"Em cảm thấy không tệ, miễn cưỡng cũng chấp nhận được."
"Yah! Vương Nhất Bác! Em nói gì đó, nói lại lần nữa xem!"
Tiêu Chiến thành công bị chọc tức, dùng lực đè Vương Nhất Bác lên giường trong phòng trọ nhỏ, ra sức cù hắn. Vương Nhất Bác lúc nãy còn lưu manh giờ cười đến ứa nước mắt, liên tục cầu xin tha thứ. Hai người nháo đến cuộn ga trải giường thành một đống.
Ngốc nghếch, từ lúc bắt đầu em đã để ý anh rồi. Vương Nhất Bác trong lòng cười tươi như hoa.
Nhưng là khi đó, hai người đang độ quãng đời sinh viên, cùng chen chúc trong căn phòng trọ nhỏ chỉ có một bộ bàn ghế, một cái giường, một nhà vệ sinh gần trường đại học. Trong tay không có gì, nhưng vẫn mãn nguyện với khoảnh khắc yêu đương nồng nhiệt ấy. Ngay cả khi đối với tương lai vô cùng mông lung, cả hai vẫn ăn ý lựa chọn kiên trì chờ đợi, không hề hối hận.
====
Vương Nhất Bác chết lặng đứng tại chỗ, nhìn hai bóng người đang dần đến gần mình. Cho đến khi Tiêu Chiến ngơ ngác nhìn sang, anh mới biết, quả thật không thể quay lại được nữa. Cảnh sát Vương im lặng, từng bước từng bước tiến đến trước mặt Tiêu Chiến. Lý Tinh Hà bên cạnh nhỏ giọng nói: "A Chiến, tôi đi trước", sau đó để lại Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến lặng lẽ nhìn nhau giữa màn đêm u tối.
"Vương Nhất Bác......"
"Đây chính là lý do anh muốn chia tay với tôi?"
"Không phải!"
Tiêu Chiến giống như chịu đả kích, bỗng nhiên nắm lấy cánh tay Vương Nhất Bác, nhưng giây tiếp theo đã bị gạt đi. Bác sĩ Tiêu vặn xoắn các ngón tay bị hất ra, hai mắt ửng đỏ, khóe miệng run run nhưng ngay lập tức làm ra vẻ bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Vương Nhất Bác. Giống như một đứa trẻ bướng bỉnh, không bao giờ chịu thừa nhận thất bại.
"Bác sĩ Lý cùng anh đi xem phim."
"Chỉ xem phim thôi sao? Không ôm nhau hay hôn môi à?" Một người bình thường ngoan ngoãn nói gì nghe nấy như Vương Nhất Bác, giờ phút này từng câu nói như mang theo gai nhọn, cũng không biết là đang đâm người trước mặt hay đang tự đâm vào chính mình.
"Em nói cái gì? Bọn anh chỉ là bạn bè!" Tiêu Chiến tức giận.
"Bạn bè sẽ nắm tay nhau?"
"Anh......"
"Anh ta đang theo đuổi anh. Anh cùng anh ta đi xem phim, sau đó nói với tôi hai người là bạn bè? Có phải đợi đến khi lên giường mới gọi là lừa dối không? Tiêu Chiến, có phải anh quá tự tin không? Anh cảm thấy tôi sẽ rất vui vẻ nhìn anh và cái người gọi là bạn đó đi hẹn hò? Tôi......"
Vương Nhất Bác sau khi tuôn một tràng dài châm biếm bỗng nghẹn lời, tiếp theo hít thở một hơi thật sâu. Bây giờ, hắn mới biết thì ra bản thân còn có lúc mất kiểm soát thế này. Rốt cuộc những yêu thương kia chẳng có chút ý nghĩa nào cả.
"Tôi đối với anh quá tốt rồi, tốt đến mức anh chưa từng nghĩ đến tôi."
"Anh không nghĩ đến em khi nào? Những quan tâm kia không phải hay sao?" Bác sĩ Tiêu nghe xong lập tức phản bác, so với trẻ con càng ương bướng hơn.
"Những thứ đó là sự quan tâm của anh à? Hỏi tôi đã ăn cơm chưa, hay là hỏi tôi đến thăm anh có bị đội mắng không? Anh nói tôi nghe còn những quan tâm nào khác nữa?"
"Còn, còn có......" Vì sao không thể trả lời?
"Anh đừng tưởng rằng chút quan tâm đó của bản thân rất quan trọng. Anh nghĩ rằng mình bỏ ra một thì người khác phải đáp lại mười ngàn sao? Đừng tự cho rằng bản thân là bác sĩ Tiêu thì anh thật sự có thể chữa bệnh cho chính mình có được không?"
Tiêu Chiến chưa từng thấy Vương Nhất Bác nói chuyện tàn nhẫn vô tình như vậy, vì thế anh chỉ biết đứng đờ ra đó. Anh vẫn luôn cho rằng vì Vương Nhất Bác lạnh nhạt nên mình mới bị Lý Tinh Hà thu hút. Là do Vương Nhất Bác không yêu anh nhiều nên anh mới phải lo được lo mất. Anh đem hết trách nhiệm đẩy cho người khác, như vậy liền có thể yên tâm tiếp tục bỏ qua cảm nhận của Vương Nhất Bác.
Muốn làm cái gì thì làm cái đó, tất cả đều là do người khác ép buộc.
Nghĩ đến đây, Tiêu Chiến đột nhiên vô cùng hoảng sợ. Anh mơ hồ cảm thấy bản thân sắp đánh mất thứ gì đó. Vươn tay muốn nắm lấy Vương Nhất Bác nhưng lại bị dễ dàng tránh đi. Cảnh sát Vương dịu dàng trước đây sắc mặt ngày càng lạnh, còn lộ ra nụ cười tự giễu bất đắc dĩ.
"Kết thúc đi, tôi mệt rồi. Anh thích đi xem phim hay nắm tay với người bạn nào cũng được, tôi không quan tâm nữa. Chúng ta chia tay đi."
"Anh không muốn!" Tiêu Chiến bật khóc, nước mắt anh nhẫn nhịn bấy lâu cuối cùng cũng tuôn ra như thác đổ.
"Tại sao? Anh cũng không yêu tôi. Nếu anh thật sự yêu tôi sẽ không làm như thế này. Nếu anh yêu bản thân mình cũng sẽ không làm như vậy."
"Anh yêu mà! Sao anh có thể không yêu cho được, đã nhiều năm như vậy. Vương Nhất Bác......hức......"
Anh tựa như một đứa trẻ mất đi kho báu của mình, đáng thương nắm lấy tay áo Vương Nhất Bác, giữ chặt không buông.
"Anh không yêu, anh cũng không hiểu."
Vương Nhất Bác gỡ ra những ngón tay mất khống chế của Tiêu Chiến đang giữ chặt trên người mình. Cố gắng tạo khoảng cách giữa hai người, dứt khoát nói:
"Chúng ta chia tay đi. Anh vẫn có thể như trước đây, cảm thấy vấn đề nằm ở chỗ tôi. Cho dù có đúng hay không, chúng ta ở bên nhau cũng sẽ không hạnh phúc."
"Không phải! Vương Nhất Bác, anh rất hạnh phúc, em xem trước đây anh vui vẻ biết bao!" Khuôn mặt Tiêu Chiến thấm đẫm nước mắt.
"Khi không có khó khăn và cám dỗ, ai mà chẳng thể ung dung yêu đương, nhưng điều đó không có nghĩa là hạnh phúc đúng không? Tiêu Chiến, chúng ta đừng tự lừa mình dối người nữa. Hố đen trong tâm hồn anh sẽ phá hủy chính anh và chỉ có anh mới có thể lấp đầy nó."
Vương Nhất Bác đẩy Tiêu Chiến ra càng xa, cũng không đỡ đối phương nữa, mặc cho Tiêu Chiến vô lực khuỵu xuống đất lẩm bẩm cầu xin. Người ngày ngày được mình đặt ở đầu quả tim mà yêu thương giờ phút này gương mặt ướt đẫm nước mắt, cùng hình ảnh nắm tay vừa rồi đan xen, không ngừng cắn xé tâm trí của Vương Nhất Bác. Hắn dường như sắp phát điên.
Hắn chỉ có thể nghiến răng chịu đựng, cứng nhắc lùi về sau hai bước.
"Tôi đã thử lấp đầy, cho rằng chỉ cần cố gắng là có thể làm được. Đáng tiếc là không thể, còn khiến anh làm ra hành động quá đáng như tối nay. Tôi cũng không chịu được nữa......Sau này, cho dù không ở bên cạnh tôi, nhưng tôi thật sự hi vọng anh có thể hạnh phúc."
Nói xong lập tức xoay người như chạy trốn. Vương Nhất Bác sợ mình sẽ mềm lòng. Nhìn Tiêu Chiến thêm chút nữa, nghĩ về khoảng thời gian mấy năm qua, hắn nhất định sẽ không nỡ. Vậy nên, không nhìn không nghĩ nữa.
Tất cả đều kết thúc rồi.
Giữa màn đêm dày đặc liên tục vang lên từng tiếng khóc nức nở, nhưng đã mãi không thể gọi người quyết tâm rời đi quay về.
Không phải đã sớm cảm thấy đối phương không phù hợp sao? Bây giờ chia tay cũng xem như là một khởi đầu mới, vì sao lại khóc không ngừng thế này? Tiêu Chiến đưa tay lau nước mắt nhưng lau mãi vẫn tuôn. Anh đối với chuyện chia tay vẫn chưa chấp nhận được, chỉ có thể tự an ủi chẳng qua là cảm thấy luyến tiếc, qua mấy ngày sẽ ổn thôi. Chỉ là người yêu thôi mà, không có Vương Nhất Bác thì còn Lý Tinh Hà, không có Lý Tinh Hà vẫn còn những người khác. Mất đi rồi cũng sẽ có lại thôi, vẫn luôn có người yêu thích mình mà.
====
Hôm sau, Tiêu Chiến nộp đơn xin chuyển ca trực từ khoa cấp cứu sang khoa bỏng, khác hoàn toàn với lịch trực của Lý Tinh Hà. Nếu nói bên khoa nội đã bận đến không thở nổi thì bên khoa bỏng có thể miêu tả ngắn gọn là nơi nơi tràn ngập tang thương. Tiêu Chiến vốn dĩ muốn xin chuyển đến khoa ít bận rộn hơn để có thời gian điều chỉnh cảm xúc hỗn loạn hiện tại, không nghĩ tới vừa đúng lúc gặp phải bệnh nhân nữ mới nhập viện bị phỏng 55% cơ thể cấp độ 2. Vì vậy, anh để sự bận rộn chiếm cứ đầu óc, tự an ủi bản thân mấy ngày sau có thể làm hòa với Vương Nhất Bác như ban đầu. Đến khi Tiêu Chiến liên lạc lại với cảnh sát Vương, dù là tin nhắn hay điện thoại đều không nhận được hồi âm. Hắn đã hoàn toàn biến mất.
Tận lúc này, Tiêu Chiến mới suy sụp thừa nhận rằng, dù có bao nhiêu người thích anh đi chăng nữa cũng không bằng được một Vương Nhất Bác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT