Ánh mắt cậu nhóc thối hơi thay đổi, Tích Niên lập tức hiểu ra là có chuyện gì. Cô tức giận đến mức suýt nữa nghẹt thở: “Cậu nhóc thôi, vậy mà cậu lại dẫn Tiểu Hoại tới quán bar chơi?”
“Được rồi, được rồi, cô nhóc thối, chẳng phải cô cũng từng đưa nó tới câu lạc bộ đêm gì đó ư? Thậm chí sòng bạc, hội sở giải trí gì đó, Tiểu Hoại của chúng ta cũng đi theo cô mở mang kiến thức còn gì, cô còn nói tôi nữa.” Ly Minh mở miệng như thể đang an ủi Cố Tích Niên.
“Phì…” Tích Niên thở dài thườn thượt.
Lúc này, Cố Tiểu Hoại mở một bên mắt ra, cậu bé nhạy bén cảm nhận được dường như mẹ cũng không mấy tức giận: “Mẹ ơi, con không có uống rượu, con chỉ dùng đồ uống thôi.”
Nói xong câu đó, cậu bé lập tức nhắm mắt lại tiếp tục giả bộ ngủ.
Tích Niên cụp mắt xuống, bất đắc dĩ thở dài, ngẩng đầu nhìn sang Ly Minh: “Cho dù Tiểu Hoại cũng đã từng tới những nơi như thế cả rồi, nhưng hiện tại đã ba giờ sáng. Giờ này hai người mới trở về, chẳng phải ngày mai Tiểu Hoại còn phải đi nhà trẻ ư?”
“Ngày mai là cuối tuần đó!”
“Vâng ạ, mẹ ơi, ngày mai con không đi học.” Tiểu Hoại lại mở một bên mắt ra lên tiếng, nói xong sau đó lập tức nhắm mắt lại không nói lời nào.
Vẻ mặt Tích Niên vô cùng nặng nề: “Vậy cũng phải đi ngủ.”
“Ồ...” Cố Tiểu Hoại gật đầu, nhắm mắt như người mù lần mò trong bóng tối, đi lên lầu.
Nhìn thấy Cố Tiểu Hoại lên lầu, Ly Minh cũng híp mắt lại. Cậu ta không muốn tiếp tục ở dưới nghe Tích Niên càm ràm, vẫn nên nhanh chóng đi lên ngủ thôi.
“Tôi cũng đi ngủ đây!” Nói xong, Ly Minh định lên lầu.
“Cậu nhóc thối, chờ đã!” Tích Niên túm được quần áo cậu ta, lôi kéo về phía sô pha bên này...
“Ôi, Tích Niên, tôi biết sai rồi, về sau cũng lắm thì tôi chỉ dẫn Tiểu Hoại ra ngoài chơi vào ban ngày thôi. Buổi tối, tôi sẽ ít đưa nó theo, cô cứ yên tâm, sao nhóc con đi cùng tôi sẽ xảy ra chuyện gì chứ? Tôi sẽ bảo vệ nó bằng cả tính mạng mình.”
Nghe thấy Ly Minh luôn miệng nói, Tích Niên kéo cậu ta ngồi xuống sô pha bên kia, sau đó nói: “Trước để chuyện Tiểu Hoại sang một bên đã, tôi muốn bàn với cậu việc khác.”
Cô vừa thốt ra câu này, Ly Minh lập tức khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, bày ra tư thế vắt chéo chân nửa nằm như ông tướng ngồi trên sô pha, dang hai tay ra: “Sao cô không nói sớm? Tôi còn tưởng rằng cô lại định càm ràm với tôi đấy. Ôi, thật không biết có phải cô ở chung với Ly Tiêu quá lâu hay không? Tính cách hơi giống rồi đó.”
Dù sao cũng là người làm mẹ mà, nên sẽ khác biệt đôi chút. Tích Niên thở dài: “Ai...”
“Đúng rồi, mấy ngày nay rốt cuộc cô đi đâu thế? Chỉ gửi mỗi một tin kêu tôi tới chăm sóc Tiểu Hoại rồi mất tích. Lẽ nào cô đi làm chuyện thú vị gì đó, không đưa tôi theo cùng?”
“Tôi có thể làm chuyện thú vị gì không dẫn cậu theo cùng chứ? Tôi đi làm việc mà, hơn nữa là đi thực hiện nhiệm vụ Đoan Nguyệt giao cho tôi.”
“Hửm? Tới làm việc bên cạnh ai, lại là anh chàng Hạ Ngôn kia hả?” Ly Minh hỏi.
Tích Niên lắc đầu, rót một ly nước từ ấm nước trên bàn đưa cho Ly Minh: “Cậu uống nước trước đã, xem cả người cậu đầy mùi rượu kìa, hôm nay lại uống không ít nhỉ.”
Ly Minh nhận lấy ly nước, uống một ngụm. Tầm mắt sắc bén bỗng nhìn vào dấu hôn trên cổ của Tích Niên. Ánh mắt sắc lẹm hơn nhiều, trực tiếp nhìn dấu vết đó chăm chú: “Ai làm thế?”
“Thứ gì cơ?”
“Cô nói đi?” Giọng nói cậu ta trở nên trầm thấp hơn so với ngày thường một chút. Ly Minh vừa uống nước, đôi mắt nhìn chằm chằm vào vệt đỏ trên cổ cô.
Ánh mắt cậu ta rất lộ liễu, Tích Niên nhanh chóng nhận ra đồ vật trên cổ mình. Cô phản ứng lại định che dấu vết trên cổ mình: “Đừng nói nữa, một kẻ có tính cách khó lường.”
“Thế ư? Tôi đi giết chết anh ta giúp cô.” Ánh mắt Ly Minh trở nên nghiêm túc.
“Ôi trời, nói chút chuyện đứng đắn đi.”
“Cô không nhìn ra tôi rất nghiêm túc hả?” Giọng điệu của Ly Minh cũng khác hẳn lúc bình thường, vô cùng nghiêm nghị. Từ đầu tới cuối, ánh mắt chưa từng rời khỏi vết hôn trên cổ Tích Niên.
Tích Niên cũng không để ý lắm, chỉ cho rằng cậu nhóc thối lại uống quá nhiều, nên một chốc một lát lại phát bệnh, Cô khom người lấy một chiếc hộp nhỏ dưới gầm bàn ra, rồi mới để chìa khóa vào trong: “Đây mới là chuyện chính, lần này Đoan Nguyệt tới tìm tôi, cậu cũng biết đấy. Thật ra anh ấy đến đây là vì giao nhiệm thợ săn cho tôi. Tôi đã lấy được thứ mà anh ấy kêu tôi trộm, vốn định chờ trời sáng lại đưa qua cho Đoan Nguyệt. Nhưng vì tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cậu bớt thời gian đưa qua đó nhé.”
Rốt cuộc, ánh mắt Ly Minh dao động, từng chút nhìn vào chiếc hộp trên tay cô: “Cần phải đưa gấp cho anh ấy à?”
“Ừ, có chút.” Tuy rằng Tích Niên bỏ thuốc mê cho Lam Tử Kiên, nhưng thật sự nói không chừng anh ta không tỉnh lại. Nếu anh ta phát hiện chìa khóa trên cổ biến mất, chắc chắn nghĩ là do cô làm đầu tiên. Vì vậy để tránh đối phương tìm tới tận cửa, tốt nhất không nên mang chìa khóa bên cạnh mình, kẻo rước họa vào thân.
“Tôi biết rồi.” Ly Minh đứng dậy, đi tới cửa.
“Ê, cậu nhóc thối, cậu đi đâu thế?”
Cậu ta dừng bước, dừng bước, nhìn lại: “Nếu là đồ vật rất quan trọng với cô, thì bây giờ tôi đi hoàn thành giúp cô.” Nói xong, cậu ta bước nhanh ra ngoài, chỉ để lại một bóng lưng.
Tích Niên một tay chống má, hôm nay Ly Minh sao thế? Bỗng trở nên nghiêm túc như vậy, không giống chút nào với dáng vẻ ngày thường của cậu ta.
Cuối tuần, Tích Niên đã không gặp con trai một tuần, vì vậy hôm nay cô ở cùng con. Cô đã rèn luyện kỹ thuật nấu nướng của mình ở chỗ Lam Tử Kiên lâu như vậy, nên nóng lòng muốn để con trai nếm thử một chút, xem thử tay nghề của mình có tiến bộ tí nào không.
“Mẹ ơi...”
“Hửm? Làm sao vậy, tay nghề nấu nướng của mẹ có tiến bộ gì hay không?” Tích Niên không ngừng chớp mắt.
của ta có hay không tăng trưởng?” Thiển tịch hai mắt không ngừng nháy.
“Mẹ ơi, mẹ muốn nghe lời nói dối hay nói thật ạ?”
“Tất nhiên là nói thật rồi, mẹ nghe lời nói dối cũng vô ích.” Tích Niên buồn bực nói.
“Mẹ ơi, rốt cuộc một tuần vừa rồi mẹ đã trải qua chuyện gì thế?” Vẻ mặt Tiểu Hoại vô cảm, ánh mắt trống rỗng, tỏ ra bất đắc dĩ mà từ bỏ.
Tích Niên nhíu mày: “Là sao?”
“Mẹ ơi, sao đồ mẹ làm càng lúc càng... đáng sợ vậy?” Nói xong, Cố Tiểu Hoại vốn còn đang nhai thức ăn trong miệng, bỗng nghiêng sang bên cạnh nôn ra.
Mặn chết đi được, suýt nữa thì mạng nhỏ cũng không còn. Tiểu Hoại có cảm giác linh hồn sắp bay ra khỏi cơ thể..
Tích Niên chơi đùa cùng con trai cả một ngày, hưởng thụ sự ấm áp của gia đình. Khiến cô lại lần nữa cảm nhận được sự thoải mái của nó, loại cảm giác này rất tuyệt vời.
Một ngày phong phú gần như sắp kết thúc, Ly Minh ra ngoài lâu như vậy vẫn chưa trở lại. Không biết cậu ta đã giao đồ vật cho Đoan Nguyệt chưa?
“Mẹ ơi, trên tay mẹ đeo thứ gì thế? Trước kia mẹ đâu có đeo vòng tay.”
Tích Niên liếc nhìn vòng tay: “Một cái vòng tay mà thôi, không có gì cả.”
“Ồ… Tháo xuống con xem một chút.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT