Hôm sau, Vu Đồng tỉnh dậy theo đồng hồ sinh học. Tỉnh rồi cô mới thấy mình
đang nằm trong lòng Phương Thành, còn Phương Thành thì đang dựa vào sô
pha ngủ, tay hai người vẫn đang đan vào nhau. Tư thế này không khó chịu, cực kỳ chịu!
Vu Đồng định rút tay ra thì sực nhớ gần đây Phương Thành thường ngủ không ngon, nên lại không nỡ.
Thôi được rồi…
Vu Đồng tặc lưỡi, vẫn giữ tư thế như bị bẻ gãy tay nằm trong lòng Phương
Thành. Cô chẳng nghĩ ngợi gì cả, bây giờ trong mắt cô, Phương Thành chỉ
là một cái sô pha bằng thịt thôi.
Vu Đồng dán tai vào lồng ngực anh, tiếng “thình thịch” lọt vào tai cô. Cô chăm
chú lắng nghe, đây là nhịp tim của Phương Thành, đều đặn lại mạnh mẽ. Cô cong miệng lên cười.
Theo nụ cười này, ký ức tối hôm qua lại lóe lên trước mắt.
Mắt Vu Đồng sáng lên. Hử? Có phải tối qua cô đã khóc đúng không?
Khóc rất thảm thương, nước mắt chảy ròng ròng.
Có phải cô còn dựa vào vai Phương Thành nữa đúng không?
Dựa vào vai anh ta làm cái mẹ gì? Cô bị gãy cmn nó cổ à mà phải dựa vào anh ta?
Còn nữa, có phải Phương Thành đã lau nước mắt cho cô không?
Cô nhớ động tác anh rất dịu dàng, vừa nhẹ vừa êm, khiến người ta nghĩ tới kẹo ngọt.
Thế nên cô cứ như vậy mà ngủ trong lòng người ta? Cũng cũng không tỉnh giữa chừng nữa?
Tất cả các đáp án đều đáp rằng đúng vậy.
Khuôn mặt nhỏ của Vu Đồng nhăn nhúm lại. Cô thấy thật mất cmn mặt. Từ nhỏ đến lớn, cô còn chẳng mấy khi khóc trước mặt ông cả!
Vu Đồng tạm thời không thể đối diện với sự thật, cô thấy chán chường. Cô
hít một hơi, rồi lại thở ra. Động tác hít thở có hơi mạnh, ngón tay mẫn
cảm của Phương Thành giật giật, hình như đã tỉnh.
Vu Đồng hoảng hốt phát hiện ra cử động của anh, còn chưa kịp ngồi dậy,
giọng nói khàn khàn đã vang lên từ đỉnh đầu, “Cô tỉnh rồi à?”
Vu Đồng xấu hổ ngồi dậy, rút tay mình khỏi lòng bàn tay Phương Thành.
Giây phút rút được ra sướng tê người, Vu Đồng có thể cảm nhận các thớ cơ
trên người mình vì một đêm không đổi tư thế đã đông cứng cả lại rồi. Cô
vặn khớp ngón nghe răng rắc.
Vu Đồng vừa vặn người vừa ghét bỏ nói: “Tỉnh lâu rồi.”
Phương Thành thản nhiên hỏi: “Tỉnh rồi sao không…”
Vu Đồng vội ngắt lời: “Ấy ấy ấy, anh đừng nghĩ nhiều. Tôi thèm vào sàm sỡ
của anh. Tại anh đã cứu tôi vài lần nên tôi báo đáp ân tình của anh, để
anh ngủ thêm một lát thôi.”
Phương Thành
khẽ gật đầu, cũng duỗi tay chân đứng lên. Lúc chuẩn bị đi rửa mặt, anh
chợt nhớ tới chuyện gì đó, quay đầu nói: “Hôm qua…”
Vu Đồng có tật giật mình, nghe tới chứ “hôm qua” là đã nghĩ Phương Thành
muốn nói tới chuyện tối hôm qua. Cô ngắt lời: “Chuyện tối qua anh quên
hết đi cho tôi. Không được nhắc lại, một chữ cũng không được nhắc lại.”
Vu Đồng trừng mắt nhìn Phương Thành, lông mày chau lại.
Phương Thành khẽ cười phối hợp nói: “Quên lâu rồi. Tôi định nói, tiền sửa cửa phòng ngủ ngày hôm… nhớ trả.”
Vu Đồng: “…”
Keo kiệt à! Anh thật là keo kiệt quá đấy!
Ăn sáng xong, Vu Đồng định đi ra ngoài kiếm tiền, nhưng nghĩ một hồi lại nhớ ra, xe ba bánh của cô để lại ở khách sạn mất rồi.
Vu Đồng chống cắm, buồn rầu nhìn cái đĩa trống trơn, hay là hôm nay cô nghỉ một ngày nhỉ?
Suy nghĩ một hồi, Vu Đồng ngước mắt nhìn Phương Thành đang từ tốn ăn điểm
tâm. Cô hừ một tiếng, đứng lên, nói rõ to: “Tôi đi làm đây…”
Ước gì Phương Thành nghe vào tai.
Phương Thành hạ đũa nhìn cô: “Đồ của cô hôm qua không mang về.”
“Biết rồi, nên đi lấy đây.”
“Cô định đi bằng gì?”
Vu Đồng đang chờ anh hỏi câu này. Cô khom lưng, tay chông trên bàn, cười
khúc khích nhoài người ra trước, ngầu lòi nhướng mày: “Anh đưa tôi đi
một đoạn nhé?”
Phương Thành dò xét nhìn cô, không nói gì.
Vu Đồng hề hề cười bỉ ổi búng tay: “Không nói là đồng ý đó ~”
Phương Thành: “…”
Tuy nói là đưa Vu Đồng đi một đoạn, nhưng khách sạn Thịnh Hoàng và phòng làm việc của Phương Thành hoàn toàn ngược hướng nhau.
Phương Thành cũng không ngại phiền đưa Vu Đồng về đến cửa khách sạn rồi lại
lộn đi làm. Biết cô không có tiền sửa xe, nên trước khi cô xuống xe, anh kín đáo đưa cho cô mấy trăm tệ. Vu Đồng híp mắt cười cảm ơn, khóe môi
Phương Thành cũng cong lên, nói thêm “Phải trả đó”, Vu Đồng bĩu môi tức
giận xuống xe.
Vu Đồng nhìn xe Phương Thành đã đi xa mới lặng lẽ đi tới chỗ đậu xe ba bánh điện của mình.
May mà vẫn còn một ít điện. Cô chạy chậm rì rì tới cửa hàng sửa xe thay lốp, tiện thể hỏi ông chủ sạc nhờ điện luôn.
Vu Đồng ngồi ở đó đợi một lúc. Từ đằng xa có một nhóm người đi tới. Cô để ý nhìn rồi chợt cười khinh bỉ. Ôi kìa, người dẫn đầu không phải gã trọc A Sơn đó sao.
Xe ba bánh bị để lại ở cửa
hàng sửa chữa. Vu Đồng và gã trọc A Sơn đi tới công viên nhỏ gần đó.
Đang là sáng sớm, trong công viên không có người.
Vu Đồng lười nhác ngồi xuống băng ghế ngắm cảnh, chân hất lên, lấy ra từ
trong túi một nắm hạt dưa mà cắn, cổ tay cô còn đeo túi ni lông, tách
hạt xong thì ném vào trong.
“Có việc à?” Vu Đồng liếc nhìn gã trọc A Sơn.
Gã trọc A Sơn khoanh tay đứng bên bờ hồ, thoạt nhìn khá giống mấy nhà thơ
trung niên đa sầu đa cảm, chỉ cần quay đầu lại là đã tuôn ra được một
bài thơ tức cảnh.
“Việc của Tiểu Hi.” Giọng gã trọc A Sơn khàn khàn.
Động tác cắn hạt dưa của Vu Đồng dừng lại một giây, sau đó lại tiếp tục:
“Tôi không giúp được gì cho cô bé. Nói thật với ông, nếu tôi giúp, không chừng còn hại chết cô ấy.”
Gã trọc A Sơn quay đầu nhìn Vu Đồng: “Tôi phải đoán được từ sớm. Kẻ yêu tiền như mạng như cô, nếu không phải có chuyện khó nói thì sao lại từ chối một món
hời như này được.”
Vu Đồng cong môi cười: “Biết rồi sao ông còn tìm tôi.”
Gã trọc A Sơn: “Tôi muốn gặp cô.”
Tiếng cắn hạt dưa “tanh tách” của Vu Đồng dừng lại: “Muốn gặp tôi?”
Gã trọc A Sơn gật đầu.
“Muốn tôi nói cho hết chuyện quá khứ của ông hả.” Vu Đồng nhanh nhạy nói.
Gã trọc A Sơn sửng sốt, thong thả bước tới bên cạnh Vu Đồng rồi ngồi
xuống. Hai tay ông chống lên đùi, thở dài: “Đúng, muốn nghe cô kể kết
chuyện quá khứ của tôi.”
Vu Đồng nhướn
mày. Cô đúng là đoán phát nào trúng phát đó. Trước kia cũng có không ít
người bỏ tiền tìm cô không phải để xem tương lai, mà là để nghe quá khứ, coi cô như tiên sinh kể chuyện trong trà lâu.
Mãi về sau, Vu Đồng mới hiểu, thực ra bọn họ chỉ muốn nghe lại chuyện tình đã qua.
Vu Đồng cười khẽ: “Chuyện của ông, ông phải nhớ rõ ràng nhất mới phải chứ?”
Gã trọc A Sơn cảm khái: “Rõ là thế, nhưng nghe từ miệng người khác lại là chuyện khác.
Vu Đồng búng tay, ngón cái và ngón trỏ trên bàn tay phải chà vào nhau, “Được thôi, tiền.”
Gã trọc A Sơn: “Không mang tiền mặt, chuyển khoản được không?”
Vu Đồng cười: “Thành giao.”
Việc nhẹ lương cao, không cần nhiều lời. Vu Đồng lại tiếp tục nói từ đoạn bỏ dở ở khách sạn.
Mẹ gã trọc A Sơn tuy cùng gã trốn ra ngoài, nhưng khóe miệng của A Sơn bị
mảnh chai rượu cứa vào bị nhiễm trùng, sốt cao không hạ. Không còn cách
nào khác, mẹ A Sơn đành đưa ông tới bệnh viện. Vì tiền thuốc, bà lại về
cái nhà kia, nhưng không về lại bệnh viện được nữa.
Bố dượng A Sơn vì tức giận quá, nên lại xô xát lúc mẹ A Sơn về nhà, ai ngờ trong lúc xô xát đã lỡ tay giết mẹ A Sơn, cuối cùng sợ tội tự sát.
Gã trọc A Sơn bị đưa vào cô nhi viện, vết sẹo dài bên khóe miệng khiến
những bạn nhỏ khác xa lánh gã, cũng không ai muốn nhận nuôi gã.
Dần dà, gã trở nên lạnh lùng, quái gở, tới lúc trưởng thành thì vì ăn cướp mà bị bắt vào tù.
Vu Đồng kể tới đây thì thở dai, “Ôi…”
Gã trọc A Sơn liếc mắt nhìn nàng, nở nụ cười: “Tôi chưa thở dài, cô thở dài cái gì?”
Có phải cô đồng tình với gã đâu…
Vu Đồng bĩu môi, trợn mắt nói với gã trọc A Sơn: “Đưa tay đây.”
Gã trọc A Sơn nghe theo, Vu Đồng bỏ hạt dưa vào tay hắn, “Cắn hạt dưa đi, nghe tôi kể chán lắm đúng không.”
Gã trọc A Sơn nheo mắt nhìn nắm hạt dưa trong tay, gã chỉ cười.
Vu Đồng liếc gã một cái, tiếp tục nói.
Gã trọc A Sơn hết hạn tù thì bắt đầu chạm được vào hạnh phúc. Gã thích một cô gái, cô gái này bị câm bẩm sinh, cũng là trẻ mồ côi. Hai người họ
sưởi ấm cho nhau, kết thành lương duyên.
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, cô gái đó bị ung thư vú, phí phẫu thuật
và chữa bệnh khổng lồ khiến gã bó tay, hắn lại nảy ý định trộm cướp.
A Sơn chọn khu biệt thự nhà giàu, quan sát một hồi thì chọn một nhà nọ.
Nhưng thiết bị chống trộm kêu lên, A Sơn thất bại. A Sơn lại bị bắt vào
tù. Một gã đàn ông không sợ trời không sợ đất, nhưng vì vợ mình mà quỳ
gối dập đầu trước mặt chủ của ngôi nhà ấy.
Mà chủ ngôi nhà đó chính là Vương Minh.
Vu Đồng lại thở dài. Bàn tay cầm hạt dưa của gã trọc A Sơn dừng lại: “Sao lại không nói nữa?”
Vu Đồng nhìn gã. Mắt gã trọc A Sơn đã lệ tròng.
Vu Đồng: “Vương Minh giúp vợ ông, số tiền thuốc khổng lồ đều do ông ấy
chi. Tuy cuối cùng vợ ông vẫn qua đời, nhưng ông ta đã để vợ ông chết
thật vẻ vang.”
Gã trọc A Sơn nhìn mặt hồ gợn sóng, cười nhạt.
Vu Đồng ngửa đầu nhìn mây trắng: “Vương Minh đã cứu vớt cuộc đời ông.”
“Nếu Vương Minh không giúp ông, có lẽ ông sẽ hận xã hội này, hận chính mình, hận tất cả mọi người.”
Gã trọc A Sơn nặng nề nói: “Đúng thế, không có anh Vương thì không có tôi hôm nay.”
Vu Đồng lại cắn hạt dưa: “Rồi, kể hết chuyện rồi.”
Gã trọc A Sơn cười: “Vu Đồng, cô có biết vì sao tôi muốn nghe cô kể chuyện quá khứ không?”
“Vì sao?” Thật ra trong lòng Vu Đồng đã có đáp án.
Gã trọc A Sơn: “Tôi không hiểu. Người tốt như anh Vương sao lại gặp chuyện như thế. Sao Tiểu Hi lại mắc căn bệnh đó.”
Vu Đồng rũ mi xuống: “Đời người nào có ai được toàn vẹn, có được ắt có
mất. So với đại đa số người khác, Vương Minh đã rất may mắn rồi.”
Gã trọc A Sơn liếc mắt nhìn Vu Đồng lải nhải như người già. Cuối cùng gã thở dài, không nói gì nữa.
Im lặng một lúc, gã trọc A Sơn đứng lên, hào sảng nói: “Đi thôi.”
Vu Đồng mặc kệ: “Không tiễn.”
Gã trọc A Sơn cúi đầu nhìn cô một cái, rồi mới dẫn đám vệ sĩ rời đi.
Người đi xa rồi, Vu Đồng mới bỏ hạt dưa xuống. Cô đưa hai tay vỗ mặt, thở
dài. Sao cô lại không hiểu mục đích của gã trọc A Sơn chứ. Gã dùng tình
cảm để thuyết phục, lấy lý lẽ để khuyên bảo, gửi gắm hi vọng cứu mạng
Vương Hi nơi cô. Nếu cô có thể, thì mong là cô sẽ thành tâm giúp đỡ
Vương Hi. Nếu không thể, thì cũng có thể khiến gã trọc A Sơn cảm thấy
mình đã tận tâm tận lực, không cần áy náy gì nữa.
Vu Đồng đung đưa chân, đây chính là lí do vì sao con người lại cần tín
ngưỡng. Thần, Phật, tôn giáo là đều chốn người ta gửi gắm, trông mong kỳ tích.
Vu Đồng đứng bật dậy, phủi bụi bẩn trên quẩn, thản nhiên lải nhải “Bán khoai lang thôi nào~”
*
Màn đêm buông xuống, Vu Đồng lấy củ khoai trong lò nướng ra rồi bóc ăn. Cắn được mấy miệng, cô lại dõi mắt nhìn lùm cây phía trước ngẩn người. Cô
đặt khoai lang xuống, đi tới trước bẻ một cành cây về, trên cành vẫn còn lá.
Vu Đồng ngồi cạnh xe ba bánh, hít sâu một hơi, bứt lá ra đếm, “Cứu, không cứu, cứu, không cứu, cứu, không cứu…”
“Không cứu.” Mánh lá cuối cùng bị giật xuống.
Vu Đồng gãi đầu, “A….” Nhức đầu muốn chết.
Cô lại nhìn tòa nhà trước mắt, bắt đầu đếm số tầng, “Cứu, không cứu, cứu, không cứu…”
Đếm tới tầng cuối cùng, cô chán nản: “Không cứu.”
Vu Đồng phùng má, hai tay chống cằm buồn rầu.
Đến tám giờ tối, Vu Đồng do dự, cuối cũng vẫn lấy di động ra gọi điện cho ông.
Điện thoại kết nối, ông lão vừa mới lên tiếng, cô đã ỉu xìu than thở: “Ông ơi…”
“Nhóc con, sao vậy?”
“Ông ơi… cháu muốn cứu Vương Hi.”
“Muốn cứu thật hả?”
“Vâng.”
“Nhóc con, vậy mày định cứu thế nào?”
Vu Đồng gục đầu xuống: “Không biết…”
Sờ cốt Vương Hi không được, sờ cốt người khác cũng không được. Thế nên dù
có lòng cứu người cũng vô dụng, cô hoàn toàn bó tay chịu trói.
Vu Đồng hít một hơi, lên giọng điệu ăn vạ: “Ông… ông có cách mà… Chắc chắn ông có cách.”
Ông lão im lặng một hồi rồi hỏi: “Nhóc con, dù là liên lụy đến mày, mày vẫn muốn cứu hả?”
Nghe giọng điệu của ông thì hình như là có cách cứu, Vu Đồng vui sướng, “Ông, ông có cách thật ạ?”
Ông lão nghiêm túc nói: “Trả lời ông trước đã, dù vạ vào thân, mày vẫn muốn cứu hả?”
Vu Đồng sợ hãi: “Ông ơi… Ông hiểu mà, cháu sợ chết.”
Cô không vô tư được đâu, nếu chuyện liên quan tới mạng sống của mình, thì cô thà áy náy chứ tuyệt đối không cứu Vương Hi.
“Trừ cái chết ra.” Ông lão nói thêm.
Vu Đồng mếu máo: “Nửa sống nửa chết, tàn phế, đều không được.”
Ông cười sang sảng, “Không giống như mày nghĩ đâu.”
“Vậy là loại nào ạ?”
Ông lại thở dài gọi cô: “Nhóc con này.”
“Dạ?”
“Ông của mày… đã từng sờ cốt trẻ con.”
Vu Đồng kinh ngạc: “Ông ơi…”
Ông nói: “Sờ cốt trẻ con xong, không chết, cũng không bị tàn phế, nhưng phải trả một cái giá khác.”
Vu Đồng thầm lặp lại trong đầu: Giá khác ư…
“Nhóc con, mày có can đảm đó không?”
Vu Đồng nhíu mày do dự một lát, đáp: “Có. Nhưng ông ơi, xương trẻ con nhiều biến số, vậy phải làm sao ạ?”
Ông trầm ngâm một lát rồi nói: “Nếu Vương Hi không phải trẻ con, cháu sẽ
bình an vô sự, mọi chuyện đều tốt đẹp. Nếu con bé là trẻ con, lúc này
thì cũng chẳng sao, không có biến số.”
“Vì sao ạ?” Vu Đồng khó hiểu, sao lại không có biến số.
Giọng ông nhẹ nhàng: “Nhóc con, đứa trẻ ta từng sờ xương hai mươi năm trước vẫn sống theo những gì ta nhìn thấy.”
Vu Đồng thắc mắc: “là trùng hợp ạ? Giống như Dương Nhiễm?”
Ông cười nói: “Nhóc con, trước đây ông cũng nghĩ chỉ là trùng hợp. Nhưng từ việc lần trước ta hiểu ra, không phải thế, mà là do đứa trẻ đó rất đặc
biệt.”
“Đặc biệt? Vì sao lại đặc biệt ạ?”
“Nhóc con, đứa trẻ đó là Phương Thành.”
“Rắc” một tiếng, Vu Đồng bẻ gãy một thanh củi nhóm lửa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT