80: Phiên ngoại tắm

LEAVE A COMMENT

Editor: chentranho

Vào đại học, các môn học thực sự dễ dàng hơn nhiều so với cấp ba và chủ yếu thiên về tính kỷ luật tự giác.

Điểm đầu vào của Giang Sơ Tinh rất tốt nên được các giáo viên rất coi trọng. Sau một tháng, hầu hết các bạn trong lớp đã làm quen với nhau ở trường.

Hôm nay giáo sư khoa tin tức tố bước vào lớp học.

“Mọi người nghe tôi nói một chút, trong trường có buổi gặp mặt giao lưu học tập, tôi đọc tên vài em đi theo tôi chuẩn bị cho ngày mai, ai có tên thì cùng tôi ra ngoài nhé.”

Là một học sinh xuất sắc, Giang Sơ Tinh nhất định sẽ có mặt trong buổi giao lưu này. Kỳ thật anh rất muốn đi nhưng khi nghe đến thời gian tổ chức anh lại có chút do dự.

Ước chừng hai tuần, tính ra phải gần nửa tháng.

Nhận ra mình sẽ xa cách Hạ Hoài trong nửa tháng, sự miễn cưỡng trong lòng bắt đầu lan tràn ngay từ khi nghe đến buổi giao lưu.

Kể từ khi ở cùng Hạ Hoài đến nay bọn họ chưa từng xa nhau lâu như vậy. Cùng lắm là đêm Hạ Hoài đi diễn, hôm sau sẽ sớm quay lại thôi.

Trở lại căn hộ nhỏ vào tối hôm đó, Giang Sơ Tinh nói với Hạ Hoài về cuộc giao lưu trao đổi học tập.

Phản ứng của Hạ Hoài so với tưởng tượng còn lớn hơn nhiều.

“Sao giao lưu học tập thôi mà kéo dài lâu như vậy?” Hạ Hoài ôm chặt Giang Sơ Tinh trên ghế sô pha nhíu mày thật chặt: “Anh không thể về sớm hơn sao?

Giang Sơ Tinh nhéo nhéo khuôn mặt của cậu, có chút muốn cười lại có chút bất đắc dĩ: “Nếu như có thể trở về sớm thì anh sẽ cố gắng về sớm hơn được không?”

Hạ Hoài vẫn chưa hài lòng.

“Được rồi mà.” Giang Sơ Tinh dỗ dành: “Trở về chúng ta có kỳ nghỉ ba ngày, đến lúc đó anh mang em ra ngoài chơi nhé.”

Hạ Hoài ôm anh càng chặt hơn, tựa cằm vào vai Giang Sơ Tinh dụi tới dụi lui: “Ngày mai anh đi luôn hả?”

“Ừ.” Giang Sơ Tinh xoa xoa gáy cậu, “Nửa tháng qua mau lắm.”

Những lời này dường như là đang an ủi Hạ Hoài, nhưng cũng là an ủi chính mình.

“Vậy còn em phải làm sao đây?” Hạ Hoài vùi đầu vào cổ anh cọ cọ, thanh âm rầu rĩ như sắp khóc: “Hiện tại em đã bắt đầu thấy nhớ anh rồi.”

Giang Sơ Tinh ngẩn ra, ôm Hạ Hoài lại nghiêng đầu hôn lên vành tai của cậu.

“A Hoài.”

Anh gọi một tiếng.

Một mùi hương tin tức tố ngọt ngào dường như cố tình trêu chọc trên người Alpha, tựa như dụ dỗ lại trấn an. Hạ Hoài ngẩng đầu nhìn Giang Sơ Tinh, lông mi cậu khẽ run, hai mắt đen tối không rõ: “Ca ca, anh đây là…”

“Pi” một tiếng.

Tai và đuôi của Omega lộ ra ngoài. Cái đuôi trắng như tuyết vuốt ve sau lưng của Hạ Hoài.

Giang Sơ Tinh chủ động dùng cẳng chân cọ cọ Hạ Hoài, tin tức tố Omega phiêu du bên cạnh Alpha, ý tứ rất rõ ràng.

Hạ Hoài nhìn anh dựa tới, bản năng cơ thể không ngừng xé nát lý trí, dục vọng muốn cướp đoạt và chiếm giữ đang bùng lên trong cơ thể cậu.

Cậu bất lực nhắm mắt lại, sau đó lại mở mắt ra, trong đáy mắt đã hiện lên dục vọng, thanh âm khàn khàn: “Ca ca, anh như vậy em sẽ không nhịn được.”

Giang Sơ Tinh dùng cái đuôi móc lấy Alpha, trên mặt ửng hồng tràn lan.

Anh chủ động cúi người tới gần, “A Hoài, em không muốn sao?”

Ngừng một chút, anh lại thấp giọng nói: “Nhưng anh chính là muốn được lưu lại dấu ấn của A Hoài.”

Vừa dứt lời, Hạ Hoài liền trực tiếp đè anh xuống sô pha mà hôn lên.

…………

Trong lúc mơ hồ, Giang Sơ Tinh nghe thấy Hạ Hoài ở bên tai mình thì thầm nói: “Trước khi đánh dấu biến mất, em mong anh có thể mau chóng trở về bên em.”



Đã năm ngày kể từ khi đi tham gia buổi giao lưu học tập.

Trong năm ngày qua, Giang Sơ Tinh và Hạ Hoài đều gọi điện video vào mỗi sáng tối.

Mọi thứ dường như vẫn bình thường và diễn ra tốt đẹp. Nhưng chỉ có hai người trong cuộc biết rằng một khi từ đó được thốt ra thì tất cả đều sẽ quân lính tan rã.

Mỗi ngày khi gọi video cả hai luôn cố tình tránh những từ đó mà nói về những chủ đề râu ria không liên quan.

Cuối cùng, vào đêm ngày thứ bảy, Hạ Hoài nhìn Giang Sơ Tinh vừa từ phòng tắm đi ra qua màn hình điện thoại thì thực sự nhịn không được nữa.

Cậu chống tay tựa trán như muốn đến cực hạn: “Anh ơi, em nhớ anh lắm, nhớ anh vô cùng …”

Giang Sơ Tinh sao lại không thế, trong bảy ngày này mỗi ngày tựa như một năm.

Những ngày không có Hạ Hoài hóa ra lại trôi qua chậm đến thế.

Trước kia ở trường học mỗi ngày còn có hi vọng khi trở là có thể nhìn thấy người mình luôn tâm tâm niệm niệm trong trái tim, còn bây giờ hy vọng này đã không còn, chỉ còn lại áp lực học tập nặng nề đè xuống.

Hạ Hoài qua video ngẩng đầu lên nhìn thấy mái tóc còn ướt đẫm của anh, bởi vì vừa mới tắm xong nên xương quai xanh và cổ của anh hơi lộ ra phấn hồng.

Đột nhiên: “Anh ơi, anh vào phòng tắm lần nữa được không?”

Phòng ngủ của Giang Sơ Tinh là phòng đôi, trong phòng có phòng tắm riêng. Bạn cùng phòng của Giang Sơ Tinh vẫn chưa quay lại mà cũng không biết có trở về hay không.

Không hiểu sao Hạ Hoài lại muốn anh vào phòng tắm nhưng thế nào cũng được, anh liền đi vào.

Vẫn còn sương mù trong phòng tắm, điều này tạo thêm ảo giác hư ảo cho không gian nho nhỏ này.

Hạ Hoài ánh mắt thâm thúy nói: “Ca ca, đem quần áo cởi ra.”

Giang Sơ Tinh: “…………”

Anh đột nhiên ý thức được cậu muốn làm gì.

“Em đừng quậy, xíu nữa bạn cùng phòng của anh trở lại đó.”

“Không phải nói thường không trở về sao?” Cảm xúc trong mắt Hạ Hoài càng thêm trắng trợn.

Bị nhìn thế này Giang Sơ Tinh thực sự có chút chống đỡ không được.

Rốt cuộc sau khi xa cách quá lâu, cảm giác nhớ nhung đã tràn ngập trong lòng.

“Em nhớ anh nhiều lắm.” Hạ Hoài nhỏ giọng dỗ dành, “Ngoan, đem quần áo cởi ra được không?

Giang Sơ Tinh nuốt nuốt nước bọt, đối với vấn đề dục vọng này anh cũng không phải là đặc biệt mãnh liệt.

Nhưng một khi Hạ Hoài đã dùng ánh mắt và ngữ khí như vậy nói chuyện thì anh sẽ luôn thuận theo. Thói quen này dường như đã được khắc sâu trong xương cốt.

Cuối cùng, Giang Sơ Tinh vẫn làm theo mong muốn của Hạ Hoài, mặc dù anh chỉ cởi mỗi áo trên.

Cách màn hình, Giang Sơ Tinh nhìn thấy ánh mắt Hạ Hoài càng ngày càng sâu. Trái tim anh thoáng run rẩy, Sau đó, anh nghe thấy giọng nói khàn khàn của Hạ Hoài.

“Ca ca, da anh thật trắng.”

Giang Sơ Tinh: “………”

Anh thực sự muốn tắt video call lắm đó, cách màn hình mà em phát dâm cái gì chứ.

Sau khi hẹn hò lâu như vậy, Giang Sơ Tinh vẫn còn có chút không quên những ý tưởng bất chợt của Hạ Hoài. Tuy vậy anh cũng không chán ghét.

“Anh ơi, sao anh lại trắng như vậy?” Hạ Hoài khàn giọng hỏi.

Giang Sơ Tinh không muốn trả lời cậu cho lắm.

“Anh ơi,” Hạ Hoài thấp giọng gọi một tiếng qua màn hình, ở trên màn hình khẽ vuốt ve: “Thật là đẹp.”

Giang Sơ Tinh thực sự phục nhóc bạn trai này!

Vì những lời đó và nghĩ tới bộ dáng động tình của Hạ Hoài khiến Giang Sơ Tinh đột nhiên mặt đỏ tai hồng hết cả lên.

Hạ Hoài thấy anh đỏ mặt cũng đoán anh đang nghĩ đến những hình ảnh không thích hợp liền trắng trợn dùng ngôn ngữ chỉ dẫn anh: “Anh ơi, anh có nhớ những gì em đã nói với anh vào ngày anh đi không? Anh đã quên những gì mình đã nói rồi à, anh đã hứa với em mà, bây giờ em muốn anh thực hiện nó …”

Tuyến thể của Giang Sơ Tinh vẫn còn dấu răng của Alpha, từ bên trong đó tỏa ra mùi vị thông biển sâu thẳm của Alpha như thể đang trêu đùa cơ thể anh, muốn lại một lần nữa bao bọc lấy anh.

Đuôi mắt Giang Sơ Tinh dần dần đỏ lên. Cứ như thể anh thật sự đang bị Hạ Hoài bao vây quấn lấy. Anh nghe theo lời Hạ Hoài nói mà duỗi tay sờ sờ cổ mình………

“Đúng rồi.” Giọng của Hạ Hoài lúc này thật hấp dẫn muốn mệnh: “Chính là như vậy, ca ca anh thật giỏi.”

Giang Sơ Tinh thực sự rất xấu hổ nhưng khi thấy chàng trai trong video thì thực sự không có biện pháp nào.

Cự tuyệt không được.

Mỗi lần đều như thế này.

Ánh mắt Hạ Hoài rơi thẳng vào eo anh. Giang Sơ Tinh mặc bộ đồ ngủ rộng rãi, cổ áo và vạt áo đều rất lớn.

“Ngoan, anh của em giỏi quá.” Hạ Hoài hai mắt đỏ bừng, hầu kết lăn lộn.

Dưới tác động của cảnh này khiến tuyển thể của Hạ Hoài co giật, tin tức tố tràn ra toàn bộ không gian. Nếu có Omega ở bên thì có lẽ đây đã là một đêm tuyệt vời.

Không, dù có thực sự có ở bên mình thì cũng không nhất định cậu có thể vui vẻ bên Omega của mình.

Hai người đã chung sống với nhau được một thời gian, mặc dù Giang Sơ Tinh rất dễ bị khiêu khích nhưng nề hà cả hai vừa mới vào đại học, các khóa học cơ hồ đã full nên Hạ Hoài không muốn anh quá mệt mỏi, do đó hầu như một tuần mới làm một lần. ( Editor: Thật á!!!!)

Hạ Hoài không khỏi có chút kích động khi thân hình cùng bộ dáng động tình của Giang Sơ Tinh xuất hiện trước mặt mình, cậu có chút khó kìm lòng nổi.

Hơn nữa trên chiếc cổ trắng nõn của Omega còn lưu lại dấu vết đánh dấu mờ nhạt, thực sự có thể gợi lên tính chiếm hữu.

Đây là một Omega, cũng là người anh mà cậu đã thích nhiều năm như vậy.

Hạ Hoài chạm vào màn hình nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt Giang Sơ Tinh, nhìn chằm chằm thân mình anh, ánh mắt đăm đăm còn cố ý liếm môi, thấp giọng nói với Giang Sơ Tinh ở đầu máy bên kia: “Anh thật đẹp, bảo bối của em.”

Giang Sơ Tinh cách màn hình rất gần. Bằng cách này, cứ như vậy nhiều lần Hạ Hoài và Giang Sơ Tinh đều tìm thấy cảm giác quen thuộc dần nổi lên.

Cả hai người dường như chạm được vào đối phương trên màn hình.

Vị giác, nhiệt độ cơ thể, hô hấp.

Chân Giang Sơ Tinh có chút mềm nhũn, thuận thế chống máy lên trên máy giặt, nhẹ nhàng dựa vào tường.

“A Hoài,” nhỏ giọng kêu.

Hạ Hoài khàn khàn mà ừ một tiếng: “Em đây.”

Ngay khi cả hai đang thâm tình nhìn nhau thì có tiếng gõ cửa phòng tắm vang lên.

“Giang Sơ Tinh cậu ở bên trong à?”

Đó là bạn cùng phòng của Giang Sơ Tinh đã trở lại.

Giang Sơ Tinh cổ họng khô khốc hồi lâu, anh nuốt khan một tiếng rồi đối với cửa trả lời: “Ừ, sao vậy?”

Giọng nói vẫn còn hơi khàn.

“Ồ, tớ chỉ hỏi thôi, tớ thấy quần áo bẩn của cậu ở bên ngoài mà. Cậu vừa mới tắm xong à? Tại sao lại ở trong nhà tắm lâu như vậy còn chưa ra?”

“Tớ …” Giang Sơ Tinh liếc nhìn người con trai trong video rồi lại nhìn xuống bản thân.

Anh chưa bao giờ làm điều gì đáng xấu hổ như vậy.

Thật sự là chuyện gì không thể đều có thể bị Hạ Hoài phá vỡ.

Giang Sơ Tinh hiếm khi hoảng sợ.

“Tớ cảm thấy hơi mệt nên muốn đi tắm lần nữa thôi.”

“Vậy à, thế cậu nhanh lên nhé.”

Giang Sơ Tinh nhìn nam thanh niên trong video, hầu kết trượt lên xuống, trong lòng cũng nghĩ nhanh lên là được.

Sau khi bạn học bên ngoài rời đi, Hạ Hoài thấp thấp cười: “Ca ca, kêu anh nhanh lên đó.”

“…”

Khóe miệng Giang Sơ Tinh giật giật, cảm thấy ngày nào cũng chỉ có mình bị Hạ Hoài trêu chọc.

Vì vậy, anh nhẹ cong khóe môi: “Anh nhanh hay không nhanh, A Hoài không phải là biết rõ nhất sao.”

Hạ Hoài sửng sốt một hồi, không ngờ lại bị Giang Sơ Tinh phản kích lại như vậy. Theo sau liền nở nụ cười: “Sao lại không rõ được, mỗi chỗ trên thân thể anh em đều biết rõ nhất mà”.

………

Giọng Hạ Hoài khàn khàn, qua video thấy mặt mũi anh đỏ bừng thì muốn lấy khăn giấy lau cho anh. Cậu không nhịn được cười: “Ca ca không nhanh lắm, so với em thì…”

Giang Sơ Tinh cả mặt đỏ thấu: “Câm miệng.”

Anh thực sự không muốn nói chuyện với cậu nữa.

Hạ Hoài nhìn anh chăm chú, sau đó gọi một tiếng.

Giang Sơ Tinh theo bản năng đáp lại:”Làm sao?”

“Chờ anh trở về” đôi mắt đen nhánh của Hạ Hoài lóe một tia đen tối, trắng trợn mà táo bạo yêu cầu: “Em muốn lập tức ôm lấy anh.” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play