Tôi cố tình đánh đổ cà phê khi đi ngang qua bàn ăn. Chất lỏng màu nâu sẫm lập tức tạo thành các vết ố gai mắt loang lổ trên tấm thảm trắng, nếu không có chất tẩy chuyên dụng thì sẽ rất khó giặt sạch.

Vừa nghe thấy tiếng động, hai người đang rơi vào tình huống bế tắc kỳ lạ ngoài cửa liền quay ra nhìn, trước khi họ kịp lên tiếng, tôi đã vội kêu Kỷ Thần Phong, ngượng ngùng nói với hắn: “Bác sĩ Kỷ, cậu có thể liên lạc với nhân viên dọn phòng giúp tôi được không? Chỉ cần bảo với họ rằng tôi vô tình đánh đổ cà phê là được.”

Kỷ Thần Phong nhìn Trịnh Giải Nguyên đang đứng ở ngưỡng cửa rồi lại nhìn tôi, có lẽ hắn đã nhận ra việc tôi muốn đẩy hắn đi nên chỉ gật đầu rồi bước vào phòng ngủ.

“Quần áo.” Hắn dừng lại trước mặt tôi, khẽ khàng nhắc nhở.

Nhìn xuống tấm áo choàng tắm đang mặc, tôi chợt nhận ra chỉ cần kéo nhẹ dây một cái là mình sẽ bị “lộ hàng”.

Tôi thắt chặt dây buộc, nhanh chóng chỉnh trang lại áo choàng tắm, đến khi làm xong mọi thứ thì Kỷ Thần Phong, người vốn đang đứng chắn trước mặt tôi mới tiếp tục cất bước về phòng. Sau khi vào, hắn còn thuận tay khép cửa lại.

Nhìn chằm chặp vào cánh cửa đang đóng kín, tôi mím môi, sốc lại tinh thần, sau đó quay người, bắt đầu đối phó với đống rắc rối lớn ở cửa.

“Chuyện gì vậy? Chẳng phải cậu ta là cái chàng đẹp mã ở quán ăn hồi trước mình từng đến à?” Trịnh Giải Nguyên nhấp nhổm nhìn về phía phòng ngủ, nếu tôi không đứng chắn, có lẽ cậu ta đã vọt thẳng vào mà lôi Kỷ Thần Phong ra để nhìn cho rõ.

“Cậu ấy đấy.”

Tôi giải thích với Trịnh Giải Nguyên rằng do trước đây Đường Tất An không chăm sóc tốt cho Tiểu Thảo, suýt hại nó chết nhăn răng,nên dựa trên tinh thần trách nhiệm của chủ nuôi, tôi quyết định tìm một chuyên gia về chăm sóc cho nó. Đúng lúc nhà Kỷ Thần Phong đang gặp chút chuyện, hắn lại nghỉ việc ở bệnh viện thú y nên đang rất túng tiền, tôi “tiện tay làm phúc”, thuê luôn hắn về làm bác sĩ thú y riêng cho mình.

Nghe xong, Trịnh Giải Nguyên cau mày, trông như thể cậu ta đang nghiền ngẫm điều gì.

Tôi nóng ruột đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

“Không ngờ… Ông lại đối xử với con rùa kia tốt như thế.” Trịnh Giải Nguyên giãn mày, “Hồi trước ông đưa nó đi khám tôi đã ngạc nhiên lắm rồi, giờ ông còn tìm hẳn bác sĩ thú y chuyên môn về chăm sóc cho nó nữa, đỉnh thật.”

Tin rồi.

Tôi thấy lòng mình nhẹ nhõm đi hẳn, thầm thở phào một hơi, trong khi đang vui mừng, tôi cũng phải nhìn Trịnh Giải Nguyên bằng một cặp mắt khác. Tin sái cổ vào lời biện hộ về bác sĩ thú y riêng cơ đấy, quả thật tôi chẳng biết mình nên đánh giá cậu là ngây thơ hay đần độn nữa, bảo sao đến Lư Tuế cậu ta cũng gọi em xưng anh cho được, căn bản là cậu ta sẽ chẳng nghi ngờ về bất cứ điều gì mà người khác nói, cách suy nghĩ vẫn chỉ dừng lại ở mức đơn giản giống bọn trẻ con.

“Không chỉ rùa, mà còn thêm hai con mèo nữa…”

Nhân cơ hội này, tôi giải thích cho cậu ta nghe về lý do tại sao lần trước mình lại vô cớ lỡ hẹn dù đã đồng ý tham gia bữa tiệc.

Trịnh Giải Nguyên gật đầu rồi liếc về phía phòng ngủ, cậu ta hạ thấp giọng xuống, rù rì: “Nếu đang thiếu tiền thì bảo dì ông ký hợp đồng cùng cậu ta với mức giá cực thấp đi, mua bán có hời đấy.”

Lại nữa. Sao ai cũng thích hối Kỷ Thần Phong đi làm người mẫu thế? Bị cậu ta bắt gặp đã là sai lầm rồi, sao tôi có thể để Kỷ Thần Phong đi quay quảng cáo rồi phơi mặt ra trước cả tá người được? Tôi làm hắn bị mất việc là để khóa chặt hắn bên người cơ mà.

“Bàn sau đi.” Tôi lấp liếm cho qua, chuyển sang chủ đề khác, “Ông làm gì mà đến tìm tôi sớm thế?”

“À, tại tôi nghe bố tôi kể chuyện về ông ấy mà, phấn khởi quá nên chạy đến đây. Nhóc con, có bạn gái mà không báo cho tôi một tiếng, tôi thấy bố tôi bảo ông quen con gái nhà họ Cố ớ ớ…”

Tôi đẩy Trịnh Giả Nguyên vào tường, bịt mồm cậu ta lại như một phản xạ có điều kiện, không cho phép cậu ta nói tiếp.

Trái tim vừa mới thả lỏng không lâu đã lại giật thót lên, tần số tim gần như kéo dài thành một đường thẳng. Tôi không có thời gian để giải thích cho Trịnh Giải Nguyên, cũng chưa rõ mình cần giải thích thế nào, tôi chỉ biết rằng mình phải ngăn cậu ta lại, không thể để cậu ta nhắc đến chuyện Cố Dĩnh trong phạm vi có mặt Kỷ Thần Phong được.

“Ưm ưm?” Trịnh Giải Nguyên vùng vẫy, vỗ liên tục vào cổ tay tôi, ra hiệu tôi buông lỏng tay ra.

Quay đầu nhìn về phía phòng ngủ, thấy cửa vẫn đang đóng chặt, tôi mới gục đôi vai căng thẳng của mình xuống như thể vừa kiệt sức.

Tôi nhìn thẳng vào mắt Trịnh Giải Nguyên, không dám thả lực tay, nhẹ giọng nói: “Coi như tôi xin ông, ông đừng nói gì hết, đừng nói một từ nào cả.”

Trịnh Giải Nguyên quen tôi từ nhỏ nên cũng biết rõ tính tôi. Trước giờ chỉ có người khác cầu xin tôi, chứ đã làm gì có chuyện tôi nhờ vả người nào? Nghe thấy từ “xin” được thốt ra từ miệng tôi, động tác của Trịnh Giải Nguyên hơi chững lại, nét mặt toát lên vẻ ngỡ ngàng.

“Khi nào rảnh tôi sẽ giải thích cho cậu.” Tôi không có đủ thời gian để nghĩ ra một lời giải thích hợp lý.

Mặc dù không hiểu nhưng Trịnh Giải Nguyên vẫn giơ tay ra dấu “ok” với tôi.

Tôi thả tay ra, do tâm trạng căng thẳng thái quá, cộng với việc dùng lực quá mạnh nên ngón tay tôi cứ run lên bần bật, trông không khác nào một người bị mắc bệnh Parkinson.

Lúng túng đến vậy ư…

Chỉ vì sợ bị Kỷ Thần Phong phát hiện ra chuyện bạn gái giả mà tôi… rơi vào tình trạng khốn đốn như thế này. Không đúng, điều này thật vô lý. Sao tôi lại sợ hắn được chứ? Tôi mới chính là người kiểm soát và thuần phục hắn. Cặp kè với phụ nữ thì sao nào? Chẳng lẽ cái thứ dây tơ hồng vàng sống hoàn toàn phụ thuộc vào tôi lại không thể bao dung cho thứ chuyện cỏn con này?

“Suýt nữa thì tưởng ông làm gãy răng tôi rồi.” Trịnh Giải Nguyên đưa lưỡi liếm qua liếm lại chỗ răng cửa, vừa xóa má vừa nói.

“Lát nữa tôi phải ra ngoài có việc rồi, ông về trước đi.” Đến là tổn thọ vì phải ứng phó với cậu ta, tôi dứt khoát ra lệnh đuổi khách.

Trịnh Giải Nguyên sững sờ: “Ơ?”

“Có việc gì sau này hẵng nói, giờ về đi.”

Mặc dù đã quen với cái tính sáng nắng chiều mưa của tôi, nhưng Trịnh Giải Nguyên vẫn cảm thấy hơi khó hiểu.

“Thế… thế tôi về đây, ông nhớ gọi cho tôi đấy.”

“Ừ, biết rồi.” Tôi đồng ý một cách qua loa rồi đẩy cậu ta ra cửa.

Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.

Cậu ta vừa đi một cái là tôi đã cuống cuồng bước một mạch đến trước cửa phòng ngủ, tôi áp tai lên ván cửa, định thám thính động tĩnh của Kỷ Thần Phong.

Đương nhiên là không nghe thấy gì cả.

Tôi rón rén đẩy cửa vào, lúc này, tấm rèm chắn sáng vốn được kéo kín khi đi ngủ đã được mở tung ra, nắng ùa vào trong phòng, khiến cho mọi thứ đang rúc vào trong bóng tối không còn chỗ che thân.

Kỷ Thần Phong ngồi ở đầu giường, hai tay đưa ra trước một cách tự nhiên, cho đến khi tôi bước đến gần, hắn vẫn cứ loay hoay nghịch ngợm mãi vật gì đó trong tay.

“Bác sĩ Kỷ?” Tôi gọi mà hắn vẫn chẳng ừ hử phản ứng, cứ lăm lăm nhìn vào thứ nằm trên tay, tôi thấy hơi lo nên thử đổi cách xưng hô, “… Thần Phong ơi?”

Vẫn chẳng có phản hồi.

Chờ đến khi cả hai chỉ còn cách nhau khoảng một mét, hắn mới quay đầu lại nhìn tôi như thể giờ mới nhận ra có thêm một người khác trong phòng.

“Cậu…” Nhờ vậy, cuối cùng tôi cũng hiểu được lý do vì sao mà hồi nãy hắn lại không đáp lại tiếng gọi của tôi — Hắn tháo ốc tai điện tử ra rồi.

“Trò chuyện xong chưa?” Kỷ Thần Phong đeo ốc tai điện tử lên rồi đứng dậy, bước về phía tôi.

“Tháo ra làm gì?” Tôi hỏi, tầm mắt di chuyển từ thiết bị màu đen đã được đeo chắc chắn sang khuôn mặt anh tuấn của người kia.

Kỷ Thần Phong hờ hững nói: “Nếu muốn tôi nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người thì em đã không đẩy tôi đi.”

Trái tim như bị bắn trúng bởi thứ mũi tên dài không rõ lai lịch bay giữa hư không, vì xảy ra quá bất ngờ nên não bộ không phản ứng kịp, dẫn đến việc bỏ lỡ thời điểm phòng thủ tốt nhất. Mà trong những cuộc đối thoại như thế này, nếu chúng ta không bắt nhịp ngay được, thì cho dù sau này có cố gắng cứu vãn đến mấy, người ta vẫn sẽ nghĩ mình đang giấu giếm âm mưu trong lòng.

“Thật ra tôi…” Tôi nhìn đi nơi khác, né tránh ánh mắt để hắn nhận ra đầu mối, “Ba năm trước, suýt nữa tôi đã lỡ tay giết người. Lúc đó tôi uống nhiều rượu, đầu óc không còn tỉnh táo, bị đối phương khiêu khích nên mất kiềm chế. Tuy mọi việc đã được giải quyết êm thấm, nhưng kể từ đó, tôi bị mất ngủ trầm trọng.”

Tôi quay người, đi về phía tủ ngăn kéo trong góc. Tôi kéo ngăn tủ trên cùng ra, bên trong đựng khá nhiều loại thuốc, một trong số đó là thuốc an thần chống lo âu do Chu Cập Vũ kê đơn, tên thường gọi là thuốc ngủ.

Ngày xưa, cho dù để lấy được danh hiệu “Ngôi sao học đường”, tôi cũng chẳng phải vắt căng óc như thế này.

Tôi cầm lọ thuốc lên, xoay người bước về chỗ Kỷ Thần Phong rồi đưa cho hắn: “Cái người vừa đến kia là bạn của tôi, cậu ta tên là Trịnh Giải Nguyên, vụ việc ba năm trước… xảy ra ngay tại tiệc sinh nhật của cậu ta. Gần đây, gã đàn ông bị tôi đánh kia đã trở về, lúc nào Trịnh Giải Nguyên cũng lo tôi sẽ bị đối phương trả thù, đó là lí do vì sao mà hôm nay cậu ta lại đến đây.”

Kỷ Thần Phong nhận lấy lọ thuốc rồi cẩn thận kiểm tra hướng dẫn sử dụng: “Em uống suốt đấy à?”

“Khi nào mất ngủ mới uống.” Tôi chụm hai tay lại, nắm trùm qua tay hắn cùng lọ thuốc, nói: “Tôi đẩy cậu ra là vì tôi sợ Trịnh Giải Nguyên làm lộ mọi chuyện, khiến cho cậu lo lắng. Nếu cậu không tin thì tôi có thể gọi cậu ta đến đây cho cậu đối chất.”

“Không cần đâu, tôi tin em.”

Dĩ nhiên Kỷ Thần Phong không thể yêu cầu tôi gọi Trịnh Giải Nguyên quay lại, tôi cũng dám chắc rằng hắn sẽ không làm như vậy.

Tôi vuốt ve hai má Kỷ Thần Phong, nhìn hắn bằng ánh mắt trìu mến: “Cậu yên tâm, sau này tôi sẽ không giấu cậu chuyện gì nữa.”

Nói dối thành quen nên cứ dửng dưng như không, nếu bị lộ thì nghĩ cách khác.

Bầu không khí ban đầu đã quay trở lại, theo đà phát triển này, cho dù cả hai không cùng lên giường thì cũng hôn nhau rồi tâm sự tỉ tê một chỗ. Thế nhưng không ngờ, hôm nay Kỷ Thần Phong lại gác bỏ “bộ môn vận động” mà hắn yêu da diết để quan tâm đến sức khỏe của tôi, thái độ khác thường như uống nhầm thuốc.

“Em đi khám bác sĩ chưa?” Hắn hỏi tôi.

“Rồi.” Thấy hắn vẫn còn nghi ngờ, tôi chủ động đề nghị, “Đúng lúc chiều này có lịch hẹn tái khám, cậu đi cùng tôi nhé.”

Tuy không có nhiều buồng khám bệnh, nhưng trong phòng khám của Chu Cập Vũ lại có mấy gian phòng chờ. Tôi đoán chúng được xây dựng để đáp ứng nhu cầu riêng tư của khách hàng.

Tôi dẫn Kỷ Thần Phong vào một trong các phòng chờ, dúi một tờ tập san y học trên kệ tạp chí vào tay hắn và dặn: “Tôi sẽ ra nhanh thôi, cậu phải ngoan ngoãn chờ tôi đấy nhé, đừng có chạy nhảy lung tung, kẻo lại bị con sói lớn xấu xa nào bắt đi ăn thịt đấy, biết chưa.” Tôi beo nhẹ má Kỷ Thần Phong, “Mấy đứa nít nôi như cậu ấy à, nó chỉ cần ngoạm một cái là tèo luôn.”

Nét cười bất lực lóe lên trong đôi mắt của Kỷ Thần Phong, hắn đáp: “Biết rồi, tôi sẽ ngoan ngoãn chờ cậu, không chạy nhảy lung tun.”

Ngón tay vừa rời khỏi mặt Kỷ Thần Phong đã như bị hút trở về, tôi choàng tay ra sau gáy hắn, cúi người hôn lên môi đối phương.

Chỉ tại Trịnh Giải Nguyên đến sai thời điểm, không thì tôi đã chẳng cần kìm nén thế này rồi. Không thể ở lại khách sạn được nữa, tôi phải mau chóng tìm ra chỗ trú chân khác thôi. Tôi sẽ giấu hắn vào nơi mà không một ai có thể tìm thấy…

Dù sao cũng đang ở bên ngoài nên chúng tôi không thể làm ra hành động trâng tráo quá được, ngay khi thấy mình sắp mất kiểm soát, tôi buộc bản thân phải rút lui. Sau khi sửa sang lại vạt áo và lau nước bọt dính trên môi, tôi đưa mắt liếc xuống vị trí “trọng điểm” của Kỷ Thần Phong rồi cười ác ý: “Bác sĩ Kỷ, đang ở ngoài đấy nhé.”

Hắn lấy tạp chí che lại đũng quần mình, tuy không nói gì nhưng ánh mắt lại đang âm thầm lên án tôi. Ngoài việc thở gấp hơn bình thường một chút thì hắn vẫn giữ nguyên sắc mặt như thường lệ, căn bản không thể nhận ra hắn là người đang trải qua cảm giác vô cùng lúng túng. Nhưng tôi cá là gáy hắn đang nóng một cách kinh khủng.

Trước khi đi ra ngoài, tôi còn hạ rèm sáo kiểu Venice xuống cho Kỷ Thần Phong.

“Chắc phải ngồi mất nửa tiếng, nếu bác sĩ Kỷ không chờ được tôi thì cứ tự ‘chơi’ một mình đi nhé. Yên tâm, ở đây không có camera đâu.”

Không nhận được câu trả lời từ Kỷ Thần Phong, tôi khoái chí đẩy cửa bước ra rồi thong thả đi vào phòng khám bệnh.

Tôi thư thái gieo mình xuống ghế sô pha, đợi chừng năm phút đồng hồ mới thấy Chu Cập Vũ hốt hoảng chạy vào, tóc mái với thái dương ướt nhợt như vừa rửa mặt xong.

“Xin lỗi… Hôm nay tôi không được khỏe lắm.”

Mặt mày anh ta trắng bệch, đúng là trông không được ổn thật.

“Giữ gìn sức khỏe.” Tôi nhấp một hớp cà phê đậm đặc, không bận tâm đến anh ta nữa.

Chu Cập Vũ ngồi xuống bàn làm việc, anh ta lật qua lật lại bệnh án của tôi trong vòng hai phút như thể vừa sực phát hiện ra bước đột phá quan trọng về mặt tâm lý trong bệnh tình của tôi, sau đó bỏ qua mọi phiền nhiễu bên ngoài mà lao đầu vào công việc đến mức quên cả bản thân.

“Này.” Tôi đặt tách cà phê xuống. Tôi có thể chịu đựng được việc anh ta đến muộn, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi chấp nhận bỏ qua cho sự chểnh mảng của anh ta.

Chu Cập Vũ hoàn hồn sau tiếng gọi lạnh lùng của tôi, sắc mặt anh ta càng thêm xấu xí, không còn nhợt nhạt xanh xao nữa mà trở nên ảm đạm, xám xịt như một người đã chết.

Tôi không nhìn nổi: “Mệt quá thì đi bệnh viện…”

“Cậu và người kia sao rồi? Cậu ấy… Cậu ấy đã hoàn toàn say mê cậu rồi ư?” Chu Cập Vũ gạt bệnh án sang một bên, anh ta đan hai bàn tay lại vào nhau, để trước mặt, tuy nụ cười vẫn thường trực trên môi, nhưng những ngón tay đang ghì siết đã phản bội lại cảm xúc chân thật của anh ta — Anh ta đang chịu đựng một cách vất vả.

Chậc, cố gắng lên nhé, không được chết trước mặt tao đâu đấy, mày sẽ làm tiêu tùng tâm trạng tao mất.

“Tất nhiên.” Thầm oán trong lòng, tôi bắt chéo hai chân, trả lời bằng thứ giọng có thể làm thỏa mãn sự phù phiếm của đàn ông, “Từ thể xác đến trái tim, hắn đã hoàn toàn không thể rời xa tôi được nữa rồi. Giờ tôi mà muốn kết hôn cùng người khác thì hắn cũng chẳng dám hó hé gì đâu. Chẳng những không rời bỏ tôi, có khi hắn còn gào khóc, theo sát bên tôi để hầu hạ mà chẳng cần danh phận ấy chứ.”

16/5/2022

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play