" Hehhh? Tôi mới đi có mấy ngày thôi, mà sao bỏ lỡ nhiều chuyện quá vậyyyyyyy?"
Nhờ cố gắng của Lucy, tất cả môn đồ của Neville đều đã tỉnh lại khỏi trạng thái nhộng, nhưng cùng với điều đó... Không may chính là, chẳng ai trong họ còn có thể sử dụng ma thuật.
Tuy nhiên sau vụ việc, Charlos có nhận được một lá thư ký chung dài như tờ sớ từ chỗ của cô bé Katja gửi cho Lucy. Nhìn nụ cười của cô gái mấy ngày hôm nay, Charlos cho rằng mọi việc đều rất ổn.
Zentopia cũng phải thực hiện tự kiểm điểm trên diện rộng, nhưng vì lý do chính trị, vụ việc lần này chỉ có nội bộ các tổ chức tham dự biết với nhau. Đối ngoại, Hội Đồng gắn ghép tất cả những gì liên quan đến Vô Hạn Thời Kế và Tân Oracion Seis với sự trở lại của Fairy Tail. Và với cái nồi to như vậy, khiến danh tiếng Fairy Tail chẳng cứu vớt được gì.
Mà bỏ qua những chuyện đó, tại quầy bar của hội quán Fairy Tail hiện tại, có một cái đống đen xì đầu tóc xù xù nằm chèm ẹp than vãn:" Chán thật, tôi thì sắp điên đầu với đống văn kiện, mà mọi người lại có thể ăn chơi tiệc tùng cùng Legion cả ngày là thế nào?"
" Thật không công bằnggggg~"
"..." Lucy và Wendy gần đó nhìn cô, cười bất đắc dĩ
Ngày hôm qua, Legion đã đến và tạm biệt Fairy Tail để chuẩn bị cho chuyến hành trình dài tiếp theo đây của họ, nhằm tìm kiếm cũng như phong ấn các mảnh của Vô Hạn Thời Kế.
Xui xẻo làm sao cho Charlos khi trước đó vài hôm, cô bị Hội Đồng triệu tập đến nói chuyện về việc thành lập liên minh thương hội và ký kết hợp đồng thương mại. "Nhân tiện" bị hội trưởng cử (đá) đi giải quyết mớ hỗn độn mà cả hội (tức là bao gồm cả Charlos) đã gây ra trong vụ lần này
Tóc đen nhà ta phải làm việc xuyên đêm bù đầu bù cổ. Hết tranh luận lại biện luận, hết hỏi cung thì lại đọc một mớ khiếu nại, cáo buộc, luật lệ, xong lại bị ném lên đề nghị ý kiến giữa bàn dân thiên hạ, rồi ký thêm một chồng hợp đồng.
Hơn thế nữa, vừa lơ tơ mơ bước chân ra khỏi tòa nhà chính của Hội Đồng, cô đã bị trưởng cửa hàng của mình phục sẵn chặn đường, xách qua xử lý cho xong đống công việc tồn đọng trong ba tháng biến mất tăm mất dạng
Chắc tóc cô cũng bị cào cho rụng một mớ ngang ngang số lượng giấy tờ ấy rồi đó...
Để phải nói thì, chỉ có một chữ: thảm!
" Ara, Charlos tội nghiệp..." Cô bartener quen thuộc với mái tóc bạch kim đi đến, đặt một ly nước trên bàn.
" Mệt như vậy..." Mira hơi cúi người, chống cằm, lúc đầu có chút trêu chọc, nhưng sau đó càng nhiều hơn là đau lòng. Cô đưa tay khẩy khẩy vài cọng tóc nhổng lên trên đỉnh đầu người nằm dài ra đó, thở dài:" Sao còn đến đây mà không về nhà hử? Trên người toàn là bụi bặm."
"..." Charlos cứng đờ, lăn lăn trên bàn né tránh bàn tay tội ác
Điều đầu tiên khi nói chuyện với một cô gái: giữ cho hình ảnh bản thân sạch sẽ, một chút phong trần thì được, nhưng tuyệt đối không thể trở thành một tên lôi thôi
Điều thứ hai: Dựa vào ưu điểm của mình mà lựa chọn bán manh hay chơi soái, tốt nhất là phải phù hợp với yêu thích của đối tượng. Dù sao đi nữa, cái gật đầu cho lời mời của cuộc hẹn là mục tiêu tối cao
Charlos do dự cắn môi một cái, liền ngẩng đầu "ngây thơ" chớp mắt:" Muốn gặp cậu~"
" Tớ không được gặp cậu liền mấy ngày nay rồi~ Tớ nhớ cậu chết mất~"
"..." Mira dừng động tác, lùi lại. Có cái gì không ổn ở đây
" Mira~ tối nay cậu có rảnh...?"
" Charlos!" Rồi, biết không ổn ở đâu luôn.
" Oái đau!"
Mira đưa tay ký đầu tên kia một cái, vẻ mặt một lời hết nói nổi:" Ai chỉ cậu cách nói chuyện này thế? Giống Loki quá đi mất."
Cô ấy khoanh tay, nhăn mặt không vui
" Lại đi học linh tinh cái gì rồi?"
"..."
"...Nó kinh khủng như vậy à?" Miệng Charlos méo hẳn, bé ngoan nhận sai túm tóc ngồi thẳng dậy:" Ừm, tớ không có kinh nghiệm theo đuổi, nên thử đi hỏi..."
Ai ngờ chưa được hai câu thì lộ
" Cậu nghĩ tớ gặp mấy cái chiêu trò này bao lần rồi chứ?" Mira dở khóc dở cười, có vẻ tên ngốc nhà cô quên mất cô là ai. Hoa hậu Fiore 7 năm trước đâu phải tự phong đâu?
" Aizz, nếu biết sớm cậu không thích thì tốt hơn không, tớ phải đấu tranh tâm lý dữ lắm đấy!" Charlos đập trán xuống bàn, mặt đỏ bừng
Làm mấy chuyện thế này...
Xấu hổ! Aaaaaaaaa!
" Thật tình, đừng để tớ biết cậu học ai! Cách xa tên ấy ra một chút cho tớ!" Mira đe dọa
Mặc dù rất dễ thương, nhưng cô lại không cần Charlos tự ép mình làm điều không thích
Dù sao đi nữa, Mira cũng chỉ đang tận hưởng cảm giác được người chạy theo mà thôi, chứ có cần cô ngốc nhà mình thật sự tán tỉnh lại đâu đúng không?
Ở Blue Pegasus, một người nào đó đánh một cái hắt xì thật to, sợ hãi nhìn xung quanh
Charlos gãi má cười trừ, không khai ra được, mất uy tín chết
Mira nghiêm mặt một lúc liền bật cười, hài hước túm lấy vành tai nóng bỏng, lôi kéo, xoa nhẹ rồi vò véo như trừng phạt:" Vậy rốt cuộc tại sao lại đến hội quán?"
Đầu ngón tay lành lạnh thoải mái, Charlos không nói thì nhất định không buông ra
"..."
Cái khác có thể nhịn, cái này cần phải bàn bạc kỹ hơn
" Mira~" Lỗ tai đỏ rực rỡ, tóc đen không trả lời, mà ngước cặp mắt ướt dầm dề nhìn lên:" Không gật đầu thì đừng tán tỉnh được không? Tớ sắp bị cậu đùa xong rồi!"
"..."
"???"
" Huh?" Mất hơn một giây mới hiểu được vấn đề
Nhưng thay vì dừng lại, Charlos ở thế yếu hơn như này...
Hồ ly nheo mắt, liếm liếm môi tiến lại gần:" Lúc trước không phải chúng ta vẫn như vậy sao?"
" Lúc trước và bây giờ có thể giống nhau sao?" Charlos chưa để ý đến không thích hợp, chỉ quay sang chỗ khác lầm bầm ủy khuất
" Ara, Charlos hình như không hài lòng..." Giọng nói... tại sao lại gần như vậy?
Lúc phát hiện ra, quay đầu... mũi họ đã gần như chạm nhau rồi:" Vậy... nói tớ nghe, không giống chỗ nào?"
Hương thơm trên người thiếu nữ hăng hái truyền tới khứu giác.
Mát lạnh như tuyết đầu mùa
" Cậu cậu cậu cậu cậu cậu!!!" Biết chắc là bẫy đấy, Charlos phản xạ có điều kiện ngửa đầu né tránh, nhưng sau cổ lại bị người kia giữ chặt lại, rồi dùng ngón trỏ khẽ vuốt. Charlos rùng mình mềm nhũn ra
" Cậu sao vậy, tớ chỉ hỏi một chút thôi mà?" Mira chớp chớp mắt ngây thơ
Charlos cắn răng, cổ họng hung hăng hoạt động:" Mira!" Bao nhiêu từ ngữ bỗng bay đi đâu mất, chỉ còn có một cái tên xoay vòng trong đầu
Thình thịch, thình thịch
Sao lần nào bị dồn vô đường cùng cũng là mình nhỉ?
" Ngoan~" Hồ ly cười khẽ, nhéo lấy vành tai bỏng rát, rồi đột nhiên hạ giọng ủy khuất :" Không được bắt nạt tớ!"
Ai đang bắt nạt ai?! Charlos tuyệt vọng ngước mắt, cả đời cô đều bại ở tay người này!
" Tớ không...!"
Chưa kịp để Charlos nói cái gì, Mira đã nhảy lùi lại mấy bước.
Đặt ngón trỏ lên môi, cô ấy nháy mắt:" Just kidding!" Rồi xoay lưng đi thẳng
"..."
"???"
Rầm! Tên nào đó đập mặt xuống bàn
"???!?!?!?" Charlos đỏ bừng mặt ôm lấy bên tai sắp không còn là của mình, hoàn toàn gục ngã
Kidding? Kidding?! Cậu đùa tớ?!! Có ai kidding kiểu vậy à?????
Aaaaaaaaa!!!!!!!
Đi chết đây đi chết đây đi chết đây!!!! Aaaaaaaa! Còn sống thế nào được nữa???? Ông trời ơi! Tại sao ông lại thả cái con hồ ly này xuống đây?! Tại sao?!?!
"..." Mira híp mắt nhớ lại phản ứng của "người bị hại" từ đầu đến cuối, có chút chưa đã thèm liếm môi, tay bất giác chơi đùa với tóc mình
Thế này mới đúng chứ, dễ thương ghê ấy~
...
" À mà, cái tờ ghi "Khi nào xong việc sẽ trả, thư khiếu nại xin nhận" kèm theo hình mặt cười được hội đồng gửi về hôm qua ấy?" Một hồi lâu sau, khi cái đầu đen xù kia đã thôi bốc khói và Mira thậm chí đã rửa xong mớ chén dĩa của mình:" Là của cậu phải không? Đội trưởng Lahar nhà họ giận lắm đấy."
" A?..." Charlos chậm rì rì nhấc mắt, đầu óc vẫn có chút mơ hồ
"À..."
Nhớ ra rồi, lúc lấy lacrima quan trắc có để lại thì phải... Charlos bĩu môi, đã nhận ra thủ phạm cướp mất mớ tóc yêu quý...
Lahar chết bầm! Còn học được trả thù! Đã thế còn chơi cáo trạng!
Lahar lúc này vừa ra khỏi phòng họp lập tức đánh một cái hắt xì rõ to làm tất cả những người xung quanh tò mò nhìn lại
Anh cười trừ đáp lại họ, xoa cằm
Ai nhắc mình vậy?
" Đúng đấy! Tớ biết lỗi rồi, lần sau còn tái phạm!" Charlos trề môi không phục
Lấy việc công trả thù riêng! Lần sau tui cho anh biết!
"..." Mira cười khúc khích, lắc đầu:" Mà rốt cuộc bữa nay có việc gấp gì mà nhất quyết phải lết đến đây thế? Ít nhất là hai hôm nay cậu không ngủ rồi đúng chứ? Không mệt sao?"
" Thì cũng hơi hơi... à phải rồi, tớ muốn tìm hội trưởng..." Charlos cau mày gãi đầu:" Ý tớ là cả ông nội và chú Macao luôn ấy, tớ cần bàn giao lại một số thông tin của Hội Đồng..."
" Vậy cậu đến không đúng lúc rồi, Hội trưởng Makarov và Gildarts đã ra ngoài cùng nhau từ sớm, tương tự, Đệ Tứ và chú Wakaba cũng không thấy mặt..." Mira lại lắc đầu, xoay người lấy cho tóc đen ly cacao mới vì ly cũ đã nguội lạnh từ bao giờ, đặt xuống:" Thế nên cô ngốc, uống nước hóng hớt xong thì về nhà nghỉ ngơi đi."
" Không biết chăm sóc mình gì cả." Giận lườm bạn gái CŨ một cái, Mira quay người
Bị người kia nắm tay kéo lại
Mira nhướn mày:"?"
" Tớ không biết chăm sóc bản thân... cậu giúp tớ được không?" Charlos chớp chớp mắt, ôm lấy tay cô (giả bộ) ngoan ngoãn ngẩng đầu
" Cậu..." Mira nhẹ nhàng rút ra tay mình, cúi người:" Đừng hòng đi đường tắt nhé!"
Chọt chọt vô trán cô nàng tóc đen mấy cái, Mira mới thỏa mãn quay người lau nốt mớ chén dĩa vừa rửa sạch còn đang chờ để vô tủ:" Tớ thấy cậu còn khỏe chán, không cần người chăm sóc đâu, về nhà mơ tiếp đi vậy!"
"..." Charlos ở sau lưng vẫn nhìn cô không nháy mắt
Cho đến tận khi cô gái kia bước vào phòng, vừa xoay lưng đóng cửa vừa giả vờ hung hăng lườm cô một cái, tóc đen mới không nhịn được bật cười khúc khích
Một lúc sau, Charlos cũng thỏa mãn nhâm nhi xong ly cacao của mình, đứng dậy rời khỏi hội quán
" Lucy! Wendy! Chúc các em một ngày tốt lành! Hôm sau gặp nhé!" Ai đó treo lên nụ cười lớn đến tận mang tai, hừ giọng ca "oanh vàng" mà chim nghe được chắc chắn sẽ lộn đầu đi ra cánh cửa lớn
"..."
Để lại sau lưng cái hội quán yên tĩnh hẳn, chỉ Lucy và Wendy ngây ngốc vây xem từ đầu đến cuối liếc mắt nhìn nhau
... hơ, no quá!
__________________________________
" Gil..." Charlos hạ xuống cánh tay chỉ vừa giơ được một nửa, vụt một cái đã tìm được một chỗ trốn
Đôi mắt lén lút nhìn ra nhấp nháy sáng rực
Thật ra kế hoạch của cô khi nãy là về nhà cơ, nhưng kế hoạch thì không theo kịp diễn biến mà.
Con đập nhỏ ở rìa thành phố Magnolia đang xảy ra một việc be bé, nhưng đủ thành công khơi dậy trí tò mò của Charlos
" Gildarts, đấu với tôi một trận đi!" Dù địa điểm khác biệt, Natsu vẫn lao lên với nắm đấm và nụ cười quen thuộc
Có điều hôm nay, hứng thú của ông chú nhà bọn họ hình như không cao như thường ngày
Vẫn là một đấm hạ gục, Natsu bay ngược lại vào cột đá đằng sau, nhưng nét mặt Gildarts hiện tại lại là vẻ nghiêm túc họ rất ít khi trông thấy
Charlos nép người sau bức tường nhẹ như không cau mày
Chú ấy đang gặp vấn đề cần suy nghĩ...
" Gildarts!" Đương nhiên với nét mặt như vậy thì Charlos chẳng thể nào là người duy nhất nhận ra điều không thích hợp
Natsu bật dậy, gào lên với người đã quay lưng:" Ông chú có chuyện không vui sao?"
" Có sao? Ta lúc nào chẳng như vậy?" Gildarts dừng lại một nhịp, rồi quay đầu, cười với cậu nhóc
" Thật ư?" Natsu có vẻ bị hỏi ngốc
" Chắc vậy..."
...
Không biết tên nhóc đầu lửa có tin hay không, nhưng cô thì không tin rồi đó. Charlos nhướn mày, băn khoăn một chút liền vội vã chạy theo sau lưng ông chú nhà mình
Cô không có ý định che giấu, nên Gildarts biết tỏng, có điều ông vẫn mặc kệ cô gái
" Charlos này..." Họ dừng lại trong cánh rừng trước kia cả hai vẫn sẽ tập luyện lúc rảnh rỗi
Giọng Gildarts như có chứa cả tiếng thở dài:" Cháu sẽ làm thế nào nếu nhận ra Fairy Tail còn có một mặt khác?"
Không giống như Natsu, Charlos trong mắt Gildarts rất nhều thời điểm, đều là người có địa vị ngang hàng
Là một trong số rất ít những người mà ông có thể trò chuyện, hiện tại ông... muốn nghe ý kiến của cô
"?..." Charlos bị câu này hỏi ngơ ngác. Nhưng chợt phản ứng ra đây có lẽ là điều đang làm Gildarts băn khoăn, cô yên lặng, rũ mắt suy nghĩ
" Mặt khác đó... có làm hại mọi người không?" Hồi lâu sau, Charlos ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhẹ giọng
" ..." Gildarts làm theo, ông cũng trầm ngâm một lát rồi thở dài:" Tùy trường hợp, có thể có hoặc không..."
" Nhưng cháu phải biết Charlos... nó rất khó tin..."
" Nó làm ta... có một chút sợ hãi..."
"..." Môi Charlos mím chặt, một thứ gì đó có thể khiến Gildarts sợ hãi quả thực là một tồn tại đáng sợ
Cỡ nào?
Cỡ của Acnologia
" Nhưng Gildarts, tuy rằng cháu không biết chú đã thấy được điều gì... cháu vẫn tin rằng..." Charlos hít sâu, cúi đầu, nhìn thẳng vào tấm lưng vững chãi đằng trước:" Nếu nó thực sự thuộc về Fairy Tail..."
" Thì nó cũng không đáng sợ đến như thế." Cô ấy thả lỏng người, cong khóe môi, giọng an nhiên đến lạ:" Ngôi nhà của chúng ta bao dung rất nhiều những tồn tại kinh hoàng, ví dụ như cháu..."
Cháu có trực giác... rằng đã hợp tác với cô gái biến mất khỏi trí nhớ của mình, làm nên rất nhiều thứ khủng khiếp...
" Ví dụ như Rồng..."
" Hội chúng ta còn có một vị hội trưởng ma...." Charlos lắc đầu, bật cười:" Thêm một, nói thật... cháu cho là mình có thể hiểu..."
" Vậy Gildarts, thầy của cháu, chú băn khoăn điều gì?"
"..." Gildarts yên lặng, hồi lâu, ông thở dài:" Trời đất, ta già thật rồi..."
Gildarts xoay người, đối diện với cô cháu gái, giọng đầy hoài niệm:" Charlos, ta còn nhớ lúc mới gặp, cháu chỉ có thế này..." Ông ước lượng bàn tay ở giữa không trung một khoảng chỉ tầm đùi mình, mỉm cười
" Cháu xem, cháu lớn thật nhanh..."
" Gildarts, cháu lớn nhanh là thật..." Charlos nhìn ông, buồn cười lắc đầu:" Nhưng nói chính mình cao tuổi, ông chú ngốc, ông nội cháu sẽ là người đầu tiên nhảy lên cho chú một nắm đấm to bự khổng lồ đấy!"
" Ừ nhỉ!" Gildarts gật gù, sau đó chống hông cười ha hả:" So với hội trưởng Makarov, ta còn trẻ, còn khỏe, còn phong độ chán mà ha! Hahahaha!"
" Rồi, cho ít màu là y như rằng đòi mở phường nhuộm!" Charlos giả vờ đập trán
"..."
" Này, Charlos!" Gildarts đột ngột cởi bỏ chiếc áo choàng của mình. Tiện tay giục nó qua một bên, ông hạ thấp người nghiêm túc thủ thế:" Đã lâu lắm rồi, chúng ta đấu một trận đi! Để ta xem mấy năm nay cháu tiến bộ ra sao!"
"..." Charlos nhìn ông, cười toe toét làm theo, ném văng chiếc sơ mi của mình:" Chú nói đúng lúc ghê!"
" Cháu chờ ngày này lâu lắm rồi đó!"
...
Trận chiến hôm đó, không ai biết được kết quả, nhưng sau này và càng lâu về sau, những người ở gần đó đã truyền tai nhau rằng, có hai con rồng đã đánh nhau ở nơi đó
Bước chân của chúng giẫm nát cả cánh rừng, xẻ ngang toàn quả đồi, những tiếng rống lan xa đến độ san bằng cả các dãy núi cách đó hàng cây số
Nhưng đến cuối cùng, không thể trơ mắt nhìn chúng phá hoại cuộc sống an nhiên của người dân, một vị thần đã hạ phàm trong luồng hào quang bạc thánh khiết
Và mọi thứ, lại trở về nguyên dạng ban đầu
__________________________________
Sáng ngày hôm sau, sau khi đã ngủ cả một ngày trước đó để hồi sức, Charlos ôm cái bụng đói meo và mang theo hai bàn tay bị quấn băng trắng đến hội quán
Vâng, tất cả đều là kết quả của trận đấu hôm qua
Nhưng cô vừa mới nhìn thấy cái cửa hội quán nhà mình thì...
" Hỏa Lôi Long... Gầm!!!"
Cơn lốc xoáy của lửa và sấm sét tạt ngang qua bản mặt lờ đờ làm Charlos tỉnh táo hẳn, cô ngẩng vội đầu, nhìn vào trong sân
"..."
Rồi, tốt, ít nhất không phải kẻ địch, là mấy đứa em nhà cô lại đang phá phách
ẦMMMM!!!!!
Mảnh rừng sau lưng Charlos bị đốt trơ trụi, đất đá dưới chân cũng bị xới ra một con mương rộng sâu hoắm
"...?"
Đau đầu
" Tức thiệt! Nó vẫn chỉ mạnh như lúc trước!" Natsu thở dốc, không hài lòng nhìn "thành quả" của mình
" Đ-Được rồi... Tớ... chịu thua..." Nhưng đối thủ của cậu- Max thì không nghĩ vậy, mặt cậu ta tái mét:" Trúng chiêu đó... chết là chắc..."
" Cậu có năng lực ấy từ bao giờ vậy?" Lucy từ xa tiến lại, trợn tròn cả mắt nhìn cậu bạn... vâng, không hổ danh thánh phá hoại trong hội đệ nhất phá
" Mới nãy." Natsu bâng quơ bộp lại một câu, rồi quay mặt lại đám đông vây xem đằng sau, nhe răng:" Ai tiếp?!"
Đứa nào nãy bảo hạ được tao đâu?!
" Tôi này."
Cốp! Giọng nói nhàn nhạt vang lên kèm theo đó là một cú cốc đầu khiến Natsu tý nữa là chui vào lòng đất mẹ
" Tôi nhớ hôm nay cậu được phân công trực nhật chứ có phải cày xới đất đâu? Cái gì đây?"
" Aye..." Natsu nức nở với cái đầu sưng vù
" A, chị Charlos!" Wendy đã trông thấy bộ đồ đen quen thuộc khoanh tay trừng mắt đằng sau cậu rồng lửa, cười vui vẻ vẫy tay
" Buổi sáng tốt lành, Wendy!" Charlos vốn cũng không thật sự giận dịu đi tức thì. Đối với cô em gái "từng" nhỏ nhất cả hội, cô vẫn luôn có chút thiên vị hơn hẳn.
Nên đương nhiên là Charlos xoay người nói chuyện với cô bé, bỏ mặc luôn thằng em nằm chỏng gọng
" Ê, Natsu, Natsu?" Lucy lại gần chọc chọc cậu chàng đang bốc khói, thở dài:" Đòn vừa nãy tốn nhiều ma lực quá mức... cậu ta gục rồi."
" Natsu, cậu không thể dùng nó trong một trận đấu đâu!"
" Có vẻ chúng ta có một vấn đề lớn ở đây..." Gray quan sát trận chiến từ đầu đến cuối, cau mày kết luận:" Ngoại trừ Gildarts và Laxus là có sức mạnh không tưởng ra thì tất cả những người khác đều không theo kịp thế giới hiện tại!"
" Hở? Tên nhóc này bị Max đánh te tua luôn ấy hở?" Giọng Charlos vang lên kinh ngạc... mà lại có cả vui mừng khi người gặp họa là thế nào?!
" Quên, bà chị đó nữa..." Gray xoa ấn đường thì thầm
Out trình quá rồi đó biết không?!
...
" Thế nên, bọn họ đã quyết định đi gặp bà Porlysica để tìm cách nâng cao sức mạnh?" Lisanna chống cằm, khá kinh ngạc khi nghe Charlos kể lại
" Ừ..." Charlos gật đầu, rồi nhún vai cười bất đắc dĩ:" Nhưng tôi nói thật là tôi nghi ngờ khả năng thành công của họ đấy."
" Đúng vậy nhỉ..." Mira cười bất đắc dĩ
" Ơ? Tại sao vậy ạ?" Eflman gãi đầu ngơ ngác:" Neechan, em thấy bọn họ nói cũng có lý mà?"
" Cậu chưa từng nghe qua sao?" Charlos ngạc nhiên nhướn mày, rồi bóp bóp trán:" Tôi tưởng chỉ có bọn Natsu là không để ý thôi chứ?"
" Efl-niichan, bà Porlysica rất ghét con người!" Lisanna cười tinh quái:" Nếu anh lại gần nhà bà ấy, có khả năng cao đến 96,69% sẽ bị bà ấy dùng chổi chà đánh ra khỏi nhà đấy!"
" Ôi... thế sao chị lại không ngăn cản bọn họ?" Eflman đã hiểu, lại quay đầu tò mò nhìn Charlos
" Đâu phải tôi không nói?" Charlos dở khóc dở cười dựa hẳn lưng vào ghế né tránh ánh mắt đăm đăm lên án của hai cô cậu nhà Strauss:" Tôi nói rồi nhưng họ vẫn đi đó chứ!"
" Ồ...." Lisanna vẫn nhìn kỹ cô chị đồ đen nhà mình, bĩu môi có vẻ không quá tin tưởng:" Thôi được rồi, hóng hớt xong rồi, mình đi thôi chị Mira!" Nói liền ôm lấy một bên tay Mira, kéo cô đi chỗ khác
" Hở?" Charlos bị bỏ lại còn không hiểu chuyện gì xảy ra:" Ơ khoan! Cái gì?!" Đến lúc nhận ra, đành phải bật dậy ba bước làm hai đuổi theo cô em gái láu cá
" Chờ tôi đã nào!"
...
Trong cánh rừng... nơi có ngôi nhà của một vị y sĩ đã ẩn cư lâu năm... hôm nay, xuất hiện một vài vị khách không mời...
Và vì vậy không có gì lạ khi... những người này cũng được chủ nhân đón tiếp theo đúng cái kiểu không mời mà dám tới
"Đồ Long chổi" chào hỏi!
" Mụ phù thủy này là ai vậy???"
" Tình nhân của ông già hồi trước!!!"
" Nói tầm bậy gì đấy!?!?"
Như những gì mà hội bà tám tiên đoán, nhóm Natsu kết thúc việc xin thuốc bằng cây chổi của bà Porlysica (và hãy cảm ơn vì nó chưa phải "Dép lào thần chưởng")
" Xin lỗi vì đã làm phiền!!!"
Thế nhưng trước lúc tất cả khuất bóng... hình như đã có một cô bé...
Nhận ra điều bất thường
A.S