Tích Niên cũng chau mày, cô hốt hoảng ôm chặt mình hơn: “Lưu manh!”

“Bỏ tay ra!” Anh chẳng nể nang gạt hai cánh tay đang siết chặt của cô ra, dùng giọng lạnh lùng và kiêu ngạo ra lệnh.

“Không, anh đứng lên đi, đừng có đè tôi.” Cô không ngừng vùng vẫy dưới thân anh, cô muốn thoát ra nhưng điều đáng sợ là sức lực của anh ấy thật sự quá lớn. Anh đè lên người làm cô không nhúc nhích được chút nào chứ đừng nói là đẩy anh ra.

“Xem ra, cô thật sự thích mạnh bạo.” Anh lạnh lùng nói, nới lỏng bàn tay đang ôm lấy vai của cô, nắm bàn tay cô ra sức kéo…

Cánh tay cô sao có thể đủ sức chống lại anh. Anh dễ dàng gạt hai cánh tay che ngực cô ra nhẹ nhàng như bóc vỏ chuối vậy. Áo lót màu hồng hiện ra trước mặt anh, anh còn nhìn nó chăm chú với vẻ thích thú...

Cố Tích Niên thấy vẻ mặt anh thì chỉ cảm thấy máu xông lên não. Sắc đỏ trên khuôn mặt đã lan xuống tận cổ, như thể cô đang cởi sạch cho người ta từ từ thưởng thức vậy, đúng là mất mặt chết đi được. Cảm giác nhục nhã chưa từng có ập đến trong cô, nếu bây giờ có thể đào lỗ, cô nhất định sẽ không chần chừ mà đào lỗ vùi đầu vào, à không, phải là vùi cả người xuống.

“Anh đừng nhìn chằm chằm vào đó nữa!” Cô tức giận nói.

“Tôi thích màu đen hơn.” Hạ Ngôn nhìn chăm chăm vào bộ nội y màu hồng, anh lạnh lùng và kiêu ngạo nói ra câu này như thể đây là chuyện rất là bình thường.

Hả… Suýt chút nữa là cô hộc máu rồi. Ai quan tâm anh thích màu gì chứ? Cô nổi cơn thịnh nộ: “Anh thích màu gì thì liên quan gì tới tôi? Tôi có cần phải đổi qua màu anh thích không?”

“Vậy phải xem còn màu gì khác không?” Nói xong, tầm mắt của Hạ Ngôn di chuyển xuống bên dưới.

“Dừng tay!” Xuôi theo ánh mắt anh, Cố Tích Niên cũng nhận ra tiếp theo anh định làm gì.

Nếu la hét có ích thì áo trên của cô cũng đã không bị cởi ra dễ dàng như thế rồi, mặc cho cô liều mạng giãy giụa, gắng sức uốn éo thắt lưng cũng đều uổng công.

Anh chỉ mất một chút thời gian là đã có thể khiến cô không mảnh vải che thân, hai tay cô bất lực bị anh cố định.

“Ha, hoá ra cũng là màu hồng, là một bộ à. Xem ra cô cũng rất cẩn thận phối đồ mặc bên trong đấy chứ!” Giống như đang tán thưởng một tác phẩm nghệ thuật, Hạ Ngôn thích thú chăm chú nhìn cô. Nhưng ánh mắt anh vẫn rất lạnh lùng.



“Anh đừng nói nữa!” Lời anh nói chỉ khiến cô cảm thấy nhục nhã, cô tức tối cắt ngang.

“Nếu đã cởi thì phải cởi hết chứ.” Nói xong, Hạ Ngôn bắt đầu hành động mà không chần chừ gì cả.

“Đừng… đừng cởi mà…” Giọng nói yếu ớt của Tích Niên cất lên, hai tay bị cố định, cả người cũng bị giữ chặt, hầu như cô không có cơ hội tự do hoạt động nên đành phải tỏ ra đáng thương. Hi vọng giọng nói nhỏ nhẹ của cô sẽ khiến anh tha cho cô, khoan nhượng cho cô một chút. Lúc này cô từ bỏ tôn nghiêm của bản thân, chỉ xin đừng để cô trải qua cảnh đáng sợ khi nãy.

Hạ Ngôn trêu ghẹo nhìn cô, không hề giảm đi vẻ lạnh lùng, bàn tay to lướt trên làn da trắng như tuyết, từ từ hướng xuống dưới: “Không cần cởi cũng được, mặc cũng ok.”

“Nhanh vậy đã có cảm giác rồi à, cô đúng là nhạy cảm…”

“Ưm… Không, không có, tôi không có.” Cô lắc đầu, chống lại cảm giác ngứa ran đang len lỏi vào tận xương tủy. Nhưng làm thế nào cũng không gạt bỏ được cảm giác đó. Trái lại, cảm giác ngày càng mãnh liệt hơn, xâm chiếm mọi giác quan của cô. Tinh thần và sự chú ý của cô dường như cũng bị buộc chú ý đến đòn tấn công mạnh mẽ kia. Hiện tại cô rất mâu thuẫn, trong lòng căm ghét bản thân mình như vậy, nhưng thân thể đã khuất phục từ lâu.

Dường như cả người đều không còn sức lực, cô siết chặt nắm tay, chỉ là muốn đấu tranh với cảm xúc: “Ưm, a... Đừng, làm ơn, xin anh đó…” Từ bỏ tôn nghiêm, bày ra vẻ mặt đáng thương cầu xin anh, cô thật sự không muốn chịu sự hành hạ của anh một cách nhục nhã như vậy.

Anh không hề có ý dừng tay, ngược lại ngày càng mạnh mẽ hơn. Cơ thể cô mềm nhũn nằm trên sofa, thở hổn hển, hơi thở cũng lúc nhanh lúc chậm, lúc cao lúc thấp tùy theo động tác của anh…

“Cô có thể kêu to một chút.” Anh thả lỏng bàn tay đang giữ chặt lấy đôi tay cô, sau khi buông tay ra, anh thuận thế đưa tay lên cơ thể cô.

“Tôi, tôi không muốn… ưm…” Cô dùng giọng mũi hừ nhẹ một tiếng.

“Vậy để tôi giúp cô.” Khoé miệng anh nhếch lên một đường cong, đột nhiên bàn tay tấn công áo trên của cô.

Cô mở to hai mắt, vốn dĩ lúc nãy đã khiến cô không biết làm thế nào, bây giờ cảm giác như mình đang rơi vào tay giặc: “A, dừng lại! Đừng, đừng…”

“Hạ Ngôn, ưm… Đừng như vậy, đừng mà…” Cô làm thế nào cũng không thể thoát khỏi cảm giác đáng sợ đang cuốn sạch mọi thứ, gần như khiến người ta sắp phát điên này.

Khoé miệng anh nhếch lên ý cười: “Mới đó đã không chịu nổi rồi sao? Kịch vui còn ở phía sau kìa.”

Cô cắn chặt môi dưới, đôi mắt bắt đầu rưng rưng, tội nghiệp như chú hồ ly nhỏ ngơ ngác. Cuối cùng anh thả cô ra, vốn tưởng có thể dừng lại để thở dốc, ai ngờ: “Á… anh…”



Anh thưởng thức biểu cảm khó nhịn đến kêu ra tiếng của cô: “Có đủ không? Hửm?”

“Không…” Chữ ‘muốn’ phía sau do thở hổn hển còn chưa kịp thốt lên.

“Ồ, không đủ sao? Cô đúng là thành thật.”

“Tôi không phải có ý đó!” Cô hoảng sợ hét lên… Trời ơi, nếu bây giờ mà có cái hố cô chắc chắn sẽ vùi đầu mình vào đó.

“Đừng vội…” Hạ Ngôn thấp giọng nói. Chiếc khăn trắng quấn thắt lưng bỗng dưng biến đâu mất…

Cô mở to mắt, giây phút nhìn thấy cô lập tức nhắm chặt mắt lại, vô thức dùng chân đá anh. Đôi chân bé nhỏ thình lình đá về phía anh lại bị một bàn tay bắt được.

Anh đột ngột nắm lấy bàn chân nhỏ của cô mà bóp mạnh… Đôi mắt xanh thẳm của anh nhìn chằm chằm vào cô. Sự phản kháng của cô đã chọc giận anh.

“Ưm…” Cô kêu lên một tiếng đau đớn, đau quá, anh thế mà thẳng tay đánh cô.

Nơi đó vừa mới bị anh đối xử thô bạo, bây giờ đã không thể chịu thêm bất kì đau đớn nào, chỉ một cái chạm nhẹ cũng đủ khiến cả người cô phải run rẩy.

“Em đúng là một chú hồ ly.” Anh tiến sát đến bên cô thì thào. Doạ cho cô muốn nhanh chóng bỏ chạy.

“Ưm a… anh mới là hồ ly. Anh quá gian xảo!” Dù thế nào cô cũng không ngờ người đàn ông này lại nhào tới như thế, cô co người sang một bên, có ý muốn tránh tiếp xúc cơ thể với anh. Bây giờ sự tồn tại của anh đối với cô mà nói là thứ nguy hiểm nhất.

“Hừm, phản ứng ghê thật, xem ra bây giờ em rất hưng phấn.” Anh khàn giọng nói, gần như không thể kiềm chế hành vi của mình.

“Tôi không có.” Giọng cô cao thấp không ổn định, ưm a… cô thật sự khó chịu, ngứa quá…

“Ngoan, nói thật đi, em có muốn tiếp tục không?” Anh thấy biểu cảm khó nhịn của cô, khoé miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng xấu xa. Anh muốn cô chính miệng nói ra, dập tắt oai phong của cô nhóc này. Nhưng trong mắt của Cố Tích Niên, hành vi của Hạ Ngôn đúng là biến thái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play