suy nghĩ, không biết sau khi bị đánh gãy chân Rex có thể giúp mình hồi phục lại như cũ không.
Hai tiếng hét thảm thiết chợt cắt ngang qua trong bóng đêm.
Cách Ngôn ngẩng đầu liền thấy Rex từ trên trời giáng xuống, một thân áo đen như Ma Thần Hắc Ám. Hai cánh tay đầy máu rơi dưới chân y, chính là tay của hai gã thị vệ đang vươn về phía cậu, bị y đồng loạt chém đứt. Cậu lập tức kinh hỉ đầy mặt: "Rex, anh rốt cuộc cũng tới rồi. Sao anh tìm được nơi này thế?"
Lời này cũng chính là tiếng lòng của những người khác.
Ám Dạ ghé trên vai Rex 'ngao ô' hai tiếng với Cách Ngôn, đương nhiên là công lao của nó.
"Tốt, ta còn chưa đi tìm, ngươi đã tự đưa mình tới cửa. Vậy cùng đi chôn với nhi tử của ta đi. Giết bọn chúng cho ta." Serena oán hận nhìn bọn họ, sắc mặt lộ ra hận ý điên cuồng.
Vài tên thị vệ đồng loạt tiến lên, nhưng thực lực mạnh nhất cũng chỉ là Đại Kiếm Sĩ. Chồng của Serena - vị gia chủ kia của gia tộc Sharp căn bản không nghĩ tới việc giải sầu thê tử nói là lừa hắn, thậm chí vì giấu diếm hắn mà không dẫn theo thị vệ hắn an bài. Serena cho rằng Đại Kiếm Sĩ là đủ rồi, không ngờ căn bản không thể lấy lý giải bình thường ấn cho Rex. Bản thân y chính là ngoại quải*, vài tên thị vệ không kiên trì được bao lâu đã thất bại, chẳng qua Rex chỉ làm chúng bị thương, cũng không lấy mạng của chúng.
*ngoại quải (外挂): được dùng phổ biến để đề cập đến thiết bị gian lận trong trò chơi, và "giống như mở một plug-in" mô tả một người với mọi thứ diễn ra suôn sẻ, khiến mọi người cảm thấy ghen tị. Hay có thể nói là dùng hack, thiết bị hack.
wattpad.com/user/daudo0902
Serena gắt gao nhìn chằm chằm bọn họ, hận ý trong mắt không giảm bớt chút nào. Có lẽ trong lòng bà ta, Rex cũng không dám động thủ với mình.
Rex lại không để bà ta vào mắt, ánh mắt y dừng ở xích sắt trên tay Cách Ngôn, kiếm trong tay nhẹ vung, xích sắt liền đứt, y thu kiếm hỏi: "Không có việc gì chứ?"
Cách Ngôn lắc lắc cổ tay, lắc đầu nói: "Không có việc gì."
Rex gật đầu: "Vậy đi thôi."
"Chờ một chút." Cách Ngôn nói xong quay đầu nhìn Serena, "Nếu ngươi thật sự muốn báo thù cho Aleur thì nên đi tìm hung thủ chân chính. Quá trình cụ thể ta cũng không biết rõ ràng, chỉ là bọn họ nghe lén người khác nói mới sinh ra ý niệm muốn đi đến rừng rậm Tasha, hai người tiết lộ tin tức kia cũng đã bị giết rồi. Ta không biết nếu Aleur chết thì ai là người có lợi nhất, nhưng ta khẳng định ta không chiếm được chỗ tốt nào cả, ngược lại còn bị hoài nghi." Nói xong liền rời đi với Rex.
Serena bị cậu làm cho sững sờ. Sinh ra ở đại gia tộc bà ta tự nhiên biết không thiếu âm mưu quỷ kế nào. Ý nghĩ bị Cách Ngôn dẫn dắt một đường, biểu tình trên mặt thoáng chốc trở nên âm tình bất định, chỉ trong chốc lát lại trở nên dữ tợn. Bà ta biết ai là người được lợi nhất.
"Phu nhân, cẩn thận!" Tên thị vệ Đại Kiếm Sĩ kia đột nhiên bộc phát sức mạnh, nháy mắt xông tới kéo Serena ra, đồng thời một mũi tên bằng sắt cắm ở vị trí Serena vừa đứng.
Mấy tên thị vệ khác cũng nhanh chóng phản ứng lại, lập tức bảo hộ Serena ở trong, cảnh giác nhìn về hướng mũi tên bay tới, chỉ thấy nơi đó không biết từ bao giờ xuất hiện một hắc y nhân mang mặt nạ quỷ dị.
Thị vệ Đại Kiếm Sĩ lại phát hiện một hắc y nhân trang phục đồng dạng ở phía bên kia, trong tay người này cầm một trường kiếm màu đen phát ra quang mang lạnh lẽo, một thân sát khí lạnh băng như một tên sát thủ. Hắn rùng mình, tức khắc dâng lên một tia dự cảm bất hảo, hắn nói với hai tên thị vệ khác: "Các ngươi hộ tống phu nhân rời đi trước."
"Bọn chúng là ai, muốn giết ta sao?" Bản thân Serena là một kiếm sĩ, cũng là một ma võ giả, có thể cảm giác được hai gã hắc y nhân kia không có ý tốt. Chỉ là bà ta không rõ, người nào dám động thủ với mình, không sợ bị gia tộc Sharp biết sao?
"Phu nhân, chuyện này chỉ sợ không đơn giản như vậy. Trước mắt bảo vệ tính mạng quan trọng hơn." Thị vệ Đại Kiếm Sĩ lo lắng sốt ruột mà nói.
Serena gật đầu: "Gavin, ngươi cũng vậy."
"Ta sẽ, phu nhân."
Lúc này, hai gã hắc y nhân hành động. Tốc độ của bọn họ nhanh như tia chớp, hai tên thị vệ hộ tống Serena mới đi tới cửa, quay đầu lại liền thấy tên thị vệ cụt một tay vừa rồi chỉ mới đối mặt đã bị giết, đầu lăn lộc cộc vài vòng trên mặt đất, bà ta sợ tới mức mặt trắng bệch. Gavin ngăn trở một tên hắc y nhân, quay đầu hô to bảo bà ta đi mau, hai gã thị vệ vội lôi phu nhân đi.
Cách Ngôn đã rời đi cũng không biết, cậu tuy ngăn được một trận đổ máu nhưng lại không ngăn được một trận đổ máu khác. Bởi vì chuyện cậu bị bắt cóc mà bọn họ bỏ lỡ đấu giá hội tư nhân kia, chỉ là cũng không cảm thấy thất vọng, bởi vì cho dù có đi cũng chưa chắc có thể lấy được kiếm quyết cao đẳng hợp tâm ý.
Trở lại gia tộc Carol, Cách Ngôn nói cho Rex biết mẫu thân Aleur bắt cậu là do có người xúi giục. Cậu kể về phản ứng của Serena khi cậu lừa bà ta, nguyên bản cậu chỉ định thử một lần mà thôi, không ngờ thật sự là bị xúi giục. Cẩn thận ngẫm lại, người từng có va chạm với bọn họ tựa hồ còn rất nhiều.
_Hết chương 72_