*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hứa Tịch gọi điện tới để hỏi xem tuần sau tôi với Kỷ Thần Phong có thời gian rảnh hay không, dì ấy muốn mời chúng tôi đến nhà ăn cơm. Vừa hay tôi cũng muốn đón hai con mèo kia về nên đã đã hẹn dì ấy vào cuối tuần.

Dì ấy tỏ ra hết sức hào hứng khi biết chúng tôi có thể tới, thế nhưng lúc biết chuyện tôi chuẩn bị đưa hai con mèo con đi, dì lại bắt đầu lo lắng không thôi.

“Giờ Monica thương chúng nó lắm…” Hứa Tịch bày tỏ rằng nhà dì có đủ không gian để cho năm chú mèo có thể nhảy nhót chơi đùa thoải mái, bình thường ở nhà cũng có người giúp việc giúp cho ăn và dọn phân, nếu không đi làm thì hầu hết thời gian Monica sẽ ở với chúng. Dì ấy mong tôi có thể cân nhắc một chút để hai người họ chính thức được nhận nuôi Quýt với Tiểu Tuyết.

Mặc dù Hứa Tịch đưa ra yêu cầu khá đột ngột nhưng chuyện này không nằm ngoài dự đoán của tôi. Dù sao hai con mèo con cũng được nuôi ở nhà họ mấy tháng, nảy sinh tình cảm là lẽ đương nhiên.

Đứng dưới góc độ của loài mèo, chắc chắn nhà của Hứa Tịch là lựa chọn tốt hơn. Hiện tại Kỷ Thần Phong và tôi đang sống trên căn gác nhỏ, không có chỗ ở cố định, thú cưng bị bệnh ra vào phòng khám thú y liên tục nên ít nhiều cũng có chút bất tiện. Với lại, cho dù sau này có chuyển về chỗ cũ thì có khi căn nhà ở thành Ruồi còn chẳng rộng bằng phòng khách của Hứa Tịch.

Con chẳng chê cha khó, chó chẳng chê chủ nghèo. Giả mà bé Quýt với Tiểu Tuyết là con của tôi với Kỷ Thần Phong thì bất kể thế nào đi nữa, hai đứa nó cũng vẫn phải đi theo chúng tôi. Thế nhưng chúng lại không phải. Hai đứa nó chỉ là hai con mèo con suốt ngày chỉ biết ăn ngủ, thấy người ta đến thì nằm ngửa cái bụng ra.

Mấy ngày ở phòng khám thú y, tôi đã chứng kiến qua rất nhiều cảnh sinh tử, bất lực chia lìa, nên có vài quan điểm đã phần nào thay đổi.

Trước đây, đối với tôi, thú cưng chỉ là “đồ chơi của con người”, tôi là tôi, còn nó là nó, không bao giờ có chuyện tôi đối xử với nó như đối xử với con người. Nhưng bây giờ, tôi đã dần hiểu được lí do vì sao có một số người lại coi chúng như người thân bạn bè.

Tôi bảo với Hứa Tịch là để mình bàn bạc với Kỷ Thần Phong đã, nhưng thật chất trong lòng đã có quyết định rồi.

Tôi đang lo Kỷ Thần Phong sẽ phản đối, thế rồi sau đó mới biết điều mình lo lắng là hoàn toàn dư thừa — chỉ cần đám thú cưng vui vẻ thì anh ấy sẽ không chấp nhất với danh phận “chủ nuôi”.

“Sau này nhớ chúng thì chúng ta vẫn có thể đến thăm thường xuyên.” Mua vé ở quầy bán vé của công viên giải trí xong, tôi và Kỷ Thần Phong cùng check-in vào công viên, “Ba con mèo khác ở nhà Hứa Tịch bị vỗ béo cho thành lợn rồi, chúng nó to như thế này này…” Tôi khoa tay miêu tả độ dài đáng kinh ngạc.

“Có thể là do chủng loại.” Kỷ Thần Phong nói rằng có một vài giống vốn sở hữu kích thước tự nhiên lớn, có thể phát triển và đạt đến trọng lượng mười mấy, hai mươi cân cũng không có gì là lạ.

(*) Ở Trung Quốc, 1kg=2 cân.

“Chủng loại gì đâu mà, toàn mèo hoang Monica nhặt về thôi, một con tam thể, một con mướp, với một con có lông giống màu bò sữa.”

Kỷ Thần Phong im lặng một lúc rồi nói: “Hai người họ nuôi rất khéo.”

“Oaaaaa!” Vừa bước vào cửa, ở cách đó không xa đã truyền đến tiếng gào khóc của một đứa trẻ.

Nghe thấy tiếng động, tôi nhìn qua, trông thấy một cậu bé tầm bốn, năm tuổi đang siết quả bóng bay hoạt hình bị teo quắt queo trong tay khóc bù lu bù loa. Mẹ cậu nhóc muốn kéo nó đi nhưng nó bắt đầu trở nên bướng bỉnh, chổng mông không chịu bước.

“Tự con làm hỏng giờ còn trách ai? Mẹ đếm đến ba, con mà còn không đi thì mẹ khỏi cần con nữa!” Người mẹ trẻ thấy dỗ mãi vẫn không có hiệu quả nên cũng hơi mất kiên nhẫn, sau khi đếm tới ba thì thật sự nhấc chân bỏ đi.

Cậu bé khóc một thôi một hồi thì phát hiện ra mẹ mình đi càng lúc càng xa, cậu chàng hoảng quá, cuống quýt chạy theo mẹ nhưng vì đi đứng không vững nên đã vấp té.

Cậu bé không biết bị ngã trúng vào đâu, mà từ nãy đến giờ mẹ nó cũng chẳng ngoái đầu nhìn lại.

Tôi chạnh lòng, tôi bất giác bước qua đó.

“Này, em sao rồi? Ngã đau không?” Tôi bế cậu nhóc lên rồi hỏi han tình hình của nó.

“Mẹ…” Nó thút thít, luôn miệng gọi “mẹ” không thôi.

Kỷ Thần Phong tiến lên, cẩn thận kiểm tra tay chân cho cậu nhóc rồi bảo: “Xương cốt không sao, bị trầy da một chút thôi.”

“Con ơi!” Lúc này, mẹ ruột cậu nhóc thấy không yên lòng nên ngoảnh lại, vừa thấy con trai mình được một người đàn ông lạ mặt bế trên tay thì lập tức lao đến giằng lấy đứa bé khỏi tay tôi.

“Các anh làm gì vậy?” Cô ấy nhìn chúng tôi với vẻ đề phòng.

“Nãy bé vừa bị ngã, hình như đầu gối bị thương rồi, tốt nhất là chị nên đưa bé đến phòng y tế để sát trùng.” Kỷ Thần Phong chỉ vào đầu gối trái của cậu nhóc.

Đối phương thấy thế thì nhận ra là mình đã hiểu lầm nên đỏ mặt, áy náy xin lỗi chúng tôi liên tục: “Xin lỗi hai anh nhiều nhé, ban nãy tôi hiểu nhầm.”

Người mẹ trẻ kể lại cho chúng tôi nghe về chuyện đã xảy ra. Hóa ra cô ấy đưa con trai đến công viên giải trí chơi một mình, cậu bé muốn có bóng bay nên cô ấy đã mua cho con trai một quả, thế nhưng không biết tại sao mà quả bóng lại bị rò hơi, cậu nhóc thấy vậy thì đau lòng khôn xiết, sau đó là đến cảnh tượng chúng tôi vừa chứng kiến.

“Hai mẹ con chờ chút.”

Tôi bảo họ đừng đi vội rồi chạy nhanh đến quầy bán bóng bay cách đó không xa, tôi mua một quả bóng bay hoạt hình giống y hệt với giá hai mươi đồng rồi đưa quả bóng cho cậu bé trước ánh mắt ngạc nhiên mừng rỡ của nó.

“Con cảm ơn chú chưa?” Người mẹ trẻ nói.

“Con cảm ơn chú ạ!” Gương mặt cậu bé vẫn giàn dụa nước mắt, nhưng có vẻ nó đã quên đi nỗi buồn lúc ban nãy mà lộ ra vẻ hớn hở khi có lại được món đồ chơi yêu thích.

Dõi theo hai mẹ con đã đi xa, Kỷ Thần Phong đứng bên cạnh tinh ý nhận ra sự kì lạ của tôi.

“Sao hôm nay tâm trạng em tốt vậy?”

Bình thường thấy trẻ con khóc thì cùng lắm tôi chỉ đỡ dậy phủi quần cho thôi, hôm nay còn mua bóng bay cho nữa thì đúng là không bình thường.

“Tại vì em đã hứa là phải làm thật nhiều việc tốt.” Tôi nhìn Kỷ Thần Phong, nói, “Em không muốn khi lớn lên, mỗi lần nhớ đến công viên giải trí, thằng bé lại chỉ nghĩ đến việc hôm nay mình đã ngã đau như thế nào.”

Kỷ Thần Phong nghiêng đầu ngờ vực: “Em hứa với ai?”

Hứa với một vị thần không để tâm đến tính giở quẻ của tôi.

Tôi giả vờ ra vẻ thần bí, lấp lửng đáp: “Bí mật.” Nói xong, tôi liền dừng cuộc trò chuyện, nắm tay anh chạy về phía đu quay, “Nhanh lên, có vẻ hôm nay đông lắm đấy.”

Lúc chúng tôi đến công viên thì cũng đã gần năm giờ, không như lần trước, lần này có khá nhiều người xếp hàng đợi lên vòng đu quay, mãi đến khi hoàng hôn ló dạng phía chân trời mới đến lượt chúng tôi.

Ngay từ lúc bước lên cabin, tôi đã bắt đầu căng thẳng, cách một lớp vải, thỉnh thoảng tôi lại chạm vào chiếc hộp đựng nhẫn cất trong túi quần, xác nhận lại sự tồn tại của nó nhiều lần.

“Nóng lắm à?” Sau khi cả hai ổn định chỗ ngồi, Kỷ Thần Phong nhìn chằm chằm vào mặt tôi rồi đột ngột hỏi.

Tôi đưa tay lên lau mồ hôi trên cổ, giả vờ cười đáp: “Hơi thôi.”

Tà dương nhuộm chân trời thành sắc vàng ráng đỏ, cabin hành khách lên cao dần, nửa khuôn mặt hướng về phía mặt trời lặn của Kỷ Thần Phong cũng được hắt lên một màu cam ấm áp.

Tôi hít vào một hơi thật sâu, cảm thấy mình đã sẵn sàng để bắt đầu.

“Bác sĩ Kỷ, anh còn nhớ lần trước chúng mình cùng đến công viên giải trí, anh chỉ ra bên ngoài rồi nói đó là thành Ruồi, sau đó em chỉ cho anh chỗ mình ở không.” Từ trên cao, tôi dễ dàng tìm ra vị trí của thành Ruồi, tôi chỉ đầu ngón tay vào nơi đó rồi lia chéo sang bên kia, chỉ vào tòa nhà cao tầng ở trung tâm thành phố, “Từ khi còn nhỏ, em chỉ có nơi để ở chứ không có nhà. Em từng hỏi anh cảm giác có cha mẹ là như thế nào, bởi vì em thực sự tò mò về kiểu mẫu của một gia đình bình thường và cảm giác khi có cha mẹ thương yêu.”

Thời còn là học sinh lúc tham gia cuộc thi ngâm thơ tôi còn chưa từng thấy xúc động như thế này, tôi thu tay lại, ngồi ngay ngắn, sau đó thổ lộ tiếng lòng của mình với Kỷ Thần Phong.

“Ban đầu em chỉ tò mò về anh, muốn biết người đã hoán đổi thân phận với em là kiểu người gì. Kết quả là càng biết nhiều em lại càng mê đắm, càng mê đắm em lại càng muốn hiểu sâu hơn, rồi cứ thế mà rơi vào vòng luẩn quẩn. Em đánh lừa bản thân rằng những điều mình làm với anh là chỉ lợi dụng, lừa dối, và trả thù anh, có chết em cũng không muốn thừa nhận rằng mình đã thực sự yêu một người đàn ông.”

“Suốt mấy tháng rời xa anh, lúc nào em cũng chỉ nhớ đến anh. Nhờ có anh mà em mới biết, hóa ra khi yêu một người, thấy khổ sở đến vậy. Hôn môi, cãi vã, nhung nhớ, thậm chí chỉ cần nhìn anh thôi, nơi này sẽ xuất hiện những xúc cảm lạ thường.” Tôi đặt tay lên vị trí trái tim, nói, “Cho nên… Em đã hoàn toàn bị anh thuần phục, em không thể sống quá một ngày nếu thiếu anh lần nữa.”

Lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, tôi run rẩy lấy hộp nhẫn ra, suýt chút nữa đã ngã khuỵu xuống đất vì hồi hộp, may mà Kỷ Thần Phong nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy tay tôi.

Tôi nuốt nước bọt, hướng hộp nhẫn về phía anh rồi mở ra, để lộ một cặp nhẫn nam nằm bên trong.

“Đây là cặp nhẫn mà cha mẹ anh đã sử dụng khi họ đính hôn. Trước khi em và Cố Dĩnh đính hôn giả, Tang Chính Bạch đã tặng chúng cho em.”

Kỷ Thần Phong trầm mặc, nhìn chằm chằm cặp nhẫn trong hộp, không động đậy suốt một hồi lâu.

“Đây không phải cặp nhẫn em dùng khi đính hôn với Cố Dĩnh.” Tưởng anh hiểu lầm, tôi vội vàng giải thích, “Chưa bao giờ em nghĩ đến việc sẽ tặng chiếc nhẫn này cho ai khác ngoài anh. Em đã sửa lại kích cỡ của nó từ rất lâu rồi, thế nhưng sau đó lại có quá nhiều chuyện xảy ra nên em chưa có cơ hội trao nó cho anh…”

Cabin hành khách cách đỉnh ngày càng gần, tôi không khỏi đẩy nhanh tốc độ.

Quỳ gối xuống trước mặt Kỷ Thần Phong, tôi nâng hộp nhẫn lên, hỏi anh bằng giọng run rẩy, “Kỷ Thần Phong, anh có bằng lòng cho em một mái nhà không?”

Kỷ Thần Phong lấy chiếc nhẫn có kích thước lớn hơn ra rồi đeo lên ngón áp út nằm ở bàn tay bên trái.

“Vừa như in.” Không rộng hơn mà cũng chẳng bị chật chút nào, chiếc nhẫn vừa vặn bao lấy gốc ngón tay anh một cách hoàn hảo.

“Em đo kích thước lúc nào cũng chuẩn.” Không biết vì sao mà mũi cay cay, tôi cụp mắt xuống, cố bình tĩnh lại. Tôi vừa định lấy chiếc nhẫn của mình ra đeo thì Kỷ Thần Phong đã đi trước một bước.

“Đến lượt anh.” Anh cũng quỳ xuống trước mặt tôi, tầm mắt anh ngang với tôi, từ từ đẩy chiếc nhẫn vào ngón áp út bên trái của tôi.

“Trước khi em xuất hiện, hai năm đó là khoảng thời gian anh suy sụp nhất. Dù có làm gì đi nữa thì anh cũng không ngăn chặn được tình trạng mất thính lực, không thể tiếp tục việc học, chuyện tình cảm cũng chẳng được suôn sẻ. Anh bị nhốt một mình trong thế giới vô thanh.” Giọng của Kỷ Thần Phong vẫn bình tĩnh như cũ.

“Lần đầu tiên thấy em, em cũng tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời như thế này. Kể từ đó về sau, anh không sao quên em đi được.”

“Người như thế xuất hiện nhiều lần xung quanh anh, sao anh có thể không nhận ra cho được? Lần nào đến quán cà phê, em cũng ngồi cố định ở một vị trí bên phía ngoài trời, em gọi cố định một loại cà phê, rồi hút cố định một loại thuốc.” Anh không kìm được mà cười rộ lên, “Cho dù mỗi lần xuất hiện em đều ăn mặc kín mít, nhưng thực sự rất dễ nhận ra.”

Hóa tôi đã bại lộ sớm thế rồi, chắc anh cũng học hút thuốc từ khi ấy.

Làm sao bây giờ, tôi đúng là hết thuốc chữa thật rồi. Không ngờ tôi lại thấy rằng, cho dù Kỷ Thần Phong thích tôi nên mới muốn hút thuốc giống tôi, hay vì thích tôi nên anh mới tò mò về mùi vị trong miệng tôi, bất kể là lý do gì thì cũng thật đáng yêu.

“Em hỏi anh có bằng lòng cho em một mái nhà không ư?” Kỷ Thần Phong ghé sát vào tôi, anh rủ rỉ, “Tất nhiên rồi, làm sao anh lại không muốn được chứ? Anh đã chờ ngày này từ lâu lắm rồi.” Nói rồi, anh hôn lên môi tôi.

Anh dùng sức hôn tôi thật sâu, khác hẳn với giọng điệu bình tĩnh từ nãy đến giờ.

Tôi kích động ôm chặt lấy anh, tại điểm cao nhất của vòng đu quay, dưới sự chứng kiến của ánh chiều tà, tôi và anh cùng kết lời thề ước mãi không chia lìa.

Kỷ Thần Phong từng nói, cho dù là một chú chim nhỏ tự do thì nó cũng vẫn có nhà.

Chim nhỏ bay về tổ khi thấy mệt mỏi, cành cây nơi chúng đậu, hang động nơi chúng nghỉ ngơi chính là nhà của chúng. Rừng cây, sông núi, dòng suối cũng có thể trở thành nhà. Mảnh đất này bao dung vạn vật và yêu mến mọi sinh linh. Chỉ cần chim nhỏ cảm thấy đâu là nơi để trở về, thì nơi đó sẽ chính là nhà.

Khi đó, tôi đã thấy bơ vơ lạc lõng biết bao khi phát hiện hóa ra chỉ có mỗi mình là không có nhà để trở về, chỉ có mỗi mình là luôn tìm kiếm cành cây tiếp theo để hạ cánh.

Thế nhưng hiện tại, rốt cuộc chú chim không chân là tôi đây cũng có tổ ấm để trở về mỗi khi mệt mỏi.

Kỷ Thần Phong là rừng cây, là sông núi, là dòng suối của tôi, anh là bến đỗ nới tôi có thể vững tâm hạ cánh. Anh là nhà của tôi, là nơi cho tôi trở về.

***

Gửi anh, người không tên không tuổi,

Hôm qua, trời mưa tầm tã suốt đêm. Em chợt thức dậy vào lúc năm giờ sáng, vốn muốn ngủ tiếp nhưng lại phát hiện ra trời đang mưa, em không kìm được mà đeo ốc tai điện tử lên, mở cửa sổ ra để nghe tiếng mưa rơi.

Mưa quất xuống mặt đường, xuống đất, xuống mái ngói, tất cả mang đến những thanh âm khác nhau như một bản giao hưởng kỳ diệu, mỗi màn trình diễn là một bản tuyệt tấu độc nhất vô nhị.

Em tự hỏi liệu anh có bị đánh thức bởi cơn mưa? Không biết bao giờ trời lại mưa nữa nhỉ? Nếu vẫn mưa vào ban đêm, có lẽ em sẽ chẳng nghe được mất.

Tiếng mưa nghe rất thú vị, lần sau trời mưa, có lẽ anh nên thử nghe một chút.

Kỷ Thần Phong.

***

Bác sĩ Kỷ,

Hôm nay trời mưa, em bị tiếng mưa bên ngoài đánh thức rồi không ngủ lại được. Nghĩ đến “bản giao hưởng kỳ diệu” mà anh nói, em cố gắng nghiêng tai lắng nghe một lúc, không ngờ lại vô thức chìm vào giấc ngủ. Đúng là thú vị thật.

Anh đừng lo về việc mình sẽ bỏ lỡ âm thanh của vạn vật xung quanh, bởi vì khi anh không thể nghe thấy, em sẽ trở thành đôi tai của anh.

Tang Niệm.

***

Hoàn chính văn.

Tác giả có lời muốn nói: Tôi sẽ nghỉ vài ngày, sau Tết Nguyên Đán sẽ bắt đầu viết ngoại truyện. Ngoại truyện sẽ về couple phụ nhé, có thể sẽ hơi dài, lúc đăng tôi sẽ chú ghi rõ trên tiêu đề, mọi người xem kĩ rồi hẵng ấn mua nhé! Cảm ơn tất cả các bạn đã đọc đến đây, cảm ơn tất cả các bạn!

5/9/2022

__



Cre: vitriol矾

Reup with permission.

Vậy là hành trình đi tìm hạnh phúc của Thần Phong và Tang Niệm đã đi đến hồi kết. Cảm ơn tất cả các bạn vì đã đồng hành cùng Hồi Nam Tước, các nhân vật trong truyện, cũng như cùng mình và chị Táo đi hết chặng đường dài của bộ truyện này. Đặc biệt em xin cảm ơn chị Táo vì đã kiên trì đồng hành cùng em trong 74 chương chính văn vừa rồi cũng như 28 chương phiên ngoại sắp tới , hay thậm chí là trong các tác phẩm collab tiếp theo nữa *nếu hai chị em vẫn giữ được lửa*.

Hẹn gặp lại các bạn trong các chương phiên ngoại của “Nhất niệm chi tư” và tác phẩm mới toanh “Không hợp” của Hồi Nam Tước!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play