Bọn họ đi ăn cơm, đến khi sắp ngồi xuống, Tiếu Dao mới phát hiện mông mình đau. Lúc ngồi xuống cậu giật một cái, Chu Hải Quyền liền phát hiện, nhìn cậu một cái.
Tiếu Dao rất quẫn bách, chậm rãi ngồi xuống, ngồi một lát liền cảm giác khá hơn nhiều.
"Chân em cũng sắp gãy rồi," Lưu Trạch Tiêu nói, "Sang năm em nói thế nào cũng không trượt, quá mệt mỏi."
"Tại sao tôi một chút cũng không mệt," Chu Hải Vinh nói: "Tôi cảm giác tôi còn có thể lại trượt một vòng."
Tiếu Dao cho rằng hắn thật sự thắng Chu Hải Quyền, nên vẫn luôn yên lặng ăn cơm, không đáp lời. Chu Hải Vinh lại không tha cho cậu, hỏi: "Tiếu Dao, lúc chúng tôi trượt đến điểm chung cậu thấy không?"
"Không có," Tiếu Dao nói, "Tôi lúc ấy đang trượt của tôi, không chú ý."
Chu Hải Vinh liền cảm thấy có chút tiếc nuối, hắn hẳn là muốn Tiếu Dao tận mắt nhìn xem.
"Hôm nay là Triệu Tuân không có tới," Tống Vĩ cười nói, "Bằng không chúng ta không một ai là đối thủ của anh ấy."
"Tuân ca trượt tuyết cũng tính nửa vận động viên chuyên nghiệp nhỉ?" Lưu Trạch Tiêu nói, "Có đôi khi em thật bội phục anh ấy, cơ hồ vận động gì cũng biết, chỉ tiếc anh ấy năm nay không có tới, trước kia anh ấy mỗi năm đều sẽ đến đây mà?"
"Nhà cậu ấy năm trước một đống việc, nghe nói anh ấy hiện tại người ở nước Mỹ, đi thăm con mình, không biết có thể hay không nhân cơ hội cùng vợ mình hợp lại không."
"Cái gì mà vợ," Lưu Trạch Tiêu nói, "Vợ trước đi? Bất quá em cũng không hiểu hai vợ chồng bọn họ, ly đã ly, còn hợp lại cái gì, vấn đề nếu có thể giải quyết, lúc trước còn ly cái gì đây, em nghe nói anh ấy lần này ly hôn, tài sản bị phân một nửa có."
Đột nhiên nói đến cái đề tài ly hôn này, Chu Hải Vinh liền đặc biệt mẫn cảm. Hắn cảm giác lời này của Lưu Trạch Tiêu cũng tròng lên áp dụng trên người của hắn và Tiếu Dao, liền sâu kín mà nói: "Khả năng thời điểm bọn họ ly hôn cũng không phải cảm tình tan vỡ mới ly, lại không phải mỗi lần ly hôn đều là sống không nổi nữa mới ly, đầu ngọn nguồn chuyện này người ngoài ai biết được......" Hắn nói tạm dừng một chút, nhìn chằm chằm dĩa của mình, "Anh ấy lần này đi tìm vợ mình hợp lại, chủ yếu vẫn là vì con cái đi?"
"Con trai ruột của anh ấy mọi người thấy sao?" Lưu Trạch Tiêu nói, "Em chưa từng thấy qua, nghe nói không đẹp bằng đứa con trước kia của anh ấy."
Nói đến chỗ Chu Ngôn, mọi người đều rất cảm khái, bọn họ cũng coi như là nhóm thúc thúc nhìn Chu Ngôn lớn lên.
"Hiện giờ cũng không biết Ngôn Ngôn thế nào, dương cầm còn học không." Lưu Trạch Tiêu nói, "Đáng tiếc."
Đề tài này có chút trầm trọng, Tống Vĩ liền nhìn về phía Tiếu Dao: "Tôi đêm qua xem video của cậu, dương cầm cậu đàn thật tốt, thế nào lại đổi nghề học hát tuồng?"
"Em vốn dĩ chính là Côn khúc xã, sau này đã bái Thẩm lão sư làm thầy," Tiếu Dao liền đem đại khái tình huống nói một lần với Tống Vĩ, nói: "Kỳ thật dương cầm em đàn cũng chỉ vậy."
"Cậu ấy a," Chu Hải Vinh ngoài cười nhưng trong không cười mà nói, "Thời điểm mới vừa nhận thức, cậu ấy ở kia giả vờ không biết đàn, kéo em dạy thật lâu, cũng không đàn được một khúc."
Tiếu Dao tức khắc thập phần xấu hổ, cười cười.
Lưu Trạch Tiêu liền nói; "Món này ngon thật, kỳ thật đồ ăn nước Pháp đều cũng...... Khá tốt."
"Anh còn là thích ăn đồ ăn Trung Quốc," Tống Vĩ nói, "A di nhà của bọn anh chính là anh chuyên môn đào từ trong nước qua đây, bà ấy vốn dĩ là nấu cơm cho một nhà cha vợ anh."
"Bà ấy cũng chịu tới?" Lưu Trạch Tiêu hỏi.
"Tiền lương cho cao a, hơn nữa bà ấy với vợ anh quan hệ đặc biệt thân."
Cái đề tài này cứ như vậy xem như tách ra, Lưu Trạch Tiêu tính toán sau khi trở về tìm cái lý do cùng Chu Hải Vinh rời nước Pháp, đi quốc gia khác chơi chút, mấy người này chen ở bên nhau, thật sự là quá xấu hổ. Cậu ấy cảm thấy Chu Hải Vinh cũng không thoải mái đến đâu được, bởi vậy càng thêm bội phục tố chất tâm lý của Chu Hải Vinh, nếu là cậu ấy, sớm chạy trối chết.
Di động Chu Hải Vinh bỗng nhiên leng keng vang lên vài tiếng, hắn cầm lấy di động nhìn nhìn, liền cười. Lưu Trạch Tiêu liền hỏi: "Cậu chỉ ra nước ngoài làm gì mà tin nhắn một tin lại một tin."
"Không có cách nào, đào hoa vượng." Chu Hải Vinh liền không ăn, cầm di động ở kia cùng người khác nói chuyện phiếm, qua một hồi còn đưa Lưu Trạch Tiêu xem hình ảnh trên di động hắn, hỏi cậu ấy người này đẹp không, người kia gợi cảm không.
Lưu Trạch Tiêu cảm thấy hắn như vậy thật sự thực ấu trĩ. Cậu ấy dùng dư quang đôi mắt trộm quan sát Tiếu Dao một chút, Tiếu Dao người ta căn bản là không để bụng mấy thứ này, đang hơi hơi nghiêng thân mình, đang cùng Chu Hải Quyền nói chuyện đó.
Tiếu Dao còn đang lo lắng chuyện Chu Hải Quyền thua thi đấu sẽ uể oải, cho nên thời điểm ăn cơm kỳ thật vẫn luôn đem lực chú ý đều đặt ở trên người Chu Hải Quyền, ăn đến cái nào ngon cậu sẽ cùng Chu Hải Quyền nói một tiếng, bảo anh cũng nếm thử. Bất quá càng nhiều thời điểm là cậu đang hỏi Chu Hải Quyền, cậu vốn dĩ đã cái biết cái không với đồ ăn nước Pháp, sẽ hỏi Chu Hải Quyền đó là cái gì, Chu Hải Quyền liền kể cho cậu.
Tiếu Dao vẫn là có chút ý tưởng, cậu cảm thấy chính mình thích hợp biểu hiện ngu dốt một chút, có trợ giúp Chu Hải Quyền nhặt lại lòng tự tin của mình.
Chu Hải Vinh có chút kinh ngạc với Tiếu Dao "Vô tri".
Bởi vì thời điểm hắn với Tiếu Dao qua lại, Tiếu Dao kỳ thật là rất sĩ diện, mặc dù là không biết đang ăn là thứ gì, cũng sẽ làm bộ dáng vẻ rất bình tĩnh. Hắn khi đó đang thích Tiếu Dao, cho nên mặc dù nhìn thấu cũng không chọc thủng, giữ gìn lòng tự trọng có chút buồn cười của Tiếu Dao.
Cho nên nói trước kia thời điểm cùng hắn ở bên nhau đều là đang làm bộ làm tịch cố tình giấu giếm, hiện giờ cùng anh hắn ở bên nhau, liền bắt đầu làm chính mình sao?
Chu Hải Vinh liền đi xem vé máy bay, hắn cảm thấy hắn phải nhanh chóng đi thôi. Bởi vì hắn cảm thấy quan hệ của anh hắn cùng Tiếu Dao thoạt nhìn chặt chẽ, hắn tựa như tên vai hề nhảy nhót vậy. Chính hắn cũng không thích chính mình như vậy.
Lưu Trạch Tiêu thấy hắn không nói chuyện nữa, cũng âm thầm thở ra một hơi, một chuyến này thuần túy là đến chịu tội, cậu ấy thật sự một chút cũng không có hưởng thụ đến cảm giác nhẹ nhàng.
Chờ ăn xong cơm, Tiếu Dao liền nương cơ hội đi WC, cởi quần nhìn nhìn mông mình.
Vậy mà đỏ một mảng to. Cũng không có đổ máu, nhưng là sờ sờ đã rất đau, cũng không biết là chuyện như thế nào.
Không biết còn ổn, biết bị thương, đau đớn liền lập tức mẫn cảm hơn rất nhiều. Cậu từ phòng vệ sinh ra ngoài, kết quả ở cửa liền gặp phải Chu Hải Quyền, Chu Hải Quyền hỏi cậu nói: "Làm sao vậy?"
Tiếu Dao liền rất thành thật nói: "Em ngã đụng rất nhiều thứ, ngã đụng mông, mông đau."
"Vậy đợi chút dẫn em đi kiểm tra kiểm tra."
"Không cần không cần," Tiếu Dao nói: "Không có thương tổn đến xương cốt, chính là da đỏ lên, có hơi đau."
"Đổ máu không?"
"Một chút." Nói bầm da không trầy da, khả năng chính là té ngã lặp lại nhiều lần, lại có nguyên nhân da thịt cậu mềm.
Cậu đi lại liền có chút cố kỵ thương trên mông, tư thế đi đường liền có chút quái dị, Tống Vĩ cũng đã nhìn ra, hỏi nói: "Té ngã?"
"Trên người đau." Tiếu Dao cười nói.
"Không có việc gì đi?" Tống Vĩ quan tâm hỏi, dẫn tới Chu Hải Vinh cùng Lưu Trạch Tiêu cũng nhìn qua đây.
"Vừa mới bắt đầu trượt, ngã là khó tránh khỏi, không có chuyện gì." Chu Hải Quyền nói thay cậu.
Bất quá lời anh tuy nhiên nói như vậy, chờ sau khi trở lại chỗ của Tống Vĩ, anh liền hỏi Tống Vĩ trong nhà có thuốc không.
"Có, nhà có trẻ con như nhà chúng tôi, đều có hộp thuốc, cậu chờ, tôi đi lấy."
Chu Hải Vinh cùng Lưu Trạch Tiêu đi lên tắm rửa, quay đầu lại nhìn Tiếu Dao một cái, Lưu Trạch Tiêu liền đẩy hắn một chút, Chu Hải Vinh bĩu môi, đi lên lầu, chờ nhìn không thấy Chu Hải Quyền bọn họ, Lưu Trạch Tiêu mới nói: "Đừng nhìn, cậu còn chưa từ bỏ ý định hả?"
Chu Hải Vinh nói: "Chỉ cậu ta da thịt non mịn chưa trải qua té ngã."
Hắn kỳ thật tương đối lo lắng sau khi lấy thuốc sẽ thế nào, anh cả hắn sẽ tự mình thoa cho Tiếu Dao sao?
Nếu là hắn, đối tượng của hắn té bị thương mông, hắn đại khái là sẽ mượn cơ hội trêu chọc. Hắn tuy rằng đã có hơi tiếp thu quan hệ của hai người kia, chính là tưởng tượng đến hai người có loại tiết mục thân thiết này, hắn vẫn là có chút không thoải mái.
Chu Hải Quyền đi theo Tống Vĩ đi lấy thuốc, sau đó trở về đưa Tiếu Dao.
"Muốn anh giúp em hay không?" Anh hỏi Tiếu Dao.
Tiếu Dao nói: "Không cần! Tự mình em với tới!"
Cậu nói xong liền giữ cửa muốn đóng lại.
Sau khi cậu về tới phòng mình, đem quần cởi ra lại nhìn nhìn, hình như màu có đậm hơn so với trước, có hơi phát tím, tuy rằng chỉnh thể là một khối to, bất quá nghiêm trọng chỉ có bộ phận, có hơi thấm dịch ra bên ngoài, sờ một chút, còn rất đau.
Cậu liền đem thuốc Chu Hải Quyền cho mình bôi lên, sau khi bôi lên, cậu sợ sẽ lây dính đến trên quần, liền không có mặc quần áo, nằm ở trên giường chờ khô. Kết quả mới bò không được vài phút, bên ngoài liền truyền đến tiếng đập cửa. Nhanh nhấ𝑡 𝑡ại ﹎ 𝖳 RU𝑴𝖳RU𝒴ỆN.𝙫n ﹎
"Ai a?"
"Anh," Chu Hải Quyền nói, "Có thể tiến vào không?"
Tiếu Dao liền nắm lên chăn nói: "Không thể, em không có mặc quần áo."
Kết quả sau khi cậu nói lời này, cửa liền mở. Cậu nhanh chóng kéo chăn ngăn trở, nói: "Đã nói không thể vào."
"Anh đến xem thương thế của em có nghiêm trọng không," anh nói liền đi qua, ngồi xuống mép giường, biểu tình thật ra lại rất nghiêm túc đứng đắn: "Em không cần ngượng ngùng, anh chỉ nhìn xem."
Tiếu Dao dùng chăn chống đỡ, nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, không cho xem."
Chu Hải Quyền liền nhịn không được cười, nói: "Cách vách đều là người, anh còn có thể làm gì em?"
"Em đã bôi thuốc."
"Đều bôi?"
Tiếu Dao gật gật đầu, mặt có hơi nóng, một bàn tay đẩy anh một cái: "Anh đi ra ngoài, em đang hong, sợ dính vào quần lót."
Chu Hải Quyền không có lại yêu cầu xem, lại cũng không đi, mà là hơi hơi rũ nửa người trên, ngồi ở mép giường cậu. Giường tương đối thấp, hai chân dài của anh vươn thật xa, hai tay cắm vào túi quần, đưa lưng về phía cậu trầm mặc một hồi.
Tiếu Dao rũ đầu, đột nhiên hỏi: "Thật muốn xem?"
Cậu đột nhiên tồn chút tâm tư ngứa ngáy, lại muốn trêu cợt Chu Hải Quyền một chút, lại mang theo chút khiêu khích giữa người yêu, tay kéo chăn, nói: "Chỉ có thể xem, không thể sờ."
Chu Hải Quyền gật gật đầu: "Em cũng không cần nghĩ anh xấu đến vậy."
Tiếu Dao liền đem chăn xốc lên, mặt ửng đỏ, Chu Hải Quyền liền thấy trên mông như đậu hủ trắng lau một tảng lớn thuốc mỡ, thần sắc anh hơi có chút tối, môi nhấp nhấp, ánh mắt lập loè không dứt, nói: "Quả nhiên vẫn là không thoa tốt."