“A...” Cơ thể cô bất chợt mất thăng bằng, cả người bị Hạ Ngôn bế bổng lên.
“Ngoan một chút đi.” Anh lạnh lùng nói, bế cô đi nhanh về phía biệt thự.
Cô nằm trong lòng anh giãy giụa: “Buông tôi ra. Hạ Ngôn, anh thả tôi xuống đi! Tôi không muốn về, tôi không muốn ở bên cạnh tên ác ma như anh nữa đâu!”
“Hả... Ác ma sao?”
“Đúng vậy, anh chính là một tên ác ma. Tôi chưa từng gặp ai ác độc như anh!”
“Vậy thì cô hãy dốc hết thủ đoạn của bản thân để thoát khỏi tôi đi!” Giọng điệu anh đầy trêu tức.
“Anh... Quá đáng...!”
“Ồ. Tôi cho phép cô trốn, nhưng cho dù trốn bao nhiêu lần tôi cũng sẽ bắt cô về lại. Nhớ cho kỹ, trên người cô mãi mãi gắn cái danh vợ của tôi!”
“Anh... Ắt xì. Ắt xì.” Cô còn chưa nói xong thì đã hắt hơi liên tục, khụt khịt mũi. Chắc là bị cảm rồi.
Cô bị anh bế về nhà, ném lên trên giường: “Ngoan ngoãn ở yên đây đi.”
“Hạ Ngôn, hôm nay anh có thể mang tôi về, nhưng ngày mai tôi lập tức có thể tự mình rời khỏi nơi này. Như vậy thì có ý nghĩa gì? Anh bắt lần nào thì tôi chạy lần đó.” Cô kiên cường nói.
“Ồ, Tích Niên à, rời khỏi nơi này thì cô có thể đi đâu? Về nhà họ Cố sao? Theo tôi được biết thì bố cô đã mất tích rồi. Mẹ kế của cô sẽ cho cô ở lại sao?” Anh thản nhiên mở miệng.
Mắt cô trợn to: “Anh,,, Anh biết chuyện bố tôi mất tích sao?” Triệu Khiết Vũ đã tuyên bố với người ngoài rằng bố cô đang ở nước ngoài dưỡng bệnh, cơ bản không ai biết được tin tức chính xác của ông ấy.
Anh cười khẽ, không nói lời nào mà xoay người rời đi.
Chỉ một lúc sau, người làm bưng canh gừng đến.
Cô nhíu mày đầy ngờ vực, là ai sai người làm vậy? Chẳng lẽ là Hạ Ngôn sao?
“Tích Niên...” Cửa phòng bất chợt mở ra thêm một lần nữa.
Một bóng dáng nhỏ bé đi vào.
“Khả Doanh?”
“Là em.” Cô ấy cúi đầu như một đứa nhỏ có lỗi: “Chuyện của chị là em và anh đã hiểu lầm chị. Tính anh em lạnh lùng, không giỏi ăn nói. Anh ấy nhất định sẽ không xin lỗi chị, nhưng em sẽ xin lỗi! Mọi chuyện đều là do em dựng nên. Em thật sự xin lỗi vì đã vu khống chị. Chị có thể đánh em, có thể mắng em. Nhưng mà chị đừng giận anh trai em nữa được không?”
Cố Tích Niên không nói gì, chỉ im lặng mà thôi.
Cô ấy nói tiếp: “Em đã biết là Trương Manh hại chị rồi. Xin lỗi chị nhiều lắm, là do em suy bụng ta ra bụng người, vu khống người tốt. Chị dâu, chị muốn sao cũng được hết.”
Nói rồi, cô ấy rút ra một con dao đưa cho cô.
“Cô đưa dao cho tôi làm gì?”
“Em biết cảm giác bị hãm hại là thế nào. Cảm giác như thể da thịt bị một con dao nhỏ cứa vào, sẽ để lại một vết sẹo. Vết sẹo trong tim này không thể nào bù đắp nổi, chỉ có thể dùng vết sẹo ngoài da để bù lại. Chị đâm em chết em cũng cam tâm tình nguyện.” Hạ Khả Doanh nói vô cùng nghiêm túc, không hề có nửa điểm đùa cợt.
“Tôi sẽ không trách cô, cũng sẽ không đánh cô. Cô đi đi, tôi mệt rồi, muốn ngủ thôi.”
“Tích Niên... Chị không chịu tha thứ cho em sao?”
“Tôi chưa từng hận cô thì lấy gì mà tha thứ? Cảnh tượng như vậy ai mà nhìn thấy đều sẽ hiểu lầm thôi. Cô không có lỗi.” Cô chưa bao giờ thấy hận Hạ Khả Doanh. Chuyện này vốn không có liên quan gì đến cô ấy cả, cô chỉ căm hận sự vô tình của Hạ Ngôn mà thôi.
“Vâng ạ. Vậy chị ngủ trước đi.” Cô ấy chỉ đành phải rời đi.
Hôm sau, thời sự không ngừng đưa tin nhà họ Trương phá sản, công ty con bị tập đoàn Hạ thị thu mua, nguyên nhân thì không ai biết cả. Trong mắt người ngoài có lẽ ai cũng tưởng rằng ông trùm thương nghiệp này đang chơi đùa, chứ đâu ai biết được ông trùm đã thật sự nổi giận.
Hạ Khả Doanh đã ra ngoài từ sáng sớm lại vội vã về nhà, cả người đầy máu xộc vào phòng Hạ Ngôn: “Anh, anh nhanh thu dọn tình huống rối rắm này giúp em với.”
Hạ Ngôn cũng chỉ là ngẩng đầu nhìn cô em gái dính máu đầy người, rồi cũng không quan tâm lắm thuận miệng nói: “Lần này là trường hợp đặc biệt, sau này không được làm bậy thế nữa.”
“Em biết rồi! Biết rồi!” Cô ấy gật đầu.
Anh nhấc điện thoại lên, nhập một dãy số vào: “Xử lý thi thể của Trương Manh.”
Cô ấy nở nụ cười: “Cảm ơn anh.” Cô ấy tung tăng nhảy nhót rời khỏi phòng làm việc.
Mà lúc này, Cố Tích Niên chỉ mới ngủ dậy. Hôm qua thật sự quá mệt mỏi nên cô ngủ đến tận giờ mới rời giường. Bây giờ đến trường cũng đã không kịp rồi, chỉ đành phải gọi điện thoại xin nghỉ.
“Tích Niên, chị dậy chưa?” Hạ Khả Doanh mới ra khỏi phòng làm việc, vẫy tay với cô.
Lúc này, cô mới nhìn thấy cô ấy ở đầu hành lang bên kia, chớp mắt đã hoảng hốt: “Cô... Cô làm sao vậy? Sao người cô lại đầy máu như thế?”
“Đây không phải là máu của em.”
“Là của ai? Rốt cuộc cô đã làm gì?” Cô nhíu mày.
“Không có gì. Chị mới ngủ dậy phải không? Nhanh đi ăn chút gì đi, em đi tắm trước đã.” Cô ấy chạy về phòng mình.
Tích Niên nhìn bóng lưng cô ấy, không khỏi nghĩ đến cảnh tượng máu me hôm bị bắt rồi được cứu, trong đầu chỉ xuất hiện ba chữ xã hội đen. Khả Doanh cũng lún sâu vào xã hội đen sao? Cũng giống như anh trai mình?
Cô xuống lầu thì thấy người làm đã chuẩn bị xong đồ ăn từ sớm. Cô một mình ngồi vào bàn ăn, ăn no rồi thì ngồi xem ti vi.
A? Sao lại thế này? Thời sự hôm nay đều là tin phá sản của nhà họ Trương. Nhà họ Trương sao? Đây là nhà Trương Manh mà? Hơn nữa lại còn bị tập đoàn Hạ thị thu mua, chẳng lẽ là anh làm sao?
Cô đang nghĩ ngợi thì thấy anh đi từ trên lầu xuống.
Cô nghi hoặc nhìn anh: “Hôm nay anh không đến công ty sao?”
“Hả? Có chuyện gì sao?”
Cô đứng dậy khỏi sô pha, bước nhanh về phía anh: “Đêm qua anh có nhắc đến chuyện bố tôi mất tích, có phải anh biết được điều gì không?”
Anh lạnh lùng cười: “Bố cô đã mấy tháng rồi không quay về, tuy rằng tuyên bố với bên ngoài là bị bệnh, nhưng mà tôi lại thấy không giống vậy.”
“Anh biết được chuyện gì rồi sao? Nói tôi biết đi.”
“Được, chuyện của bố cô nói ở đây đi. Bên phía trường học tôi đã xin nghỉ giúp cô rồi, ở nhà nghỉ ngơi cho khoẻ.” Hạ Ngôn đi vòng qua cô ra khỏi phòng.
Cô cũng không đuổi theo mà chỉ dõi theo bóng anh, rốt cuộc anh có biết tin tức của bố cô không? Tích Niên nắm chặt tay, xem ra cô thật sự không thể rời khỏi nhà họ Hạ rồi. Cô phải điều tra rõ ràng chuyện của bố!
Hạ Khả Doanh tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ bước ra. Đột nhiên cô ấy nhớ ra một số chuyện phải nói với anh trai nên lập tức xông vào phòng làm việc: “Anh...”
Trong phòng làm việc không một bóng người. Hả? Anh đi rồi sao?
Cô ấy chống một tay lên bàn, đánh giá nửa số sách để trên bàn. Anh trai cô thật nhàm chán, đến sách Ả Rập mà cũng đọc nữa.
Cô ấy bất đắc dĩ lắc đầu, lúc quay người định ra khỏi phòng làm việc, con ngươi chợt để ý thấy có thứ gì bị đè dưới sách.
Cô nghi hoặc cầm sách lên: “Sợi dây chuyền này thật đẹp!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT