Lúc đang ăn cơm, Tích Niên hỏi: “Vòng tay anh đeo cho tôi này là thứ gì vậy? Tại sao không tháo ra được?”

“Ngoài tôi ra, không ai có thể tháo ra được.”

“Ừm… Trên thứ này không có máy theo dõi gì đấy chứ?” Người đàn ông này muốn đùa chết cô hả?

“Sức tưởng tượng của cô thật đúng là phong phú.”

Tích Niên im lặng một chút, không thể kêu anh ta tháo vòng tay xuống được. Vì vậy cô chỉ đành trở về rồi lại nghĩ cách, nói không chừng Tiểu Hoại hoặc Ly Minh sẽ có biện pháp gì: “Thôi quên đi, tôi đã tốn không ít tâm tư cho bữa cơm này đấy, anh ăn nhiều một chút.”

Từ nhỏ đến lớn, cô đã học được một câu, lấy gậy ông đập lưng ông, ăn miếng trả miếng. Trong năm năm kiếm sống này, cuộc đời lại dạy cô thêm hai câu nữa sau câu nói kia.

Lấy ác trị ác, lấy vũ lực trị vũ lực!

Không có việc gì thì cũng chẳng lấy gậy ông đập lưng ông!

Đêm khuya.

Tích Niên tháo dép ra, dè dặt chui vào trong phòng của Lam Tử Kiên... Động tác của cô rất uyển chuyển nhẹ nhàng, cho dù lúc mở cửa cũng cố hết sức không phát ra chút tiếng động nào.

Nhìn người nằm trên giường không hề động đậy, Tích Niên đi tới bên tường. Bàn tay lặng lẽ sờ tới chỗ công tắc đèn ở đó...

Cô bật lên!

Trong nháy mắt, căn phòng tối trở nên sáng chưng, muốn hỏi tại sao cô lại to gan như vậy hả? Hì hì hì! Hôm nay lúc cô đi ra ngoài mua đồ ăn, đã nhân tiện mua thêm mấy gói thuốc mê.

Chỗ thuốc đó cũng đủ để làm ngất mấy con voi Châu Phi, tất cả đều bị trút cả vào trong mấy đĩa thức ăn. Hơn nữa Lam Tử Kiên còn ăn không ít mấy món đó.

‘Hừ! Hì hì hì.”

Chỉ cần anh ta vừa thiếp đi, nhất định chẳng khác gì lợn chết. Nếu ngủ rồi thì đừng hòng bò dậy nổi. Tích Niên nhướng mày, độ cong nơi khóe môi càng lúc càng lớn.

Cô đi đến mép giường, nhìn gương mặt đang say ngủ của Lam Tử Kiên. ‘Ai kêu hôm qua thằng nhóc nhà anh tiêm thuốc mê gì cho tôi! Làm hại tôi không thể cử động suốt một buổi tối, bị anh giày vò.

Nhắc mới nhớ, bây giờ anh đang hôn mê, tôi mà không làm chút gì đó với anh thì thật đáng tiếc nhỉ!

Hay là tôi gọi mấy bà thím xồ xề đến hầu hạ anh nhỉ? Dù sao trông anh đẹp trai như vậy, tôi tin rằng họ vừa nhìn thấy anh, thì nhất định sẽ nhào tới như hồ vồ mồi, hê hê hê hê.

Không bằng gọi điện thoại kêu mấy cái cấp quan trọng sư nãi tới hầu hạ hầu hạ ngươi? Dù sao ngươi lớn lên như vậy soái khí, tin tưởng sư nãi nhóm vừa thấy đến ngươi, nhất định như lang tựa hổ nhào lên tới, hắc hắc hắc hắc.’



Tích Niên cười xấu xa, sau đó vội vàng lắc đầu. ‘Từ đã, trước tiên không nghĩ tới mấy thứ linh tinh kia, bây giờ quan trọng nhất vẫn nên làm chuyện đứng đắn đã.

Cô ngồi xuống cạnh giường, ngón tay khẽ khàng đẩy người Lam Tử Kiên.

Anh ta không có phản ứng.

“Tổng giám đốc Lam?”

“Cậu chủ?”

“Cậu Kiên?” Dù cô gọi thế nào anh ta cũng không hề phản ứng. Tích Niên đẩy cơ thể anh ta nằm nghiêng sang một bên, sau đó nhìn sợi dây chuyền bạc treo trên cổ Lam Tử Kiên: “Lam Tử Kiên, thật sự rất xin lỗi. Tôi cũng không muốn làm như vậy đâu, nhưng cũng không còn cách nào cả. Đây chính là số mệnh! Tôi tin cuộc gặp gỡ của chúng ta chắc chắn cũng có mục đích cả. Tôi nhất định phải lấy chiếc chìa khóa này đi.”

Tích Niên vừa nói vừa chậm rì rì lấy vòng cổ xuống. Cô nhìn thấy đã lấy được chìa khóa vào tay, trong lòng không khỏi hớn hở, đúng là ông trời không phụ lòng người mà! Cô phải mất bao nhiêu công sức, cuối cùng hôm nay cũng lấy được!

“Cậu Kiên, anh hành hạ tôi nhiều ngày như vậy, bây giờ cứ coi chiếc chìa khóa này là thù lao đi! Tôi cũng không tham, trả lại dây chuyền bạc này cho anh.” Cô rút sợi dây chuyền bạc ra, chỉ cầm chắc chiếc chìa khóa đồng cũ kỹ kia.

