Dù tốc độ có cao đến mấy cũng không thể duy trì liên tục trong thời gian dài. Những vết thương này là do các mảnh không gian loạn lưu công kích cô.
Đường hầm này được thánh nữ cưỡng chế dựng lên, với thời gian chuẩn bị cực ngắn, tính mất ổn định rất cao. Vì thế nó chỉ có thể dung nạp được những vật thể chuyển động với vận tốc nhỏ hơn âm thanh. Nếu vượt qua tốc độ này, sẽ gây ra hiện tượng dây chuyền, khiến không giantrong đường hầm nhăn nhúm như con giun, đồng thời những mảnh không gian bị vỡ ra sẽ liên tục công kích vật thể gây nên tính bất ổn đinh đó - Chính là Shaorin.
Nhưng Queen thứ hai của trường sinh đảo không hề giảm bớt tốc độ chút nào. Trái lại ngày càng nhanh hơn. Những mảnh không gian loạn lưu bắn đến, nếu nhỏ thì cô lắc mình một cái là có thể tránh thoát, to hơn thì dùng phượng hoàng kiếm cắt bỏ. Cả người như viên đạn bay trong môi trường chân không, bay mãi, bay mãi không ngừng nghỉ, hoàn toàn coi những trở ngại trong đường hầm là không khí.
Mới được nửa đường.
Vẫn còn phải tăng tốc.
Cảm nhận đường hầm đang có xu thế nứt vỡ, Shaorin cười khổ không thôi. Sau đó thở dài, thanh kiếm đưa lên trước ngực, đôi mắt luôn nhắm chặt lại mở ra, miệng khẽ nói.
“Tâm nguyệt kiếm pháp. Thức thứ nhất, trảm nguyệt.”
Ánh trăng gợn sóng, như bóng trăng trong nước, rồi bị một đường thẳng chia làm hai nửa bằng nhau, mặt nước động, hai nửa trăng lập tức tan rã. Quang cảnh cũ tái hiện. Khi ảo giác tan biến, thì Shaorin cũng đã biến mất.
Phượng hoàng kiếm – cắt đứt khoảng cách.
Xuất hiện lại ở chỗ đường hầm còn đang nguyên vẹn, chưa có dấu hiệu sụp đổ. Shaorin lại tiếp tục dùng tốc độ quỷ mị của mình, tiến lên, một khắc không dừng.
...
Chiến đấu đã kéo dài được bảy ngày.
Hai bên đều mệt mỏi.
Có vẻ như nguồn năng lượng dồi dào mà máu vương tộc cung cấp cho đám tử đồ đã cạn kiệt. Cặp mắt chúng lúc này ảm đạm vô thần, vóc dáng cũng gầy bớt đi một chút. Ma khí cũng chỉ còn toát ra lèo tèo. Thậm chí vòng bảo vệ mỏng tang còn hơn tờ giấy lúc này, chúng cũng không còn sức mà công phá.
Phía bên nhân loại.
Hơn bốn mươi người còn sống, lúc này còn khoảng ba mươi. Mười nấm mồ được dựng lên ở trung tâm quảng trường. Trên đó cắm mấy cành gỗ, ghi tên những chiến binh xấu số.
Gần như tất cả những người sử dụng đấu khí, và các siêu năng lực gia hệ lực lượng đều đã thiệt mạng. Những người còn sống đều đã trở thành tinh anh, tuy không dám nói là bách chiến. Nhưng còn sống đến lúc này đều đã bách thắng. Đó là: Anh chàng cao lớn dùng thương, Simon, Cặp song đao chung vợ: Mike và Jack, và bất ngờ nhất là một cô gái tên Anna, cô ta dùng vũ khí là một chiếc rìu cán dài, lưỡi rìu to gấp đôi cơ thể, nhìn qua tương phản vô cùng. Nhưng cô ta cũng là người đảm nhận công kích mãnh liệt nhất, sau Simon và cặp song đao kia. À, còn quên chưa tính kị sĩ Robert vĩ đại của chúng ta nữa.
Dưới sự trị liệu liên tục của đám pháp sư, đến ngày thứ năm thì kị sĩ đã hồi phục. Cũng lăn xả ra chém giết một hồi. Có lẽ do số hắn may mắn, khi đám tử đồ ngày càng yếu, và quân ta ngày càng mạnh lên vì lắm kinh nghiệm. Kị sĩ gần như không có thêm một vết thương nào cả. Hắn cũng chọn được môt thanh kiếm bản to và dài khác từ xác một “đồng đội” xấu số, sử dụng khá thuận tay. Tả xung hữu đột, chém giết lăn xả, kị sĩ cũng không quên tạo ra hình ảnh anh tuấn tiêu sái, làm đám con gái hâm mộ không ngớt.
Vết thương của King lại phát tác. Đến ngày thứ 5, cùng với lúc Robert ra trận thì hắn đã lại lâm vào hôn mê. Nguyên nhân cụ thể thì do khối khí đen của Orochi đã tràn lên đến cổ. Và hiệu suất sử dụng chân lý quá cao khiến bộ não quá tải.
Đó cũng là hôm quân ta chết nhiều nhất. 7 chiến sĩ thân kinh vài chiến đã tử vong, thêm một nữ pháp sư xấu số, vì mải mê chữa trị cho một chiến binh, không kịp để ý xung quanh. Nên bị một tử đồ nhào tới cắn đứt cần cổ. Chết đến không thể chết hơn được nữa. Mọi người ai cũng thương tiếc,nhưng không ai dám để xác cô lại trong vòng sáng, vì không biết cô có thể bật dậy mà lao vào cắn bọn họ như người đầu tiên thiệt mạng không.
Nhân đây cũng nói luôn, dưới mấy nấm mồ, chẳng có cái xác nào cả, người ta dựng cọc với mô đất để tượng trưng thôi. Đây là ý tưởng của Claude, kinh nghiệm bị đồng đội nhào dậy cắn một lần, giờ nhớ lại hắn vẫn còn xoắn hết tất cả những gì có thể xoắn lại. Nên dù King bảo những cái xác không đầu sẽ chẳng sống lại được nữa, hắn vẫn nhất quyết quăng chúng nó ra ngoài.
Đến ngày thứ 7, King có tỉnh lại một lần. Lúc này nhìn hắn yếu ớt không chịu nổi. Thân thể một mét tám, gầy hẳn đi, giống hệt một cái xào đong đưa trước gió. Ai ai cũng lo lắng cho thiếu niên này, hay đúng hơn là lo lắng cho cái đường về quê mẹ của bọn họ. Rất may, mệnh lệnh mà hắn nói ra, làm tinh thần cả đám bắt đầu có chút khởi sắc.
Nhân lúc ma khí của đám tử đồ đang suy yếu. Làm thịt chúng.
Lúc này, tất cả các thiếu niên thiên tài mới vỡ lẽ, cùng dâng lên chút hưng phấn nhàn nhạt.
Đúng rồi, sở dĩ bọn họ sợ đám tử đồ vì khả năng miễn dịch công kích bằng năng lượng cube của chúng. Nhưng nay đám ma khí đó đã tiêu tán gần hết. Không xông lên chớp thời cơ mà củ hành chúng nó hơi phí.
Thế là hai vị đội trường (hờ) hiện tại, Robert và Claude đã thông qua nghị quyết cuối cùng của trung ương, đưa ra một chiến dịch xuất sắc nhất.
Chiến dịch: “Đánh bỏ mom chúng nó cho chừa những tháng ngày uất ức của quân ta đi”. Dĩ nhiên cái tên thô tục này là do kị sĩ quý phải Robert đặt ra. Và được ngài King thẩm duyệt ngay lập tức. Đơn giản là vì ngài nói xong cũng lăn ra bất tỉnh. Cọp đi ngủ, khỉ xưng vương chính là thế này đây.
May sao, mệnh lệnh này được đám đông hưởng ứng nhiệt liệt. Tất cả cùng học tập, theo gương Robert vĩ đại, cùng ồ ạt trào ra khỏi vòng sáng. Mang theo những tia năng lương kinh người, đủ loại nguyên tố, gió, nước, lửa, sấm sét... thi nhau công kích lên đám tử đồ đang dần hết xí quách ngoài kia.
Dĩ nhiên đám tử đồ cũng không phải là khối đất sét để mặc cho người ta thích nắn sao thì nắn. Cả đám gào lên dữ tợn, cùng phóng tới, hệt như nước lũ thủy triều. Nhưng lực lượng cơ thể so với các siêu năng lực, thật sự chẳng đáng so sánh.
Claude xông lên phía đầu chiến tuyến, ngửa mặt lên trời hú dài một tiếng, dưới chân hắn dậm mạnh một phát đem cả người bắn lên trên không giống như một viên đạn pháo.
“Chết hết cho ông...!”
Từ trên cao, hai bàn tay Claude từ từ chập lại với nhau. Giữa lòng bàn tay hắn, là một quả cầu lửa to bằng đầu trẻ em đang dần dần thành hình.
Đôi mắt Claude hưng phấn nhìn xuống bầy giun đang lúc nhúc phía dưới, chợt hắn gầm lên một tiếng, đem theo cả quả cầu lửa trên tay từ trên không trung lao mạnh xuống đất.
Uỳnh uỳnh uỳnh...!
Từng tiếng nổ như trời long đất lở vang lên, tại giữa trung tâm nơi Claude rơi xuống, một sự dao động hình tròn có thể thấy được bằng mắt thường nhanh chóng lan tỏa ra, hướng về bốn phương tám hướng xung quanh cuốn đến.
Vòng tròn dao động này đi đến đâu, nơi đó từng con quái vật bị hủy diệt đến đó. Không một chút kháng cự, không một tiếng rên la.
Đứng trước sức mạnh này, bọn chúng dường như đã trở lại thời kì nguyên thủy của hàng ngàn vạn năm về trước, khi mà những cơ bắp, những răng nanh sắc bén chưa hề xuất hiện, chúng chỉ là những sinh vật thân mềm yếu ớt, để mặc sống chết cho tự nhiên bày bố mà thôi.
Một đòn này hủy diệt hơn trăm con tử đồ. Mỗi tội đánh xong thì Claude cũng hết xí quách, xém chút nữa thì đám tử đồ hung hãn không sợ chết lao tới bắt lấy ăn thịt. May sao trong đội có một thanh niên dùng roi, vung tới, quấn lấy chân hắn lôi xềnh xệch Claude trở về. Trên đường đi ăn phải bao nhiêu cát bụi cùng mảnh thịt làm Claude mãi đến tận khi về già vẫn căm hận đám tử đồ và cái thằng khốn đang kéo chân mình không thôi.
Mở đầu thuận lợi làm phe con người càng lúc càng hưng phấn, từng đột pháp quyết liên tục đánh ra, một loạt vòng tròn lục mang tinh hiện lên giữa không trung. Các pháp sư đồng loạt thi triển những chiêu thức tâm đắc nhất của mình. Có mưa đá, có lưới ánh sáng. Và thậm chí có cả khí hủ bại ăn mòn của nercomancer. Lúc này tất cả mới giật mình khi có một nercomancer thật sự lên đảo. Chẳng qua tên này gãi đầu gãi tai, cười hì hì rất thành thật, lại ở chung với họ được cả tuần nay, đối nhân xử thế không tệ. Vậy nên tất cả mặc kệ hắn, tiếp tục tận tình đánh giết đến sướng cả tay.
Pháp sư thì cạn hết mana, lôi đá ma lực đắt đỏ ra, sử dụng như nước lã. Dị năng giả hết xí quách thì tiếp tục cầm đao kiếm của những người ngã xuống. Tất cả cùng giết đến đỏ mắt.
Lượng tử đồ vẫn còn khá đông. Chiến đấu thảm liệt hơn nửa ngày, số lượng tử đồ chỉ còn một phần tư. Nhưng mọi người cũng đã đến lúc kiệt sức. Tuy bọn họ công kích mạnh hơn, nhưng sức lực và độ bền quả thật không bằng đám trâu bò cục xúc này.
Lại thiệt mạng thêm tám người nữa.
Hơn hai mươi con người cùng thở dốc, đứng sóng vai nhau trên chiến tuyến cuối cùng. Cặp mắt bọn họ đều đã đỏ lên hằn tơ máu, chém giết đến lúc này, ngay cả sức để đứng vững cũng chẳng còn. Nhưng không một ai lùi lại, tất cả đều nghiến răng kèn kẹt nhìn cái đám khốn nạn đã ức hiếp mình chục ngày nay, nếu như ánh mắt có thể giết người thì đám tử đồ này không biết đã chết bao nhiêu lần rồi. Robert đứng lên phía trước. Toàn thân hắn lại phát ra những đốm sáng vàng li ti, đây là khởi đầu của chiêu thức hi sinh cuối cùng của các kị sĩ bàn tròn.
Excalibur.
Dùng máu, sinh mệnh và lưỡi kiếm của mình, gọi ra luồng sáng thần thánh với uy lực tuyệt luân, có thể hủy diệt tất cả. Lần trước nhờ thanh kiếm của ông nội và sinh mệnh ngoan cường, Robert mới thoát được một mạng. Bây giờ sử dụng lại, chắc chắn hắn sẽ bị phân giải ngay lập tức. Nhưng kị sĩ lúc bình thường hay cợt nhả, lúc này vẫn cười tươi, lại mang theo ý vị bi tráng khó tả.
Claude thấy thế muốn cản lại. Nhưng nhìn vào hoàn cảnh của bọn họ lúc này. Chiêu excalibur của Robert có lẽ là hi vọng cuối cùng. Mọi người tuy không hiểu chuyện gì sắp tới, nhưng cũng bị cảm nhiễm bởi không khí này, cũng trầm mặc không thôi.
Đúng lúc này, một giọng nam cao ngạo, phá tan bầu không khí ngột ngạt vang lên:
“Hậu nghệ sát chiệu – Vạn tiễn triều tịch.”
Xoẹt.
Từ sau lưng đám người. Hay đúng hơn là từ trong vòng bảo hộ. Một mũi tên ánh sáng phá không bắn ra mang theo hơi nóng rực cháy không khí. Đến vị trí đám tử đồ thì chợt tan ra, mũi tên biên dạng thành một quả cầu ánh sáng lơ lửng. Chưa được nửa giây đã vỡ tan tành tạo ra một cơn mưa ánh sáng như pháo laze của quân liên hiệp quốc oanh kích mặt đất.
Uỳnh
Uỳnh
Uỳnh.
Từng tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, theo sau đó là đất bay đá chạy, khói bụi mùi mịt. Đám tử đồ ở dưới phạm vi công kích hoàn toàn chìm đắm trong bụi mù, chẳng thấy cái chi nào thòi ra.
Mặt đất dường như bị lộn ngược lên, rìa ngoài của đám khói bụi để lại những vệt nứt sâu không thấy đáy, nhưng hố sâu hung hút, cùng gạch đá bay lên bay xuống như ở dưới có người tung hứng.
Tất cả đều nuốt nước bọt nhìn một màn này, sau đó không hẹn mà cùng quay đầu nhìn vào trong vòng sáng.
Thần Tiễn đã tỉnh lại, khuôn mặt vẫn tái nhợt, cặp mắt ảm đạm vô thần. Nhưng hắn vẫn cắn răng, gắng gượng để không cho mình ngất xỉu lần nữa. Thở phì phò mấy cái, phun ra đám cát bụi mắc kẹt trong lỗ mũi mấy ngày nay. Hắn khó khăn nói:
“Chúc mừng chiến thắng.”
Cả đám ngớ ra, cùng quay lại nhìn vùng cát bụi mịt mù lúc nãy, nín thở chờ đợi.
Đến khi khói tan đi hết, do một dị năng giả phong hệ mất kiên nhẫn thôi ra một vài luồng gió lớn. Cảnh vật mới rõ ràng.
Ở đó, ngoài gạch đá đổ nát và mặt đất như có trăm cái máy cày chạy qua. Chỉ còn lại vài mảnh thịt vương vãi của tử đồ.
Bọn họ.
Thật sự đã chiến thắng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT