*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Nghe nói Hạ Hoài của lớp thực nghiệm sẽ chuyển sang lớp 13 đấy.”

“Đó không phải là lớp tồi tệ nhất ở Hoàn Xuân à? Cậu ta nghĩ gì vậy?”

“Nghe nói là vì cậu ta chia tay với Giang Sơ Tinh, nên thành tích mới giảm xuống nghiêm trọng như thế.”

Trên phố Hoàn Xuân rất nhiều xe cộ đang qua lại, có một dãy các quán ăn cho học sinh và các lớp dạy thêm bên kia đường, ở giữa là mấy quán cà phê Internet cạnh nhau cùng một cửa hàng bánh ngọt tên “Tinh Quang” bị kẹp ở giữa.

Một vài nam sinh hamster Beta mặc đồng phục học sinh của trường trung học số 1 Hoàn Xuân đang ngồi trong cửa hàng bánh ngọt “Tinh Quang”, miệng khe khẽ thì thầm với nhau tin bát quái mới nhất.

“Phanh” một tiếng.

Một đĩa bánh kem xanh ngọc được đặt trước mặt mấy năm sinh này, bởi vì động tác đặt xuống quá lớn, lớp kem hình bông hoa trên cùng của chiếc bánh bị sụp luôn, treo trên mép bánh lung lay như muốn rớt.

“Bánh kem của mấy cậu.” Giang Sơ Tinh đặt khay lên bàn, trên mặt mỉm cười: “Còn có cà phê của mấy cậu đây.”

Nghe được âm thanh, lỗ tai hamster của mấy nam sinh đều dựng thẳng nhìn về phía anh ta.

Giang Sơ Tinh thân hình mảnh khảnh, các đường nét ngũ quan trên khuôn mặt hoàn toàn khác với các Beta khác, một đôi thụy phụng nhãn, đuôi mắt vừa dài lại sâu khiến anh trông rất thanh tú và quý phái. Màu đồng tử là màu hổ phách cực kỳ hiếm, đáy mắt lại cất giấu vài phần sắc bén, nhưng khi khóe miệng cười rộ lên trông thực sự lại giống như một thiên thần.

瑞凤眼-thụy phụng nhãn-mắt phụng ngủ: Ánh mắt long lanh, như lưu ánh sáng mà không lưu chuyển, mê người mà đầy mị lực, tánh cách ôn nhu dịu dàng, tràn ngập ôn nhu lương thiện, chẳng qua là lòng hiếu kỳ cao, dễ dàng đơn giản tin tưởng người khác, như nếu đi đúng hướng chánh đạo, tiền đồ quang minh sáng lạn, chỉ sợ đi nhầm một bước, tương lai đều không để ý tới, cuối cùng sẽ thành đứa trẻ hư.)

 Đám thiu niên đều đang trong giai đoạn yêu đương tình đầu mấy nam sinh hamster Beta nhìn thấy anh đn mặt cũng không tự giác đỏ hồng

Đám thiếu niên đều đang trong giai đoạn yêu đương tình đầu, mấy nam sinh hamster Beta nhìn thấy anh, đến mặt cũng không tự giác đỏ hồng.

“Không chia tay.” Giang Sơ Tinh tươi cười ôn hòa, nhưng giọng nói lạnh lùng lại khiến sống lưng người ta lạnh toát: “Đừng bịa đặt.”

Cũng không biết là ai truyền ra cái tin bát quái như vậy, bọn họ căn bản không ở bên nhau, thì lấy đâu ra để mà chia tay chứ.

Giang Sơ Tinh quét mắt liếc bọn họ một cái, mấy nam sinh vội vã cúi đầu.

Rắm cũng không dám đánh một cái.

Có một nam sinh lớn mật trộm liếc mắt ngắm Giang Sơ Tinh một chút. Ở trong lòng cảm khái, không hổ là Beta đẹp nhất được cả trường công nhận, e rằng Omega cũng có phần thua kém anh.

Cơ mà một Beta sinh ra trông ôn hòa, vô hại như vậy, thế mà lại có tiếng thô bạo, Alpha nào đến tỏ tình với anh, ngày hôm sau đều không phải nằm viện thì chính là thôi học, không một lần ngoại lệ.

Do đó, tất cả các học sinh của Hoàn Xuân đều ngầm gọi Giang Sơ Tinh là “King Kong Barbie Beta với khuôn mặt thiên thần”.

Bỗng nhiên, cửa cửa hàng đột nhiên bị người đẩy ra.

Một thân ảnh mảnh khảnh tiến vào, khắp nơi nhìn quanh, cuối cùng khóa chặt trên người Giang Sơ Tinh.

Bởi vì chạy quá nhanh, sừng hươu của Cố An bị lộ ra, hắn thở đến là hổn hển.

“Không ổn rồi Sơ Tinh ca, Hạ Hoài đang đánh nhau với người ta kìa!”

Giang Sơ Tinh sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Ở đâu?”

“Trong sân vận động.” Cố An lo lắng nói: “Một chọi năm, đối phương đều là học sinh thể thao.”

Giang Sơ Tinh tặc lưỡi một tiếng, rồi trực tiếp xông ra ngoài.

Cố An ngơ ngác mà nhìn về phía cửa giây lát mới í ới chạy theo: “Ai ai ai, Sơ Tinh ca, chờ em với!”

Mấy nam sinh mắt nhìn hai người kia đi mất, hai mặt nhìn nhau.

“Nóng lòng như vậy, xem ra thật sự là không có chia tay đâu.”

“Chà, có lẽ chỉ là giận hờn vu vơ thôi.”

“Dũng khí này, Hạ Hoài cũng thật con mẹ nó đẹp trai vl.”

Trên sân vận động.

“Che chở cậu ta như vậy?” Nam sinh cao lớn mặc một cây đồ đen, lộ ra đôi tai sói khiêu khích, phô trương khí thế của mình, “Tao nói tao theo đuổi cậu ta thì có làm sao? Cậu ta cũng không phải vợ mày, mày đây là chính mình ăn không được, còn không cho người khác ngửi chút à?”

Hạ Hoài nhàn nhạt giương mắt liếc hắn một cái, giữa mày tràn đầy lệ khí.

Nam sinh cao lớn sững sờ một giây khi nhìn thấy biểu hiện của cậu, liếm liếm nanh sói của chính mình, vẻ mặt hài hước: “Như vậy đi, chúng ta không dùng tin tức tố……”

Hạ Hoài không đợi hắn nói xong, đã trực tiếp dùng nắm đấm đánh vào mũi hắn.

Nam sinh cao lớn “gào” lên một tiếng.

Kể từ khi vào cấp ba, chiều cao của Hạ Hoài đã phát triển gần như bằng tốc độ mắt thường, hiện tại cậu thậm chí còn cao hơn mấy cm so với những thành viên đội bóng rổ này.

Từ lúc nào, sân vận động đã thỉnh thoảng lại vang lên thanh âm đánh nhau, cùng tiếng da thịt bị đập mạnh nghiêm trọng.

Đối thủ đẳng cấp quá thấp, cơ thể Hạ Hoài chưa  tiếp xúc được mấy chiêu, mà cả đám kia đã gục.

Hạ Hoài cúi xuống nhặt chiếc áo khoác trên đất, lông mi dày rũ xuống, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống vài nam sinh đang thở hổn hển kêu đau trên mặt đất.

Thực lực chênh lệch quá lớn, cộng thêm vừa mới đánh một trận, hiện tại còn phải chịu ánh mắt đạm bạc của Hạ Hoài, lỗ tai của mấy nam sinh lạnh run không tự giác mà rụt lại, thu người về phía sau.

“Tao không ăn được.” Hạ Hoài kéo dài âm cuối, lộ ra vẻ hờ hững khiêu khích: “Cũng không tới phiên bọn mày, nếu dám đem chủ ý đánh trên người anh ấy một lần nữa, tin hay không tao……”

Cậu còn chưa nói hết câu sau, mấy nam sinh như đã nghe hiểu, vội vàng gật đầu.

Bởi vì vận động kịch liệt, Hạ Hoài đổ mồ hôi một chút, tin tức tố tràn ra ngoài. Cậu đi ra bằng cửa sau, định rửa mặt một phen.

Chờ đến khi rửa mặt trở về, trong sân vận động liền truyền đến tiếng hô thảm kêu đau.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Hạ Hoài dừng lại, bước tới kéo cửa.

Nhìn thấy bóng dáng kia, đôi mắt tối đen của Hạ Hoài chợt lóe lên.

“Ít nói nhảm, khẳng định là các ngươi gây sự trước.”

Giang Sơ Tinh nói xong câu này càng nắm bàn tay mình siết chặt hơn.

“Lấy nhiều khi ít, còn chuyên chọn đứa trẻ ngoan để bắt nạt, không thấy nhục à?”

Vẻ mặt bình tĩnh của Giang Sơ Tinh hoàn toàn trái ngược hẳn với động tác thô bạo của anh, nhìn biểu tình còn tưởng rằng anh chỉ là đang cùng người khác giảng đạo lý.

Hạ Hoài lười biếng đút hai tay vào túi, nhìn người vì giúp mình mà ra mặt, khóe miệng vui vẻ nhếch lên.

Nhưng trong chốc lát, nụ cười nơi khóe miệng cậu  lại từ từ vụt tắt.

Hóa ra chỉ khi đứa trẻ ngoan muốn phản nghịch thì ca ca mới cho cậu một ánh mắt, một chút quan tâm sao.

Hạ Hoài cụp mắt xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Vài phút sau, cậu dựa vào ngoài cửa, nhìn mấy nam sinh kia nâng nhau dậy, như chạy trốn mà từ bên trong đi ra.

Cúi đầu ngồi dậy, Hạ Hoài nắm lấy tay nắm cửa chần chờ một lát, cuối cùng cũng giữ cửa kéo ra.

Ở trung tâm sân vận động có một nam sinh đang đứng lặng ở đó, dùng đầu ngón tay móc áo khoác ném lên vai.

Giang Sơ Tinh nghe được tiếng mở cửa liền quay đầu lại, thấy người ở cửa, biểu tình đông cứng.

Có vẻ như không ngờ cậu lại xuất hiện ở đây.

Hạ Hoài đứng yên, bình tĩnh nhìn lại anh.

Vừa mới đánh nhau xong, trong không khí, vài cỗ tin tức tố hỗn tạp của Alpha vẫn còn đang bay lơ lửng. Giang Sơ Tinh ngửi được cái mùi vị này, chỉ cảm thấy khó ngửi, ghê tởm và buồn nôn.

Sáng nay Giang Sơ Tinh quên uống thuốc, thực mau dạ dày anh đã cuồn cuộn một trận.

Ánh mắt của Giang Sơ Tinh có chút mất tự nhiên, vừa định thu hồi ánh mắt rời đi, cảm giác buồn nôn chợt trào lên cổ họng.

Anh bịt miệng, chạy ra khỏi sân vận động, vọt tới bên thùng rác, nôn khan một trận.

Hạ Hoài vội vàng chạy theo, muốn tới dìu anh, cuối cùng lại thu tay về, “Anh làm sao vậy?”

Giang Sơ Tinh dần dần mất đi sức lực, cảm nhận được tin tức tố quen thuộc trong không khí, nhắm mắt lại.

Một lúc sau, anh không nhìn Hạ Hoài mà chỉ đứng dậy đi về phía trước.

Lúc sắp đến phố, anh ta dừng lại, giọng điệu trầm thấp: “Đừng đi theo.”

“Em đưa anh đến cửa hàng.” Hạ Hoài nhìn chằm chằm bóng lưng anh với giọng điệu không thể từ chối.

Giang Sơ Tinh thanh âm rõ ràng trầm trầm: “Không cần.”

“Không cần em đưa.” Anh quay đầu đối diện với ánh mắt của Hạ Hoài, gằn từng chữ một nói: “Em đi đi.”

Hai người nhìn nhau không nói lời nào trong vài giây, ai cũng không lên tiếng.

Ánh mắt Hạ Hoài dần dần bình tĩnh lại, trở về nhìn Giang Sơ Tinh giống như người xa lạ, đôi mắt lãnh đạm xa cách, “Được.”

Giang Sơ Tinh nắm chặt tay.

Hạ Hoài nhìn anh hai giây, ánh mắt lưu lại trên đôi môi đỏ mọng và ẩm ướt của anh, lấy trong túi quần ra thứ gì đó, duỗi tay đưa qua.

Phản ứng đầu tiên của Giang Sơ Tinh chính là lùi lại một bước, trực tiếp chụp tay hất bay bàn tay của cậu ra.

“Đừng chạm vào anh!”

Âm thanh giòn giã, còn có thanh âm thứ gì đó rơi trên mặt đất.

Giang Sơ Tinh sửng sốt một giây, ánh mắt rơi vào trên mu bàn tay Hạ Hoài.

Nơi đó… đỏ một mảnh.

“Thực xin lỗi, anh …” Giang Sơ Tinh đưa tay muốn sờ sờ, nhưng nghĩ đến Hạ Hoài là Alpha, bàn tay duỗi ra của anh chợt dừng lại.

Hạ Hoài không trả lời, như đã quen, cậu bình tĩnh ngồi xổm xuống, nhặt khăn giấy ướt rơi trên mặt đất lên, lại duỗi tay đưa qua.

Lần này Giang Sơ Tinh không có hất tay cậu đi, nhưng cũng không nhận.

Hạ Hoài ngữ khí nhàn nhạt: “Không thoải mái trở về nhớ uống thuốc.”

Giang Sơ Tinh dùng ngón tay bóp chặt đường may quần, chưa kịp trả lời thì khăn giấy ướt đã bị nhét vào tay.

Sau đó, anh nghe thấy tiếng bước chân xa dần của Hạ Hoài.

Anh ngước nhìn bóng lưng nam sinh đi càng lúc càng xa, không biết từ bao giờ, đứa bé vừa mở miệng ngậm miệng cứ luôn gọi mình là ca ca, nay đã cao hơn anh nửa cái đầu.

Cố An vừa lúc chạy tới, trùng hợp nhìn thấy cảnh tượng hai người đường ai nấy đi.

Hắn đuổi theo Hạ Hoài: “Cậu chờ tớ với.”

Cố An thấy cậu ta mặt mày hắc ám, ánh mắt ẩn ẩn tản ra lệ khí, biết hiện tại không nên mở miệng, nhưng hắn không nhịn xuống được: “Cậu với Sơ Tinh ca rốt cuộc sao lại ra thế này?”

“Không phải trước đây quan hệ của hai người rất tốt sao?” Cố An đem hết những nghi vấn trong lòng hỏi ra miệng.

“Có phải cậu đã làm gì khiến anh ấy tức giận không? Cậu không thấy vừa rồi anh ấy khẩn trương thế nào đâu. Vừa nghe tin cậu xảy ra chuyện, anh ấy đã chạy nhanh hơn ai hết. Nếu cậu chọc ảnh tức giận, thì chủ động đi nói lời xin lỗi đi.”

Hạ Hoài dừng lại, hai mắt thâm thúy, nhìn không ra cảm xúc bên trong: “Tớ cũng muốn biết, tớ đã chọc anh ấy cái gì.”

“Hửm?”

Giọng của cậu ta rất thấp, Cố An không thể nghe rõ.

“Khả năng chán ghét một người, cũng không cần lý do gì.”



Giang Sơ Tinh đứng đó hồi lâu, nhìn xuống khăn giấy ướt trên tay, cuối cùng nhét vào túi.

Mới đi được hai bước.

Điện thoại trong túi anh đã rung lên hai cái.

Là Hạ Mạch gửi từ WeChat.

Hạ Mạch cùng Hạ Hoài là một cặp song sinh, nhưng họ hoàn toàn khác nhau, cả về tính cách lẫn ngoại hình.

[Thỏ manh manh]: Đến quán cà phê Internet lẹ lẹ, giúp tôi ghi bàn, nhanh lên!

[Thỏ manh manh]: Chỗ cũ.

Giang Sơ Tinh lắc đầu, trả lời “OK” với cậu ta.

Cửa sau của trường trung học số 1 Hoàn Xuân là một con phố cổ, con hẻm nhỏ tối đen bên cạnh là nơi tiêu khiển phổ biến của các trường cấp 2 và cấp 3 gần đó, đặc biệt có quán cà phê Internet “Thanh Bắc” là nổi tiếng nhất.

Giang Sơ Tinh là khách quen của quán cà phê Internet này, anh mở cửa kính bước thẳng đến chiếc máy quen thuộc.

Kéo ghế ra ngồi xuống.

Hạ Mạch thấy Giang Sơ Tinh tới, gỡ tai nghe xuống, một phen nhào qua:”Ông rốt cục cũng đến rồi, ngôi sao của tôi ơi, tôi sắp bị hành hạ đến chết rồi nè!”

( Chữ ” Tinh” có nghĩa là ngôi sao)

Giang Sơ Tinh không khỏi mỉm cười, giơ tay một phen xoa xoa đầu cậu ta: “Đừng sợ, ba ba tới giúp cậu hành hạ lại bọn nó.”

Khi xếp hàng chọn nhân vật, Giang Sơ Tinh cảm thấy một trận ngứa ran sau gáy tê tê dại dại, anh đưa tay ra gãi.

Không hiểu sao anh cảm thấy mùi trong quán cà phê Internet hôm nay nặng hơn bình thường, huân đến đầu óc anh choáng váng.

Anh nghĩ, có lẽ là do mình không uống thuốc. Liền từ túi quần móc ra khẩu trang đen dùng một lần đeo lên, lúc này mới thấy ổn hơn một ít.

Vào trò chơi.

“Cá cá cá, cái đuôi cái đuôi!!!” Hạ Mạch quỷ khóc sói gào: “Mau dạy hắn làm người thế nào đê!”

Hạ Mạch: “Này đầu heo kia đánh lão tử đau quá a, thật mẹ nó đau!”

“Tôn Ma Đao nhảy thế này á!” Hạ Mạch một bên đánh một bên rống như thường ngày: “Coi như ông đây không quấy rầy mày!”

Sau vài hiệp, Hạ Mạch vừa rơi xuống vực, cuối cùng đã lấy lại được tuần hoàn máu dưới sự lãnh đạo của Giang Sơ Tinh.

Trước khi vòng đấu mới bắt đầu, điện thoại trên bàn của Hạ Mạch vang lên.

Cậu ta cầm lên xem một lượt, liền vội vàng lấy sách bài tập toán dưới bàn đang để lót chuột ra, tùy tiện lật một trang rồi nhét vào trong lồng ngực Giang Sơ Tinh.

“Cứu gấp cứu gấp, mẹ tôi gọi tới!”

Cái hành động này của hắn, Giang Sơ Tinh sớm đã tập mãi thành quen,

Hạ Mạch nhận điện thoại, hắn thuần thục lừa dối nói: “Mẹ ạ, đợi lát nữa con mới về, con đang ở nhà Sơ Tinh cùng nó thảo luận đề hình nè.”

Giang Sơ Tinh phối hợp mà tùy tiện nhìn lướt qua sách bài tập.

Há mồm liền bắt đầu giải đáp.

“Hãy xem câu hỏi này. Khi biết mr thì hàm số f (x) = m (x2-1) + x-a luôn có điểm bằng 0. Khoảng giá trị của số thực a là bao nhiêu?”

“Hạ Mạch, cậu viết bước này trước đi. Đầu tiên, khi m = 0, f (x) = x-a = 0 …”

Bên kia nghe được âm thanh của Giang Sơ Tinh, không biết nói gì, Hạ Mạch gật đầu: “Yên tâm đi, mẹ không tin con đã đành còn không tin Sơ Tinh sao. Được được, con cùng Sơ Tinh làm xong hai trang này sẽ liền trở về, dạ, bye mẹ.”

Cúp điện thoại xong, Hạ Mạch hít sâu một hơi: “May mà có ông, không thì tôi cũng xong đời.”

“Ông nói tại sao ông lại được ba mẹ tôi vừa lòng như thế chứ?” Hạ Mạch vạn phần cảm khái: “Nếu ông mà là con trai ba mẹ tôi, cá là bọn họ đến ngủ cũng đều có thể cười tỉnh đấy.”

Giang Sơ Tinh nghe hắn thổi phồng mình, ném sách bài tập lại cho cậu ta: “Cậu như vậy là làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến thanh danh của tớ trước mặt dì, không có lần sau.”

“Này không phải là do đang nghỉ hè sao.” Hạ Mạch ngượng ngùng cười nói: “Đi học thì tôi làm sao có thời giờ chơi nữa, ông cũng không phải không biết.”

Giang Sơ Tinh cảm giác dạ dày thật sự không thoải mái, vị trí anh ngồi tuy rằng dựa bên cửa sổ, nhưng hiện tại đang trong kỳ nghỉ hè, vào lúc cao điểm của các quán cà phê Internet, tin tức tố trà trộn vào càng ngày càng nhiều.

Hạ Mạch thấy sắc mặt anh không tốt, kiến nghị nói: “Hay là ông ra ngoài hóng gió chút đi?”

Giang Sơ Tinh cảm thấy không sao cả, chính là cái cổ căng quá, tự cảm thấy có lẽ do mình ngồi quá lâu.

“Ừm, vậy tớ đi ra ngoài hóng gió một lát.”

Đi ra khỏi tiệm net, vừa lúc gặp được năm sáu nam sinh đang vây quanh một chỗ ở bên ngoài.

Giang Sơ Tinh liếc nhìn bản thể của họ, là một bầy chó, cầm đầu là một con sói Alpha, xem đồng phục học sinh hẳn là của một trường dạy nghề gần đây.

Từ trong khe hở, Giang Sơ Tinh nhìn thấy một nam sinh gầy gò đang ngồi trên mặt đất, bản thể giống hệt anh, là một con mèo nhà.

Khóe miệng nam sinh bị rách, lời nói lắp ba lắp bắp: “….. Tôi thật không có, một lúc nhiều tiền như vậy.”

Tóc đỏ cầm đầu nhấc chân giẫm lên bụng nam sinh: “Mày học trường tư thục cơ mà? Mở miệng ra lừa ai, gì mà không có?”

Vùng này trường học nhiều, dạng người gì cũng có.

Giang Sơ Tinh nói chung sẽ không quan tâm đến những chuyện như vậy.

Anh đi về phía con hẻm, đột nhiên từ phía sau một tia tin tức tố của Omega ngọt ngào bay đến, theo lý một Beta như anh đối với tin tức tố sẽ không mẫn cảm, cũng không thể ngửi thấy nó, tiếp theo là một mớ hỗn hợp tin tức tố của Alpha trộn lẫn với nhau.

Bụng Giang Sơ Tinh ngay lập tức trào lên cơn buồn nôn, so với bất cứ lần nào trước kia đều mãnh liệt hơn cả.

Một tiếng kêu đau đớn truyền đến bên tai Giang Sơ Tinh, cơn buồn nôn ập đến khiến anh khó chịu và cáu kỉnh, người bị bắt nạt lại là một Omega. Loại ý muốn cường giả phải bảo hộ kẻ yếu ùa đến, làm anh xoay người trở lại.

Khi tóc đỏ lần nữa dẫm chân lên, Giang Sơ Tinh đã xách cổ áo hắn từ phía sau, quăng ra ngoài.

Đối phương lảo đảo vài bước mới đứng vững, vừa định há mồm mắng chửi người, ngẩng đầu thấy là Giang Sơ Tinh thì ngây ngẩn cả người, cung cung kính kính kêu một tiếng: “Tinh ca…… Sao anh lại ở chỗ này?”

Ngày nay internet rất nhanh, tất cả các trường học gần đó đều được kết nối internet, không còn ai không biết đến ai nữa.

Đặc biệt là Giang Sơ Tinh của trường trung học số 1 Hoàn Xuân, huyền thoại “King Kong Barbie Beta với khuôn mặt thiên thần”, đỉnh cấp Alpha cũng được, hi hữu Alpha cũng thế, chỉ cần chọc tới Giang Sơ Tinh đều phải ở trước mặt anh ta bị đánh ngã, càng đừng nói đến một đám chó con bọn họ.

Giang Sơ Tinh mặt mày sinh ra ôn hòa, nhìn qua căn bản không giống như sẽ đánh nhau chút nào. Đặc biệt là đôi mắt màu hổ phách trong veo càng khiến người ta cảm thấy vô hại, nhưng sự sắc bén và hung hãn lạnh lùng dưới đôi mắt lại khiến người ta không thể bỏ qua.

“Trả lại tiền cho cậu ta.” Giang Sơ Tinh liếc mắt nhìn tóc đỏ, ánh mắt lãnh đạm, nhưng người ở bên ngoài nhìn vào lại dị thường có tính công kích.

Tóc đỏ bị ánh mắt của anh làm cho kinh hãi, nhanh chóng đưa ví tiền trong tay ra.

Bởi vì đối phương vừa mới phóng thích tin tức tố, tới gần đều có một mùi hương rất nặng, Giang Sơ Tinh nhíu mày, thấy ví tiền kia liền theo bản năng có chút chống cự.

Anh rũ mắt liếc nhìn nam sinh trên mặt đất một cái.

Nam sinh dường như hiểu được sự ghét bỏ của anh, ngay lập tức đứng dậy tự mình cầm lấy ví.

Giang Sơ Tinh chịu đựng sự khó chịu, lùi lại vài bước, giọng điệu có phần lạnh lùng cảnh cáo: “Đừng phóng tin tức tố bừa bãi. Nơi công cộng làm ô nhiễm không khí.”

Mấy người kia liên tục đáp ứng, một bên nói đúng, một bên bước nhanh rời khỏi ngõ nhỏ.

Thấy Giang Sơ Tinh vẫn chưa quay lại, Hạ Mạch đi ra xem xét, tình cờ nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi.

Nhìn cái ngữ khí với khí tràng này đi, hoàn toàn đem  bốn chữ “thiếu niên bất lương” thể hiện đến vô cùng nhuần nhuyễn..

Cậu ta bước tới, chặn lại vai của Giang Sơ Tinh: “Rõ ràng là một học thần, mỗi ngày lại giả như giáo bá cái gì, tôi cảm thấy ông nếu không lại đi làm bá vương học đường đi thì ổn hơn đấy.”

Giang Sơ Tinh dùng khuỷu tay đẩy hắn ra một chút, có chút bị hai chữ “Giáo bá” chọc cười, cong cong môi:”Cậu bớt trung nhị đi.”

Nam sinh bên cạnh cầm ví tiền, vâng vâng dạ dạ nói: “Cái kia … vừa rồi cảm ơn cậu.”

Giang Sơ Tinh liếc cậu ta một cái, nhàn nhạt nhắc nhở: “Về sau đừng đi bên này, không an toàn.”

Nói xong anh quay lưng bước khỏi khỏi ngõ.

Hạ Mạch đối với nam sinh kia phất phất tay, bước nhanh đuổi kịp Giang Sơ Tinh.

Bên ngoài trời đã tối, dọc theo đèn đường đi đến ngã tư đường, Giang Sơ Tinh vừa muốn cùng Hạ Mạch đường ai nấy đi, ánh mắt đã hoảng hốt nhìn thấy một thiếu niên đang cõng ghita trên lưng đi về phía bọn họ.

Trên đường chỉ có một mình thanh niên, chẳng sợ xa đến Giang Sơ Tinh thấy không rõ bộ dạng, nhưng anh vẫn nhận ra thiếu niên ấy là ai.

Chính là đứa em trai mà anh đã từng cưng trong lòng bàn tay mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play