Kế bên nhà trọ dân, ở giữa sân trước và sân sau có một cái lán nhỏ, trong đó có một kệ bếp. Vào mùa đông khi ấy, trên đó chất đầy những đồ vật linh tinh, thỉnh thoảng Đỗ Vân Nghiên còn dắt xe máy vào đó, Cố Văn Hi vẫn luôn nghĩ chỗ này đã sớm bị bỏ đi.

Nhưng ngày chủ nhật thứ hai sau khi quay về, Cố Văn Hi ngạc nhiên khi thấy kệ bếp đã được dọn dẹp sạch sẽ, Đỗ Nghị còn ôm một bó củi đến, dường như chuẩn bị nhóm lửa.

"Để tôi làm cho," Đỗ Vân Nghiên nói với cậu ta, "cậu qua bên Đỗ Hồng xem làm xong chưa đi."

"Dạ."

Hôm nay Đỗ Hồng đến rất sớm, buổi sáng ở phòng bếp rửa gà mới được đưa tới rồi cắt nhỏ ra.

Cố Văn Hi ngồi xổm bên cạnh hứng thú ngó vào bên trong, trên bếp có thể để được cái chảo to khoảng bảy tám mươi centimet.

"Anh định nấu cơm bằng cái bếp này hả?"

"Hầm gà, bếp đất nấu rất ngon," Đỗ Vân Nghiên nhìn qua cậu, "em chưa từng thấy cái này à?"

"Em làm gì thiếu kiến thức như vậy chứ?" Dù sao thì cậu cũng từng đi đến không ít nơi, "Nhưng mà trước đây sao không thấy anh dùng nó vậy?"

"Có hơi phiền phức. Bây giờ nhiều người, cuối tuần thì dùng hầm vài con gà cũng được."

Anh nói với Cố Văn Hi, trên núi có một hộ chuyên nuôi gà, nhưng chỗ ở khá cao, đi một chuyến còn mệt hơn lên trấn, mua ít thì lại ngại gọi người ta giao đến, chỉ có mùa xuân với hè thì người mới nhiều, đến cuối tuần ông chủ ở đó kêu con mình giao xuống đây mấy con. Khách muốn ăn thì phải đặt trước rồi mới có thể làm.

Đỗ Vân Nghiên dùng bật lửa để đốt một cành củi nhỏ, sau đó ném vào bên trong lòng bếp tối đen, hai người cùng nhau thêm củi vào. Bên kia Đỗ Hồng cũng đã xử lý gà xong xuôi.

Tài nghệ nấu nướng của Cố Văn Hi chẳng thể nào đảm nhiệm được món này, sau khi dầu trong nồi nóng lên thì cậu đứng qua một bên nhìn Đỗ Vân Nghiên cho gà đã ướp với hành, gừng, ớt vào rồi liên tục đảo tới đảo lui, hơi nóng trắng từ nồi nghi ngút bốc lên. Xào thịt gà một lát thì có nước, anh bỏ thêm rượu nấu ăn, nước tương, tương đen và nấm hương đã luộc sơ qua, lại rót vào thêm một ít nước, sau đó đợi hầm chín.

Hương thơm dịu nhẹ theo gió truyền đến, càng lúc càng thơm, Cố Văn Hi hít mũi không ngừng, cảm thấy thật dày vò.

"Cái nồi này là của chúng ta," Đỗ Vân Nghiên chỉ vào một bên, "lát nữa chín rồi thì em ăn trước đi."

"Còn anh thì sao?"

"Còn phải làm tiếp," Anh mở nắp nhìn thoáng qua, "dù sao thì anh cũng không thích ăn thịt."

Thời gian buổi trưa tương đối gấp, bình thường bọn họ đều qua giờ ăn trưa thì mới ăn, sau khi đến đây Cố Văn Hi cũng quen như vậy, không có gì đặc biệt, cho dù Đỗ Vân Nghiên nói vậy nhưng cậu vẫn không thể không biết xấu hổ mà ăn trước, Đỗ Hồng và Đỗ Nghị còn đang bận rộn trong bếp, người làm vốn dĩ chẳng nhiều lắm.

Nhưng gà quá thơm, còn thơm hơn so với lúc trước bọn họ dùng nồi đất hầm canh gà, cậu đành phải ăn thử hai miếng.

"Trước giờ anh đều không thích ăn thịt sao?" Cố Văn Hi cực lực liếm nước canh bên khóe miệng, cậu thật sự chẳng thể hiểu được tại sao Đỗ Vân Nghiên lại có thể bình tĩnh khi ngửi được hương thơm như vậy chứ.

"Cũng không phải vậy," Đỗ Vân Nghiên bỏ thêm củi vào trong bếp, "Thật ra ——"

"Sao vậy?"

"Lúc còn nhỏ có một lần anh rất thèm thịt," Sau vài giây do dự, Đỗ Vân Nghiên vẫn kể cho cậu nghe, "tại vì mẹ của anh chỉ ăn chay nên lúc ở nhà trẻ anh cũng ăn chay, chẳng có cơ hội ăn thịt."

"Thật luôn á?"

"Ừm, sau khi mẹ anh trải qua vài chuyện thì trở nên tin Phật, cảm thấy không nên sát sinh, vậy nên từ khi anh có ký ức thì bà đều ăn chay."

Cố Văn Hi hiểu chút chút: "Sau đó thì sao?"

"Nhưng anh vẫn rất muốn ăn thịt nên nói dì hàng xóm dẫn anh đi ăn cơm tối," Nói đến đây, Đỗ Vân Nghiên có hơi ngượng ngùng túng quẫn, "Dì đó cảm thấy nên đãi anh ăn thật ngon nên đã nấu vài món mặn, anh đã thèm lâu rồi nên mới ăn khá nhiều, lúc về nhà thì ói ra hết."

"Hả?" Nhất thời Cố Văn Hi chẳng biết nên cười hay nên cảm thông với anh, "Còn có dụ này nữa hả?"

"Dù sao thì vẫn còn nhỏ nên dạ dày không tốt lắm."

"Vậy nên mới có bóng ma tâm lý sao?"

"Cũng không nghiêm trọng đến vậy, chỉ là cảm thấy ăn thịt thì cũng sẽ như vậy thôi, ăn nhiều còn không thoải mái, cũng không cảm thấy thích."

Đỗ Vân Nghiên dần thích nói về chuyện của bản thân anh, mặc kệ là chuyện vui hay buồn, thú vị hay nhàm chán, chỉ qua mấy ngày sau khi hai người đoàn tụ, bọn họ đã thổ lộ rất nhiều những câu chuyện cũ mà mình từng thấy xấu hổ cho người yêu của mình nghe.

Cố Văn Hi cảm thấy mỹ mãn mà buông chén, xương cốt bên trong đã được gặm sạch sẽ. Đỗ Vân Nghiên hỏi cậu: "Ngon không? Hay là cách hai ngày lại nấu một lần?"

"Không phải cuối tuần mới ăn thịt sao?"

"Quy tắc là do người đặt," Đỗ Vân Nghiên hơi cúi đầu: "cũng không phải mãi mãi không thể thay đổi."

Cố Văn Hi không trả lời ngay, đối phương nguyện ý vì mình mà phá vỡ một vài quy tắc, cậu cảm thấy vô cùng vui vẻ, đồng thời cũng nghĩ đến một vấn đề: "Đúng rồi, một tuần nhà trọ có sáu ngày ăn chay, là vì —— dì sao?"

"Ừm," Đỗ Vân Nghiên trả lời, "nếu mẹ còn ở đây thì có lẽ sẽ muốn ngày nào cũng ăn chay, anh đã sửa lại nguyên tắc của bà một chút."

Cố Văn Hi gật gật đầu: "Em cảm thấy như bây giờ cũng khá tốt."

"Em không thèm sao?"

"Nếu mỗi ngày em đều ăn thì chắc sẽ không cảm thấy ngon như vậy nữa, có lẽ là có cảm giác như nghi thức vậy." Trước đây ở một mình, mặc dù có thể lựa chọn món ăn nhưng dường như lại thiếu đi cảm giác đặc biệt chờ mong và thỏa mãn, "Với lại bây giờ khách rất hài lòng với phong cách món ăn, không cần phải thay đổi đâu."

"Vậy à," Khóe môi Đỗ Vân Nghiên khẽ cong lên, "em quả thật không giống với người bình thường."

"Không giống gì?"

Độ cung bên môi anh lại cong lên một ít, đến gần bên tai người yêu, thấp giọng nói: "Thích tự ngược bản thân."

Còn tưởng rằng anh muốn nói mấy lời êm tai gì đó, Cố Văn Hi trừng mắt hô lớn: "Đỗ Vân Nghiên!"

"Được rồi, anh đang bận," Đỗ Vân Nghiên không trêu chọc cậu nữa, "Nếu em không muốn chảy nước miếng nữa thì vào trong nghỉ ngơi chút đi."

Gần đến giữa trưa, khách đến ăn nhiều lên, Cố Văn Hi phụ tiếp đón, sau khi bọn họ rảnh rỗi hết thì cùng nhau ăn cơm, Dương Dương và Bối Bối cũng đi theo ăn ngon một bữa.

Buổi chiều Cố Văn Hi và Đỗ Hồng cùng dọn dẹp căn phòng khách mới trả, lúc trải chăn nệm Đỗ Hồng như vô tình hỏi: "Anh Cố, bây giờ anh đang ở chung phòng với ông chủ phải không?"

Cậu ta chỉ đơn giản hỏi một chút, có điều Cố Văn Hi nghe xong lại có hơi khẩn trương: "Sao cậu biết?"

"Em thấy phòng của anh có khách ở," Đỗ Hồng đè chăn xuống, "Với lại hôm qua em đi ngang qua phòng ông chủ thì thấy ba lô của anh."

Căn phòng có giường lớn kia Đỗ Vân Nghiên vốn định không đón người vào ở nữa, Cố Văn Hi cảm thấy như vậy thì quá lãng phí, hôm trước vừa nói lại với anh, sau khi đồng ý thì liền sắp xếp cho khách vào ở.

Dù sao chuyện này không sớm thì muộn cũng bị phát hiện, Cố Văn Hi thừa nhận: "Đúng rồi, để trống thêm một phòng cho khách ở thì không phải càng tốt sao?"

"Cũng đúng," con người Đỗ Hồng đơn thuần, "Em đã nói rồi, ông chủ của chúng ta không có khái niệm kiếm tiền gì hết, hai anh như vậy cũng tốt, ở chung một phòng cũng tiện hơn."

Cố Văn Hi nhớ tới trong mắt Đỗ Hồng, cậu là người thân của Đỗ Vân Nghiên, cũng bớt phải giải thích dài dòng. Cậu không sợ người ngoài biết quan hệ của hai người họ, nhưng dù sao đây cũng là chuyện của hai người, nếu quá khoa trương đến mức chiêu cáo thiên hạ thì cũng không thú vị gì, bây giờ người ta không nghi ngờ thì cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên.

"Cậu còn phải đi làm cơm tối, còn lại thì để tôi làm cho." Tài năng nấu nướng của Cố Văn Hi không cao, nhưng năng lực dọn dẹp đã sớm thành thục, theo như Đỗ Vân Nghiên nói là "tiềm năng vô hạn", vốn dĩ chẳng cần người khác quan sát.

"À, cũng đúng, để em đi xem ông chủ đang làm gì."

"Ừ."

Sau khi Đỗ Hồng đi, Cố Văn Hi lại dọn dẹp thêm một căn phòng nữa rồi mở cửa sổ cho thoáng gió. Cậu vịn cửa sổ nhìn ra bên ngoài, thấy hai con cún to ở dưới. Bối Bối nằm rạp trên mặt đất, đầu gục xuống, bên cạnh là một bãi chất thải đen nhỏ, Dương Dương ở kế bên đi tới đi lui rồi sủa lớn.

Cậu vội vàng đi xuống nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play