Tôi đang trên đường đến bệnh viện để kiểm tra thì Hứa Tịch bất ngờ gọi đến, tôi không nói năng gì được nên chỉ có thể nhờ nhân viên y tế trao đổi với dì.
“Xin chào, vâng, hiện tại anh ấy không thể nghe điện thoại… Tôi là bác sĩ của bệnh viện số 3 thành phố Hồng, anh ấy vừa mới thoát ra từ hiện trường vụ cháy, có lẽ vì đã hít quá nhiều khói nên cơ thể gặp chút vấn đề, cụ thể ra sao thì phải chờ đến bệnh viện làm kiểm tra kĩ càng mới biết được… Cô đừng lo, không phải là vấn đề quá nghiêm trọng đâu… Không không không, anh ấy vẫn còn tỉnh táo… A lô?” Nhân viên y tế “a lô” vài lần, sau đó lấy điện thoại ra khỏi tai, liếc qua màn hình rồi trả lại cho tôi: “Hết pin rồi”.
Sao lại hết pin vào đúng lúc này cơ chứ. Tôi nhận lấy điện thoại, thử khởi động lại nhưng chẳng có tín hiệu gì, xem ra chỉ có thể đợi đến bệnh viện rồi tìm cách sạc pin thôi.
Xe cứu thương chỉ tốn mười phút đã đến được bệnh viện số 3, tôi được đưa vào phòng cấp cứu để chữa trị. Sau một loạt các xét nghiệm, bác sĩ chẩn đoán tôi bị tổn thương đường hô hấp mức độ trung bình và yêu cầu tôi ở lại bệnh viện để theo dõi thêm.
“Các triệu chứng ban đầu của tổn thương do phải hít sẽ không quá rõ ràng, mới đầu có thể chỉ là một vài cơn ho gây khó chịu, nhưng khi bước vào thời kỳ đỉnh điểm của tình trạng phù nề mô thì tắc nghẽn đường thở có thể xảy ra bất cứ lúc nào, gây nguy hiểm đến tính mạng.”
Chỉ hít có vài ngụm khói thôi mà, có cần phải nói quá lên như vậy không chứ?
Tôi không để tâm đến lời nói của bác sĩ, chỉ cho rằng ông ấy muốn tôi phải hết mức chú ý nên mới nói theo hướng nghiêm trọng như vậy.
Tôi chỉ vào cổ họng của mình, vì không thể phát ra âm thanh nên chỉ có thể dùng ngôn ngữ hình thể để giao tiếp với đối phương.
“Phù thanh môn, thường sẽ kéo dài từ ba đến bốn ngày sau khi bị chấn thương, chờ qua thời kỳ phù nề thì giọng nói sẽ từ từ khôi phục lại.” Cũng may là bác sĩ có thể hiểu ý tôi.
Do ngày càng có nhiều người bị thương lần lượt được đưa đến từ hiện trường vụ cháy nên bác sĩ dặn dò y tá cho tôi thở oxy xong rồi vội vàng đi khám cho các bệnh nhân khác.
“Nếu anh cảm thấy khó thở thì nhớ phải bấm chuông nhé, trong hai ngày này anh không được nằm, cứ duy trì tư thế ngồi tựa lưng như này, hiểu chưa?” Cô y tá trẻ vừa đeo ống thở oxy lên mũi tôi, vừa dặn dò những chuyện cần chú ý trong những ngày này.
Tôi gật gật đầu, sực nhớ đến chiếc điện thoại đã hết pin của mình, vừa định hỏi xem cô ấy có thể cho tôi mượn dây sạc được hay không thì cô ấy đã quay người đi mất, chẳng buồn để ý đến ngôn ngữ cơ thể của tôi. Sau khi kéo rèm cho tôi, cô ấy tất tả đi làm việc khác.
“Cái khu thành Ruồi đúng là nguy hiểm quá, một mồi lửa thôi mà đã cháy lan ra cả một vùng.”
Cách tấm rèm, có tiếng nói chuyện truyền đến từ giường bên cạnh.
“Tôi nghe nói vụ cháy này là do ai đó đốt than củi trong nhà, lớ ngớ làm sao lại bén vào cả ga trải giường.”
“Ngày hè mà đốt than? Muốn tự sát à?”
