Cố Văn Hi không nói "Em yêu anh" mà là "Chúng ta ở bên nhau đi". Chữ yêu quá nhẹ nhàng, không thể đại diện cho sự giác ngộ chân chính, chỉ có "ở bên nhau" mới có thể nói rõ sự chuẩn bị kỹ lưỡng của cậu, đồng thời muốn bày tỏ ý nghĩ này với đối phương.

Đỗ Vân Nghiên không từ chối, trong lòng ngầm hiểu lẫn nhau.

Hai nhân viên còn đang trông chừng nhà trọ, bọn họ không ở bên ngoài quá lâu, đi dọc theo sườn núi nhỏ trở về.

Trên đường trở về cũng chẳng có ai, Đỗ Vân Nghiên hỏi cậu: "Có muốn nắm tay không?"

Cố Văn Hi còn đang chìm đắm trong trong bầu không khí tình yêu lúc nãy, hơi hồi thần, lại tươi cười trả lời: "Dĩ nhiên rồi."

Sau khi pháo hoa kết thúc, xung quanh tối đen lại, không thể nhìn thấy rõ vẻ mặt của người bên cạnh, có điều bàn tay đang nắm lấy anh kia có một tầng mồ hôi mỏng.

"Cẩn thận đó." Đỗ Vân Nghiên nhắc cậu chú ý con đường dưới chân.

"Em biết rồi."

Cảm xúc của Cố Văn Hi khi thì phấn khởi, khi thì bình tĩnh lạ thường, một đường tay đan tay trở về nhà trọ. Trước khi về phòng, Đỗ Vân Nghiên dịu dàng chúc cậu ngủ ngon, nói cậu nghỉ ngơi sớm một chút.

Nhưng đợi đến khi cậu tắm rửa xong rồi chui vào chăn thì chợt nhận ra có gì đó sai sai: không phải bọn họ đã ở bên nhau rồi sao, tay cũng nắm rồi, tại sao lại còn muốn chia phòng ngủ? Suýt nữa đã bị dọa cho quên mất.

Lúc cậu yêu đương với con gái thì chưa bao giờ đến giai đoạn ở chung, mặc dù không hiểu rõ lắm về phương thức ở chung của những người đồng tính nhưng chắc cũng không có nhiều kiêng dè lắm. Hơn nữa hai người còn ở chung nhà, nếu ở chung phòng thì càng thích hợp hơn.

Một khi đã nghĩ vậy thì Cố Văn Hi tuyệt đối sẽ không băn khoăn. Đương nhiên để tránh cho việc đột ngột quấy rầy đối phương, cậu vẫn nhắn WeChat cho Đỗ Vân Nghiên trước.

【Anh ngủ chưa?】

Lần này đối phương trả lời rất nhanh: 【Vẫn chưa】

【Em qua bên phòng anh ngủ nha?】 Sợ anh từ chối, Cố Văn Hi lập tức bổ sung thêm,【Bây giờ quan hệ của chúng ta là bạn trai nên phải ở chung mới đúng!】 Phía sau còn kèm theo một cái nhãn dán nhân vật hoạt hình có mắt hình trái tim.

Đỗ Vân Nghiên chỉ trả lời hai chữ 【Được rồi】

Cậu vui sướng ôm gối đi qua. Phòng của bọn họ ở đối diện nhau, đi vài bước đã đến, cửa phòng khép hờ ló ra một chút ánh sáng. Cậu nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Đỗ Vân Nghiên cũng đã tắm xong, đang mặc đồ ngủ, chỉ mở một cái đèn nhỏ, xem ra là cũng chuẩn bị đi ngủ rồi. Nhiều năm qua anh chỉ sống một mình nên trên giường chỉ có một cái gối và một cái chăn.

"Vào đi."

Cố Văn Hi ôm gối nhưng lại quên lấy chăn, tuy không phải cố tình nhưng cũng không định quay trở về lấy, dứt khoát được voi đòi tiên: "Em đắp chung chăn với anh nha." Cái chăn trên giường không nhỏ, là loại chăn mỏng thích hợp cho mùa xuân và mùa thu, hai người đắp cũng không thành vấn đề.

"Ừm," Sắc mặt Đỗ Vân Nghiên phiếm hồng nhưng lại nhanh chóng trở lại như thường, chui vào chăn với Cố Văn Hi, "Em hay ngủ như thế nào? Đừng giành chăn với anh."

"Hả.... Sao em biết em ngủ ra sao chứ," Cố Văn Hi cười nghiêng ngả, "em cũng chưa từng ngủ với ai." cậu chiếm chỗ bên trong, gần với cửa sổ và bức tường xanh nhạt.

Đỗ Vân Nghiên không tắt đèn ngay, nghiêm túc nằm xuống bên cạnh cậu, vẻ mặt có hơi ngượng ngùng.

Thật ra Cố Văn Hi không muốn ngủ sớm như vậy, ngày đầu tiên quen nhau mà lại đi ngủ thì thật tiếc quá, cậu bắt đầu chủ động mở lời: "Có thêm một người bạn trai thì không quen lắm nhỉ?"

"Có lẽ vậy," Đỗ Vân Nghiên thử thả lỏng tinh thần, hơi dựa vào giường rồi chăm chú nhìn cậu, dường như nhớ đến chuyện vui nào đó mà khẽ bật cười.

"Sao vậy?"

"Anh còn nhớ khi đó em chẳng khiêng nổi sọt lựu, sao lúc nãy có thể ôm nổi anh vậy?"

Cố Văn Hi chỉ muốn trợn trắng mắt, sao mấy cái chuyện này của mình mà người nọ lại nhớ rõ đến vậy chứ?

Lúc nãy cậu đơn giản chỉ muốn đùa một chút, dùng sức ôm người xoay nửa vòng, qua một giây thì đã thả xuống, nếu không thì chỉ sợ bọn họ đã lăn xuống chân sườn núi rồi.

Cái kiểu bụng dạ quanh co này cậu sẽ không nói thật, lời nói ra miệng lại biến thành: "Dĩ nhiên là do sức mạnh của tình yêu rồi!"

Đỗ Vân Nghiên ghét bỏ nhíu mày, rõ ràng không tin lắm, một lát sau lại nghiêm túc nói: "Văn Hi, bây giờ anh rất hạnh phúc." Còn hạnh phúc vì cái gì thì chẳng cần nói cũng hiểu rõ.

Cố Văn Hi nhìn anh, trong lòng vô cùng vui vẻ nhưng ngoài miệng lại nói: "Lúc trước anh còn muốn khuyên em đi tới thế giới khác nữa kìa."

"Anh chỉ không muốn em hối hận, nếu lựa chọn như vậy thì nhất định sẽ không công bằng với em."

"Lựa chọn lựa chọn, sao lúc nào anh cũng giao quyền lựa chọn cho người khác hết vậy," Cố Văn Hi đùa, "anh là Bồ Tát sao?"

Đỗ Vân Nghiên chống khuỷu tay, hơi nâng người dậy: "Đêm giao thừa đó, anh không nghĩ em sẽ quay về đây, anh cảm thấy có lẽ chỉ cần qua vài ngày nữa thì em sẽ quên mất nơi này."

Cố Văn Hi không cười nữa, chống đầu lên khuỷu tay giống anh, nghiêm túc lắng nghe.

"Nhưng sau khi em đến tìm anh, anh đã từng nghĩ, nếu em thật sự quay lại, nói hết những lời chưa kịp nói, bất luận em nói cái gì thì anh đều sẽ đồng ý với em."

"Thì ra anh đã tính hết rồi sao?" Cố Văn Hi chọt chọt lên trán anh, "Nhìn không ra anh còn có chút tâm cơ nha."

"Nếu em nguyện ý ở bên cạnh anh thì trong tương lai, em chính là người thân quan trọng nhất của anh." Con ngươi của Đỗ Vân Nghiên sáng rực, nói xong những lời cuối cùng, ánh mắt anh chăm chú nhìn vào cậu chẳng rời.

Quả thật Đỗ Vân Nghiên không giỏi nói những lời đường mật, những lời đêm nay đều là những lời thẳng thắn chân thành nhất.

"Vân Nghiên," Cố Văn Hi nói, "anh đừng cảm thấy là em hy sinh cái gì, người như em thì sẽ không bao giờ suy nghĩ đến những vấn đề sâu xa như vậy đâu, muốn ở bên ai thì sẽ đi tìm người đó, chỉ đơn giản như vậy thôi, em sẽ không làm những chuyện ép buộc bản thân."

Có lẽ đối với vài người mà nói thì tình yêu là sự hy sinh chính bản thân mình, nhưng đối với Cố Văn Hi thì không phải vậy. Vốn dĩ cậu chẳng nghĩ mình có được cái gì, trong thế giới bao la rộng lớn này, cậu chỉ là một người khách qua đường, những thứ mất đi hay cống hiến cũng không quan trọng, càng không có một nơi dừng chân thật sự.

Đỗ Vân Nghiên thì không giống vậy, bản thân anh chỉ ở một nơi, tựa như một cái cây có gốc rễ vững chắc. Bây giờ anh lấy sự vững chắc đó và những thứ liên kết với sinh mệnh để chia sẻ với mình, Cố Văn Hi càng có cảm giác vẹn nguyên.

"Chúng ta không giống nhau, bởi vì không giống nhau nên mới có thể ở bên nhau." Cậu nói thêm.

Đỗ Vân Nghiên trầm tư, nhất thời không biết nói gì, gương mặt đỏ ửng.

Cố Văn Hi nhớ đến ngày đầu gặp nhau, nhớ đến dáng vẻ lạnh nhạt của đối phương, không nghĩ đến sẽ có một ngày anh lại vì lời của mình mà lúng túng.

"Được rồi, anh còn chưa nói, anh có quen nhiều bạn trai chưa hả?"

"Không có quen." Đỗ Vân Nghiên cười một tiếng, sau đó ngả người nằm xuống, "Anh chưa từng nói chuyện yêu đương, cảm giác có chút kỳ diệu." Anh từng xem sự chăm sóc và và quan tâm của mình với một người con trai khác là ái tình, thế nhưng chẳng được đáp lại, từ đó cũng cáo biệt tương tư. Mà tình ý dạt dào sinh sôi với Cố Văn Hi lại khiến anh có cảm xúc hoàn toàn mới.

Cố Văn Hi đưa tay trái vuốt ve gò má của anh, ánh đèn chiếu rọi thành bóng: "Em giúp anh làm quen một chút." Cậu thoáng ngẩng đầu rồi nghiêng người qua, chính xác chạm vào môi đối phương, nhân lúc Đỗ Vân Nghiên còn chưa kịp phản ứng lại thì đầu lưỡi linh hoạt luồn vào miệng, cùng với sự truy đuổi qua lại nào đó, răng môi triền miên quấn quýt với nhau.

Nụ hôn này là nhất thời bộc phát nhưng cảm xúc vô cùng mãnh liệt, khiến cho cả hai nửa đêm rơi vào cảnh mất ngủ. Đỗ Vân Nghiên chưa từng trải qua quá trình yêu đương thì không cần phải nói, nhưng mà Cố Văn Hi lại hệt như lần đầu hôn môi với người khác, nhịp thở không hề ổn chút nào.

Đồng hồ sinh học của Đỗ Vân Nghiên vô cùng ổn định, sáng hôm sau vẫn rời giường sớm. Lúc Cố Văn Hi thức dậy thì bên cạnh đã trống không, chỉ còn lại hơi ấm nhàn nhạt, nhắc nhở cậu đêm qua đã có người nằm ở chỗ này.

Cậu cũng không ngủ tiếp, mở to mắt quan sát căn phòng, cái ngày Đỗ Vân Nghiên say rượu và tối qua cậu vẫn chưa thể nhìn kỹ nơi này.

Cậu đứng trước kệ sách trong chốc lát, phát hiện Đỗ Vân Nghiên có rất nhiều sách, chủ yếu là văn học và lịch sử, tầng dưới cùng không có để sách mà là một ít bút lông, giấy Tuyên Thành, mực nước, thuốc màu để viết thư pháp. Cậu nghĩ đến thực đơn có phong cách độc đáo của nhà trọ dân, hơn nữa không giống với mời thầy đến, phần lớn là tự giải trí.

Ánh mắt cậu lướt tới góc dưới của kệ, nhìn thấy một cái tò he hình người màu sắc rực rỡ, nó được đặt ở nơi không quá nổi bật, xém nữa là cậu đã bỏ qua. Hình dáng của người nhỏ khá thô sơ, miễn cưỡng cũng có vài phần buồn cười đáng yêu nhưng chẳng hề liên quan tới chữ đẹp.

Tối qua Đỗ Vân Nghiên đã nói đến chuyện biết làm tò he, chẳng lẽ chính là trình độ này?

Cố Văn Hi đi về phòng mình lấy cái tò he mới mua hôm qua rồi đặt kế bên người nhỏ, sau đó đi xuống nhà ăn, trong lòng còn mắc cười cái người nhỏ thô sơ kia.

"Sao vậy?" Đỗ Vân Nghiên đang làm sữa đậu nành, nhìn thấy Cố Văn Hi đi vào nhà bếp, hơn nữa vẻ mặt có hơi kỳ lạ.

Cậu cũng không giấu giếm: "Cái hình người nhỏ ở tầng dưới kệ sách là anh làm sao?"

Đỗ Vân Nghiên suy nghĩ một chút, nhận ra cậu đang chỉ cái nào: "Đúng rồi, tùy tiện làm thôi."

"Anh nói nặn tò he chính là cái đó sao?"

Rốt cuộc Đỗ Vân Nghiên cũng nghe ra ý châm chọc trong đó: "Cái đó cũng không phải là bột màu, lần trước Nghiên Nghiên và Hân Vũ tới chơi thì để lại đất sét, cũng không còn nhiều, có thể nặn ra hình người là cũng không tệ rồi."

"Nghe anh hết." Một lần trêu đùa nhạt nhẽo này đã thay thế sự ngượng ngùng, biểu cảm của Cố Văn Hi vô cùng tự nhiên, hỏi, "Chúng ta ăn cái gì? Có cần em phụ anh không?"

"Anh ăn rồi," Đỗ Vân Nghiên hất hất cằm ra phía ngoài, "Em qua cái bàn gần cửa ngồi ăn đi."

"Sao anh không đợi em?" Trước đây thì mỗi ngày đều ăn cùng nhau, nhưng tại sao sau khi xác định quan hệ rồi thì lại không nhận được đãi ngộ như vậy nữa?

"Anh ở nhà bếp nên vừa làm vừa ăn luôn," Đỗ Vân Nghiên hiểu được suy nghĩ của cậu, "bây giờ không còn rảnh rỗi như khi trước nữa."

Cố Văn Hi lười biếng duỗi eo: "Vậy em đi ăn cái."

Buổi sáng cậu thích ăn bánh mì. Bánh mì của nhà trọ chủ yếu là tự làm, có máy làm bánh thì vô cùng khỏe, đôi khi cũng dùng lò nướng. Mứt trái cây trên bàn chắc là do mấy ngày trước Đỗ Vân Nghiên đã làm, từng nói qua trên WeChat. Quét mứt lên hai miếng bánh mì, vị ngọt vô cùng vừa phải.

Ăn xong bữa sáng, cậu dọn khay của mình và của khách đem xuống nhà bếp. Dạo gần đây nhà bếp vừa mới trang bị máy rửa chén và máy sấy nên việc rửa dọn tiện hơn rất nhiều.

Đỗ Vân Nghiên đã nấu sữa đậu nành xong, cũng đã đưa cho những người khách đang ăn sáng, sau đó anh lại mân mê cái hộp dài lấy ra từ tủ lạnh.

"Anh làm gì đó?"

"Kem dâu tây."

Cố Văn Hi thấy đó là khuôn làm kem, nhưng mà mùa này làm kem thì có hơi sớm: "Sao bây giờ anh lại muốn làm kem?"

"Mẻ dâu này còn tươi," Đỗ Vân Nghiên nói, "dù sao cũng không lạnh, em muốn ăn thử không?"

Anh nói cũng không sai, khí trời không nóng nhưng cũng chẳng lạnh lắm, thậm chí Cố Văn Hi còn từng ăn kem vào mùa đông nên cũng không quá để ý, vậy nên cậu mới "Ừ" một tiếng.

Khuôn kem mới lấy ra từ tủ lạnh nên có hơi cứng, cần phải để một lát mới có thể lấy ra, thỉnh thoảng Đỗ Vân Nghiên lắc lắc mặt trên một chút.

Những phản ứng thẹn thùng của anh vào đêm trước giờ đây dường như chẳng thấy bóng dáng đâu nữa, dáng vẻ bình tĩnh làm việc. Anh còn nhớ nụ hôn đêm qua không nhỉ?

Cố Văn Hi bắt đầu thất thần, tầm mắt dần mông lung.

"Được rồi," Đỗ Vân Nghiên lấy một cây kem màu hồng đậm từ trong khuôn kem đưa đến trước mặt cậu, "há miệng nào."

Cậu vẫn chưa tập trung, ngoan ngoãn há miệng ra. Đỗ Vân Nghiên nhanh chóng đút cây kem vào.

"A ——"

Khí lạnh xông thẳng vào cổ họng, đột nhiên bị kích thích nên Cố Văn Hi chợt giật mình.

Đỗ Vân Nghiên lấy cây kem ra: "Thế nào?"

"Anh làm gì vậy?" Đầu lưỡi của Cố Văn Hi bị lạnh đến tê cứng, "Cũng không nói em một tiếng nữa!"

"Anh nói rồi mà," Anh vô tội nói, "ai mượn em không tập trung làm chi?"

Đỗ Vân Nghiên nhét cây kem vào tay cậu để cậu tự ăn, khóe môi khẽ cong lên, rõ ràng là cố tình.

"À," Cố Văn Hi không ngờ lại bị anh trêu chọc, cậu cũng muốn làm khó anh, "Em đang nghĩ, ngày hôm qua là lần đầu tiên anh hôn môi à?"

"Nếu không thì sao?" Quả nhiên gương mặt Đỗ Vân Nghiên ửng đỏ, "Lẽ nào kinh nghiệm của em phong phú lắm sao?"

Cố Văn Hi hơi khựng lại, kinh nghiệm của cậu quả thật phong phú hơn Đỗ Vân Nghiên một ít, cũng không biết đối phương có để ý đến vấn đề này hay không, hơi lấy lòng nói: "Cái đó à.... Em đã từng yêu đương, nhưng có điều cùng lắm là chỉ tới mức hôn môi thôi."

Đỗ Vân Nghiên xoay người, mỉm cười nhìn dáng vẻ căng thẳng của cậu: "Giải thích gì chứ, anh cũng không để ý đến chuyện trước kia của em."

Cố Văn Hi mới vừa thở phào nhẹ nhõm thì lại cảm thấy cái phản ứng quá mức bình tĩnh này có hơi không ổn: "Anh một chút cũng không sao thật à?"

Giọng điệu thăm dò vô cùng rõ ràng, Đỗ Vân Nghiên cạn lời: "Nếu anh có thì nụ hôn đầu của em có thể quay về sao?"

"...... Cũng không thể về," Cố Văn Hi liếm kem trên tay, hứng thú nghĩ lại, "không sao hết, sau này hôn nhiều thêm một chút thì coi như trở lại rồi."

Đỗ Vân Nghiên không nói gì nữa, sắc mặt trầm xuống không ít.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play