Hạ Ngôn nheo mắt: “Đừng chạm vào cô sao? A thật là buồn cười, bây giờ cô là vợ của tôi, cũng có nghĩa là từ hôm nay trở đi, bổn phận của cô là hầu hạ tôi trên giường, hiểu không? Đây là nghĩa vụ cô phải hoàn thành, cô có tư cách gì nói không chứ?”
Nói rồi, bàn tay to lớn của anh thô bạo xé toạc quần áo của cô.
“Đừng mà!”
Cơ thể tiếp xúc với không khí lạnh lẽo khiến cô thiếu cảm giác an toàn. Tích Niên run rẩy không kiềm chế được, đôi tay nhanh chóng ôm lấy ngực như nỗ lực cuối cùng để bảo vệ bản thân. Lòng cô ngập tràn sợ hãi...
Hạ Ngôn vô tình kéo tay cô ra, cơ bản không hề để ý đến sự giãy dụa của cô. Anh thô bạo xé rách vải trắng trên người cô, thậm chí còn không quan tâm liệu có làm đau cô không, mà trong lòng chỉ có thù hận ngút trời.
“Đừng.... đừng mà. Xin anh, đừng như vậy mà.”
Đôi mắt Tích Niên lấp lánh nước, không khỏi nghĩ đến chuyện xảy ra trên du thuyền, lòng chợt dâng lên nỗi chua xót không hiểu được. Lần đầu tiên mình đã trải qua thê thảm, đau đớn như vậy, chẳng lẽ phải cùng tên ác ma này trải qua lần thứ hai sao?
Làm sao bây giờ? Cô phải làm thế nào mới thoát khỏi bàn tay đáng sợ này?
Ngay sau đó, anh trực tiếp đè cô xuống, khiến cô hoảng hốt. Vào khoảnh khắc bị anh đè xuống, ký ức thê thảm kia lập tức hiện lên trong đầu cô. Chớp mắt cô thấy mình như rơi vào địa ngục, cô muốn nỗ lực một lần nữa để anh buông tha cho mình.
“Đừng mà, anh buông tôi ra được không? Anh làm ơn buông tha cho tôi đi, tôi không muốn...” Cô khóc nức nở cầu xin, tình nguyện buông bỏ lòng tự trọng cũng như cá tính của mình. Cô chỉ sợ sự việc trên du thuyền sẽ xảy ra lần thứ hai. Dù biết mình đã cưới người đàn ông này nhưng cô lại thấy không cam lòng, không muốn sa đọa trầm luân. Cô muốn một hôn nhân ngập tình yêu, hai người kết hợp cũng trên cơ sở yêu đương.
Đôi mắt màu xanh dương vô tình chầm chậm nhìn lên, đột nhiên nhìn thẳng vào đôi mắt đẫm nước của Tích Niên. Trái tim anh run rẩy, chợt nhớ đến lời Cung Nhược Hàn từng nói: ‘Lúc trước ở trường là một hoa khôi trong sạch.’
Nghĩ vậy nên anh thấy có chút thương hại đối với người dưới thân, có phải mình thô bạo quá mức rồi không? Có phải làm cô ấy sợ rồi không?
Cảm xúc thương tiếc thoáng qua khiến anh cau mày. Người con gái này là con gái nhà họ Cố, đã định trước phải chịu kết cục thế này: “Hưởng thụ đi. Đây là thứ cô đáng phải nhận!”
“A!”
Đột nhiên, vẻ mặt Hạ Ngôn lạnh lùng: “Hoá ra cô không phải gái trinh?”
Giọng nói của anh vang lên chát chúa bên tai nhưng cô hoàn toàn không nghe rõ anh đang nói gì cả, cũng không cảm nhận được sự tức giận và trào phúng trong lời nói của anh. Cô chỉ biết cảm giác đau đớn quen thuộc đang lan tỏa ra khắp cơ thể.
Trên mặt cô toàn là nước mắt, cánh tay liên tục đẩy ngực anh chỉ còn là bản năng phản kháng.
“Hừ!” Sau cơn kinh ngạc, anh cười lạnh một tiếng, nắm chặt lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
“Nếu đã không phải là lần đầu tiên thì cô còn giả vờ ngây thơ gì chứ? Cố Tích Niên, xem ra cô rất có thủ đoạn đó! Cái gì mà hoa khôi trong sạch chứ? Cô lấy cái danh này lên giường với bao nhiêu thằng đàn ông rồi? Bị biết bao nhiêu đàn ông chiếm hữu rồi, chắc là cô còn rất hưởng thụ việc đùa giỡn với bọn họ trong lòng bàn tay nhỉ?”
Hai ngón tay anh bóp chặt khuôn mặt cô như thể muốn bóp nát nó. Sự trào phúng trong mắt xen lẫn phẫn nộ, nhìn nước mắt của cô chỉ khiến anh thêm chán ghét. Nếu không còn trong sạch thì còn tỏ vẻ yếu đuối, đáng thương làm gì? Chẳng phải đây là thứ cô muốn sao?
Khuôn mặt bị bóp đau đớn, Tích Niên chỉ cảm thấy chóng mặt, nhức đầu, nước mắt chảy tràn gò má: “Anh đừng như vậy... Xin anh hãy buông tha cho tôi đi, tôi không biết anh đang nói gì cả...”
“Chát!” Một cái tát lập tức giáng vào mặt cô không chút lưu tình:
“Giả vờ? Vẫn tiếp tục giả vờ với tôi à? Cái thứ đàn bà dối trá!”
Quả nhiên cô cũng giống như mẹ mình, là loại đàn bà lăng loàn vô độ!
“Đau...” Ý thức cô mơ hồ, chỉ cảm thấy đau đớn mà không biết được đau ở đâu. Hạ Ngôn không hề chú ý đến tình trạng thê thảm của cô, lý trí của anh đã bị sự phẫn nộ thiêu rụi.
“Đau sao? Cô có tư cách kêu đau nữa à? Ha... thật buồn cười. Vậy mà còn tuyên bố với người ngoài mình là một người trong sạch? Cố Tích Niên, lần đầu tiên của thân thể khát dục này cô đã trao cho tên nào? Là thằng đàn ông dơ bẩn nào đã chiếm hữu cô, cho cô lợi ích gì?”
Trong lời nói của anh đều là sự châm chọc đối với sự giả dối của người phụ nữ dưới thân.
Vì sao lại đối xử với cô vô tình như vậy? Cho dù cô đau khổ van xin cũng không có được một chút thương hại nào, chẳng lẽ là vì cô không còn trinh sao? Vì không còn thuần khiết nữa nên phải chịu đựng nhục nhã như thế?
Ha... Lần đầu tiên à? Thật là buồn cười, cô làm sao biết được lần đầu tiên của mình bị tên khốn nạn đáng chết nào cướp đi chứ! Cô cũng rất vô tội, trong tình huống không rõ lý do mà bị tên khốn kiếp cướp đi lần đầu tiên. Bây giờ cô còn bị người chồng trên danh nghĩa đối xử tàn tệ như thế này.
Cảm giác đau đớn như điên cuồng quét qua thân thể cô, ý thức cũng dần càng trở nên mơ hồ hơn.
Một đêm tra tấn, cô cũng không biết anh đã làm bao nhiêu lần. Cuối cùng, cô kiệt sức rơi vào hôn mê.
Ánh nắng sáng sớm xuyên qua cửa sổ nhàn nhạt rọi vào phòng. Lông mi cô run rẩy, từ từ mở mắt ra nhìn căn phòng lạ lẫm, trong lúc nhất thời hơi mê man nhìn khung cảnh quanh mình.
À... nhớ ra rồi, đây là nhà mới của cô, hôm qua cô vừa được gả vào đây.
Lật người qua, thân thể mệt mỏi quá độ khiến cô chỉ muốn ngủ. Vừa nghiêng người thì trán cô chợt đụng trúng một đồ vật rất cứng. Ui da đau quá! Cô hốt hoảng mở mắt ra mới phát hiện mình đã đụng vào trán của Hạ Ngôn. Đôi lông mày anh nhíu chặt, vẫn còn mệt mỏi chưa mở mắt:
“Cô gái, đang làm gì thế?”
Cô ôm trán ngồi dậy, cô đã quên mất bên cạnh còn một người đàn ông, là người chồng trên danh nghĩa của cô. Ký ức đêm qua lập tức hiện về, cô nhìn cơ thể không mảnh vải che thân thì nhanh chóng dùng chăn che giấu cơ thể mình.
“Chuyện nên làm cũng đã làm rồi, cô còn che gì chứ? Trên người cô có nơi nào là tôi chưa từng thấy, chưa sờ qua. Đến lúc này rồi mà cô còn muốn giả vờ trong sáng sao? Đây là thủ đoạn quyến rũ đàn ông quen thuộc của cô à?”
Hạ Ngôn nói rồi chống tay ngồi dậy.
Tích Niên lại vội vàng kéo chăn che đi cơ thể, đôi mắt liếc xéo anh nói: “Anh châm chọc đủ chưa? Nói đủ rồi thì câm miệng đi.”
Câu nói này đã chọc giận anh, cô cho rằng cô là ai, dựa vào cái gì mà bây giờ hô to gọi nhỏ với anh.
“Á...” Cổ cô lập tức bị một bàn tay to lớn bóp chặt.
Mắt anh hiện lên vẻ vô tình lạnh lẽo: “Tính cách cũng bướng bỉnh lắm.”
“Sao nào? Mới sáng sớm mà ngài Hạ Ngôn đây đã muốn giết vợ mới cưới rồi sao?”
Cố Tích Niên ngẩng cái đầu nhỏ lên, nhìn anh một cách không tự ti cũng không kiêu căng, cất giọng đầy châm chọc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT