Cuối cùng Chíp Bông vẫn không thể sống sót. Nó vật vã đau đớn trong buồng dưỡng khí suốt ba ngày, các chỉ số thể chất ngày một xấu đi, cô chủ không đành lòng để nó tiếp tục chịu khổ nên quyết định làm an tử cho nó.

“Tất cả là do lỗi của mẹ, Chíp Bông, con tha thứ cho mẹ nhé, kiếp sau con lại về tìm mẹ được không?” Cô gái khóc thổn thức, nắm lấy móng chú mèo con rồi hôn lên đầu nó.

Đôi mắt xanh lục của chú mèo đang hé mở, không biết nó có nghe thấy không.

Từ biệt xong, cô gái không đành lòng nhìn tiếp nữa mà bịt miệng rời khỏi phòng, cuối cùng nhiệm vụ tiêm thuốc do một mình Kỷ Thần Phong thực hiện.

Tôi nhìn con mèo nhỏ vốn đã rất suy yếu, có thể không cần làm trợ tử cũng không sống sót được qua ngày mai, rồi lại nhìn cạnh mặt trầm tĩnh của Kỷ Thần Phong, đoạn nắm lấy cổ tay anh.

“Hay để em làm nhé?”

Kỷ Thần Phong ngước mắt lên nhìn tôi, anh nhẹ nhàng đẩy tay tôi ra.

“Không sao đâu.” Kỷ Thần Phong gãi trán mèo con bằng ngón trỏ, vừa nói, vừa tiêm dung dịch thuốc có màu trong suốt trong bơm kim tiêm vào cơ thể nó, “Anh biết anh đang giải thoát chúng khỏi nỗi đau, vậy nên không sao đâu.”

Chừng mười mấy giây sau, theo dung dịch thuốc được truyền vào, đôi mắt của chú mèo con mất đi vẻ ngời sáng, dần dần, lồng ngực không còn phập phồng nữa.

Xác nhận không còn mạch đập xong, Kỷ Thần Phong cẩn thận rút kim tiêm ra cho chú mèo con.

“Em đi gọi cô chủ nó vào đây để cô ấy nhìn nó lần cuối.” Kỷ Thần Phong nói.

Thành thật mà nói, tôi không phải là người cuồng động vật, rùa là rùa, mèo là mèo, tôi không xem chúng là con đẻ của mình và cũng không quá lo lắng về vấn đề sinh, lão, bệnh, tử của chúng, nhưng khi chứng kiến cảnh tượng một sinh mệnh giã từ nhân thế thế này, tôi vẫn cảm thấy hơi khó thở, thậm chí còn… buồn nôn.

Tôi rảo bước ra ngoài rồi truyền đạt lại lời của Kỷ Thần Phong cho cô gái, sau đó, tôi không quay lại mà vào vào phòng vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh.

Tiếng gào khóc thê lương ở bên ngoài loáng thoáng truyền vào qua cánh cửa, động tác lau mặt của tôi khựng lại, lòng thầm ngậm ngùi xót xa — Tôi luôn coi Kỷ Thần Phong là một đứa trẻ mỏng manh dễ vỡ, nhưng có lẽ anh ấy còn mạnh mẽ hơn so với tôi tưởng tượng.

Không muốn nán lại ở tầng dưới nữa, tôi đi thẳng lên căn gác.

Tiểu Thảo nằm im lìm trong bể thủy tinh, thỉnh thoảng nó mới động đậy. Rắc một chút thức ăn cho rùa xong, tôi không quan tâm nó nữa mà bật máy chiếu mới mua lên, chọn bộ phim kinh dị mới nhất rồi ngủ gật giữa những tiếng la hét kinh hoàng.

Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.

Kỷ Thần Phong tan làm vào lúc sáu giờ, anh lên gác xép gọi tôi dậy đi ăn tối, xong rồi cả hai cùng về thành Ruồi một chuyến.

Mở cánh cửa sắt màu xanh lam ra, đồ đạc trong phòng vẫn giữ nguyên xi như lúc chúng tôi rời đi, chỉ là trên toàn bộ bề mặt đã bị bao phủ bởi một lớp muội đen, trần nhà cũng bị ám khói, chuyển sang màu vàng khô.

“Chú Lý bảo việc sửa chữa dọn dẹp có thể giao cho chú ấy, chúng mình chỉ việc thu dọn đồ đạc có giá trị là được.”

Nhà chú Lý cũng bị vạ lây trong trận hỏa hoạn này, đúng lúc ông ấy có quen biết với một đội thợ xây nên bảo Kỷ Thần Phong đưa chìa khóa cho mình, công việc giám sát tu sửa sau đó cứ giao cho ông là được, Kỷ Thần Phong khồng cần mất công chạy tới chạy lui làm gì cho mệt.

Kỷ Thần Phong thu dọn phòng ngủ, còn tôi thì dọn dẹp ở bên ngoài, nhiệm vụ chính là phân rõ ra xem cái nào vứt được và cái nào giữ lại. Những thứ vứt được thì ném vào thùng rác, còn không thì cất vào thùng các tông, xong xuôi thì dán kín thùng lại.

Tôi mở một ngăn kéo ra, tìm thấy một túi hồ sơ căng phồng ở phía dưới. Tôi cứ tưởng đây là văn kiện quan trọng nào, đến khi mở ra đọc thử thì mới biết là thư, chỗ thư mà những năm ấy Kỷ Thần Phong đã viết cho tôi.

Hồi trước đọc qua, tôi chỉ cảm thấy vô cùng nhàm chán do Kỷ Thần Phong viết toàn những chuyện đời thường nhỏ nhặt, nhưng giờ xem lại, cảm xúc lại có chút phức tạp hơn.

Rõ ràng đây là thư tình mà. Kỷ Thần Phong mang theo tình yêu thầm kín, viết thư tình cho tôi trong suốt ba năm, vậy mà tôi lại coi đây là những bức thư cảm ơn gửi đến ân nhân…

Tôi và Kỷ Thần Phong có được ngày hôm nay, tất cả là nhờ vào sự giúp đỡ của Ông trời.

“Xong chưa thế?” Kỷ Thần Phong bê thùng các tông ra khỏi phòng ngủ. Thấy tôi ngồi bệt dưới đất cùng với chiếc túi đựng hồ sơ da bò đặt bên cạnh, trên tay còn cầm một bức thư, anh sững sờ mất một lúc như thể tới giờ mới nhớ ra sự tồn tại của chúng.

“Anh đã đọc chỗ thiệp chúc mừng em viết cho anh chưa?” Tôi vung vẩy bức thư trên tay với anh ấy, hỏi.

Kỷ Thần Phong đặt thùng các tông trên tay xuống, anh bước tới chỗ tôi, nhặt túi hồ sơ lên rồi xòe tay về phía tôi: “Anh đọc rồi.”

Tôi đưa lá thư trong tay cho anh ấy: “Thấy sao?”

Anh cầm lấy lá thư, cất nó lại vào túi, quấn dây thừng, sau đó khom người xuống, ném vào thùng các tông mà tôi đang xử lý.

“Chữ đẹp.”

Tôi nhíu mày, lấy chân quặp lấy bắp chân anh, kéo anh về phía mình, đồng thời túm lấy vạt áo trước của anh, ngăn không cho anh đứng dậy.

“Mỗi chữ đẹp thôi à?”

Kỷ Thần Phong bị tôi làm cho mất đà, hai đầu gối tách ra quỳ xuống cạnh bắp đùi tôi, một tay anh đỡ lấy vai tôi, tay kia cuống quýt bám lấy chiếc tủ ở bên cạnh.

“Bác sĩ Kỷ, chỗ thiệp chúc mừng kia là do em nhọc nhằn khổ sở viết từng tấm một đấy nhé.” Tôi ghé sát vào anh, giữ cho môi mình cách môi anh một khoảng nhỏ, tôi nhoẻn cười, không hôn anh ấy, “Mỗi ngày một tấm, viết suốt một trăm ngày. Anh mà không có cảm tưởng khác thì em sẽ nổi khùng lên đấy.”

Mỗi ngày tôi đều tự nhủ với bản thân rằng, chỉ cần kiên trì viết hết chỗ thiệp chúc mừng này là tôi có thể đi gặp Kỷ Thần Phong. Vì vậy, ở một khía cạnh nào đó, những tấm thiệp này đã có công lao rất lớn trong việc giúp tôi có thể khỏe mạnh mà đứng ở đây.

“Vất vả cho em rồi.” Kỷ Thần Phong chủ động thu ngắn khoảng cách giữa cả hai, anh hôn khẽ lên môi tôi rồi nhanh chóng lùi lai, không hề có ý định tiến sâu hơn nữa.

Thấy anh toan đứng dậy, tôi siết chặt nắm tay, trong lòng nảy sinh cảm giác bất mãn.

Đang dỗ trẻ con hả?

Tôi nâng gối, “chăm nom” cho bộ phận trọng yếu của Kỷ Thần Phong, anh rên lên, hàng lông mày dài bất ngờ cau chặt lại.

“Em bực.” Tôi sừng sộ, “Cho anh thêm cơ hội nữa đấy, nói lại đi.”

Anh nhìn chăm chú vào tôi, thở dài rồi đáp lại với giọng nuông chiều: “Rồi.”

Ngón tay đặt trên vai tôi siết chặt lại một chút, đến khi định thần lại, tôi đã bị Kỷ Thần Phong đẩy lên tấm chiếu tatami. Vì có độ đàn hồi nhất định nên tôi không thấy đau lắm, mỗi tội bị làm cho giật mình.

“Anh rất thích.” Đầu ngón tay của Kỷ Thần Phong vuốt ve nhẹ nhàng trên gò má tôi, “Tối đó mở hộp ra, cả đêm anh không sao ngủ được, cứ trằn trọc đọc đi đọc lại rất lâu. Đến hôm trả lại cho em, anh dằn lòng mãi mới không lao ra giật lại chúng. Em có gìn giữ chúng cẩn thận không, Tang Niệm?”

Thế này còn tạm được.

Chẳng biết anh có nói quá hay không, nhưng ít nhất thì tôi cũng đã bị lấy lòng. Hạ đầu gối đang làm loạn xuống, tôi duỗi người, nằm ngửa ra dưới thân anh, nói: “Tất nhiên là có rồi.”

Anh cười khẽ, cúi xuống hôn lên cổ tôi, yết hầu, rồi xương quai xanh của tôi…

Hô hấp ngày càng gấp gáp, da thịt tôi trở nên nóng bừng, tôi nhận ra mọi thứ có thể phát triển vượt quá tầm kiểm soát nếu không dừng lại, tôi toan ngồi dậy nhưng lại bị Kỷ Thần Phong ấn xuống.

Thấy Kỷ Thần Phong có ý định muốn làm tiếp, tôi nhìn chằm chằm vào anh với vẻ khó tin: “Anh định làm ở đây à? Em không muốn đâu.”

Nhà cửa đã khét lẹt, đen thùi lùi thì chớ, lại còn không bật được quạt, nóng phát sốt lên được đây.

Anh luồn tay vào trong áo phông của tôi, bóp nắn bắp thịt bên hông tôi, sau đó cắn nhẹ tai tôi, nói: “Nãy em hăng thế cơ mà, anh tưởng em đang ám chỉ gì anh chứ.”

Tôi nghiêng mặt sang một bên, khẽ nheo mắt lại, tay chân bị anh cọ xát như thế thì mềm nhũn ra.

“Ở đây bẩn quá…” Tôi nắm lấy chút tỉnh táo cuối cùng còn sót lại, cố gắng chống cự.

“Bình nước nóng vẫn dùng được.”

Nhột quá.

Tôi nhích eo tránh né anh, nhưng sắp không kiên trì được nữa.

“Em không có quần áo thay…”

Ngón tay lướt thẳng lên theo đường eo tôi, dừng tại ngực: “Em có thể mặc đồ của anh.”

A, chết tiệt, tôi cắn môi, cơ thể bắt đầu run lên.

Tôi chẳng màng phản kháng nữa, cả thân thể lẫn tâm trí đều đã hoàn toàn buông thả với Kỷ Thần Phong, thế nhưng vào đúng lúc này, anh lại cố tình dừng lại, chậm rãi ngồi thẳng dậy.

Sao vậy…

Tôi mở mắt ra, nhìn anh với vẻ khó hiểu.

Kỷ Thần Phong cụp mắt, làm dáng như chuẩn bị rời khỏi người tôi: “Thôi, vẫn không nên miễn cưỡng làm gì…”

Tôi ôm choàng lấy cổ anh, níu anh trở xuống rồi hôn mạnh lên đôi môi mỏng của anh.

Tôi mặc áo phông của Kỷ Thần Phong, bước ra khỏi nhà tắm, dấu vết trên tấm chiếu tatami đã được dọn dẹp sạch sẽ, bao gồm mấy chiếc 001 mà cuối cùng cũng có đất dụng võ.

“Em xong rồi, anh vào tắm đi.” Tôi hắng giọng một cái, vừa lau tóc vừa nói với Kỷ Thần Phong.

Rốt cuộc, tại sao tôi lại có thể phát ra những thứ âm thanh ứa tai kia chứ? Đến giờ tôi vẫn chưa bình tĩnh nổi. Ngay đến bản thân cũng thấy xấu hổ nhưng lại chẳng có cách nào ngăn được âm thanh trào ra từ cổ họng, cuối cùng, tôi chỉ đành đánh bật ốc tai điện tử của Kỷ Thần Phong ra.

Thế nhưng khi không còn âm thanh, anh ấy thậm chí còn trở nên hăng tiết hơn như thể đã chẳng còn kiêng kị gì nữa. Cuối cùng bản thân la hét cái gì, tôi không muốn hồi tưởng lại.

Do nín nhịn lâu quá ư? Dù sao hôm nào cũng có người túc trực ở phòng khám thú y, vì sợ người khác nghe thấy nên tôi luôn bịt miệng mình lại để tránh gây ra tiếng động, khó khăn lắm hôm nay mới được đổi gió, thành thử mới “già néo đứt dây”?

“Trà ô long trong tủ lạnh vẫn uống được đấy, em khát thì tự mở nhé.” Kỷ Thần Phong đứng dậy, xoa đầu tôi cách chiếc khăn mặt rồi bước vào phòng tắm.

Tôi ngoái đầu nhìn lại, thấy cả đống vết móng tay đỏ trông như vết mèo cào hằn chi chít trên tấm lưng trần trụi của anh. Tôi ho húng hắng một cách mất tự nhiên, sau đó bước tới chỗ tủ lạnh lấy ra một chai trà ô long lớn, đoạn uống một lèo hết mất một phần ba chai.

Tôi mất nhiều thời gian hơn dự kiến ​​để đóng gói những thứ tạm thời chưa cần thiết, chỉ mang theo những bộ quần áo mình muốn mặc trong hai tháng tới. Đến khi bước ra cửa, tôi vô thức ngó sang hai bên hàng xóm, thấy đèn điện tắt tối om mới thở phào nhẹ nhõm.

Khả năng cách âm ở đây không tốt lắm, hai nhà bên cạnh mà có người thì chắc chắn sẽ nghe thấy tiếng động lớn lúc ban nãy.

“Mai anh được nghỉ đúng không?” Tôi với Kỷ Thần Phong mỗi người bê một thùng quần áo, một trước một sau bước xuống bậc cầu thang.

“Ừ.” Anh hỏi, “Em có kế hoạch gì à?”

“Chúng mình tới công viên giải trí tiếp đi.”

“Chỗ lần trước à?”

“Ừm, em muốn đi vòng đu quay thêm một lần nữa.”

“Còn gì nữa không?”

“Sau đó ghé quán kebab mà em tìm được từ hồi xửa xưa để ăn đồ nướng, ăn xong thì vào cửa hàng tiện lợi mua nguyên một bọc khoai tây chiên to đùng, về đến nhà thì xem bộ phim kinh dị mới nhất.”

“Được.” Kỷ Thần Phong đồng ý vô điều kiện, “Em muốn làm gì cũng được hết.”

Có lẽ do được tác động bởi cảm giác sảng khoái về mặt thể chất lẫn tinh thần sau khi được phát tiết,, hoặc vì tôi bỗng thấy việc giữ tâm trạng vui vẻ là điều đơn giản và có thể diễn ra thường xuyên đến vậy, tôi gọi tên Kỷ Thần Phong với một tâm trạng mới lạ chưa từng thấy.

“Kỷ Thần Phong!”

Anh nghiêng đầu qua: “Hả?”

Tôi bật cười, gọi lại tên anh lần nữa, chẳng vì mục đích gì cả, chỉ đơn giản là tôi muốn gọi tên anh thôi.

“Kỷ Thần Phong.”

Anh ngạc nhiên trong giây lát, thế rồi cũng chẳng quan tâm đến lí do tại sao tôi lại gọi anh nữa, anh quay đầu, bước tiếp xuống dưới, đáp “ơi” một tiếng nhẹ nhàng.

Xuyên suốt sáu mươi bậc cầu thang, tôi không biết mình đã gọi tên anh bao nhiêu lần, chỉ biết rằng lần nào anh cũng đáp lại tiếng gọi của tôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play