Lúc này, một người run lẩy bẩy lấy một tệp văn kiện đưa lên: "Tổng giám đốc, thư ký bên công ty vừa đưa tới văn kiện này. Nói rằng khế ước bán mình của cô chủ nhà họ Cố đã ký kết thành công, hôn lễ định vào hai ngày sau."

Hạ Ngôn cười khẩy, tao nhã cầm lấy văn kiện thoáng nhìn một cách lạnh lùng, sau đó tùy tay ném lên giường. Đôi mắt màu xanh dương lại nhìn về phía màu đỏ tươi trên ga giường: "Tìm ra cô gái hôm qua ở căn phòng này cho tôi!"

"Dạ?" Người kia hơi ngẩn ra, còn tưởng sẽ nghe đến chuyện cô chủ nhà họ Cố.

"Nghe không hiểu sao?"

"Vâng! Tôi làm ngay!"

Chờ mọi người đều rời khỏi phòng khách, Hạ Ngôn lại vô tình nhìn thấy một chiếc dây chuyền kim cương ở dưới gối. Anh nghi hoặc cầm lên.

Đây là đồ cô gái hôm qua để lại sao?

Bàn tay to lớn nhẹ nhàng nắm lấy chiếc dây chuyền, thật là một cô nàng thú vị. Ha ha... bé con, mặc kệ em chạy đến đâu tôi phải bắt em lại ở bên cạnh tôi, dạy dỗ thật cẩn thận.

Anh cẩn thận bỏ chiếc dây chuyền vào túi, lại cầm lấy khế ước trên giường, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh lùng, khí lạnh trong mắt gần như kết thành một tầng băng: "Hừ, cô chủ nhà họ Cố à? Thứ đàn bà không thú vị!"

Lúc này, hơn mười chiếc xe đã đỗ trên bờ sông, du thuyền xa hoa cũng bị đám người mặc đồ tây, đeo cà vạt vây quanh.

Khi Hạ Ngôn từ du thuyền bước xuống, toàn bộ đám người cung kính khom lưng cúi đầu.

"Há lô! Ngôn..." Cung Nhược Hàn dựa vào một chiếc xe xa hoa phất tay với Hạ Ngôn đang đi tới. Anh ta là bạn thân lâu năm của Hạ Ngôn.

"Nhược Hàn, sao cậu lại tới đây?" Hạ Ngôn đi qua, trực tiếp bước lên chiếc xe bên cạnh Cung Nhược Hàn.

Cung Nhược Hàn cũng theo vào xe, ngồi tựa trên ghế, hai tay lười biếng gác lên một bên: "Nghe nói cậu bị tập kích, trò hay như thế sao tôi có thể bỏ qua chứ! Thế nào? Nãy tôi còn nghe nói tối qua cậu gặp một cô gái trên thuyền hả? Còn ra lệnh cho người đi tìm cô ta nữa. Không phải cậu trúng tiếng sét ái tình với người ta đấy chứ?"

"Ha ha..." Nói đến cô gái trên thuyền, Hạ Ngôn cười bất đắc dĩ.

Cung Nhược Hàn huýt sáo, không biết con gái nhà ai lại có thể được ông bạn soi mói nhà anh ta coi trọng. Hiếm có nha!

"Đúng rồi, Ngôn này, chuyện cô chủ nhà họ Cố cũng xong rồi à? Có phải mẹ kế của cô ta ký khế bán thân rồi không?"

"Ký rồi, hai ngày sau cưới."

"Hử? Nhanh thế à? Kịp chuẩn bị đám cưới không?" Cung Nhược Hàn hỏi.



Ánh mắt Hạ Ngôn lạnh xuống: "Cô chủ nhà họ Cố cũng xứng có đám cưới à? Hừ!"

"Không định tổ chức đám cưới sao? Ngôn, đối phương dù gì cũng là cô chủ của Tập đoàn Cố Thị. Cậu làm thế có phải hơi ác không?"

"Hừ, ai khiến cô ta là con gái của người đó? Tôi cưới cô ta chính là vì muốn cô ta sống trong địa ngục!"

"Nhưng tôi đã hỏi thăm rồi, cô nhóc kia lúc trước ở trường là một hoa khôi trong sạch, còn là xử nữ. Cậu đừng có dữ với người ta quá đấy nhé!" Cung Nhược Hàn cố ý nhấn mạnh.

"Có một người mẹ dâm đãng như vậy mà còn là xử nữ à? Mà thế thì đã sao? Cô ta là con gái của người đàn bà kia, toàn bộ đều do nhà họ Cố gieo gió gặt bão thôi!" Đôi mắt lạnh băng của anh tràn ngập oán hận.

Không khó nhận ra, Hạ Ngôn vô cùng hận mẹ ruột của Cố Tích Niên, hơn nữa còn hận tới xương tủy!

Cung Nhược Hàn nhún vai, anh ta cũng không muốn tiếp tục nhắc đến mẹ ruột của Cố Tích Niên trước mặt Hạ Ngôn nữa, tránh việc nhóm lửa thiêu chính mình! Nhưng ông bạn này nói cũng không sai, ai bảo Cố Tích Niên có một người mẹ không biết xấu hổ như thế chứ? Đều là gieo gió gặt bão!

Vài ngày sau.

Không có nghi thức, không có tiệc cưới, cái gì cũng không có. Đây gọi là kết hôn sao? Giống bị lừa bán thì hơn!

Cố Tích Niên gần như bị buộc mặc váy cưới, sau đó lại bị đẩy thẳng vào xe đi tới nhà Hạ Ngôn.

Cô cũng từng ảo tưởng một ngày nào đó sẽ nắm tay người thương bước vào cung điện hôn nhân, nhưng cô chưa bao giờ tưởng tượng nổi bản thân sẽ đi tới bước đường hôm nay.

Trong phòng tân hôn, Cố Tích Niên yên lặng ngồi trên giường. Đã cả ngày rồi, sau khi cô bị đưa đến nhà Hạ Ngôn thì bị nhốt trong phòng tân hôn như phạm nhân. Bên ngoài đều là người hầu, cô cũng nghĩ cách trốn đi, nhưng đúng là không có chỗ nào trốn được.

Cố Tích Niên không cam lòng siết chặt váy cưới, lạnh nhạt liếc nhìn cửa sổ một cái. Bên ngoài đã tối đen, Tổng giám đốc Hạ kia vẫn chưa từng xuất hiện.

A... cũng tốt, người này không đến càng tốt.

Đúng lúc cô đang nghĩ ngợi...

'Lách cách'.

Tiếng tay nắm cửa vang lên, cửa phòng ngủ bị người từ từ đẩy ra.

Không phải chứ? Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến à? Cô nghiêng đầu nhìn qua theo hướng tiếng động, ngoài cửa có một người đàn ông đi tới, mái tóc ngắn màu nâu nhạt, gương mặt lạnh lùng mà tuyệt đẹp. Người này có một đôi mắt màu xanh dương rất hút hồn, khiến người ta nhìn vào thì không thể rời mắt.



Sao lại thế này? Tuy đây là lần đầu hai người gặp nhau, Cố Tích Niên lại có cảm giác quen thuộc kỳ lạ? Chẳng lẽ đã gặp qua ở đâu? Không! Không thể nào! Cô sao có thể từng gặp Hạ Ngôn chứ!

Mà Hạ Ngôn chỉ lạnh lùng nhìn người trước mặt, đến gần cô, nắm cằm của cô giơ lên: "Cố Tích Niên?"

Anh tỉ mỉ đánh giá gương mặt tinh xảo của cô, vẻ mặt vốn chán ghét lại nhiều hơn một phần nghi hoặc. Hử? Đây là lần đầu tiên anh gặp cô gái này mới đúng, sao lại có cảm giác như từng thấy ở nơi nào? Chẳng lẽ vì cô ta quá giống mẹ à?

Lúc này Cố Tích Niên mới giật mình bừng tỉnh, nhẹ nhàng quay đầu đi thoát khỏi ngón tay anh: "Anh Hạ Ngôn, xin anh lịch sự một chút."

"Anh Hạ Ngôn? Cô gái, giờ cô đã là vợ của tôi, cô nên gọi tôi thế nào hả?"

Môi Hạ Ngôn khẽ nhếch lên đầy trào phúng, sự ghét bỏ trong đáy mắt càng sâu hơn.

Cố Tích Niên gục đầu xuống, cắn môi đỏ. Cô thật sự không mở miệng gọi được cái từ kia, dù sao với cô mà nói thì người trước mắt là người lạ lần đầu gặp mặt mà thôi!

Hai người giằng co, đôi mắt màu xanh dương của anh chợt sắc bén, thấy cô gục đầu xuống thì nắm tóc cô, hung dữ kéo đầu cô lên.

"Lẽ nào đến việc gọi người khác cũng không biết sao?"

"A đau..." Cô đau khẽ rên lên một tiếng, da đầu như bị người ta lột ra một mảng, đau đến mức cô cau chặt mày.

"Anh Hạ Ngôn, anh không cảm thấy đối xử với vợ mới cưới như vậy hơi quá đáng à? Xin anh buông ra."

Ồ, mạnh miệng lắm! Hạ Ngôn cười mỉa, nhìn xuống cô như đang xem một con thú cưng.

"Đúng đấy, nói gì thì nói hôm nay còn là đêm tân hôn của chúng ta, xem ra nên làm vài chuyện hợp với tình hình mới phải."

Hạ Ngôn buông tóc cô ra, dùng ngón tay kéo cà vạt xuống vứt sang một bên, sau đó lạnh lùng cởi cúc áo sơ mi...

"Anh... anh định làm gì?" Thấy anh bắt đầu cởi quần áo, Cố Tích Niên khẩn trương co rúm người lại.

"Cô nói xem? Còn giả ngu không hiểu hay sao?"

Anh cúi người đến gần cô, dùng một tay nắm lấy bả vai cô, không chút lưu tình kéo thân thể nhỏ xinh kia xuống dưới thân mình.

"Anh buông ra! Buông ra! Đừng như vậy... Đừng chạm vào tôi..."

Cố Tích Niên lo lắng kêu lên, tay chân cùng lúc đẩy người đàn ông trước mặt. Hình ảnh và cảm giác này khiến cô nhớ lại tình huống trên du thuyền hôm đó. Đừng mà...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play