Các Omega thành niên thường nhạy cảm hơn trước rất nhiều, đuôi mắt Giang Sơ Tinh phiếm hồng có thể khơi dậy dục vọng chôn dấu trong lòng Alpha.
Sau một hồi bị lăn qua lộn lại như vậy, thân thể của Giang Sơ Tinh ướt đẫm mồ hôi, trên trán rủ xuống một sợi tóc dài, bộ dạng hệt như vừa bị bắt nạt, cực kỳ đáng thương.
Hạ Hoài lại ôm anh vào phòng tắm, đơn giản dùng vòi hoa sen giúp anh rửa sạch cảm giác nhớp nháp trên người.
Dọn dẹp được nửa đường thì nhìn thấy một mảnh đỏ hồng kia, Hạ Hoài đột nhiên cảm thấy có chút áy náy.
Ngón tay cái của cậu nhẹ chạm vào chỗ da kia: “Hình như có chút hơi quá rồi.”
Giang Sơ Tinh mơ hồ mở mắt ra, dụi dụi vào người cậu an ủi: “Không sao mà.”
Không biết tại sao hôm nay anh có chút không khống chế được, cứ có ý muốn đem chính mình vòng trọn trong lòng Alpha.
Vừa vặn đêm nay được thỏa mãn, hiện tại cả người liền có chút lười biếng, chỉ muốn rúc vào trong lồng ngực Alpha.
Hạ Hoài thấp giọng hỏi anh: “Đau không?”
“…” Giang Sơ Tinh biết đúng là cậu cái gì cũng dám hỏi, hơi chút ngẩng đầu: “Hiện tại mới hỏi không phải có chút hơi muộn à? Vậy sao lúc anh nói đau em không dừng lại?”
Hạ Hoài thấy anh chất vấn mình thì cười khẽ không dám hé răng.
“Mau đi tắm rửa thôi.” Giang Sơ Tinh thấy cậu cười cười thì lại trở về chôn mặt vào trong hốc cổ cậu: “Anh buồn ngủ rồi.”
Sau khi lau rửa sạch sẽ, Hạ Hoài quấn khăn tắm cho anh rồi đưa anh ra khỏi phòng tắm, đặt người lên giường rồi cúi đầu nói với anh: “Em thoa thuốc cho anh được không?”
Mấy ngày nay đều là Hạ Hoài giúp anh giải quyết những chuyện này, Giang Sơ Tinh tuy rằng còn cảm thấy có chút xấu hổ nhưng trong mơ hồ vẫn bối rối gật đầu.
Hạ Hoài lau khô người cho anh, tùy ý mặc vào một bộ pyjama rồi nhét người vào ổ chăn.
Khi thoa thuốc, cái vuốt ve có chút mát lạnh cùng ngón tay thon dài khiến Giang Sơ Tinh vô thức thu chân lại, tuyến thể lại bắt đầu co giật nhè nhẹ.
Một luồng tin tức tố nhẹ nhàng lơ lửng trong không khí, anh muốn ôm lấy thứ gì đó thuộc về Alpha vào lòng.
Vì vậy anh liền kéo lấy chiếc gối của Hạ Hoài cũng như chiếc thắt lưng mà Hạ Hoài đặt trên bàn đầu giường và bộ đồ ngủ mà cậu vừa mặc lại.
Anh ôm nó vào lòng, vùi mặt vào đó nhẹ nhàng ngửi.
Sau khi Hạ Hoài giúp anh thoa thuốc xong ngẩng đầu liền nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng chợt lóe một cỗ cảm giác kỳ quái, dục vọng ác liệt muốn thống trị leo nhanh trong lòng cậu.
Hạ Hoài sắc mặt tối sầm lại, cố áp chế dục vọng đóng lọ thuốc mỡ xong liền duỗi tay ôm người vào lòng. Hạ Hoài muốn lấy đồ vật từ trong tay anh ra.
Từ lúc bắt đầu Hạ Hoài đã biết phản ứng hiện tại của anh là tình huống gì. Không có gì đáng ngạc nhiên khi đây hẳn là khúc dạo đầu cho thời kỳ làm tổ của Omega.
Sau thời kỳ giao phối thành niên, Omega sẽ chào đón thời kỳ làm tổ đầu tiên khi tử cung đã hoàn thiện.
Trong khoảng thời gian này, họ sẽ không tự chủ được mà muốn chiếm hữu những đồ vật thuộc về Alpha mang theo bên mình.
Đây cũng là thời kỳ nhạy cảm nhất đối với Omega bọn họ, họ sẽ cảm thấy rất bất an và cần sự bầu bạn của Alpha.
Hạ Hoài cắn vành tai Giang Sơ Tinh, vừa nghiến vừa nhẹ nhàng ma sát: “Anh ơi, anh nên ôm em chứ không phải những thứ này.”
“Bảo bối”
Trong cơn mơ hồ Giang Sơ Tinh ngã vào trong vòng tay của Hạ Hoài, giống như một em mèo nhỏ đáng yêu, thấp thấp ừ một tiếng.
–
Bởi vì không thể về quê trong dịp Tết dương nên Lâm Thanh Linh cùng Giang Uyển Thi đã thương lượng vào đêm giao thừa sẽ về quê ở nông thôn vào ngày sinh nhật của Giang Sơ Tinh.
Vừa để tổ chức sinh nhật cho anh vừa trở lại thăm cha mẹ của Lâm Thanh Linh luôn. Và đó cũng là quê hương của Giang Uyển Thi mặc dù trong nhà đã không còn ai cả.
Bởi vì phóng túng tối qua nên việc ngồi xe đi xa như vậy hôm nay với Giang Sơ Tinh khá là khó chịu, cũng may là ngày hôm qua Hạ Hoài không đánh dấu anh, nếu không sẽ càng khó chịu hơn.
Giang Sơ Tinh váng đầu hoa mắt, hít thở sâu mấy hơi sau khi xuống xe cỗ cảm giác khó chịu kia mới dịu đi một chút.
Hạ Hoài thấy sắc mặt anh xấu như vậy thì đi tới vòng tay qua vai anh: “Khó chịu lắm sao?”
“Còn ổn.” Giang Sơ Tinh thấy Lâm Thanh Linh nhìn qua liền vỗ vỗ eo Hạ Hoài nhắc nhở: “Mau buông ra, mẹ em với mọi người còn ở đây mà.”
Hạ Hoài hoàn toàn không cảm thấy có chuyện gì nhưng cậu vẫn để ý đến cảm thụ của Giang Sơ Tinh.
Cậu trấn an tính mà nhéo nhéo sau cổ anh: “Khó chịu quá thì phải nói với em đấy.”
Giang Sơ Tinh gật đầu: “Biết mà.”
Hạ Hoài đem đồ trên tay anh tự nhiên mà xách lên.
Giang Sơ Tinh cũng không khách khí.
Cha mẹ của Lâm Thanh Linh đã hơn 70 tuổi, từ rất xa đã nhìn thấy hai người già đang đứng đợi ở cửa.
Lâm gia nằm ở phía đầu thôn, có sân độc lập, trông giống như một gia đình giàu có.
Giang Sơ Tinh là lần đầu tiên tới, nhìn thấy hai cụ già đứng ở cửa thì từ tận đáy lòng tràn lên cảm giác thân thiết giống như người một nhà.
Hạ Hoài cùng Hạ Mạch trước sau kêu một tiếng: “Ông ngoại, bà ngoại.”
Giang Sơ Tinh cũng đi theo Hạ Hoài kêu to: “Ông ngoại, bà ngoại.”
Bà Lâm nhìn Giang Sơ Tinh, đôi mắt đầy nếp nhăn của bà cong thành lưỡi trăng non, hôm nay bà mặc một chiếc váy sườn xám rộng càng khiến làn da của bà đặc biệt thêm trắng hơn ở tuổi 70.
Bà cụ nắm lấy tay Giang Sơ Tinh ân cần vỗ về: “Nhóc con đã lâu không gặp, vào trong rồi nói, bà ngoại có làm món cá hầm cải chua con thích ăn nhất đấy.”
Giang Sơ Tinh cười gật đầu với bà cụ: “Cháu cám ơn bà.”
Một già một trẻ cứ như vậy mà đi vào nhà để lại hai đứa cháu trai chính hiệu bị bỏ lại ở cửa.
Hạ Mạch mắt nhìn Hạ Hoài đột nhiên bật cười, “Mày nói xem, Sơ Tinh mới chính là người nhà họ Hạ mới đúng phải không.”
Hạ Hoài nhìn bóng lưng của Giang Sơ Tinh mặt mày nhu hòa: “Là người của em.”
Hạ Mạch: “…” mới mất cảnh giác chút xíu mà đã bị thồn một đống thức ăn cho chó.
Bọn họ trở về vừa vặn vào giờ cơm, cả nhà ngồi vào bàn ăn hòa thuận vui vẻ, cả nhà hạnh phúc.
Ăn đến không sai biệt lắm, bà Lâm nhìn Giang Sơ Tinh chỗ nào cũng thấy hài lòng liền từ trong túi lấy ra một phong bao lì xì lớn đưa cho anh.
“Năm trước cháu không tới, năm nay bà ngoại bù cho cháu thêm nữa hôm nay còn là sinh nhật của cháu kìa. Sinh nhật vui vẻ, lớn lên thật tốt, luôn luôn vui vẻ nhé cháu.”
Giang Sơ Tinh nào có thể không biết xấu hổ mà nhận liền vội xua tay:”Dạ không cần đâu bà.”
Lâm Thanh Linh cũng cười ra tiếng: “Bà ngoại cho cháu mà, thôi cháu nhận đi.”
Giang Sơ Tinh cùng Hạ Hoài nhìn nhau liếc mắt một cái, Hạ Hoài gật gật đầu.
Giang Sơ Tinh lúc này đưa hai tay ra nhận lấy, lễ phép cảm ơn: “Cám ơn bà ngoại ạ.”
Hạ Hoài ở bên cạnh không chút kiêng dè mà nắm lấy tay Giang Sơ Tinh, nhéo nhéo trấn an.
Nhìn thấy hai đứa trẻ nắm tay nhau bà lão cười vui vẻ: “Tiểu Hoài nhớ đối xử tốt với người ta đấy, chuyện của hai đứa bà đã nghe mẹ cháu nói hết rồi.”
Giang Sơ Tinh kinh ngạc nhìn Hạ Hoài, sau đó xấu hổ cúi đầu xuống.
Bà cụ lại nói tiếp: “Nhìn xem đúng là một đứa trẻ hiểu chuyện biết bao nhiều, nhìn vào là thấy thích rồi, trước đây bà cũng đã muốn làm mai rồi đó, nhưng bà ngoại lại sợ mình nhiều chuyện quá, hiện tại không phải là tốt rồi sao. “
Hạ Hoài thấy anh thực sự xấu hổ, vành tai đều đã đỏ ửng liền cười cười với bà cụ: “Dạ phải.” Hạ Hoài siết chặt ngón tay của Giang Sơ Tinh, nhẹ giọng nói: “Ai lại không thích một cậu bé ngoan ngoãn như vậy chứ?”
Lỗ tai Giang Sơ Tinh lại càng đỏ hơn.
–
Sau khi lái xe cả buổi sáng mọi người đều có chút mệt mỏi liền tính toán nghỉ trưa một chút.
Ngay khi Giang Sơ Tinh ra khỏi phòng tắm thì đã có người tới gõ vang cửa.
Vừa mở cửa đã thấy Hạ Hoài đang đứng ở bên ngoài.
“Mới gội đầu xong à?” Hạ Hoài bước vào phòng lấy khăn lông trong tay anh, giúp anh lau tóc.
Giang Sơ Tinh vội vàng đóng cửa lại. Cũng may phòng của họ ở trong góc trên tầng hai.
Hạ Hoài khẽ nhếch môi khi thấy hành động của anh liền kéo người qua: “Anh sợ cái gì, ở cùng em xấu hổ như vậy sao?”
“……”
Dù hai người hoàn toàn đã công khai trước mặt gia đình hai bên nhưng những người lớn tuổi trong gia đình cũng không vì thế mà buông lỏng họ, còn dặn Hạ Hoài không được làm loạn.
Giang Sơ Tinh vừa sợ vừa thẹn, nhà Hạ Hoài đối xử rất tốt với anh ấy, tốt đến mức Giang Sơ Tinh không thể diễn tả thành lời.
Hạ Hoài lấy máy sấy tóc bên giường vỗ vỗ vào vị trí trước mặt mình: “Lại đây.”
Giang Sơ Tinh ngoan ngoãn đi tới ngồi trước mặt cậu.
Những ngón tay thon dài của nam sinh chạm vào mái tóc ẩm ướt của anh. Giang Sơ Tinh rất thích Hạ Hoài chạm vào tóc của mình.
Dưới sự thỏa mãn khó tả Giang Sơ Tinh từ từ nhắm mắt lại, một cỗ nhiệt ý dồn lên não.
Anh cảm thấy khoảng thời gian như này là điều anh có mơ cũng không thể mơ tới.
Anh rất biết ơn Hạ Hoài, không chỉ bởi vì ánh sáng của em ấy mà còn vì sự ấm áp và quan tâm dành cho gia đình anh.
Xuất thần sau một lúc lâu, âm thanh ù ù của chiếc máy sấy tóc cũng đã biến mất.
Một bàn tay từ phía sau ôm lấy eo Giang Sơ Tinh. Một tay còn lại ấn xuống bả vai anh, dễ như trở bàn tay mà đem người đè xuống giường.
Cảm giác được chuyện gì Giang Sơ Tinh theo bản năng giãy dụa, Hạ Hoài cắn lấy dái tai anh: “Đừng nhúc nhích.”
Giang Sơ Tinh rụt lại thân mình như bị điện giật. Hai người ngực áp ngực, trán áp trán vào nhau.
Giang Sơ Tinh cảm thấy miệng mình khô khốc, cảnh giác nói: “Em làm sao vậy?!”
Hạ Hoài từ trên cao nhìn xuống đánh giá khuôn mặt anh, đột nhiên hỏi: “Uống rượu không?”
“Hả?” Giang Sơ Tinh bị câu hỏi làm cho ngây người, chớp chớp mắt, “Không phải vừa rồi trên bàn ăn có uống một ly sao?
“Em đang hỏi,” Hạ Hoài siết chặt tay của anh, ánh mắt mang ý ám chỉ nhìn chằm chằm vào cánh môi anh: “Anh có muốn nếm thử không?”
Trước khi Giang Sơ Tinh kịp phản ứng, Hạ Hoài đã cúi xuống hôn anh.
Rượu trên bàn ăn là rượu nho, lấp đầy miệngc hính là vị chua chua ngọt ngọt của nho cùng cảm giác mát lạnh của biển sâu, hai thứ hòa vào nhau giống như một thứ rượu vô cùng tinh khiết có thể khiến người ta choáng váng.
Hạ Hoài cuộn đầu lưỡi, mỗi động tác đều rất nhẹ nhàng mà mạnh mẽ.
Giang Sơ Tinh từ từ thả lỏng, hai người họ đã sẵn sàng cho bước triền miên tiếp theo thì đúng lúc này, điện thoại trong túi Hạ Hoài vang lên.
Vậy là nó cứ rung cho đến khi dừng lại, sau đó lại vang lên lần nữa.
Giang Sơ Tinh quay đầu đi: “Nghe kìa.”
Hạ Hoài chậc một tiếng móc di động ra.
Là Tưởng Nam gọi điện thoại tới.
Cậu kết nối: “Alo.”
“Cậu có thấy WeChat mà tôi gửi cho cậu không?” Tưởng Nam đi thẳng vào chủ đề, nghe giọng hắn khá là hưng phấn.
Hạ Hoài: “Tôi chưa có xem.”
“Tôi cũng đoán vậy.” Tưởng Nam cố ý úp úp mở mở: “Vậy cậu tự đi xem đi, nhóc con cậu thật sự không tầm thường nha! Tôi có chút đố kị đấy.”
Thấy cúp điện xong, Giang Sơ Tinh liền thò qua tới, “Xảy ra chuyện gì à?”
“Em không biết.” Hạ Hoài đem anh ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng mổ trên mặt anh mấy cái.
Hạ Hoài ôm người dựa vào đầu giường, cậu ở trước mặt Giang Sơ Tinh không hề che giấu điều gì mà bấm vào khung trò chuyện của Tưởng Nam.
Nhìn thấy dòng tin nhắn ngắn ngủi kia cậu liền cảm thấy mọi ngôn ngữ của bản thân đều có chút kiềm chế không được mà kích động.
Hạ Hoài trực tiếp kéo lên phía trên cùng.
Thấy rõ tên danh thiếp gửi tới cùng tin nhắn bên dưới.
Cả hai người đều sửng sốt.
[Tưởng Nam]: Giáo viên Trần từ Nhạc viện Nam Dương [Danh thiếp]
[Tưởng Nam]: Khiếp! Hạ Hoài, cậu sắp bay xa rồi! Hôm nay tôi nhận được lời mời từ Nam Dương khi tôi đang thu âm, vừa vào chuyện đã hỏi cậu có hứng thú đến Nam Dương của họ không, trời ơi! Nhạc viện này tuyệt lắm đó, tốt nghiệp từ đây toàn ca sĩ nổi tiếng thôi. Hạ Hoài, mau lăn ra đây cùng anh zai tâm sự chút nào!
Thời tới cản không kịp.
Giang Sơ Tinh luôn biết rằng Hạ Hoài hát rất hay nhưng đôi khi anh lại cảm thấy điểm tốt của Hạ Hoài cũng nhiều lắm, tìm một trường học chính còn ca hát thì coi như một nghề phụ thôi cũng tốt mà.
Nhưng anh cũng biết Hạ Hoài rất thích ca hát và có thiên phú cao bao nhiêu nên sao anh có thể ích kỷ như vậy được, cho dù bọn họ đã hứa hẹn sẽ cùng lên đại học, cùng học chung một trường.
Người đang ôm anh ở bên tai mơ hồ muốn mở miệng, Giang Sơ Tinh liền ngăn lại.
“Trước đừng nói gì.”
Nghe vậy Hạ Hoài liền thật sự không mở miệng nữa, cứ vậy mà nắm chặt tay ôm lấy Giang Sơ Tinh.
Hai người dán vào nhau, Giang Sơ Tinh có thể cảm nhận được rõ ràng tiếng thở của Hạ Hoài bên tai mình, cảm giác khiến anh cực kỳ hưởng thụ.
Anh thích Hạ Hoài ở bên cạnh anh, bám lấy anh, gọi tên anh, ôm anh và làm nũng.
Nếu lên đại học Hạ Hoài chuyển đến một trường khác, điều đó có nghĩa là họ có thể sẽ phải xa nhau trong vài năm.
Bọn họ chưa từng chia lìa dù là trong hai năm giận dỗi kia, ít nhất cũng có thể nhìn thấy người kia, biết người kia thế nào, còn nếu như cậu muốn tới một nơi khác thì….
Giang Sơ Tinh thực sự hoảng sợ.
Nam Dương? Giang Sơ Tinh suy nghĩ một chút, Nam Dương dường như ở rất xa.
Mất ít nhất hai giờ để bay từ Ninh Thành tới.
Xa như vậy, anh nên làm sao bây giờ?
Tưởng tượng đến cảnh Hạ Hoài rời xa mình, càng nghĩ lại càng khiến Giang Sơ Tinh hít thở không thông, không biết là khó chịu hay là miễn cưỡng, hoặc là cả hai.
Dù sao, cũng đều là tim đập nhanh đến không thể thở được.
Cuộc chia tay còn chưa đến anh đã không thể chịu đựng nổi.
Nỗ lực lắm Giang Sơ Tinh mới hồi thần lại, ngồi ở trên giường hồi lâu anh mới chậm rãi khôi phục lại năng lực tự hỏi.
Dù là anh em, bạn trai hay là người nhà thì anh vẫn nên ủng hộ cậu vô điều kiện như hậu phương vững chắc đằng sau cậu mới đúng. Giang Sơ Tinh xoay người trong vòng tay Hạ Hoài cười với cậu, “Muốn đi thì đi. Nghe nói trường này rất nổi tiếng, còn rất tốt. Vậy là em không cần thi đại học nữa rồi.”
Trái tim của Hạ Hoài căng thành một quả bóng khi nhìn thấy anh cười. Cậu gọi anh: “Giang Sơ Tinh.”
Trên mặt Giang Sơ Tinh treo nụ cười: “Anh đây.”
Hạ Hoài nhìn chằm chằm vào mắt anh, mặt trầm xuống.
Hai người đối diện nhau vài giây.
Giang Sơ Tinh mím môi, cúi đầu yếu ớt vô lực nhẹ nhàng cọ cọ bờ vai của cậu.
Hạ Hoài ôm anh vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng anh: “Anh nói nghiêm túc chứ?”
Giang Sơ Tinh nhắm mắt lại ôm chặt Hạ Hoài như muốn bắt lấy cậu, không cho cậu rời đi nửa bước.
Một lúc sau, anh mới mở miệng, thanh âm ám ách lại run rẩy: “Anh muốn tốt cho em, nhưng anh sợ …”
Anh cũng không biết mình sợ điều gì.
Như thể ánh sáng mà anh nắm được cuối cùng lại sắp đột ngột biến mất, anh sợ hãi bản thân lại phải quay trở lại bóng tối lần nữa.
Sự mất đi này thật sự là khó lòng chịu đựng được, từng chút một nhen nhóm trong trái tim anh.
Hạ Hoài xoa xoa đầu anh, ôm lấy anh càng thêm chặt.
Mùi vị tin tức tố thanh mát sâu thẳm nhẹ bao phủ khắp cơ thể Giang Sơ Tinh xoa dịu cảm xúc của anh, sau đó một bàn tay vươn qua nâng lên khuôn mặt anh.
Hai người đối mặt với nhau.
Hạ Hoài cúi người lưu lại trên trán anh một nụ hôn.
Đột nhiên cậu cười khẽ một tiếng, đưa tay búng lên trán anh một cái.
“Ngốc, khó khăn lắm mới theo đuổi được anh, sao em có thể nguyện ý rời đi được.”
Hạ Hoài nhẹ nhàng bổ sung: “Anh là người duy nhất của em, mãi mãi không thể rời bỏ được.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT