Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
.
Truyện chỉ được đăng tải trên [email protected].@d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
.
Chương 47
Tính toán tuổi tác thì chắc hẳn Hạ Tuyên bây giờ đã bốn mươi mấy, nếu Thành Nham và Hạ Tuyên không quen biết từ trước, có lẽ Thành Nham sẽ không nhận ra Hạ Tuyên đã ngoài bốn mươi.
Dáng người của y được bảo trì rất tốt, thậm chí còn cường tráng hơn mười năm trước, thể trạng trước sau như một, trên mặt không thấy một chút già nua, ngược lại càng lớn tuổi y càng toát ra ý vị thành thục.
Năm Hạ Tuyên ba mươi tuổi, y trông già dặn hơn các bạn cùng lứa, mười năm sau y vẫn như ngày ấy, bây giờ ngược lại trông y trẻ hơn những người trạc tuổi mình.
Hai người dường như không có gì thay đổi, vì vậy chỉ liếc mắt một cái là đã nhận ra nhau.
Hạ Tuyên bước tới, nhìn Thành Nham rồi xác nhận lại: "Thành Nham?"
"Phải, Tuyên ca, lâu rồi không gặp."
Hạ Tuyên gật đầu một cái: "Thật sự đã lâu không gặp." Y liếc nhìn Giang Mộ Bình, hỏi Thành Nham: "Bạn à?"
Thành Nham nói: "Người yêu."
Hạ Tuyên không nhận ra ý nghĩa của "người yêu" trong miệng Thành Nham, "Là bạn trai?"
Thành Nham chỉ có thể giải thích cụ thể hơn: "Là chồng."
Hạ Tuyên lộ ra vẻ trầm ngâm hỏi: "Cậu kết hôn rồi?"
Thành Nham gật đầu: "Ừ."
(Truyện chỉ được đăng tải trên w.a.t.t.p.a.d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Thành Nham giới thiệu với Giang Mộ Bình: "Hạ Tuyên, sư phụ trước đây của em."
Giang Mộ Bình lịch sự gật đầu với Hạ Tuyên: "Giang Mộ Bình."
Hạ Tuyên cũng gật đầu chào hỏi, dặn dò người thanh niên đang vẽ tranh một bên: "Lượng tử, rót hai cốc nước."
Người thanh niên gọi là Lượng tử cắn điếu thuốc, không ngẩng đầu lên nói: "Tôi đang làm việc."
"Vậy cậu muốn để tôi tự rót sao?" Hạ Tuyên hạ giọng, mang theo cảm giác áp chế.
Lượng tử đẩy tàn thuốc vào gạt tàn rồi dập tắt, khi đứng dậy cậu chàng còn lẩm bẩm: "Chủ nghĩa quan liêu điển hình..."
Hạ Tuyên trả lời cậu: "Tôi nhiều lắm cũng chỉ là chủ nghĩa tư bản".
"Vâng," thanh niên ngoài cười nhưng trong không cười mà gật đầu, "Dù sao anh cũng là ông chủ, tôi chỉ là làm công."
"Triệu Thanh Lượng, đệ tử của tôi." Hạ Tuyên giới thiệu ngắn gọn.
Triệu Thanh Lượng lè lưỡi với Thành Nham và Giang Mộ Bình, ánh mắt có chút tùy tiện, mang theo chút năng lượng cứng đầu, lạnh lùng, "Xin chào."
Trong phòng nhỏ vang lên một giọng nói có chút run rẩy: "Hạ sư phụ, tôi đã lấy lại sức, anh đến nhìn một cái?"
Hạ Tuyên vừa mới xăm hình cho khách, sau khi xăm xong, khách hàng nói rất đau và muốn nằm nghỉ một lúc.
Hạ Tuyên nói với Thành Nham: "Một lát nữa tôi sẽ tới, các cậu ngồi trước đi."
Thành Nham ừm một tiếng.
"Ngồi một lát đi." Thành Nham kêu Giang Mộ Bình cùng nhau ngồi xuống, Triệu Thanh Lượng đem hai ly nước đặt ở trước mặt bọn họ.
"Cảm ơn."
"Bình nước ở ngay đó, hết nước thì tự mình lấy," Triệu Thanh Lượng tiếp tục vẽ vời, "Đừng gọi tôi."
Thành Nham liếc nhìn Giang Mộ Bình, nói nhỏ: "Đủ lạnh lùng."
Giang Mộ Bình cười cười.
(Truyện chỉ được đăng tải trên w.a.t.t.p.a.d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Một lúc sau, Hạ Tuyên và khách hàng cùng nhau bước ra khỏi phòng nhỏ.
"Cực khổ anh rồi, Hạ sư phụ." Vị khách hàng khoác áo khoác, "Tôi có một người bạn cũng muốn xăm hình, muốn hẹn trước với anh, sẽ không mất nhiều thời gian chứ?"
Hạ Tuyên nói: "Nếu hẹn bây giờ thì sẽ đợi đến tháng tư năm sau".
"Trời ạ, thật may là tôi đã hẹn sớm." Vị khách cảm kích nói, "Quên đi, trở về tôi sẽ hỏi lại cậu ta có chịu đợi hay không. Vậy Hạ sư phụ, tôi đi trước."
"Ừm."
Hạ Tuyên bước đến chỗ Thành Nham, ngồi xuống ghế sô pha. Triệu Thanh Lượng liếc nhìn bọn họ mọt cái, biết hai người bạn sẽ muốn ôn chuyện nên đứng dậy thu dọn dụng cụ vẽ cùng một đống giấy và bút đi vào phòng sau.
Thành Nham liếc về phía Triệu Thanh Lượng, nói: "Rất có cá tính."
"Cậu ấy khó chịu nhất là khi vẽ bị mất tập trung," Hạ Tuyên nói, "cho nên lúc nãy mới nổi nóng với tôi đấy."
Thành Nham nhướng mày: "Bạn trai?"
Hạ Tuyên thích đàn ông, chuyện này Thành Nham đã biết hơn mười năm trước, theo tính khí của Hạ Tuyên, y có thể chịu đựng được tính cách ngông cuồng như Triệu Thanh Lượng, rất có thể là do thân phận đặc biệt của Triệu Thanh Lượng.
Hạ Tuyên phát ra tiếng hừ cười từ trong mũi: "Làm sao có khả năng."
(Truyện chỉ được đăng tải trên w.a.t.t.p.a.d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
"Tôi đi đến con phố trước không tìm thấy tiệm xăm, sao anh lại chuyển đến đây?" Thành Nham nhìn xung quanh cảm thấy có chút bối rối, quy mô tiệm xăm của Hạ Tuyên không những không lớn hơn mà còn nhỏ hơn.
"Xảy ra chút chuyện."
"Có chuyện gì vậy?"
"Tôi ở tù vài năm, không có tôi, tiệm xăm không thể tiếp tục mở cửa."
Thành Nham sửng sốt, cho rằng mình nghe lầm: "Cái gì ...?"
Hạ Tuyên từ trong túi áo lấy ra hộp thuốc lá, rút điếu thuốc cuối cùng ra, y liếc nhìn Giang Mộ khí chất nhã nhặn, theo bản năng hỏi: "Cậu có phiền không?"
"Anh cứ tự nhiên." Giang Mộ Bình nói.
Hạ Tuyên châm điếu thuốc, cắn vào miệng hút một ngụm, nhìn thấy vẻ mặt khó tin của Thành Nham, y lẩm bẩm lặp lại: "Tôi ngồi tù."
Thành Nham cố nén khiếp sợ trong lòng, hỏi: "Tội gì?"
"Cố ý tổn thương." Hạ Tuyên nhả khói, "Còn cậu, mấy năm nay cậu làm cái gì?"
"Vẫn còn xăm hình."
"Kỹ thuật có khá lên chưa?"
"Chúng ta thêm WeChat, tỷ thí với nhau thử xem."
"Được."
Thành Nham không biết Hạ Tuyên đã xảy ra chuyện gì, nhưng bản thân Hạ Tuyên cũng không muốn nhắc tới nên anh cũng không hỏi nhiều.
Di động của Giang Mộ Bình vang lên, hắn lấy ra nhìn, là mẹ hắn gọi đến.
"A Nham, tôi đi trả lời cuộc gọi." Giang Mộ Bình đứng lên.
Thành Nham nhìn theo Giang Mộ Bình bước ra ngoài cửa.
Vừa rồi Giang Mộ Bình có mặt, có mấy chuyện Hạ Tuyên không tiện hỏi, lúc này Giang Mộ Bình đã đi ra ngoài, con ngươi nhạt màu của Hạ Tuyên liếc nhìn ra ngoài cửa, thản nhiên hỏi một câu: "Yêu thích đàn ông từ khi nào?"
Thành Nham sửng sốt.
Câu hỏi này...như thể trước đây anh luôn thích phụ nữ.
(Truyện chỉ được đăng tải trên w.a.t.t.p.a.d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Tính hướng của Thành Nham xuất hiện tương đối muộn, mãi đến khi thời thanh niên, anh mới mơ hồ nhận ra rằng mình thích đàn ông. Nhưng anh cảm thấy trước nay mình chưa từng thích phụ nữ, không biết Hạ Tuyên tại sao lại hỏi những câu như vậy.
Thành Nham trong lúc nhất thời không nói lời nào, Hạ Tuyên lại nói: "Trước kia không phải cậu ghét bỏ đồng tính luyến ái sao?"
"Có sao?" Thành Nham trở nên mơ hồ.
Ngón tay Hạ Tuyên kẹp điếu thuốc, như cười như không, nói, "Cậu quên mất việc mình làm khách hàng của tôi bị thương sao? Cậu có biết lúc đó tôi mất bao nhiêu tiền thuốc men không?"
Ký ức từ quá khứ ùa về, Thành Nham bừng tỉnh, nói: "Người đó quấy rối tình dục tôi, tôi không giết gã đã là may rồi. Sau đó không phải tôi đã làm việc không công cho anh một tháng sao, đừng nói tôi giống như dựa dẫm vào anh vậy."
"Bây giờ tính tình của cậu đã thay đổi tốt hơn rồi." Hạ Tuyên nhấc cằm hướng về phía cửa, ánh mắt rơi vào tấm lưng thẳng tắp của Giang Mộ Bình, nói: "Nếu không cậu ta cũng không muốn cậu."
Thành Nham trong lúc nhất thời không có phản ứng, liền nghe Hạ Tuyên nói: "Người đàn ông của cậu nhìn rất nhã nhặn."
(Truyện chỉ được đăng tải trên w.a.t.t.p.a.d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Hạ Tuyên đây là muốn đánh một cái rồi lại cho một cái kẹo, trêu chọc Thành Nham bạo phát tính tình, Thành Nham tức không nhịn nổi, không khỏi cười nhẹ: "Anh không cần chọc tôi điên."
Thành Nham nhìn xuống hoa văn hình xăm trên cánh tay Hạ Tuyên, hỏi: "Anh xăm hình lên cánh tay này khi nào?"
"Tôi không nhớ rõ lắm, chắc là lúc ra tù được hai năm."
"Ai xăm cho anh?" Bệnh nghề nghiệp của Thành Nham tái phát, quay người nắm lấy cánh tay của Hạ Tuyên cẩn thận đánh giá hoa văn trên đó. "Không đều màu."
Hoa văn trên cánh tay không có khả năng là do Hạ Tuyên tự xăm, nhưng Thành Nham cũng không nghĩ ra ai là người xăm cho Thành Nham.
"Lượng Tử."
Thành Nham có chút kinh ngạc: "Cậu ta?"
"Thiên phú rất cao." Hạ Tuyên nhìn xuống cánh tay trái của mình.
"Cậu ta thực sự không phải là bạn trai của anh à?" Thành Nham lại nghi ngờ.
Hạ Tuyên dùng ánh mắt tràn ngập áp chế liếc qua: "Tính tình tôi xấu, tôi thích kiểu người ôn nhu, dễ bảo. Cậu cho rằng cậu ta có thể là đối tượng của tôi sao?"
Thành Nham ngậm miệng, tiếp tục nhìn cánh tay của Hạ Tuyên.
Giang Mộ Bình đứng ở cửa, cầm điện thoại di động xoay người, thoáng thấy Thành Nham đang nắm lấy cánh tay của Hạ Tuyên thưởng thức hoa văn cực kỳ ngầu ở trên đó.
(Truyện chỉ được đăng tải trên w.a.t.t.p.a.d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
"Khi nào thì hai đứa về?" Giọng mẹ Giang truyền qua điện thoại.
Giang Mộ Bình có chút mất tập trung, không yên lòng ừm một tiếng.
"Ừm cái gì mà ừm, mẹ hỏi khi nào con về."
"Con vẫn chưa quyết định, lát nữa con sẽ hỏi Thành Nham."
"Tiểu Nham đang làm gì vậy?"
"Đang nhìn cánh tay."
"Cái gì?"
Hạ Tuyên hút thuốc xong, hướng vào trong phòng hô lên: "Lượng Tử, lấy bao thuốc".
Một lúc sau, Triệu Thanh Lượng hung hăng cầm bao thuốc đi tới, đặt hộp thuốc lên bàn cà phê, sau đó hùng hổ quay vào trong phòng.
Hạ Tuyên mở hộp thuốc lá, lấy một điếu thuốc ra, đưa cho Thành Nham.
Thành Nham không nhận, nói "không cần".
"Cai?"
"Không phải."
Hôm nay anh vẫn muốn hôn môi với Giang Mộ Bình, trong miệng anh có mùi khói thuốc Giang Mộ Bình có thể sẽ không thích. Vì vậy, Thành Nham không muốn hút.
Chứng nghiện thuốc lá của anh có thể phải cai vì nụ hôn của Giang Mộ Bình.
(Truyện chỉ được đăng tải trên w.a.t.t.p.a.d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Giang Mộ Bình vẫn ở ngoài cửa nghe điện thoại, Thành Nham đứng dậy đi tới, khi bước ra ngoài, Giang Mộ Bình vừa mới cúp điện thoại.
"Sao anh nói chuyện lâu như vậy?"
Giang Mộ Bình quay lưng về phía Thành Nham không nói lời nào, Thành Nham chọc vào bắp thịt trên lưng của hắn, "Hả?"
"Mẹ gọi." Giang Mộ Bình vẫn quay lưng về phía Thành Nham.
Thành Nham nhớ đến hoa văn trên cánh tay của Hạ Tuyên, dùng đầu ngón tay cọ xát vào bắp thịt trên lưng của Giang Mộ Bình nói đùa: "Cơ bắp chỗ này thật là tốt, nếu có thêm hình xăm thì khẳng định rất là rất gợi cảm."
Thành Nham vốn định gạ gẫm giáo sư Giang, ai ngờ giáo sư Giang không rõ phong tình, nhàn nhạt nói: "Hoa văn trên lưng nào có thể gợi cảm như hoa văn trên cánh tay được."
Hết chương 47.