“Chả biết nữa, vừa được đưa lên xe cứu thương đã chết rồi, đưa thẳng đến nhà xác luôn.”
“Chao ôi, khổ nào mà không qua được chứ, đã tự sát mà còn làm liên lụy đến người khác nữa.”
Nhờ được thở oxy nên phổi của tôi dường như đã bớt khó chịu hơn. Tôi mở lòng bàn tay mà nãy giờ mình vẫn luôn siết chặt, lớp da bên ngoài phủ đầy tro đen khiến hộp nhẫn nhung đỏ vô tình bị vấy bẩn. Tôi thử thổi nhưng không sạch, chà lên quần mà vết bẩn cũng không đi. Tôi ủ rũ nhăn mày, dứt khoát cất chiếc hộp vào trong túi, xem như mắt không thấy thì tim không đau.
Tôi rút ống dẫn ở mũi ra, vừa ho sặc sụa vừa đi đến chỗ bàn làm việc của y tá, quơ quơ chiếc điện thoại đã hết cạn pin trên tay để “hỏi thăm” xem có thể sạc nhờ được không.
“Anh để ở đây sạc đi.”
Cô y tá kéo sợi dây cáp sạc từ phía dưới hộc bàn ra rồi cắm vào điện thoại của tôi. Sau một hồi chờ đợi thì cuối cùng nó cũng có thể khởi động lại trơn tru. Tôi lập tức gửi tin nhắn báo bình an cho Kỷ Thần Phong và Hứa Tịch, nhưng mãi một lúc lâu mà vẫn không thấy họ không trả lời.
Tôi đành để điện thoại ở lại bàn để sạc pin, sau đó quay về giường tiếp tục thở oxy.
Không biết làm gì để giết thời gian, cộng thêm việc cơ thể vốn đang mệt rã rời nên tôi bèn nghiêng đầu, tựa vào đầu giường nhắm mắt ngủ vùi. Tôi chập chờn không biết đã bao lâu thì bỗng mơ hồ nghe thấy tên của mình.
“… Anh ấy ở bên đó.”
Tôi mở choàng mắt, và chỉ một giây sau, Kỷ Thần Phong với hơi thở gấp gáp, sắc mặt tái nhợt đã xuất hiện ở trước mặt tôi.
Anh chậm rãi bước về phía tôi, lồng ngực phập phồng dữ dội như thể vừa chạy cả một quãng đường dài.
“Chú Lý nói với anh là nhà mình bị cháy. Điện thoại của em lại tắt, anh không tìm thấy em. Anh gọi khắp nơi mới biết người bị thương trong vụ hỏa hoạn đều được đưa đến đây nên anh tìm đến.”
Sao vẻ mặt anh lại như thế này? Không phải tôi vẫn đang lành lặn ngồi ở đây sao?
Vì không thể nói nên tôi chỉ đành dùng ngôn ngữ kí hiệu để cho anh biết rằng mình không sao, anh không phải lo lắng.
「Anh xem, em tính trước cả rồi nên đã học thủ ngữ từ sớm luôn này.」
Tôi cứ nghĩ rằng trò bông đùa đó sẽ khiến tâm trạng của Kỷ Thần Phong dịu lại đôi chút, nhưng dường như lời nói ấy đã khiến anh tan nát, hay nói đúng hơn là hình ảnh tôi sử dụng thủ ngữ đã khiến anh sụp đổ.
Anh ngồi xuống chiếc ghế đẩu cạnh giường rồi trầm mặc nhìn tôi hồi lâu, lồng ngực chẳng hề xẹp xuống mà cứ phập phồng càng lúc càng mãnh liệt.
“Tang Niệm…” Anh nhắm mắt lại, cố kìm nén một loại cảm xúc mãnh liệt nào đó đang cuồn cuộn chực trào nhưng chẳng mấy thành công.
Không còn cách nào khác, anh đành cúi gập người xuống, vùi mặt vào hai tay.
Anh không ngừng thở dốc, toàn thân run lên bần bật, luồng không khí cọ xát qua cuống họng khiến cho mỗi lần anh thở dốc đều như đang không kiềm chế nổi mà nấc lên nghẹn ngào.
“Đừng để anh phải trải qua chuyện thế này thêm lần nào nữa.” Tất cả những xúc cảm mãnh liệt trong anh cuối cùng lại hóa thành một câu vô cùng ngắn gọn. Kỷ Thần Phong không giỏi thể hiện nỗi đau của mình, đây đã là cực hạn của anh rồi.
Không chỉ phổi mà đến trái tim tôi cũng bắt đầu quặn thắt lại.
Lẽ ra tôi không nên quay lại lấy nhẫn. Nếu biết Kỷ Thần Phong sẽ lo lắng cho mình đến nhường này thì tôi nhất định sẽ không quay lại.
Chẳng phải chỉ là một cặp nhẫn thôi sao? Dù cặp nhẫn ấy có ý nghĩa đến mấy thì chúng cũng chỉ có tác dụng là khiến Kỷ Thần Phong vui lòng. Nếu vì chúng mà anh ấy không vui thì tôi còn cần chúng làm gì?
Bàn tay tôi đặt lửng lơ trên đầu Kỷ Thần Phong, chần chừ một lát rồi nhẹ nhàng hạ xuống. Lòng bàn tay lướt qua mái tóc ngắn cưng cứng, dần dà vuốt khẽ xuống vành tai, cuối cùng nắm lấy tay anh.
Anh chẳng hề kháng cự, để yên cho tôi nắm, chỉ giương đôi mắt đỏ hoe nhưng ráo hoảnh.
Cũng may là anh không khóc.
「Em xin lỗi. 」Tôi nâng tay anh đến bên môi rồi hôn xuống những đầu ngón tay ấy, tay còn lại thì ra dấu thủ ngữ, cố gắng vỗ về nỗi niềm nơi anh.
Anh trở tay nắm lấy tay tôi, siết chặt đến mức làm tôi đau nhói, Kỷ Thần Phong không biểu lộ sự sợ hãi của mình nữa mà chỉ dùng một cách thức vừa kiềm chế lại vừa nhẫn nhịn để thu lấy cảm giác an toàn từ tôi.
Hàng mi dày của anh rủ xuống, che đi sắc đỏ nhàn nhạt nơi đáy mắt. Anh đã thôi run rẩy, nhịp thở cũng dần bình ổn lại, ngoại trừ chân tóc ướt đẫm mồ hôi thì trông anh chẳng có điểm nào giống cái người vừa mới lo lắng cuống cuồng xông vào phòng cấp cứu để xác nhận rằng tôi vẫn bình an.
Tôi muốn hôn lên mắt anh quá, muốn cảm nhận sự rung động của nhãn cầu anh qua mí mắt, muốn dùng đôi môi mơn trớn bờ mi anh, và dùng đầu lưỡi để khắc họa đuôi mắt ửng đỏ ấy.
Kỷ Thần Phong yếu đuối thế này thật khiến tôi muốn bọc anh lại trong tấm vải, giấu kín ở nơi gần quả tim, không để ai nhìn thấy.
Anh là của tôi, tôi thầm tuyên bố chủ quyền ở trong lòng.
Tôi còn muốn chiếm lấy anh lâu hơn nữa nên tuyệt đối sẽ không chết dễ dàng như vậy.
Khi trước, tôi từng không tiếc mất đi môt nửa tuổi thọ để cầu khẩn thần linh, xin ơn trên có thể khiến Kỷ Thần Phong chịu nhìn tôi thêm một lần. Nhưng bây giờ tôi hối hận rồi.
Tôi muốn người, muốn cả tuổi thọ.
Tôi sẽ làm thật nhiều, thật nhiều điều tốt để bù đắp cho sự tráo trở của mình, tôi sẽ trở thành con chiên ngoan đạo hơn bất kì ai khác, vậy nên… xin đừng lấy đi tuổi thọ của tôi.
Tôi khẩn xin thần linh thương xót thêm lần nữa.
Tôi còn muốn ở bên người này lâu chút nữa, lâu thêm chút nữa thôi, muốn kề cạnh nhau cho đến khi răng long đầu bạc, đến lúc khuôn mặt hằn sâu những nếp nhăn. Tôi không tham lam đâu, tôi chẳng đòi phải sống lâu trăm tuổi, chỉ cần tôi có thể sống lâu hơn Kỷ Thần Phong một ngày là được. Như vậy, anh sẽ không phải trải qua việc mất đi người thân thêm lần nào nữa.
Hứa Tịch tìm đến vào lúc Kỷ Thần Phong đang đi làm thủ tục nhập viện.
Dì ấy mang giày cao gót và cột tóc đuôi ngựa, dì hùng hùng hổ hổ kéo phăng rèm cửa giường tôi ra, vừa nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của tôi thì đã lao đến bạt cho tôi một phát tát.
Dù không đau nhưng cái tát này vẫn khiến tôi nghệch mặt.
Tôi muốn hỏi dì tại sao lại đánh mình nhưng không thể phát ra tiếng nào, chỉ có thể dùng ánh mắt để lên án dì.
“Đây là lần thứ hai rồi Tang Niệm…” Vừa xỉa ngón trỏ vào tôi, dì vừa nghiến răng nghiến lợi nói, viền mắt dì đỏ hoe, hai hàng lệ trào ra từ khóe mắt.
Đúng lúc này, sau lưng dì, Kỷ Thần Phong đang cầm biên lai quay lại phòng cấp cứu, anh vốn định đi tới bàn y tá, nhưng khi trông thấy bóng Hứa Tịch đang đứng cạnh giường bệnh thì lại đổi hướng, đi về phía bên này.
“Lần trước lúc cháu tự tử, dì nói với cháu cái gì cháu có nhớ không? Dì đã nói rằng dì không muốn cháu lại khiến dì sợ hãi như vậy nữa, điều duy nhất dì mong đợi ở cháu là cháu phải thật khỏe mạnh và hạnh phúc.”
“Dì đã bảo nếu có chuyện gì thì liên lạc với dì, vậy mà chuyện cháu bị chủ nhà đuổi ra đường không có chỗ ở dì cũng phải thông qua Tiểu Đường mới biết được. Dì cứ tưởng cháu đã phấn chấn lên rồi, có thể tiếp tục sống đàng hoàng, thế mà cuối cùng cháu lại đi đốt than?”
Nói mãi mà cứ như nước đổ đầu vịt, Hứa Tịch đấm thùm thụp vào cánh tay tôi: “Sống ở một nơi như thành Ruồi mà cũng không chịu nói với dì một tiếng, từ bé cháu đã bao giờ chịu khổ như này chưa? Không có tiền thì phải gọi cho dì chứ, bộ dì bỏ mặc cháu hay sao? Công ty dì lớn như thế chẳng lẽ lại không lo nổi cho cháu được một miếng ăn?”
Tôi không dám nhìn biểu cảm của Kỷ Thần Phong, bèn phải ra sức lắc đầu nháy mắt liên tục với Hứa Tịch để ngăn dì nói tiếp, khổ nỗi dì ấy lại chẳng hiểu ý tôi.
“Cháu tự ý ngừng uống thuốc rồi đúng không? Bảo cháu ở chung với dì thì cháu khăng khăng không chịu. Lần này cho dù có phải trói cháu lại thì dì cũng phải lôi cháu về bằng được, đích thân dì sẽ trông cháu uống thuốc, cháu có nghe không hả? Lắc cái gì mà lắc!”
Sao lần nào dì cũng cho rằng tôi tự sát vậy? Lần trước đúng là dễ gây hiểu lầm thật, nhưng lần này là người khác đốt than, tôi chỉ là người vô tội bị vạ lây, sao dì cứ đổ lên đầu tôi vậy chứ?
“Dì nghe Tiểu Đường kể rằng cháu muốn được Thần Phong tha thứ nhưng thằng bé không chấp nhận.” Hứa Tịch hết kích động lại thở dài thườn thượt, dì dịu giọng nói, “Thất tình là chuyện bình thường, đàn ông ở đâu mà chẳng có? Chỗ dì có cả mớ luôn kìa, đầy người trước đây còn có ý với cháu. Chỉ cần cháu gật đầu thôi là dì sẽ đưa thông tin liên lạc của họ cho cháu ngay.”
“Đừng nói nữa …” Tôi khó khăn thều thào, cơn đau trong cổ họng đột ngột tăng vọt khiến tôi ho dữ dội không kiểm soát được.
Kỷ Thần Phong lướt qua Hứa Tịch, nhanh chóng bước tới vỗ lưng cho tôi.
“Em đừng nói. Có gì cứ ra dấu với anh để anh nói lại cho dì.”
Hứa Tịch – người vốn đang khiếp sợ vì cho rằng lần này tôi thất tình nghĩ quẩn nên mới đi tự sát bỗng sững sờ, lúc này, dì nhìn Kỷ Thần Phong đăm đăm như nhìn thấy người chết đi sống lại, ngay cả nước mắt cũng rút ngược trở vào.
“Dì ạ.” Kỷ Thần Phong thấy tôi không ho khan nữa mới đứng dậy, gật đầu với Hứa Tịch.
“Mấy ngày qua Tang Niệm đều ở chung với cháu, em ấy sống ở thành Ruồi là vì nhà cháu ở đấy.” Kỷ Thần Phong giải thích với dì, “Với cả, trận hỏa hoạn này không có liên quan gì đến Tang Niệm cả, em ấy bị vạ lây thôi.”
Những lời ban nãy của Hứa Tịch có chút xem thường thành Ruồi, sau khi nghe Kỷ Thần Phong nói xong thì vẻ mặt dì hơi lúng túng, cộng thêm biết được mình vừa mới hiểu lầm to, mặt cũng bắt đầu đỏ lên.
“Dì nghe người nhà bệnh nhân nói ở bên ngoài… Bảo là có người tự sát bằng cách đốt than củi rồi lỡ làm cháy nhà, sau đó được xe cấp cứu đưa đến bệnh viện, dì cứ nghĩ đó là Tang Niệm.” Càng nói dì càng chột dạ, giọng cũng lí nhí dần.
“Người đấy chết rồi.” Kỷ Thần Phong nói một cách thản nhiên.
Kể từ khi tôi có ý thức đến nay, Hứa Tịch chưa từng sợ bất cứ ai, ngay cả khi đối mặt với Tang Chính Bạch, dì vẫn luôn cư xử đúng mực và không bao giờ khom lưng uốn gối. Thế mà bây giờ dì lại co rúm mình trước mặt Kỷ Thần Phong, lộ ra biểu cảm thấp thỏm không yên vì tự biết mình sai.
Dì lấy khăn giấy ướt từ trong túi ra, vội vội vàng vàng áp miếng giấy thơm nức đấy vào mặt tôi, “Cái thằng này, sao không chịu nói cho dì biết sớm hả?”
Suýt nữa thì tôi giận quá hóa cười. Là ai vừa nhìn thấy tôi đã giáng cho một vả, dù tôi có nói được thì liệu có kịp không chứ?
Dì lau chỗ bị đánh trên mặt tôi thật mạnh như đang lau chùi hiện trường vụ án, như thể dì sợ sẽ để lại bằng chứng về tội ác của mình.
“Em ấy hít khói đặc, bây giờ không nói được.” Kỷ Thần Phong trả lời hộ tôi, có lẽ anh không thể chịu được khi thấy Hứa Tịch giày vò mặt tôi như thế nên đành phải đưa tay ngăn dì lại, anh rút cái khăn ướt đã bị nhuộm thành màu xám trong tay dì ra nhét vào tay tôi: “Em tự lau đi.”
Tôi cáu bẳn nhận lấy bịch khăn ướt từ tay dì, dù tôi không nói lời nào thì dì cũng có thể cảm nhận rõ ràng sự ghét bỏ của tôi thông qua nét mặt.
Hứa Tịch ngượng ngùng cười ruồi, vừa hé miệng định nói gì đó nhưng lại bị Kỷ Thần Phong ngắt lời.
“Cháu có vài chuyện muốn hỏi dì, mình ra ngoài nói chuyện được không ạ?”
Động tác lau má của tôi khựng lại, tôi ngẩng đầu nhìn Kỷ Thần Phong, chắc mẩm rằng anh muốn hỏi han cặn kẽ về lần “tự sát” trước của tôi từ Hứa Tịch nên cuống quýt sử dụng vốn từ vựng ít ỏi của mình để ra hiệu với anh ấy rằng tất cả chỉ là một sự hiểu lầm, tôi không hề tự sát.
「Đó là chuyện ngoài ý muốn thôi, em không cố ý đâu.」
Anh thấy vậy nhưng chẳng hề dao động, vẫn cùng Hứa Tịch đi thẳng ra ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT