Chu Hải Vinh kỳ thật không bao nhiêu lâu đã hối hận. Thời điểm say rượu lòng người luôn là mềm nhất, thế nhưng dễ dàng tạm tha cho kia hai người như vậy. Bất quá hắn cũng biết, bản thân không thể lại đổi ý, như thế nào cũng là khó chịu kì lạ, hiện tại đã là trạng thái tốt nhất.
Hắn kỳ thật vẫn là lòng có oán hận, bất quá không phải oán hận Tiếu Dao, hắn oán hận chính là Chu Hải Quyền, rốt cuộc đầu sỏ gây tội chính là anh, là Chu Hải Quyền không màng tình nghĩa anh em, theo đuổi Tiếu Dao.
Vết rách này giữa anh em bọn họ, cũng chỉ có thể chờ thời gian tới đền bù.
Khó kham nhất chính là thời điểm mới vừa để mấy người Lưu Trạch Tiêu biết đến, mặt mũi không qua được, lòng hổ thẹn quấy phá, nhưng một khi mọi người đều đã biết, liền cảm giác kỳ thật cũng không thẹn đến vậy, ít nhất không đến nổi không nhìn nổi mặt ai. Lưu Trạch Tiêu và Chu Hải Vinh chỉ ở chỗ này một đêm, ngày hôm sau hai người muốn đi. Dự định đi sân trượt tuyết Sair Chevally.
Kết quả thốt ra lời này, liền thấy Chu Hải Quyền và Tiếu Dao có hơi sửng sốt, sau đó Tống Vĩ ngượng ngùng mà cười nói: "Vậy trùng hợp a, anh với anh cậu bọn họ thương lượng cũng muốn đi, cùng nhau?"
Mặt Chu Hải Vinh vừa đỏ vừa đen.
Hắn cảm thấy anh mình khẳng định cho rằng hắn là cố ý, trời thấy còn thương, hắn hiện tại ước gì tách ra khỏi bọn họ!
Provence ngoại trừ hoa oải hương nổi tiếng thế giới, còn có chính là sân trượt tuyết cấp thế giới, Sair Chevally, là trượt tuyết thắng địa của nước Pháp có thể sánh với Aspen Snowmass, mùa đông tới Provence, Sair Chevally là nơi phải đến. Bất quá nơi này đặc biệt lớn, hạng mục cũng rất nhiều, cho dù đi, cũng không cần dính ở bên nhau.
Vì thế bọn họ năm người liền xuất phát, Tống Vĩ nói: "Nếu không phải mấy người tới, tôi thật đúng là khó được ra ngoài thả lỏng."
Anh ấy cùng Triệu Tuân, Chu Hải Quyền đều là người yêu thích vận động bên ngoài, đặc biệt là Triệu Tuân, cực thích cực hạn vận động, cơ hồ mùa hè mỗi năm tới tìm Tống Vĩ, đều sẽ đi Sair Chevally leo núi. Nói đến anh ấy, liền nói đến chuyện Triệu gia, Tống Vĩ cũng rất thổn thức, nói: "Năm trước cậu ấy tới, tôi thấy người gầy mất một vòng."
Tiếu Dao chưa đi qua sân trượt tuyết, cậu chỉ chơi qua trượt băng, sau khi ngồi xe cáp tới khe trượt, Chu Hải Vinh cùng Lưu Trạch Tiêu đã toàn bộ võ trang chuẩn bị trượt, Chu Hải Vinh lại thấy Lưu Trạch Tiêu vẫn luôn nhìn Chu Hải Quyền bên kia, hắn liền nhìn theo qua, kết quả thấy Chu Hải Quyền đang mang mũ giáp choTiếu Dao, còn tự giảng giải cho cậu chút gì đó.
Trượt tuyết phiền nhất chính là mang tay mơ theo, bởi vì đây không phải dạy một chút là có thể biết. Chu Hải Vinh cảm thấy anh trai mình mang Tiếu Dao tới chơi trượt tuyết, hiển nhiên là lòng dạ không tốt.
Không phải vì muốn ở trước mặt Tiếu Dao chơi uy phong, chính là muốn nương việc dạy cậu trượt tuyết tăng tiến cảm tình.
Chậc!
Chu Hải Vinh mang kính bảo vệ mắt lên, gậy tuyết vừa đẩy, người liền theo tuyết đạo trượt xuống. Lưu Trạch Tiêu thấy thế cũng nhanh chóng đi theo.
Chu Hải Quyền đang dạy Tiếu Dao một ít động tác cơ bản, quan trọng nhất là dạy cậu động tác té ngã, anh dạy đặc biệt nghiêm túc, còn từng chút từng chút làm mẫu cho Tiếu Dao, Tống Vĩ ở bên cạnh nhìn một hồi, cười hỏi: "Cậu còn trượt không đây?"
"Cậu chơi trước, tôi dạy em ấy." Chu Hải Quyền nói.
Tiếu Dao mặc áo bông đội mũ mang bao tay, cả người liền có vẻ có chút vụng về, Chu Hải Quyền dẫn cậu đến khe trượt người mới học, đi theo một đám trẻ nhỏ học ở đó. Bài bản trượt tuyết nhập môn tương đối đơn giản, Tiếu Dao lại có chút kinh nghiệm trượt băng, trải qua khóa luyện tập thân huấn, khả năng phối hợp cũng không tồi, rất nhanh đã nắm được căn bản.
Kiểu vận động trượt tuyết này nguy hiểm lại kích thích, thuộc về vận động vô cùng dễ dàng nghiện, Tiếu Dao thử trượt một đoạn ngắn, tuy rằng té ngã, còn là rất hưng phấn, cậu trượt không thể so được với những người kia, nhưng là so cùng mấy đứa trẻ kia vẫn là không tồi, Chu Hải Quyền cũng nói cậu không giống lần đầu tiên trượt.
"Em chơi ở bên này được rồi, anh đi trượt đi." Bởi vì cậu thấy Tống Vĩ bọn họ đang trượt tuyết ở một đường trượt khác, bên kia trượt một cái uy phong lẫm lẫm, nhìn đã cảm thấy rất ngầu. Cậu nghĩ nếu Chu Hải Quyền trượt, khẳng định càng soái.
"Vậy em có việc thì tìm huấn luyện viên, anh trượt một vòng rồi trở về."
Tiếu Dao nói: "Em muốn xem em muốn xem."
Anh tương đối hưng phấn, rất cao hứng, ngữ khí cũng thật nhẹ nhàng, Chu Hải Quyền nói: "Anh cũng đã lâu không trượt."
Bất quá sự thật chứng minh, Chu Hải Quyền chính là Chu Hải Quyền, không có gì là không biết, anh vừa đứng trên khe trượt, nắm chặt gậy trượt, Tiếu Dao đã cảm thấy thật soái thật chuyên nghiệp.
Đáng tiếc hiện tại cậu không mang di động, bằng không cậu khẳng định phải đem phong tư của Chu Hải Quyền ở trên sân trượt tuyết in ra, thật sự quá soái, dáng người mạnh mẽ, như tên rời cung, người xem vừa khẩn trương, vừa hưng phấn.
Chu Hải Vinh đã trở lại, mang kính bảo vệ mắt nhìn Tiếu Dao hưng phấn mà nhìn Chu Hải Quyền trượt xuống, lại là lạnh lùng mà hừ một tiếng.
Ai không biết, hắn cũng biết. Anh trai hắn vừa rồi còn cố ý khuấy lên một làn bụi tuyết, hiển nhiên phỏng chừng là để cho Tiếu Dao xem.
Chậc!
Lưu Trạch Tiêu liền nói: "Đừng nhìn, không muốn xem còn cố xem."
Chu Hải Vinh nói: "Tôi trượt giỏi hơn anh tôi."
Lưu Trạch Tiêu cười cười, nói: "Đợi lát nữa chơi trượt tuyết việt dã, cậu có thể cùng anh cậu thử xem."
Chu Hải Vinh vừa nghe liền hưng phấn cả người, hắn quyết định ở trước khi hoàn toàn buông tay, cho anh mình một lần giáo huấn, chứng tỏ nhuệ khí của mình!
Trượt tuyết việt dã, hành trình của nam hình như có mười mấy km, cực kỳ khảo nghiệm kỹ xảo và thể lực cá nhân. Bọn họ vừa rồi chỉ là làm nóng, chờ hoạt động được, đã có thể trượt việt dã.
Hắn liền kẹp ván trượt tuyết đi đến chỗ Tiếu Dao, thấy Tiếu Dao cầm gậy trượt tuyết, đang ở đó vụng về mà trượt một chút một chút về phía trước, hắn đi đến phía sau cậu đột nhiên dậm chân, Tiếu Dao liền sợ tới mức ngồi xuống trên mặt đất.
"Ha ha ha ha ha ha." Chu Hải Vinh vui hớn hở, Tiếu Dao bò dậy từ trên mặt tuyết, vỗ vỗ tuyết trên mông: "Anh làm tôi sợ muốn chết."
"Sao cậu lại nhát vậy chứ." Chu Hải Vinh nói.
Lưu Trạch Tiêu bên cạnh cười nói: "Người ta lần đầu tiên trượt, có thể đứng ổn đã không tồi, cậu đã quên cậu lúc trước trượt lần đầu tiên, còn té ngã khóc."
Chu Hải Vinh lập tức trừng mắt nhìn Lưu Trạch Tiêu một cái, hơi có chút hung hãn mà nói: "Tôi khi đó mới bao lớn."
Đúng là thời điểm thích khóc nhè.
Tiếu Dao biết hắn hiện giờ nhìn mình không vừa mắt, cho nên cũng không để ý đến hắn, tiếp tục chậm rãi trượt về phía trước, Chu Hải Vinh liền đứng ở phía trên nhìn, nhìn cậu trượt xuống, sau đó lại kéo ván trượt đi lên.
Hắn kỳ thật cũng rất muốn dạy Tiếu Dao trượt, hắn cảm thấy Tiếu Dao ngốc ngốc như vậy còn rất thú vị. Từ sau khi nhảy sông, thái độ của Tiếu Dao với hắn liền tương đối ác liệt, người cũng có chút vênh mặt hất hàm sai khiến, có thể nhìn thấy cậu ngốc như vậy, hắn thật cao hứng.
Bất quá hiện giờ không tới phiên hắn tới dạy, chỉ chốc lát Chu Hải Quyền và Tống Vĩ liền ngồi xe cáp đi lên lại. Hắn lập tức đón đường, hô: "Chúng ta năm nay còn so trượt việt dã không? Đi đi đi, so một lát."
Tống Vĩ cười nói: "Anh đều được, dù sao một người cuối cùng đều là anh."
Lưu Trạch Tiêu nói: "Năm nay Triệu Tuân không ở đấy, hạng nhất khẳng định là Hải Quyền ca."
Không nghĩ tới Chu Hải Quyền nói: "Anh thì không trượt, anh thấy Tiếu Dao cũng còn chưa có học được, anh lại dạy em ấy chút."
Tiếu Dao kỳ thật đã trượt tốt hơn so với vừa rồi, cậu muốn trượt cho Chu Hải Quyền nhìn xem, liền cười cười, không nói chuyện. Chờ sau khi Chu Hải Vinh bọn họ đi rồi, cậu lại trượt cho Chu Hải Quyền xem.
Kết quả Chu Hải Vinh liền nói: "Anh, em nhiều lần thua anh, em đặt biệt muốn cùng anh thử chút, xem em có tiến bộ không."
Hắn nói mang theo chút khiêu khích, mọi người đều nghe ra được. Tống Vĩ cười cười, không nói chuyện. Chu Hải Quyền nghĩ nghĩ, nói: "Vậy thử vài vòng."
Chu Hải Vinh lập tức hưng phấn lên.
Sân trượt tuyết việt dã không ở bên này, bọn họ phải ngồi xe cáp điện đến một sân khác, Tiếu Dao liền đi theo, Chu Hải Quyền để cậu ở điểm chờ chung, điểm chờ chung là một sân tự do rất lớn, sân trượt tuyết việt dã không giống khe trượt khác có độ dốc, đại bộ phận đều là đất bằng, hoàn cảnh địa lý cũng rất thích hợp cho người mới học luyện tập ở đó.
Tiếu Dao chờ sau khi bọn họ đi lên, liền bắt đầu luyện tập tại chỗ, cậu nghe Tống Vĩ nói, khe trượt việt dã này đặc biệt dài, mười mấy km, cũng không biết bọn họ khi nào có thể xuống dưới.
Đến nỗi Chu Hải Vinh vì cái gì một hai phải cùng Chu Hải Quyền so, cậu đại khái cũng có thể đoán được Chu Hải Vinh tâm tư, khả năng nghĩ tương đối nhiều, liền quăng ngã rất nhiều lần, cậu đeo bao đầu gối, nhưng không mang bảo hộ mông, quăng ngã mông đau, cũng không biết đợi bao lâu, liền thấy nơi xa truyền đến tiếng hoan hô, cậu quay đầu lại nhìn qua, liền thấy mấy thân ảnh mạnh mẽ từ phía trên bên trái trượt xuống dưới, bởi vì quần áo tuyết mọi người mặc màu sắc đều không khác biệt lắm, cậu còn tưởng rằng là Chu Hải Quyền bọn họ xuống, chạy nhanh tới xem, đến bên cạnh mới phát hiện không phải.
Bất quá cậu thấy bộ dáng những người đó đỏ mặt tía tai, liền cảm thấy trượt tuyết việt dã thực vất vả.
Cậu liền trở lại địa phương trống trải tiếp tục luyện tập, đột nhiên liền cảm thấy chính mình thông suốt, cậu cảm thấy thứ này với học xe đạp là giống nhau, một khi thông suốt, liền vững vàng rất nhiều, lúc này đây cậu trượt rất xa, thế cho nên thời điểm Chu Hải Quyền bọn họ trượt xuống dưới, cậu cũng chưa thấy.
"Tiếu Dao!" Cậu nghe thấy Tống Vĩ gọi mình, lúc này mới đi vòng vèo lại đó, từng chút từng chút trượt qua. Vài người tóc đều là mướt mồ hôi, Chu Hải Quyền nói: "Lần này trượt xa vậy."
"Em bây giờ không ngã mấy." Tiếu Dao vội hỏi: "Mọi người thi xong rồi sao?"
Cậu rất muốn biết là ai thắng.
"Hải Vinh thắng." Lưu Trạch Tiêu cười đối nói với cậu.
Tiếu Dao liền nhìn về phía Chu Hải Vinh, thấy Chu Hải Vinh rất đắc ý đang uống nước, cằm nâng đến bầu trời. Cậu liền nhìn về phía Chu Hải Quyền, Chu Hải Quyền cười cười, nói: "Cằm sao lại ngã đến bị thương rồi?"
Bản thân Tiếu Dao cũng chưa phát hiện, cậu đụng trúng thật nhiều thứ, cả người đau, ngã đến chết lặng. Cậu liền duỗi tay muốn đi sờ, Chu Hải Quyền chặn tay cậu, vươn ngón tay ra tới, kéo cằm cậu nhìn một chút: "Không có việc gì, trầy chút da."
Đại khái là do thắng anh trai mình, Chu Hải Vinh thấy hai người bọn họ thân mật như vậy cũng không tức giận, cánh tay đáp ở trên vai Lưu Trạch Tiêu, nói: "Đói chết, chúng ta đi ăn cơm đi."
Nhìn ra được thắng trận thi đấu này, hắn thật là phát khẩu ác khí trong lòng kia ra, cả người và nét mặt đều toả sáng lên.
Mọi người liền đi ngồi xe cáp, đến dưới chân núi ăn cơm. Sân trượt tuyết chung quanh rải rác mười mấy thôn xóm, tiệm cơm nhà trọ cái gì cần có đều có, thời điểm tới đi ngang qua, Tống Vĩ đã đặt trước vị trí.
Bọn họ phải đi bộ đi ngồi xe cáp, Chu Hải Vinh thần thanh khí sảng, đi ở đằng trước, Lưu Trạch Tiêu nói: "Cậu cũng không mệt sao, hai đùi tôi đều sắp bất động rồi."
"Tôi trượt thêm một vòng quay lại không phải vấn đề!" Chu Hải Vinh khoác lác nói.
Lưu Trạch Tiêu cùng Tống Vĩ ở phía sau liền cười, Chu Hải Quyền nhường hắn, phỏng chừng cũng chỉ chính hắn không biết.
Tiếu Dao cùng Chu Hải Quyền đi ở cuối cùng, trong lòng Tiếu Dao lại còn vẫn luôn nghĩ chuyện thi đấu. Chu Hải Vinh vì cái gì muốn cùng Chu Hải Quyền so, cậu là biết, cậu cảm thấy một màn này hình như là cạnh tranh giữa đàn ông với nhau, cậu nghĩ từ góc độ đàn ông, cảm thấy thua trận thi đấu này, Chu Hải Quyền đại khái sẽ cảm thấy thật mất mặt, nhiều ít sẽ có chút uể oải. So sánh Chu Hải Vinh nét mặt toả sáng, cậu đích xác cũng cảm thấy Chu Hải Quyền cả người còn uể oải hơn rất nhiều.
Kỳ thật cũng chưa sao, Chu Hải Quyền cho dù thua, ở trong mắt cậu cũng là vô cùng trâu bò a. Bất quá tâm cậu hiện giờ thật mềm, đại khái người của mình, chính mình đau lòng nhất.
Cậu liền vươn tay tới, cầm tay Chu Hải Quyền, để an ủi. Tay hai người đều rất lạnh lẽo, thời điểm nắm tay nhau Chu Hải Quyền sửng sốt một chút, liền nắm ngược lại, khóe miệng nâng lên, tình cảm hoà thuận vui vẻ mà nhìn cậu.
Cả hai đều không nói gì, nắm tay đi theo phía sau Tống Vĩ bọn họ, Tiếu Dao lần đầu tiên cảm nhận được một loại cảm giác khác của tình yêu, không phải nhiệt liệt, kích thích, mà là một loại ấm áp, hoạn nạn nâng đỡ, một loại cảm giác khó có thể hình dung. Bên cạnh người đàn ông này, đối với chính mình mà nói là đặc thù, cùng người khác không giống nhau, một loại cảm giác quan hệ chặt chẽ càng.