*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Kì thi đại học càng ngày càng đến gần. Quý Thư tới thăm bà cụ Thẩm ở bệnh viện, bà cụ cứ liên tục cầm điện thoại gọi tên Thẩm Trì. Lúc đi ra ngoài phòng bệnh, trong mắt phu nhân Thẩm hiện lên vẻ ghét bỏ.

"Bà con sống không được lâu nữa đâu."

Giọng phu nhân Thẩm chẳng có chút dao động nào. Quý Thư biết mẹ mình không thích Thẩm Trì, thành thử bà ta rất bất mãn với bà cụ Thẩm. Cậu ta không dám đề cập nhiều về chuyện đến thăm bà lão nữa, rồi cúi đầu bước ra khỏi bầu không khí ngột ngạt nơi bệnh viện.

Để chứng tỏ rằng mình không giống như Thẩm Trì chỉ biết chơi game, cậu ta chăm chỉ học hành, lấy Yến Đại làm mục tiêu. Ban đầu chỉ sai đúng một câu thôi là tối Quý Thư đã chẳng tài nào ngon giấc, về sau cậu ta thường thức đến ba, bốn giờ sáng mới chịu đi ngủ, khiến ban ngày không có đủ sức để tập trung học.

Quý Thư cảm tưởng bản thân còn mệt hơn cả lúc ở Biên Thành, song cậu ta chẳng muốn quay về cái huyện nhỏ nghèo túng và hoang tàn ấy nữa. Cậu ta không hiểu nổi tại sao ngày trước mình lại có thể chịu đựng được chốn ấy.



Thẩm Trì đã dần quen với cuộc sống một mình. Biên Thành vốn xa xôi, vậy nên mỗi tháng cậu chỉ có thể tranh thủ đi thăm bà một lần khi đến bệnh viện tái khám. Cậu còn dạy bà dùng điện thoại thông minh để hàng ngày có thể gọi video với bà.

Bà không giỏi dùng điện thoại lắm, lần nào cũng chậm chạp mãi mới kết nối được video dưới sự trợ giúp của y tá. Thậm chí bà còn tưởng cậu sống trong di động nên cứ ca cẩm suốt sao cậu không chịu ra ngoài. Cậu chỉ đành dỗ bà và bảo rằng lần sau sẽ mang kẹo đến cho bà ăn, làm bà cụ vốn trí nhớ kém lại hớn hở không thôi.

Ấy thế, bà nội trong video ngày càng yếu dần. Nom bà gầy đi qua từng ngày, trí nhớ cũng tệ hơn hẳn. Bà cứ nhắc đi nhắc lại mãi chuyện xưa, rồi nói phải làm thịt lợn xốt cho cậu ăn: "Tiểu Trì của chúng ta phải mau ăn chóng lớn nhé."

Cậu cúi đầu đáp dạ.

Cậu sẽ nghe lời bà nội, sẽ lớn lên thật nhanh, sẽ thi đỗ Yến Đại. Cậu sẽ mua một căn nhà rộng rãi, đón bà về ở cùng, nếu có thêm cả anh trai thì thật tốt quá.

Cậu những tưởng rằng ngày tháng sẽ cứ tiếp tục trôi như thế, cho đến lúc gương mặt hững hờ của phu nhân Thẩm xuất hiện trên màn hình: "Hôm qua bà đã qua đời rồi, chẳng để lại gì cho con đâu, vậy nên đừng làm phiền nhà ta nữa."

Thiếu niên lập tức đứng sững tại chỗ. Cậu không rõ giờ đây mình cảm thấy ra sao, trái tim tựa như bị một bàn tay bóp nghẹt, đau đến mức cậu chẳng tài nào thở nổi. Bàn tay ấy kéo cậu xuống đáy biển tăm tối, khiến cậu bị nước biển nuốt chửng lấy.

Hoá ra đến lúc thật sự não lòng thì cậu lại không khóc được. Cậu ngơ ngẩn siết chặt túi kẹo nhỏ trong tay. Cậu đâu còn cơ hội mang kẹo đến cho bà nữa, thậm chí muốn gặp bà lần cuối cùng cũng không được.

Cậu cứ chôn chân tại chỗ suốt hồi lâu. Thế rồi, cậu gọi tới một số điện thoại, nhưng phía bên kia vẫn chẳng ai nhấc máy. Thiếu niên khàn giọng hỏi: "Em đã làm sai điều gì hả anh?"

"Em sẽ từ từ khắc phục hết mà. Em sẽ tự nấu cơm, sẽ tự đọc sách, sẽ tự chăm sóc bản thân mình thật tốt, không để anh phải nhọc lòng lo nghĩ nữa. Nếu chuyện em làm khiến anh thấy bối rối thì anh không cần phải trốn em đâu, từ giờ em sẽ chỉ coi anh là anh trai mà thôi."

"Bà nội qua đời rồi, chỉ còn lại mình em." Hốc mắt cậu chậm rãi đỏ bừng, "Em còn chưa thi đỗ Yến Đại, chưa mua cho anh một căn nhà thật lớn, anh không thể bỏ em như vậy được."

Đầu dây bên kia cứ mãi im lặng. Mặc bộ quần áo mỏng tang trên người, thiếu niên run giọng, thốt lên câu hỏi mà trước nay mình chưa dám nói ra ngoài miệng: "Anh ơi, anh không cần em nữa sao?"

Nhưng không một ai đáp lời.

Thiếu niên rốt cuộc cũng tuyệt vọng tắt điện thoại đi. Cậu dọn ra khỏi nhà của Nghiêm Tuyết Tiêu, trở về với căn trọ mình thuê, rồi tự nhốt bản thân trong gian phòng chật chội, co rúm vào góc tối.

Giữa căn phòng tối tăm đến độ không có lấy một tia sáng, cậu như quay lại thời điểm mình bị vứt bỏ nơi ga tàu. Cậu cô đơn ngồi trên ghế với chiếc vali, đợi hoài đợi mãi cũng không thấy có ai đến đón.

Đắm chìm trong bao u ám, cậu chẳng muốn làm gì cả, chỉ muốn yên tĩnh ở một mình. Song, khi nhắm mắt lại, cậu nghe thấy bà nội nói với mình: "Tiểu Trì phải chóng lớn đấy nhé."

Vành mắt cậu ươn ướt. Nơi cơn ảo mộng, bàn tay của người thanh niên dịu dàng xoa đầu cậu, tựa như vầng trăng chiếu xuống làn nước phủ đầy cành khô, nhẹ nhàng kéo cậu ra khỏi mặt đáy đen kịt.



Nước Mỹ, tiểu bang New York.

Cả hai đầu nhà hàng đều treo đồng hồ làm từ đá cẩm thạch. Trên bàn là cá đến từ Riviera(*), rượu vang thì được nhà hàng mua từ các hầm rượu khắp thế giới. Hôm nay, loại bọn họ dùng là rượu Montrachet sản xuất tại Burgundy.

(*) Riviera là một từ tiếng Ý có nghĩa là bờ biển. Hiện nay, có một số nơi trên thế giới được gọi là Riviera, ví dụ như ở Mỹ có Santa Barbara thuộc California.

"Nay không bàn chuyện làm ăn nữa." Trịnh An đã quen với tiệc rượu trong nước nên hiển nhiên rất khinh thường loại rượu có nồng độ thấp đặt trên bàn. Gã đẩy ly Vodka sang phía đối diện: "Uống xong rồi ta nói tiếp."

Một chàng trai trẻ với dòng máu lai đáp bằng thứ tiếng Trung không mấy thành thạo: "Cơ thể anh ấy giờ không uống được rượu mạnh."

"Thanh niên trai tráng mà không uống được rượu sao?" Trịnh An tựa hồ thở dài vì bất mãn, "Đúng là dân học Triết thanh cao, chướng mắt đám người già như chúng ta cũng là lẽ thường tình. Bố cháu khi còn sống sẽ không bao giờ từ chối đâu."

Nghiêm Tuyết Tiêu cầm ly rượu, uống hết cốc này đến cốc khác cho đến khi cạn sạch cả chai Vodka.

A Bùi đã từng nhìn thấy dáng vẻ thoải mái và vô tư lự của người thanh niên ngày trước. Nếu ba Nghiêm Tuyết Tiêu còn sống, những người khác chắc chắn sẽ không dám làm càn trước mặt anh như vậy.

Hắn vẫn nhớ rõ khoảnh khắc mà Nghiêm Tuyết Tiêu hay tin Nghiêm Chiếu mất. Anh không rơi giọt nước mắt nào, nhưng hắn đã thấy anh quỳ trước di ảnh của ông suốt một đêm.

"Tôi nhớ năm ngoái cháu đã đến Biên Thành." Trịnh An thản nhiên hỏi, "Đứa nhóc kia tên là Thẩm Trì nhỉ?"

"Đấy là ai?" Nghiêm Tuyết Tiêu ngước đôi mắt phượng hẹp dài.

Trịnh An nhìn cách anh phản ứng không giống đang giả vờ, hẳn là đã sớm quên mất đứa trẻ bị bỏ rơi tại chốn Biên Thành ấy rồi. Gã không hỏi nữa, và chẳng muốn đối phó thêm với con cáo già Lạc Thư kia. Nghiêm Tuyết Tiêu về nước nắm quyền cũng không sao, nhưng gã ta thăm dò mãi mà vẫn chưa tìm được điểm yếu của anh. Gã lại đưa cho người thanh niên một ly Vodka khác.

Nghiêm Tuyết Tiêu uống hết bình Vodka, đoạn đi ra ngoài nhà hàng. Vừa bước khỏi cửa, vẻ mặt anh bỗng dưng lạnh lùng hẳn. A Bùi lo lắng hỏi: "Sức khoẻ của anh mới tốt lên, uống nhiều rượu như vậy có sao không?"

Chàng trai với nước da tái nhợt im lặng không đáp lời, như thể đang ngắm nhìn một người trong màn đêm. A Bùi biết anh đang nhớ nhung người ấy, nhưng ngay cả giữa cơn mơ cũng chẳng dám gọi tên cậu.

Ngày tháng cứ dần trôi, A Bùi trông Nghiêm Tuyết Tiêu từ từ ẩn mình vào bóng tối. Từ một chàng thanh niên lạnh lùng song điềm đạm, anh trở thành người đàn ông chẳng bao giờ để lộ vui buồn.

Chỉ có duy nhất một thứ không thay đổi, đó chính là sợi dây đỏ sờn cũ buộc quanh cổ tay anh.



Cách ngày thi đại học còn sáu mươi chín ngày.

Sáu mươi tám ngày.

Sáu mươi bảy ngày.

...

Thẩm Trì vẫn chẳng tới trường học.

Mỗi ngày khi thầy Vương đến lớp, ông lúc nào cũng nhìn về phía chiếc ghế trống không, đôi mắt tràn ngập vẻ lo lắng.

Khi còn đúng năm mươi chín ngày, thiếu niên cuối cùng cũng xuất hiện trong lớp học. Vành mắt thầy Vương đứng trên bục giảng chợt đỏ hoe, ông nhanh chóng cúi đầu, đoạn giả vờ lau kính để gạt đi nước mắt. Ông nghiêm giọng bảo: "Các em học sinh này, hai tháng nữa thôi là thi đại học rồi, đừng bỏ cuộc vào phút cuối cùng nhé."

"Cậu làm tôi sợ muốn chết, tự dưng nhốt mình ở trong phòng." Trang Châu nhìn cậu trai đang chăm chú đọc sách, lòng thở phào nhẹ nhõm.

Hai mắt Thi Lương đỏ lên, cậu nghẹn ngào cất lời: "Bọn tớ cứ đứng ngoài cửa thi nhau gọi tên cậu, lúc thầy Vương biết chuyện cũng hoảng phát khiếp ấy. Thấy cậu mãi không ra, bảo vệ trường còn phải tới phá cửa, đến cả Yến Thâm cũng đi tìm ba để bẻ khoá đó. Không có chuyện gì to tát chứ?"

"Không đâu."

Thẩm Trì bình tĩnh ngồi trên ghế và làm bài. Sau khi tự giam trong phòng suốt mười ngày, cậu chợt nhận ra rằng sẽ không có ai ở bên cạnh mình được mãi. Vì đã từng cảm nhận được hơi ấm của ánh sáng nên dẫu có lạc giữa bóng tối, cậu cũng chẳng còn thấy sợ sệt.

Mọi người đều hi vọng bản thân sẽ trở thành một phiên bản tốt hơn, mà cậu thì không nên gây thêm gánh nặng cho bất kì ai nữa. Đây có lẽ là thứ mang tên trưởng thành. Những chuyện trong quá khứ hoá thành nguồn sức mạnh hỗ trợ cậu, để rồi cậu có thể một mình thoát ra ngoài đêm tối.

Nếu Nghiêm Tuyết Tiêu có đứng trước mặt cậu, cậu cũng có thể bình tĩnh nói với anh lời cảm ơn. Mặc dù anh đã bất ngờ biến mất khỏi cuộc đời cậu, nhưng đúng là anh đã từng vươn tay ra và đỡ lấy cậu.

Cái ôm ngày xưa ấy là thật.

Đã từng chỉ là thật mà thôi.

Mối tình ngây ngô và thầm kín nọ đã bị cậu lãng quên trong trí óc. Nó dừng ngay trước khi cậu kịp lớn hẳn, rồi được cậu mãi mãi giấu nhẹm vào góc sâu nhất nơi đáy lòng mình. Trừ cậu ra, sẽ chẳng người nào biết được nữa cả.

Cậu lại vùi đầu vào và miệt mài chuẩn bị cho kì thi, không dám phung phí thời giờ. Ngày thi đại học sắp đến với Biên Thành. Tại kì thi thử thứ tư, cậu đã leo lên hạng ba mươi lăm toàn tỉnh. Lúc xem được thành tích nọ, thầy Vương còn hồi hộp hơn cả cậu, ông chùi mạnh mồ hôi dính trên trán.

Các bạn học cùng lớp đều rất ăn ý mà không quấy rầy chuyện học hành của cậu. Chỉ cần thấy cậu đang đọc sách, động tác của bọn họ sẽ nhẹ nhàng hẳn. Trên mặt bàn lúc nào cũng có người lặng lẽ rót cho cậu cốc nước. Lúc ra khỏi phòng học, cậu có thể nghe bạn bè tự hào giới thiệu mình với người khác đằng sau lưng.

"Người đứng nhất tỉnh học lớp bọn tôi đấy."

"Cậu ấy không những học giỏi mà còn chơi game rất cừ luôn, chỉ là không thích nói chuyện thôi."

"Sau này cậu ấy muốn thi vào Yến Đại."

Bước chân đang hướng về phía trước của cậu bỗng sững lại giây lát. Cậu không chung đụng với đám bạn trong lớp nhiều nên tưởng rằng bọn họ sẽ chẳng thể ưa nổi một người lạnh lùng như mình. Cậu nghĩ, bản thân cậu cũng có những người bạn cùng lớp rất tốt.

Đến ngày thi đại học, Biên Thành đổ mưa liên miên không ngớt, trên mặt đường xi măng ngập ngụa nước mưa. Rất may là khu dạy học đã được cải tạo lại nên không bị dột khi đang thi. Trường cấm các phương tiện giao thông đi vào trong.

Mẹ Trang đưa Trang Châu và Thẩm Trì đến trường thi, rồi cho mỗi người bọn cậu một cây bút mà bà đã xin ở chùa. Cậu nhận lấy cây bút: "Cháu cảm ơn cô ạ."

Mắt mẹ Trang đỏ hoe: "Cảm ơn cái gì chứ, chẳng lẽ lại để một đứa trẻ như cháu lẻ loi đến phòng thi à?"

Thầy Vương đưa ô cho cậu, liên tục kiểm tra xem cậu đã mang phiếu dự thi chưa. Sợ cậu tụt huyết áp giữa phòng thi rồi ngất xỉu, Yến Kiến Quốc còn đưa cậu cả một thanh chocolate.

Thẩm Trì mím môi. Thật ra xung quanh cậu xưa nay chưa bao giờ thiếu thiện ý, chẳng qua trước đây cậu lại không phát hiện ra, trong mắt chỉ toàn là Nghiêm Tuyết Tiêu.

Cậu đi vào phòng thi, tìm chỗ và ngồi xuống. Cậu vốn tưởng rằng bản thân sẽ rất căng thẳng, nhưng ngồi vào chỗ rồi, cậu lại bình tĩnh đến lạ. Cậu liếc nhìn sợi dây đỏ trên cổ tay mình, đoạn quay đi.

Môn thi đầu tiên chính là môn Ngữ văn. Tốc độ của cậu không thể nói là quá nhanh, song từng chữ đều được cậu viết vô cùng nắn nót. Đề bài xoay quanh những suy ngẫm về cuộc đời của Kant. Khuôn mặt Nghiêm Tuyết Tiêu hiện lên trước mắt, cậu vô thức viết xuống câu đầu tiên:

Nhà triết học cổ điển người Đức Immanuel Kant từng nói rằng trên thế giới này tồn tại hai thứ có thể làm rung động trái tim con người: Một là những quy luật luân lí cao thượng ở trong ta; hai là bầu trời sao rực rỡ trên đỉnh đầu.

Hai ngày thi đại học cứ thế trôi qua. Bước ra khỏi trường thi, cậu quên mất cầm theo chiếc ô để ngoài phòng học. Biên Thành ngập nước mưa, bầu không khí bao trùm trong hơi ẩm và cơn oi bức.

Chú bảo vệ què đưa dù cho cậu. Cậu không nhận, rồi một mình đi bộ về nhà dưới cơn mưa. Cậu thấy nhẹ nhõm hẳn, như thể bao gánh nặng trong lòng nay đã được trút bỏ.

Thẩm Trì về tới nhà. Hôm qua mẹ Trang tặng cậu một chiếc di động mới, cậu đã đổi sang số điện thoại khác, cất chiếc cũ và toàn bộ đồ đạc Nghiêm Tuyết Tiêu để lại vào trong một cái hộp.

Sau quãng thời gian dài dằng dặc chuẩn bị cho kì thi, cậu nhìn đống đồ trong thùng, bỗng dưng cảm thấy thật xa lạ. Tựa hồ cả đời cậu chưa từng gặp một người tên Nghiêm Tuyết Tiêu, và từ trước đến nay cũng chẳng quen biết một nghiên cứu sinh đi du học bên đất Mỹ.

Vẫn luôn chỉ có một mình cậu.

Tầm mắt cậu lia xuống cổ tay mình, rồi cuối cùng tháo sợi dây đỏ ra, bỏ vào trong hộp. Cậu khoá hộp lại, thở phào nhẹ nhõm, như thể đã hoàn toàn buông bỏ được mọi thứ.

Cơn mưa triền miên nơi Biên Thành nay đã tạnh. Thời niên thiếu dài đằng đẵng và nỗi thương thầm chết yểu của cậu có chăng cũng đã cuốn theo mùa mưa ấy mà chấm dứt.

Tất cả đều đã kết thúc rồi.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play