Editor: chentranho

Sắp bước vào năm ba đại học, không ít môn học Giang Sơ Tinh đã đạt đủ số tín chỉ nên việc học dần dần thoải mái hơn.

Trong kỳ nghỉ hè hơn một tháng, Giang Sơ Tinh đã đến bệnh viện Minh Hải để phụ giúp, anh muốn tiếp xúc với ngành này càng sớm càng tốt, điều này sẽ tốt hơn cho việc học lẫn làm việc sau này của anh.

Ngay khi Giang Sơ Tinh ra khỏi phòng mổ anh đã nhận được lời mời call video WeChat từ Hạ Hoài.

Chấp nhận kết nối.

Vì Hạ Hoài đã ký hợp đồng với một công ty âm nhạc vào năm thứ hai nên em ấy đã phải quay lại Thâm Thành để thu âm một đĩa đơn vào ngày hôm trước.

Không có gì đáng ngạc nhiên khi cậu sẽ trở lại hôm nay, Giang Sơ Tinh đã luôn nghĩ về việc Hạ Hoài sẽ trở lại từ khi anh thức dậy vào buổi sáng.

Giang Sơ Tinh nhìn thấy khuôn mặt điển trai của Hạ Hoài qua màn hình. Hai ngày không gặp mà tựa như một tháng. Giang Sơ Tinh cũng cảm thấy chính mình cứ hơi làm ra vẻ sao sao ấy.

Hạ Hoài ở đầu bên kia video có lẽ là bởi vì hát nhiều mà giọng có chút khàn.

“Anh à, anh có nhớ em không?”

Trong mấy năm nay ở chung với nhau, giờ đây Giang Sơ Tinh cũng đã trở nên thẳng thắn hơn rất nhiều, anh không còn giấu giếm tình yêu của mình đối với Hạ Hoài nữa.

“Ừm, nhớ.”

Hạ Hoài rất hài lòng với câu trả lời này, đôi môi cậu liền nở nụ cười.

Cậu dùng ngón tay gõ gõ màn hình, ánh mắt si mê nhìn chằm chằm anh: “Anh à, anh mặc áo blouse trắng trông đẹp trai quá.”

Giang Sơ Tinh cúi đầu nhìn nhìn, cũng không cảm thấy có chỗ nào đặc biệt.

Anh nhìn thẳng Hạ Hoài, cười nhẹ nói: “Vậy anh cho em một cái nhé?”

Hạ Hoài: “Chỉ có mặc trên người anh mới đẹp trai nhất.”

Giang Sơ Tinh vừa định hỏi Hạ Hoài có cần anh đến đón không thì đã thấy người con trai ở đầu dây bên kia cất tiếng.

“Em có chuyện muốn nói với anh.” Hạ Hoài thu lại tươi cười.

Giang Sơ Tinh nhướng mày: “Xảy ra chuyện gì sao?”

Hạ Hoài thở dài: “Có lẽ đến ngày mai em mới về được, đĩa đơn ở đây còn chưa thu xong.”

Trái tim Giang Sơ Tinh chùng xuống, dù sao anh cũng đã mong chờ cả ngày nay nhưng kết quả là cậu lại không thể quay về.

Dù vậy anh cũng không bày tỏ sự thất vọng của mình ra ngoài mà chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Không sao đâu, chỉ là thêm một ngày nữa thôi mà, cũng không còn cách nào cả.”

“Chà.” Hạ Hoài: “Vậy thì ngày mai khả năng đến tối em mới về được.”

Lại mất cả một ngày nữa.

Trái tim Giang Sơ Tinh hơi hơi đau nhưng trên mặt vẫn cười cười: “Được, vậy anh đi đón em, vừa lúc ngày mai được nghỉ.”

“Được.” Hạ Hoài bình tĩnh nhìn Giang Sơ Tinh, bỗng nhiên nói: “Anh ơi, hai người chúng ta không gặp nhau đã nhiều ngày như vậy mà anh không bày tỏ một chút gì sao?

“Bày tỏ cái gì?” Giang Sơ Tinh vừa thấy biểu tình của cậu liền hiểu cậu có ý gì.

Hạ Hoài hơi hơi nghiêng người về phía trước, chạm nhẹ lên môi Giang Sơ Tinh trên màn hình nói: “Em muốn anh trai hôn em.”

Nghe vậy, hầu kết của Giang Sơ Tinh giật giật.

“Đừng nháo, đây là bệnh viện.” Giang Sơ Tinh nửa ngày mới nghẹn ra một câu như thế.

Hạ Hoài hạ mi: “Ca ca, anh một chút cũng không thương em.”

Giang Sơ Tinh cười: “Sao anh lại không thương em được chứ.”

Hạ Hoài liền được đà: “Thương thì hôn em một cái đi.”

Giang Sơ Tinh: “………”

Giang Sơ Tinh bất đắc dĩ, không biết nên nói gì.

Đôi khi Hạ Hoài tỏ ra khá chững chạc, nhưng mỗi khi chỉ có cả hai ở một mình Hạ Hoài lại trở nên cực kỳ ấu trĩ.

Nhìn vẻ mặt của anh, Hạ Hoài biết thừa anh sẽ đồng ý liền vươn tay điểm điểm lên môi mình: “Hôn ở đây này.”

Giang Sơ Tinh quay đầu nhìn nhìn, xác nhận bên này không có ai sau đó mới thò lại gần màn hình ở trên môi Hạ Hoài hôn một cái.

Giang Sơ Tinh da mặt mỏng bị Hạ Hoài kêu làm như vậy liền khiến bên tai và hai má của anh nhuộm đỏ.

“Em hài lòng chưa?” Giang Sơ Tinh sủng nịnh nhìn nhóc con hư hỏng nhà mình.

Hạ Hoài ánh mắt tối sầm lại, khóe môi cong lên có ý vị sâu xa, liếm liếm môi: “Ca ca, anh thật ngọt.”

Giang Sơ Tinh hơi nao nao khi thấy hành động của cậu.

Vô luận đã ở bên nhau bao lâu thì những lời nói và hành động vô tình của Hạ Hoài vẫn luôn khiến trái tim anh rung động.

Giang Sơ Tinh liếm liếm môi trong vô thức.

Thực sự rất ngọt.



Kỳ nghỉ hè sắp kết thúc Hạ Thừa Minh gọi Giang Sơ Tinh vào văn phòng: “Sơ Tinh, ngày mai con không cần phải tới đâu, nghỉ ngơi một ngày đi.”

Giang Sơ Tinh nghĩ đến ngày mai sẽ đi đón Hạ Hoài liền gật đầu: “Dạ, cám ơn chú Hạ.”

“Mà Sơ Tinh, chú muốn hỏi con một câu.” Hạ Thừa Minh vẻ mặt do dự.

Ông liếc nhìn Giang Sơ Tinh, cuối cùng vẫn hỏi: “Con và Hạ Hoài đã có tính toán gì chưa?”

Trong mấy năm bọn họ hẹn hò, người trong nhà chưa từng can thiệp qua, đây cũng là lần đầu tiên chú Hạ hỏi về chuyện của hai người họ.

“Chú và dì Lâm không phải là sốt ruột mà chỉ muốn hỏi về kế hoạch của tụi con thôi. Con đã nghĩ đến việc trở về Ninh Thành lập gia đình chưa, hay vẫn ở Thâm Thành?”

Giang Sơ Tinh bị ba chữ ” lập gia đình” làm cho ngẩn người.

Gia đình?

Anh và Hạ Hoài sao?

Từ khi ở bên Hạ Hoài, anh thật sự chưa từng có suy nghĩ sâu xa hơn đến vậy.

