Editor: Anne
Giang Trục vội vàng đi nhận điện thoại của huấn luyện viên cũ Marico nên không có nghĩ gì nhiều về nụ cười không rõ ý tứ kia của Tiểu Kiều.
Marico từng là tuyển thủ chuyên nghiệp, mặc dù năm đó bị Tiểu Kiều treo lên đánh bằng nhiều cách đa dạng ở giải Vô địch Thế giới nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến danh tiếng - Support huyền thoại Châu Âu của hắn. Sau này Marico giải nghệ thì trở thành Huấn luyện viên trưởng của giải khu vực Châu Âu A1, chính Marico là người phát hiện ra Giang Trục, vì vậy Giang Trục mới trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp.
Giang Trục rất tin tưởng Marico, lý do khiến anh chọn quay lại Trung Quốc thực ra là do lời đề nghị cho sự nghiệp mà Marico dành cho anh.
Giang Trục bước ra ngoài phòng huấn luyện gọi điện thoại, anh dựa vào tường hành lang, chỉ cần ngẩng đầu lên là thấy được phòng khách cách đó không xa, bây giờ phòng tiếp khách đang có rất nhiều người, có thể là do bên truyền thông chính thức đang phỏng vấn.
Hoa Bán Sơ ngồi trong góc nhìn rất ngoan, khóe môi Giang Trục hơi cong lên.
Phóng viên được bên truyền thông chính thức cử đến phỏng vấn chiến đội GG lần này là Tô Manh. Cái tên Tô Manh này không nhiều người biết nhưng nếu nhắc đến ID Tô Mạc Già thì người trong giới thể thao điện tử này không ai không biết.
Tô Mạc Già cùng từng là một tuyển thủ chuyên nghiệp cực kỳ ưu tú, lại còn là Support của ADC số 1 LPL - Phong Phồn và còn là chỉ huy trưởng của CLB chiến đội nhà giàu OB.
Lý lịch nghề nghiệp của Tô Mạc Già rất lấp lánh nhưng anh ta sau khi giải nghệ thì không đi làm Streamer phát sóng trực tiếp ở các nhà đài, hoặc đi làm huấn luyện viên, phân tích số liệu các loại,... như các tuyển thủ khác mà là đến Liên Minh đầu tiên để xin việc, không phải là làm bình luận viên chính thức mà là một phóng viên.
Tô Mạc Già tự nhận mình là một thanh niên văn nghệ nên làm một công việc phù hợp với khí chất của mình, các đàn em trong giới esport thì không dám nói gì nhưng các đàn anh cùng thời với Tô Mạc Già thì đã tụ tập trên mạng theo dõi anh ta từ lâu. Thế mà Tô Mạc Già thật sự chăm chỉ học hỏi và trau dồi, giờ anh ta đang làm việc này rất tốt.
Trước mỗi mùa giải thi đấu, bên truyền thông chính thức sẽ có cuộc phỏng vấn thường quy với các chiến đội, lần này Tô Mạc Già phụ trách phỏng vấn chính chiến đội BJ, chiến đội GG và chiến đội SSS. Thái độ làm việc của Tô Mạc Già rất nghiêm túc, các vấn đề đưa ra rất chính thức, nhóm người chiến đội GG trả lời cũng khéo léo, hai bên hoàn thành công việc phỏng vấn này rất nhanh.
Sau khi phỏng vấn kết thúc, Tô Mạc Già mới bỏ đi thái độ làm việc nghiêm túc kia đi. Người thanh niên trẻ tuổi sạch sẽ đẹp đẽ kia đứng lên hoạt động gân cốt chút rồi nói với Chủ Công: "Văn Hạo Du, ông làm huấn luyện viên có được không đấy, tuyển thủ là một món đồ ăn, thì huấn luyện viên thì là đống đồ ăn*."
Năm đó Chủ Công là một trong ba ADC đỉnh nhất của LPL, là gương mặt đại diện của LPL, lúc đó các tuyển thủ chuyên nghiệp khác không dám trêu chọc hắn nhưng Tô Mạc Già thì khác. Tô Mạc Già và Chủ Công ra mắt cùng năm, hai người từ khi bắt đầu chơi đã thường oán hận nhau nhưng thật ra quan hệ riêng tư rất tốt.
Hoặc có thể nói, nhóm tuyển thủ cùng ra mắt mùa S5 đều có mối quan hệ rất tốt.
Họ đã từng lập một group tuyển thủ tên là "5 Không chịu thua kém", họ cố gắng để làm cho LPL tự hào, muốn giành cúp vô địch thế giới cho khu vực Trung Quốc. Vào lúc đó, nhóm này cực kỳ sôi nổi, toàn là những thiên tài người mới vừa bước chân vào đấu trường chuyên nghiệp mang theo tinh thần dâng cao ngút trời cùng với tham vọng bừng bừng. Thoáng qua rất nhiều năm, giờ đây những tuyển thủ S5 đã đường ai người ấy đi, mỗi lần có người giải nghệ người đó sẽ rời nhóm, bây giờ trong nhóm "5 không chịu thua kém" ấy thật ra chỉ còn lại Thập Lục, Bán Ký và Bát Lượng.
Con đường đi đến chức vô địch thế giới chỉ có một, mà mỗi người vẫn có con đường của riêng mình để bước, thật may mắn là cuối cùng Chủ Công ở chiến đội GG đã giành được chiếc cúp vô địch thế giới S8, đây có thể coi là đạt được ước nguyện bấy lâu nay của nhóm tuyển thủ năm đó.
Chủ Công và Tô Mạc Già quen biết nhau nhiều năm như vậy, từ lâu đã có thói quen chê bai nhau, hắn nghe được lời khiêu khích của Tô Mạc Già thì bình tĩnh đáp trả: "Chắc chắn tốt hơn ông đi làm phóng viên, cả ngày uốn lưỡi trên Weibo."
Tô Mạc Già phản bác: "Mù chữ, những gì tôi viết gọi là thơ, nếu ông còn chê tôi thì tôi sẽ lên Tấn Giang viết chuyện tình của Du Kiều, tôi sẽ để chuyện tình của ông và Tiểu Kiều lưu giữ mọi ngóc ngách trên mạng xã hội, tôi muốn đi lên con đường của đại thần Trang Sinh, để đại thần Giang Sinh không còn đường nào để đi."
Chủ Công: "Các ông đều có độc."
Úy Lam không nhìn nổi hai người kia, hắn ta chỉ bốn đứa nhỏ chiến đội mình nói: "Mấy đứa đi thôi, đừng xem mấy con gà trống tiểu học này cãi nhau, sẽ ảnh hưởng đến phát triển trí tuệ đấy."
Tô Mạc Già định chuyển chiến trường qua Úy Lam nhưng sau khi anh ta nhìn thấy Hoa Bán Sơ đằng sau Úy Lam thì lập tức biến thành một tiền bối hòa ái dễ gần. Tô Mạc Già được một người bạn cũ nhờ vả anh ta chăm sóc Hoa Bán Sơ chút.
Tô Mạc Già và Hoa Bán Sơ quen nhau từ lâu, anh ta hỏi: "Tiểu Sơ đã quen ở chiến đội GG chưa? Nãy anh đi qua chiến đội BJ bên kia, bố em có nói chuyện với anh là em chuyển qua chơi vị trí AD, còn chưa biết ai chơi Support cho em nên không yên lòng."
Hoa Bán Sơ đáp lời: "Giờ đang có một người thử huấn luyện, rất tốt."
Hoa Bán Sơ ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Giang Trục đang đứng ở hành lang gọi điện thoại qua cửa kính, mà Giang Trục cũng đang nhìn cậu.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Giang trục cong môi, ra hiệu đơn giản với Hoa Bán Sơ.
Hoa Bán Sơ nhịn cười, cậu thu hồi ánh mắt rồi nói thêm với Tô Mạc Già: "Support kia thao tác rất tốt, thích cười, giọng điệu khi nói chuyện cũng rất dịu dàng."
Nhóm người chiến đội GG đang đi ra khỏi cửa đều dừng lại, ánh mắt mỗi người đều tràn đầy kinh ngạc khi nhìn Hoa Bán Sơ.
Đại Thánh: "Xin hỏi, Support cậu nói là Giang Trục à?"
Hoa Bán Sơ đáp như chuyện đương nhiên: "Chẳng nhẽ không phải?"
Đại Thánh nhớ lại dáng vẻ của Giang Trừng, không khỏi run lên, sau khi cậu ta run cầm cập thì nhìn về phía Úy Lam, nhận ra biểu cảm của Úy Lam cũng đặc sắc như vậy, ngay cả Chủ Công bình thường luôn bình tĩnh cũng nhìn Hoa Bán Sơ bằng ánh mắt không đoán trước được.
Úy Lam nhìn Hoa Bán Sơ, rồi lại nhìn Chủ Công, hoảng hốt nói: "Hay là ngày mai tôi đưa Tiểu Sơ đến bệnh viện kiểm tra mắt với não đi, sắp đến giải thi đấu mùa Hạ rồi, chúng ta thật sự không thể mất đi ADC nhà mình được."
Chủ Công: ...
Chủ Công do dự nói: "Đi khám thử cũng được."
Giang Trục vừa gọi điện thoại vừa nhìn phòng tiếp khách bên này, anh không biết nhóm người kia đang có chuyện gì, dường như khi mọi người đi ra khỏi phòng tiếp khách đều hoảng sợ như bị trùm bao tải đánh một trận vậy, chỉ có mỗi Hoa Bán Sơ đi cuối cùng là bình thường, nhưng khi Hoa Bán Sơ nói gì đó với Đại Thánh, Tiểu Kiều và Bạch Lộ thì ba đội viên càng có biểu cảm hoảng sợ.
Giang Trục không biết Hoa Bán Sơ đang hỏi bọn họ: "Mọi người không cảm thấy Giang Trục rất thích cười, giọng điệu cũng rất dịu dàng à?"
Mấy đồng đội của Hoa Bán Sơ không muốn trả lời cậu, họ chỉ muốn suy ngẫm về cuộc đời.
Hoa Bán Sơ không được mấy đồng đội ủng hộ, cậu hơi nghi hoặc xoay người nhìn Giang Trục cách đó không xa. Đúng lúc này Giang Trục nghe thấy Marico nói ông chủ ngày xưa của anh ở chiến đội A1 đồng ý thông qua xét duyệt khu vực châu Âu LEC, Giang Trục rất mừng cho Marico và các đồng đội cũ của mình, tâm trạng anh sung sướng, khi anh nhìn qua Hoa Bán Sơ thì nụ cười càng đậm hơn trước.
Mắt Hoa Bán Sơ bị nụ cười này làm lung lay, sau đó cậu lại muốn ghé qua chiến đội Thập Lục bên cạnh.
Aaaa, anh ấy cười lên quá đẹp, đẹp như hoa mùa xuân vậy!
Hoa Bán Sơ đè xuống nội tâm quay cuồng, lại không nhịn được nói với ba đồng đội đi trước: "Giang Trục không phải rất thích cười hả?"
Đại Thánh: "Ban ngày ban mặt sao cậu thích nói chuyện ma thế?"
Bạch Lộ: "Nếu cậu bị áp lực tinh thần quá thì có thể đánh anh Khỉ một trận tơi bời, không nên nói mấy câu ngốc nghếch."
Tiểu Tiểu Kiều: "Người đến bệnh viện nhiều quá, hay là cậu đăng ký qua internet đi."
Hoa Bán Sơ: ...
Giang Trục và Marico nói chuyện qua điện thoại rất lâu, đến khi anh về phòng huấn luyện bên này thì nhận ra không khí trong phòng không như bình thường, hình như ai cũng đang âm thầm quan sát anh như phát hiện ra điều gì mới mẻ từ anh vậy.
Giang Trục không quan tâm đến ánh mắt của mọi người, anh nhanh chóng đi về chỗ mình, sau khi nhìn tổng kết chiến tích cuối trận, tay cầm chuột của anh hơi ngừng lại.
Giang Trục nắm chặt chuột, cơ thể nghiêng về phía trước nghiêm túc nhìn KDA của mình trong ván vừa rồi. Nếu nói lúc anh rời đi thì Thần Lửa xưng vương xưng đế thì đến lúc kết thúc trận, Thần Lửa đã chinh phục cả vũ trụ.
Cái lượng sát thương tổng kia thật sự khủng bố long trời lở đất.
Giang Trục: ...
Giang Trục xoay người nhìn về người trẻ tuổi nhìn qua ôn hòa dịu dàng bên cạnh Tương Ngôn.
Giang Trục: "Đây là anh chơi sao?"
Tiểu Kiều mỉm cười.
Giang Trục: ...
Giang Trục: "Cảm ơn."
Tiểu Kiều tiếp tục cười: "Không cần khách khí."
Giang Trục gật đầu với Tiểu Kiều rồi quay lại ghế, anh suy nghĩ chút rồi nhìn về phía Tiểu Kiều: "Anh rất mạnh."
Giang Trục nói rất chân thành nhưng sau khi nói xong, mọi người trong phòng đều nhìn về phía Giang Trục.
Tương Ngôn bên cạnh giới thiệu: "Nãy mấy đứa không ở đây, cậu ta hỏi Tiểu Kiều là: 'Xin lỗi, anh có chơi Support không?'"
Úy Lam nhìn về phía Giang Trục một cách đau đớn: "Giang Trục à, cậu hỏi vấn đề này như là hỏi Đại Vũ có trị thủy được không, Quan Công có thể dùng đại đao hay không, Chủ Công có quỳ bàn phím hay không vậy."
Chủ Công muốn mở miệng dỗi Úy Lam nhưng sau khi hắn nhìn thấy Tiểu Kiều mỉm cười thì do dự chút cuối cùng làm như không nghe thấy gì.
Măc dù Đại Thánh hơi sợ Giang Trục, cũng sợ Chủ Công nhưng sau khi nghe thấy phép so sánh này của Úy Lam thì cậu ta vẫn không nhìn được mà nói: "Thứ lỗi, em muốn nói 666 trước."
Bạch Lộ: "Đúng là rất 6."
Tiểu Tiểu Kiều: "6."
Từ những lời của đồng đội, Giang Trục nhận ra hình như Tiểu Kiều chơi Support rất giỏi, anh nhìn về phía Tiểu Kiều.
Giang Trục bị trêu chọc thì không có phản ứng gì nhưng Hoa Bán Sơ lại giải thích: "Giang Trục mới từ nước ngoài về, không biết tuyển thủ giải nghệ của LPL cũng không có gì bất ngờ."
Đại Thánh: "Thật ra vẫn hơi kỳ, dù sao ảnh cũng vô địch thế giới, Giang Trục không phải mới trở về từ hành tinh khác."
Hoa Bán Sơ giải thích thay Giang Trục tiếp: "Năm ngoái anh ấy mới bắt đầu chơi Liên Minh Huyền Thoại, trước đây không biết gì về giới e-sport."
Bạch Lộ: "Cậu biết hơi nhiều."
Tiểu Tiểu Kiều bổ sung: "Ngay cả lời nói cũng nhiều hơn."
Hoa Bán Sơ:...
Tiểu Tiểu Kiều nói xong thì mọi người trong phòng huấn luyện đều cười, dù sao bình thường Hoa Bán Sơ cũng rất cô độc, khi mọi người nói chuyện thì cậu không tham gia nhiều. Nhưng bây giờ Hoa Bán Sơ không chỉ nói mà còn mang dáng vẻ nghiêm túc giải thích hộ Giang Trục, có cảm giác một đứa nhỏ lạnh lùng trở thành nóng nảy rất thú vị, mà đứa nhỏ này có vẻ ngoài rất xinh đẹp thì còn thú vị gấp đôi.
Đám người chiến đội GG thật ra cũng không chê cười Giang Trục, chỉ là Giang Trục mang khí thế người sống đừng tới gần, đến đây lâu như vậy mà chưa nói chuyện được gì nên mọi người mới thừa dịp này mà đùa giỡn làm quen chút, không ngờ Giang Trục còn chưa thấy không vui mà ngược lại Hoa Bán Sơ lại chắn trước.
Tương Ngôn cầm hạt dưa lên cắn, nói với Hoa Bán Sơ: "Rất tốt."
Hoa Bán Sơ không hiểu câu "Rất tốt." không đầu không đuôi của Tương Ngôn có ý gì, cậu không đáp lời Tương Ngôn mà ngược lại đứng lên kéo tay Giang Trục đi ra ngoài cửa.
Giang Trục bị Hoa Bán Sơ kéo cổ tay, anh rất phối hợp đi theo cậu ra ngoài, không thèm hỏi Hoa Bán Sơ định làm gì.
Úy Lam ôm cốc trà hỏi: "Định đi đâu thế?"
Hoa Bán Sơ trả lời ngắn gọn: "Phòng vinh dự."
Hoa Bán Sơ túm Giang Trục đi, để lại một đám người nhìn hướng cửa suy ngẫm về đời người.
Trong nhóm người, người đầu tiên lên tiếng là Đại Thánh. Đại Thánh dựa vào trong ghế e-sport với dáng vẻ đau đớn không muốn sống nữa: "Mỗi khi khi em muốn kề vai sát cánh với Tiểu Sơ thì cậu ấy đề cảnh giác lùi ra sau, thế mà vừa rồi cậu ấy lại kéo Giang Trục đi, lại còn là chủ động kéo đi, là tiếp xúc da thịt á, mọi người thấy rõ không?"
Bạch Lộ mặt lạnh lùng lùng: "Thế rồi sao?"
Đại Thánh: "Trong lòng tôi không gợn tí sóng nào, thậm chí còn muốn hát (Ánh sáng màu xanh lục)"
Tiểu Tiểu Kiều: "Anh Đài, cậu thực sự có ý đồ xấu xa với baba ADC."
Đại Thánh nhớ lại ánh mắt Giang Trục nhìn cậu ta ngày trước, chính là ánh mắt nếu cậu ta dám to gan làm Lương Sơn Bá với Hoa Bán Sơ thì Giang Trục sẽ thật sự biến cậu ta thành con bướm.
Đại Thánh cảm thấy bản thân mình vẫn thích chị gái nhỏ xinh đẹp, cho dù Hoa Bán Sơ đẹp thì cũng không đáng giá bằng mạng của mình.
Đại Thánh giải thích nghiêm túc: "Tôi đối với Tiểu Sơ là tình đồng đội trong sáng, xin đừng có nói hưu nói vượn trước mặt Giang Trục, cảm ơn công cứu mạng của mọi người trước."
Úy Lam nghi ngờ sờ cằm: "Giang Trục chỉ ra ngoài tìm Tiểu Sơ một lần, hai người xảy ra chuyện gì ở bên ngoài thời gian ngắn như thế mà lại có quan hệ tốt nhỉ."
Tiểu Tiểu Kiều nói tiếp: "Lẽ nào trọng điểm không phải là việc Tiểu Sơ đưa Giang Trục đến phòng vinh dự của chiến đội hả, đó không phải là nơi sau khi ký hợp đồng mới được đưa đến sao?"
Bạch Lộ: "Giang Trục vượt qua sóng gió ổn."
Đại Thánh: "Dù sao cũng là tuyển vợ lẽ cho ADC, ADC chấp nhận cuộc hôn nhân này rồi."
Tiểu Tiểu Kiều: "Vị sủng phi này của Tiểu Sơ có khí thế còn mạnh hơn vua."
Chủ Công mặt không cảm xúc nhìn một đám người kia: "Còn ai nhớ đến việc chúng ta hẹn một trận thi đấu huấn luyện không?"
Sau khi Úy Lam nghe thấy lời nhắc nhở của Chủ Công thì mới nhớ được trận hẹn đấu với chiến đội Tấn Giang, Úy Lam cầm điện thoại lên xem giờ rồi rộng lòng nói: "Còn gần nửa giờ nữa, chút nữa hai đứa kia sẽ trở lại, Tiểu Sơ không dễ dàng chủ động kết bạn."
Hoa Bán Sơ không thích tiếp xúc quá nhiều với người khác, chuyện này mấy quản lý chiến đội GG đều hiểu lý do. Đứa nhỏ kia vì chuyện của Thập Ngũ mà thu mình, nếu thực sự có một người có thể khiến cậu đồng ý đi ra từ nơi khép kín thì quỷ thực là một việc tốt với Hoa Bán Sơ.
Sau khi Chủ Công nghe được lời của Úy Lam thì biểu cảm thả lòng hơn, hắn nói với Úy Lam: "Nếu như đến thời gian mà hai người chưa trở lại thì ông nhớ nói với Trang Sinh chút, đừng để chiến đội Tấn Giang chờ không."
Úy Lam: "Đồ chó Trang Sinh kia sẽ không đợi không đâu, hắn ta sẽ dành thời gian viết tiếp chuyện tình của ông và Tiểu Kiều, hình như quyển mới nhất có bối cảnh cổ đại, ông treo Tiểu Kiều trên tường thành ba ngày, rồi hỏi cậu ấy đã hối hận chưa."
Chủ Công: ...
Chủ Công nói với ba đội viên còn lại một cách nghiêm túc: "Tí nữa nếu mà thi đấu huấn luyện thua Tấn Giang thì mỗi người trừ nửa tháng lương."
Đại Thánh kêu rên: "Ân oán của bậc cha chú sao lại phải đặt lên trên chúng ta, phải love and peace!"
Bạch Lộ: "Cả đội cứ loa qua vậy thôi hả?"
Tiểu Tiểu Kiều không lên tiếng, Tiểu Tiểu Kiều chỉ dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Tiểu Kiều đang ngồi trong góc.
Tiểu Kiều cười híp mắt: "Nhìn anh cũng vô dụng, nhà anh là do Chủ Công làm chủ, dù sao cũng treo anh trên tường thành ba ngày mà."
Chủ Công: ...
Úy Lam nhìn Chủ Công và Tiểu Kiều rồi lại nghĩ đến Giang Truc và Hoa Bán Sơ, anh ta nghi ngờ hỏi: "Tại sao đường Bot của chiến đội mình đôi nào đôi nấy đều thấy gay gay nhỉ?"
Tiểu Tiểu Kiều tự chứng minh trong sạch: "Em và Nguyên Bảo không gay gay, cảm ơn."
Úy Lam: "Vì thế nên Nguyên Bảo không chơi nữa, cậu cũng không xứng ở lại đường Bot."
Tiểu Tiểu Kiều tự dưng thấy rất có lý, cậu không còn gì để nói.
-------------------
Chương 30 hơi dài nên mình chia thành hai chương nhé <3
#02/08/