Tô Gia Hân nhìn chằm chằm Thẩm Thừa Quang. Đúng là cao, hơn nữa còn rất đẹp trai. Toàn thân từ trên xuống dưới đều tỏa ra một khí chất thu hút người khác. Người đàn ông này là ai? Bạn của Cố Tích Niên ư? Hừ! Đúng là yêu tinh, ngay cả lúc bị bệnh vẫn có thời gian dụ dỗ đàn ông!

“Ai nha, xin lỗi đã quấy rầy. Hình như tôi đã làm gián đoạn cuộc nói chuyện của hai người.” Tô Gia Hân nói.

Cố Tích Niên quay đầu sang chỗ khác, rõ ràng không muốn đáp lại Tô Gia Hân. Bây giờ nhìn thấy cô gái này, cô lại cảm thấy buồn nôn. Hạ Ngôn à, anh luôn nói tôi giả tạo nhưng người phụ nữ mà anh thích thì sao? A... Đúng là buồn cười.

“Cô là...” Thẩm Thừa Quang nhìn Tô Gia Hân, nheo mắt lại lộ ra vẻ nguy hiểm.

“Tôi là bạn của cô Cố.” Cô ta mỉm cười nói.

“Ồ... Tôi không hề biết Tích Niên lại có một người bạn như thế này đấy!” Thầm Thừa Quang khẽ cười nói, nụ cười của anh ấy vô cùng lịch thiệp.

Điều này khiến Tô Gia Hân hơi xấu hổ, cảm thấy trong lời nói này có ý châm chọc. Cô ta đưa mắt nhìn về phía Cố Tích Niên: “Ai nha, Tích Niên à, Cô đúng là rảnh rỗi! Bên cạnh cô có nhiều bạn khác giới thật đấy. Ngôn có biết việc này không?”

“Tôi và bạn của tôi gặp nhau thì liên quan gì tới cô? Hạ Ngôn có biết chuyện này hay không cũng liên quan gì tới cô? Tô Gia Hân, bây giờ tôi không muốn nhìn thấy cô.” Cố Tích Niên nói với giọng điệu vô cùng sắc bén.

“Đương nhiên cô không muốn nhìn thấy tôi rồi. Có phải sự xuất hiện của tôi đã làm gián đoạn chuyện tốt của hai người không? Ha ha... Khó trách cô lại bị loại bệnh kia. Hóa ra là có nguyên nhân!” Tô Gia Hân vừa nói vừa đưa mắt nhìn sang Thẩm Thừa Quang.

Đúng lúc này, anh ấy bước một bước dài tới trước mặt cô ta, bàn tay to như một cái kìm nắm chặt lấy cằm Tô Gia Hân: “Cô ăn nói cho hẳn hoi!”

“Ưm... Đau quá! Anh, anh muốn làm gì?”

“Tôi muốn giết chết cô, được không?” Khóe miệng Thẩm Thừa Quang nhếch lên lộ ra nụ cười khát máu.

“Anh... Anh... Tôi là người phụ nữ của Hạ Ngôn. Nếu anh dám làm tôi bị thương thì Ngôn sẽ không bỏ qua cho anh đâu.” Cô ta đau đớn nói.

“Cô là người phụ nữ của Hạ Ngôn?” Thẩm Thừa Quang quay đầu nhìn thoáng qua Tích Niên.

Cố Tích Niên cúi đầu xuống, cô không muốn anh ấy biết cuộc hôn nhân của mình không hạnh phúc. Cô không muốn làm cho người khác lo lắng vì mình nên nói: “Thả cô ta ra đi.”

Thẩm Thừa Quang thả lỏng cái tay đang bóp cằm Tô Gia Hân ra.

Cô ta vội vàng lùi về phía sau mấy bước, sờ cằm của mình. Tô Gia Hân không dám trừng mắt với người đàn ông trước mặt này nên đành phải hung dữ lườm Cố Tích Niên: “Cố Tích Niên, tôi nhất định sẽ nói cho Ngôn biết hôm nay cô hẹn hò với người đàn ông khác ở đây. Cô cứ chờ đó!”



“Tôi là người đoan chính. Tôi việc gì phải sợ cô?”

“Hừ!” Tô Gia Hân nói dứt lời, vội vã rời khỏi vườn hoa của bệnh viện.

Lúc này, Cố Tích Niên mới nặng nề thở dài. Cô cũng không biết đối mặt với Thẩm Thừa Quang thế nào nên đành im lặng. Có lẽ không nói lời nào chính là lời nói tốt nhất.

“Tôi nghĩ bản thân cũng không cần nói nhiều nữa. Thừa Quang, cảm ơn anh đã tới thăm tôi. Tôi rất ổn.”

“Người đàn ông kia đối xử với em như vậy... Anh!”

“Đừng nói nữa.” Tích Niên lập tức ngắt lời, ngẩng đầu cười.

“Tôi sống rất tốt!”

Thẩm Thừa Quang nặng nề thở dài: “Tích Niên, tìm anh giúp đỡ khó đến vậy sao?”

“Không khó nhưng tôi không cần giúp đỡ. Thật đấy! Cũng muộn rồi, tôi nên trở về phòng bệnh, lát nữa y tá sẽ tới cho tôi uống thuốc.”

Thẩm Thừa Quang chần chờ một lúc lâu rồi mới khẽ gật đầu: “Tích Niên, anh biết và hoàn toàn hiểu ý của em. Em có sự tôn nghiêm của bản thân, anh tin em sẽ sống tốt. Nhưng em cũng phải tin anh, lúc em gặp nguy nan thì anh nhất định sẽ xuất hiện.”

“Cảm ơn!” Tích Niên đứng dậy, mỉm cười nói cảm ơn rồi đi về phía phòng bệnh.

Cô đã hạ quyết tâm sẽ không dính líu gì tới Thẩm Thừa Quang thì tuyệt sẽ không dính dáng gì tới anh ấy nữa. Cho dù bản thân có khổ, có mệt mỏi tới đâu cô cũng sẽ tự mình gánh vác. Cho dù chỉ còn một mình Cố Tích Niên cũng không sợ.

Trong bước chân của cô có sự kiên cường. Dù gian khổ có nhiều tới đâu thì cuối cùng cũng sẽ qua đi... Cố Tích Niên luôn chờ tới ngày ánh sáng hy vọng xuất hiện, chỉ cần còn sống sót thì dù có còn một hơi cô cũng sẽ kiên trì tới ngày đó.

Hôm nay, cô không hề đụng tới đồ ăn mà y tá bưng tới mà đổ hết vào bồn cầu. Cô cũng làm bộ như đã uống hết đống thuốc kia, nhưng sau đó lại nhổ hết ra.

Nếu có đói bụng thì Cố Tích Niên có thể ra máy bán hàng tự động để mua đồ ăn vặt về nhấm nháp. Nhưng cũng may gần đây cô mắc bệnh chán ăn nên chẳng có hứng thú gì với đồ ăn, dù có bị đói cũng chẳng sao cả.

Vào buổi tối, Trương Tiểu Quy mang một đống thứ tới, giống như lần trước cô đi thăm cô ấy. Đương nhiên trong những thứ mang tới còn có những vật phẩm quan trọng mà Tích Niên chỉ đích danh.

“Cậu tìm thấy nhanh như vậy à? Tớ cứ tưởng rằng phải mất rất nhiều công sức mới tìm được thứ này đấy.” Tích Niên cầm món đồ kia và nói.

“Haiz! Có tốn sức gì đâu! Niên Niên, lần này có thể giành chiến thắng hay không thì phải dựa vào cái này rồi!”



“Ừ, đúng là phải dựa vào nó!” Cố Tích Niên cười.

Đồ trong tay cô chính là một cái lọ thủy tinh, trong lọ có chứa vài viên thuốc màu trắng.

Thời gian trôi đi, sáng sớm hôm sau không thấy mặt trời ló ra, trời vô cùng âm u, một lúc sau thì trời mưa phùn.

Cả ngày hôm qua cô không đụng tới bất cứ thứ gì của bệnh viện nên ban đỏ trên người cũng biến mất gần hết, không còn dày đặc như trước mà chỉ lờ mờ thấy một vài vết đỏ. Nếu tiếp tục như vậy thì có lẽ ngày mai là Cố Tích Niên sẽ khỏi hẳn. Nhưng tránh để họ nhìn ra điều gì không bình thường, Tích Niên vẫn mặc áo dài tay, trên cổ cũng đeo khăn lụa. Cứ để những người kia cho rằng cô đang bị bệnh nặng hơn đi!

Buổi sáng, Cố Tích Niên ăn một chút đồ hôm qua Tiểu Quy mang tới, sau đó xem tivi một lát. Vào thời gian này, có lẽ Hạ Ngôn đã tới công ty làm việc rồi.

Nghĩ tới đây, cô lập tức gọi điện thoại về nhà họ Hạ.

“Xin chào, đây là nhà họ Hạ.”

“Là tôi, Cố Tích Niên.”

“Mợ chủ, có chuyện gì vậy?”

“Tô Gia Hân có ở đó không? Bảo cô ta nghe điện thoại đi.” Tích Niên vào thẳng chủ đề.

“Vâng, xin mợ chủ chờ một chút.” Người làm buông điện thoại xuống, dường như đi tìm Tô Gia Hân.

Không lâu sau, trong điện thoại truyền tới một giọng nói khác: “Alô? Cố Tích Niên, cô tìm tôi có chuyện gì?”

Giọng điệu và thái độ của đối phương vô cùng tệ.

Tích Niên cũng chẳng thèm để ý: “Tôi có việc muốn nói với cô. Cô tới bệnh viện một chuyến đi.”

“Dựa vào cái gì? Cô có tư cách gì mà gọi tôi tới? Cô cho rằng mình là ai?” Tô Gia Hân vênh váo nói.

“Dựa vào bây giờ tôi vẫn là mợ chủ nhà họ Hạ. Không phải cô muốn thay chỗ tôi sao? Tô Gia Hân, đừng nói là tôi không cho cô cơ hội. Tôi cho cô hai tiếng, nếu cô không tới thì hai chúng ta không còn gì để bàn nữa.” Nói xong, Cố Tích Niên cúp điện thoại.

Ở đầu dây bên kia, Tô Gia Hân tức tới dậm chân, Cố Tích Niên đáng chết dám tắt điện thoại trước. Đã thế còn dám ra lệnh cho cô ta tới bệnh viện? Hừ, đúng là mơ tưởng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play