“Khả Doanh, lên lầu ngủ đi!” Hạ Ngôn lạnh lùng ra lệnh, ánh mắt cho thấy không được phép chối từ.

“Anh... Em...”

“Đi lên!” Anh quát một tiếng làm cô ấy sợ đến mức run người. Cô ấy rất ít khi nhìn thấy anh trai mình tức giận thế này nên đành phải cúi đầu đi lên lầu.

Anh nhìn sang Thẩm Thừa Quang lần thứ hai, dáng vẻ lạnh lẽo khi nãy đã biến mất, thay vào đó chính là sự nhã nhặn bình thường: “Đứa em gái nghịch ngợm của tôi thất lễ rồi!”

“À, hoá ra lý do Tổng giám đốc Hạ đưa Tích Niên đến câu lạc bộ đêm là vì chuyện hôm nay.” Anh ấy cười nhạt, dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Chuyện này chỉ là hiểu lầm mà thôi. Nói cho cùng thì mọi thứ đều là do Tổng giám Hạ mà ra!”

“Ồ? Trách tôi sao?” Anh cười giễu cợt.

“Nếu không phải vì Tổng giám đốc Hạ thì sao Trương Manh lại đi tìm Tích Niên gây phiền toái chứ? Thế thì cô ấy cũng sẽ không bị nhục nhã trong lễ khai giảng trước mặt toàn trường, cũng sẽ không bị Trương Manh dùng cách hạ đẳng để đối phó, bỏ thuốc cô ấy!” Từng câu từng chữ của Thẩm Thừa Quang như chém đinh chặt sắt. Sau buổi lễ khai giảng, anh ấy đã điều tra xem tại sao cô ta cứ luôn làm khó cô nên mới biết được trong bữa tiệc hôm đó, cô đã xung đột với cô ta.

“Anh Viêm thật đúng là đặc biệt chiếu cố Tích Niên nhà tôi.” Hạ Ngôn mỉm cười nói, dường như vẫn không bị mấy lời Thẩm Thừa Quang vừa nói lay động.

“Mấy năm nay tôi nhìn cô ấy trưởng thành, làm sao có thể không quan tâm? Nói thật thì tôi từng hạ quyết tâm cưới cô ấy, nhưng lại bỏ lỡ đầy tiếc nuối. Tôi không định từ bỏ nhưng lại bị cô ấy cự tuyệt hết lần này đến lần khác. Lí do là vì cô ấy đã là người nhà họ Hạ. Tích Niên không hề xấu xa, cô ấy là một cô gái tốt. Cô ấy có niềm kiêu hãnh từ trong xương tủy và là độc nhất vô nhị. Nếu Tổng giám đốc Hạ không trân trọng thì xin hãy buông tha cho cô ấy! Ắt sẽ có người đối xử với cô ấy tốt hơn!” Anh ấy mỉm cười nói, trong mắt có sự thù địch rõ ràng. Nếu như cô không đau khổ cầu xin thì sao anh ấy nỡ buông tay cô được.

Hạ Ngôn nheo mắt, sự lạnh lùng trong mắt như từng mũi tên bắn ra: “Anh Thẩm nghĩ nhiều rồi. Nếu cô ấy đã gả cho tôi thì tôi sẽ không buông tay.”

“Vậy thì mong Tổng giám đốc Hạ đối xử chân thành với cô ấy. Việc hôm nay tôi tin chỉ là hiểu lầm, nhưng nếu lần sau còn có chuyện như vậy nữa thì cho dù dùng thủ đoạn gì, tôi cũng sẽ cướp cô ấy khỏi anh!” Anh ấy nói rồi đứng dậy, ánh mắt nghiêm nghị thể hiện thái độ kiên định tuyệt đối: “Cũng đã khuya rồi. Tôi không quấy rầy nữa.”

Con ngươi lạnh lẽo của Hạ Ngôn vẫn lãnh đạm, không hề lo lắng chút nào: “Không tiễn.”

Khi Thẩm Thừa Quang sắp ra khỏi phòng khách, anh ấy đột nhiên dừng bước, xoay đầu nói: “Nếu Tổng giám đốc Hạ có thể đáp ứng với tôi rằng sẽ đối xử với Tích Niên thật tốt, tôi sẽ biến mất khỏi cuộc sống cô ấy vĩnh viễn.” Anh ấy không muốn gây phiền phức cho cô, nếu như cô sống tốt thì anh ấy nỡ lòng nào nhẫn tâm phá hoại cuộc hôn nhân của cô chứ?

Anh ấy để lại một câu như thế rồi bước đi không quay đầu lại...

Hạ Khả Doanh vẫn luôn ở trên lầu nghe lén, lúc nãy đã nhíu mày thật chặt, không ngờ chủ tịch và Tích Niên là bạn cũ, anh ấy lại còn thích cô nữa. Bây giờ còn đưa ra lời thách thức với anh trai, đây là loại quan hệ phức tạp gì thế này?



Nhưng điều duy nhất rõ ràng chính là, hoá ra bọn họ đều đã hiểu lầm Tích Niên. Trương Manh, con đàn bà đáng giận kia thế mà lại làm ra chuyện bỏ thuốc kích dục vô liêm sỉ như thế!

Suy nghĩ một hồi sau, cô ấy vẫn đi xuống lầu...

Oái? Anh trai đâu rồi? Hồi nãy còn ngồi trong phòng khách mà? Mới chớp mắt thôi mà người biến đi đâu rồi?

Thời gian chậm rãi trôi qua, trời đêm lạnh muốn chết. Cô ngồi xổm dưới đèn đường, chôn đầu vào chân, sương gió lạnh căm giúp cô tỉnh táo bất ngờ.

Đây không biết đã là lần thứ mấy cô phải qua đêm ở bên ngoài. Nếu tính cẩn thận thì cô đã cưới Hạ Ngôn được hơn nửa tháng. Cuộc sống gần đây cứ lên xuống như tàu lượn siêu tốc, làm cho cô mệt mỏi hết sức.

“Đứng lên.” Bên tai cô truyền đến một giọng nói lạnh lùng, khản đặc.

Ai đang nói đó?

Cố Tích Niên nhìn cái bóng bị kéo dài dưới ánh đèn đường lờ mờ. A? Là ai vậy? Cô nâng mắt lên, khuôn mặt của người kia đập vào mắt.

Mái tóc màu nâu bị gió đêm thổi phất phơ, đôi mắt màu xanh dương sâu thẳm, khuôn mặt lạnh lùng cúi người nhìn cô.

Ánh mắt của hai người chạm vào nhau giữa không trung.

“Sao anh lại đến đây...” Cô nhíu mày. Sao Hạ Ngôn lại ở đây? Chẳng lẽ đến tìm cô sao? Vì sao lại tìm cô? Tú bà đã báo tin cho anh nên anh đến đây bắt cô về lại câu lạc bộ đêm sao?

Cô vịn một tay vào cột đèn, vì ngồi xổm quá lâu nên hai chân cô đã tê rần. Vừa muốn đứng lên, đùi mới thẳng ra thì chân cô đã mềm nhũn, nhém chút nữa ngã nhào xuống đất.

Một bàn tay to bỗng chốc đỡ được cô.

Cô nhìn lên: “Anh...”

Cô còn chưa kịp phản ứng thì anh đã kéo cô lên bằng một tay, túm lấy cô đi về phía chiếc xe đậu ven đường rồi nhét cô vào đó.

“Hạ Ngôn, anh muốn làm gì? Anh muốn đưa tôi đi đâu?”



“Im lặng một chút đi!”

“Anh còn chưa từ bỏ ý định đưa tôi vào câu lạc bộ đêm sao? Đưa vợ mình vào nơi đó, anh không cảm thấy...”

“Câm miệng!” Anh vô tình quát.

“Hừ! Nếu anh không thẹn với lương tâm thì sao lại sợ tôi nói chứ?” Cô tức giận quay phắt đầu đi, muốn tự mình mở cửa xuống xe. Tay cô vừa chạm vào tay nắm.

Vèo... Chiếc xe phóng lên phía trước như tên lửa. Cô hoảng hồn, nếu cô mở cửa xe ra nhanh một chút thôi thì cả người cô đã văng ra khỏi xe rồi. Cái tên đàn ông máu lạnh này!

“Hạ Ngôn, dừng xe!”

“Tích Niên, cô có thể khiến cho người thừa kế của nhà họ Thẩm đích thân đến câu lạc bộ đêm đưa cô ra ngoài. Thật có bản lĩnh đó!” Anh nheo mắt, trong mắt không còn lạnh lẽo nữa mà lại ngổn ngang cảm xúc.

Cô hơi cứng họng, quả nhiên tú bà cái gì cũng nói cả rồi, nhưng đó lại là sự thật. Cô không muốn biện hộ gì cả. Trong xe lại trở nên yên tĩnh, cô không nói gì nữa, anh cũng không nói.

Xe chạy như bay, một đường về thẳng nhà họ Hạ.

Cô nhìn căn biệt thự to lớn, anh không đưa cô đến câu lạc bộ đêm nữa ư? Sao lại đưa cô về đây? Cô chạy trốn khỏi đó lẽ ra anh phải tức giận mới đúng chứ.

“Xuống xe.” Hạ Ngôn đã xuống xe, lạnh lùng đứng cạnh xe dán mắt vào người cô.

Cô vẫn không nói gì, chỉ bình thản mở cửa xuống xe: “Tôi xuống xe rồi, bây giờ thì sao?”

“Vào nhà.” Giọng anh đều đều, từ ngữ lạnh nhạt khiến cho màn đêm lạnh hơn.

“Hạ Ngôn, anh cho rằng tôi là thứ gì? Muốn đưa tôi đi thì đi, muốn cho tôi về thì về? Ha... Thật nực cười mà.” Cô bất đắc dĩ bật cười, quay người bỏ đi. Có lẽ, cô sẽ không còn nơi để về, nhưng vẫn tốt hơn là ở trong chốn địa ngục này. Cô đã chịu đựng cuộc sống như vậy đủ rồi, cũng hận anh thấu xương.

Hạ Ngôn, tôi có tim, cũng có lòng tự trọng của mình. Mà anh lại xem tôi như một món hàng vô tri vô giác, giẫm nát lòng tự trọng của tôi dưới chân. Thật sự quá tồi tệ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play