“Không được, mặc kệ thế nào cũng phải giữ cô ta ở lại bệnh viện. Vết mẩn đỏ biến mất thì tiếp tục bỏ thuốc cô ta. Để vào thức ăn, cho cô ta tiếp tục nổi mẩn.”

“Ây da, cô Tô, cô biết tôi vất vả thế nào không? Lúc làm báo cáo kiểm tra, tôi không dễ gì mới né được các bác sĩ khác trong bệnh viện để đổi máu của người mắc bệnh lậu thật sự để kiểm tra, như vậy mới qua mặt được họ. Bây giờ cô còn muốn tôi bỏ thuốc vào thức ăn của cô Cố. Tôi đâu phải đầu bếp, cô kêu tôi phải làm cách nào đây?”

“Bác sĩ Trương!” Giọng của Tô Gia Hân bỗng trở nên cáu kỉnh, cô ta khựng lại rồi nói: “Cùng lắm thì tôi đưa thêm tiền cho anh là được. Anh muốn bao nhiêu tôi đều đưa cả, chỉ cần anh giúp tôi làm xong chuyện này.”

“Nói đúng ra là tôi không dám động vào Tổng giám đốc Hạ Ngôn. Nếu chuyện này bị lộ, kiếp này của tôi coi như tiêu tùng!”

“Anh sợ gì chứ? Sau này tôi chính là vợ của Hạ Ngôn, anh chỉ cần giúp tôi lần này để Ngôn ly hôn với người phụ nữ tên Tích Niên kia. Một khi tôi đi lên như diều gặp gió, anh không phải cũng sẽ được thăng quan tiến chức đấy sao? Bây giờ chút tiền nhỏ nhoi này có là gì chứ, sau này tôi đem cả bệnh viện cho anh luôn.”

“Cô Tô nói thì phải giữ lời nha!”

“Đương nhiên, mọi người đều là châu chấu trên cùng một sợi dây, anh giúp tôi tôi giúp lại anh. Chỉ cần anh khẳng định Cố Tích Niên mắc bệnh lậu, tôi có thể khiến cô ta mãi mãi không thể trở mình!” Giọng điệu của Tô Gia Hân lộ vẻ gian xảo.

“Nhưng… Nhưng loại thuốc làm cho cơ thể nổi mẩn đỏ này dùng nhiều quá cũng không tốt. Một hai lần thì không sao, sẽ không gây tổn thương gì cho cơ thể. Dùng nhiều thì tôi thật sự sợ sẽ xảy ra chuyện, vậy thì phải tính sao đây?”

“Ha ha, bác sĩ Trương, tôi cũng đang muốn bàn chuyện này với anh. Thật ra tôi càng muốn anh nghĩ ra biện pháp, để Cố Tích Niên bệnh chết tại bệnh viện này. Chỉ cần cô ta chết, mọi chuyện đều dễ xử.” Tô Gia Hân cười nói.

“Hả? Giết… Giết người ư? Cô kêu tôi làm ra chuyện này sao? Tôi không dám đâu!” Bác sĩ Trương lập tức từ chối.

“Anh sợ gì chứ? Xảy ra chuyện gì thì có tôi lo liệu. Dù sao bây giờ mọi người đều biết Cố Tích Niên mắc loại bệnh này, anh cứ nói bệnh tình cô ta chuyển biến nặng, cho thêm một ít thuốc khác làm suy giảm chức năng của cơ thể. Sau đó, cô ta chết, chỉ cần như vậy thì hai chúng ta đều yên ổn!”

“Chuyện này hay là để sau hẵng nói đi, để tôi suy nghĩ thêm đã.”

“Ừm, tôi tin bác sĩ Trương là người có tầm nhìn xa, biết nghĩ cho đại cuộc.”

Tích Niên luôn dán sát vào cửa, nghe cuộc nói chuyện bên trong đã tức đến mức không thể kiềm được, cơ thể run lẩy bẩy. Nếu không phải cô luôn siết chặt nắm tay nhẫn nhịn, có lẽ cô đã không nhịn được mà xông thẳng vào trong đấy rồi.



Nếu không phải nghĩ tới chuyện nóng nảy cũng sẽ không giúp ích được gì, cô thật sự muốn tông cửa vào để “bắt gian tại trận”, làm Tô Gia Hân không nói nên lời.

Nhưng không được, làm vậy thì không được. Nếu sau này họ giở trò, Hạ Ngôn lại thích cô ta như thế chắc chắn sẽ không nghe lời cô nói, ngược lại còn cảm thấy cô đang cố biện minh.

Tích Niên nhanh chóng chạy ra khỏi hành lang, bước chân cô đi rất nhẹ mãi tới khi chạy đến vườn hoa lớn của bệnh viện thì mới chậm rãi dừng bước. Cô tập trung hít thở.

Hoá ra luôn là Tô Gia Hân hại cô, đây quả nhiên là một âm mưu. Không ngờ cô ta lại có tâm cơ sâu đến thế, hơn nữa lòng dạ còn nham hiểm như vậy.

Rốt cuộc thì lúc nào cô đã trúng cái chiêu nặng nề này? Khoảng thời gian trước, Tô Gia Hân luôn ở trong bệnh viện, cơ bản không tiếp xúc gì với cô, duy chỉ có…

Nhớ tới chuyện sợi dây chuyền, nhưng lúc đó cô cũng đâu có làm gì? Nghĩ một hồi cũng không ra, rốt cuộc mình bị hạ thuốc từ lúc nào?

Thôi đi, nếu đã biết đầu đuôi vụ việc, tiếp tục truy cứu mình bị hạ thuốc lúc nào cũng không còn quan trọng nữa. Điều quan trọng là cô phải nghĩ kế sách vẹn cả đôi đường để đối phó với Tô Gia Hân.

Cô gọi cho Trương Tiểu Quy.

“Alo, Tiểu Quy.”

“Niên Niên, có chuyện gì sao? Báo cáo xét nghiệm máu kia vẫn chưa có” Trương Tiểu Quy chủ động nói.

“Không cần xét nghiệm nữa… Tớ không mắc bệnh gì cả, tớ bị người khác bỏ thuốc hãm hại.” Tích Niên nói với dụng ý sâu xa, nhớ lại những gì mình vừa nghe lén, trong lòng cô nhóm lên ngọn lửa phẫn nộ, bức xúc muốn xé toang lồng ngực để cơn giận xông lên chiến đấu.

Cô kể sơ bộ chuyện mình nghe được cho Trương Tiểu Quy, phản ứng của cô ấy còn kích động hơn: “Mẹ nó, quả nhiên Tô Gia Hân không phải dạng vừa, lại dám hại cậu ra nông nỗi này! Con mụ này cũng có tâm cơ quá rồi.”

“Tiểu Quy, không sao, tớ không sợ cô ta có tâm cơ. Nếu cô ta dám làm vậy, chúng ta dùng gậy ông đập lưng ông.” Cố Tích Niên cắn răng.

“Tích Niên, cậu định làm thế nào?”



“Cậu giúp tớ mua một vài thứ đến đây…” Cô che điện thoại rồi lẩm bẩm vài câu, dặn dò Trương Tiểu Quy làm vài việc rồi vội vàng cúp máy.

Sau khi tới vườn hoa của bệnh viện, Tích Niên liền dựa vào chỗ đình nghỉ ngơi. Hấp thụ ánh nắng mặt trời, cô cảm thấy tinh thần và cả người sảng khoái hơn rất nhiều, cô nhắm mắt lại và tận hưởng không khí nhàn nhã của buổi chiều.

“Tích Niên.” Một giọng ấm áp truyền đến.

Hả? Ai đang nói chuyện bên cạnh cô thế. Cô nghi ngờ mở mắt, một quả đầu màu nâu sẫm, đôi mắt cương nghị, dáng người cao ráo của anh ấy đang đứng ngược sáng.

Tích Niên đơ ra một lúc rồi nói: “Thẩm Thừa Quang, anh… Sao anh lại ở đây?” Tính ra thì cô đã rất lâu rồi chưa gặp anh ấy, sao anh ấy lại xuất hiện ở nơi này?

“Sau khi bàn giao chức chủ tịch trường cho người khác, anh cũng nghe ngóng tin của em. Nghe nói em tạm thời nghỉ học nên anh lại tìm hiểu kỹ hơn, mới biết em bị bệnh.” Lúc Thẩm Thừa Quang nhìn Cố Tích Niên, ánh mắt anh ấy vẫn dịu dàng như lúc trước.

“Ồ tôi không sao, chỉ mắc bệnh nhẹ mà thôi, không đáng ngại!” Tích Niên mỉm cười, nghĩ tới chuyện hiện tại Thẩm Thừa Quang không còn là chủ tịch trường nhưng cũng có mối quan hệ mật thiết với nhà trường. Nếu nhờ anh giúp chuyện nghỉ học, nói không chừng anh ấy có thể giúp cô quay lại trường. Cô bèn lên tiếng: “Đúng rồi, chuyện là…” Nói một nửa thì cô chợt dừng lại. Không được, chuyện của mình thì nên tự mình giải quyết. Cho dù mọi người đều là bạn tốt nhưng cũng không thể dính dáng đến nhau, không thể làm liên luỵ bất kỳ ai nữa!

“Em muốn nói gì?”

Tích Niên lập tức cười gượng: “Tôi muốn hỏi anh dạo này sao rồi?”

“Anh rất tốt, nhưng em…” Thẩm Thừa Quang chau mày.

“Tôi cũng rất ổn.”

“Có thật không? Tích Niên, em thật sự rất ổn sao? Theo anh biết…” Thẩm Thừa Quang còn chưa nói hết câu.

“Chà… Đang làm gì thế? Không phải là Cố Tích Niên đây sao?” Giọng nói sắc bén và ác ý phát ra từ xa, cắt ngang cuộc đối thoại giữa hai người.

Cả hai đồng thời nhìn qua. Tích Niên cau mày, là Tô Gia Hân. Chắc là đã bàn xong âm mưu với bác sĩ Trương nên định đi khỏi đây mà. Đúng là oan gia ngõ hẹp!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play