*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Cuối tháng Bảy, tiếng ve sầu kêu râm ran khắp chốn Biên Thành. Thẩm Trì đeo tai nghe vào, ngồi trước máy tính và xem giới thiệu về bản cập nhật mới của game. Thi xong là cậu chẳng buồn nghĩ tới chuyện thành tích nữa.

Cửa phòng trọ bỗng dưng bị gõ một cách dồn dập. Cậu tháo tai nghe xuống, vừa ra mở cửa thì khuôn mặt Trang Châu đập thẳng vào mắt: "Có chuyện gì sao?"

"Cậu đỗ thủ khoa tỉnh rồi!"

So với vẻ bình thản của Thẩm Trì, Trang Châu nom kích động đến mức thở cũng không yên. Cậu ta đã nhìn Thẩm Trì học ngày học đêm, thành thử còn vui vì biết Thẩm Trì thi đậu thủ khoa hơn cả việc mình đỗ đại học hạng hai.

"Cảm ơn." Giọng điệu của thiếu niên rất bình tĩnh.

"Sao cậu không ngạc nhiên hả?" Trang Châu nghi ngờ hỏi. Thẩm Trì thi đại học xong cái là đi xem game ngay, có khi còn chẳng biết hôm nay đã tra được điểm.

"Loa thầy Vương to vậy thì ai mà chẳng nghe thấy." Cậu trai ngồi lại xuống ghế, đeo tai nghe lên thêm một lần nữa, "Các cậu thi thế nào?"

Trang Châu nghe vậy bèn đi ra phía cửa sổ. Từ ngoài cửa, có thể nhìn thấy thầy Vương đang đạp chiếc xe tồi tàn, đằng trước treo cái loa mượn từ tổ dân phố. Loa đang phát đi phát lại đúng một tin: "Học sinh trường số 3 Thẩm Trì thi đại học được 678 điểm, vinh dự đạt thủ khoa tỉnh!"

Cậu ta nheo mắt, khó trách trông Thẩm Trì lại bất đắc dĩ tới vậy. Cậu ta đang định ra khỏi phòng thì thiếu niên đột nhiên hỏi: "Điểm các cậu sao rồi?"

"Yến Thâm cao hơn mấy trường hạng ba năm ngoái một điểm, còn tôi với Thi Lương chắc là sẽ vào được đại học hạng hai thôi, mấy bạn cùng lớp cũng nhiều người đỗ hệ chính quy lắm. Tôi xin vào Đại học Mỹ thuật Yến Thành nhưng chưa biết có được hay không đây, tôi còn chưa xa nhà lần nào đâu."

"Gần thì bọn mình có thể thuê trọ cùng nhau." Thẩm Trì đeo tai nghe lên.

Trang Châu rất hiểu tính cách của Thẩm Trì, nghe giọng điệu như vậy là biết cậu vui chừng nào. Tuy Thẩm Trì chẳng có tí phản ứng gì cả, nhưng khi nhìn cậu trai đang ngồi đối diện màn hình, cậu ta bỗng dưng cảm thấy thật diệu kì.

Lần đầu tiên Trang Châu bắt gặp Thẩm Trì cũng là khi cậu đang đeo tai nghe và chơi game, còn cậu ta thì trốn học ra quán net. Nơi tiệm net với những trang thiết bị cũ kĩ ấy, cậu ta chẳng nghĩ có ngày hai đứa sẽ thi đỗ đại học, có cơ hội rời khỏi chốn Biên Thành hẻo lánh và cùng nhau ngắm nhìn thế giới ngoài kia.



Mẹ Quý tuy khó khăn nhưng đã suôn sẻ sinh hạ một bé trai. Từ bệnh viện về đến nhà, bà đặt tên con là Quý An.

Cô Quý ôm Quý An, bảo: "Trán nó cao, vừa nhìn đã biết là có tiền đồ rồi."

Ba Quý pha cho Quý An ít sữa bột: "Anh cũng không mong sau này nó có nhiều triển vọng cỡ nào, chỉ cần thi đỗ đại học, tìm được công việc đàng hoàng, không giống chúng ta phải thức khuya dậy sớm là được."

"An An nào có giống Thẩm Trì chứ." Cô Quý dỗ dành Quý An trong lồng ngực, rồi như chợt nhớ tới điều gì bèn mở miệng, "Em nhớ hôm nay công bố kết quả thi đại học thì phải? Không biết Thẩm Trì có đi thi hay không nữa."

Mẹ Quý ngẩn người. Thân là sản phụ lớn tuổi nên bà mang thai Quý An hết sức vất vả, song ở bệnh viện thế nào mà lại quên béng mất kì thi đại học. Bà còn chưa hỏi thăm xem Thẩm Trì thi cử ra sao.

"Nó có chú tâm học hành đâu cơ chứ."

Trước mặt đứa con mới sinh, giọng điệu ba Quý đã không còn gay gắt. Ông vốn không quan tâm đến điểm thi đại học của Thẩm Trì, chỉ cẩn thận cho Quý An uống sữa. Suy cho cùng thì Thẩm Trì chẳng phải do bọn họ nuôi dưỡng nên không sao thân thiết được.

Ban đầu, ông cũng mừng vì nhà họ Thẩm chịu trả con lại cho mình. Ấy thế, sau khi tiếp xúc, ông mới phát hiện nhà họ Thẩm đây là vì không cần đứa nhỏ ấy nữa nên mới ném sang cho bọn họ. Nếu Thẩm Trì là một đứa trẻ ngoan đến thế thì dưng đâu bị đưa đến Biên Thành làm gì?

Nghe nói cậu còn giao du với cả xã hội đen. Ông đã chẳng còn chút kì vọng nào đối với đứa con trai sa đoạ này của mình, cũng không nghĩ tới việc đưa Thẩm Trì về vì sợ Quý An theo cậu học thói xấu.

Đúng lúc ấy, có tiếng gõ cửa vang lên. Ba Quý ra mở cửa, tất cả đều là người quen cầm quà tới, khiến căn phòng khách trông càng có vẻ chật hẹp do người người chen chúc.

"Tới thì cũng tới rồi, còn mang quà làm gì." Cô Quý cười, nhận quà và kéo cái tã quấn Quý An xuống, "Nhìn cái mũi và đôi mắt nhỏ của An An này, trông như đúc từ cùng một khuôn với ba nó ấy."

Song, điều khiến bà ta không ngờ tới chính là mọi người nào thèm liếc mắt nhìn Quý An một cái mà trái lại cứ ngó vào trong phòng, tựa hồ đang tìm ai đó. Có người hỏi: "Thẩm Trì không ở đây sao?"

"Thẩm Trì?" Cô Quý chẳng hiểu vì sao bọn họ tự dưng nhắc tới cái tên nọ, "Nó lại gây chuyện à? Tôi phải nói rõ trước cho mọi người biết, nhà tôi với nó đã không còn quan hệ gì, bình thường ngay cả bóng của nó còn chẳng gặp được nữa là."

Bà ta nói những lời ấy là đã giữ mặt mũi cho Thẩm Trì lắm rồi. Đừng nói là không gặp được, mà kể cả có thấy thật thì cậu cũng cứ chỉ trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, hoàn toàn chẳng hề kính trọng người lớn trong nhà là bà ta đây, nom điệu bộ hệt như dân anh chị. Nếu một ngày nào đó bà ta có bắt gặp cậu ở trại tạm giam cũng không có gì kì lạ hết.

Một ông lão chống gậy đức cao vọng trọng bước vào giữa đám người: "Thẩm Trì thi đại học được 678 điểm, đây là sự kiện trọng đại của huyện ta. Tôi tới đây vì muốn bàn xem nên tổ chức tiệc mừng đỗ đại học thế nào."

Ba Quý biết rõ trong mắt Thẩm Trì chỉ có game mà thôi. Bảo ông rằng cậu có thể thi được 678 điểm chỉ với một năm ngắn ngủi, ông không tin.

Tuy vậy, ông Trác lại xuất thân từ một gia đình danh giá ở Biên Thành. Giọng điệu của ba Quý không khỏi đượm chút nịnh nọt: "Ông Trác à, ông... nhìn nhầm rồi sao?"

"Trường học còn dán cả thông báo kia kìa, sai là sai thế nào được?" Ông Trác bất mãn đáp, "Nhiều năm rồi Biên Thành không có học sinh nào đỗ đạt thế này, tiệc năm nay nhất định phải làm thật lớn, chi phí không cần anh chị đứng ra trả. Đứa bé kia đâu?"

Ba Quý đã lâu không nói chuyện với Thẩm Trì nên nào biết phải giải thích sự tình cho bọn họ ra sao. Hồi ở bệnh viện, lúc nào cũng có người khen nhà ông nuôi con khéo. Ông vốn tưởng họ muốn nói tới Quý Thư, ai ngờ vậy mà là Thẩm Trì.

Ngay khi ông đang khó xử, cô Quý bèn vội nhận lời: "Mùng ba tháng Chín là sinh nhật Tiểu Trì, tôi nghĩ nên tổ chức tiệc vào ngày hôm đó. Tôi nhất định sẽ báo cho nó để tới đúng giờ."

Đến lúc mọi người giải tán, ba Quý vẫn sững sờ như cũ. Ông chẳng bao giờ tưởng tượng nổi có ngày mình cũng sẽ được người ta hâm mộ nhờ Thẩm Trì. Lòng phức tạp hết sức, ông nhịn không nổi mà quay sang hỏi cô Quý: "Tính tình Tiểu Trì vốn quái gở, nhỡ nó không chịu đi thì làm sao bây giờ?"

"Anh gọi điện thoại cho nó đi. Đừng nói là thi đậu Yến Đại, dù có lên làm quan lớn đi chăng nữa thì anh vẫn là ba nó mà. Nó mà không nhận anh là bị người ta nói cho sau lưng chứ sao."

Ba Quý nghe câu cuối cùng bèn thở phào nhẹ nhõm. Dẫu thế nào đi chăng nữa, ông cũng là ba của Thẩm Trì, chỉ là nhân dịp tổ chức tiệc mừng đỗ đạt để bù đắp quan hệ giữa hai cha con mà thôi. Chưa biết chừng về sau Quý An còn phải trông cậy vào Thẩm Trì nữa.

Cô Quý đã tính hết xem mình có thể nhận được bao nhiêu phong bì, nói năng rất hùng hồn: "Tới hôm ấy chắc nhiều người đi lắm đây. Để em giúp anh chị vậy, nhận được phong bì thì nhớ phần cho cả em nữa nhé."

Mẹ Quý ngồi trên giường lên tiếng: "Chị thấy không tốt lắm đâu."

"Có cái gì mà không tốt chứ." Cô Quý bất mãn lắc đầu, "Chị cứ yên tâm ở cữ đi, đừng lo nghĩ đến những chuyện khác."

Ngày mùng ba tháng Chín, tiệc mừng thi đỗ của Thẩm Trì được tổ chức tại nguyên một dãy phố đối diện trường học, nhưng Thẩm Trì lại chưa đến. Thấy tiếng bàn tán trong bữa tiệc càng ngày càng lớn dần, cô Quý đành phải đứng dậy và nói: "Ngày hôm qua nhà tôi gọi điện thoại cho Tiểu Trì rồi. Đứa bé này từ nhỏ đã không thích phải giao tiếp với người khác, chẳng biết nó có chịu tới hay không."

Đúng lúc ấy, thiếu niên đeo tai nghe màu trắng trên cổ bước đến. Cô Quý lập tức thả lỏng người: "Tới rồi kìa."

Chỉ cần có Thẩm Trì đến là mọi chuyện đều dễ dàng hẳn, cho dù cậu im lặng không nói lời nào thì cứ ngồi trên ghế là được. Bà ta bèn dẫn Thẩm Trì sang bàn của giáo viên và các bạn cùng lớp.

Tiệc còn chưa bắt đầu, song thầy Vương đạp xe cả ngày trời đã uống rượu tới mức mặt đỏ bừng: "Hồi trước lúc đi họp ở trên tỉnh, giáo viên trường số 1 lần nào cũng chê cười tôi cả. Bảo tôi nghiêm túc đến thế làm gì, chẳng phải trường số 3 thậm chí còn không có ai đỗ hệ chính quy à?"

"Nhưng hôm nay khi lên trên tỉnh, tôi lại thấy rất hãnh diện." Thầy Vương uống thêm một li rượu nữa, "Học trò của tôi còn đạt điểm cao hơn tất cả học sinh bên trường số 1."

"Năm nay trường ta có bảy mươi ba sinh viên hệ chính quy." Thầy Vương giơ số bằng tay.

"Khiến tôi cảm thấy Biên Thành vẫn còn có hi vọng, và trẻ em của Biên Thành cũng không hề kém cạnh so với những người khác. Hi vọng các em có thể ngẩng cao đầu mà bước khỏi Biên Thành." Thầy Vương nhìn Thẩm Trì, tha thiết nói, "Đừng phụ lòng kì vọng mọi người dành cho các em."

Thẩm Trì lâu lắm rồi chẳng uống rượu, nhưng nhìn đôi mắt đỏ hoe của thầy Vương, cậu vẫn rót cho mình một li và uống cạn.

Khi cậu uống rượu xong, cô Quý kéo ba Quý đứng dậy, bảo: "Ba Tiểu Trì cũng phải rất vất vả để Tiểu Trì thi đỗ được Yến Đại đấy. Ngày nào anh ấy cũng phải chuẩn bị mở hàng trước sáu giờ sáng, mệt đến mức cong cả eo rồi đây này."

Mặt ba Quý lộ vẻ ngượng ngùng. Cô Quý còn đang định nói tiếp thì thiếu niên đã đứng dậy giữa bữa tiệc: "Có người mãi mãi không biết thế nào là chừng mực nhỉ."

Lần đầu tiên cô Quý cảm thấy Thẩm Trì đã thay đổi. Trong ấn tượng của bà ta, cậu vốn là người trầm tính và kiệm lời, nhưng giờ đây từng lời cậu nói lại vô cùng sắc bén: "Chắc tôi phải nhắc cho mấy người một lần."

"Chuyện ông ấy thức khuya dậy sớm liên quan gì đến tôi chứ? Tôi chưa hề cầm tí tiền nuôi dưỡng nào, thậm chí còn cho ông ấy mười ba nghìn, còn tôi thì nhận lại được cái gì? Hết lục vali của tôi rồi nghi tôi cất tiền, giấu tôi sinh một đứa khác, cũng chẳng thèm quan tâm đến chuyện tôi thi đại học."

Cô Quý toan giải thích nhưng cậu trai đã uống một hơi cạn li rượu: "Tôi không có hứng tranh luận với bà đâu, chỉ muốn báo cho bà biết rằng tôi không còn liên quan gì đến nhà họ Quý mà thôi."

Cậu đặt li xuống rồi rời đi. Thấy mọi người nhao nhao châu đầu vào nhau, cô Quý bèn cứng đờ đứng ra hoà giải: "Đứa bé còn nhỏ, không biết điều ấy mà."

Ấy vậy, một người đàn ông trung niên gầy gò đứng lên: "Tôi là bố của bạn cùng lớp cháu nó, tôi có thể làm chứng. Tôi cũng chẳng sợ anh chị chê cười, bản thân tôi từng ngồi tù rồi, mà không chỉ là một lần."

"Ngay cả một tên tù nhân bị phạt cải tạo lao động như tôi cũng biết phải đối xử tốt với con cái mình, nhưng ba mẹ Thẩm Trì thì đã làm được cái gì?" Yến Kiến Quốc lớn giọng chất vấn, "Một đứa trẻ vị thành niên đói đến mức ngất xỉu trong phòng trọ, lúc đó cái người gọi là ba mẹ nó ở đâu?"

Cô Quý nhìn cánh tay bị cụt của Yến Kiến Quốc, không dám phản bác. Lúc này, mẹ Trang cũng đứng dậy khỏi chỗ: "Tôi cũng là phụ huynh đây. Lần đầu Tiểu Trì đến nhà tôi ăn cơm, cổ tay cháu gầy tới mức khiến mũi tôi phải chua xót. Không thấy có ai đứng ra nhận cháu là con mình cả, song tôi biết Tiểu Trì là một đứa bé ngoan. Tuy cháu không thích nói nhiều, nhưng mặc kệ tôi có bảo không cần bao nhiêu lần thì ăn cơm xong cháu vẫn nhất định phải ra giúp tôi dọn đồ. Người khác đối xử tốt với cháu một chút thôi là cháu muốn báo đáp lại ngay, nào có giống như được chiều chuộng mà lớn."

Mẹ Trang nói, hai mắt hoe đỏ: "Hiện giờ Tiểu Trì thi đỗ Yến Đại, ba mẹ của cháu chưa từng xuất hiện nay lại ló mặt, hẳn là muốn bắt đứa nhỏ không dám ho he gì mà."

Ba Quý cả đời được khen là người hiền lành, đây là lần đầu tiên ông bị người ta vạch trần để rồi chửi mắng như vậy. Mặt ông đỏ bừng cả lên, chỉ hận không thể tìm ngay cái khe nào đấy hòng chui xuống đất. Ông hối hận vì đã nghe theo cô Quý mà tổ chức tiệc mừng, khiến thể diện của nhà họ Quý bị vứt hết sạch.

Ông nhớ tới lời mẹ Quý nói trước đây. Nếu biết Thẩm Trì có thể thi đỗ Yến Đại thì mối quan hệ giữa bọn họ đã không căng thẳng đến thế, và có chăng cũng chẳng cần sinh thêm Quý An.

Ông kéo cô Quý đang định cãi lại, đau đầu quát một tiếng để bà ta chịu ngừng: "Em nói ít vài ba câu đi, còn ngại chưa đủ xấu hổ à."

Về phần Thẩm Trì, cậu một mình về phòng trọ. Ngày mai, cậu toan đi tàu hoả đến Yến Thành, đây có lẽ đã là ngày cuối cùng cậu ở Biên Thành rồi.

Thiếu niên đi đến trước cửa phòng thuê. Ngoài cửa chất đầy quà sinh nhật, khiến bàn tay đang mở cửa của cậu sững lại. Cậu vốn tưởng bản thân sẽ rất mong chờ khoảnh khắc được bước khỏi Biên Thành, nhưng đâu ngờ rằng sẽ có ngày mình lại chẳng nỡ rời bỏ nơi đây.

Cậu mang quà vào phòng, rồi mở lần lượt từng món mừng tuổi trưởng thành. Món nào món nấy đều có kí tên cả.

Trang Châu tặng cậu một chiếc tai nghe bluetooth, Thi Lương đa sầu đa cảm thì gửi cậu cuốn lưu bút của các bạn cùng lớp. Yến Thâm cho cậu bút máy, còn thầy Vương lại tặng quyển "Chuyện thành công của các bậc danh nhân",... Thậm chí đến cả Yến Kiến Quốc cũng đưa cậu một con chuột mới tinh.

Thiếu niên bóc đến món quà cuối cùng. Ấy là một chiếc hộp rất tầm thường, nhưng khi mở ra lại là một chiếc trâm cài áo làm từ đá ngọc lục bảo vô cùng quý giá.

Quà chẳng hề đề tên.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play