Editor: Chentranho

Sáng thứ Bảy, đám Giang Sơ Tinh đúng giờ gặp nhau ở bến xe buýt.

Ban đầu, vốn dĩ họ bàn thân ai tự đến, đỡ cho phải chờ đợi lòng vòng. Nhưng vì trường Tưởng Nam có kỳ thi không thể đến nên Cố An liền kêu Y Văn Thiến cùng đi, Hạ Mạch biết được tin tức cũng mang theo đàn em nhỏ của hắn tới.

Nhiều người càng thêm náo nhiệt, Cố An hắng giọng hỏi, “Tất cả đã đến đủ chưa?”

Hạ Mạch: “Hai vợ chồng bọn này có mặt rồi, cậu nhìn xem những người khác đã đông đủ chưa.”

Nghe được lời này Tạ Thỉ Yến cúi đầu: “…… Đàn anh.”

Hạ Mạch thấy dáng vẻ này của hắn liền trấn an mà nhéo nhéo sau cổ đàn em: “Xấu hổ cái gì, đều là người một nhà cả mà.”

Hạ Mạch nghiêng người thò lại gần, thì thầm nhỏ bên tai hắn: “Không phải em nói đến tuổi kết hôn sẽ lấy anh sao? Vậy không phải là vợ chồng thì còn gì nữa?”

“Ừm …” Tạ Thỉ Yến nhỏ giọng đáp lại.

Giang Sơ Tinh cách đó một làn đường, nghe được lời hắn nói trong lòng bất lực mà lắc đầu.

Kể từ khi cùng đàn em lớp dưới ở bên nhau, Giang Sơ Tinh cảm thấy Hạ Mạch thực sự đã thay đổi rất nhiều. Không còn suốt ngày lêu lổng chơi game nữa, nhưng cái kiểu hoa ngôn xảo ngữ thì vẫn như cũ.

“Đưa túi cho em.” Hạ Hoài chủ động cầm lấy túi của Giang Sơ Tinh.

Giang Sơ Tinh ban đầu định từ chối, nhưng sau khi suy nghĩ một chút, anh liền thu tay lại nói: “Đưa điện thoại trong túi cho anh.”

Xe bắt đầu nổ máy.

Hạ Hoài hỏi: “Trong túi nhỏ bên ngách hả?”

“Ừa,” Giang Sơ Tinh thấy cậu không tìm được liền nói: “Để anh cho.”

Vừa cầm được cái di động, thân xe đột nhiên gặp phải vật cản đột ngột giảm tốc độ, cả người Giang Sơ Tinh liền nghiêng về phía trước, điện thoại di động trong tay trực tiếp rơi xuống đất.

Rơi về phía bên kia Hạ Hoài.

Trong xe hơi tối.

Giang Sơ Tinh không thể nhìn thấy nó rơi ở đâu.

“Để em nhìn xem.” Hạ Hoài bật đèn pin điện thoại di động.

Giang Sơ Tinh: “Anh thấy rồi, ở dưới chân em đó.”

Nói rồi vươn tay muốn lấy, Hạ Hoài đồng thời cũng duỗi tay ra.

Bàn tay của cả hai cứ thế chạm vào nhau.

Lòng bàn tay của Hạ Hoài hơi lạnh lại thon dài to lớn, vừa đủ để ôm trọn bàn tay của Giang Sơ Tinh.

Giang Sơ Tinh cảm thấy ngón tay cậu từng chút một siết chặt cả bàn tay mình, anh cố gắng thoát ra nhưng vô ích.

Hạ Hoài đè thấp âm thanh: “Ca ca, anh thật ấm.”

“…” Giang Sơ Tinh quay đầu nhìn cậu.

Hạ Hoài hoàn toàn đem bàn tay mình nắm lấy những ngón tay anh rồi nhặt điện thoại lên bằng tay kia.

Giang Sơ Tinh thấp giọng cảnh cáo cậu: “Em buông ra.”

Hạ Hoài vẫn thờ ơ.

Giang Sơ Tinh giãy giụa hai cái, biết có cố gắng cũng vô ích liền từ bỏ.

Nắm đi cứ nắm đi, lại không phải chưa từng nắm.

Chủ yếu là do anh cũng không chán ghét gần gũi với Hạ Hoài, ngược lại còn khá ỷ lại.

Vai của hai người áp sát vào vai, ở nơi người khác nhìn thấy mười ngón tay đan xen, Hạ Hoài lâu lâu sẽ véo ngón tay anh một cái.

“Hoài ca.”

Giang Sơ Tinh chột dạ theo bản năng giãy giụa một chút nhưng lại bị Hạ Hoài giữ chặt hơn.

Cố An gọi cậu từ phía sau, thò lên nói: “Tớ vừa kiểm tra bản đồ bên Thành Tây. Có một cái công viên trò chơi lớn ở bên đó đấy. Đến lúc đó chờ Tiêu Thời thi đấu xong, chúng ta cùng đi chơi đi, khó có cơ hội tới đây một chuyến mà.”

Bởi vì Cố An ngồi ở ghế sau, Giang Sơ Tinh theo bản năng ngồi ở bên cạnh Hạ Hoài, giống như sợ bị phát hiện.

Hạ Hoài chú ý tới động tác nhỏ của anh, xương ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy ngón tay anh.

Giang Sơ Tinh: “…………”

Làm xong chuyện này, Giang Sơ Tinh chỉ cảm thấy nhiệt độ trong lòng bàn tay từng chút một tăng lên, trong lòng vừa chột dạ vừa ngứa.

“Có thể, thời gian cũng còn dư.” Hạ Hoài nói.

Cố An lại huyên thuyên: “Tớ nghe nói ở đó còn mới xây một vòng đu quay mới, có thể nhìn thấy một nửa thành Tây luôn, tuy rằng không có bạn gái ——” hắn nói tới đây thì lia mắt sang Y Văn Thiến ở bên cạnh, sờ sờ cái mũi: “Nhưng ngắm phong cảnh một chút cũng không tồi.”

Ngón tay Giang Sơ Tinh rụt lại.

Lần đầu tiên Hạ Hoài cảm thấy cái tính nói nhiều này của Cố An khá tốt.

Y Văn Thiến lúc đầu còn có chút câu nệ, hiện tại cũng dần dần thả lỏng: “Nghe nói tình nhân ngồi trên đu quay sẽ chia tay, nhưng nếu ở trên đỉnh vòng quay hôn môi thì sẽ có thể cả đời bên nhau lâu dài, cực kỳ linh nghiệm.”

“Thật hay giả thế?” Hạ Mạch nghe đến đây liền ngắt lời, “Là ở điểm cao nhất hả?”

Hắn liếc mắt nhìn Tạ Thỉ Yến bên cạnh.

Y Văn Thiến gật đầu.

Càng nói chuyện mọi người càng cởi mở, nhưng Giang Sơ Tinh lại càng ngày càng khẩn trương.

Hạ Hoài cảm nhận được anh cứng đờ căng thẳng liền nắm tay anh cất vào trong túi áo gió, như vậy người ngoài sẽ khó có thể nhìn thấy.

Có lẽ là bởi vì thân nhiệt của Hạ Hoài nên sau khi cứ cầm tay như vậy một lúc, lòng bàn tay của Giang Sơ Tinh đã ướt đẫm mồ hôi.

Mấy người đang tám chuyện phía sau rốt cuộc cũng ngừng lại trong chốc lát, vừa lúc Giang Sơ Tinh thả lỏng ngón tay, Cố An lại thò qua.

“Ngoài ra còn có một con phố ăn vặt. Sau khi đi công viên trò chơi, có thể đến đó đi dạo một vòng nữa.”

Giang Sơ Tinh lại siết chặt ngón tay.

Tuy khuôn mặt anh rất bình tĩnh tự nhiên, nhưng nhịp tim của Giang Sơ Tinh đã tăng nhanh đến không thể kiểm soát được.

Phản ứng của anh rất thú vị khiến Hạ Hoài không khỏi muốn trêu chọc anh thêm, gãi gãi ngón tay cái trong lòng bàn tay.

Đại não Giang Sơ Tinh nóng rực, nơi cậu chạm vào giống như tia lửa nóng, ngứa ngáy khó chịu, lan đến tứ chi, lỗ tai tê dại đến mức hơi đỏ lên.

“Được rồi,” Lực chú ý của Hạ hoài đều đặt trên người Giang Sơ Tinh, thuận miệng nói: “Đến lúc đó lại nói.”

“Sơ Tinh,” Hạ Mạch cách một lối đi nhỏ kêu anh: “Ông có mang tai nghe không dây không, cho tôi mượn xài một tí.”

Giang Sơ Tinh nháy mắt với Hạ Hoài.

Ý bảo cậu buông ra.

Thấy Giang Sơ Tinh không nhúc nhích, Hạ Mạch còn tưởng rằng anh buồn ngủ.

Vì vậy hắn trực tiếp duỗi tay ra, “Để tôI tự mình lấy, là túi áo hay túi quần?”

Hạ Mạch nói rồi duỗi tay qua, sờ sờ trong túi áo trước, cuối cùng mới tìm ở túi ngoài quần tây.

Ngẩng đầu liền phát hiện mặt của Giang Sơ Tinh đỏ bừng, không khỏi hỏi thêm: “Ông nóng à? Sao mặt lại đỏ như vậy?”

“Có sao?” Giang Sơ Tinh quẫn bách nói: “Ừ, có hơi nóng.”

“Vậy mà ông còn mặc nhiều như vậy, cởi ra.”

Giang Sơ Tinh: “… Không sao, hơi nóng xíu thôi, mặc vậy không vấn đề gì.”

Hạ Mạch không nói gì.

Cuối cùng cũng đợi được hắn ngồi về chỗ, Giang Sơ Tinh thở dài một hơi, chuyến xe này một đường đều là lo lắng và đề phòng.

Nhất thời không để ý, mồ hôi trong lòng bàn tay lại càng nhiều.

Phỏng chừng đây chính là khoảnh khắc chột dạ nhất của anh trong đoạn thời gian gần đây.

Vai và lưng được thả lỏng, các dây thần kinh căng thẳng cũng được nới ra. Lúc này mới ý thức được một vấn đề.

Bọn họ như vậy, còn không phải là…… giống như đang yêu đương vụng trộm hay sao.

Yêu đương vụng trộm………

Giống như còn rất kích thích.

Nhiệt độ trong lòng bàn tay dần dần đồng bộ, truyền độ ấm cho nhau.



Cái nắm tay này là một biến đổi bất ngờ nhưng cũng may là sau đó không có chuyện gì xảy ra nữa.

Hai người cứ như thế nắm tay cho đến lúc xuống xe.

Đến Tây thành đã là gần mười một giờ.

Tiêu Thời đã đến nhà ga để đón họ, hắn thi đấu vào buổi chiều nên buổi sáng có thời gian để tự do hoạt động.

Mọi người đều không có hành lý vì vậy Tiêu Thời liền trực tiếp đưa họ đến sân vận động của cuộc thi.

Ngay khi vừa bước vào, mùi nước khử trùng và nhiều mùi tin tức tố lộn xộn khác nhau đã bay tới.

Lồng ngực Giang Sơ Tinh khó chịu, nhưng cũng không đến nỗi mãnh liệt như trước, chỉ là có chút ngột ngạt.

Nhưng sự khác thường nho nhỏ của anh đã bị Hạ Hoài ở bên cạnh phát hiện.

Hạ hoài cởi chiếc khăn có mùi tin tức tố của mình ra quấn quanh cổ Giang Sơ Tinh.

Mùi vị tin tức tố nhẹ nhàng ấm áp lập tức quấn lấy chóp mũi anh, cảm giác ê ẩm khó chịu nhanh chóng bị dập tắt.

Anh không từ chối.

Sau khi đối mặt với tình cảm của Hạ Hoài dành cho mình, anh đã cố gắng thử chấp nhận cậu tới gần.

Giang Sơ Tinh vùi cằm và miệng vào trong khăn quàng cổ, chiếc khăn quàng cổ vừa chạm vào làn da của đối phương, vẫn còn sót lại hơi ấm.

Sau đó, tin tức tố vị thông biển của Alpha được hít vào đầy phổi anh, một hương vị khiến anh cảm thấy thoải mái mà ỷ lại vào nó. Nhất thời xuất thần như sắp chết chìm dưới đáy biển sâu, hững hờ nằm trên cây thông nước.

Hạ Hoài thoáng nhìn thấy bộ dạng thoải mái của anh, trong lòng như muốn tan chảy.

Ánh mắt tỏa ra đầy ôn nhu, theo đáy lòng vươn tay xoa xoa đầu anh.

Giang Sơ Tinh thẳng lưng, giương mắt nhìn cậu nhếch môi: “Không nên tùy tiện sờ sờ đầu của người lớn.”

Hạ Hoài nhìn vẻ mặt không được tự nhiên của anh cười nói: “Được rồi, lần sau em sẽ chú ý.”

“…” Giang Sơ Tinh luôn cảm thấy vô lực đối với Hạ Hoài như vậy, cảm thấy như nắm đấm đánh vào bông.

Cuối cùng, vẫn là do sự dung túng của anh đối với Hạ Hoài mà ra.

Hai người đi cuối cùng, không ai thấy động tĩnh bên này.

“Sơ Tinh mau đến đây xem này. Không ngờ còn có một người có bản thể là voi châu Phi đó, thật  muốn sờ lỗ tai hắn quá đi!” Hạ Mạch kích động quay đầu nói, liếc mắt một cái liền phát hiện ra khăn quàng trên cổ Giang Sơ Tinh, hai mắt sáng lên.

Xem ra tốc độ của Hạ Hoài cũng không tệ lắm. Quả nhiên là em trai mình, vẫn là cao thủ không bằng tranh thủ.

Sau khi tìm được vị trí ngồi, Hạ Mạch lấy lý do để mua nước lôi kéo Giang Sơ Tinh đến máy bán hàng tự động bên ngoài.

“Nói đi,” Hạ Mạch đi thẳng vào vấn đề: “Ông đã đồng ý chưa?

Giang Sơ Tinh khó hiểu trong chốc lát, nhưng nhìn biểu tình muốn xem kịch vui của hắn liền hiểu được, cũng khá thẳng thắn đáp lại: “Chưa, tớ vẫn rất rối.”

Ánh mắt Hạ Mạch dừng ở khăn quàng cổ trên cổ anh: “Ông còn rối cái gì? Tôi thấy ông bây giờ hoàn toàn mặc kệ nó muốn làm cái gì với ông thì làm rồi thây.”

Hắn lại nghĩ nghĩ, Giang Sơ Tinh là một người không có kinh nghiệm tình cảm, hơn nữa mối quan hệ của cậu với Hạ Hoài vốn không giống bình thường, tưởng như cứ lắc lư không bình thường với nhau như vậy tính ra lại là chuyện bình thường.

“Được rồi,” Hạ Mach quyết định thông não hộ anh, “Nếu ông còn nghi ngờ hoặc không hiểu chuyện gì, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tôi.”

Giang Sơ Tinh lúc này mới phát hiện, người bạn này của anh mặc dù lúc nào cũng có vẻ chơi bời lêu lổng du thủ du thực, nhưng đối với phương diện tình cảm lại rất hiểu biết.

Dù vậy hiện tại anh cũng không nghĩ ra gì để hỏi.

Vì thế, đành ừ một tiếng tỏ vẻ đáp lại.

“Í, đúng rồi.” Hạ Mạch đột nhiên nghĩ tới một chuyện, đi qua chạm vào bả vai Giang Sơ Tinh.

“Còn hai tháng nữa là ông thành niên rồi. Trước kỳ giao phối ông có thể suy nghĩ kỹ một chút, huyết thống của em trai tôi cũng khá thuần, sờ đuôi khi cắn lên hẳn sẽ làm ông thỏa mãn.”

Khi hắn nói còn mang theo biểu cảm như một trò đùa.

“…” Bị hắn nói như vậy lỗ tai Giang Sơ Tinh nóng lên, thật không ngờ Hạ Mạch có thể nói ra những lời như thế nào mà mặt mày không chút thay đổi.

“Đừng xấu hổ.” Hạ Mạch thẳng thắn, trong đầu lướt qua vài hình ảnh thú vị, cong môi thì thầm: “Chờ trở về cho ông xem thứ tốt, có lẽ xem xong ông liền nghĩ thông suốt đấy.”

Giang Sơ Tinh nghi ngờ nhìn Hạ Mạch, trong lòng có linh cảm không tốt.

“Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy.” Hạ Mạch nhếch mép cười xấu xa: “Tôi là vì hai bạn nhỏ chưa từng yêu đương hai người hết cả thôi.”

Giang Sơ Tinh: “………”

Anh đại khái đã đoán được “thứ tốt” kia là gì rồi.

“Quay đầu làm người đi.” Giang Sơ Tinh không nhịn được trách móc: “Cậu không phải đã cho Tạ Thỉ Yến cùng xem rồi đó chứ? Cậu ta mới có bao lớn.”

Hạ Mạch đúng lý hợp tình nói: “Hiện tại người trẻ tuổi ai còn không cần học tập. Đây cũng là một số kiến ​​thức phải biết trước để phòng ngừa thôi. Nếu bản thể hai loài mạnh mẽ không hợp nhau, có thể còn đánh nhau trên giường nữa đó.”

“Đương nhiên,” Hạ Mạch nói rõ sự tình: “Như ông và Hạ Hoài ở cùng nhau, chuyện như vậy hẳn là sẽ không xảy ra. Dù sao tin tức tố của hai người phù hợp như vậy, hơn nữa còn đều là họ nhà mèo, cho nên là trời sinh một đôi a.”

Giang Sơ Tinh nghe không nổi nữa, cũng lười để ý tới hắn, vì vậy nhanh chân rời đi.

Hạ Mạch thấy bóng dáng chạy trối chết của anh, bật cười một tiếng.

Trong lòng nói, Hạ Hoài à, người làm anh này cũng chỉ có thể giúp được tới mức này thôi.

Để Giang Sơ Tinh suy nghĩ thẳng thắn đến vấn đề sinh lý, có thể là phương pháp nhanh nhất để cậu ta nghĩ thông suốt.



Thi đấu thể thao là nơi mọi nỗ lực đều được đền đáp xứng đáng.

Đương nhiên, cũng có người bẩm sinh đã có được điều kiện rất tốt, như là bản thể cùng tin tức tố sinh ra đã định sẵn, đây là những thứ bọn họ không thể thay đổi.

Nhưng nếu muốn trụ vững trên sân lâu thì còn phải nỗ lực nhiều hơn nữa.

Loa phát thanh trên sân vang lên, cuối cùng cũng đến phần thi vượt rào tự do của Tiêu Thời.

Tiêu Thời xếp hạng thứ hai trên đường đua, bởi vì lúc trước thời điểm tuyển chọn Giang Sơ Tinh đã có thành tích phi thường ưu tú.

Âm nhạc sôi động vang lên ở giữa sân.

Giang Sơ Tinh và những người khác đang ngồi trên ghế khán giả, tầm nhìn của họ chính xác rơi vào nam sinh đang đứng ở vị trí thứ hai. 

Khi tiếng súng thi đấu bắt đầu vang lên, Giang Sơ Tinh thấy rõ Tiêu Thời ngay lập tức để lộ đôi tai sói của mình.

Khán giả đều nổ ra một tiếng hoan hô rất lớn, Cố An cũng hòa vào trong đó.

“Tiêu ca chạy lên! Đi! Cậu là tên nhóc sáng nhất Hoàn Xuân!”

Thanh âm của Y Văn Thiến cũng không hề nhỏ: “Đây chính là vị trí mà Tinh ca của chúng ta đặc biệt dành cho cậu, cố lên, cậu nhất định có thể!”

Tiêu Thời đã cố gắng hết sức, nhưng tốc độ của hắn vẫn chậm hơn một chút rồi bị sư tử ở đường đua thứ ba vượt qua.

Cả người Cố An gần như nhảy dựng lên: “Đừng hoảng hốt, đừng hoảng hốt giữ vững tinh thần! Vị trí thứ ba cũng rất tốt!”

Có lẽ giọng của Cố An quá lớn. Giáo viên thể dục của Hoàn Xuân đang đứng bên cạnh thoáng thấy họ liền ném tới một cái loa: “Các em mau cổ vũ Tiêu Thời cố lên!”

Bọn họ ở hàng ghế đầu, tiếng reo hò bằng loa bỗng nhiên tăng lên gấp mấy lần.

Cố An: “Tiêu ca, cậu là bất khả chiến bại trên thế giới! Cố lên, kiên trì là chiến thắng!”

Y Văn Thiến lấy loa qua: “Tiêu ca, sao cậu lại đẹp trai thế! Xông lên đi!”

Hạ Mạch cũng bị hành động của bọn họ làm cho nhiệt huyết, cũng lấy loa qua nói: “Nếu cậu thắng thì uỷ viên học tập của chúng ta sẽ giới thiệu tiểu O cho cậu nha!”

Y Văn Thiến: “………”

Đây không phải là cô nói đâu.

Hạ Mạch đưa loa cho Tạ Thỉ Yến: “Nói một câu đi.”

Tạ Thỉ Yến ​​xua tay: “… Em đâu biết nói gì đâu.”

Hạ Mạch xúi giục hắn: “Em muốn nói gì thì nói, cứ tùy tiện đi.”

Tạ Thỉ Yến nhìn vào mắt Hạ Mạch, do dự một giây: “Đàn anh, em yêu anh!”

Hạ Mạch: “………”

Tất cả mọi người: “…”

“Em nói cái gì?” Hạ Mạch lạnh lùng nói: “Em yêu ai?

Tạ Thỉ Yến lúc này mới phát hiện không đúng, vội vàng xua tay: “… Không, không, em muốn nói rằng em thích anh, em thích đàn anh Hạ…”

Hạ Mạch sửng sốt, sau đó ha ha ha ha cười rộ lên, nhéo nhéo khuôn mặt hắn: “Sao em lại đáng yêu như vậy hả?”

Tạ Thỉ Yến bị hắn véo đỏ một bên má, hai mắt sáng long lanh: “… Không phải anh bảo em muốn nói gì thì nói sao?”

Còn 150 mét nữa mới kết thúc trận đấu, Hạ Mạch nhanh chóng đưa loa cho Giang Sơ Tinh: “Này.”

Giang Sơ Tinh muốn hét lên, nhưng lại cảm thấy hơi quá.

Cuối cùng không cần loa mà trực tiếp hét lên: “Cố lên! Cậu có thể!”

Hạ Hoài thấy anh ra sức như thế, ánh mắt nhu hòa dừng lại trên người anh, không tiếng động mà cười cười.

Tiêu Thời lao qua vạch đích rồi theo quán tính chạy một quãng dài mới dừng lại, hắn cong lưng thở hổn hển, nhân viên công tác đỡ hắn ngồi vào ghế nghỉ chân bên cạnh.

Cố An cùng giáo viên thể dục và mấy người khác vọt tới trước mặt Tiêu Thời.

“Được lắm” Cố An nhào qua, ôm lấy bả vai Tiêu Thời: “Nhìn không ra Tiêu ca của chúng ta rất đỉnh nha, đứng thứ ba toàn tỉnh chứ chả đùa!”

“Bằng cái này cậu có thể trực tiếp được đề cử đi học rồi!” Cố An thật lòng cảm thấy vui cho hắn: “Mẹ cậu cũng sẽ mừng lắm, cậu yên tâm đi.”

Tiêu Thời mồ hôi rơi như mưa, hắn ngước mắt nhìn về phía Giang Sơ Tinh, há mồm thành tâm nói: “Cảm ơn Sơ Tinh ca.”

Hắn vốn đã muốn nói điều này từ lâu, nay cuối cùng cũng nói ra được.

Con trai mà, rất sợ kiểu cách làm ra vẻ, cho nên hắn vẫn luôn nghẹn cái suy nghĩ này trong lòng, muốn tìm một thời cơ để nói ra.

Khi Giang Sơ Tinh đem vị trí này nhường cho Tiêu Thời, kỳ thực cũng là do hiểu được hoàn cảnh gia đình của hắn.

Mẹ hắn bị ung thư dạ dày không biết còn sống được bao lâu, bố hắn lại từng là huấn luyện viên thể thao nhưng ông đã qua đời năm trước vì một tai nạn xe hơi.

Tâm nguyện lớn nhất của cha mẹ là hy vọng hắn có thể thi vào trường thể thao, cho nên cơ hội này đối với hắn là vô cùng quan trọng, nếu không hắn cũng đã không coi trọng nó như vậy.

Giang Sơ Tinh đi tới, bóp vai hắn: “Đừng khách sáo.”

Trận thi đấu này đã tiêu hao rất nhiều thể lực của tiêu Thời, hắn nghỉ ngơi một giờ sau mới rời khỏi sân vận động.

Sau khi ra về, họ lại đi ăn lẩu, vừa ra khỏi quán thì trời đã tối.

Tiêu Thời đột nhiên hỏi: “Mọi người đã đặt khách sạn chưa?”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, rõ ràng đều đã quên mất chuyện này.

“Khách sạn nhiều lắm mà”, Cố An cho rằng đây không phải là vấn đề: “Lên mạng đặt một cái là xong không phải sao.”

Tiêu Thời nhắc nhở bọn họ: “Hiện tại đang trong kỳ thi đấu, khách sạn về cơ bản đều sẽ được đặt trước.”

Quả nhiên khi Giang Sơ Tinh lấy điện thoại di động ra, lướt qua các khách sạn gần đó, tất cả đều hiển thị đã full phòng.

Hạ Mạch bên này tìm kiếm cũng không có kết quả: “Trong bán kính năm cây số quanh đây đều đầy hết rồi.”

“Khách sạn tớ ở có thể ở thêm một người đấy.” Tiêu Thời nhìn mọi người, nói: “Cố An có thể ở cùng tớ.”

Xét cho cùng thì cũng do Cố An là một người độc thân, còn lại mấy người kia đều không quá thích hợp.

Y Văn Thiến đứng ra nói “Nhà dì tớ ở đây, tớ có thể đến nhà dì.”

Bây giờ liền chỉ còn dư lại hai đôi.

Hạ Hoài từ trong màn hình điện thoại nhìn lên: “Tớ tìm được một nhà trọ sinh viên, xem ra vẫn còn phòng.”

Kết quả là cả bốn người họ đến một nhà trọ dành cho sinh viên có chút hẻo lánh.

Nơi này thực sự rất nhỏ, môi trường trung bình, nếu đổi lại ngày thường Hạ Mạch nhất định sẽ xoay người rời đi.

Nhưng bây giờ thì không có quyền lựa chọn nào khác.

Khi họ đến nhà trọ thì mới phát hiện chỉ còn lại hai phòng.

Hạ Mạch liếc nhìn hai người kia một cái, không chút do dự, trực tiếp muốn thuê.

Có lẽ đây chính là một cơ hội trời cho.

Cố lên em trai.

Hắn lấy một chiếc chìa khóa rồi nhét một chiếc khác vào tay Giang Sơ Tinh: “Hai người một phòng. Tôi ở cùng phòng với Thỉ Yến, thế nhá.”

Nói xong liền lôi kéo Tạ Thỉ Yến lên lầu, lưu lại Giang Sơ Tinh cùng Hạ Hoài sững sờ tại chỗ.

Bà dì ở quầy lễ tân nhìn hai cậu thiếu niên không nhúc nhích liền ân cần nhắc nhở: “Nhà trọ sinh viên của dì có nước nóng nhưng hạn chế, sau 10 giờ 30 sẽ không cung cấp nữa. Hai đứa phải nhanh lên đã 10 giờ rồi đấy.” “

Giang Sơ Tinh: “…………”

Đây là cái quy củ gì thế?

Có vẻ nhà trọ này khá giống với ký túc xá cho học sinh, nhưng may là không có quy định giờ tắt đèn.

Bọn họ còn nửa giờ, phòng ở trên tầng cao nhất, cả hai phải leo cầu thang bộ để lên.

Sau mấy phút đi bộ cuối cùng cũng lên được tầng sáu.

Mở phòng ra, đập vào mắt là một cái cửa sổ lớn, trông khá khẩm đến không ngờ.

Hạ Hoài đi theo Giang Sơ Tinh vào phòng: “Không sao, lát nữa em có thể tắm qua bằng nước lạnh, anh đi tắm trước đi.”

Một luồng gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, tháng mười hai ở Tây Thành hiển nhiên lạnh hơn Ninh Thành vài độ, nếu như tắm nước lạnh, ngày mai có lẽ sẽ phải nằm trên giường một ngày.

Lại thêm Hạ Hoài có thể chất thiên lạnh, nếu tắm nước lạnh thì cả đêm nhất định sẽ không thể ấm lên được.

Thời gian không còn nhiều, Giang Sơ Tinh cân nhắc trong lòng một hồi, đưa ra phương án tốt nhất không chút do dự.

“Chúng ta cùng nhau tắm.”

Hạ Hoài ngẩn ra, còn cho rằng chính mình nghe lầm, hơi hơi ngước mắt: “Hả?”

Giang Sơ Tinh thấy cậu có vẻ chần chờ, nhíu nhíu mày, đồng thời cũng có chút ngượng ngùng, không khỏi cao giọng nói.

“Chúng ta cùng nhau tắm, em nghe rõ chưa?”

Hạ Hoài nhìn anh, không nhúc nhích.

Qua vài giây mới hỏi: “Anh có chắc không?”

“Chắc.” Giang Sơ Tinh nhìn thời gian đã qua thêm năm phút đồng hồ, liền thúc giục nói: “Nhanh lên.”

Hạ Hoài dừng lại hai giây: “Được.”

Giang Sơ Tinh nhìn hắn cởi áo khoác lông xuống, để lại áo sơ mi bên trong.

Anh tự an ủi chính mình.

Cũng không phải bọn họ chưa từng cùng nhau tắm rửa, trước kia mỗi ngày còn đều cùng nhau tắm, cách đây không lâu anh còn giúp Hạ Hoài tuốt mà.

Sẽ không có vấn đề gì lớn đâu ha.

Nói là vậy, nhưng lỗ tai Giang Sơ Tinh vẫn trở nên đỏ bừng, máu như muốn chảy ngược khắp cơ thể, nhịp tim không khỏi tăng nhanh, thậm chí có thể cảm nhận được nhịp đập của tuyến thể.

Các phòng trong nhà trọ rất nhỏ, phòng tắm còn nhỏ hơn.

Cả hai đưa lưng về phía đối phương, động một chút khuỷu tay là có thể chạm vào thân thể nhau.

“Em không được quay đầu lại.” Cổ họng Giang Sơ Tinh khô khốc, giọng nói trầm xuống khàn khàn: “Đường gạch lát nền phía sau chính là vạch ngăn cách. Nếu em dám vượt qua ranh giới, anh sẽ…”

Anh không nói thêm được nữa.

“Được rồi, mau tắm thôi.”

Chỉ còn mười phút nữa.

Phòng tắm nóng nực, cửa sổ nhỏ bị gió lạnh thổi qua mang đi một chút nhiệt.

Cả hai đều trần cả thân, để đề phòng, hai người đều cố gắng bảo vệ nơi tư mật của mình.

Không gian quá nhỏ.

Bọt xà phòng mà Hạ Hoài xoa trên người không cẩn thận dính vào người Giang Sơ Tinh, nước từ vòi hoa sen cũng bắn tung tóe lên vai anh.

Hạ Hoài thường động động cánh tay của mình ra phía sau, chủ yếu là do có thể chạm vào da của nhau.

Nhưng cũng không phải cậu cố ý, bởi vì không gian thực sự quá nhỏ.

Hạ Hoài tay chân dài, thật sự rất khó duỗi ra, lại vô tình đụng phải bả vai của Giang Sơ Tinh.

“Thực xin lỗi, em thật sự …” Hạ Hoài thật sự rất sợ chạm vào làn da của Giang Sơ Tinh, dù sao người bên kia cũng là người cậu thích.

Khoảng cách gần như vậy, không gian nhỏ hẹp như thế, bầu không khí còn ái muội như vậy.

Là một Alpha sắp thành niên bình thường, đây thực sự là một thử thách lớn đối với cậu.

Giang Sơ Tinh ngửi thấy mùi tin tức tố của Hạ Hoài lơ lửng trong không khí, khi thì nồng đậm khi thì áp chế.

Trong hầu hết các tình huống, độ nồng đậm của tin tức tố sẽ quyết định sự dao động cảm xúc của người đó.

Tin tức tố của Giang Sơ Tinh cùng Hạ Hoài rất xứng đôi với nhau, anh hiểu rất rõ tại sao tin tức tố của Hạ Hoài lại không ổn định.

“Đưa anh vòi hoa sen.” Nơi Giang Sơ Tinh bị đụng phải hơi nóng lên, như có thứ gì đó sắp tới.

Hạ Hoài đưa vòi hoa sen cho anh, tay họ vô tình chạm vào nhau.

Cả hai sửng sốt, đồng loạt thả tay ra.

Vòi hoa sen đụng vào gạch men sứ phát ra tiếng vang thanh thúy.

Bàn tay bị đụng qua của Giang Sơ Tinh cảm thấy chợt nhói lên như bị kim châm, trái tim như bị thứ gì đó nắm lấy, cả người như bị siết chặt.

Hạ Hoài nhặt vòi hoa sen lên đưa cho anh.

Lần này cả hai đều rất chú ý.

Cuối cùng cũng rửa sạch bọt xà phòng trên người, Giang Sơ Tinh đưa vòi hoa sen lại cho Hạ Hoài.

Rõ ràng là mới mười phút trôi qua, nhưng Giang Sơ Tinh lại có cảm giác đã trôi qua lâu như một thế kỷ.

Anh vươn tay muốn lấy khăn tắm, bước chân quá sốt ruột, sàn nhà lại không chống trơn chống thấm nước, dép đi trong nhà cũng bằng xốp nhẹ, lòng bàn chân anh liền trượt một cái.

Cả người trực tiếp ngã về một bên.

Hạ Hoài xoay người nắm lấy cổ tay Giang Sơ Tinh, tay còn lại ôm lấy eo anh kéo về phía trước.

Cả hai dính chặt vào nhau.

Bốn mắt nhìn nhau.

Đều sửng sốt.

Cũng may là xà phòng trên người Hạ Hoài vừa mới rửa sạch, lúc này gần như là sạch sẽ trần trụi dán lấy nhau.

Giang Sơ Tinh thở gấp, tin tức tố che trời lấp đất của bên kia đang áp đảo anh.

Anh tức khắc tinh thần hỗn loạn, thậm chí còn quên đẩy đối phương ra.

Cứ thế dính lấy nhau.

Khoảng cách này làm cả hai có thể cảm nhận được nhịp tim lẫn nhau.

Giang Sơ Tinh không biết là cọng dây thần kinh nào bị đứt, ma xui quỷ khiến lại rũ mắt.

Một đường đi xuống, có thể nhìn thấy thân hình của Hạ Hoài, cơ bụng rắn chắc, sau đó là……

Anh chợt nghĩ, đúng là có sự khác biệt lớn về thể chất giữa Omega và Alpha.

“Ca ca.”

Giọng nói của Hạ Hoài khàn khàn, hô hấp cũng trở nên nặng nề: “Cẩn thận một chút.”

Hơi nóng cậu thở ra theo hơi nóng trong phòng tắm phun vào lỗ tai của Giang Sơ Tinh.

Bị cỗ nhiệt khí kia làm rùng mình, chạy dọc từ dái tai đến đốt sống lưng, cổ họng không ngừng co rút khiến người ta khó phân biệt được là đang hồi hộp hay đang thẹn thùng, hoặc là cả hai.

Giang Sơ Tinh chột dạ mà thu hồi tầm mắt, có lẽ là bởi vì anh bị hoảng, đáy mắt có chút nóng lên.

Đường gân xanh trên trán Hạ Hoài nổi lên, răng nanh cũng lộ ra, giọng nói còn trầm hơn trước: “Ca ca, anh đang thử em sao?”

Nghe vậy, Giang Sơ Tinh mới phản ứng lại, thoát ra khỏi vòng tay của Hạ Hoài.

Hai người đối diện nhìn nhau.

Hai mắt Hạ Hoài sâu thẳm, giống như xoáy nước trong đại dương, chỉ cần nhìn thoáng qua liền có thể bị cuốn vào, không ngừng chìm sâu.

Mặt đối mặt như thế này, thân thể đối phương đều có thể thấy rõ ràng.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, xương quai xanh lộ ra của Hạ Hoài rất đẹp, tầm mắt Giang Sơ Tinh mơ hồ, thoáng thấy giọt nước đọng trên cơ bụng cậu trượt xuống.

Cả người bỗng nhiên có chút bối rối.

Xuống chút nữa chính là cái đó của Alpha …, mặc dù đây không phải lần đầu tiên nhìn thấy nó, nhưng bộ não của Giang Sơ Tinh vẫn như nổ tung với một tiếng.

Anh có vẻ bị sợ hãi, lùi lại liên tiếp mấy bước, nuốt nước bọt, mắt hơi mở to, đuôi mắt đỏ bừng.

Thấy anh thẳng thắn nhìn chằm chằm mình như vậy, đôi mắt nheo lại yêu mị làm người chống đỡ không được, Omega đúng là trời sinh hấp dẫn.

Có thể là bị tác động quá lớn, từ trên người Giang Sơ Tinh tự nhiên tản ra một cỗ tin tức tố dụ dỗ, một chút lại một chút cùng tin tức tố của Hạ Hoài quấn quanh. Hạ Hoài liếm liếm đầu răng.

Cậu đối với Giang Sơ Tinh vốn đã không có năng lực kháng cự, hiện tại anh còn cứ như thế mà…… nhìn cậu.

Mạch máu hai bên thái dương Hạ Hoài thình thịch nhảy lên, răng nanh mài mài môi dưới.

Có thể là vì quá kích thích cũng có thể là vì sợ dọa đến Giang Sơ Tinh, Hạ Hoài nhẫn rồi lại nhẫn, mãi mới mới đem bản năng của mình vất vả nhịn xuống.

Cậu xoay người, không nhìn anh, như cảnh cáo nói: “Ca ca, anh đi ra ngoài đi.”

Giọng nói của cậu quá nguy hiểm và trầm đục, Giang Sơ Tinh phục hồi lại tinh thần.

Anh nhìn bóng lưng của Hạ Hoài muốn nói gì đó, nhưng cổ họng lại như bị mắc kẹt, không thể phát ra tiếng.

Giang Sơ Tinh nhìn thấy bản thể của cậu lộ ra cũng như tín hiệu được gửi từ tin tức tố của Alpha.

Biết cậu khó chịu, nếu anh còn tiếp tục ở lại chỗ này, khả năng không biết sẽ phát sinh chuyện gì tiếp theo.

Giang Sơ Tinh mở cửa phòng tắm, đi ra ngoài.

Lấy quần áo từ trong ba lô ra, đến khi anh mặc xong quần áo, Giang Sơ Tinh liền nghe thấy trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy.

Anh nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường phòng.

Đã mười một giờ.

Hiện tại là nước lạnh.

Căn phòng trọ nhỏ cách âm không tốt, cửa phòng tắm còn bị hở, anh có thể nghe rõ âm thanh phát ra từ bên trong.

Tiếng nước hòa cùng tiếng thở dốc của chàng trai.

Giang Sơ Tinh đột nhiên hiểu được Hạ Hoài đang làm gì, nhất thời sửng sốt.

Mọi người đều nói nam sinh ở tuổi này làm chuyện đó là bình thường, nhưng nếu có người khác xung quanh thì sẽ có chút xấu hổ.

Tiếng hít thở của Hạ Hoài  rất trầm, nếu không cẩn thận nghe kỹ sẽ bị tiếng nước che mất.

Tin tức tố Alpha tràn ra từ khe cửa, từng chút từng chút bao vây lấy Giang Sơ Tinh, hô hấp đều là hương vị thông biển sâu thẳm trong trẻo và dày đặc nhưng lại rất khắc chế, hoàn toàn không bám vào người anh.

Đó là loại cảm giác như có như không, vô duyên vô cớ chọc người rùng mình.

Đột ngột có một âm thanh vang lên, nhẹ nhàng chậm chạp mà khắc chế, như bị đè nén lâu ngày, tràn ra từ cổ họng trầm thấp.

“Ca ca.”

Đầu óc Giang sơ Tinh nhất thời trống rỗng, ngơ ngác nhìn về phía cửa phòng tắm.

“Pi” một tiếng, đôi tai mèo trắng hiện ra, cái đuôi đung đưa trong không khí.

Anh hít một hơi, nhắm mắt kiềm chế trái tim đang nhảy bang bang của mình.

Để tránh lại nghe thấy bất cứ điều gì nữa, Giang Sơ Tinh mở chăn bông ra rồi nằm vào, đem chăn che hết cả đỉnh đầu.

Nhưng thanh âm “Ca ca” đầy dục vọng kia trước sau vẫn cứ luôn vờn quanh bên tai anh.

Thậm chí còn hiện ra vẻ mặt của Hạ Hoài khi kêu lên hai chữ này.

Thân thể đột nhiên tê dại, hô hấp  gấp gáp.

Đột nhiên, Giang Sơ Tinh phát hiện ra điều gì đó không ổn trong cơ thể mình.

Tiếng “Ca ca” kia quá chọc người, trực tiếp thấm vào cơ thể anh, chậm rãi tụ lại bộ phận phía dưới, thiêu đốt đến mức anh muốn đấm mình một cái.

Đối phương chính là em trai của anh.

Là người em trai anh muốn dùng cả đời để che chở.

Nhưng lý trí không thể đánh bại bản năng, lý trí bị đám tin tức tố kia quấn quanh, ầm ầm nổ tung.

Anh có rất ít kinh nghiệm trong việc này, hơn nữa cũng không thể tự mình giải quyết ở một nơi như vậy.

Anh chỉ có thể nỗ lực để bản thân bình tĩnh lại.

Chờ anh thật vất vả sắp bình tĩnh lại, tiếng cửa phòng tắm lại mở ra.

Thân thể anh lập tức cứng đờ, cách chăn cũng có thể cảm giác được hơi lạnh từ Hạ Hoài mang tới.

Vì không muốn bị phát hiện, Giang Sơ Tinh liền thuận tay tắt đèn trước khi đi ngủ.

Căn phòng lúc này hoàn toàn tối om.

Anh nhắm mắt giả vờ ngủ, cảm giác được tiếng bước chân đến gần, ngón chân anh co lại, hai tay vô thức nắm chặt ga trải giường.

Hạ Hoài ở bên mép giường anh dừng chân, Giang Sơ Tinh không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì.

Qua hơn mười giây, Giang Sơ Tinh mới lại nghe thấy tiếng bước chân, hẳn là Hạ Hoài từ bên kia lên giường đi ngủ.

Sột soạt một lát.

Dưới tình huống như vậy, thính giác của Giang Sơ Tinh như bị phóng đại.

Hạ Hoài đang mặc quần áo.

Chẳng mấy chốc, chiếc chăn bông phía sau anh được vén lên, bên cạnh giường cũng hơi lún xuống.

Thân thể Giang Sơ Tinh cứng ngắc, hô hấp cũng không dám thở mạnh, cái đuôi bị anh kẹp ở giữa hai chân.

Bởi vì thấy Alpha tới gần, cái đuôi liên tục lắc lư.

Anh bất động thanh sắc mà dịch người về phía trước.

Chiếc giường không lớn không nhỏ nhưng cũng đủ trống để một người khác có thể nằm ở giữa.

Cửa sổ đã đóng lại, trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có tiếng hoạt động của máy sưởi vang lên.

Vài phút sau, Giang Sơ Tinh có thể cảm nhận được nhiệt độ của người phía sau, mang theo hơi lạnh, không hề ấm áp chút nào.

Nhưng anh không có khả năng thò lại gần, vì sự xuất hiện đột ngột của Hạ Hoài làm bản năng vừa mới nguôi ngoai của anh bây giờ anh lại khôi phục.

Còn thêm tin tức tố của Hạ Hoài ở phía sau, thật sự rất khó để khắc chế bản năng, anh cũng không biết phải làm như thế nào.

Không biết đã qua bao lâu, Giang Sơ Tinh giữ một cái tư thế lâu đến mệt cả người, còn thêm bản năng quấy phá, thật sự là không chịu nổi nữa.

Giọng của nam sinh đột nhiên vang lên sau lưng: “Ngủ không được sao?”

Giọng cậu không còn trầm như khi ở trong phòng tắm, mà mang theo chút sảng khoái.

Sống lưng Giang Sơ Tinh thẳng tắp, chột dạ khẩn trương, tất cả cảm xúc đều ảnh hưởng đến thần kinh của anh, bên tai càng đỏ rực như máu.

Khô khan ừ một tiếng.

Hạ Hoài trong bóng tối nhìn cái người đang cuộn tròn kia, trầm giọng nói: “Anh đừng dịch ra bên ngoài nữa.”

Động tác nhỏ của Giang Sơ Tinh bị phát hiện, lỗ tai giật giật, thật sự là rất xấu hổ, càng kẹp cái đuôi chặt hơn.

Anh nhét mình vào trong chăn bông, lỗ tai run run, khối tròn phồng lên nãy giờ ngay lập tức xẹp xuống.

Hạ Hoài xốc chăn lên.

Quả nhiên nhìn thấy một vật nhỏ màu trắng.

Cái đuôi của nó cuộn lại, hai tai cụp xuống trông rất tội nghiệp.

Này rõ ràng là đang trốn cậu.

Hạ Hoài đưa tay ra vuốt ve sống lưng nó, phát hiện nó run lên, bật cười một tiếng.

Mèo trắng nhỏ quay đầu lại, dùng đôi mắt màu hổ phách trừng cậu, nhe răng một cái, nhưng vẻ mặt lại rất mơ hồ bất thường.

Hạ Hoài thò lại gần, kéo mèo con vào giữa.

Mèo trắng nhỏ theo bản năng dùng móng vuốt vồ cậu một chút.

Nhưng độ sát thương quá thấp, thay vào đó Hạ Hoài lại cầm được chân nó trong lòng bàn tay.

“Ca ca,” Hạ Hoài thả chậm hô hấp, giọng nói của cậu lướt nhẹ bên tai mèo con.

“Cần em giúp gì cho anh không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play