Ngoài trời lạnh cóng, chỉ mới chín giờ mà trên đường đã thưa thớt bóng xe. Theo lẽ thường, hôm nay là ngày lễ để người người quây quần sum họp bên gia đình, là ngày mà cho dù có chuyện quan trọng phát sinh cũng sẽ được khuyên rằng “thôi cứ để qua Tết rồi tính”.

Nhưng Kỷ Thần Phong lại không hành xử theo lẽ thường, nhè đúng ngày này mà khăng khăng đòi phanh phui mọi chuyện.

Tôi có nhận được thư hay không quan trọng đến thế à? Thời tiết hôm nay nắng đẹp lạ thường, ngày mai còn phải đưa chó con đi phẫu thuật, hơn nữa đó cũng có phải thư từ mật báo vừa đọc xong là phải đốt liền tay đâu, đọc ngay lúc đó hay sau này mới đọc thì khác gì nhau nào?

Vả lại, chuyện giấu thư của Kỷ Thần Phong và giả danh tôi để gửi những tấm thiệp hồi âm nhằm đánh lừa hắn đều do một mình Nghiêm Thiện Hoa tự biên tự diễn. Sau khi biết chuyện, tôi chỉ chọn cách để Kỷ Thần Phong tiếp tục hiểu lầm, cũng như không lên tiếng phủ nhận thôi. Cùng lắm xem như đồng phạm, sao bây giờ lại đổ hết lỗi lầm lên đầu tôi vậy?

“Bởi vì không phải em tự viết nên em mới chưa một lần nhắc tới. Đáng nhẽ tôi phải sớm nhận ra rồi mới phải, với tính cách của em thì làm sao có thể gửi những thứ như thiệp chúc mừng được?” Kỷ Thần Phong đờ đẫn nhìn mớ thiệp vương vãi đầy trên đất, câu cuối cùng thốt ra như đang tự lẩm bẩm một mình.

Chỉ khi sự thật được phơi bày trước mắt, ta mới bất giác hồi tưởng lại, hoá ra manh mối đã sớm xuất hiện từ lâu, chỉ do ta đã vô tình hay hữu ý mà bỏ qua nó mà thôi. Đây hẳn là tâm trạng lúc này của Kỷ Thần Phong. Rốt cuộc, hắn đã chẳng thể tiếp tục viện cớ để tự thuyết phục bản thân về vô số điều kỳ lạ không thể giải thích được trong mối quan hệ của chúng tôi.

“Đúng là tôi không gửi những tấm thiệp đó, nhưng không phải tôi cố ý muốn lừa cậu đâu…” Tôi cúi xuống nhặt tấm thiệp chúc Tết Trung thu lên rồi đọc lướt qua nội dung trong đó — “Bóng trăng chung khắp mọi nhà. Tình thu riêng có mặn mà ai chăng.”

(*) Hai câu cuối trong bài thơ “Thập ngũ dạ vọng nguyệt” (Đêm rằm trông trăng) của tác giả Vương Kiến.

Phiên âm:

Trung đình địa bạch thụ thê nha,

Lãnh lộ vô thanh thấp quế hoa.

Kim dạ nguyệt minh nhân tận vọng,

Bất tri thu tư lạc thùy gia?

Dịch thơ:

Ðầy cây quạ đỗ đêm rằm

Đìu hiu đất trắng đằm đằm sương hoa

Bóng trăng chung khắp mọi nhà

Tình thu riêng có mặn mà ai chăng.

Chữ viết không tồi, chẳng biết Nghiêm Thiện Hoa tìm ai viết hộ mà nét bút tự do khoáng đạt, không hề rập khuôn, thoạt nhìn còn khá giống với nét chữ của tôi.

“Ban đầu tôi cũng không biết đến sự tồn tại của mấy bức thư đó. Chắc cô nghĩ rằng tôi sẽ không hồi âm thư của cậu nên mới không gửi cho tôi, mãi tận sau này khi cậu nhắc đến tôi mới vỡ lẽ. Mà lúc đó cậu lại hết lòng tin người viết là tôi nên tôi thật sự không biết phải giải thích thế nào. Tôi sợ rằng sau khi biết được sự thật, cậu sẽ không thích tôi nữa, tôi lại càng sợ cậu trách cô, ảnh hưởng đến tình cảm của hai mẹ con…”

Ngoại trừ nguyên nhân sự việc đã được nói khác đi hòng lấp liếm sự thực thì tất cả những gì tôi vừa nói đều là thật cả, tôi không cho rằng đó là sai lầm tày trời không thể tha thứ.

Thư và thiệp, hai đạo cụ này chỉ ảnh hưởng đến việc hắn dành cho tôi nhiều hay ít cảm tình, còn kết quả thì không thay đổi. Cuối cùng, hắn vẫn sẽ không thể cưỡng lại sự cám dỗ của tôi mà từng bước rơi vào cạm bẫy, sẽ vì tôi mà thần hồn điên đảo.

Điều này đã được định trước ngay từ giây phút đầu tiên hắn trông thấy tôi. Tôi là đấng cứu tinh đã ban cho hắn một cuộc sống mới, giúp hắn thoát khỏi những u ám cuộc đời; tôi là tia nắng đầu tiên hắn nhìn thấy khi tỉnh dậy giữa cơn khốn cùng; cũng là trụ cột tinh thần tiếp sức cho hắn lấy lại ý chí để vươn lên trong học tập và cuộc sống.

Nếu như hắn là một con chim, vậy thì theo cốt truyện, tôi chính là chú chim non của hắn. Yêu tôi là bản năng, là bản tính, là định mệnh mà hắn không thể cưỡng lại được. Nếu đã như vậy, sao lại phải chăm chăm để ý vào những hành động che giấu nhỏ nhặt chẳng thấm vào đâu của tôi?

“Ý em là tất cả những thứ này đều là chuyện vặt vãnh chẳng đáng để nhắc đến chứ gì.”

Dường như Kỷ Thần Phong có khả năng đọc được suy nghĩ, chỉ nói một câu mà đã đánh trúng tim đen của tôi.

Tôi rùng mình, vội phủ nhận theo bản năng: “Không…”

“Vậy thế nào mới là chuyện lớn? Phải dối gạt nhau đến mức nào em mới thấy đó là chuyện lớn?” Kỷ Thần Phong cau mày, dứt khoát ngắt lời tôi.

Sâu thẳm trong lòng như có một cái hố đen ngòm đang dần há miệng, nó nuốt chửng hết thảy những kiên nhẫn mà tôi đã dày công tích lũy.

Phải sống như quân cờ của gia tộc và đính hôn với một người phụ nữ mà mình chẳng hề quen biết, tất cả những thứ này là điều mà bản thân tôi mong muốn sao? Từ lúc tôi bước chân vào nhà, à không, từ lúc ban ngày đến giờ, tôi đã luôn dỗ dành hắn và nhận mọi phần sai về phía mình. Vậy mà chỉ vì không đáp ứng được cái kì vọng viển vông là cùng hắn bỏ trốn khỏi lễ đường mà giờ tôi biến thành một thằng khốn nạn tội ác tày đình sao?

Men say nóng rực xộc thẳng lên đỉnh đầu, hắn làm tôi hơi cáu rồi đấy.

“Thế còn cậu thì sao? Nếu chuyện tôi giấu cậu bị bảo là dối gạt, thì những chuyện cậu đang giấu giếm tôi phải gọi là gì? Chuyện cậu đi ăn tối cùng bạn trai cũ rồi còn mời gã về nhà ấy, cậu cũng đâu nói tiếng nào với tôi? Hành động của cậu có khác gì tôi không?”

Kỷ Thần Phong sững sờ, lộ ra vẻ lúng túng như gà mắc tóc.

“Tôi…”

Mãi mới phản đòn được nên càng nói tôi càng chẳng nể nang ai: “À, vẫn khác nhau chứ nhỉ. Tôi và Cố Dĩnh trong sạch rõ ràng, còn cậu và Chu Cập Vũ thì chưa chắc đâu. Bây giờ cậu soi mói lỗi lầm của tôi như thế, sao hả, muốn nối lại tình xưa à?”

Tôi xé toạc tấm thiệp trên tay rồi thả xuống đất trước mặt Kỷ Thần Phong.

“Anh ta vứt bỏ cậu, thay tên đổi họ rồi một mình hưởng thụ những tháng ngày ăn sung mặc sướng. Còn tôi, tôi đã cứu rỗi cậu, giúp cậu nghe lại được âm thanh, cho cậu hy vọng, vậy mà cậu vẫn tơ tưởng đến anh ta.” Như một con rắn bị giẫm phải đuôi, trong cơn tam bành, tôi bắt đầu phun nọc độc vào mọi thứ xung quanh mà mình có thể tấn công, “Cậu ti tiện nó vừa thôi!”

Những lời nói thiếu suy nghĩ của tôi khiến mặt mày Kỷ Thần Phong bợt bạt hẳn đi, bờ mi hắn run rẩy, trông như vừa bị tôi tàn nhẫn đâm cho một nhát.

“Em nghĩ vậy thật sao?” Hắn khẽ hỏi.

Sau khi trút hết toàn bộ ác ý, đâu phải tôi không thấy hối hận vì đã quá nặng lời, nhưng bây giờ có muốn rút lại thì cũng đã muộn.

Song, đôi lứa yêu nhau mà nảy sinh cãi vã vốn là chuyện thường ngày ở huyện. Tôi có chuyện giấu giếm thì hắn cũng có điểm lọc lừa, nếu đôi bên đều có lỗi lầm thì xem như hòa nhau rồi nhỉ?

“Trước mắt chúng ta cứ cho nhau thời gian vài ngày để bình tĩnh lại đi, tạm thời đừng liên lạc nữa.” Tôi khoác lại áo vest rồi xoay người rời đi mà chẳng buồn đoái hoài đến Kỷ Thần Phong.

Bây giờ hắn hẵng còn tức giận nên khó mà dỗ nổi, đợi dăm ba hôm nữa cho nguôi rồi tôi lại ngọt nhạt vài câu là được.

Tôi mang giày vào rồi bước ra khỏi cửa, mãi đến khi đi đến bậc cầu thang vẫn chẳng nghe thấy tiếng Kỷ Thần Phong đuổi theo sau.Tôi ngoảnh lại nhìn, thấy cánh cửa sắt màu xanh lam ấy vẫn đang giữ nguyên trạng như lúc mình bỏ đi, nó mở toang hoang, khiến ánh đèn vàng le lói bên trong chiếu hắt ra ngoài. Dường như người trong nhà không sợ lạnh, hoặc có lẽ đã không còn lòng dạ nào mà bận tâm đến ấm lạnh.

Tôi mím môi, vịn vào lan can lạnh buốt rồi rảo bước xuống bậc thang, quay trở về trong xe.

“Giờ mình đi đâu đây cậu?” Có lẽ vì thấy mặt mày tôi quá u ám nên giọng điệu của Đường Tất An vô cùng dè dặt.

Tôi thắt dây an toàn rồi nói cho nó địa chỉ căn hộ mình đang thuê.

Vì sợ hai con mèo bị rét nên hệ thống sưởi trong nhà được bật 24/24, tôi mới về cũng không thấy lạnh.

Tôi mệt mỏi cởi áo khoác, tháo bung cà vạt rồi gieo phịch người xuống ghế sofa.

Hai con mèo con nghe thấy tiếng động thì lân la phóng đến, chúng cọ tới cọ lui vào chân tôi, con mèo nhỏ lông trắng còn nhảy hẳn lên ghế sofa rồi rúc đầu vào lòng bàn tay tôi, phát ra tiếng ngáy rù rì nũng nịu.

Bình thường, nếu tâm trạng thoải mái thì tôi còn chơi được với bọn nó một chốc, nhưng hôm nay tôi thực sự chẳng có hứng chút nào.

Tôi ngả mình xuống ghế, cuộn tròn người để có thể nằm vừa trên chiếc sofa chẳng rộng rãi là bao.

Rõ ràng đang rất mệt mỏi nhưng tôi lại chẳng mảy may buồn ngủ chút nào. Từng lời mà Kỷ Thần Phong đã nói với tôi hôm nay, mỗi một ánh mắt, mỗi một biểu cảm cứ lũ lượt hiện lên trong tâm trí, đau đáu mãi không thôi.

Hố đen trong lòng càng thêm bành trướng, nó cắn nuốt hết nhẫn nại và cũng ăn sạch sức sống nơi tôi.

Trong không khí như còn vương vít chút mùi hương của Kỷ Thần Phong, để rồi mỗi nhịp thở lại là một lần khắc sâu hình ảnh về hắn trong tâm tưởng.

Tôi nằm trong trạng thái vô hồn không biết đã bao lâu, đến khi chợt nghe tiếng pháo nổ đì đùng ngoài cửa sổ mới uể oải mở mắt ra rồi chậm rãi ngồi dậy, vừa lúc trông thấy ​​một chùm pháo hoa màu vàng rực rỡ nở bung ngoài cửa sổ.

Đã mười hai giờ rồi.

Di động đã bắt đầu rung lên không ngừng, vô số tin nhắn chúc mừng năm mới được gửi đến từ những người thân quen và cả người không quen, duy chỉ có Kỷ Thần Phong là vẫn im lìm. Lịch sử trò chuyện cuối cùng của chúng tôi vẫn dừng lại ở ngày hôm qua.

“Chúc mừng năm mới.” Tôi đưa tay gãi con mèo con lông trắng đang lim dim ngủ trên lưng ghế sô pha rồi khẽ nói, đoạn đứng dậy đi vào bếp rót cho mình một cốc nước.

Tôi lục ngăn kéo để tìm mấy viên thuốc ngủ đã bị bỏ quên từ lâu, sau đó nuốt liên tiếp ba viên rồi quay lại cuộn mình trên ghế.

Về giường ngủ tất nhiên sẽ thoải mái hơn, nhưng hiện tại tôi không muốn làm như vậy, nếu phải đưa ra lý do, thì có lẽ… vì mùi hương của Kỷ Thần Phong ở nơi đó quá đỗi nồng đượm.

Thuốc ngủ có hiệu quả rõ rệt, chưa đến mười phút, đầu óc vốn còn đang ngổn ngang trăm mối bỗng dần thư thái, nó hóa thành một mớ bông mềm mại, hoàn toàn không còn sức chống cự mà phát ra tín hiệu “buồn ngủ”.

Đôi mắt dần khép lại, tôi chìm dần vào giấc ngủ mơ màng do thuốc ngủ mang đến.

Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.

Những ngày sau đó, tôi nghỉ lễ ở nhà chứ không đi đâu cả. Đói thì gọi đồ ăn bên ngoài, chán thì trêu mèo, xem phim, đến đêm mà không ngủ được thì cứ nốc liền hai viên thuốc.

Từ hôm ấy đến giờ, Kỷ Thần Phong chưa hề liên lạc với tôi. Mặc dù Chu Cập Vũ là một thằng chó má nhưng những lý thuyết gã dạy tôi chưa sai bao giờ. Dựa theo kinh nghiệm lần trước, tôi quyết định sẽ đợi trong bảy ngày. Sau bảy ngày, nếu Kỷ Thần Phong không đến tìm tôi thì tôi đành đi tìm hắn vậy.

Tôi xem trận cãi vã này như một cuộc đọ sức mới, tôi muốn Kỷ Thần Phong phải cúi đầu khuất phục mà cun cút đến tìm mình như lần trước. Nhưng chờ đến ngày thứ năm, Kỷ Thần Phong chưa đến nhưng một người ngoài mong đợi đã tới đã tìm tôi.

“Sếp ạ, chúc sếp năm mới vui vẻ.” A Dao đứng trước cửa nhà tôi với mái tóc đuôi ngựa buộc thấp, kính gọng đen che nửa khuôn mặt, quần jean, giày thể thao và áo khoác dạ màu xanh quân đội, bất cứ ai nhìn qua cũng sẽ nghĩ rằng cô nàng chỉ là một sinh viên đại học bình thường.

“Cô không đi theo Kỷ Thần Phong mà lại đến đây làm gì?” Tôi đứng chặn ở cửa, không cho cô ấy vào.

Cô nàng kéo chiếc máy ảnh DSLR đang đeo trên vai xuống rồi giơ nó lên trước mặt tôi, thở dài, “Chắc sếp lại chưa đọc mấy bản báo cáo em gửi chứ gì? Em gọi mãi mà sếp không nghe máy nên em mới phải đến tận đây. Cũng tiện thể mang vài thứ đến cho sếp xem luôn.”

Cho tôi xem vài thứ?

“Đâu nào?” Tôi bán tín bán nghi bước sang một bên cho cô ấy đi vào.

Vừa bước vào nhà cô nàng đã cởi ngay khăn quàng cổ ra, lúc nhìn thấy hai chú mèo con đang ngủ cùng nhau trên ghế sô pha thì cười toe toét rồi xáp đến làm quen: “Ôi chao, có hai cục cưng nằm ở đây nè, đáng yêu quá đi.”

Cô nàng vuốt ve hai chú mèo con một cách vội vàng, sau đó nâng chiếc máy ảnh DSLR của mình lên, bấm vài nút rồi đưa sang cho tôi.

Tôi nhận lấy máy ảnh, thấy trên màn hình là một đoạn video dài hai phút, tôi liếc A Dao với vẻ khó hiểu nhưng cô nàng vẫn chẳng nói năng gì mà chỉ ra hiệu bảo tôi mau xem.

Tôi nhấn nút play rồi ngồi xuống ghế sofa. Đoạn video này hẳn là do A Dao quay, thoạt đầu, ống kính hướng vào kính chắn gió ở phía trước xe, nhưng một lúc sau thì tiêu cự lấy nét bỗng lúc mờ lúc rõ như đang điều chỉnh thông số.

“Một tuần trước giao thừa, em túc trực ở gần nhà Kỷ Thần Phong như thường lệ. Lúc em đang uống trà sữa thì láng máng nghe thấy tiếng ai từ ngoài xe vọng vào…”

Cùng với lời thuyết minh của A Dao, ống kính đột ngột chuyển hướng rồi nhắm thẳng ra ngoài cửa sổ của ghế lái phụ. Qua lớp kính mờ, tiêu điểm dần tập trung vào bậc thang dài.

“Em ngó ra ngoài thì thấy đúng là Kỷ Thần Phong đang hớt hải cõng Nghiêm Thiện Hoa chạy xuống…”

Trời đang đổ tuyết, Kỷ Thần Phong thậm chí còn không mặc áo khoác ngoài, trên người hắn chỉ có độc mỗi chiếc áo len màu đen mỏng tang, hắn cõng Nghiêm Thiện Hoa dường như đã mất đi ý thức, quầy quả bước xuống những bậc cầu thang dốc đứng.

Bậc thang quá trơn trượt mà trên lưng lại cõng thêm một người nên hắn đi đứng vô cùng khó khăn, chỉ nhìn thôi đã thấy hãi rồi.

Ngay lúc này, cửa kính xe vốn dùng để ngăn cách ống kính và Kỷ Thần Phong từ từ được hạ xuống, A Dao phóng to tiêu cự.

Chưa bao giờ tôi thấy Kỷ Thần Phong hoảng hốt đến vậy, thậm chí trong mắt hắn còn lộ ra vài phần bất lực.

“Mẹ ơi, đừng ngủ… Con xin mẹ, mẹ đừng ngủ mà…”

Nghiêm Thiện Hoa yếu ớt gục đầu trên vai hắn, không có bất kỳ phản ứng nào. Kỷ Thần Phong đang lo lắng gọi mẹ thì bất ngờ sảy chân, loạng choạng mất thăng bằng.

“Á!!” Trong video, A Dao không kìm được mà thốt lên, cảnh quay rung lắc dữ dội khiến tim tôi như vọt lên tận họng.

Kỷ Thần Phong nghiêng người ngã xuống bậc cầu thang, trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc ấy, hắn vẫn không quên dùng một tay để bảo vệ Nghiêm Thiện Hoa đang ở phía sau. Nhưng theo cách này, toàn bộ trọng lượng cơ thể hắn đều dồn vào cánh tay phải đang chống trên mặt đất.

Trong khoảnh khắc đó, trái tim tôi nẩy lên nặng nề như thể vừa bị thứ gì nện cho một cú. Cảm giác này chỉ từng xuất hiện khi tôi xem phim kinh dị. Khi những âm thanh rùng rợn được chèn vào bầu không khí hồi hộp căng thẳng thì trái tim sẽ sợ hãi mà đập mạnh liên hồi. Nhưng lần này, cường độ tim đập dữ dội hơn bao giờ hết, nó đập như thể đã dốc hết toàn lực, khiến tôi cảm nhận được một cơn đau âm ỉ, dai dẳng mà thít chặt nơi lồng ngực.

Video vẫn đang phát. Kỷ Thần Phong ngã ngồi dưới bậc cầu thang, hắn giữ nguyên tư thế đó một lúc lâu mà không nhúc nhích di chuyển gì.

“Đệt!” Tiếng chửi thề của A Dao vang lên từ trong video, cô nàng bỏ lại chiếc máy ảnh DSLR rồi xuống xe, hình ảnh cuối cùng dừng lại ở gương mặt “cắt không còn giọt máu” vì đau đớn của Kỷ Thần Phong.

Hóa ra, tay hắn bị thương thế này sao…

“Cũng may là anh ta chỉ trượt chân chứ không phải bước hụt, bằng không thì té kiểu như thế, không chết cũng thành què.” Nghĩ lại A Dao vẫn thấy sợ, cô nói, “Tuy chỉ là người theo dõi anh ta nhưng làm sao mà em có thể thấy chết mà không cứu được, bởi vậy em đành xuống giúp đỡ một phen. Nghiêm Thiện Hoa được con trai che chắn kĩ càng nên không bị sao cả, nhưng tay của Kỷ Thần Phong lại bị thương khá nặng. Lát sau thì xe cấp cứu đến, em nhìn họ lên xe rồi mới đi.”

Tôi tua lại video và nhấn nút phát: “Nghiêm Thiện Hoa sao thế? Không phải đang uống thuốc để kiểm soát bệnh hay sao?”

Chiếu theo thời gian video này được quay, cuốc điện thoại đầu tiên mà Kỷ Thần Phong gọi cho tôi vào ngày hôm đó chính là lúc hắn đang ngồi trên xe cấp cứu.

Khi đó, hẳn là hắn đang cố gắng tìm kiếm sự giúp đỡ từ tôi. Giống như những lần trước, hắn mang theo hy vọng đến tìm tôi giúp đỡ, với lòng mỏi mong rằng tôi sẽ luôn giúp đỡ hắn tận tình.

Thế nhưng lần này tôi lại bỏ lỡ cuộc gọi của hắn.

Hắn đã tự xoay sở thế nào với cánh tay bị thương như vậy? Ngón tay tôi lần theo bóng dáng của Kỷ Thần Phong trên màn hình. Nếu lúc ấy không liên lạc được với tôi thì cớ gì về sau hắn vẫn không chịu nói cho tôi biết chứ? Chẳng nhẽ chỉ vì ba lần không nghe máy mà hắn không muốn nhờ tôi đỡ đần nữa hay sao?

“Tình hình cụ thể ra sao em cũng không rõ, có vẻ là bệnh tình đã chuyển xấu, mà cả…” A Dao nói với vẻ xót thương, “Bà ấy hiện đang điều trị trong khoa chăm sóc giảm nhẹ của bệnh viện, sợ rằng chẳng sống được thêm mấy tháng đâu.”

6/6/2022

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play