“Không sao, nếu hai đứa muốn ở lại Thâm Thành thì chú cùng dì cũng sẽ hỗ trợ.”

Giang Sơ Tinh châm chước nói: “Chú, cái này tụi con còn chưa suy nghĩ qua ạ.”

“Ừ đấy.” Hạ Thừa Minh nói: “Nhưng mà nếu có con rồi thì vẫn nên…”

Giang Sơ Tinh nghe đến đây thì trực tiếp bị sặc nước miếng.

“Khụ khụ khụ…”

Hạ Thừa Minh đưa cho anh một chai nước khoáng, ông nhận ra có vẻ mình đã nói hơi nhiều.

Giang Sơ Tinh gãi gãi thái dương: “… Thôi, chú Hạ cũng không còn sớm nữa, con về trước đây ạ.” Tới khi ra khỏi bệnh viện anh mới nhẹ nhàng thở ra.

Nhà và những đứa trẻ sao?

Giang Sơ Tinh ngẩng đầu nhìn về phía không trung, mơ hồ có thể nhìn thấy một vài ngôi sao.

Anh hơi nhếch môi cười.

Anh có thể đi hỏi Hạ Hoài một chút.

Nhưng lập tức Giang Sơ Tinh lại thu lại nụ cười.

Anh quên mất rằng Hạ Hoài đang không có ở nhà mà.

Giang Sơ Tinh hít sâu một hơi, chút hạnh phúc vừa rồi đã bị đánh tan thành từng mảnh.

Về đến nhà, Giang Sơ Tinh nhìn căn nhà trống không, không có người chào hỏi, cũng không có cái ôm ấm áp, một mảnh tối đen như mực.

Anh nỗ lực cười một cái, nhỏ giọng an ủi chính mình: “Không sao, lớn bằng ngần này rồi còn làm ra vẻ cái gì chứ.”

Đang bật đèn chỗ huyền quan thì Giang Sơ Tinh đột nhiên đá phải một cái gì đó.

Nhìn xuống thì thấy đó là một cuốn sách y học về tin tức tố mà anh đã không giành mua được trong suốt kỳ nghỉ hè.

Giang Sơ Tinh nhìn lên phòng khách tối om.

Tim anh đập thình thịch.

Sau đó, anh nhìn thấy chiếc áo blouse trắng treo trên ghế bàn ăn.

Giang Sơ Tinh thay giày bước tới. Áo blouse trắng còn mới, kiểu áo này không phải của bệnh viện Minh Hải nên hẳn không phải là anh mang về.

Giang Sơ Tinh càng ngày càng tin tưởng, độ cong của môi ngày càng cao, anh càng ngày càng khẩn trương.

Đột nhiên, một tiếng đàn ghi-ta vang lên.

Giang Sơ Tinh nhìn tới nơi phát ra âm thanh.

Anh cong môi.

Hạ Hoài đứng ở chân cầu thang cầm cây đàn, trong đôi mắt đào hoa chỉ có hình ảnh phản chiếu của Giang Sơ Tinh. Cậu từ từ hé môi hát bài hát quen thuộc với anh.

“Một ngôi sao, hai ngôi sao, ba ngôi sao

Vì sao có thể nói, viên đá sẽ nở hoa

Niên thiếu khinh cuồng

Anh ấy với cậu ấy

Ở cạnh bên nhau

Vượt thiên hà để nghênh đón ánh dương ban sớm

Bóp nát rải khắp cho anh,

Pháo hoa trong thế giới này

Vì sao nháy mắt với cậu, cậu cũng  nháy mắt với vì sao “

Hạ Hoài chậm rãi đi tới chỗ Giang Sơ Tinh. Thanh âm cuối cùng của dây đàn rơi xuống, Hạ Hoài vươn tay kéo má Giang Sơ Tinh tới gần.

Hai người nhìn nhau.

Sau mấy năm, Giang Sơ Tinh lại lần nữa có thể trực tiếp nhìn thấy Hạ Hoài hát bài ca đó. Trong lòng anh lúc này không thể diễn tả được tâm trạng ra sao, mũi cảm thấy nhức nhối vô cớ, vô thức đưa tay lên vòng lấy cổ Hạ Hoài.

“Không phải kêu ngày mai mới về sao?”

Ngón tay cái Hạ Hoài xoa nhẹ lên má anh, ánh mắt trìu mến như xoáy vào lòng anh.

“Bởi vì nhớ anh nên suốt đêm chạy về đấy.”

“Đúng rồi.” Hạ Hoài nói: “Em có thứ này muốn tặng anh.”

“Sao?”

Giang Sơ Tinh nhìn thấy Hạ Hoài lấy từ trong túi quần ra một cái hộp đen, đồng tử anh liền đông cứng lại.

Hạ Hoài mở hộp ra, bên trong là một chiếc đồng hồ đeo tay.

Giang Sơ Tinh híp mắt, một tia thất vọng lóe lên, anh còn tưởng rằng………

Hạ Hoài lấy đồng hồ đeo lên cho Giang Sơ Tinh.

Nó là một chiếc đồng hồ đơn giản và không khoa trương, rất phù hợp với Giang Sơ Tinh.

Hạ Hoài nhìn vẻ mặt anh không được vui lắm liền vươn tay tới nhéo nhéo khuôn mặt đó: “Sao thế? Anh không thích à?”

Giang Sơ Tinh xuất thần trong chốc lát mới chậm rãi chớp chớp mắt: “Không, anh thích mà.”

Hạ Hoài duỗi tay kéo áo khoác blouse trắng trên cánh tay Giang Sơ Tinh, nhẹ giọng hỏi: “Cái này cũng thích sao?”

Giang Sơ Tinh gật đầu:”Anh không kén chọn.”

Hạ Hoài hơi nhướng mắt, nắm cổ tay anh kéo anh vào lòng. Giang Sơ Tinh trực tiếp rơi vào trong lồng ngực ấm áp của cậu.

Sau đó, Giang Sơ Tinh cảm thấy bên lỗ tai mình như bị thổi khí, theo bản năng rụt người lại.

Giọng nói trầm thấp và từ tính của Hạ Hoài rơi vào tai anh: “Vậy anh trai ngoan có muốn thử một lần hay không.”

Giang Sơ Tinh ngốc một chút, nuốt nuốt nước miếng: “Bây giờ sao?”

Hạ Hoài đem áo blouse trắng trong tay trực tiếp mặc vào cho anh.

Hạ Hoài và Giang Sơ Tinh kéo ra một chút khoảng cách, từ từ cảm nhận sự kích thích này.

Thân hình Giang Sơ Tinh thon dài, khí chất thuần khiết và làn da trắng nõn cùng với áo blouse trắng mang theo một loại cảm giác vừa thuần khiết vừa cấm dục.

Ánh mắt Hạ Hoài trở nên sâu thẳm, lần nữa đem Giang Sơ Tinh ôm vào trong lòng. Cậu cắn vành tai anh, ngón tay không biết từ lúc nào đã khống chế được tuyến thể của Giang Sơ Tinh.

“Anh ơi, anh đẹp quá.”

Hơi thở thô nặng của người con trai phun lên đầu vai của Giang Sơ Tinh, tin tức tố Alpha lượn lờ lưu lại trên tuyến thể của Omega.

Thật muốn đem anh nuốt vào bụng.

“Sơ Tinh……”

“Ừm?”

Tóc Hạ Hoài xẹt qua da cổ Giang Sơ Tinh có chút ngứa ngáy.

“Ca ca……”

Giang Sơ Tinh bị cậu gọi hoài chọc cười: “Sao cơ?”

“Sơ Tinh.” Hạ Hoài ngẩng đầu khỏi cổ anh đối diện nhìn anh, đôi mắt đen nhánh như đang trào dâng cảm xúc kích động.

Cậu cúi người cắn lên môi Giang Sơ Tinh, biểu tình chuyên chú mà nghiêm túc: “Anh có muốn hoàn toàn trở thành gia đình của em không, được không?”

Từ gia đình hoàn toàn chạm đến trái tim của Giang Sơ Tinh.

Từ khi bắt đầu hiểu chuyện anh đã luôn mơ mộng nếu bản thân có một gia đình thì sẽ như thế nào.

Nhất định sẽ rất hạnh phúc, vui vẻ và mãn nguyện lắm.

Hốc mắt Giang Sơ Tinh có chút nóng lên, đưa tay xoa xoa đầu Hạ Hoài: “Không phải còn hơi sớm sao?”

Vừa dứt lời, Hạ Hoài liền cúi đầu hung hăng ngậm lấy môi Giang Sơ Tinh, hàm hồ nói: “Nhưng em muốn cùng anh trai mà.”

Giang Sơ Tinh đầu tiên là ngơ ngẩn sau đó móc lấy cổ Hạ Hoài đáp lại cậu, từ trong cổ họng phát ra những tiếng ưm ưm trầm thấp.



Hạ Hoài ôm Giang Sơ Tinh đặt trên bàn ăn.

Giang Sơ Tinh hơi thở hổn hển buộc phải ngẩng đầu nhìn lên, nghĩ đến trước đó không lâu cũng bị đè lên bàn ăn như này làm anh lại thấy có chút đau lưng.

Anh ngẩn người: “… Về phòng đi, được không?”

Hạ Hoài dựa vào người anh, bế anh lên lầu.

Căn phòng tối om, Hạ Hoài đối với phòng ngủ này đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn liền đem người đặt lên giường.

Hạ Hoài vươn tay mở ngăn kéo sờ mấy giây cũng không có bất cứ thứ gì.

Cậu chậc một tiếng, khàn khàn nói “Quên mua rồi, để em đi ra ngoài…”

Cậu còn chưa kịp nói xong thì eo đã bị người kia dùng chân kẹp lấy.

Giang Sơ Tinh nghĩ đến việc hôm nay chú Hạ nói liền nghiêng người tựa vào bên tai Hạ Hoài nói nhỏ.

Hạ Hoài nghe xong lời này của anh thì trên trán đã chảy ra một tầng mồ hôi mịn, đôi môi mỏng khẽ mở, giọng nói khàn khàn: “Ca ca, anh nghiêm túc sao?”

Hai má Giang Sơ Tinh có chút đỏ lên, mím môi: “Lần trước không phải em muốn…”

Hạ Hoài cười nhẹ, ở bên khóe miệng anh hôn lên: “Ca ca, yêu anh nhất.”

Một tiếng trước còn nói không làm đau anh, vậy mà giờ đã chuyển tông thật nhanh.

Dù vậy động tác của Hạ Hoài so với dĩ vãng đều ôn nhu và kiên nhẫn hơn nhiều.

Cậu vẫn luôn quan tâm đến cảm thụ của Giang Sơ Tinh nhưng cho dù cậu có nhẹ nhàng thế nào thì lực đâm của Alpha đối với Omega vẫn rất lớn, cái này là không cách nào khống chế được.

Hương thơm tin tức tố của hoa và biển sâu tràn ngập khắp phòng ngủ.

Đêm đen nhánh, bầu không khí ái muội.

Không biết đã qua bao lâu, Hạ Hoài liền nắm lấy mắt cá chân trắng nõn của Giang Sơ Tinh kéo anh về phía mình, cúi xuống liếm khóe mắt ướt át còn sót lại của Giang Sơ Tinh.

Hạ Hoài dỗ anh: “Anh ơi, một lát sẽ không đau nữa.”

…………

Có thể là do chưa từng nếm thử qua nên có chút kích thích Alpha, một chút ôn nhu lúc sau cũng dần biến đổi hương vị.

Bên ngoài trời le lói một tia sáng, Hạ Hoài ôm Giang Sơ Tinh từ trong phòng tắm đi ra rồi giúp anh lau khô và mặc đồ ngủ vào. Giang Sơ Tinh toàn thân vô lực, từ đầu đến cuối đều nhắm chặt mắt.

Hạ Hoài gạt đi vài sợi tóc trên vầng trán ẩm ướt của Giang Sơ Tinh, hôn lên trán anh một cái: “Em còn có một thứ muốn đưa cho anh.”

Giang Sơ Tinh mông lung mở mắt: “Thứ gì vậy?”

Hạ Hoài nhặt chiếc quần trên mặt đất, từ trong túi lấy ra một chiếc hộp màu đen.

Giang Sơ Tinh nhìn nó, đôi mắt lèm nhèm trong không trung mơ hồ không thấy rõ.

Hạ Hoài mở hộp ra, bên trong có hai chiếc nhẫn trắng bạc giống hệt nhau.

Giang Sơ Tinh nhìn cậu lấy một chiếc nhẫn từ trong hộp ra, lần này cuối cùng anh cũng thấy rõ.

Hạ Hoài nhéo nhéo ngón áp út của Giang Sơ Tinh cười nói: “Anh đã đáp ứng rồi, không được đổi ý đâu.”

Hạ Hoài nói xong liền trực tiếp đeo chiếc nhẫn vào. Kích thước vừa vặn.

Cảm giác có hơi lành lạnh, Giang Sơ Tinh giơ ngón tay lên.

Chiếc nhẫn màu trắng bạc chặt chẽ bao lấy ngón tay anh, Giang Sơ Tinh đột nhiên cười: “Anh đồng ý khi nào cơ?”

Hạ Hoài đem người ôm chầm lấy, từ trên cao nhìn xuống anh:”Ca ca muốn cự tuyệt sao?”

Giang Sơ Tinh duỗi tay ôm vòng lấy eo cậu, đầu ở bên eo Hạ Hoài dụi dụi: “Anh có quyền cự tuyệt sao?”

“Có.” Hạ Hoài nắm lấy bàn tay đeo nhẫn của anh vuốt ve, “Nhưng không thể sử dụng.”

Giang Sơ Tinh ở trên eo cậu cắn một ngụm, cười nhẹ nói: “Nhóc con vô lý.”

Hạ Hoài không giận khi bị gọi là nhóc con, cậu nhéo cằm Giang Sơ Tinh rồi nhấc lên.

Hai người đối mặt với nhau.

Hạ Hoài cúi người xuống, cọ cọ đôi môi mỏng lên chóp mũi anh: “Vô lý như thế nào cũng là nhóc con nhà anh mà.”

Giang Sơ Tinh trực tiếp cắn lên môi cậu một miếng, vết hồng nơi khóe mắt vẫn chưa phai nhạt, giọng nói trầm thấp mang theo run rẩy nhè nhẹ: “A Hoài, cho dù là mười năm hay hai mươi năm, anh vẫn sẽ yêu em và chỉ yêu mình em. “

Tim Hạ Hoài co rút, không ngờ Giang Sơ Tinh lại đột nhiên nói ra những lời lừa tình như vậy.

Cậu ôm lấy sau gáy Giang Sơ Tinh, sự dịu dàng và chiếm hữu trong mắt gần như tràn ra.

Cậu cúi người ngửi ngửi hương vị của anh: “Anh ơi, em muốn làm nữa thì phải làm sao bây giờ?”

Bàn tay với chiếc nhẫn bạc của Giang Sơ Tinh luồn vào tóc Hạ Hoài, nhẹ giọng nói: “Còn có thể làm sao ……”

Anh dừng lại, thanh âm trở nên nhẹ nhàng hơn: “Anh là của em mà.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play