“Anh đừng rửa nữa.”

Có lẽ Hạ Ngôn hiểu được cô muốn nói gì, anh nghiêng mắt nhìn vết thương trên cánh tay: “Không sao đâu.”

“Vết thương của anh sẽ bị nhiễm trùng đấy.”

Đối lập với sự sốt ruột của cô, anh lại khá thong thả. Anh chống một tay lên tường: “Cởi đồ ra.”

“Hả?” Cố Tích Niên nghe anh nói mà sửng sốt. Một giây trước còn đang nói về chuyện vết thương, sao bỗng chốc lại thành cởi quần áo rồi? Cởi quần áo của ai mới được chứ?

“Muốn tôi qua cởi giúp cô hả?”

“Cái gì? Cởi quần áo của tôi sao?”

“Cô cứ đứng mãi trong phòng tắm, lẽ nào không phải muốn tắm chung với tôi hay sao?” Anh nói một cách tự nhiên, tuy nét mặt lạnh lùng nhưng giọng nói đầy vẻ trêu ghẹo.

Cô không nói nên lời, vừa rồi cô cứ lo lắng cho vết thương của anh nên quên mất bây giờ anh đang cởi trần. Tắm chung ư? Người này nghĩ đi tận đâu thế? Cô nhìn thoáng qua cơ thể của anh rồi vội vàng nhắm mắt lại: “Anh tắm nhanh lên đi. Đừng để vết thương dính nước mãi.” Cô đành nói vậy, dù sao anh cũng đã dính nước rồi, còn nước còn tát cứ thử xem.

“Thật đáng tiếc. Tôi còn tưởng cô muốn tới tắm cho tôi chứ.” Anh bất đắc dĩ lên tiếng.

Những lời này văng vẳng trong tai làm cô cảm thấy xấu hổ. Rặng mây đỏ trên má càng ngày càng đậm, Tích Niên ôm hòm thuốc, xoay người chạy ra ngoài.

Rốt cuộc người đàn ông này nghĩ gì trong đầu cả ngày thế không biết? Rõ ràng thứ cần quan tâm bây giờ là vết thương chứ, vậy mà anh lại chẳng buồn để ý. Ôi… Cô ngồi trên sofa thở dài.

Không lâu sau, tiếng nước chảy ngừng lại, Hạ Ngôn quấn chiếc khăn tắm lớn màu trắng bên hông rồi bước ra khỏi phòng tắm, đi về phía Tích Niên.

Nghe thấy tiếng động, cô vừa quay đầu đã thấy được cơ thể anh gần ngay trước mắt, mái tóc nâu còn nhỏ giọt nước trông thật hút ánh nhìn, đôi mắt cô vô thức lướt đến chiếc khăn tắm lớn quấn dưới người anh.

“Sao anh không mặc quần áo vào?”

“Đây là nhà tôi, có mặc quần áo hay không cũng không sao cả.” Anh thản nhiên nói, đi tới đứng chắn trước mặt Cố Tích Niên.

Anh ấy thật là cao lớn! Tích Niên ngồi trên sofa chỉ có thể ngước lên nhìn anh: “Nhưng có người ở đây mà.”

“Ai?”



“Tôi không phải người sao?” Tích Niên rũ mắt xuống, tốt xấu gì cô cũng là người khác giới. Anh cứ đi qua đi lại như vậy có phải lộ liễu quá rồi không?

“Cô? Ha ha…”

“Anh cười cái gì?” Cô nghi ngờ liếc nhìn anh.

Khoé miệng của Hạ Ngôn vẫn còn vương ý cười, không biết đôi mắt xanh thẳm kia đang ẩn chứa điều gì, chỉ nghe thấy anh nói: “Đừng quên cô là vợ tôi.”

‘Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!’ Câu nói này giống như là sấm sét giáng xuống đầu cô vậy, Tích Niên thừ người ra như bị sét đánh trúng.

Nếu anh ấy không nói, nếu cô không nghĩ lại thì đúng là đã quên mất chuyện này. Mới đó mà hai người đã kết hôn được hai mươi ngày, nhưng cô lại thường quên mất chuyện mình đã lấy chồng.

Có quan hệ vợ chồng với người đàn ông trước mặt? Mặc dù đây là sự thật, nhưng từ tận đáy lòng cô vẫn không dám tin, cho tới nay cô vẫn luôn cảm thấy chuyện này giống như đang mơ vậy.

“Anh nên mặc quần áo vào đi.” Cô khẽ chau mày, cô không quen nhìn anh như vậy. Đối với cô mà nói, dù đã là vợ chồng thì anh cũng chỉ là người đàn ông cô vừa mới quen được hai mươi ngày thôi.

“Được thôi, cô mặc giúp tôi đi.”

“Hả?” Tích Niên ngước mắt nhìn: “Anh không thể tự mặc được sao?”

Hạ Ngôn lạnh lùng nhìn cô: “Cô có mặc giúp tôi không?”

“Không mặc!” Cô gả cho anh cũng đâu có nghĩa là làm người hầu cho anh. Vả lại trong nhà có rất nhiều cô người làm, còn cần tới cô phục vụ anh sao?

“Ha…” Anh cười một cách tối nghĩa, gương mặt lạnh lùng: “Được, không mặc thì không mặc.” Nói xong, anh ngồi xuống bên cạnh cô, hai chân mở rộng. Chiếc khăn trắng lớn dưới thắt lưng che đi nơi riêng tư nhất.

“Ý tôi là, tôi không giúp anh mặc nhưng tự anh có thể mặc được mà!” Cô bức bối nhìn anh ngồi bên cạnh mình.

Đôi mắt lam trở nên lạnh lẽo, anh đổi chủ đề: “Không phải cô muốn bôi thuốc cho tôi sao?”

Lời nói của anh khiến Tích Niên sực nhớ ra, cô lập tức nói: “Tôi thấy vết thương của anh…” Haiz, thôi bỏ đi, dù gì anh ấy cũng đã che phần quan trọng nhất, cứ coi như đang ngắm trai ở trần trên bờ biển đi!

Hạ Ngôn hơi nghiêng người, để lộ ra vết thương thật dài trên cánh tay của mình cho cô xem. Vì đã rửa qua nước nên vết thương không còn chảy máu nữa, nhưng nhìn gần vẫn có thể thấy chút máu rướm ra từ bên trong vết thương, nhìn kỹ miệng vết thương khiến cô sởn cả tóc gáy.



Cố Tích Niên lục lọi hòm thuốc, trông cô như một bác sĩ chuyên nghiệp. Cô lấy đồ khử trùng và một số thuốc ra, đưa bông thấm cồn đến gần vết thương của anh: “Tôi khử trùng trước, có thể sẽ rất đau, anh cố chịu nha.”

Khi cồn tiếp xúc với vết thương của Hạ Ngôn, ngay cả trái tim cô cũng không nhịn được mà run lên. Cô không dám tưởng tượng sẽ đau đến mức nào, thậm chí cô còn nhíu chặt một mắt vì thấy đau thay anh.

Nhưng Hạ Ngôn còn đáng sợ hơn cả đau đớn, anh không hề nhúc nhích, cũng có không phản ứng gì trước nỗi đau thấu xương này. Người này là quỷ hay sao vậy? Đau như vậy mà không hề kêu một tiếng, tốt xấu gì chau mày một cái cũng được mà.

“Hôm nay ngoài sân bay xảy ra chuyện lớn như vậy, có ảnh hưởng gì tới tập đoàn của anh không? Chuyện này có bị truyền thông phanh phui ra không?” Cuộc đọ súng lớn thế này hẳn sẽ làm kinh động đến rất nhiều người.

“Cô không cần lo chuyện này.” Anh bình thản nói.

Tích Niên chỉ im lặng gật đầu và không hỏi gì thêm. Là vì tất cả sự thật đều bị bóp méo rồi ư? Giống như cái chết của Trương Manh sao? Rõ ràng cô ta bị giết nhưng kết luận lại thành tự sát. Đây có phải bóng tối không? Ha, cô thật sự không hiểu thế giới của người đàn ông này, cũng không muốn tìm hiểu.

Cô thuần thục băng bó vết thương cho anh và nói: “Anh cẩn thận một chút, đừng để bị dính nước nữa.”

“Ha ha… Hết lo chuyện này lại lo chuyện kia, cô đúng là rảnh rỗi!”

Cố Tích Niên hơi khó chịu chống tay lên eo trừng anh: “Vậy anh cảm thấy tôi nên lo chuyện gì đây?”

“Đương nhiên là tự lo cho chính mình!”

“Tôi đang yên lành thì có gì phải lo?”

“Tôi sẽ cho cô biết ngay đây!” Khoé miệng anh cong lên, bàn tay to lớn nhanh chóng bắt được cổ tay mảnh mai của cô và kéo cô ngã thẳng vào lòng mình.

"Hạ Ngôn, anh…” Vế sau còn chưa kịp nói xong, cơ thể nhỏ xinh của cô đã bị anh đè xuống, hai vai bị tay anh ấn chặt.

“Bắt đầu từ đâu mới được đây?” Bàn tay to lớn định vén áo trên ngực cô lên.

“Này, này, anh làm gì thế?”

“Đương nhiên là cho cô ăn no.” Bàn tay to nắm lấy áo cô kéo lên, nhấc người cô lên rồi lột áo xuống, cứ như chơi búp bê vải vậy…

“Á…” Cô vội dùng cả hai tay ôm ngực, cố gắng che cơ thể mình lại…

“Màu hồng ư?” Anh khẽ cau mày.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play