Tháng 9 đầu thu, có sự chênh lệch rất lớn giữa nhiệt độ ngày và đêm. Buổi sáng thì nóng bức khó chịu, đến buổi tối nhất là khuya muộn sẽ có gió lạnh ùa về. Rạng sáng 2 giờ, Cổ Phúc Nhã được Đạt ca dìu ra khỏi STARRY, lên một chiếc rồi nghênh ngang rời đi. Đạt ca thì ung dung bước đến chiếc xe đang đậu bên cạnh quán bar, chậm rãi lái đi.

Cổ Phúc Nhã không về nơi ở của mình mà đến chỗ hai người phụ nữ mang thai đã gần đủ tháng, có lẽ muốn kiểm tra một chút để an tâm. Trong số hai người, có một người vì tâm trạng bất ổn nên mấy ngày nay vẫn bị nhốt trong phòng. Hôm trước, Cổ Phúc Nhã cho người tới thay ổ khóa. Ngược lại, cửa sổ và sân thượng không bị khóa kín, có lẽ nghĩ người phụ nữ kia không dám mạo hiểm vác một cái bụng bầu như vậy chạy trốn.

Tuy nhiên, chỉ nửa tiếng trước khi Cổ Phúc Nhã đến, thai phụ kia đã trèo từ sân thượng sang ban công nhà hàng xóm, sau đó bỏ chạy ra đường trong tiếng la hét của những người xung quanh. Khoảnh khắc đột nhiên thấy đối tượng theo dõi xuất hiện trong tầm mắt, Vương Nhất Bác vô cùng sửng sốt. Nhưng ngay sau đó, người phụ nữ kia đã ngất xỉu. Vương Nhất Bác vội rời khỏi chỗ ẩn nấp, bế người lên đưa đi bệnh viện, hơn nữa còn theo bản năng đưa đến bệnh viện số 3.

Vương Nhất Bác trên đường đi đã báo cáo tình huống phát sinh đột xuất về cho đội. Đội trưởng lập tức hạ lệnh âm thầm tiến hành thu lưới, yêu cầu Vương Nhất Bác bằng bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ được người phụ nữ này, đưa cô ta về đội, chờ đợi việc điều tra tiến vào giai đoạn cuối. Vì vậy, không thể tránh khỏi cảnh tượng phòng cấp cứu xuất hiện trước mắt bác sĩ Tiêu khi nãy.

Bác sĩ Tiêu ngơ ngác rời khỏi phòng làm việc, đi về hướng phòng cấp cứu đang nhốn nháo. Người con trai ban nãy đi cùng thai phụ đúng là Vương Nhất Bác. Nhưng bác sĩ Tiêu càng muốn làm rõ, đây là liên quan đến công việc, hay là một mối quan hệ riêng tư nào đó mà anh không biết. Anh đi thẳng đến cửa phòng cấp cứu, nhìn thấy bên trong các y bác sĩ đang bận rộn chạy qua chạy lại, thai phụ mất sức nằm trên giường bệnh, cùng Vương Nhất Bác đang đứng bên cạnh nhìn chăm chú người phụ nữ. Tiêu Chiến bất giác đưa tay nắm chặt khung cửa, có nên đi vào không? Chính tại lúc này, Vương Nhất Bác đưa mắt nhìn về phía Tiêu Chiến, chỉ vài giây ngắn ngủi, khuôn mặt vô cảm đến cả khẩu hình miệng cũng không có.

Ánh mắt kia kiên định quyết đoán, ẩn chứa một ngọn lửa đang bùng cháy.

"Lập tức tiến hành phẫu thuật. Người nhà của bệnh nhân đâu? Người nhà bệnh nhân đâu rồi?"

Bác sĩ trong phòng cấp cứu một bên bận rộn quan sát tình huống, một bên hỏi Vương Nhất Bác.

"Anh là chồng cô ấy phải không? Kí tên vào giấy đồng ý phẫu thuật!"

Vụ án đang điều tra, cả nghi phạm và nhân chứng đều phải được bảo vệ và giữ bí mật.

"Là tôi." Vương Nhất Bác bình tĩnh trả lời, im lặng kí tên. Khoảnh khắc ngòi bút dừng lại, Vương Nhất Bác nhìn về phía cửa sổ nhưng bóng dáng bác sĩ Tiêu đã không thấy đâu. Hắn không có cách nào giải thích vào lúc này, vụ án không cho phép hắn giải thích, thân phận cảnh sát cũng không cho phép hắn làm việc đó. Hắn chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Tiêu Chiến.

====

Bác sĩ Tiêu vội vàng trở lại phòng làm việc, máy móc ngồi xuống ghế. Anh đoán có lẽ là yêu cầu của vụ án. Nhưng anh quả thật chưa bao giờ tưởng tượng ra cảnh này. Dường như ngay từ lúc bắt đầu, anh đã chắc chắn Vương Nhất Bác sẽ không rời xa anh, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện Vương Nhất Bác còn có lựa chọn là kết hôn sinh con. Cảnh tượng vừa rồi như chất xúc tác đã phơi bày toàn bộ nỗi sợ hãi trong lòng anh. Tiêu Chiến cảm thấy mình sắp không thở được. Sự hoảng loạn trong lòng nói rõ một vấn đề mà bấy lâu nay bản thân anh cố tình bỏ qua. Vương Nhất Bác và anh ở bên nhau liệu có hạnh phúc? Anh vẫn luôn gặng hỏi đối phương về những biểu hiện "lạnh lùng" ở hiện tại, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ về tương lai của hai người. Sau này sẽ đi du lịch ở đâu, thậm chí chuyển đến nơi nào để sinh sống, muốn hai người cùng nhau hoàn thành một số nguyện vọng v.v... Tất cả đều chưa từng nghĩ qua.

Tiêu Chiến mơ hồ có một dự cảm xấu. Anh cảm thấy dường như với tình trạng hiện tại của bản thân, ở cùng ai cũng sẽ không thể hạnh phúc.

"Anh muốn em vì anh làm chuyện này."

"Vì sao người khác có thể mà em không thể?"

"Nếu anh tệ như vậy thì chúng ta chia tay đi."

"Anh không cảm thấy vấn đề nằm ở bản thân. Vậy chắc chắn là do em rồi."

......

Những câu nói bình thường trông có vẻ ấu trĩ và nhàm chán này luôn có thể vô thức xuất hiện lặp đi lặp lại giữa các cặp đôi đang yêu nhau. Hơn nữa còn có thể nói không biết mệt mỏi, cho đến khi ánh hào quang của tình yêu dần dần bị mài mòn.

Nghĩ đến đây, những mâu thuẫn và nỗi sợ hãi trong nội tâm bác sĩ Tiêu cuối cùng đã lên đến đỉnh điểm. Cộng thêm những áp lực sinh lý do thay đổi ca trực liên tục mỗi ngày khiến sự căng thẳng dãn ra đến cực điểm, tựa như muốn đem người xé nát. Anh chỉ muốn mau chóng thoát khỏi tình trạng hiện tại, nếu không sẽ không sống nổi mất. Chia tay cũng được, tạm thời tách ra cũng không sao, chỉ cần không phải suy nghĩ những việc thế này nữa. Con người anh cái gì cũng đều có thể làm, miễn là không phải đối mặt với chính mình nữa. Những ý nghĩ đáng sợ này trong nháy mắt kéo Tiêu Chiến vào vực sâu. Vốn dĩ trước đây chỉ là một mảnh hoang mang nhàn nhạt, giờ phút này lại bị bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc. Nếu không chịu lật đổ bản thân trước đây sẽ chịu cảnh biến thành bóng tối âm u, vĩnh viễn không thể chạm tay vào ánh sáng.

"Tinh Hà, ngày mai đi xem phim được không?" Tiêu Chiến nhìn tin nhắn wechat đã được gửi thành công, hai mắt chớp động.

====

Cổ Phúc Nhã không tìm được ai trong nhà, run rẩy vội vàng bấm dãy số của Đạt ca, trực giác cảm thấy có chuyện sắp xảy ra. Đạt ca bị cuộc gọi làm phiền, ngồi bật dậy. Nam sinh mồ hôi nhễ nhại đang nỗ lực nhún lên nhún xuống trên người bị hắn ta đẩy ngã xuống giường, còn chưa kịp mở miệng kêu đã bị Đạt ca bóp cổ họng ra hiệu không được lên tiếng. Đêm nay, hắn đã dặn dò Cổ Phúc Nhã xử lý những sơ suất, tránh đêm dài lắm mộng. Giờ thì hay rồi, ngay cả người cũng không tìm thấy. Đạt ca cúp điện thoại, sau đó, giữa ánh đèn mờ tối nhanh chóng liên lạc với người bên bạch đạo. Dù cho nhận được câu trả lời "không có động tĩnh" nhưng hắn ta vẫn bồn chồn không yên.

====

Vương Nhất Bác canh giữ bên ngoài phòng phẫu thuật, dù đã khá mệt mỏi song dáng ngồi trên ghế vẫn thẳng tắp. Trên chiếc cằm sắc bén lún phún râu, mái tóc ngắn ban đầu đã hơi dài ra. Lúc này, Vương Nhất Bác hơi cúi đầu, tóc rũ trước trán tạo một điểm bóng mờ. Chỉ thị của cấp trên vừa tới, những phụ nữ bị nhà chứa thả ra, di chuyển đến thành phố H và những địa phương lân cận đã nằm trong sự khống chế. Vụ án chính thức tiến vào giai đoạn thu lưới sau cùng. Đội đã cử thêm nhân viên tuyến đầu đến bệnh viện. Nói cách khác, công tác điều tra nằm vùng của Vương Nhất Bác đã sắp kết thúc. Hắn cuối cùng có thể đi tìm Tiêu Chiến rồi.

Nếu đủ nhanh, tối ngày mai, cảnh sát Vương có thể ôm bác sĩ Tiêu trong vòng tay, an ủi anh những ngày qua vì công việc mà bị mình lạnh nhạt. Nói với anh, hắn mỗi giây mỗi phút đều bị nỗi nhớ anh hành hạ, chẳng qua không thể không đặt công việc lên đầu. Hắn mong anh có thể thông cảm cho nghề nghiệp đặc thù của cả hai. Muốn để anh tin rằng hắn yêu anh nhiều thế nào, hi vọng bọn họ sẽ luôn đồng hành cùng nhau trong tương lai.

====

Thế nhưng, buổi tối khi Vương Nhất Bác cố gắng chạy thật nhanh đến dưới nhà Tiêu Chiến, lời còn chưa kịp nói ra đã thấy trong màn đêm, có hai bóng người đang đi sát nhau. Tiếng thở gấp trở nên càng dồn dập, cảm giác đau đớn tê dại từ trái tim nhanh chóng truyền đến tứ chi. Nước mắt, hận ý cùng chấn động như quả ác quỷ muốn đoạt mạng bò lổm ngổm trên vai Vương Nhất Bác, thè ra cái lưỡi đỏ au cùng tiếng rít ghê rợn.

Hai tay của cảnh sát Vương lập tức siết chặt thành nắm đấm.

Cách đó không xa là hai người vừa mới xem phim xong. Lý Tinh Hà đưa Tiêu Chiến về nhà, đánh bạo nắm lấy tay bác sĩ Tiêu. Tiêu Chiến cúi đầu, mặt không cảm xúc, đi được vài bước mới tách ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play