Thần Quang vội vàng làm xong cơm rồi bưng lên, nhưng phòng chính lại không có người.
Thần Quang ra ngoài sân, nghe bên phòng phía tây có tiếng động nên sang xem. Thì ra là Tiêu Cửu Phong đang dọn dẹp ở đây.
Phòng phía tây này cũng có giường, nhưng trên giường đổ đầy mấy thứ dụng cụ linh tinh, còn có một số đồ đoán không ra nó là cái gì. Phía trên bám một tầng bụi dày, chưa kể còn có cả mạng nhện nữa.
“Anh đang làm gì vậy?”
“Dọn dẹp.”
Thần Quang cũng không hỏi tiếp, định lên phía trước dọn dẹp giúp.
“Cơm nấu xong rồi à?”
“Ừ.”
“Thế ăn cơm trước đã.”
“Ừm.”
Thế là hai người qua phòng chính chuẩn bị ăn cơm, Tiêu Cửu Phong bưng bát lên nhìn, lập tức cau mày, ngước mắt nhìn về phía Thần Quang.
Thần Quang cẩn thận từng li từng tí giải thích: “Gạo không còn nhiều lắm, ăn tiết kiệm một chút đi.”
Vẻ mặt Tiêu Cửu Phong lập tức khó coi: “Không cần.”
Thần Quang buông bát xuống, đếm đầu ngón tay tính toán cho anh nghe: “Bây giờ, chúng ta không phải ăn một người mà là hai người đó. Tôi ăn từng này gạo vẫn được, nhưng nếu theo cách ăn của anh, chỉ có thể duy trì hơn mười ngày thôi. Bây giờ lúa mì vẫn còn xanh, với thời gian hơn mười ngày số lương thực nhất định không trụ nổi đến ngày gặt lúa, xem như vừa lúc gặt lúa đi, cũng không thể ăn liền! Đó là lúa mì đấy, lúa mì xay thành bột trắng tôi ăn cũng không nổi, chỉ có thể đổi thành lương khô.”
Thần Quang tính đi tính lại, cuối cùng rút ra kết luận: “Chúng ta phải tiết kiệm một chút, nếu không qua hơn mười ngày nữa phải chịu đói đó.”
Tiêu Cửu Phong trầm mặt nhìn Thần Quang.
Thật ra Thần Quang có hơi sợ, cô sợ ánh mắt như vậy của Tiêu Cửu Phong, quá là dọa người.
Nhưng mà Thần Quang ngẫm lại, việc này không thể nghe anh, ngộ nhỡ không đủ, không phải một mình anh ta nhịn đói mà là hai người lận!
Vì để không chết đói, Thần Quang không thèm đếm xỉa, lấy hết dũng khí mà nhìn thẳng vào anh.
Tiêu Cửu Phong nhìn khuôn mặt nhỏ thấy chết không sờn của Thần Quang, đột nhiên cười thành tiếng: “Cô vẫn sống đấy thôi.”
Thần Quang cắn răng, vì sao mỗi lần cô nhìn thấy anh cười, đều cảm giác không có ý tốt vậy nhỉ?
Nhưng cô vẫn kiên trì nói: “Hôm nay không tính toán mà cho gạo vào nồi, ngày mai nhất định phải chịu đói!”
Tiêu Cửu Phong: “Cả ngày trong am ni cô, cô đều bị bỏ đói à?”
Thần Quang nghĩ lại: “Cũng không phải chịu đói cả ngày, nhưng mà cũng đã từng nhịn đói!”
Tiêu Cửu Phong trầm mặc im lặng một hồi, anh nhìn sang Thần Quang, đột nhiên nói: “Có phải trước kia cô đến đại đội để đào khoai lang trong khu đất hoang đúng không?”
Tiêu Cửu Phong thu ánh mắt lại, im lặng uống bát cháo loãng đến mức soi thấy cả bóng người.
Anh ăn cơm không giống với người khác, khi ăn sẽ không nói chuyện.
Trong phòng rất yên tĩnh, trên mặt của Tiêu Cửu Phong cũng không có bất cứ biểu cảm gì, thế nhưng Thần Quang vẫn thấy chột dạ, trong cái chột dạ ấy còn có cả thấp thỏm. Trong chốc lát ăn cơm cũng không thấy ngon nữa, cô nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng mới cẩn thận hỏi: “Anh nói đào khoai lang gì thế?”
Tiêu Cửu Phong: “Chỉ thuận miệng hỏi thôi.”
Thần Quang bắt đầu lo lắng không yên, cẩn thận quan sát Tiêu Cửu Phong, càng nhìn càng cảm thấy… Hình như nhìn anh hơi quen mắt thì phải.
Mùa thu năm ngoái thiếu cái ăn, ni cô trong am đến cả một hạt gạo cũng chẳng có. Ai cũng phải lên núi đào rễ cây, nhặt vỏ cây với mầm cây, nhưng mà chỉ có thế thì thấm tháp gì cho cam.
Thần Quang cũng nằm trong tuýp người đói đến mức hoa mắt chóng cả mặt, thế là cô bỗng nảy ra một chủ ý xấu.
Cô biết dưới núi có một mảnh đất hoang vốn trồng khoai lang. Lúc ấy là thời điểm mà khoai đã được thu hoạch xong, trong đất còn sót lại một ít rễ khoai. Xã viên của đại đội dưới núi cũng đang rất đói, chạy tới chỗ đó đào, đào cả buổi cũng có thể móc được mấy củ khoai nát.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT