Đó chỉ là sự cố bất ngờ thôi. Tôi uống rượu, đầu óc không minh mẫn nên mới dùng thuốc quá liều. Đúng là tôi muốn trốn tránh thực tại, nhưng tôi chưa từng nghĩ tới chuyện muốn chết.

Tôi không muốn để Kỷ Thần Phong biết chuyện này, thứ nhất là tôi sợ anh ấy hiểu lầm mình là người yếu đuối, thứ hai, tôi sợ chuyện này sẽ tạo thành gánh nặng tâm lý cho anh, khiến anh nghĩ rằng bản thân đã ép tôi biến thành như vậy.

Tôi không cần anh phải đối xử cẩn thận từng li từng tí với tôi, tôi chỉ muốn anh ấy yêu mình như ngày xưa.

Tôi thấp thỏm ngồi chờ trên giường bệnh được hơn mười phút thì cuối cùng Hứa Tịch cũng quay lại, chỉ là không thấy bóng dáng Kỷ Thần Phong đâu cả.

“Thằng bé đi mua đồ để dùng ở viện cho cháu.” Hứa Tịch ngồi xuống cạnh giường bệnh của tôi, nói.

Tôi ra hiệu để dì đưa điện thoại cho mình, sau đó mở ứng dụng ghi chú lên rồi trao đổi với dì ấy bằng cách gõ chữ.

「Hai người nói chuyện gì vậy? 」

Hứa Tịch vén sợi tóc dính bên má ra sau tai rời dời mắt nhìn đi chỗ khác, nói: “Không có gì đâu, chỉ nói về một số chuyện liên quan đến cháu thôi.”

「Chuyện gì liên quan đến cháu? 」

Tôi gõ phím thật nhanh rồi giơ màn hình điện thoại ra trước mặt dì, bắt dì phải nhìn.

Hứa Tịch nhìn màn hình rồi đẩy tay tôi ra, dì nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp suốt hồi lâu, sau đó thở dài một hơi và nói: “Về mặt lí trí, dì hiểu rõ cả hai đứa đều là nạn nhân trong chuyện năm đó, dì phải đối xử bình đẳng, yêu thương và quan tâm hai đứa như nhau, vả lại cũng nên để hai đứa tự giải quyết các khúc mắc của mình chứ không nên càn rỡ can thiệp. Nhưng mà… lòng người nào phải cán cân, làm sao mà không có chênh lệch được.”

Tôi sững sờ, từ từ đặt điện thoại xuống.

“Với Thần Phong, cho dù thằng bé muốn sống cuộc sống thế nào thì dì cũng sẽ luôn ủng hộ và thấu hiểu cho nó. Dì sẽ không cố kiểm soát thằng bé, sẽ không tìm hiểu những chuyện mà thằng bé không muốn cho dì biết. Dì sẽ có mặt khi thằng bé cần dì. Còn khi thằng bé không cần, dì sẽ chờ ở phía sau. Nhưng với cháu, dì không thể bỏ mặc cháu một mình được…”

“Trời trở lạnh là dì lại bắt đầu lo lắng không biết cháu có mặc đủ quần áo ấm hay không, lâu không thấy liên lạc là lại gọi ngay cho Đường Tất An để hỏi tình hình hiện tại của cháu, biết cháu không còn chỗ ở nữa thì còn nghĩ dẫu có phải dùng dây trói cũng phải gô bằng được cháu về nhà.” Nói đến đây, Hứa Tịch mỉm cười, “Tuy không còn là con của chị nữa, nhưng cháu vẫn luôn là con của dì.”

Lớn hơn tôi có mười tuổi bọ mà dám bảo “con của dì” à? Sến đến nỗi khiến dạ dày tôi khó chịu.

Nhưng ngẫm lại, quả thực từ khi còn nhỏ dì ấy đã rất bao dung tôi, hay thậm chí phải nói là nuông chiều tôi.

Trước kia, mỗi khi tôi và Tang Chính Bạch lục đục với nhau, dì ấy luôn là người giữ vai trò can ngăn và hòa giải. Thậm chí vì sợ tôi không có việc gì để làm, dì còn sắp xếp cho tôi vào vị trí giám đốc ở công ty của chính mình mà không yêu cầu tôi phải làm bất cứ điều gì. Trước kia tôi suy nghĩ cực đoan, cảm thấy dì coi trọng mình vì mình là con của Hứa Uyển Di, là con của Hứa Uyển Di và Tang Chính Bạch. Tất cả tình cảm mà dì dành cho tôi đều xuất phát từ nỗi nhớ với Hứa Uyển Di và xuất phát từ mối quan hệ lợi ích với Tang Chính Bạch.

Nhưng có lẽ mọi thứ không phức tạp như tôi nghĩ. Dì bao dung tôi, chiều chuộng tôi, thiên vị tôi không phải vì tình cảm với ai, cũng không phải vì vụ lợi mà đơn giản chỉ vì… dì ấy thương tôi.

“Dì bảo với thằng bé rằng cháu không phải là một đứa trẻ hư hỏng, cháu chỉ bị mất kiểm soát, bị cảm xúc điều khiển. Cháu đã chăm chỉ nỗ lực để trở nên tốt hơn, hi vọng thằng bé có thể cho cháu thêm chút thời gian và cơ hội.” Hứa Tịch nói, “Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng dì xen vào chuyện giữa hai đứa. Sau này các cháu có thế nào thì dì vẫn ủng hộ lựa chọn của hai đứa một cách vô điều kiện.”

Hứa Tịch vẫn luôn có chừng mực, đây chính là một trong những bí quyết giúp dì tồn tại lâu dài trong việc quản lý công ty người mẫu. Với dì ấy, can thiệp vào những vấn đề riêng tư như tình cảm vốn đã là hành vi vượt quá giới hạn và bất lịch sự, chưa kể quan hệ giữa tôi và Kỷ Thần Phong không đơn giản chỉ là tranh chấp tình cảm.

Tôi có rất nhiều điều muốn nói, muôn nghàn suy nghĩ được nhen lên nhưng đến cùng chỉ biến thành hai chữ không có gì nổi bật.

「Cảm ơn. 」

Hứa Tịch cười bảo: “Cảm ơn cái gì? Dì phải xin lỗi cháu mới phải.” Dì rút tờ khăn ướt mới ra lau cổ cho tôi, chắc do ban nãy tôi lau chưa kĩ, “Ban nãy dì đánh có đau không?”

Nhân lúc Kỷ Thần Phong còn chưa quay lại, tôi đã đuổi Hứa Tịch đi về. Có phải mắc bệnh nan y đâu, tôi thực sự không cần dì ở đây chăm sóc.

Trước khi đi, Hứa Tịch yêu cầu tôi nghiêm túc xem xét về việc về nhà dì ở, đằng nào nhà dì cũng có đủ phòng, tôi và Kỷ Thần Phong ở mỗi người một phòng cũng chẳng thành vấn đề gì.

Sao lại “chẳng thành vấn đề”? Mỗi người ở một phòng là to chuyện thật đấy.

Tôi không đề cập đến chuyện này với Kỷ Thần Phong, chẳng hề có ý định để anh cảm nhận được hơi ấm từ dì ruột của mình. Tôi hạ quyết tâm rằng nếu không tìm được nhà thì thà ở khách sạn chứ không bao giờ cùng anh đến sống chung với Hứa Tịch.

Tôi vốn tưởng rằng Kỷ Thần Phong sẽ ngay lập tức nói chuyện với mình về sự cố bất ngờ xảy ra vào vài tháng trước. Nhưng chắc vì anh còn lo lắng cho tình trạng sức khỏe của tôi nên ngoài việc thường xuyên hỏi han xem tôi có thấy ngạt thở, chóng mặt hoặc buồn ngủ hay không thì anh ấy chỉ chăm sóc tôi tỉ mẩn như mọi lần tôi bị ốm.

Sáu tiếng sau khi vụ hỏa hoạn xảy ra, tình trạng phù nề bắt đầu trở nên nghiêm trọng hơn, cảm giác đau rát ở cổ họng ngày càng rõ rệt, việc nuốt cũng trở nên khó khăn. Việc ngồi ngủ vốn đã chẳng thoải mái gì cho cam, vất vả lắm tôi mới thiu thiu vào giấc nhưng cuối cùng lại bị đánh thức, không phải do cơn ho thì là do đau họng.

Do mệt mỏi và khó chịu khắp toàn thân nên tính tình tôi cũng bắt đầu bạo phát.

Tôi đẩy phăng chiếc cốc mà Kỷ Thần Phong đưa đến bên miệng, nước bên trong sánh ra làm ướt mu bàn tay Kỷ Thần Phong và một mảng nhỏ ga trải giường.

「Bảo anh đi ngủ rồi mà, khi nào khát em sẽ tự uống nước. 」

Kỷ Thần Phong đặt cốc lên chiếc bàn kê cạnh giường, anh lấy khăn giấy, lau sạch nước dính trên mu bàn tay, sau đó thấm nước trên ga trải giường.

Anh vứt khăn giấy rồi quay về ngồi trên chiếc ghế dài nhỏ của mình, anh cau nhẹ mày, nói: “Tình trạng của em chưa ổn định thì sao anh ngủ được?”

Nếu anh cũng nổi nóng giống tôi thì tôi còn có thể duy trì khí thế của mình, thế nhưng bây giờ anh lại nói chuyện với tôi bằng giọng điệu và vẻ mặt lo lắng như vậy, ngay cả tim tôi còn không đỡ nổi thì nói gì đến khí thế.

「Anh không mệt à? 」Tôi hỏi.

Kỷ Thần Phong lắc đầu đáp: “Thói quen rồi.”

Không biết là thói quen thức khuya hay thói quen chăm sóc bệnh nhân nữa.

Do cả hai đều không ngủ được nên chúng tôi bắt đầu chuyện trò với nhau.

Sau khi đám cháy được dập tắt, chú Lý gọi điện lại cho Kỷ Thần Phong, báo cho anh biết rằng mặc dù căn nhà không bị cháy nhưng do khói đen tràn vào nhà nên chỗ nào cũng đen xì xì, nếu không sửa chữa lại thì sẽ không ở tiếp được.

Thành Ruồi vốn là nơi ở dành cho dân nghèo, người gây ra vụ việc cũng đã chết trong đám cháy nên không thể đòi tiền bồi thường được. Ngoài việc thừa nhận bản thân xui xẻo ra thì chẳng còn lựa chọn nào khác.

「Trước khi sửa nhà xong thì mình sống ở đâu? 」

“Giản Hành bảo chúng ta có thể sống tạm ở phòng khám thú y trước, vừa hay gác xép vẫn để không, chỉ cần dọn dẹp một chút là ở được.”

Sống ở phòng khám thú y ư, thế cũng tốt, vừa thuận tiện cho việc đi làm của Kỷ Thần Phong mà tôi cũng có nhiều thời gian để ở cùng anh hơn.

Quá nửa đêm, tuy việc đi ngủ khá khó khăn, nhưng do đã thực sự buồn ngủ quá rồi nên tôi cứ ngủ chập chờn cách quãng.

Mỗi lần tôi thức dậy, Kỷ Thần Phong sẽ đặt điện thoại xuống để kiểm tra tình trạng của tôi, nhận được câu trả lời khẳng định là không sao của tôi rồi thì anh mới yên tâm.

Khi tôi tỉnh dậy lần nữa vì cơn đau do nuốt bọt, tôi mơ mơ màng màng mở mắt ra thì thấy Kỷ Thần Phong đang chăm chú nhìn vào điện thoại mà suy tư. Tôi cựa mình, anh lập tức ngó sang.

「Đừng lo, em không sao. Anh đang xem gì thế? 」

Kỷ Thần Phong nhìn điện thoại của mình rồi đưa cho tôi.

“Klotski. Anh sợ ngủ quên nên mới chơi cho tỉnh táo.”

Tôi nhận lấy, nhìn vào màn hình, đi được 79 bước rồi, còn lại 11 bước.

Mỗi level của trò Klotski đều có một số bước nhất định, tuy chơi vượt quá số bước ấy vẫn qua màn được nhưng đó không được coi là giải pháp tối ưu.

Di chuyển binh lính, sau đó là Quan Vũ, Tào Tháo rồi lại binh lính… Sau một chuỗi các thao tác, tôi đã thuận lợi vượt qua level ở bước thứ 90.

Đây là trò chơi mà tôi từng chơi khi còn bé, không mang tính thử thách chút nào.

Tôi trả lại điện thoại cho Kỷ Thần Phong rồi vỗ vỗ xuống chỗ giường bên cạnh, ra hiệu cho anh sang ngồi cùng.

「Em muốn xem anh chơi. 」

Kỷ Thần Phong liếc ảnh thông báo đã qua level trên điện thoại, sau đó ngồi sang theo lời tôi.

Tôi tựa đầu vào vai anh, vừa xem anh chơi game, vừa đảm nhận vai trò quân sư cho anh, khi anh rơi vào ngõ cụt không đi tiếp được nữa, tôi sẽ đưa tay viện trợ, chỉ vẽ cho anh qua màn.

Bác sĩ Kỷ dễ thương thật, cái gì cũng thạo, cũng giỏi, chỉ riêng chơi game là hơi lóng ngóng. Mới đầu tôi đã nuôi suy nghĩ như thế.

Nhưng càng về sau, level càng lên cao càng khó hơn nên anh ấy cũng mắc nhiều cái sai hơn, suy nghĩ bên trên đã biến mất.

Chẹp, sao lại đi kiểu này được nhỉ? Cứ nhất quyết phải di chuyển Trương Phi cơ.

Đôi khi anh chưa kịp bấm thì tôi đã không chịu nổi mà giật lấy điện thoại để chơi nốt ván game cho anh.

Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.

Sau khi nằm viện ba ngày, sang đến chiều ngày thứ hai thì chứng phù nề của tôi đã bắt đầu thuyên giảm, cuối cùng Kỷ Thần Phong cũng có thời gian để đi giải quyết chuyện chỗ ở. Giản Hành cũng qua phụ giúp một tay, mang một phần quần áo về nhà mình giặt rồi phơi khô. Đồng thời, cả hai cũng cùng nhau dọn dẹp gác xép của phòng khám thú y và bày bố một vài thiết bị gia dụng đơn giản.

Đêm ngày thứ hai, vẻ mệt mỏi đã hiện rõ trên khuôn mặt của Kỷ Thần Phong, ngay đến trò Klotski cũng không thể giúp anh nâng cao tinh thần. Anh ấy uống rất nhiều cà phê, toàn dùng Americano không đường, dựa vào gần còn ngửi được thấy vị đắng nhẹ bám trên người anh.

Tôi sợ anh lăn ra ốm vì kiệt sức nên bèn cưỡng chế lấy ốc tai điện tử của anh đi Anh ấy thấy xin xỏ mãi mà không có kết quả nên chỉ đành nằm sấp xuống giường nghỉ ngơi dưới sự giám sát của tôi, một lúc sau, anh thở nặng dần rồi chìm vào giấc ngủ.

Sang đến ngày thứ ba, tình trạng phù nề đã hết hẳn, cuối cùng tôi cũng có thể mở miệng nói chuyện, tuy nhiên giọng tôi vẫn bị khản đặc và nghe không được êm tai cho lắm. Đêm đó Kỷ Thần Phong đã hoàn toàn cảm thấy yên tâm, anh mượn ghế nằm của bệnh viện để ngủ ngay bên cạnh nhưng vẫn không chịu tháo ốc tai điện tử ra.

Vào ngày thứ tư, bác sĩ cho phép xuất viện, Giản Hành đến đón chúng tôi về phòng khám thú y.

Tuy căn gác của phòng khám thú y khá rộng nhưng vì trần thấp nên vẫn bị để trống và dùng làm nhà kho. Lần này, hơn một chục mét vuông diện tích được giải phóng nên chúng tôi kê tạm một chiếc giường khung sắt, một tủ nhựa để quần áo, một chiếc bàn gấp và mấy cái ghế nhựa. Phía trên có một giếng trời nhỏ làm nhiệm vụ thông gió và lấy sáng. Khả năng các âm khá kém, có thể nghe rõ tiếng chó sủa ở tầng dưới.

Tôi cứ nghĩ hoàn cảnh sống ở thành Ruồi đã là giới hạn thấp nhất của cuộc đời mình rồi, không ngờ giới hạn ấy vẫn còn giảm xuống được thêm.

Điều duy nhất khiến tôi cảm thấy được an ủi chính là máy điều hòa — căn gác nóng quá nên Giản Hành vội vàng lắp thêm điều hòa cho chúng tôi. Vì lí do này, tôi quyết định sau này sẽ giảm bớt địch ý cũng như đối xử với anh ta nhiệt tình hơn một chút.

Đêm thứ tư sau vụ cháy cũng đêm đầu tiên chúng tôi sống trên gác xép của phòng khám thú y. Sau một ngày bận rộn, Kỷ Thần Phong gần như vừa đặt đầu xuống là đã ngủ ngay. Tôi thử nhắm mắt, chưa tới hai tiếng đã tỉnh dậy. Chịu thôi, mấy ngày nay ngủ nhiều quá rồi.

Không ngủ được mà cũng chẳng có gì để làm. Giếng trời không lắp rèm che, ánh trăng vừa hay rọi xuống, tạo cho căn gác xép tối tăm chút ánh sáng lờ mờ. Nương theo làn sáng mơ hồ ấy, tôi có thể nhìn rõ bóng lưng của Kỷ Thần Phong.

Rộng lớn, rắn chắc, mang lại cho người ta cảm giác vô cùng an toàn. Xét trên ngoại hình thì anh ấy chẳng phải người yếu đuối. Nhưng lạ lùng thay, đôi khi tôi thấy anh ấy thật mỏng manh, mỏng manh đến nỗi khiến người ta muốn che chở, yêu thương.

Tôi ôm lấy anh từ phía sau, năm ngón tay ve vuốt từ trên ngực xuống những múi cơ rõ ràng ở bụng. Tôi đang tính lần tay xuống dưới nữa thì hô hấp của người trước mặt trầm xuống, anh động đậy, bắt lấy bàn tay đang phá bĩnh của toi.

“Ngủ đi…” Kỷ Thần Phong nói với chất giọng khàn khàn.

“Không ngủ được Chúng tôi cách nhau rất gần, chẳng cần nói nhiều anh ấy cũng cảm nhận được “tinh thần” của tôi đang hứng khởi thế nào, “Bác sĩ Kỷ, đổi chỗ ở rồi thì thỏa thuận nửa năm kia còn được tính không?”

Bị tôi cọ sát như thế, Kỷ Thần Phong cũng dần tỉnh lại, anh cứng người một lúc rồi hỏi: “Em nói thử xem nào?”

“Anh đã hỏi em, thì chắc chắn em sẽ nói là không tính nữa.” Tôi hôn nhẹ lên gáy anh, vừa nói, hơi thở nóng rực vừa phả lên da thịt anh, “Rốt cuộc phải làm thế nào thì anh mới tin tưởng và tha thứ cho em đây? Nếu được thì em chỉ muốn móc tim của em ra cho anh nhìn. Để anh xem xem có phải trong đó chỉ có duy nhất một mình anh không, chỉ có mỗi anh thôi đấy.”

Nghe vậy, Kỷ Thần Phong nín lặng hồi lâu, nếu không phải bởi tay tôi vẫn đang được anh nắm, tôi tự hỏi liệu có phải anh đã vô tình thiếp đi hay không.

Tôi thoát khỏi sự trói buộc của anh, lùi người lại một chút, nằm ngửa ra rồi cố tình nói bằng giọng điệu dấp dính, mập mờ.

“Anh không muốn chơi với em thì em đành chơi một mình vậy.”

Tôi phát ra rất nhiều âm thanh kì lạ, những âm thanh mà tôi từng ghét cay ghét đắng trong quá khứ — thều thào rên rỉ gọi “bác sĩ Kỷ” như bệnh nhân sắp chết, giọng run run, thút thít như thể đang khóc, hòa với tiếng giường rung kẽo kẹt.

Nếu anh ấy chịu đựng được sức cảm dỗ này thì chuyện tôi cần cân nhắc không phải là anh ấy có tha thứ cho tôi hay không, mà là tôi nên đưa anh tới bệnh viện nào để chạy chữa.

Việc phải nín nhịn quá lâu cộng với Kỷ Thần Phong đang nằm bên cạnh đã mang lại cho tôi cảm giác kích thích hoàn toàn khác, chẳng kiên trì được mấy phút, tôi đã cắn môi bắn ra tay.

Tôi dùng bàn tay này chạm lên khuôn mặt Kỷ Thần Phong.

“Kỷ Thần Phong, em yêu anh.” Não bộ tôi bị khỏa lấp hoàn toàn bỏi niềm vui sướng do hormone dopamine mang đến, bằng ngữ điệu lười biếng, tôi mỉm cười rồi thổ lộ tiếng yêu của mình với Kỷ Thần Phong thêm một lần nữa.

Tôi vừa chạm đầu ngón tay lên làn da ấm áp thì cổ tay đã bị một lực mạnh mẽ bắt lấy, ngay sau đó, Kỷ Thần Phong đã áp thân lên tôi, một tay anh đặt cạnh đầu tôi, tay còn lại nắm lấy cằm tôi, anh cúi xuống hôn lên môi tôi với vẻ bực tức.

18/8/2022

__
:Tiểu Niệm, em không được hét to cho đến khi cổ họng ổn hẳn.

:Bây giờ người ta không làm ồn đến hàng xóm nữa Ծ‸Ծ

:Mèo con với cún con sẽ nghe thấy mất.

:Hứ…

Cre: Wo玉米耶

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play