Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
.
Truyện chỉ được đăng tải trên [email protected].@d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
.
Chương 46
Mới sáu giờ rưỡi sáng, Thành Nham và Giang Mộ Bình đã bị đánh thức, ngày đông đêm dài, lúc này trời mới vừa tờ mờ sáng.
Người già ngủ ít, người già ở nông thôn còn ngủ ít hơn. Dì của Thành Nham đã thức từ hồi năm giờ để làm bữa sáng, đúng sáu giờ sẽ đi gọi từng người thức dậy. Thành Nham và Giang Mộ Bình nhận được ưu đãi, lão thái thái cho họ muộn thêm nửa tiếng.
Giang Mộ Bình tuy là giảng viên nhưng lúc thường không dậy sớm như vậy, Thành Nham không cần nói cũng biết, anh là ông chủ, công việc của anh rất linh hoạt, muốn đi làm lúc nào là đi lúc đó, cơ bản là anh đều ngủ đến khi tự nhiên tỉnh dậy.
Hai người đang ngủ say thì bị tiếng của lão thái thái đánh thức.
Giang Mộ Bình khẽ mở mắt, mơ hồ nghe thấy tiếng dì gọi bọn họ xuống lầu ăn sáng. Cánh tay của hắn có chút tê, nghiêng đầu nhìn thấy Thành Nham dựa vào cánh tay hắn, lông mày khẽ cau lại.
Giọng nói oang oang của dì lại từ dưới lầu vang lên, Thành Nham hơi cựa quậy đầu, lông mày càng nhíu chặt hơn, anh thu mình vào trong vòng tay của Giang Mộ Bình, mặt vùi vào cổ Giang Mộ Bình, trong miệng không kiên nhẫn phát ra tiếng hừ nhẹ.
(Truyện chỉ được đăng tải trên w.a.t.t.p.a.d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Lúc Thành Nham sợ lạnh sẽ cực kỳ dính người. Bình thường tư thế ngủ của anh rất ngay thẳng, không có bất kỳ sự tiếp xúc thân thể nào với Giang Mộ Bình. Tối qua, anh lại dán vào Giang Mộ Bình ngủ cả một đêm, nửa đêm còn luồn tay vào trong áo ngủ của Giang Mộ Bình để sưởi ấm, cọ tới cọ lui, suýt chút nữa đã khiến Giang Mộ Bình nảy sinh phản ứng.
Giang Mộ Bình đặt tay lên lưng Thành Nham, ngón tay vuốt nhẹ dọc theo rãnh sống lưng của anh hai lần, hắn cũng chưa tỉnh ngủ lại nên lại nhắm mắt lại.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, cửa phòng bị gõ vang.
"Tiểu Nham, xuống lầu ăn sáng, nhanh lên! Nếu không bữa sáng phải nguội mất!"
Có lẽ vẫn chưa đến giờ Thành Nham rời giường, anh càng vùi mặt vào cổ Giang Mộ Bình, bỏ qua tiếng kêu gào của dì.
Cốc cốc cốc——
Giang Mộ Bình khàn cổ họng đáp một tiếng: "Con biết rồi, dì."
"Đừng ngủ nữa, ăn sáng trước đi, dì đã làm xong hết rồi, không ăn sẽ nguội! Ăn xong rồi ngủ tiếp, mau xuống đi!"
Giang Mộ Bình nặn nặn sau gáy Thành Nham, "Dậy ăn điểm tâm."
Thành Nham tựa như đang giận hờn: "Không ăn."
Hơi thở của anh phả vào cổ Giang Mộ Bình, môi anh cũng đang cọ xát với làn da của Giang Mộ Bình, Giang Mộ Bình cảm thấy cổ mình có chút tê dại.
"Một lát nữa dì sẽ lại lên đấy." Giang Mộ Bình nói.
Thành Nham thở dài như thể đã chấp nhận số mệnh, từ từ mở mắt.
"Hôm qua anh ngủ ngon chứ?" Giọng Thành Nham hơi khàn.
"Không quá ngon." Giang Mộ Bình ăn ngay nói thật.
"Giường hơi nhỏ." Tay Thành Nham cách một lớp áo đặt trên cơ bụng của Giang Mộ Bình, chân anh hơi cong một chút, đột nhiên cứng lại.
(Truyện chỉ được đăng tải trên w.a.t.t.p.a.d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Giang Mộ Bình hắng giọng một cái, bình tĩnh quay người, dời cách tay của Thành Nham đang đặt trên eo của mình ra, nằm thẳng ở trên giường.
Sau gáy của Thành Nham có chút đỏ lên, đã nhiều ngày cùng chung chăn gối với Giang Mộ Bình, nhưng đây là lần đầu tiên anh gặp phải tình huống như thế. Có lẽ lúc trước cũng có, chỉ là anh không chú ý, nhưng mà suy cho cùng thì đây cũng là một phản ứng sinh lý bình thường.
"Em đi rửa mặt," Thành Nham ngồi dậy, quay đầu nhìn Giang Mộ Bình, "Anh--"
"Nằm thêm một lát." Giang Mộ Bình nói tiếp.
Thành Nham gật đầu, mở chăn bông lên, dừng lại, quay đầu hỏi: "Hôm qua anh ngủ không ngon là do em lấn anh đúng không? Giường này hơi nhỏ. Đêm nay để em nhờ dì dọn phòng khác cho chúng ta, mỗi người ngủ một phòng."
"Không cần." Giọng của Giang Mộ Bình sau khi tỉnh dậy hơi khàn khàn, hoặc cũng có thể là vì trạng thái hiện tại của hắn. Âm thanh của hắn trầm thấp lại có chút từ tính. "Giường không nhỏ, không phải do em lấn nên tôi mới không ngủ ngon. "
Thành Nham thấy chân của Giang Mộ Bình dưới chăn bông hơi cong lên, làm cho người ta tưởng tượng ra một số ám chỉ, sau đó anh nghe thấy Giang Mộ Bình nói: "Tối hôm qua ngủ không ngon, là bởi vì cái này."
Thành Nham trong giây lát đã hiểu ra, nhưng tối hôm qua anh ngủ mê man, căn bản không biết nửa đêm mình đã đưa tay vào trong quần áo của Giang Mộ Bình cọ cọ, cho nên cũng không biết đêm khuya Giang Mộ Bình lại xuất hiện tình huống như vậy.
(Truyện chỉ được đăng tải trên w.a.t.t.p.a.d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Thành Nham nắm lấy chăn bông, quỳ một gối ở mép giường, ngập ngừng hỏi: "Nửa đêm em giở trò lưu manh sao?"
Giang Mộ Bình nghiêng đầu nhìn anh. Giang Mộ Bình không đeo kính, có lẽ là do bình thường có thói quen tốt, đôi mắt của hắn không có cảm giác thay đổi nhiều như những người bình thường đeo kính trong thời gian dài. Khi bỏ kính ra, đôi mắt của hắn trong veo, mặt mày anh tuấn tất cả đều lộ ra, ít đi chút nho nhã, nhiều hơn sự anh khí.
Giang Mộ Bình nói: "Tiếp xúc thân mật trong hôn nhân không tính là đùa giỡn lưu manh."
Vì vậy, vẫn là đùa giỡn lưu manh.
Thành Nham không muốn hỏi thêm, biết rõ chi tiết, có thể người nằm ở trên giường để làm dịu cơ thể sẽ là anh.
Thành Nham bước xuống giường, cười cười ám muội: "Lần sau em sẽ chú ý."
Bọn họ mập mờ ở trên lầu một hồi, bảy giờ mới xuống lầu ăn sáng, bị dì cằn nhằn một hồi.
"Không biết trời lạnh đồ ăn sẽ dễ dàng nguội sao? Ăn xong rồi lại ngủ tiếp có gì đâu?"
Thành Nham đập quả trứng lên bàn, nói: "Dậy rồi con sẽ không ngủ lại được. Tiểu Ngữ đâu?"
"Nó ăn rồi, lại lên phòng ngủ nướng tiếp."
Thành Nham đặt trứng đã bóc vỏ vào đĩa nhỏ trước mặt Giang Mộ Bình Bình, nghe thấy dì nói: "Dì đi chợ mua rau, hai đứa có đi cùng dì không?"
"Được." Thành Nham nhấp một ngụm cháo, "Trong nhà có xe không, con chở dì đến đó?"
"Ngày hôm qua Triệu Tĩnh để xe ở đây, lái xe của nó đi."
(Truyện chỉ được đăng tải trên w.a.t.t.p.a.d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Thành Nham ừ một tiếng, "Tiểu Ngữ có đi cùng không?"
"Không cần, chín giờ nó còn phải đi học thêm."
"Giao thừa còn phải học thêm sao?"
"Lớp mười hai rồi, không khẩn trương được sao, nửa năm nữa sẽ thi đại học," dì nhìn Giang Mộ Bình nói, "nếu nó có được tiền đồ như Tiểu Giang đây thì tốt rồi, đời này dì cũng không có gì tiếc nuối. Tiểu Giang, con có phải là nghiên cứu sinh tiến sĩ không?"
Giang Mộ Bình vừa cắn một miếng trứng gà, nghe vậy thì ừm một tiếng.
"Con dạy cái gì?"
"Luật hình sự."
"Dạy luật? Sao con không trở thành luật sư?"
Giang Mộ Bình nuốt xuống miếng trứng trong miệng rồi mới đáp: "Không thích hợp."
Thành Nham cũng cảm thấy không phù hợp. Giáo viên có thể hướng theo luật pháp, nhưng luật sư thì không. Giang Mộ Bình vừa là người cao ngạo vừa có lòng trắc ẩn, hắn phù hợp trở thành giảng viên hơn là một luật sư.
(Truyện chỉ được đăng tải trên w.a.t.t.p.a.d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Sau bữa sáng, họ đến chợ trên thị trấn để mua thức ăn.
Chợ chật ních người, dì thuần thục di chuyển giữa các gian hàng. Hầu hết những người đến chợ mua sắm đều là các bà, các cô lớn tuổi, hiếm thấy những người trẻ tuổi nào ăn mặc ngăn nắp như Thành Nham nên Giang Mộ Bình và Thành Nham đã thu hút sự chú ý của nhiều người.
Giang Mộ Bình cao lớn, nổi bật giữa đám người. Dì mặt mày hớn hở, dẫn hai người đàn ông đẹp trai đi trong đám đông. Những người chủ quầy hàng gặp nhau dọc đường đều là những người quen cũ của dì, đi đến chỗ nào cũng gặp được bà lão, bác gái chào hỏi dì.
Dì bước đến một quầy hàng mua hai miếng sườn lớn, chủ quầy vừa dùng dao cắt sườn vừa hỏi dì: "Thái Phượng, hai anh chàng đẹp trai phía sau bà là ai vậy? Tôi nhớ con trai của bà không cao như thế này."
Thành Nham và Giang Mộ Bình đang nói chuyện với nhau, họ đứng giữa dòng người hối hả, nhìn nhau chăm chăm, không biết đang nói cái gì mà trong mắt có ý cười nhàn nhạt.
Dì quay đầu lại nhìn, sau đó quay đầu nói: "Người mặc quần áo trắng là cháu trai của tôi."
"Từ thành phố đến đúng không, ăn mặc thật thời trang." Chủ quầy cười hỏi: "Còn người cao hơn kia? Cũng là cháu của bà sao?"
"Không phải, người đó là ---" Dì dừng lại một chút, lựa chọn một cách xưng hô nhã nhặn hơn, "Là tiên sinh của cháu tôi."
"Tiên sinh?" Chủ quầy lộ vẻ bối rối.
"Là chồng hợp pháp, kết hôn lĩnh chứng."
Thành Nham và Giang Mộ Bình nói xong liền đi tới, phát hiện ánh mắt chủ quầy hàng nhìn bọn họ có chút kỳ quái, con dao chặt xương cũng bất động cắm ở trên thớt.
(Truyện chỉ được đăng tải trên w.a.t.t.p.a.d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Dì cao giọng nhắc nhở: "Ông chặt thịt nhanh lên, tôi còn phải mua mấy thứ khác đây."
Chủ quầy hàng phục hồi tinh thần, liếc nhìn hai người Thành Nham, sau đó lại nhìn dì, hỏi dì bằng phương ngữ: "Bà nói họ là vợ chồng?"
Giang Mộ Bình nghe không hiểu, nhưng Thành Nham hiểu, anh nhìn chủ quầy hàng, chủ quầy hàng cũng tình cờ đang nhìn anh.
"Đàn ông này thật sự có thể gả cho đàn ông sao?" Chủ quầy bỏ xương băm nhỏ vào trong túi, tiện tay đưa cho dì. "Tôi còn chưa nhìn thấy hai người đàn ông sống chung với nhau như thế nào, thật mới mẻ."
"Đó là do ông ít thấy nên mới thấy kỳ quái." Dì không khách khí nói với chủ quầy. "Chính sách của đất nước đã ban hành hai năm trước, hiện tại đồng tính luyến ái đã có thể kết hôn, bây giờ trong thành phố đàn ông với đàn ông cùng nhau đăng ký kết hôn nhiều hơn nhiều."
Chủ quầy hàng gật đầu lia lịa, cười nói: "Sao tôi có thể thời thượng được như bà chứ. Cầm đi, lần sau quay lại."
Dì cầm khúc xương, trả tiền rồi ngẩng cao đầu bỏ đi.
Giang Mộ Bình hỏi Thành Nham: "Họ đang nói cái gì vậy?"
"Nói anh đẹp trai." Thành Nham không đứng đắn nói.
Giang Mộ Bình nhẹ ấn lên thắt lưng của anh, Thành Nham nghiêng qua một bên, ôm eo cười: "Anh làm gì vậy?"
Dì quay đầu lại hô: "Hai đứa làm sao vậy, đừng có đi lạc đấy, lát nữa còn phải giúp dì lấy đồ."
Hai người bước chân dài theo sau, Thành Nham nói: "Vừa rồi họ nói về chúng ta. Người bán xương nói chưa từng thấy hai người đàn ông kết hôn."
"Hôm nay ông ấy nhìn thấy rồi." Giang Mộ Bình nói.
Thành Nham mỉm cười và gật đầu: "Ừm."
(Truyện chỉ được đăng tải trên w.a.t.t.p.a.d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
"Giáo sư, lát nữa theo em đến một nơi được không?"
Giang Mộ Bình không chút do dự nói: "Được."
"Anh không hỏi đi nơi nào sao?"
"Cùng em đi đâu đều có thể."
"Em muốn gặp một người, nhưng em không biết liệu người đó còn ở đó không."
"Ai?"
Thành Nham suy nghĩ một chút, nói: "Xem như là sư phụ của em, người đó cũng là thợ xăm."
Sau khi Thành Nham đưa dì về nhà, anh đã lái xe của Triệu Tĩnh cùng Giang Mộ Bình đi vào thành phố. Sau hơn mười năm không trở lại, những con đường ở thành phố Giang Châu đã biến đổi long trời lở đất. Thành Nham không chắc mình có thể tìm thấy nơi mình đã đến hay không, anh nhập địa chỉ trong trí nhớ của mình vào điều hướng và điều hướng đưa anh đến một con phố quen thuộc.
Đây là phụ cận của một trường đại học, kiến trúc xung quanh căn bản không có gì thay đổi, cơ hồ vẫn có bộ dáng của mười năm trước.
Thành Nham đậu xe xong, cùng Giang Mộ Bình đi bộ đến vị trí cụ thể của tiệm xăm, anh không tìm thấy cửa hàng quen thuộc, ôm hy vọng cuối cùng hỏi một người trẻ tuổi như học sinh.
"Xin chào, tôi muốn hỏi thăm một chút, có tiệm xăm nào ở đây không?"
Người kia nói: "Có chứ, có vài tiệm lận."
"Có chỗ nào tên là Hạ Tuyên không?"
"Hạ Tuyên sao, có." Người kia chỉ về phía bên kia đường, "Anh có thấy quán cà phê ở hướng đông không? Hạ Tuyên ở lầu hai."
Thành Nham nhìn về hướng người đó đang chỉ, nói một tiếng "cảm ơn".
"Không cần khách sáo."
(Truyện chỉ được đăng tải trên w.a.t.t.p.a.d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Đèn xanh được bật lên, họ băng qua vỉa hè và đi về hướng quán cà phê.
Trong quán cà phê rất đông khách, Thành Nham hỏi thăm một người phục vụ hỏi: "Trên lầu hai của các người có phải là tiệm xăm không?"
"Phải," người phục vụ chỉ vào góc cầu thang, "Đi lên từ chỗ này."
Hiệu quả cách âm của tầng dưới tốt đến không ngờ, tiếng người ở tầng dưới ồn ào nhưng tầng trên lại cực kỳ yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng "ong ong" yếu ớt, đó là tiếng hoạt động của máy xăm.
Cửa không đóng, Thành Nham gõ cửa, có một thanh niên đang cắn điếu thuốc ngồi trong phòng, nghe tiếng gõ cửa liền ngẩng đầu nhướng mày, "Xăm mình?"
"Tôi tìm người," Thành Nham nói, "Hạ Tuyên có ở đây không?"
Người đàn ông đang vẽ bằng bút chì, cúi đầu nói: "Anh không xăm hình? Không xăm hình thì tìm Hạ Tuyên làm gì?"
"Tìm hắn ôn chuyện, tôi là bạn cũ của Hạ Tuyên."
Người đàn ông lại ngẩng đầu lên, lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, gõ vào gạt tàn lắc tro, hất cằm hướng vào phòng nói: "Hắn đang làm việc."
Đang nói chuyện thì "ong ong" đột ngột dừng lại, người đàn ông gảy đầu lưỡi, nói: "Xong rồi".
"Sư phụ!" Đối phương hướng vào phòng hét lên, "Có người tìm."
(Truyện chỉ được đăng tải trên w.a.t.t.p.a.d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Nửa phút sau, một người đàn ông cao lớn bước ra khỏi căn phòng, trong phòng có điều hòa sưởi ấm, người đàn ông này chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng màu đen, ống tay xắn lên đến tận khuỷu tay, lộ ra những bông hoa rất bắt mắt trên cánh tay.
Hạ Tuyên không thay đổi nhiều, y có đường nét ngũ quan ác liệt và một đôi mắt sáng màu mang tính biểu tượng.
Hẳn là y đã nhận ra Thành Nham, tháo găng tay ra và nhìn chằm chằm vào Thành Nham một lúc, sau đó đưa mắt nhìn về phía Giang Mộ Bình đang ở bên cạnh Thành Nham.
"Thành Nham?" Hạ Tuyên ném đôi găng tay vào thùng rác.
Thành Nham mỉm cười: "Đã lâu không gặp."
Hết chương 46.