Ngày này đến sớm hơn so với dự kiến của tôi. Tôi cứ ngỡ mình sẽ cảm thấy nhẹ nhõm và vui mừng khi nghe tin bà ta chết, nhưng không biết có phải do đã uống nhiều thuốc an thần quá rồi hay không mà khi nghe tin này, tôi không cảm thấy hả hê sung sướng, cũng chẳng cảm thấy đau đớn hay hối hận, tôi chỉ… thấy bình tĩnh mà thôi.
Sau khi A Dao rời đi, tôi nằm ngửa ra trên ghế sô pha, nhìn lên trần nhà phía trên đầu, bắt đầu rơi vào trạng thái trống rỗng.
Gần đây tôi mới tìm ra một cách tuyệt vời để tự mình điều chỉnh cảm xúc của bản thân, tôi gọi nó là “phương pháp đà điểu” — không muốn nhìn thấy mặt trời thì cứ vùi đầu vào cát. Nếu không muốn phiền não thì tốt nhất là đừng nghĩ đến những chuyện rắc rối làm gì.
Chỉ cần bận tâm về những việc liên quan đến vấn đề sống còn như ngủ, ăn rồi đi vệ sinh, mỗi thời điểm chỉ cần tiến hành thực hiện một mệnh lệnh như cái máy tính cổ lỗ sĩ là được. Còn những chuyện trước mắt không thể thay đổi thì đừng đả động vào và cũng đừng nghĩ đến. Chỉ cần khóa chúng trong góc ký ức và buộc bản thân phải quên đi, thì cơ thể sẽ trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
“Meo~” Con mèo con lông trắng thức dậy rồi nhảy lên người tôi, nó rướn cái mình lười biếng và bắt đầu dụi cái đầu lông lá vào mặt tôi.
Nhiễu sự hết sức, tôi chỉ đành hồi tâm để tập trung vào nó.
Loài mèo thật rắc rối, chúng còn khó chịu hơn cả rùa.
“Có phải mày nhớ Kỷ Thần Phong không?” Tôi gãi đầu con mèo, nói, “Hai hôm nữa cậu ta mà không về thì chúng ta đi tìm nhé.”
Thứ sáu, tài khoản ngân hàng của tôi nhận được tiền từ Kỷ Thần Phong, năm mươi vạn không thừa không thiếu.
Tôi ngồi bật dậy khỏi ghế sô pha ngay lập tức, nhìn trân trối vào chuỗi số chói mắt với vẻ khó tin.
Kể cả Nghiêm Thiện Hoa chẳng còn sống được bao lâu và không cần tiền chữa bệnh nữa, Kỷ Thần Phong trả lại nguyên vẹn ba mươi vạn đã vay cho tôi, vậy ai là người đã đưa hắn hai mươi vạn còn lại? Hắn lấy đâu ra lắm tiền như vậy?
Với lại, ý hắn là sao? Trả tiền cho tôi, không bao giờ nợ nần gì tôi nữa, chuẩn bị… kết thúc với tôi từ đây ư?
Tôi bồn chồn đi qua đi lại trong phòng khách, không nghĩ ra đáp án, cũng không có ai để hỏi.
Làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ…
Tôi day răng trên đốt ngón tay trỏ, cần phải làm gì đó để đánh lạc hướng bản thân.
Bất cứ khi nào có một vấn đề nan giải xuất hiện trong đầu, tôi sẽ càng nghiến răng thật mạnh. Cơn đau ngăn cho não bộ không tập trung toàn lực vào chuyện của Kỷ Thần Phong, để tôi có thể bình tĩnh lại đôi chút.
Nghiêm Thiện Hoa sắp chết, Kỷ Thần Phong trả tiền lại cho tôi, muốn thanh toán cho xong với tôi… Hắn muốn thanh toán cho xong với tôi…
Tôi khựng bước, như thể vừa chớp lấy một tia sáng từ trong bóng tối vô minh, cả thế giới dần bừng lên.
Khoan đã, chẳng phải đây là điều mà tôi mong muốn ư? Sau khi Nghiêm Thiện Hoa qua đời, sẽ chỉ còn mình tôi biết đến bí mật kia, Kỷ Thần Phong không còn là mối đe dọa nữa, vậy thì chuyện hắn thanh toán sòng phẳng không phải là vừa khéo hay sao?
Tôi hồ đồ rồi. Đây mới là diễn tiến phù hợp với mong đợi của tôi cơ mà? Ông Trời đang giúp tôi, sao tôi phải cuống lên làm gì?
Sau khi suy nghĩ rạch ròi, tôi nhả khớp ngón tay đã sưng tấy ra khỏi miệng rồi ngồi trở lại ghế sô pha.
Rốt cuộc mọi thứ vẫn phải đi đến hồi kết. Cuộc sống của tôi sắp trở về với đúng quỹ đạo, không có Nghiêm Thiện Hoa, không có Kỷ Thần Phong hay bất kì một thứ tồi tàn rẻ rúng nào.
Tôi sẽ trở thành “Thái tử” chính cống, gánh vác sản nghiệp của nhà họ Tang, từ nay về sau trời quang trăng sáng, như ý toại lòng.
Còn nơi này…
Tôi nhìn quanh quất, lướt mắt qua căn phòng khách có vẻ hơi lộn xộn cùng với những hộp đựng thức ăn take away chất đống trên bàn trà.
Dù trông có giống đến thế nào thì nó cũng không thể là thật. Chốn này không phải “nhà”, nơi đây không phải nhà của tôi, nó chỉ là ảo giác hão huyền mà nhà họ Hứa và Tang Chính Bạch đã vẽ ra cho tôi. Rồi tôi sẽ rời khỏi đây, vứt bỏ nơi này cùng với những ký ức về Kỷ Thần Phong.
Suy cho cùng, bà ta cũng là người phụ nữ đã sinh ra tôi, cho dù không muốn thừa nhận thì gen của Nghiêm Thiện Hoa vẫn luôn tồn tại trong cơ thể tôi. Hơn nữa, quả thật bà ta đã giữ lời hứa với tôi, không hề tiết lộ chân tướng vụ việc năm đó cho bất kì ai.
Giờ bà ta sắp qua đời, mọi ân oán xem như tiêu tán, không phải vì tình, xét về lý thì tôi cũng nên đến gặp bà lần cuối để… chấm dứt duyên số với bà.
Mùng bảy Tết, tôi sửa soạn bản thân cho thật tề chỉnh. Sau khi cạo râu và vuốt sáp lên tóc, tôi cẩn thận mặc áo sơ mi, vest và quần âu, cuối cùng khoác áo măng tô rồi đi ra ngoài.
Bệnh viện nơi Nghiêm Thiện Hoa đang chữa trị nằm cách thành Ruồi không xa, từ chỗ tôi đến đó chỉ mất hai mươi phút đi đường.
Tôi mua một bó hoa cẩm chướng ở cổng bệnh viện. Dựa theo thông tin nhập viện mà A Dao đã đưa cùng với sự hướng dẫn của nhân viên bảo vệ, tôi loanh quanh một lúc mới tìm thấy tòa nhà thấp bè được bao quanh bởi vườn hoa nằm trong một góc hẻo lánh của bệnh viện.
Khoa chăm sóc giảm nhẹ, tôi ngẩng mặt nhìn lên tấm biển treo trên đầu rồi bước thẳng vào trong.
Phòng bệnh của Nghiêm Thiện Hoa nằm phía cuối hành lang.
Trong phòng có hai cái giường, nhưng một chiếc đang được bọc màng nhựa vì tạm thời chưa có người sử dụng. Có lẽ hai hôm nữa, giường của Nghiêm Thiện Hoa cũng sẽ bị bỏ trống giống như chiếc giường này…
Tôi thu lại tầm mắt rồi tùy ý đặt bó hoa trong tay xuống chiếc tủ kê cạnh giường của Nghiêm Thiện Hoa. Ngay khi nghe thấy động tĩnh, người đàn bà đang chìm trong cơn mê man bỗng giật mình sực tỉnh, sau khi nhận ra người đến là tôi, bà ta trợn tròn mắt, lộ ra vẻ vừa mừng vừa sợ.
Trông bà ta còn tệ hơn so với lần trước tôi gặp. Người gầy xọp như thể chỉ còn một nắm xương, hai má hóp lại, gò má cao vút khiến đôi mắt to ra cồ cộ.
“Tiểu Niệm…” Bà ngồi dậy một cách nhọc nhằn, sau đó vươn hai tay về phía tôi, “Mẹ đang mơ ư?”
Tôi liếc đôi bàn tay gầy đét của bà ta rồi ngồi xuống chiếc ghế gấp đa năng được kê quay lưng ra cửa, phớt lờ câu hỏi của bà.
“Thuốc đắt như thế mà không hiệu quả à?”
Đôi mắt Nghiêm Thiện Hoa ảm đạm đi đôi phần, bà ta rụt tay về, xấu hổ cười: “Thuốc tốt, nhưng mẹ không uống. Sống thêm hai năm nữa cũng chẳng có nghĩa lí gì với mẹ, thà chết sớm cho nhẹ nợ.”
Tôi ngớ ra: “Tự bà dừng uống thuốc ư?”
Vì phòng bệnh hơi nóng nên tôi tháo găng tay ra. Dấu răng đỏ tím hằn trên đốt ngón tay trông mà giật mình, tôi liếc mắt nhìn, đặt găng tay da lên trên để che lại.
“Cứ sống thêm một ngày là mẹ lại làm liên lụy đến Thần Phong thêm một ngày.” Nghiêm Thiện Hoa nhìn chằm chằm vào mặt chăn bông trắng như tuyết phía trước, trông bà ta giống hệt như một cái xác ướp héo quắt. “Mẹ biết thằng bé vay tiền con để chữa bệnh cho mẹ, thằng bé không nói nhưng mẹ biết hết. Thằng bé không muốn mẹ chết, nó tìm mọi cách để kéo dài sự sống cho mẹ, đưa mẹ đi khắp nơi để chạy chữa, mẹ thực sự cảm thấy có lỗi với thằng bé. Thật ra từ lâu mẹ đã chẳng thiết sống nữa, nhưng vì sợ thằng bé đau lòng nên mẹ mới hứa với nó là sẽ trị liệu thật tốt. Thằng bé không biết đây là báo ứng của mẹ, đáng đời mẹ.”
Thật trớ trêu, Kỷ Thần Phong muốn kéo dài sự sống cho bà ta như vậy mà bà ta lại một mực muốn chết.
“Đúng là đáng đời bà lắm.” Tôi nói.
Người Nghiêm Thiện Hoa run lên, bà ta cúi đầu xuống thấp hơn.
“Mẹ có lỗi với con, có lỗi với Thần Phong, có lỗi với bà Tang và ông Tang…” Bà ta che mặt, bật khóc một cách thống khổ, “Năm đó bố con bị thương nặng phải nằm ở bệnh viện, không biết có còn tỉnh lại được không. Mẹ bị sốc nên đẻ non con, khi mới được sinh ra, con vừa nhỏ lại vừa yếu, mẹ khóc suốt, không hiểu vì sao nhà mình lại gặp phải chuyện này.”
“Thật đáng thương khi con phải sinh ra trong nhà mình, bố mẹ chẳng cho con được một cái gì cả. Lúc đó mẹ suy sụp lắm, cứ nghĩ mãi về những điều này. Thấy nhà họ Tang giàu như thế nên nảy sinh ý đồ không hay.” Bà ta chợt kịch động, tát vào mặt mình một cái, “Mẹ hại con và Thần Phong, mẹ hại con và Thần Phong!”
Mặc dù bệnh đã phát triển đến giai đoạn cuối nhưng lực tay của bà ta chẳng hề nhỏ, chỉ một lúc sau mặt đã tấy lên.
Tôi càu mày, dằn giọng bảo, “Được rồi…”
Lên cơn điên trước mặt tôi làm gì, làm thì cũng đã làm rồi, giờ có nói ra những lời này thì còn tác dụng gì nữa? Ai cần nghe mấy cái phương sách bất đắc dĩ của bà ta?
Nghiêm Thiện Hoa ngừng đánh bản thân, nhưng ngay một giây sau đó, bà ta lại gắng gượng bước khỏi giường, quỳ xuống trước mặt tôi.
“Bà làm gì vậy?” Tôi hơi bối rối bật dậy, khiến cho chiếc ghế gấp kéo rê trên mặt sàn, phát ra tiếng động ghê tai.
“Tiểu Niệm, là lỗi của mẹ, tất cả là lỗi của mẹ khi đã đánh tráo con với Thần Phong.” Bà ta túm lấy góc áo tôi, nghẹn ngào nói, “Mẹ sắp chết rồi, mẹ sẽ gánh chịu mọi tội lỗi và hận thù. Con đừng trách Thần Phong, con buông tha cho thằng bé đi… Buông tha cho thằng bé đi mà.”
Tôi bất giác lùi lại một bước nhưng bị chiếc ghế tựa phía sau chặn lại.
Không lùi tiếp được nữa. Rõ ràng đây chỉ là một chiếc ghế bình thường và chỉ cần đá thẳng ra là xong, nhưng dường như tôi đã không thể lui tiếp được nữa rồi.
Tôi trợn mắt nhìn Nghiêm Thiện Hoa, nhìn từ khuôn mặt đầm đìa nước mắt cho đến bàn tay đang nắm chặt lấy gấu áo mình.
Như lời bà ta nói, mọi tội lỗi và hận thù đều do một mình bà ta gánh chịu, bà ta chết rồi thì những thứ này cũng sẽ bị bà ta mang đi, hết thảy sẽ do bà ta kết thúc.
Sau khi rời khỏi đây, tôi sẽ không bao giờ liên lạc với Kỷ Thần Phong nữa, tôi sẽ tống hắn ra khỏi cuộc đời mình, đó là sự xếp đặt tốt nhất. Nhưng tại sao… tôi lại thấy không cam lòng thế này?
Chỉ cần gật đầu là tôi sẽ không còn liên quan gì đến Kỷ Thần Phong nữa, nhưng cột sống lại cứng đờ không uốn nổi, lưỡi và toàn bộ khoang miệng bắt đầu dại đi.
Vì không chia tay một cách tử tế à?
Phải rồi. Làm sao có thể kết thúc theo kiểu khó hiểu như thế được? Dù sao đi nữa thì tôi cũng là người đã nói lời yêu, ngay cả khi kết thúc, tôi cũng phải nói thẳng mặt cho rõ ràng.
Người đưa ra đề nghị chia tay là tôi, là tôi không cần hắn nữa. Điều này phải được làm cho minh bạch, không thể để lập lờ thế được.
“Bà sắp chết rồi mà vẫn nghĩ cho nó à.” Tôi kéo gấu áo khoác ra từng chút, đỡ Nghiêm Thiện Hoa dậy rồi nhạt nhẽo đáp, “Yên tâm đi, chỉ cần thừa kế được tất cả mọi thứ của nhà họ Tang thì tôi còn bám lấy hắn làm gì? Tôi cũng đâu có…tình cảm sâu nặng gì với hắn.”
Nghiêm Thiện Hoa tạm thời được tôi trấn an lại đôi chút, bà ta run rẩy đứng dậy, hỏi: “Thật ư?”
Tôi không rõ bà ta đang hỏi điều gì, hỏi tôi sẽ không bao giờ dính líu đến Kỷ Thần Phong nữa, hay, hỏi có thật là tôi không thực sự thích hắn không.
Thôi, chẳng quan trọng. Đằng nào cũng giống nhau cả.
Tôi dìu Nghiêm Thiện Hoa về giường, vén gọn lại mái tóc khô xơ như cỏ của bà ta rồi lấy khăn giấy lau đi những giọt nước mắt trên mặt bà.
“Thật.” Tôi dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Tôi sẽ không trả thù nó nữa.”
Bà ta yên tâm lại, có lẽ vì đã mệt vì khóc, tiêu hao một lượng nhỏ năng lượng, nên chỉ chốc lát sau đã lại chìm vào giấc ngủ.
Tôi vo viên tờ khăn giấy rồi ném vào thùng rác. Tôi kéo ghế gấp đa năng, ngồi lại trong phòng bệnh thêm gần nửa tiếng nữa, sau đó mới đứng dậy, đeo găng tay vào rồi bước ra khỏi phòng.
Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.
Tôi đẩy cửa phòng ra, đáng nhẽ nên sải chân rời đi luôn mà không cần để ý tới điều gì, nhưng ngay khi khóe mắt lia tới bóng người đang tựa bên cạnh cửa, tôi bỗng sững sờ, chết trân tại chỗ.
Phải mất đến mấy giây sau, tôi mới hoàn được hồn về, tôi ôm tâm lý may mắn, nhìn về phía Kỷ Thần Phong không biết đã đứng đó từ bao giờ.
Giống như hôm giao thừa, hắn đút hai tay vào túi áo phao, lặng lẽ đứng dựa vào tường, chờ cho tôi phát hiện ra mới đưa mắt nhìn sang.
Bóng đen mờ ảo vụt qua trước mắt khiến tôi loạng choạng lùi giật một bước ra sau. Nếu ánh mắt hắn dành cho tôi trong ngày giao thừa là một cơn mưa đầu thu se lạnh nhưng hẵng còn hơi ấm, thì giờ đây, ánh mắt ấy đã trở thành chỏm băng kiên cố nhất, chí mạng nhất trên dòng sông băng, chỉ còn lại cái lạnh tê tái.
Mọi sự may mắn đã biến mất không còn tăm hơi trong ánh mắt khi hắn nhìn tôi.
Hắn nghe thấy rồi.
Cuộc nói chuyện ban nãy giữa tôi và Nghiêm Thiện Hoa đã bị hắn nghe thấy cả rồi.
Tôi tiêu đời rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT