Dưới thác nước, kị sĩ vẫn há hốc mồm chứng kiến một màn kỳ tích sảy ra.

Lỗ đen vũ trụ, một tai nạn được liệt vào nguy hiểm bậc nhất của các ma pháp sư không gian hệ, lại bị một thiếu niên thong dong phá giải, nhẹ nhàng mà tiêu biến.

Tuy nói cần phân lớn năng lượng đấu khí của kị sĩ, nhưng đấy là do King vẫn còn đang mang thương tích trong người. Hơn thế, chấn động từ việc King có thể sử dụng 3 loại lực lương khác nhau cùng lúc cũng mang đến cho hắn những cảm xúc khó tả.

Từ nhỏ hắn đã hiển lộ ra thiên phú cực mạnh của mình, mười ba tuổi đã có thể thành thạo sử dụng đấu khí màu lam nhạt mà chỉ có những kiếm sĩ lâu năm đã ngoài ba mươi mới có thể nhẹ nhàng vận dụng. Cũng bởi vì thế mà được đặc cách thế chỗ cho một kị sĩ bàn tròn không may chết trận trong trận chiến kháng thần trước.

À, đó là ông nội hắn.

Tuy cũng có nhờ chút quan hệ, nhưng cũng không thể phủ nhận thực lực của Robert, hắn từ nhỏ đã nghe những lời khen ngợi, trầm trồ không dứt của mọi người xung quanh, lại có thiên phú cực cao, cứ nhàng nhàng mà tập cũng ăn đứt những người khác, nên rất thích đàn đúm cùng đám thanh niên gây sự khắp nơi. Thực lực không những không hề giảm mà tâm cảnh lại có vẻ ngày càng tăng cao.

Tuy tỏ ra vô cùng lưu manh, ăn to chửi lớn, nhưng bản chất Robert cực kì tinh minh, làm việc cẩn thận, ẩn dưới lớp vỏ vô lại làm người khác dễ dàng xem thường kia là một thân thực lực mạnh mẽ, còn khả năng phán đoán, óc quan sát khá tốt. Lúc nãy hắn mở mồm chọc tức Sandra cũng chỉ muốn cô mất bình tĩnh mà không có cách cứu viện Anacharka, đồng thời lộ ra sơ hở.

Thực ra hắn cũng phần nào đã thành công, Sandra quả thật đã bị hắn chọc cho điên lên, hoàn toàn từ bỏ việc duy trì bức tường chắn không gian, toàn lực tập kích hắn, nên dễ dàng bị King một gậy cho về với đất mẹ.

Ai ngờ trước đó cô ta lại gọi ra cái thứ lỗ đen này, đây là điểm Robert chưa hề tính tới. Thiếu chút nữa cái mạng nhỏ của hắn cũng phải bồi táng theo.

Vậy mà người trước mặt đây lại có thể nhẹ nhàng giải quyết cả hai thứ trên.

Không còn gì không phục nữa, Robert cười mỉm, phủi phủi cát bụi trên người, khó khăn đứng dậy, tiến về phía King.

Làm một nghi thức cúi trào tiêu chuẩn của kị sĩ.

Rồi cắm cây đại kiếm trước mặt, thật tâm quỳ xuống.

“Kị sĩ bàn tròn thứ mười ba, Robert Mullins, xin ra mắt ngài, King của ta.”

Hắn cố làm cho giọng nói mình sao cho mang vẻ thành kính cùng trang trọng nhất có thể, nhưng hình như hôm nay mở mồm chửi tục nhiều quá, nên nghe vẫn cứ có vể đểu giả và khả ố thế nào đó.

Cũng may King hoàn toàn không để ý, chỉ bình thản nói:

“Đứng lên đi.”

“Ủa, hai người có quen nhau sao !?” Linh ngạc nhiên hỏi.

“Lần đầu gặp mặt.” King đáp.

“Vậy sao hắn lại...”

“Tôi cũng đang muốn biết.” King nói rồi nhìn về phía kị sĩ vừa đứng lên.

Robert hiểu ý, khẽ cười, kể ra bộ mặt của hắn cũng khá điển trai, mới mái tóc vàng óng, được tạo hình khá nghệ sĩ, cặp mắt màu xanh dương thăm thẳm cùng một nụ cười ngọt lịm chết người. Nụ cười không giả tạo, không khinh thường cũng không giễu cợt...nó vừa đẹp vừa sáng vừa rõ ràng vừa khắc sâu...khắc sâu cảm giác rằng nụ cười thật hiền lành và ấm áp. Nó không ăn nhập chút nào với cái mồm văng đầy những ô ngôn uế ngữ vừa rồi. Có thể nói ngoại trừ ngôn ngữ không hợp với thuần phong mỹ tục lắm, Robert tuyệt đối là một hot boy hay mĩ nam tử mà các cô gái vẫn hay kiếm tìm.

Nhưng sau khi nghe một màn chửi bới như mấy thằng du côn đầu đường xó chợ của hắn, Linh chẳng còn có chút thiện cảm nào. Hơn nữa, sau màn gội đầu và thuốc độc vừa rồi, ngoại trừ tên mặt lạnh bên cạnh, cô nhìn ai cũng chẳng có cảm giác mấy.

Cảm giác này có vẻ thoáng qua, đọng lại một chút, nhưng cứ âm ỉ không tan.

Chẳng lẽ là tình yêu trong truyền thuyết, mỹ nữ cảm anh hùng gì gì đó...

Robert không hề để ý đến ánh mắt mới đầu có vẻ rất khó xem rồi lại mông lung, chẳng biết đang nghĩ về những nơi xa xăm nào của cô gái, hoặc nói, hắn không có hứng thú với trẻ chưa quá tuổi vị thành niên. Chỉ nhẹ nhàng giải thích:

“Rất đơn giản, tôi không muốn chết.”

“Hả..” Linh ngớ ra, khó hiểu hỏi, đang đứng cạnh King nên lá gan của cô cũng to hơn rất nhiều.

“Nửa ngày trước, tôi có gặp một cô gái đang đi tìm vị này.” Hắn nói rồi đánh mắt về phía King. Nếu đã phải tỏ ra tôn trọng hắn, thì miễn luôn cái màn chỉ tay năm ngón vào người ta luôn. Sau đó hắn bổ xung.

“Cô ta cực kỳ mạnh, mạnh kinh khủng. Nếu phát hiện ra King có mệnh hệ nào, tôi nghĩ chắc cô ta sẽ điên tiết lên chạy quanh đồ sát cả đảo cho xem.”



Robert nhún vai nói, có vẻ hơi bất lực.

“Ngài cũng biết cô ta đấy, King của ta, cô ta tự xưng là Queen thứ 3 của IMI mà.”

“Ren !?” King có chút không ngờ tới đáp, không ngờ có ai đó nghĩ ra cách để cho Ren lên được đảo.

“Đúng vậy, nếu ta nghe không lầm thì cô ta tên gọi đầy đủ là Lilith Ren.” Kị sĩ gật đầu đáp, nói rồi hắn không hiểu móc đâu ra một cái khăn bắt đầu lau lau khuôn mặt đã lấm lem bụi cát của mình, rồi như ảo thuật lấy ra thêm một cái lược nữa, chải chải đầu một cách điệu nghệ. Sau khi để King tiêu hóa tin tức, hắn mới tiếp tục nói:

“Thêm nữa là muốn rời khỏi nơi này đúng là nói mơ, ta nghe nói loáng thoáng là sức mạnh trên đảo bây giờ chỉ có thể đạt đến cao nhất là 9.99% cube, cũng tức là đừng có ai mong đột phá để ra khỏi đảo, vậy thì đánh đấm còn có nghĩa lý gì nữa.”

King yên lặng một chút kiểm tra lại, rồi gật đầu nhẹ với Robert.

Hắn nói đúng, Ren đã sử dụng hòn đảo như một lồng giam lớn, khóa lại toàn bộ sức mạnh của mọi người, tất cả sức mạnh dưới 50% cube đều bị ép xuống chỉ còn 9.99%. Trong tình huống chưa tìm thấy King cô ta chắc chắn sẽ không giải trừ trạng thái này. Vậy nên kị sĩ này lựa chọn đi theo hắn là vô cùng sáng suốt và hợp lý.

“Còn bây giờ, King của ta, ngài sẽ cho kị sĩ này vinh dự được sống tiếp chứ !? Nói thật là ta rất sợ chết... hazz, nếu không phải lão tròn số không kia thấy ta không vừa mắt ném lên đảo này, có lẽ ta vẫn đang dạo chơi tán gái ở Hawaii cơ. Là lãnh đạo của IMI, ngài chắc phải biết đường rời khỏi đây đúng không !?”

King không nói tiếp chỉ nhìn thẳng vào hắn, mắt đối mắt làm Robert thoáng rùng mình, cái lược đang chải trên tóc cũng vì thế mà cứng ngắc lại theo. Trong một thoáng chốc hắn có cảm giác mọi thứ mình có đều lộ rõ ra trước ánh mắt này vậy.

Ánh mắt thật đáng sợ.

“Đợi một chút rồi đi cùng bọn ta.” King bình thản nói. Rồi hắn thoải mái ngồi xuống một tảng đá nghỉ ngơi hồi phục thể lực, ánh sáng nhu hòa từ cây gậy tỏa ra vẫn đang không ngừng chữa trị những vết rách trên cơ thể.

Để lại Robert đứng đó cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ cất cái lược đi, cũng thành thật ngồi xuống theo. Hắn bị thương cũng không nhẹ, nếu không nghỉ ngơi mà cứ thế lên đường, chắc chắn sẽ chỉ thành gánh nặng cho người ta, mà nhìn tên mặt lạnh này, chắc chắn sẽ không chút do dự nào mà vứt bỏ kị sĩ giữa đường luôn.

Muốn ăn bám cũng phải có thực lực mà.

“Này, thế còn tớ làm gì bây giờ !?” Linh đột nhiên thấy luống cuống, cô chẳng giúp gì được cho hắn lúc này cả.

“Kể cho tôi nghe tại sao cậu....” King chưa kịp nói hết câu thì dị biến lại tiếp tục xuất hiện.

Đột nhiên, cả hắn và Robert cùng không hẹn mà nhìn về một phía.

Mặt hồ bỗng dưng tỏa ra những luồng khí lạnh bất thường, hai người nhìn nhau đều nhận ra sự cảnh giác nồng đậm trong ánh mắt đối phương.

Người đến rất mạnh.

Nhìn lại thì cả thác nước vậy mà hoàn toàn đóng băng lại một lúc, tiếp sau đó là 4 khối đá cực lớn trong suốt bao bọc bốn thi thể hình người rơi xuống mặt hồ lúc này đã ngưng kết thành thể rắn nên vỡ ra tan nát.

...

“Khốn kiếp, Frozen, cô định giết luôn bọn ta hả !?” Thiếu niên hai tay được bao phủ bơi ngọn lửa màu đỏ sậm bực tức nói.

“Claude Cuvelier, ngươi từ lúc nào có hứng đi làm ngựa cho người khác vậy !?” Cô gái được gọi là Frozen ngẩng đầu nhìn lên hứng thú hỏi hai thiếu niên đang từ từ hạ xuống, lúc này Trung Thành vẫn còn đang nắm tóc, dẫm trên lưng Claude, nhìn tư thế khá là khó coi.

“Thằng chết tiệt này, xuống rồi đó, thả ta ra.” Claude gào lên với người ở trên. Rồi hắn cảm giác sau gáy mình có chút lành lạnh.

...

“Em xin lỗi ạ, đại ca, anh xuống được chưa !?” Claude đành phải đổi giọng nói. Chậc, quân tử không chịu thiệt trước mắt.

“Sorry, tình huống bất đắc dĩ.” Trung Thành nhẹ nhành nhảy xuống, khẩu súng trên tay vẫn không hề buông lỏng, luôn trực chờ ngắm vào Claude.

Hắn không biết bay nên chỉ còn cách cưỡi lên tên này. Lúc này Trung Thành vẫn còn thầm cảm tạ thần may mắn, nếu không kịp thời nhảy lên người Claude, hắn giờ này chắc cũng thành tượng điêu khắc nghệ thuật rồi cũng nên.

“Được rồi, người phương đông, cất súng đi, thứ đó không có tác dụng với ta đâu.” Frozen cố nhịn cười, làm ra vẻ mặt bình thản nói.

“Nhưng có tác dụng với hắn.” Trung Thành không cho là đúng, chỉ tay vào Claude nói.

“Mẹ nó, mày nói cái gì, quyết đấu, tao với mày quyết đấu ngay tại đây...tao...” Claude tức xì khói nói. Lửa quanh thân hắn lan rộng với tốc độ mắt thường có thể thấy được, lúc này trông hắn cực kỳ hợp với hình tượng: Thét ra lửa.

“Bình tĩnh lại Claude, lúc này càng ít người tình huống với chúng ta càng tệ hơn.” Frozen vung tay tạo ra một đợt khí lạnh, nhẹ nhàng dập đi đám lửa của Claude nói, rồi cô ta quay sang phía Trung Thành.



“Người phương đông...”

“Trung Thành.”

“Ồ, Trung Thành... cái tên lạ thật, sao.... có hứng thú gia nhập với bọn ta không !?” Frozen hỏi với giọng khá hứng thú.

“Cho ta một lý do cái.” Trung Thành đáp.

“Chắc hẳn ngươi nhìn thấy đám zombie đuổi theo chúng ta mạnh thế nào rồi, trên thực tế đây là lần thứ tư bọn ta gặp chúng, mấy lần trước đều là nhìn thấy từ xa nên có thể tránh được, đột nhiên lần này lại bị phát hiện...”

“Thế thì có liên quan gì đến ta !?”

“Nếu ta nói với ngươi, ai bị chúng giết đều sẽ sống lại và trở thành như thế thì sao !?” Frozen hỏi ngược lại.

Trung Thành nghe vậy chợt thấy chấn động, nếu như vậy, chẳng mấy chốc đảo này sẽ tràn ngập toàn Zombie.

“Cô gặp được tất cả bao nhiêu con rồi !?”

“Tính cả 4 lần cũng phải khoảng trên 20 con gì đó.” Frozen nghiêm túc đáp.

“Sao rồi, giờ còn muốn ra vẻ lạnh lùng kiểu không liên quan đến ta nữa không !?” Claude chợt chen vào mỉa mai nói.

“Ngoại trừ mời thêm người gia nhập, cô còn có cách nào khác không !?” Trung Thành hoàn toàn coi Claude như không khí, tiếp tục nói với Frozen.

“Ê...ê... tao đang nói với mày mà !!” Claude quơ quơ tay muốn thu hút sự chú ý nhưng có vẻ hắn bị người ta bơ thật rồi.

“Lúc này sống sót mới là ưu tiên hàng đầu.” Frozen cười khổ nói.

“Nhưng chúng ta rất nhanh cũng sẽ có thêm thành viên thôi.” Frozen nói rồi liếc nhìn về phía Claude.

“Này, ba người đang núp kia, trốn làm gì nữa, căn nhà to như thế bọn ta có mù cũng thấy mà.” Claude hiểu ý hét lớn về phía sau Trung Thành, cổ họng hắn khá tốt, cực kì thích hợp với công việc này.

...

“Bị phát hiện rồi.” Robert cười khổ nói.

King cũng nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ, rồi ba người cũng thành thật đi ra, ẩn nấp lúc này chẳng còn nghĩa lý gì nữa.

Ba người cùng âm thầm cảnh giác đứng lên. Sẵn sàng lúc nào cũng có thể đánh một trận.

...

Trung Thành bất ngờ, lúc này hắn mới để ý còn có một căn nhà nhỏ đằng xa, lúc nãy hắn đang phải tập trung hết mức để nắm đầu, cưỡi lên Claude, sau đó hạ xuống lại nghe được tin tức chấn động từ Frozen, nên có chút không để ý với địa hình xung quanh.

Hắn theo bản năng quay đầu lại nhìn về phía sau, ở đó cũng có hai nam 3 nữ, rồi chợt biến sắc, kinh ngạc thốt lên:

“Linh...”

Ở đằng xa cô gái nhìn thấy khuôn mặt hắn, tuy hơi ngăm đen hơn trước, mất đi lớp da cực trắng đặc trưng của người thuộc khu dân cư số 5, và còn có thêm một vết sẹo dài, nhưng đánh chết cô cũng nhận ra được người này, cũng bất ngờ vô cùng.

“Anh.”

...

...

h tác giả mặt dày rồi, đếch sợ gạch đá đâu, ném đi, ném đi, ta đỡ...:buc:

Ném gạch quăng đá IMI tại đây (http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=74848&page=99) :048:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play