Rất nhanh xe của trường đã tới.

Lúc trên xe Giang Sơ Tinh nhận được điện thoại của Lâm Thanh Linh.

“Thằng bé không sao chứ?”

Giọng nói của Lâm Thanh Linh vẫn khá bình tĩnh, Giang sơ Tinh trả lời: “Không sao ạ, dì đừng lo lắng.”

“Không sao thì tốt,” Lâm Thanh Linh nhẹ nhàng thở ra: “Hôm nay dì trực ban, lát nữa còn phải tiến hành phẫu thuật tuyến thể cho một Omega, e là không thể đến được.”

“Dì đừng lo, cháu xin nghỉ phép rồi.” Giang Sơ Tinh nói, “Cháu có thể chăm sóc cho em ấy. Dì không cần vội đâu. “

Hạ Thừa Minh nhìn vợ nói xạo. Rõ ràng là ngay khi nhận được cuộc gọi từ trường, hai người đã cùng xin nghỉ, tại sao bây giờ lại nói rằng họ không thể rời khỏi bệnh viện?

Lâm Thanh Linh hất tay ông ra, tiếp tục nói với đầu dây bên kia: “Được rồi, có cháu thì dì yên tâm lắm, nhưng nếu thằng bé vẫn không tốt lên cháu nhớ gọi điện thoại cho dì nhé, để dì kêu Hạ Mạch mang thuốc qua cho.”

Giang Sơ Tinh nhìn xuống, thấy nam sinh hai tay ôm eo mình, nằm trên đùi mình nhắm mắt lại: “Dạ.”

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Thanh Linh vỗ vỗ cánh tay Hạ Thừa Minh: “Anh không phải cũng rất thích thằng bé Sơ Tinh sao?”

Hạ Thừa Minh lúc này mới hiểu được hành động của vợ, thở dài: “Nếu tình huống của Hạ Hoài quá nghiêm trọng thì sao? Làm sao có thể ép mua ép bán như thế, lỡ ở chung không hòa thuận rồi thế nào?”

Lâm Thanh Linh cởi áo khoác, khoác lên mình áo bouse trắng, liếc nhìn con người không biết cố gắng Hạ Thừa Minh “Thật không biết sao lúc trước em lại gả cho anh nữa.”

“Vừa rồi em đã hỏi bác sĩ trường rồi. Không có vấn đề gì.” Lâm Thanh Linh đeo ống nghe, chán ghét nhìn Hạ Thừa Minh: “Cái gì mà ép mua ép bán, nồng độ tin tức tố của thằng bé cao như vậy, tính tình lại ương ngạnh chẳng phải là vì mấy năm nay Sơ Tinh không để ý đến nó mà thôi, không phải sao? Bây giờ anh đến đón thằng bé thử xem, cam đoan với anh thằng bé chả chịu theo anh đâu. “

Hạ Thừa Minh không thể phản bác lại.

Trước kia lúc Hạ Hoài cảm mạo đều là ông chăm sóc, thằng bé có khi còn sẽ ở trong vòng tay ông rầm rì. Nhưng từ khi Giang Sơ Tinh đến, đừng nói là chăm sóc, nhìn cũng không thèm nhìn lấy một cái, không phải Giang Sơ Tinh cho uống thuốc thì không chịu uống, cũng sẽ chỉ ôm lấy Giang Sơ Tinh mà rầm rì.

Vì vậy, Hạ Thừa Minh thực sự tin rằng ông có đến khéo cũng chẳng đón được thằng bé, đặc biệt là vào lúc này.

“Nhưng anh cảm thấy Sơ Tinh hình như chưa bao giờ nghĩ đến điều đó.” Hạ Thừa Minh vẫn cảm thấy không đúng lắm.

“Chưa nghĩ đến thì đây không phải là cơ hội cho thằng bé suy nghĩ sao?” Lâm Thanh Linh cảm thấy mình đang nói chuyện với một tên ngốc.

Hạ Thừa Minh lại cau mày: “Em làm vậy vẫn có chút không thích hợp.”

Lâm Thanh Linh thở dài, có lẽ lúc trước do mình mờ mắt thấy một con báo đen mà cư nhiên có thể dịu dàng ngoan ngoãn tiếp nhận một con thỏ nên mới đồng ý gả cho nó.

“Thật may là hai đứa con trai của em không giống anh.” Từ nội tâm Lâm Thanh Linh phun ra một câu: “Bằng không cả đời này sẽ tìm không được vợ mất.”

Hạ Thừa Minh cũng không phải không hiểu, chỉ là cảm thấy không thích hợp mà thôi.



Về đến nhà, các triệu chứng của Hạ hoài liền trở nên dữ dội hơn.

Căn phòng đầy tin tức tố của Alpha, để không bị ảnh hưởng, Giang Sơ Tinh đã tiêm thuốc ức chế trước theo lời khuyên của bác sĩ trong trường.

Đến khi quay lại phòng của Hạ Hoài, phát hiện đôi môi khô ráo của cậu đã hồng nhuận, đầu tóc đen nhánh đầy mồ hôi bết dính ở trên mặt, là tin tức tố dẫn tới phát sốt.

Giang Sơ Tinh nhớ lại những gì bác sĩ trường nói sau đó rằng việc sờ đuôi có thể làm giảm bớt giai đoạn nhạy cảm của Alpha.

Đầu tiên anh vào phòng tắm xả một bồn nước ấm, đây cũng là điều mà bác sĩ của trường nói với anh, dùng nước để tản nhiệt có thể giúp em ấy thoải mái hơn.

“Hạ Hoài?” Giang Sơ Tinh vỗ nhẹ lên mặt Hạ Hoài: “Đứng dậy, anh đưa em vào phòng tắm nhé.”

Hạ Hoài kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn thẳng vào người trước mặt.

Lúc này cậu cực kỳ mẫn cảm với mùi hương, dục vọng trong lòng rất mạnh mẽ, chỉ khi ngửi được mùi trên cơ thể Giang Sơ Tinh mới bình tĩnh lại một chút.

Giang Sơ Tinh khoác tay cậu lên vai, đưa người vào phòng tắm.

Vừa bước vào đã thấy sương trắng bao phủ, chẳng mấy chốc, mùi thông biển sâu thẳm của Hạ Hoài đã tràn ngập khắp không gian nhỏ bé, giống như đại dương, khiến người ta có chút khó thở.

Giang Sơ Tinh giúp Hạ Hoài cởi áo, thân thể của Alpha lộ ra, thon dài rắn chắc, đường cong cơ bụng hoàn mỹ, là vóc dáng của một Alpha trưởng thành.

Giờ đây Giang Sơ Tinh mới cảm nhận sâu sắc được sự khác biệt giữa anh và Hạ Hoài, chỉ có thể nói rằng Alpha thật sự là được trời xanh ưu ái.

Anh có chút hâm mộ, nhịn không được nhìn nhiều hơn mấy cái, nuốt nuốt nước miếng, bên tai hơi hơi nóng lên.

Anh nhanh chóng thu lại ánh mắt, đỡ người đi đến bồn tắm.

Đỡ người vào trong bồn tắm xong xuôi, Giang Sơ Tinh vừa định đứng dậy, một tay đột nhiên bị kéo mạnh một cái, trực tiếp lôi người vào trong bồn tắm.

Bọt nước văng khắp nơi.

Giang Sơ Tinh xoa xoa cả mặt đầy nước, trừng mắt nhìn Hạ Hoài, “Em làm gì vậy?”

So với Hạ Hoài, Giang Sơ Tinh gầy hơn một chút, Hạ Hoài có thể trực tiếp duỗi thẳng cánh tay, dễ như trở bàn tay đem anh giam vào trong ngực.

Một tay ôm eo anh, tay còn lại vuốt ve sau cổ Giang Sơ Tinh, ở bên tai lẩm bẩm: “Khó chịu.”

Giang Sơ Tinh biết cậu đang cảm thấy thế nào, anh cũng từng nếm trải sự bùng nổ của tin tức tố trong cơ thể mình, da đầu như muốn nổ tung.

Mái tóc ẩm ướt của người con trai cọ vào da cổ Giang Sơ Tinh, hơi thở nóng rực của cậu phun lên da thịt của anh.

Alpha hình như có chút tham lam, cảm thấy còn chưa đủ, liền chôn tới gần một chút.

Giang Sơ Tinh không để ý tới động tác cọ xát của cậu trên người mình, vỗ vỗ eo của cậu: “Đem cái đuôi lộ ra đây.”

Bởi vì vừa mới trở về, để không ảnh hưởng đến các bạn học, Hạ Hoài buộc bản thể của chính mình thu lại, có lẽ đến bây giờ cậu vẫn đang chịu đựng.

Ngón tay của Hạ Hoài đã chạm vào tuyến thể của Giang Sơ Tinh, như thể đang kiểm tra điểm mấu chốt của anh, thanh âm rầu rĩ trả lời: “Không có sức.”

Trong đầu Giang Sơ Tinh thầm nói, không có sức sao, không phải Alpha trong giai đoạn mẫn cảm luôn tràn đầy tinh thần hả, nhưng sau khi nghĩ lại, có thể là do Hạ Hoài vẫn luôn cực lực áp chế nên mới thế.

Để bản thể xứng đôi dẫn đường là phương pháp nhanh nhất.

Không cần suy nghĩ, Giang Sơ Tinh đã lộ ra đôi tai và đuôi mèo trắng của mình, đồng thời hơi phóng thích tin tức tố dẫn đường.

Chẳng bao lâu, bản thể của Hạ Hoài cũng lộ ra dưới sự dẫn dắt của Giang Sơ Tinh, ỷ lại vào tin tức tố của Giang Sơ Tinh rất nhiều.

Đuôi báo đen của cậu tự nhiên quấn quanh eo Giang Sơ Tinh, vói qua từ gốc đuôi mèo dây dưa.

Loại hành vi thân mật này gần như quá ái muội.

Giang Sơ Tinh cảm giác từ một khắc bản thể Hạ Hoài lộ ra, tin tức tố trong không khí liền càng thêm nồng đậm, hoàn toàn không có ý tứ dừng lại.

Anh thoáng thấy cổ Hạ Hoài đỏ bừng, nhiệt độ cơ thể cũng tăng cao liền đưa tay ra vuốt lưng Hạ Hoài một lát để cậu thả lỏng, lùi ra xa một chút, cầm đuôi báo đen đang quấn lấy đuôi mình nắm trong tay.

Hạ Hoài nhận ra động tác của anh, nắm lấy cổ tay Giang Sơ Tinh.

Giang Sơ Tinh ngẩng đầu lên, tình cờ bắt gặp đôi mắt đào hoa đen láy của Hạ Hoài, dưới ánh mắt như có lửa, nhìn chằm chằm không chớp mắt, giống như dã thú đang nhìn chằm chằm vào con mồi.

Giọng cậu khàn khàn: “Đừng đụng vào.”

Hạ Hoài biết tình trạng thể chất của mình và hậu quả của việc bị Giang Sơ Tinh đụng chạm.

Giang Sơ Tinh nghĩ đến cũng thấy xấu hổ, dẫu sao em ấy cũng đã trưởng thành, nhưng dù là bao nhiêu tuổi, em ấy vẫn là em trai của anh cơ mà.

Giang Sơ Tinh đưa tay vén mái tóc ngắn trên trán, phát hiện trên trán cậu đã phủ đầy một lớp mồ hôi mỏng, trông có chút gợi cảm.

Nói: “Không có việc gì, như vậy sẽ thoải mái hơn một ít.”

Hạ Hoài thật sâu nhìn chằm chằm vào anh, nhận ra rằng hai người họ không hề ở cùng một kênh, Giang Sơ Tinh cũng không hiểu cậu đang muốn nói đến chuyện gì.

Hạ Hoài nhanh chóng rụt đuôi lại, dùng đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm Giang Sơ Tinh, có thể thấy rõ ràng từng sợi lông mi cũng như đôi môi đỏ hồng do tin tức tố của anh vẽ ra.

Cổ họng cuộn trào lên: “Anh đi ra ngoài đi, để em tự xử lý.”

Nhìn cậu, hai mắt Giang Sơ Tinh đỏ hoe, hơi thở gấp gáp, gân xanh ở thái dương hơi nhô ra, rõ ràng là anh cũng đang phải chịu đựng điều gì đó.

Anh mím môi, đau lòng: “Để anh giúp em, được không?” Nói xong liền thử kéo cái đuôi của Hạ hoài lại gần.

Bị Giang Sơ Tinh chạm vào như thế này, cơ thể vốn đã nóng bỏng của cậu lại càng khó chịu hơn, miệng cậu khô khốc, lưỡi khô đến mức bốc lên từng ngọn lửa nóng trong cơ thể, thiêu đốt yết hầu cùng lục phủ ngũ tạng.

Giang Sơ Tinh ở trên cái đuôi kia sờ một cái.

Hạ Hoài đột ngột đứng lên, ống quần tí tách chảy nước, âm thanh nhỏ giọt vang vọng trong phòng tắm.

Cậu ngưng mắt nhìn Giang Sơ Tinh, tầm mắt xẹt qua gương mặt ửng đỏ, có lẽ là bởi vì tin tức tố, đôi mắt anh cũng trở nên đỏ bừng.

Trong lòng Hạ Hoài nảy sinh dục vọng tàn khốc, bản năng trong cơ thể muốn kiểm soát và thống trị bá đạo trào ra.

Cậu không mở mắt ra, xoay người muốn rời đi.

Không ngờ người kia lại nắm lấy cổ tay cậu, Giang Sơ Tinh dùng hết toàn lực hung hăng lôi kéo cậu lại, Hạ Hoài liền ngã vào người anh.

Giang Sơ Tinh biểu tình nghiêm túc: “Nghe lời!”

Hương thơm của Omega phả vào mặt, cổ họng Hạ Hoài thắt lại, dục vọng tàn nhẫn hỗn loạn dâng lên tận đáy lòng, theo bản năng, Hắc Báo Vương xuất hiện.

Nhưng cậu không được làm Giang Sơ Tinh bị thương.

Cậu tự nhắc mình.

Giang Sơ Tinh sợ cậu lại chạy nên duỗi chân qua kẹp lấy eo cậu, đè chặt xuống.

Cùng cậu đối diện thương lượng: “Em như vậy sẽ rất khó chịu, em giúp anh nhiều lần như vậy, không thể để anh giúp em một lần sao?”

Giang Sơ Tinh chỉ muốn Hạ Hoài không nhúc nhích, thậm chí còn không chú ý tới động tác của bọn họ bây giờ cỡ nào ái muội cùng triền miên.

Với một cái ôm như vậy, sự ấm áp và nhồn nhột của tin tức tố càng trở nên rõ ràng hơn.

Hạ Hoài đối diện với đôi mắt màu hổ phách kia, gần như muốn nuốt xuống dục vọng.

Một lúc sau cậu mới lên tiếng, giọng nói khàn khàn đến lợi hại: “Ca ca, anh sẽ hối hận.”

Giang Sơ Tinh không chút do dự: “Sẽ không.”

Hai người giằng co.

Hạ Hoài biết anh vẫn không hiểu mình muốn nói gì.

Thấy cậu không nhúc nhích, Giang Sơ Tinh vỗ vỗ vai cậu.

Hạ Hoài cúi người, tựa trán vào vai Giang Sơ Tinh, yết hầu lăn lộn, giọng nói càng thêm đè nén: “Đánh dấu cũng có thể sao?”

Giang Sơ Tinh sửng sốt, mím môi trầm thấp ừ một tiếng.

Nếu triệu chứng của Hạ Hoài có thể thuyên giảm, thật ra anh cũng không bận tâm, đánh dấu tạm thời chỉ là một cái dấu hiệu mà thôi, trong mắt anh thì Hạ Hoài quan trọng hơn nhiều so với cái đánh dấu đó.

Vừa dứt lời, cái đuôi báo đen liền rung lên, Giang Sơ Tinh biết mình đã thỏa hiệp.

Thân thể Hạ Hoài cứng đờ, cái đuôi của Alpha cũng không phải là nơi quan trọng nhất, nhưng bình thường cũng không thể đụng vào.

Không giống như tuyến thể của Alpha, thuộc về cảnh giới tuyệt đối không thể động chạm.

Giang Sơ Tinh tưởng như bình thường chỉ cần vỗ vỗ sờ sờ một hồi là xong, mới vừa sờ được một lúc, cái đuôi của chính mình đã bị Hạ Hoài nhéo nhéo.

Hạ Hoài ngẩng đầu, đôi mắt đen phản chiếu đường nét trên khuôn mặt Giang Sơ Tinh, đôi môi mỏng khẽ mở: “Như thế này, tản nhiệt sẽ nhanh hơn.”

Giang Sơ Tinh thấy cái đuôi phía sau của mình được vuốt ve, khiến cả người anh run lên, đại não như nổ tung.

Cảm giác này quá…… Quá là tê dại.

Anh run rẩy ừ một tiếng tỏ vẻ chính mình đã hiểu.

Giang Sơ Tinh cảm thấy hành động này có chút quen thuộc, giống như đã từng trải qua ở đâu đó. Anh học theo động tác của Hạ Hoài để xoa dịu cái đuôi báo đen.

Từ gốc đến ngọn, con báo chỉ cần chạm vào hai lần, tin tức tố xung quanh đã trở nên đậm đặc và nồng đậm hơn thấy rõ.

Mồ hôi Hạ Hoài chảy ròng ròng từ cằm xuống ngực, hô hấp rối loạn, hơi thở phun lên làn da của Giang Sơ Tinh.

Tin tức tố thuộc Alpha dần dần trở nên sắc bén, như thể cực kỳ hoang dã.

Giang Sơ Tinh không tự chủ căng chặt thân thể, một tay ôm lấy cậu, mùi thơm nhẹ của hoa sơn chi lưu lại bên người Hạ Hoài, phảng phất mang theo trấn an.

Hạ Hoài biết anh đang muốn trấn an mình.

Nhưng mùi này vừa bay tới, ý nghĩ mà cậu muốn đè nén bấy lâu lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch, cùng với cử động tay của Giang Sơ Tinh, Hạ Hoài có chút vui vẻ.

Trong cơn mê muội, bên trong Hạ Hoài, tính khống chế và tính dục lung tung đấu đá khắp cơ thể.

Giang Sơ Tinh cảm thấy có lẽ đã ổn, móc chân ôm lấy Hạ Hoài có chút khó khăn, mới vừa kéo lại, đã cảm thấy có gì đó không ổn.

Thấy………..

Anh mở to mắt nhìn Hạ Hoài: “Em sao có thể…”

Hạ hoài nhấc tay lên, sắc mặt có chút tối tăm dưới ánh đèn phòng tắm, bình tĩnh, trầm giọng khàn khàn nói: “Đã bảo anh đừng đụng vào mà.”

Giang Sơ Tinh thực sự không mong đợi điều đó, lại dường như đã mong đợi từ lâu.

Hạ Hoài rời mắt, cũng không nhìn anh nữa.

Bầu không khí dần trở nên khó xử, Giang Sơ Tinh cười khan nói đùa: “Còn ngại ngùng?”

Hạ Hoài quay đầu nhìn chằm chằm anh hai giây, nghiêng người về phía trước, Giang Sơ Tinh theo bản năng lùi lại phía sau, nước trong bồn tắm bị trào ra, bên tai vang lên tiếng nước.

Khi hai người gần như sắp đụng vào nhau, Hạ Hoài liền lui về, không lên tiếng.

Khắc chế mà liếm liếm má, cau mày thật sâu, nửa người dựa vào bồn tắm.

Bởi vì nghiêng người nên đường viền sống mũi càng thêm cao, đường viền cằm và cổ cũng kéo dài ra rất nhiều.

Hạ Hoài nhắm mắt lại, trầm giọng nói: “Anh đi ra ngoài đi.”

Giang Sơ Tinh thấy cậu thực sự không thoải mái, cả người như không có sức, hít sâu một hơi, duỗi tay ra.

Hạ Hoài đột ngột nắm lấy cổ tay anh, đôi mắt hồng đào híp lại, nguy hiểm nhìn anh, giọng nói gần như cảnh cáo: “Anh làm gì vậy?”

Lông mi Giang Sơ Tinh run rẩy: “Để anh giúp em.”

Hạ Hoài phức tạp nhìn anh, nhàn nhạt phun ra hai chữ: “Không cần.”

“Cũng không phải là chưa từng giúp em.” Giang Sơ Tinh thẳng thắn nói, coi chuyện này là chuyện thường tình: “Hiện tại sao em lại không chịu.”

Giang Sơ Tinh không cho Hạ Hoài cơ hội phản ứng liền vươn tay tới.

Chính là xúc cảm quá mức rõ ràng.

Cũng có thể là do Hạ Hoài đã thực sự là một cậu bé mới lớn.

Hoặc có thể là do nhiệt độ quá cao.

Giang Sơ Tinh hơi rụt lại theo bản năng.

Nhưng sau tất cả, anh vẫn chạm vào.

Hạ Hoài hít mũi một cái, hai mắt lập tức đỏ lên, bên trong còn có tơ máu.

Cậu nhìn chằm chằm Giang Sơ Tinh như muốn ăn thịt người.

Giang Sơ Tinh cúi đầu.

Lúc này, anh mới sâu sắc nhận ra rằng Hạ Hoài đã thực sự trưởng thành.

Sự trưởng thành này được thể hiện trên tất cả khía cạnh.

“Buông ra.” Hạ Hoài khàn giọng cảnh cáo.

Giang Sơ Tinh biết chính mình vừa mới tiết ra một lượng lớn tin tức tố, Hạ Hoài còn đang ở trong trạng thái thoát lực, hiện tại hơi có chút ngang ngược, không thể chống đỡ.

Một vòng tin tức tố mới lại dần dần cuộn lên trong không khí.

Giang Sơ Tinh hồi hộp, giống như lần đầu tiên giúp Hạ Hoài, hiện tại lại bị tin tức tố của Hạ Hoài hun đến chút thần chí không rõ.

Anh chỉ biết rằng nếu Hạ Hoài nghẹn lại sẽ không tốt cho thân thể.

Hạ Hoài dùng ánh mắt thiêu đốt nhìn chằm chằm vào anh, nửa khuôn mặt ở trong bóng tối, đường nét thấp thoáng lộ ra vài phần mê hoặc cùng nguy hiểm.

Lợi dụng kẽ hở này, Giang Sơ Tinh nhướng mắt nhìn Hạ Hoài. Nhìn thấy cậu đang nhắm mắt, trông vô cùng bình tĩnh, nhưng những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán đã phanh phui rằng cậu đã không còn bình tĩnh như trước.

“Đừng nhìn.” Giọng nói thô ráp của Hạ Hoài vang lên.

Giang Sơ Tinh vội vàng thu hồi ánh mắt, bởi vì không dám dùng sức lại không thể không dùng sức mà mu bàn tay anh hơi nổi lên gân xanh.

Một lúc sau, khi cổ tay đã có chút mỏi nhừ, Giang Sơ Tinh mới dần dần cảm giác được ánh mắt nóng rực kia lại đang nhìn chằm chằm mình, giống như một con cừu non chuẩn bị bị giết thịt.

………….

Giang Sơ Tinh rút giấy vệ sinh lau nước trên tay, lúc này tin tức tố trong không khí thật sự đã nhạt đi rất nhiều.

Bởi vì đã lâu nên nước trong bồn tắm trở liền trở nên lạnh lẽo, ngón tay của anh ướt sũng trắng bệch, trong mắt mờ mịt mồ hôi cùng hơi nước.

Giang Sơ Tinh thấy vẻ mặt thả lỏng của Hạ Hoài, trong đôi mắt hổ phách nở nụ cười: “Tốt hơn chưa?”

Hạ Hoài ngước mắt, vừa mới phóng thích xong, trong mắt cậu còn có chút cuồng dã cùng nóng rực.

Không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm, một đôi mắt trầm tĩnh làm người an tâm vậy mà lại ẩn sâu chút cuồng vọng cùng nghiền ngẫm.

Giọng nói chứa đựng một tia mạnh mẽ cất lên: “Ca ca, nếu anh đã muốn giúp đỡ nhiều như vậy, thì xin hãy giúp đỡ đến cùng.”

Khoảnh khắc tiếp theo.

Hạ Hoài thò lại gần, một tay ôm lấy eo anh, một tay nhéo cằm anh, trực tiếp ngậm lấy đôi môi của Giang Sơ Tinh.

Mạnh mẽ cắn cắn một cái lên cánh môi lên như phát tiết.

Đồng tử Giang Sơ Tinh giãn ra, trong đầu như có sấm sét nổ tung. 

Hạ Hoài trừng lớn mắt nhìn anh, tăng thêm lực độ.

Đầu óc Giang Sơ Tinh phút chốc trở nên trống rỗng, sự thân mật mà anh chưa từng cảm nhận được chạm vào anh, khiến anh run rẩy không thôi.

Hạ Hoài chỉ nhẹ nhàng ma sát lấy môi dưới của Giang Sơ Tinh, mùi máu tươi liền truyền vào trong miệng họ.

Một ngụm máu này mang theo tin tức tố của Omega, giúp khơi dậy lòng tham chôn sâu trong dòng máu của Alpha.

Hạ Hoài đưa tay ra, dục vọng mười phần gắt gao bóp lấy gáy của Giang Sơ Tinh, mút lấy mùi vị tin tức tố ngọt ngào của Omega, liền láp vết thương trên môi dưới của anh.

“Ca ca, anh thật ngọt.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play