Cô đứng dậy, cuối cùng nhìn thoáng qua anh ta, tự lẩm bẩm: “Lấy đồ của anh, thì tôi cũng không tiện kêu mấy bà thím đến hành hạ anh. Cứ như vậy đi, duyên phận chủ tớ của chúng ta chấm dứt tại đây, mong rằng sau này chúng ta đừng gặp lại.”

Tích Niên cầm chìa khóa, sau đó nhanh chóng rời đi căn phòng thủy tinh này. ‘Tạm biệt thế giới mộng mơ của các cô gái.’

Nhân lúc trời vẫn tối, cô giống như một chú mèo chìm vào bóng tối, biến mất trong màn đêm.

Cô cầm chìa khóa, một mạch trở về nhà của mình.

Bây giờ đang là đêm khuya, cô cũng không muốn đánh thức con trai và cậu nhóc thối. Vì vậy Tích Niên chỉ mở ngọn đèn nhỏ trong phòng, một người lần mò trong bóng đêm, cẩn thận tìm hộp đựng chìa khóa. Cô gói ghém tử tế, ngày mai trời vừa sáng cô sẽ gửi về cho Đoan Nguyệt.

Hết thảy mọi thứ đã chuẩn bị ổn thoả, Cố Tích nhìn thoáng qua thời gian, đã ba giờ sáng rồi, đi ngủ thôi!

Cô vươn vai, đứng dậy khỏi sô pha, định về phòng ngủ.

“Anh em thân thiết… la là lá la…” Đột nhiên tiếng ngâm nga bài hát thiếu nhi truyền tới từ ngoài phòng.

Cố Tích Niên vểnh tai lên, sao cảm thấy tiếng động kia vang lên bên ngoài cửa nhà mình nhỉ? Hơn nữa còn cách cách cửa ngày càng gần?

Hơn nữa còn đúng là tiếng của hai người, một giọng nói non nớt và một âm thanh khác có hơi ngông cuồng. Chẳng lẽ là... cậu nhóc thối và Tiểu Hoại?

Ánh mắt Cố Tích chậm rãi nhìn lên trên lầu, hiện tại đã ba giờ sáng.

Theo lẽ thường, Tiểu Hoại đã ngủ rồi mới đúng? Vậy là ai nhỉ?

Cô chớp mắt, chỉ cảm thấy càng lúc càng gần, sau đó nghe được tiếng cửa mở. Trong đầu cô vang lên chuông báo động, không phải chứ? Thật sự là bọn Ly Minh ư?



Cô cảm giác trái tim cũng thắt lại theo.

Sau đó cửa bị đẩy ra.

“Đại ca, chú nói lần sau chúng ta lại đi chơi là khi nào thế?”

“Rảnh rỗi chú lại dẫn nhóc theo, dù sao bây giờ mẹ nhóc cũng không ở nhà. Nhóc sẽ do chú quản, nhưng mà nhóc không được kẻ với mẹ mình đấy. Nhóc cũng biết đó, thỉnh thoảng mẹ nhóc khùng lên thì không ai chịu nổi!”

“Đã biết, đã biết! Đại ca, cháu hiểu mà.”

Hai người giống như anh em tốt trở về cùng nhau, Tích Niên đứng lên, hai tay chống nạnh, tức giận trừng mắt với cả hai... Trong mắt như thể bắn ra ánh lửa: “Cố Tiểu Hoại! Ly Minh! Hai người đã đi làm gì vậy?”

Trong nháy mắt, bầu không khí như thể lắng đọng. Cơ thể Cố Tiểu Hoại cứng đờ, Ly Minh cũng giống như người máy. Họ cùng quay đầu lại, nhìn về phía sô pha.

“Mẹ, mẹ ơi!”

“Cô nhóc thôi, sao cô trở lại thế?”

Hai mắt Cố Tích Niên nảy lửa, như thể muốn đốt trụi cả căn phòng này vậy: “Hai người các cậu... hai người các cậu thừa dịp tôi không ở đã đi đâu thế?”

Cố Tiểu Hoại rùng mình một cái, cả người yếu ớt dựa vào người Ly Minh: “Ai da, cháu buồn ngủ chết đi được, đại ca, chúc ngủ ngon.”

Cậu bé nói xong bèn dụi mắt, nhắm mắt lại muốn đứng lên nhưng đã ngủ mất. ‘Mau chóng tránh thoát một kiếp, nếu để mẹ nổi giận thì khó mà chịu nổi.’

“Này, Tiểu Hoại, nhóc đứng nói ngủ là ngủ luôn thế!” Ly Minh túm Tiểu Hoại đang nhắm mắt lại như thể đã ngủ sau lên.

Mà Tiểu Hoại không hề nhúc nhích, cậu bé đang say giấc, ngủ rồi không nhìn thấy hay nghe được bất cứ điều gì. Chỉ có giấc ngủ mới là cảng tránh gió tốt nhất.

Lúc này…

Tích Niên đã muốn chạy tới trước mặt hai người họ. Cô thò đầu lại gần, ngửi mùi trên người họ: “Toàn mùi rượu, cậu uống rượu đấy à? Cậu nhóc thối, rốt cuộc cậu đưa Tiểu Hoại đi lăn lộn ở đâu thế?”

Ly Minh đưa mắt nhìn về nơi khác.

“Chỗ ăn khuya hả?” Tích Niên hỏi tiếp.

“Izakaya?”

“Quán bar?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play