Edit: Mạn xinh đẹp

Beta: Cá xinh tươi

Phương Thành đang nghe điện thoại trong thư phòng, anh nheo mắt nhìn chằm chằm vào cửa ra vào, đột nhiên, anh đứng lên bước qua đó, đẩy cửa ra nhìn trái nhìn phải, không có ai.

Bên ngoài phòng khách tối đen, chắc là Vu Đồng đã tắt đèn. Phương Thành khẽ day trán, anh đóng cửa lại tiếp tục nghe Từ Kiến nói chuyện điện thoại.

“A Thành, việc có thể giúp đều đã giúp rồi, bước tiếp theo chỉ có thể trông chờ vào số mệnh của Vương Hi thôi.” Từ Kiến ở đầu kia nói.

Phương Thành đáp: “Vâng, cháu biết rồi, chú Từ, có thể nâng cao xác suất phẫu thuật thành công lên mấy phần trăm là cháu vui lắm rồi.”

Từ Kiến thở dài.

Phương Thành gõ ngón tay theo nhịp lên mặt bàn: “Chú Từ, làm phiền chú tra số máy này, lát nữa cháu sẽ gửi tới máy của chú.”

“Được.”

Lát sau, Từ Kiến chuyển đề tài, chợt hỏi: “A Thành, sáng nay cháu bảo chú liên hệ với quản lý cấp cao của khách sạn Thịnh Hoàng, chuẩn bị thẻ từ của phòng tổng thống là sao vậy?”

“Chú nghe nói lúc đó phòng ấy đã có khách rồi. Chính vì vậy, cháu lấy thẻ vào phòng tổng thống khiến quản lí khách sạn rất khó xử.” Từ Kiến bổ sung.

Phương Thành cầm tấm thẻ từ trên bàn máy tính, ngón tay linh hoạt xoay xoay. “Không có chuyện gì lớn đâu ạ…”

Buổi sáng anh lo Vu Đồng đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên mới chuẩn bị cái thẻ này, phòng trừ bất kì tình huống nào.

Từ Kiến khẽ cười: “A Thành, giọng điệu hồi sáng của cháu không giống vậy.”

“Dạ?”

Từ Kiến ngưng một lát: “A Thành, lần đầu chú thấy cháu gấp gáp như vậy đó.”

Ngón tay đang xoay thẻ phòng của Phương Thành chợt dừng lại, chiếc thẻ phòng rơi “bộp” xuống bàn, anh sốt ruột ư… Lúc đó anh không gọi được cho Vu Đồng, sợ cô thực sự đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên mới…

“A Thành?” Thấy Phương Thành không nói gì, Từ Kiến gọi anh.

Tay Phương Thành day day mi tâm, giọng nói lộ ra sự mệt mỏi: “Dạ, cháu đây… chú Từ, cháu hơi mệt…”

“Vậy cháu nghỉ ngơi sớm đi.”

“Vâng…”

Hàn huyên vội vàng thêm vài câu, Phương Thành cúp điện thoại, liếc nhìn đồng hồ ở góc dưới bên phải của máy tính, còn chưa tới 8h, anh chậm rãi tựa vào ghế dựa, nhắm mắt, bụng đầy tâm sự.

*

Vu Đồng ngồi bên cửa sổ trong phòng mình, cô nhìn ra xa xa qua cửa kính, thỉnh thoảng lại nhìn thời gian trên điện thoại.

Chờ con số nhảy tới [20:00], cô vội vàng cầm điện thoại bấm số ông nội, mới tút tút hai tiếng, điện thoại đã thông.

“A lô, nhóc con.” Điện thoại truyền đến giọng nói vui vẻ của ông lão.

“Ông ơi…” Nhưng Vu Đồng lại buồn bã ỉu xìu.

Ông nội nghe ra tâm trạng bất thường của cô: “Nhóc con, lại làm sao rồi? Phương Thành bắt bạt mày à?”

Vu Đồng cười: “Không phải, cháu chỉ là…”

Cô nhìn ánh đèn trăm nhà ngoài cửa sổ, chua xót đáp: “Chỉ là cháu nhớ tới Dương Nhiễm và Ninh Tâm Lâm.”

Đầu kia, ông lão cũng trầm mặc hồi lâu: “Nhóc con, sao lại nhớ tới bọn nó?”

Vu Đồng cảm thấy mũi hơi cay: “Nếu không tại cháu… có lẽ Ninh Tâm Lâm đã không phải chết…”

“Nhóc à…”

“Ông… Là do lúc ấy cháu đã quá tự cao tự đại…”

“Nhóc à, chuyện qua rồi, không thể trách cháu được…”

“Ông nội, nhưng cô ấy vẫn luôn ghim trong lòng cháu, không thể bỏ qua được.”

Nói xong, Vu Đồng đập thật mạnh vào ngực, buồn tới mức khó thở.

“Nhóc con, Dương Nhiễm vẫn còn sống, không phải sao?”

Vu Đồng không nghe vào, nước mắt trào quanh hốc mắt, “Nhưng Tâm Lâm đã chết rồi… cô ấy chết rồi…”

Giong ông lão trở nên nghiêm nghị: “Vu Đồng, có phải cháu đã gặp chuyện gì không?”

Vu Đồng sụt sịt mũi, nhìn chằm chằm đèn đường ở xa xa, cô khàn khàn nói: “Ông, hôm nay cháu gặp một cô bé, là em gái của Phương Thành, tên Vương Hi.”

“Ông nội, Vương Hi rất giống Tâm Lâm, cô bé có bệnh nặng, con muốn cứu cô bé, rất muốn, rất muốn.”

Ánh mắt và nụ cười tươi của Vương Hi làm cô nhớ tới Ninh Tâm Lâm, đơn thuần thiện lương, tinh thần xán lạn phấn chấn.

Ông lão thở dài.

*

Vu Đồng nói chuyện điện thoại với ông xong, cô lại ngồi ngẩn người bên cửa sổ hồi lâu, sửa lại tâm trạng phiền muộn của mình, cô mới loẹt xoẹt dép lê đi ra ngoài, cô đã đồng ý với Phương Thành tối nay sẽ trị chứng mất ngủ cho anh.

Vu Đồng tới phòng ngủ của Phương Thành trước, quét một vòng không thấy ai, chắc là anh còn ở thư phòng, thế đi là cô lại đi ra phòng khách, tối om, cửa thư phòng mở, ánh sáng bên trong hắt ra ngoài.

Phương Thành ngồi trên sofa uống trà, ánh sáng mờ ảo rọi vào lưng anh, làm Vu Đồng cảm nhận được sự cô đơn, cô lẩm bẩm: “Sao không bật đèn?”

Phương Thành nghe thấy tiếng nên quay đầu sang: “Đèn không phải do cô tắt à?”

Vu đồng chậm rãi đi về phía anh, cô ngồi xuống bên trái anh, vẻ mặt uể oải: “Đấy là bởi vì tôi thấy không có ai ở phòng khách, phải tiết kiệm điện.”

Phương thành: “Có việc gì à?”

“Trị mất ngủ cho anh đó, hai tiếng.” Vu đồng quơ quơ bàn tay của mình.

Phương Thành liếc nhìn Vu Đồng, rồi lại nhìn bàn tay của Vu Đồng đang đặt ở bên cạnh, anh chủ động cầm lên, quả nhiên là nóng hổi.

Cả người Vu Đồng cừng đờ, hiển nhiên là không kịp chuẩn bị, nhưng cô cũng lập tức bình tĩnh lại, dù sao thì chuyện như vậy sau này cũng thành chuyện hàng ngày. Cô đổi tư thế nắm tay, chuyển thành mười ngón đan chặt, cô thản nhiên nói: “Như vậy thoải mái hơn.”

“Ừm, tuỳ cô.” Phương Thành không vui không giận uống trà.

Hai người cứ im lặng như vậy, không biết qua bao lâu, Phương Thành đặt cốc trà xuống, trà bên trong cũng đã cạn.

“Vu Đồng, cô có chuyện gì à?” Anh cảm thấy hôm nay Vu Đồng rất lạ.

Vu Đồng nhắm mắt lại, hàng lông mi run rẩy đã bán đứng tâm trạng nôn nóng, mâu thuẫn của cô.

“Phương Thành…” Cô khô khốc mở miệng.

“Ừ?”

“Anh muốn biết, vì sao phương pháp đó lại không được không?”

Phương Thành quay sang nhìn cô, cô ngồi ngược sáng, mặt cô khuất sáng, vẻ mặt u ám.

“Cô muốn nói thì tôi sẽ nghe.”

Vu Đồng khẽ cười: “Sao anh không nói là anh rất muốn nghe, rõ ràng anh cũng rất muốn biết.”

Phương Thành: “Cô không nói có ắt có lí do của cô, tôi đương nhiên không ép.”

Vu Đồng cụp mắt: “Con người anh thật là…”



Lại im lặng một lát, Vu Đồng thở phào một hơi: “Những chuyện tôi sắp nói có lẽ sẽ hơi dài.”

Phương Thành mỉm cười, anh dịu dàng nói: “Tôi chưa bao giờ thiếu kiên nhẫn cả.”

Vu Đồng nhướn mày, đúng rồi… (mọi người nhớ lại nghề của anh ạ)

Vì sao cô phải tiếp tục nói những lời này với Phương Thành, bản thân Vu Đồng cũng không biết, đại khái là tâm trạng sụp đổ đầy hoảng loạn, muốn phát tiết, muốn nói hết.

Vu Đồng sắp xếp lại từ ngữ: “Phương Thành, trí nhớ của mọi người hẳn là bắt đầu từ 6, 7 tuổi, mà bình thường cũng khá vụn vặt lẻ tẻ. Còn tôi, trí nhớ của tôi bắt đầu từ một ngày nào đó của năm 5 tuổi, đại khái là năm tuổi đi…”

“Ừ.”

Phương Thành biết, Vu Đồng từng nói, cô không biết ngày sinh của mình.

“Từ hôm đó, mỗi chuyện xảy ra, tôi đều nhớ kĩ, việc nhỏ không đáng kể cũng có thể nhớ rõ, tôi có thể xem lại kí ức trong não mình như xem chiếu phim vậy đó.”

Có những chuyện không muốn nhớ, nhưng cô lại không quên được.

“Lúc tôi 8 tuổi, quen một cô bé tên Dương Nhiễm, cô ấy xấp xỉ tuổi tôi, ngày nào cũng cùng mẹ tới ghé sạp khoai lang của tôi và ông nội, có thể coi là người bạn đầu tiên trong cuộc đời của tôi.”

“Từ nhỏ, ông nội nói cho tôi nghe quy tắc “ba không” của tổ tiên, để tránh cho tôi phát sinh tiếp xúc da thịt với những người không cần thiết, ông nội bảo tôi mang găng tay.”

“Tôi không có mẹ, mẹ Dương Nhiễm lại đối xử với tôi rất tốt. Hôm đó thời tiết rất nóng nực, tôi vẫn đeo bao tay, mẹ Dương Nhiễm nhìn vậy liền ngồi xuống cởi ra cho tôi, khoảnh khắc tay tôi và tay bà ấy chạm nhau, tôi thấy được….”

Vu Đồng dừng lại, ánh mắt gợn sóng: “Thấy được cái chết của Dương Nhiễm.”

Phương Thành không khỏi nắm chặt tay Vu Đồng.

“Lúc đó đang rất bận, tôi quay đầu nhìn về phía ông nội, ông nội không để ý tới tôi. Tôi liền trịnh trọng nói với mẹ Dương Nhiễm, dì, dì tuyệt đối không được để Dương Nhiễm ở nhà một mình, tuyệt đối không được để cô ấy ở nhà một mình, ngày kia nhất định phải dẫn cô ấy ra ngoài.”

“Dì ấy chỉ cười hỏi, vì sao thế?”

“Tôi nói, Dương Nhiễm sẽ chết, do nổ khí gas, không cần biết rốt cuộc tại sao lại bị nổ khí gas, ngày kia nhất định phải dẫn cô ấy ra ngoài.”

Lúc ấy cô ấy đã nhìn thấy hai tầng tương lai, kết quả cuối cùng đều là nổ khí ga, chỉ có một cách là dẫn người rời đi.

“Có lẽ là do giọng điệu của tôi chín chắn vượt xa tuổi tác đã hù dọa mẹ Dương Nhiễm, bà ấy dùng ánh mắt quái dị nhìn tôi, vội vàng nắm tay Dương Nhiễm rời khỏi, mấy ngày sau vẫn không thấy xuất hiện.”

Vu Đồng hít sâu một hơi, ánh lệ lấp lánh quanh mắt: “Mấy ngày sau có tin tiểu khu bị nổ khí ga, thời sự đưa tin không có người bị thương hay bị chết, tôi mới thở phào nhẹ nhàng, Dương Nhiễm vẫn còn sống.”

“Một thời gian rất lâu sau, tôi vẫn không gặp lại Dương Nhiễm.”

“Cuối cùng có một lần tôi gặp lại cô ấy, đại khái là sau đó 1 tháng, cô ấy ở trong xe vẫy tay cười từ biệt với tôi, tôi biết cô ấy sắp đi, mà mẹ Dương Nhiễm ngồi cạnh nhìn tôi như quái vật, sự sợ hãi của bà ấy lớn hơn lòng biết ơn…”

Vu Đồng cười mỉa mai, trong lòng đau nhói khó chịu, lúc đó cô đã hiểu được cái gọi là lòng người.

“Sau này lớn hơn một chút, tôi nói chuyện này với ông nội. Ông chỉ dặn đi dặn lại tôi: Sau này tuyệt đối không được làm như vậy, phải nhớ kỹ, không thể tin toàn bộ vào tương lai của trẻ con nhìn thấy được qua xương người lớn, trẻ con vẫn chưa liền xương hoàn chỉnh, thường có biến cố, lúc đó cháu chỉ may mắn thôi.”

Một câu của ông nội thức tỉnh cô: Nhóc con, cháu vĩnh viễn đừng quên, Dương Nhiễm vẫn chỉ là trẻ con.

Lúc trước cô cho rằng tương lai nhìn được thông qua người khác là thực, nhưng thật ra lại hoàn toàn sai, tất cả tương lai rốt cuộc vẫn hoàn toàn được quyết định bởi xương cốt của chính người đó.

Tay trái của Vu Đồng siết chặt, móng tay như hận không thể đâm sâu vào thịt: “Tôi vẫn luôn ghi nhớ lời ông nội nói, nhưng cuối cùng tôi vẫn phớt lờ nó, tôi vẫn phạm sai lầm, tôi đã quên mình đang sống ở thời đại nào….”

Giọng Vu Đồng trong bóng đêm hơi khàn khàn nghẹn ngào: “Phương Thành… Vì sự phớt lờ của tôi… tôi đã hại chết người… cô ấy chết ngay trước mặt tôi…”

Phương Thành quay sang nhìn cô, Vu Đồng cũng nhìn anh, nhờ ánh sáng hắt vào thư phòng, anh nhìn thấy từng vệt nước trên mặt cô, là nước mắt.

Bàn tay hai người nắm chặt vào nhau bị Vu Đồng siết thêm lực, cô cắn môi, cảm thấy mình thật mất mặt, sao lại khóc trước mặt Phương Thành chứ…

*

Năm ấy Vu Đồng 12 tuổi, những đứa trẻ khác đều cắp sách tới trường, cô ở lại trông sạp khoai lang cầm mấy cuốn sách rách nát xem đi xem lại. Tuy cô không cần đến trường, nhưng vẫn vô cùng hâm mộ.

Tâm trí cô khi đó đã trưởng thành gấp mấy lần trẻ con cùng lứa, vô cùng chững chạc tự tin, nhưng vóc dáng thì vẫn như vậy, gầy tong teo.

Mỗi ngày, cô đều tới chỗ thềm đá cạnh bồn hoa bên cạnh sạp hàng vỉa hè đọc sách lậu mấy đồng một quyển, cô đang đọc rất chăm chú, phía sau truyền đến giọng nói trong trẻo: “Đang đọc gì vậy?”

Vu Đồng quay đầu lại, là một cô bé mặc đồng phục trung học, dáng vẻ ngọt ngào đáng yêu, cô ấy cầm quyển sách của Vu Đồng, nhìn tên sách rồi khẽ đọc: “Xương cốt con người.”

Cô vỗ vai Vu Đồng: “Giỏi thật, có thể đọc sách khó như vậy.”

Vu Đồng không muốn tiếp chuyện, cô giành lại sách, tiếp tục đọc.

Cô bé kia nhảy lên ngồi trên bồn hoa, khua chân nói với Vu Đồng: “Em không thể nói chuyện à?”

Vu Đồng lười biếng đáp: “Chỉ là không muốn tiếp chuyện chị thôi.”

“Vì sao không tiếp chuyện với chị?”

“Bây giờ đang là thời gian lên lớp mà chị vẫn ở bên ngoài, hẳn là trốn học, sao em phải tiếp chuyện học sinh hư chứ?”

Cô bé kia càng cười rực rỡ hơn: “Nhưng chẳng phải em đang nói chuyện với chị đây à?”

Vu Đồng á khẩu không trả lời được.

Cô gái kia nhìn chiếc găng tay nhung trên tay Vu Đồng: “Này nhóc, hôm nay em vẫn còn đeo găng tay à, có nóng không?”

Vu Đồng không nói, cô không muốn hai tay có tiếp xúc da thịt với bất kì người nào, cảm giác nhìn thấy quá khứ tương lai của người khác mà không thể nói ra thực sự rất khó chịu.

“Thật sự không thèm để ý tới chị à.” Cô bé kia than thở một câu rồi chạy đi.

Vu Đồng còn tưởng cô ấy sẽ không quay lại, ai ngờ chỉ chốc lát, cô ấy đã quay về.

Một túi đồ màu đỏ được ném tới trước mặt Vu Đồng, cô xem tên của cái túi đó, Maltesers…

Cô bé kia: “Nè nhóc, cho em ăn đấy.”

Vu Đồng nuốt nuốt nước miếng, nhưng lại đưa túi đồ đó lại cho cô ấy.

Cô ấy nhìn ông nội đang ngủ gà ngủ gật: “Nè nhóc, ông nội em như vậy mà cũng ngủ được hả? Tài thật đó.”

Vu Đồng vẫn không để ý tới cô.

Cô bé kia thở dài, mở gói kẹo ra, cầm lấy một viên để lên môi Vu Đồng, bất đắc dĩ nói: “Ăn đi, việc gì phải cố chấp như vậy.”

Vu Đồng liếc mắt nhìn cô ấy một cái, có lẽ là vẻ mặt tươi cười trong sáng thiện lương của cô ấy khiến cô ma xui quỷ khiến lại mở miệng, cho viên chocolate vào trong miệng.

Cô bé kia sờ đầu Vu Đồng: “Ngon lắm đúng không.”

“Ừm…” Vu Đồng đáp

Ninh Tâm Lâm cười, rõ ràng chỉ là nhóc con mà cứ giả như người lớn vậy.

“Chị tên Tâm Lâm, còn em?”

“Vu Đồng…”

Trữ Tâm Lâm gật đầu: “Hay thật.”

Vu Đồng nhếch miệng cười, coi như đáp lại.

Sau khi quen Ninh Tâm Lâm, tính cách không muốn nói chuyện với người khác của Vu Đồng cũng tốt hơn nhiều, ông lão cũng được bớt sầu không ít. Vu Đồng hỏi Ninh Tâm Lâm sao lại trốn học, cô ấy nói như vậy mới có thể nhìn thấy bố mẹ, bố mẹ cô ấy bận công tác, dù gia cảnh nhà cô ấy giàu có, không cần lo cái ăn cái mặc, nhưng ở tuổi này, thứ cần nhất vẫn là sự quan tâm của cha mẹ.

Ninh Tâm Lâm đã mang tới ánh sáng cho Vu Đồng, một lần nữa rót ánh sáng nhiệt tình với cuộc sống cho Vu Đồng.

Nhưng ánh sáng này, tới mau đi mau.

Một hôm, trường Trữ Tâm Lâm tổ chức họp phụ huynh, cô biết bố mẹ sẽ không đi cho nên trốn tới chỗ Vu Đồng, ngồi trên bồn hoa nghịch điện thoại.



Trời nóng, Vu Đồng nướng xong một lò khoai lang nên toát mồ hôi, cô tháo găng ra lau mồ hôi hai bên thái dương. Một bác gái xách túi cam đi qua, túi cam bị rách, cam rơi đầy đất, Vu Đồng liền nhặt giúp bà.

Lúc này, Ninh Tâm Lâm nhận điện thoại: “Alo, mẹ ạ…”

“Cái gì! Mẹ ở trường ư?”

“Vâng! Con đến ngay ạ.”

Ninh Tâm Lâm đeo cặp sách chạy tới ven đường.

Vu Đồng ở gần nghe thấy vậy cũng vui cho cô ấy, lúc đưa quả cam cuối cùng cho bác gái trung niên, cô không cẩn thận chạm phải tay bà.

Tiếng phanh xe… va chạm… máu…

Là tương lai…

Vu Đồng trợn mắt.

Cô quay lại hét lớn với Ninh Tâm Lâm: “Tâm Lâm! Đừng qua đường!”

Ông nội đang ngủ cũng bị tiếng quát của Vu Đồng làm giật mình bừng tỉnh.

Ninh Tâm Lâm dừng lại bên lề đường, cô ấy quay đầu lại cười, nghi hoặc hỏi: “Sao cơ?”

Tai nạn xe cộ, là tai nạn xe cộ.

Vu Đồng thở phào, may mà đã dừng lại rồi.

Ninh Tâm Lâm quay lại bước từng bước, cười hỏi: “Vu Đồng, em vừa nói gì vậy?”

“Tâm Lâm…”

Cái tên đó mắc nghẹn trong họng cô.

Vu Đồng còn chưa kịp giải thích, biển quảng cáo lớn trên đầu Tâm Lâm ken két như sắp rơi xuống, trong khoảnh khắc Ninh Tâm Lâm ngẩng lên nhìn, chiếc biển quảng cáo nặng nề rớt xuống. Cách đó mấy chục mét, Vu Đồng trơ mắt nhìn cái biển quảng cáo đập mạnh lên người Tâm Lâm, cô dường như có thể nghe thấy tiếng xương cốt toàn thân Tâm Lâm vỡ vụn, sụp đổ, tất cả chỉ xảy ra trong khoảnh khắc.

Miệng Vu Đồng hết mở ra lại khép lại, tiếng thét chói tai, sợ hãi của người xung quang trùm lên suy nghĩ của Vu Đồng.

Ông nội sốt ruột chạy tới bên cạnh Vu Đồng không ngừng gọi tên cô, cô vẫn hốt hoảng đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Vu Đồng như mất hồn, máy móc hỏi: “Ông ơi, vì sao… vì sao…”

Ninh Tâm Lâm bị mất mạng tại chỗ.

Mấy ngày sau đó, ông lão không ra ngoài buôn bán, ông chỉ ở nhà xem lại hết các quyển sách cổ của tổ tiên, xem đi xem lại mấy lần, ông vẫn chưa nghĩ ra tại sao Ninh Tâm Lâm lại chết, rõ ràng Vu Đồng đã nhìn thấy tương lai từ người khác, ngăn được tai nạn giao thông.

Chỉ cần thoát khỏi tầng tương lai bị tai nạn giao thông, tầng tương lai khác sẽ bình an vô sự.

Ngày thứ năm sau khi Trữ Tâm Lâm qua đời, cuối cùng Vu Đồng cũng chịu mở miệng, giọng cô khô khốc: “Ông ơi…”

Ông nội thở dài: “Nhóc con… vẫn ổn chứ?”

“Ông ơi… ông mang cho cháu quyển [Xương cốt con người] với…” Đôi mắt Vu Đồng đầy trông mong chỉ vào quyển sách ở góc bàn.

Ông lão cầm sách qua cho Vu Đồng, cô rưng rưng lật xem, tới lúc chỉ còn mỗi một tờ, cô ngừng lại, nước mắt rơi tí tách trên trang sách, miệng phát ra tiếng nghẹn ngào.

Vu Đồng hỏi: “Ông ơi, tại sao chúng ta lại không thể sờ xương trẻ em?”

Cô biết nguyên nhân, nhưng cô vẫn muốn hỏi lại.

Ông nội trả lời: “Thứ nhất, bởi vì xương của trẻ con vẫn chưa hoàn thiện, vẫn chưa hoàn toàn phát triển hết, số mệnh dễ sinh biến cố. Thứ hai, không có lợi cho thầy sờ cốt.”

“Vậy thế nào mới tính là trẻ con ạ?”

“Tổ tông truyền lại, bất luận nam nữ, tất cả đều dựa vào tuổi cập kê của nữ để tính, chính là 15 tuổi trở xuống.”

“Nhưng Ninh Tâm Lâm đã 16 tuổi! tại sao cháu đã giúp chị ấy ngăn cản tai nạn rồi mà chị ấy vẫn chết!” Trước đó cô không thể nào hiểu được, giờ hiện tại cô đã thông suốt.

Vu Đồng vô cùng bi ai vừa cười vừa khóc: “Ha ha, tổ tông? Tất cả tổ tông đều vô dụng.”

Vu Đồng run run chỉ vào đoạn trích trong cuốn [Xương cốt con người]: “Ông ơi, nếu nói theo kiểu “xương cốt hoàn thiện quyết định số phận con người”, thì theo sách y học hiện đại, sau khi trưởng thành, xương cốt mới phát triển hoàn thiện! Trưởng thành… phải 18 tuổi, xương cốt mới phát triển hoàn toàn!”

Ông lão giật bắn mình, ông cầm cuốn sách trong tay Vu Đồng, đọc đi đọc lại mấy dòng đó, ông nhíu mày đảo mắt suy nghĩ.

Ông bỗng hiểu ra, ông đặt cuốn sách xuống lo lắng hỏi Vu Đồng: “Nhóc con, cháu chưa sờ vào con bé đúng không? Cháu sờ xương con bé chưa? Trả lời ông! Chưa sờ đúng không?

Vu Đồng lắc đầu: “Không ạ… Chưa sờ bao giờ ạ…”

Hai người đã quen biết nửa năm, lần nào tiếp xúc Vu Đồng cũng đeo găng tay, làm bạn bè, cô không muốn tùy tiện nhìn lén chuyện của cô ấy, cô cảm thấy phải tôn trọng cô ấy, thế nên bằng lòng chịu thiệt đeo găng tay.

Ông nội thở dài: “Vậy là tốt rồi… vậy là tốt rồi…”

Vu Đồng tự trách, đầu chôn giữa hai gối nức nở: “Vì sao cháu không nghĩ ra chuyện này… ông ơi… tại sao cháu lại không nghe lời ông…”

“Ông ơi… sau chuyện của Dương Nhiễm… ông nói với cháu… không được thông qua người khác nhìn tương lai của trẻ con…”

Ông lão vỗ lưng Vu Đồng: “Nhóc con, cháu không ngờ, chúng ta không ngờ, không ai có thể ngờ được chuyện này…”

Ai mà biết, thời đại thay đổi, giới hạn độ tuổi trẻ con cũng thay đổi cách.

“Hu hu hu… nhưng vì sao lại cứ phải là Tâm Lâm, vì sao lại cứ phải là cô ấy…”

Một giây cuối cùng, cô ấy hẳn là biết mình không thể thoát được, cô ấy còn cười với cô vô cùng rực rỡ.

Sau việc này, Vu Đồng và ông nội hiểu ra, những thứ tổ tông truyền lại cũng không đúng toàn bộ.

Từ mười lăm đến mười tám tuổi, trong khoảng biến động này, ông nội đã xem ghi chép của các thầy sờ cốt khác cũng không thấy có ghi. Dù Vu Đồng chưa từng sờ xương của người trong độ tuổi này, nhưng ngày trước ông lão đã từng sờ, cũng không có gì dị thường. Ông lão cũng từng nhìn tương lai của trẻ con ở độ tuổi này thông qua người khác, chưa từng xảy ra biến số.

Chỉ có Ninh Tâm Lâm…

Trong hàng ngàn hàng vạn số mệnh, lần đầu tiên xuất hiện dị số.

Đã có lần đầu tiên, chắc chắn sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba…

Mười năm sau chuyện đó, luật “ba không” truyền ra bên ngoài vẫn được duy trì, nhưng hạn chế tuổi đã thay đổi. Vu Đồng tự mình chia, dưới mười tám tuổi là trẻ con, trên sáu mươi tuổi là người già, quy tắc vẫn còn đó, nhưng giới hạn đã được sửa lại, tránh sinh dị số.

*

Vu Đồng nói xong cũng khóc mệt, cô bất giác tự vào đầu vai Phương Thành, mệt mỏi nói: “Phương Thành, con người có 206 khúc xương, khúc nào cũng nói lên số mệnh.”

“Cha của người đàn ông ở tiệm cơm, xương cốt đã hoàn thiện từ lâu, dù tôi không thể sờ xương người già, nhưng có thể thông qua người khác nhìn số mệnh của người già.”

Vương Hi có phải trẻ con hay không, cô hoàn toàn không thể nào xác định được, vì tuổi của Vương Hi nằm trong khoảng biến động. Tương lai của Vương Hi mà cô nhìn được từ người khác, chưa chắc đã là giả, cũng chưa chắc đã là thật.

Cô không muốn làm người ta hy vọng rồi lại thất vọng. Sau khi Tâm Lâm chết, cô đã định rằng dưới 18 tuổi đều là trẻ con, dù xác suất sinh ra dị số chỉ là 1/10.000, cô cũng không dám đánh cược, bởi có thể Vương Hi chính là người tiếp theo.

“Bởi vậy, Phương Thành, anh đã hiểu chưa?”

Phương Thành trầm giọng đáp: “ừ…”

Thực ra lúc Vu Đồng sờ xương tay gã trọc A Sơn, cô không chỉ nhìn thấy quá khứ của ông, mà còn nhìn thấy cả tương lai, trong đó có kết quả của Vương Hi.

“Tôi có thể nhìn được tương lai của Vương Hi từ người khác, hoặc có thể nói là tôi đã nhìn thấy, nhưng tôi sợ…”

Sợ lại hại chết một người vốn có thể sống.

Phương Thành do dự giây lát, anh đưa tay lên lau nước mắt cho Vu Đồng, động tác vô cùng dịu dàng, ngón tay anh lướt qua làn da cô, từng chút từng chút một.

Phương Thành hơi mang vẻ dỗ dành: “Xuỵt… nghỉ ngơi một lát đi… cô mệt rồi…”

Vu Đồng nhắm mắt, nước mắt dọc theo hai gò má rơi lên quần áo rồi biến mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play