“Cậu làm tôi thấy khó hiểu quá, cậu dành ra bao nhiêu tâm sức như thế, tôi còn tưởng ít nhất cậu phải… thích cậu ấy chứ.” Khóe miệng Chu Cập Vũ co rút, không cười tiếp được nữa.

Thích Kỷ Thần Phong ư? Luồng suy nghĩ len lỏi và lan tràn trong não bộ tôi như những xúc tu, chỉ mới vừa cố gắng chạm vào ý tưởng mới mẻ ấy thôi, tôi đã bị dòng điện bất thường mà nó bắn ra làm cho co rúm lại, tôi sinh lòng chán ghét, không bao giờ muốn đến gần nó nữa.

Sao tôi có thể đem lòng thích một gã đàn ông cho được?

“Đó chỉ là ham muốn chinh phục của đàn ông mà thôi, không thể nói là thích được. Giống như…” Tôi tìm một phép ẩn dụ thích hợp để miêu tả chính xác hơn về mối quan hệ giữa mình với Kỷ Thần Phong, “Môn thể thao leo núi giúp con người được thỏa mãn với khát khao khám phá và chinh phục thiên nhiên, nhưng chẳng ai lại lấy núi về làm vợ cả.” Tất nhiên vẫn phải kết hôn cùng phụ nữ chứ.

“Cậu ấy không nghi ngờ gì về cậu ư?” Chu Cập Vũ hỏi.

“Nghi ngờ? Không. Vì tôi đã giúp đỡ cho cậu ta rất nhiều nên có thể nói rằng cậu ta cực kỳ tín nhiệm tôi, nếu bực tức thì chỉ cần tùy ý dỗ dành vài câu là được, tôi có nói vô lý đến mức nào thì cậu ta vẫn sẽ tin thôi.”

“Xem ra… Cậu ấy đã hoàn toàn rơi vào cái bẫy của cậu.”

Bây giờ, Kỷ Thần Phong đang ngồi trong căn phòng chờ nằm cách đây hơn mười mấy mét, chúng tôi chỉ bị ngăn cách với nhau bởi vài bức tường mà thôi. Ở khoảng cách này, việc trình bày chi tiết cho người khác nghe về chuyện hắn đã say đắm tôi thế nào, ỷ lại vào tôi ra sao, tuyên bố chủ quyền của mình với hắn khiến tôi cảm thấy thỏa mãn một cách lạ thường.

“May mà có sự dạy bảo của bác sĩ Chu.” Tôi nở nụ cười tự mãn.

Vì Chu Cập Vũ không được khỏe nên chúng tôi chỉ trò chuyện với nhau hơn mười phút, sau khi kê thuốc ngủ và thuốc an thần, buổi điều trị hôm nay được kết thúc sớm trước thời gian.

Cũng hay, Kỷ Thần Phong sẽ không phải chờ quá lâu. Hiếm lắm mới có một ngày cuối tuần thế này, lát đi ăn gì nhỉ? Món Pháp, món Nhật, hay là lẩu?

Hay về khách sạn ăn, tranh thủ lúc đồng hồ của cô bé Lọ Lem còn chưa điểm mười hai giờ thì có thể làm thêm việc gì đó khác…

“Nhà tâm lý học nổi tiếng Carl Jung mô tả tâm hồn được hình thành từ ba cấu phần khác nhau.” Khi tôi mặc áo khoác lên và chuẩn bị rời đi, từ đằng sau lưng, giọng nói của Chu Cập Vũ chợt vang lên như một bóng ma yếu ớt, “Tầng trên cùng là bản ngã, bao gồm ký ức và cảm xúc; tầng dưới cùng là vô thức tập thể, có thể hiểu là bản năng khắc sâu trong gen; tầng giữa được gọi là vô thức cá nhân, thường là biểu hiện của những phức cảm.”

“Phức cảm được định hình từ sự thiếu hụt của những ký ức bị chôn sâu hoặc từ những nỗi đau, chẳng hạn như chủ nghĩa hoàn hảo, mặc cảm thấp kém, phức cảm Electra, và… hội chứng anh hùng.”

Tôi chỉnh lại cổ áo sau, nhìn Chu Cập Vũ với ánh mắt khó hiểu: “Sao cơ?”

“Cậu còn nhớ không? Lần trước tôi kể rằng, tôi từng vứt bỏ người yêu của mình vào nhiều năm về trước.” Anh ta ngồi sau bàn làm việc, thần sắc chật vật, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.

“Còn, có vấn đề gì à?”

“Vứt bỏ, cũng là để chạy trốn. Không lâu sau khi ở bên nhau, tôi bắt đầu cảm thấy áp lực. Nhiều khi em ấy không coi tôi là người yêu, tôi giống như… một tác phẩm điêu khắc mà em chiêm ngưỡng hơn. Em ấy tôn thờ tôi, tìm thấy sự bình yên trong tâm hồn ở nơi tôi. Tôi là ‘anh hùng’ của em ấy. Mọi tình cảm mà em ấy dành cho tôi đều được xây dựng dựa trên sự giúp đỡ mà tôi dành cho em.” Anh ta từng bước dẫn dắt tôi vào đề, “Nhưng thật ra tôi không phải người như vậy. Tôi không vị tha, cũng không dũng cảm, càng không biết lo lắng suy nghĩ cho mọi người. Ngày nào tôi cũng đeo lên mặt nạ anh hùng, cải trang bản thân thành một người khác, suốt ngày chỉ sợ bị em ấy phát hiện ra bộ mặt thật nằm phía sau chiếc mặt nạ… Cuộc sống như vậy quá mệt mỏi nên tôi đã tháo chạy.”

Cho rằng anh ta đang nhắc nhở mình phải đeo chiếc mặt nạ thật chặt chứ đừng để bị Kỷ Thần Phong phát hiện, tôi khịt mũi coi khinh, đưa ra lời nhận xét bén nhọn về hành vi trốn chạy trong quá khứ của người kia.

“Không ngờ trước kia anh lại là một kẻ hèn nhát.”

Phát hiện thì sao nào? Chỉ cần tôi hoàn toàn thuần phục được hắn, thì cho dù một ngày nào đó có vô tình để lộ ra bộ mặt thật của bản thân, lúc ấy, hắn cũng đã trở thành dây tơ hồng vàng ỷ lại vào tôi rồi, chẳng lẽ hắn còn có thể rời bỏ tôi hay sao?

Nếu rời bỏ tôi rồi, hắn sẽ đi đâu được đây?

“Quả thật tôi là một kẻ hèn nhát.” Chu Cập Vũ dựa vào lưng ghế, anh ta nở một nụ cười xấu xí gượng gạo, nói, “Tôi hy vọng chiếc mặt nạ của cậu sẽ không bao giờ bị rơi xuống.”

Hôm nay Chu Cập Vũ cư xử thật kì lạ, anh ta ăn nhầm thứ gì rồi à?

Tuy thấy câu nói của anh ta có phần khuất tất, nhưng tôi cũng chẳng buồn để tâm, chỉ vặn tay nắm cửa rồi bước ra ngoài.

Vì không thể ở lại khách sạn của nhà họ Trịnh được nữa, ngay sang ngày hôm sau, tôi liền tìm đến phòng môi giới cho thuê nhà đất, xem đến chiều thì ký hợp đồng thuê luôn căn hộ chung cư mới toanh nằm gần thành Ruồi. Vì vị trí địa lý không thuận lợi, nên tiền thuê nhà một tháng thậm chí còn không bằng một phần mười số tiền tôi trả cho khách sạn.

Không phải Kỷ Thần Phong chưa từng hỏi vì sao tôi lại không quay về nơi ở trước đây. Tôi chỉ trả lời rằng chỗ đó nằm cách xa nhà hắn quá, đi lại bất tiện, mà tôi lại muốn ở gần hắn hơn, nghe xong, hắn không hỏi thêm câu nào nữa.

Tuy ở hơi xa so với trung tâm thành phố, sáng nào đi làm cũng thấy bực tức với cảnh tắc đường diễn ra trên cầu vượt; nhưng chỉ cần mở cửa nhà ra, trông thấy cơm canh nóng hổi được sắp sẵn trên bàn, bóng hình Kỷ Thần Phong đang bận rộn trong phòng bếp, mọi thứ trong nhà được lau dọn sạch bong không vương một chút bụi và được đặt ở vị trí mà tôi quen thuộc nhất, ngay trong khoảnh khắc ấy, mọi tâm trạng cáu gắt bắt đầu nảy sinh khi bước ra khỏi nhà vào buổi sáng sẽ tan biến ngay lập tức. Hơn nữa, không biết là nhờ có chế độ ăn uống cân bằng, hay là do cách làm việc và nghỉ ngơi có giờ giấc, mà ngay đến vấn đề mất ngủ đã làm tôi đau đầu suốt nhiều năm cũng được cải thiện hơn. Trước đây, tôi phải uống hai viên thuốc ngủ mới đi ngủ được, nhưng lại cũng rất dễ tỉnh giấc vào giữa đêm, nhưng bây giờ, chỉ cần uống một viên thôi là tôi có thể ngủ một mạch đến tận sáng.

Ngoại trừ những lúc đến ăn tối ở nhà họ Cố, hay những lúc đưa Cố Dĩnh và Tang Chính Bạch đi ăn, về cơ bản, cuộc sống của tôi đã bước vào giai đoạn xưa nay tôi chưa từng có, giai đoạn mà tôi cảm thấy thư thái về tất cả mọi mặt.

Thư thái tới nỗi ngay cả đến Đường Tất An cũng phải lấy làm ngạc nhiên vì gần đây tôi bắt đầu trở nên dễ tính như biến thành một con người khác.

“Cậu à, cậu đúng là ‘người gặp chuyện vui, tinh thần sảng khoái’ đấy, trông khí sắc tươi tắn ra hẳn, yêu vào có khác cậu nhỉ.”

Đường Tất An hơi khom người, nó đứng bên cạnh, đặt đống tài liệu trên tay xuống chỗ bàn trước mặt tôi. Ký xong một bản, tôi sẽ đẩy xấp giấy sang một bên rồi ký vào tập văn bản tiếp theo mà nó đưa, trông như hoạt động trong dây chuyền lắp ráp, giúp tăng hiệu quả công việc.

“Mẹ mày sai mày đến dò la chuyện đời tư của anh à?”

Đường Tất An cứng họng, một lát sau mới oan ức trả lời: “Không, dạo này mẹ em không quản lý em. Cậu đừng đề phòng em như thế, em trung thành tuyệt đối với cậu mà, em sẽ không làm hại cậu đâu.”

Nó không trung thành với tôi, nó trung thành với “thiếu gia nhà họ Tang”, một ngày kia khi tôi không còn là Tang Niệm, nó sẽ không còn kiên trinh với tôi nữa.

Ngòi bút vẽ ra một đường vòng cung đen trên mặt giấy, tôi chững lại, kiểm tra văn kiện thêm một lần rồi cầm lên hỏi Đường Tất An: “Tại sao lại không có chữ ký của Bành Phàm?”

Bành Phàm là Phó tổng giám đốc của Bộ phận xúc tiến đầu tư, trước khi tôi ngồi xuống vị trí này, anh ta là người có triển vọng đảm nhận chức vụ Tổng giám đốc nhất. Sinh viên xuất sắc top đầu của một trường đại học danh tiếng, có cả IQ lẫn EQ, biết cách đối nhân xử thế, đứng trước mặt tôi cũng coi như tỏ ra kính trọng.

Nếu là tên ngốc Trịnh Giải Nguyên kia, nhất định cậu ta sẽ đối xử với tên này như cấp dưới thân tín, ủy thác toàn bộ quyền hành cho gã mà không mảy may nghi ngờ, cuối cùng trở thành một tên giám đốc bù nhìn. Nghĩ bằng ngón chân thôi cũng hiểu, chắc chắn anh ta chỉ thể hiện sự kính cẩn khi đứng trước mặt tôi, chứ thật ra trong lòng chỉ mong tôi phạm sai lầm rồi bị Tang Chính Bạch điều chuyển sang bộ phận khác, hoặc quay về làm một thằng công tử vô dụng lười biếng.

Đường Tất An nhìn lướt qua tập tài liệu, nói: “Bành Phàm ra nước ngoài công tác nên giờ không có mặt công ty. Mà việc này lại gấp, nội trong hôm nay phải phê duyệt xong văn kiện.”

Đây là văn kiện phê chuẩn vị trí mặt bằng cho thuê. Địa điểm cửa hàng của các brand trong trung tâm thương mại là không cố định, nếu bán chạy thì sang năm sau sẽ lấy được chỗ đẹp, thường thì họ sẽ chọn cách thuyên chuyển cửa hàng đi nơi khác. Các trung tâm mua sắm tầm trung tìm kiếm các thương hiệu vào mở chi nhánh, còn với các khu trung tâm thương mại cao cấp, một khi xuất hiện mặt bằng trống, nó sẽ trở thành miếng bánh thơm ngon trong mắt các nhãn hiệu, họ sẽ nghĩ mọi biện pháp để giành lấy vị trí đó về mình.

Sau hàng chục năm phấn đấu, bắt đầu khởi nghiệp từ ngành kinh doanh thực phẩm, Tang Chính Bạch đã mở rộng, phát triển tập đoàn Chánh Nghị lên quy mô như hiện nay, không chỉ tham gia vào ngành thực phẩm, ngành bán lẻ, mà còn lấn sân sang cả ngành tài chính và kinh doanh bất động sản.

Ở thành phố Hồng, Chánh Nghị Plaza là mảng kinh doanh nòng cốt của nhà họ Tang, tọa lạc ngay giữa quận kinh doanh trung tâm của thành phố, khu trung tâm được định hình phát triển theo hướng tập trung chủ yếu vào các dòng sản phẩm high-end với sự có mặt của tất cả các thương hiệu hàng đầu trong và ngoài nước. Với những khu trung tâm mua sắm thế này, nội việc cho từng thương hiệu vào thuê mặt bằng thôi cũng đã được suy xét hết sức khắt khe, chứ chưa bàn gì đến việc phê chuẩn cho vị trí mặt tiền nằm ngay cạnh cầu thang cuốn dưới tầng một.

(*) Gốc CBD: Central business district.

“Mạt Nguyệt, thương hiệu này… có phải là thương hiệu thời trang nữ trong nước không?” Tôi có chút ấn tượng với tên thương hiệu được in trong văn kiện, trước kia, khi còn lông nhông ở Ngải Lệ Á, tôi đã từng tiếp xúc qua hãng thời trang này. Danh tiếng của họ khá tốt, hai năm trước vừa IPO thành công và gây được tiếng vang lớn trên Sở giao dịch chứng khoán Hồng Kông; xưa nay luôn gắn liền với hình ảnh của một hãng thời trang cao cấp, cộng thêm chiến lược marketing đúng đắn, nhất định sẽ không làm vị trí này bị ô danh.

“Có rất nhiều người tranh giành vị trí A1-12 này, có vẻ Mobis cũng đang nhắm đến.”

Mobis là một thương hiệu xu hướng mới nổi lên trong những năm gần đây, các mẫu đồ thiết kế của họ khá kỳ quặc nhưng lại rất được các tín đồ thời trang ưa chuộng, bất cứ con búp bê nào được đưa lên kệ cũng đều bị thổi giá lên đến con số hàng chục nghìn.

Kiểu thương hiệu này có lối vận hành giống như đang đầu cơ cổ phiếu, giờ đang trên đà nổi thì đắt khách là lẽ đương nhiên, nhưng nếu để qua giai đoạn hot hoặc xuất hiện tin tức tiêu cực thì nó sẽ mất giá ngay lập tức.

Tôi do dự một lát, cuối cùng vẫn hạ bút ký duyệt cho Mạt Nguyệt.

Tôi là Tổng giám đốc, tất nhiên tôi là người nắm quyền quyết định rồi. Dựa trên sự cân nhắc của tôi, không có gì đáng ngạc nhiên khi Mạt Nguyệt là ứng cử viên sáng giá hơn cho vị trí này.

Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.

Chỉ cần đứng ngoài cửa, tôi đã ngửi thấy mùi thơm của cơm tỏa ra từ trong nhà. Hôm nay Kỷ Thần Phong nấu món gì vậy nhỉ? Dạo này tôi thấy tay nghề nấu nướng của hắn ngày càng tiến bộ, đến mức giờ tôi chẳng còn ăn được đồ ăn ngoài hàng.

Không chờ thêm được nữa, tôi mở giật cửa ra, không khí ấm áp nương theo mùi thơm của thức ăn phả vào mặt. Hai chú mèo con một trắng, một vàng đang lăn lộn chơi đùa trên tấm thảm trải sàn trong phòng khách bỗng giật nảy mình trước hành động mở cửa đột ngột của tôi. Chúng co giò, bỏ chạy toán loạn như một phản xạ có điều kiện, cuối cùng, cả hai cùng tháo chạy vào trong chiếc lồng vận chuyển hàng không dành cho thú cưng đặt trong xó.

Tôi thay dép lê, cởi áo khoác, ném xuống sô pha rồi bước vào phòng bếp, sau đó ôm chặt lấy Kỷ Thần Phong đang nấu ăn từ phía sau; khi hắn quay đầu nhìn sang, tôi rướn mình, hôn lên môi hắn.

Nó giống như một lời chào hỏi, để báo cho hắn biết rằng tôi đã trở về nhà, nụ hôn này không kéo dài quá lâu. Kể từ lần chúng tôi hôn nhau dọc suốt từ ngoài phòng bếp cho đến vào tận phòng ngủ, khiến cho nồi thức ăn bị cháy khét lẹt và kích hoạt đầu báo khói, Kỷ Thần Phong đã trở nên kiềm chế hơn trong vấn đề này.

“Cậu đưa mèo về à?” Tôi tách môi ra nhưng vẫn vòng tay ôm lấy eo hắn.

“Ừ, tại cai sữa được rồi nên tôi đón về. Sau này tôi sẽ chăm sóc cho chúng, em không phải lo đâu.” Hắn đặt sự chú ý vào lại món canh sườn heo mà mình đang nấu, “Em đi rửa tay rồi ra ăn cơm.”

Tôi thơm chóc một cái lên má hắn rồi quay người vào phòng tắm rửa tay.

Đợi tôi cơm nước xong, Kỷ Thần Phong bưng chén bát đi rửa rồi pha thêm cho tôi một cốc trà thảo dược hỗ trợ tiêu hóa trước khi ra về.

“Vậy tôi về trước đây.” Hắn cầm chiếc áo khoác vắt trên ghế sô pha lên, sau đó chào tạm biệt tôi.

“À này, mai bố muốn tôi đi ăn cơm cùng ông ấy, cậu không cần chuẩn bị bữa tối đâu…” Tôi ngừng trêu chòng hai bé mèo con bằng cần câu mèo, nhìn về phía hắn mà dặn dò.

Kỷ Thần Phong không trả lời ngay mà chỉ say sưa dán mắt vào chiếc áo khoác tôi vứt trên ghế.

Thích đến thế cơ à? Có phải lại muốn đưa lên mũi ngửi không? Bó tay rồi đấy, hắn không phải là loại người sẽ thu thập khăn giấy đã qua sử dụng của tôi rồi nhấm nháp dư vị của nó mỗi ngày đâu nhỉ?

“… Ừm, tôi biết rồi.” Kỷ Thần Phong xốc lại tinh thần, hắn mặc áo khoác lên người rồi bước ra cửa.

Tôi quay đi, đùa tiếp với hai con mèo nhỏ như thể không có chuyện gì xảy ra, kết quả thấy hắn tính ra về luôn thật, tôi đành bỏ ngang chuyện đang làm, lẳng cây cần câu mèo đi rồi bước nhanh ra cửa. Ngay lúc Kỷ Thần Phong vừa hé cửa, tôi liền quàng tay ôm choàng qua cổ hắn, hỏi với vẻ bất mãn: “Bác sĩ Kỷ, có phải cậu quên gì rồi không?”

Hắn ôm eo tôi, ngơ ngác, vẻ nghi hoặc mờ nhạt hiện lên trong đôi mắt.

Thấy hắn không nhớ gì thật, khóe môi tôi hơi trễ xuống, tôi buông cổ hắn ra, nén lại cảm giác mích lòng, tính quay về trêu hai con mèo kia tiếp.

Cái cảm giác khi mà chỉ có mỗi bản thân mình nhớ còn đối phương thì không thèm coi trọng đúng thật là khó chịu. Có biết thân biết phận không đấy? Kể cả không đi guốc trong bụng người ta đi chăng nữa, tôi đã gợi ý đến mức đấy rồi, sao hắn vẫn chẳng tinh ra chút vậy?

Tôi giận dỗi quay ngoắt người đi, nhưng khi vừa bước được một bước, Kỷ Thần Phong đã nắm lấy cổ tay tôi từ phía sau.

Hắn phì cười, không giải thích mà chỉ dùng hành động để chứng minh cho việc mình không thực sự quên. Hắn kéo tôi vào lòng, cúi đầu rồi hôn chính xác lên môi tôi, trao cho tôi một nụ hôn tạm biệt.

Phải thế chứ. Tôi nhắm mắt lại, vòng tay ôm qua cổ Kỷ Thần Phong. Về nhà phải chào hỏi, khi đi cũng vậy…

“Nghe nói cậu dành vị trí A1-12 cho Mạt Nguyệt?” Bành Phàm gõ cửa phòng, nhưng anh ta không đợi tôi trả lời đã đẩy cửa, xông vào phòng làm việc của tôi.

Tôi dừng bút, ngả người ra sau lưng ghế, hỏi anh ta có thắc mắc gì.

“Làm sao mà một nhãn hàng thời trang nữ trong nước lại có thể nổi tiếng được bằng thương hiệu quốc tế? Tôi đã đồng ý với Mobis là dành vị trí đó cho họ từ lâu rồi.” Bành Phàm xé bỏ lớp ngụy trang mà anh ta đã trưng ra trước mặt tôi trong suốt nhiều ngày, cả khẩu khí lẫn biểu cảm đều không còn tỏ ra lễ độ, cung kính.

“Vậy thì sao?” Tôi nghịch cây bút máy trong tay, lơ đễnh hỏi: “Đã ký hợp đồng giấy trắng mực đen chưa?”

Bị tôi chặn họng, mặt mày Bành Phàm trở nên xanh mét, phải mất một lúc lâu sau, anh ta mới gằn giọng trả lời một cách khó khăn: “…Chưa.”

“Chưa thì không sao. Ra ngoài đi, lần sau vào nhớ gõ cửa.”

“Nhưng chẳng phải chúng ta cũng chưa ký hợp đồng với Mạt Nguyệt sao? Về khoản giá thuê lẫn chiết khấu, chắc chắn Mobis sẽ chi mạnh tay hơn so với Mạt Nguyệt. Hơn nữa họ còn có thể thu hút thêm một lượng lớn khách hàng trẻ đến với trung tâm thương mại của chúng ta, đó là nguồn lợi nhuận mới đấy!” Anh ta đập hai tay xuống bàn tôi, giọng điệu không giấu được vẻ lo lắng, “Mạt Nguyệt chỉ là một hãng thời trang nữ nội địa không mấy tiếng tăm, ra thị trường quốc tế có ai biết đến tên họ? Mobis nổi tiếng hơn họ gấp trăm lần.”

“Mobis mang đến nguồn lợi nhuận mới hay là lũ đầu cơ mới?” Nếu anh ta đã trở mặt thì tôi cũng chẳng khách khí nữa, “Trong một khu trung tâm thương mại cao cấp như này, tôi không muốn ngày nào khách hàng cũng phải chứng kiến cảnh đám đông đầu cơ đứng cãi cọ ầm ĩ vì xếp hàng, tôi cũng không muốn họ đứng chắn chỗ, ảnh hưởng tới việc đi lại của các khách hàng khác.”

Dường như Bành Phàm cảm thấy quá khó khăn để giao tiếp được với tôi: “Cậu, cậu đúng là làm loạn!”

“Tôi là cấp trên của anh, tôi đã quyết định xong rồi thì anh đừng hòng chõ mõm xen vô.”

“Vậy chúng ta cùng đi gặp ngài Tang, nhờ ông ấy phân xử xem ai mới là người đúng đi.” Anh ta vỗ mạnh cái nữa nữa xuống bàn tôi.

“Anh tưởng đây là trò đánh nhau của bọn con nít à? Không vật lại thì nhờ giáo viên đứng ra đòi công bằng?” Tôi nhoài người ra trước, không chớp mắt mà nâng cây bút trong tay lên rồi găm thật mạnh xuống.

Bành Phàm rụt phắt tay lại theo bản năng, anh ta nhìn chằm chằm vào phần đầu bút nhọn cắm trên mặt bàn với vẻ mặt kinh hãi, lắp bắp mất một lúc: “Cậu, cậu…”

“Lần sau không phải đâm xuống bàn đâu.” Tôi hất cằm về phía cửa, kiêu ngạo ra lệnh, “Get out, anh có thể đi khiếu nại với bố tôi.”

Cơn tức của Bành Phàm không phải nhẹ, anh ta nắm chặt cổ tay mình, sau đó rời khỏi văn phòng của tôi với gương mặt cau có.

Tối nay phải đi ăn cùng Tang Chính Bạch, tôi có linh cảm rằng điều này sẽ làm ảnh hưởng đến cảm giác thèm ăn của mình, suy cho cùng thì lần nào cũng thế hết. Tôi tưởng mình sẽ bị cho lên thớt vì chuyện của Bành Phàm, nào ngờ lại chẳng phải như vậy.

Không những không tức giận với việc tôi giữ vững lập trường, quyết nhường lại vị trí đắc địa nhất cho Mạt Nguyệt, Tang Chính Bạch còn khen tôi là có đầu óc biết tư duy, làm rất tốt.

“Tuy nhiên, con vẫn cần phải trau dồi, cải thiện kỹ năng lãnh đạo của mình, cư xử nóng nảy lỗ mãng quá.” Tang Chính Bạch nói, “Nói thì được, nhưng tuyệt đối không được động tay động chân, nghe rõ chưa?”

Không bị mắng mỏ đã là tốt lắm rồi, cũng không thể đòi hỏi quá nhiều từ ông ta được.

“Con hiểu rồi.” Tôi vui vẻ đồng thuận.

Không khí hài hòa hiếm có của một bữa ăn sắp kết thúc một cách hoàn hảo. Tang Chính Bạch lấy khăn lau miệng, rồi cẩn thận chà sạch qua các kẽ ngón tay, sau đó, ông ta lấy ra một chiếc hộp nhung đỏ từ túi áo vest phía trong, đưa cho Đường Chiếu Nguyệt đứng bên cạnh.

Ngay khi trông thấy chiếc hộp kia, tim tôi liền đập đánh thịch một cái, trong lòng dấy lên cảm giác bất ổn.

“Con và Cố Dĩnh cũng yêu nhau được một thời gian rồi…”

Đường Chiếu Nguyệt chậm rãi đi tới, đưa chiếc hộp nhỏ cho tôi từ phía đầu bàn bên kia. Tôi nín thở, mở nắp hộp ra xem thử, quả thật bên trong có hai chiếc nhẫn bạc.

“Đây là cặp nhẫn mà bố với mẹ con từng đeo khi đính hôn, đã đến lúc con phải bàn bạc với Cố Dĩnh về lễ đính hôn rồi.”

Tôi ngẩng đầu, nhìn về phía Tang Chính Bạch đang nói chuyện, đầu óc rối bời vì không ngờ chuyện này lại đến sớm như vậy.

“Chúng con mới chỉ hẹn hò được vài lần, tính gộp thời gian ở bên nhau lại thậm chí còn chưa đủ hai mươi tư giờ.”

Tang Chính Bạch không hề bị lay chuyển: “Đằng nào con cũng kết hôn cùng con bé, đính hôn sớm hay muộn thì có khác gì nhau đâu? Nhà họ Cố vốn bài ngoại, người ngoài khó mà tiếp cận được vào mạng lưới quan hệ của họ, tạo dựng quan hệ khăng khít từ sớm thì mới tiếp cận được nhanh với các nguồn lực bên ấy.”

Dọc từ trái tim đến cổ họng tôi như bị đá chẹt cứng lại, nặng trịch mà đớn đau. Tôi thực sự nên cảm thấy vui mừng vì ông ta không nói ra điều này ngay khi vừa đến đây, nếu không, e rằng tôi sẽ chẳng nuốt nổi một miếng thức ăn nào trong bữa cơm của ngày hôm nay mất.

Trải qua hàng mấy chục năm gian truân thử thách, trên mặt nhẫn đã xuất hiện nhiều vết xước, tuy đã xỉn màu từ lâu nhưng tôi vẫn thấy nó gai mắt một cách lạ kì, đến độ chỉ liếc thoáng qua một cái thôi mà dây thần kinh đã run lên từng chập đau đớn.

Giọng nói của Tang Chính Bạch vẫn tiếp tục vang lên: “Phát triển Tập đoàn Chánh Nghị thành một doanh nghiệp toàn cầu cũng là tâm nguyện của mẹ con, con đã hứa là sẽ không để bố thất vọng.”

Rõ ràng chỉ là âm thanh, nhưng dường như chúng đang đông lại thành một thực thể, chùng đổ ập xuống người tôi như một ngọn núi khổng lồ, dồn ép cho tôi không thở nổi, ngay đến chuyện muốn rời mắt ra khỏi cặp nhẫn cũng không làm được.

Phải, tôi không thể làm ông ta thất vọng thêm nữa.

Tôi là Tang Niệm, là con trai của Tang Chính Bạch, đây mới chính là cách cuộc sống của tôi vận hành. Kết hôn với một người phụ nữ cùng tầng lớp rồi sinh con đẻ cái, kế thừa gia nghiệp, kết bạn với những người quyền cao chức trọng, sống xa hoa, tiêu pha phung phí qua ngày. Đây mới là cuộc sống của tôi, là cuộc sống mà Tang Niệm nên sống./ là cuộc sống thuộc về Tang Niệm.

Đã vậy, sao tôi còn phải chần chừ làm gì?

Tôi đóng nắp lại đánh “bộp” một tiếng, riết chặt chiếc hộp trong tay.

Lòng bàn tay đau âm ỉ vì bị phần góc sắc bén đâm vào, tôi cụp mặt xuống, trầm giọng trả lời: “Thưa bố, con hiểu rồi.”

16/5/2022

__

Ngày xưa chê lắm mà giờ nghiện hôn, nghiện ôm người ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play