" Natsu! Nhanh lên! Nhanh nữa lên! Lucy... Lucy sắp...!" Happy hét lên với cậu trai ở bên kia căn phòng

" Tớ... chết tiệt! Hỏa Long Dực Kích!" Natsu cắn răng nhìn lên chỗ Lucy trong một giây rảnh rỗi, rồi lại chúi đầu vào trận chiến

Tôi sẽ không... cho phép cô ấy xảy ra chuyện gì đâu!

" Take Over! Cánh tay quái thú!!!" Eflman liên tục hoán đổi, liên tục xông lên

Rồi liên tục bị quật ngã

" Ngươi chỉ biết phòng thủ thôi à?!"

" Muốn nói gì thì nói, hãy mắng chửi ta... rồi sợ hãi và kính trọng ta."

Brain II liếm môi, hắn dễ dàng điều khiển chính lửa của Natsu, tấn công đồng đội cậu

"..."

Thời gian... Lucy...!

...

" Nee-san, tại sao chị lại khóc thế?"

" Michelle..."

Lucy dường như hoàn toàn lạc lối trong dòng ký ức chảy ngược, cô chạy vội, rồi gục ngã tại khoảng thời gian đẹp đẽ và hạnh phúc nhất của tuổi thơ...


Khi cha mẹ cô đều còn sống, thời điểm gia đình cô còn ở tại dinh thự Heartfilia, nơi cô là một nàng công chúa...

Nơi cô đã bỏ quên em gái mình

Em ấy đã chờ rất lâu... rất lâu... nhưng người muốn chờ vẫn không xuất hiện...

Và...

Người đến... không phải Lucy... và cũng có thể nói là bởi vậy... cô bé không còn lựa chọn nào khác

Gia đình... thật là một điều bí ẩn nhỉ? Dù có chuyện gì đi chăng nữa, cảm xúc vẫn sẽ kết nối họ lại với nhau...

Cha ơi... cô chỉ có thể nhìn thấy ông ấy lần cuối qua lăng kính ký ức của Michelle... lại một lần nữa bật khóc khi nhớ lại những chuyện xảy ra giữa họ...

" Lucy, chị đừng khóc... ổn mà..."

Chị biết mà đúng không? Em sẽ luôn ở đây, bên cạnh chị... như trước đây vậy...

" Trên hết, chị nghe thấy họ mà đúng không?" Giọng Michelle nhuốm đầy ý cười hạnh phúc:" Giọng nói của những người chị yêu thương..."


...

" Lucy! Cố lên!"

" Lucy! Chờ tớ!"

" Tớ nhất định sẽ mang cậu trở về!"

...

"..." Vô vàn ký ức chồng lên nhau, không phải để người ta lạc lối:" Mình không thể chỉ biết khóc như thế!"

Mà là để chúng ta nhìn thấy hiện tại, đứng dậy, rồi bước tiếp đến ngày mai

Chị của tôi... đã không còn là cô công chúa chỉ có thể tâm sự với búp bê nữa rồi... giờ đây chị ấy có... rất nhiều người ở bên...

Michelle mỉm cười

Charlos... cảm ơn cô...

Nee-san, em đã... rất hạnh phúc...

__________________________________

" Xin lỗi Michelle ngay! Trả lại Erza cho chúng ta! Và đừng hòng..." Lucy hét lên, tuy có lẽ không ai nghe thấy, nhưng quyết tâm của cô đã chuyển hóa thành ma lực khổng lồ, bùng nổ, kim quang chói mắt bao phủ lấy toàn bộ Lâu Đài Vô Hạn:" Làm hại đến Natsu!!!"


Bây giờ, ai cũng có thể nhìn thấy Lucy

"!!!" Brain II kinh ngạc quay đầu, tình huống này hoàn toàn không nằm trong kế hoạch! Không ai có thể giữ được sự tỉnh táo ấy trong dòng thời gian đảo loạn!!!

Rắc... rắc...

Cánh cửa tím sẫm của địa ngục đã đóng lại trước đó rung lên dữ dội

Rồi tan vỡ

Bóng người xông ra, có mái tóc đỏ rực như đốt cháy lên một ngọn lửa, thiêu rụi tất thảy bóng tối

" Midnight!!!" Ngọn lửa trong đôi mắt cô ấy khiến hắn run sợ

Nữ hoàng tiên- không cần đôi cánh để bay lượn, bởi vì ý chí của cô ấy có thể phá nát vòm trời này!

" Không... Ta đã phải hy sinh một tương lai có thể gặp cha để có được sức mạnh!" Brain II điên cuồng gào thét, ma lực xanh đen bao vây lấy hắn:" Ta sẽ không thua!"

Thế nhưng...

" Tớ nghe thấy cậu rồi... Lucy!" Hỏa Long đã nghe thấy tiếng gọi từ người quan trọng nhất của nó, âm trầm đứng dậy, ánh mắt tối đen phủ lửa:" Ngươi khiến Michelle và Lucy khóc!"
Long hữu nghịch lân, xúc giả tất tru! (Rồng có vảy ngược, kẻ chạm vào phải trả giá! ^_^)

" Không ai được làm Lucy khóc!"

Giờ thì không ai có thể giúp ngươi nữa rồi, Brain II!

" Kẻ chỉ biết khua môi múa mép về những thứ chưa xảy ra như ngươi..." Erza vung cao song kiếm, chém xuống:" Thật nực cười!"

ẦM!

Xung đột của đến ba luồng ma lực đáng kinh ngạc khiến cả căn phòng đều phải chịu bị liên lụy, Romeo đành phải đỡ lấy Celty chạy nhanh né tránh vào một góc. Nhưng ánh mắt cậu, vẫn đầy ngưỡng mộ nhìn về giữa sân

Đây là, hai trong số những thành viên của đội Tenrou Fairy Tail, ngoài Thập Thánh... những ma đạo sĩ mạnh nhất Fiore 7 năm về trước...

Danh bất hư truyền!

__________________________________

" Cô... cô sao có thể?" Erik lần thứ n bị quật ngã trên đất, sững người nhìn lên:" Tại sao những gì ta nghe và những gì cô làm..."
" Nó khác nhau đúng chứ?" Mira trong hình dạng Halphas hạ xuống đối diện hắn, chống một tay trên hông, mỉm cười:" Không may cho anh, anh có thể nghe được âm thanh từ tận sâu trong linh hồn, mà tôi... lại không chỉ có một?"

" Cái gì?" Erik kinh ngạc đến đơ cả người

" Điều kiện để anh "nghe thấy" là linh hồn phải đang suy nghĩ và có ký ức, nhưng rất tiếc, Mirajane và Halphas là hai kẻ khác nhau!" Thế mà Mira lại chỉ mỉm cười như trước

"..."

"!!!"

Có lẽ không chỉ Fairy Tail, mà bất cứ một ai biết cô gái này đều sẽ đồng ý một chuyện...

Mira tuyệt đối là người thích hợp nhất để đối đầu với những kẻ thù sở hữu thể loại ma thuật quái đản, bởi vì... chính năng lực cô ấy sở hữu đã là kẻ đứng đầu trong các loại ma thuật quỷ dị nhất!

" Chúng ta kết thúc chuyện này được không? Anh biết là tôi đang rất vội, ừm..."
Erik- đã mất năng lực "nghe ý nghĩ" khiến cả Erza cũng phải đau đầu. Trước mặt Mira, rất tiếc là khả năng điều khiển sóng âm của hắn cũng không thể phát huy trọn vẹn khả năng- bởi vì cô ấy không những không xài vũ khí, mà hơn nữa, thính lực của quỷ... hình như không dễ phá như người...

Nói gì thì nói, đấu với Mira, Erik thở dài, thực nghẹn khuất

" Một đòn cuối vậy..." Ma lực trong người hắn rục rịch rồi bùng nổ, vảy rồng chạy dài trên cánh tay rắn chắc, móng tay hắn trở nên nhọn hoắt...có lẽ lần xuất hiện này cùng ma thuật mới, đã khiến người ta quên mất Erik vốn là ai...

Hắn là Độc Long

" Đây là hơi thở cuối cùng..." Nói đến đây, Erik bỗng khựng lại một chút, ngẩng đầu nhìn một cô gái tóc tím đang quan chiến ở đằng xa...

Hắn không nhìn thấy, nhưng hắn biết cô ở đó
Erik hoàn toàn dịu lại:" Là Cubelios để lại cho tôi trước khi rời khỏi..."

" Hơi Thở của Độc Long!" Cơn lốc đỏ bắn về phía Mira mang theo uy lực khủng khiếp đúng tầm của một kẻ diệt rồng

Hắn sẽ dùng hết sức... nhưng dù thắng, Erik nghĩ... có lẽ hắn sẽ đầu hàng... Bởi vì hiện tại hắn thật sự muốn... một ngày nào đó quang minh chính đại gặp lại cô ấy...

Có điều... phải xin lỗi Macbeth...

Nhưng không để Erik do dự được thêm bao lâu, một bóng người đã lặng như không áp sát hắn... cú đá vào lưng khiến hắn ngã chúi nhụi

"!!!"

"???" Erik không hiểu ra sao ngẩng đầu, thế quái này cô ta lại dễ dàng đỡ được đòn đó?!?!

" À xin lỗi, tôi quên nói với anh..." Mira đã trở lại là Mira, là cô bartener hiền dịu ôn hòa của cái hội quán nào đó:" Độc không có tác dụng với quỷ, trái ngược lại, nó là món ăn."
Nhưng rất tiếc những gì cô nói thì không

" Anh mạnh thật đấy, tôi không thể trực tiếp xóa bỏ nó, nhưng làm yếu nó đi thì được!"

Erik:"???" Cái thể loại gì thế này???

Erik:"!!!" Thế quái nào mà cô ta lại tồn tại!!!

Erik:"..." Đau khổ-ing

" Ma Nhân!" Hộc ra một hơi, Erik chán nản nằm dài trên nền đất

Hắn bỗng nhiên nhớ tới Erza- cái người mà lúc đầu hắn đã muốn chiến ấy, có thể kết quả sẽ không khác, có thể hắn sẽ bị đập một trận ra trò, có thể là...

Nhưng ít ra hắn sẽ có một trận ra trò! Chứ không phải như bây giờ...!

Thực nghẹn khuất!!!!!

" Ara ara~" Mira ôm má, vẫn chỉ mỉm cười:" Thật ngại ghê."

Erik chẳng buồn liếc mắt, đẹp thì đẹp, hoa hồng là có gai, hội này còn là gai độc

Thế nên hoa hồng của cái hội này, tại hạ bất tài, xin nhường lại cho kẻ tài cao.

__________________________________
" Nếu ngươi muốn gặp cha mình như vậy..." Natsu tung người giữa không trung tạo ra một cú đá xoáy:" Để ta đưa ngươi đi gặp luôn!"

Brain II trúng đòn, kéo lên trên mặt đất, hắn lồm cồm bò dậy:" Cảm xúc càng mãnh liệt thì sức mạnh càng to lớn! Chỉ có hy sinh chúng, đánh mất chúng, mới xứng đáng có được sức mạnh!"

" Cách nhìn nhận và cách cảm nhận của ngươi thật vớ vẩn!" Erza vung cây chùy của bộ Luyện Ngục Giáp đập tới, xung lực của nó khiến Natsu cũng phải lè lưỡi:" Cảm xúc phải được giữ thật sâu trong tim, mới có thể khiến ngươi tiến về phía trước!"

Một chùy này hạ xuống... Brain II bay thẳng vào tường, phá nát nó... rồi rơi xuống...

Natsu run lập cập

" Ngay từ đầu, ngươi đã đánh mất sức mạnh của cảm xúc rồi!"

Ầm! Erza cắm cây chùy của mình xuống đất, lập tức ngẩng đầu:" Lucy sao rồi?"
"..." Yên lặng

" Chúng ta trễ mất rồi..." Happy nhìn đăm đăm vào khối lacrima trống rỗng, rồi bật khóc:" Lucy đi rồi..."

" Gì chứ?!" Natsu không dám tin ngẩng đầu:" Không phải chúng ta đã xóa tất cả dấu ấn rồi sao?! Tại sao cô ấy lại biến mất?!?!"

" Trả Lucy lại đây! Ai đó hãy trả lời đi!" Tiếng chàng trai vang vọng khắp tòa lâu đài

"..." Không ai có thể trả lời

Ngoại trừ một cô gái đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra

" Hử? Tại sao mọi người lại nói mình biến mất?" Lucy vẫn như trước nghe được câu nói của Natsu, nhưng cô... có linh cảm không lành...

" Chẳng lẽ là..."

" ..."

" Tôi nghe thấy giọng Lucy?" Gray ngẩng đầu nhìn quanh

" Tớ ngửi thấy mùi của Lucy ở mọi nơi!" Natsu khụt khịt mũi cố tìm kiếm cô bạn... nhưng không thành

Khoan

"..."

Tất cả đã phát hiện ra điều bất thường
" Đừng nói cả cái lâu đài cá chép này..."

" Chính là cơ thể của Lucy nha?!?!"

Happy và Natsu đồng thời la toáng

" Không!!!" Lucy cũng la theo:" Ác quá đi mà... sao tớ lại trở thành thức ăn của Happy thế này?"

" Tớ mới không thèm ăn cậu đâu!" Mèo xanh phản bác

Nhưng khi họ có thể nói chuyện vô tư mà không cần thần giao cách cảm... điều này cũng có nghĩa là quá trình hợp nhất đã hoàn thành

... họ nên làm gì tiếp theo...?

" Thật ra Lucy, thời điểm cậu cố gắng điều khiển Real Nightmare đã đẩy nhanh quá trình hợp nhất..." Erza đưa ra suy đoán, cô hạ mắt:" Xin lỗi..."

" Ai... không phải lỗi của cậu đâu..."

" Mọi người, đừng lo lắng quá! Tôi vừa nhận được tin truyền đến từ hội quán! Jean-Luc và Levy đã tìm được một số thông tin!" Warren đột nhiên lên tiếng cắt đứt khoảng trầm nặng nề
" Jean-Luc?"

" À, cái ông "thật ra"!"

Nếu các dấu ấn không được gỡ bỏ đúng hạn và quá trình hợp nhất hoàn thành. Để phá vỡ Vô Hạn Thời Kế, cần đến một ma thuật lâu đời xuất phát từ liên kết sinh học của các Tinh Linh Ma Đạo Sĩ, nhưng trước tiên, cần phải phá bỏ ma thuật khiến họ rơi vào trạng thái con nhộng.

Chỉ cần hoàn thành ma thuật này, chiếc đồng hồ sẽ vỡ ra từng mảnh và các bộ phận này sẽ bay đến những nơi khác nhau.

" Ê, chờ một chút!" Gray đã nghe ra vấn đề trong cách giải quyết

" Chuyện gì sẽ xảy ra với Lucy?" Erza cũng phải lên tiếng

"... Cô ấy cũng sẽ bay theo các mảnh đồng hồ ư?" Ai đó bật thốt nỗi lo lắng ra thành lời

"..."

" Không, không có cách nào khác sao?!" Natsu không nhịn được

Vậy... vậy là họ thật sự không thể bảo đảm Lucy sẽ an toàn sao? Như thế nào...?
" Ây, thật ra là có đấy!" Một giọng nói đậm ý cười vang lên từ đằng sau họ

"...?"

" Charlos?!" Erza xoay người, bắt được bóng dáng cao gầy chậm chạp bước vào từ phía cửa

" Xin lỗi mọi người, việc chuẩn bị mất nhiều thời gian hơn là tôi nghĩ..." Charlos ngẩng đầu nhìn tát cả một lượt, mỉm cười, rồi vươn tay về phía trước. Ma lực chảy xuôi theo những ngón tay thanh mảnh, một ma pháp trận khổng lồ dần thành hình. Sắc bạch kim đặc trưng từ ma lực của Charlos rực rỡ tỏa sáng, chiếu rọi cả bầu trời, ôm trọn Lâu Đài Vô Hạn vào lòng mình:" Tôi có cách thứ hai, và biện pháp đảm bảo cho vấn đề trước đó..."

" Tốt quá rồi! Tôi biết là tôi tin bà chị được mà!" Mắt Natsu tỏa sáng lấp lánh

" To... to khủng khiếp!!!" Gajeel và Gray đồng thời ngẩng đầu, há hốc mồm

"..." Byro và quân đoàn Legion rùng mình, mặt cắt không còn một giọt máu... Họ không hề biết... Fairy Tail còn có một kẻ như vậy... nếu chúng muốn tấn công giáo đường từ trước đó... thật kinh khủng!
" Lucy, quyền lựa chọn là của em..." Âm giọng của Charlos vang vọng đến mọi ngóc ngách của không gian

" Nếu em lựa chọn cách thứ hai, tôi có thể lập tức phá hủy tòa lâu đài này và đưa em trở về..." Cô thu tay, đứng thẳng chờ đợi sự lựa chọn:" Nếu em muốn làm theo cách thứ nhất, tôi có thể đặt lại một dấu ấn đặc biệt để tìm em sau đó... Fairy Light sẽ đảm bảo em an toàn cho đến khi chúng ta trở về..."

" Chị nói cái gì vậy Charlos?! Mau sử dụng cách thứ hai và mang Lucy trở về đi mà!" Happy vội vàng bay tới

" Happy, quyền quyết định là của Lucy."

" Nhưng..."

" Charlos- nee..." Lucy đột ngột lên tiếng, giọng dè dặt:" Nếu sử dụng cách thứ hai... những người đã và đang ngủ say... họ..."

Sẽ thế nào?

"..." Tất cả yên lặng, nói thật, trước đó hoàn toàn không một ai nghĩ đến vấn đề này cả...
" Tôi rất lấy làm tiếc, Lucy." Charlos lắc đầu:" Việc này đã vượt quá khả năng của tôi hiện tại."

" Tôi không thể đảm bảo."

"..." Có một sự trầm mặc nặng nề đột ngột xuất hiện

" Lucy..." Happy khe khẽ gọi

" Vậy thì..." Lucy hít sâu, rồi thở hắt ra, kiên định:" Chị Charlos, em muốn thử!"

" Lucy!" Natsu cắn răng lo lắng hét lên

Cậu đột nhiên... đột nhiên không muốn quan tâm đến những kẻ đã ngủ kia...

Fairy Tail không phải anh hùng, họ cũng sẽ không bao giờ là anh hùng!

Họ chỉ làm tất cả mọi thứ để được sống hạnh phúc cùng gia đình của mình... toàn bộ những người đang ngủ say kia cộng lại... cũng đâu liên quan gì đến họ kia chứ?!

Nhưng mà...

" Natsu, tớ sẽ không sao đâu. Tớ tin vào mọi người!" Lucy bỗng trở nên bình thản hẳn, cô tự tin cất tiếng, đôi mắt sáng lấp lánh như chứa toàn bộ sao trời:" Tớ sẽ chỉ bay đi đâu đó, chỉ có một chút nguy hiểm mà thôi... nhưng có thể sẽ giải thoát rất nhiều người khỏi những giấc ngủ dài đằng đẵng..."
" Tớ là ma đạo sĩ của Fairy Tail! Là con gái của Jude và Layla! Hơn thế nữa, tớ là chị của Michelle!"

" Em làm được! Charlos-nee!"

"..." Charlos hơi cúi đầu, mớ tóc mai lòa xòa xõa xuống, còn cô thì trầm trầm bật cười

Thật là... bọn nhóc nhà mình đứa nào cũng thế...

Tách! Charlos khẽ búng tay, toàn bộ ma pháp trận và ánh sáng cứ vậy tan biến như chưa từng xuất hiện

" Cố lên, Lucy!"

" Vâng!"

Ánh vàng kim của con tàu nhạt dần nhạt dần... rồi hóa thành màu xanh dịu mát

Tựa một ngôi sao cao tuổi, con tàu dần bay lên... thu nhỏ... rồi bùng nổ thành hàng vạn những ngôi sao băng rơi xuống... rải rác lấp lánh...

Đó là một khung cảnh tuyệt đẹp mà tất cả những ai ngẩng đầu... đều sẽ trông thấy

Một trong số đó, là những thành viên của Hội Đồng

Đã đến lúc để... dọn dẹp tàn cuộc...
...

" Ngươi hẳn là Cobra của Tân Oracion Seis?" Lahar và Doranbalt bỗng xuất hiện tại một khu đất trống

" Anh đã bị bắt, mọi lời nói của anh sẽ là bằng chứng trước tòa."

" Hội Đồng ư?" Erik ngẩng đầu quay lại, hắn thật sâu cau mày... có chút không tha

" Nhưng chờ đã! Người này là..." Kinana cũng mím môi nhìn họ

Những người này... những người này muốn mang Erik đi khỏi cô!

Kinana không kiểm soát được cơn khủng hoảng dâng lên trong lòng, tay cô bắt đầu trở nên rất lạ... có gì đó chực chờ nhảy xồ ra...

" Này!"

" Cô đang muốn chống cự?!" Lahar đã nhận ra phản ứng của cô ấy, cau mày

Không giúp được rồi, bất kỳ ai liên quan đến Oracion Seis đều phải bị bắt giữ...

" Lùi lại, và đi đi." Erik nghe được tất cả những âm thanh đó, đồng tử co rụt lại, anh đứng dậy, không chút do dự đi về hướng hai thành viên Hội Đồng

Vô điều kiện đầu hàng

" Chờ đã! Erik!" Kinana lảo đảo đứng dậy muốn chạy theo

" Cô là ai? Đồng bọn của hắn?" Mắt Lahar vụt qua một tia sáng lạnh lẽo

" Ara ara, xin lỗi, thật ra, cô ấy là người của hội chúng tôi!" Mira vào lúc này bước ra từ bóng tối, giữ lấy vai Kinana, ngẩng đầu mỉm cười nhìn những người đứng ở đối diện

" Fairy Tail?" Lahar nhận ra Mira, anh cau mày đầy nghi ngờ,  nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, vẫy tay với Doranbalt

" Vậy, đi thôi."

" Mà ngươi từ bỏ dễ dàng quá nhỉ?" Trước khi rời khỏi, Doranbalt nheo mắt nhìn kẻ bình tĩnh đứng cạnh mình, thử hỏi

" Ừ, sao vậy..." Nhưng Erik biết tỏng, hắn dửng dưng:" Ta chỉ muốn nói là..."

" Có bạn bè thật tốt..."

" Chị Mira..." Kinana quay lại nhìn cô gái tóc bạch kim, nước mắt đọng lại thành vòng quanh khóe mắt

" ..." Mira mỉm cười, xoa đầu cô ấy rồi chớp chớp mắt
"..."

" Erik..." Trong tai Độc Long lại vang lên tiếng nói thân quen:" Anh có nghe thấy em nói không?"

" Em sẽ chờ..."

Và Doranbalt ngạc nhiên nhìn thấy, tên tù nhân bên cạnh anh vui sướng mỉm cười

__________________________________

" Lucy?" Natsu mở mắt, tất cả những gì cậu thấy là cả bầu trời và những ngôi sao băng lấp lánh

" Lucy đâu rồi?!" Cậu chàng chậm mất một giây, rồi bật choàng người dậy, hoang mang nhìn xung quanh

" Hướng Đông 2h15, làm ơn nhanh lên." Đáp lại cậu là giọng nói điềm đạm của một người khác, mái tóc đen bị gió đùa bay lả tả

" Chị Charlos?" Natsu lập tức quay ngoắt, nhảy dựng dậy:" Lucy..."

" Chúng tôi đang tìm cô ấy, chắc chắn sẽ tìm được thôi, Fairy Light có thể định vị rất xa!" Celty đã tỉnh lại dù vẫn còn rất mệt, cô bé ngồi gần chỗ cậu, kiên định nhìn ra xa, trong mắt chảy xuôi lo lắng
"..." Natsu mím môi ngồi trở lại... lúc lắc thân mình... rồi đột ngột ngẩng phắt dậy nhìn về một hướng

" Chờ đã, tôi ngửi thấy mùi của Lucy!!!" Cậu chạy ngay ra bên mé của con bạch tuộc họ đang cưỡi, reo lên:" Lucy ở đằng kia!"

"..."

" Cậu ngửi thấy?" Charlos có vẻ như vừa sực tỉnh, lúc này cô mới nhớ ra rằng họ có một con Hỏa Long, ở bất cứ chỗ nào, cũng có thể tìm ra vị trí của cô gái đang mất tích

" Vậy tốt quá rồi! Cô ấy đang ở gần đây!" Cô reo lên, nắm lấy cổ áo Natsu, rồi bật tung đôi cánh bạc lao khỏi Kanaloa

" Ê khoan... khoan, Charlos! Cậu...!" Erza gọi với theo, nhưng cả hai tên đã bay đi kia đều không nghe thấy được

Erza vừa tức vừa buồn cười giậm chân

Cô ngốc!!! Cậu có còn ma lực đâu???

Kẻ bay đi kia- Charlos nói gì?... Cô ấy quên!!!

Vậy nên đang bay giữa đường thì... họ rơi!!!
" Aaaaaa!!!!!"

Nhưng trước khi đáp đất, Natsu không biết nên nói là may mắn hay xui xẻo... bị Charlos cắn răng ném văng ra!

Hãy vui vì cậu còn được nhận chút ma lực còn lại của cô ấy tạo thành giảm sóc

" Đến chỗ Lucy!" Cô hét lên với cậu chàng vừa đáp xuống bụi cỏ vội vàng bò dậy

" Không tìm được cô ấy... Tôi cắt tiết cậu Natsu!"

" Ờ!!!" Natsu không hề so đo tăng tốc chạy đi

Chạy theo ngôi sao sáng nhất cả bầu trời, ngôi sao đặc biệt nhất...

Cậu chắc chắn... đó chính là cô ấy! Là Lucy!

Charlos coi như an tâm, mặc kệ bản thân rơi tự do xuống đất

Có gì đâu, cùng lắm gãy vài cái xương thôi chứ mấy...

"..."

Nhưng mà, đau đớn trong tưởng tượng không xảy đến

Cô ấy rơi vào một vòng ôm mềm mại mát lạnh, giọng nói quen thuộc mang chút hờn giận vang lên bên tai:" Cậu đóng vai anh hùng, đóng đến nghiện rồi có phải không?"
" Mira...?" Charlos mở mắt, khuôn mặt xinh đẹp cô ngày nhớ đêm mong gần ngay trong gang tấc

" Ngốc! Cứng đầu!" Nhìn cái khuôn mặt ngốc ngốc chẳng bao giờ biết mình sai ở đâu này đi! Mira mím môi, nhéo vào bả vai cô nàng mình đang ôm mấy cái cho bỏ tức

Chỉ giỏi làm người ta lo lắng! Đáng ghét!

Có điều việc này hình như phản tác dụng, Charlos cười càng ngốc hơn trước

Mira đến vì cô này

Nhưng mà... lúc nãy cô ấy chẳng phải đang ở cạnh Kinana sao?

Cũng không chú ý nổi là mình đang bị ôm công chúa, Charlos chớp chớp mắt tò mò:" Cậu... sao cậu lại ở đây?"

" Tớ không ở đây thì ở đâu, không muốn thấy tớ?" Mira nguy hiểm nheo mắt, rồi không hề báo trước buông tay

Bịch! Charlos chẳng mấy vui sướng ôm chầm lấy đất mẹ

" Oái đau!"

" Đáng đời!"

" Oa, Mira, không phải! Ý tớ là... tớ chỉ là... không nghĩ cậu đến đây nhanh như thế..." Charlos vội vã ngồi lên cười làm lành
" Coi thường tớ?" Nữ quỷ híp mắt

" Không không không không không!" Charlos điên cuồng lắc đầu:" Tớ thề là tớ không có!"

"..." Mira xóa bỏ Take Over, đưa tay kéo người đang ngồi xổm kia đứng dậy, rồi lập tức quay người đi mất:" Tạm tha cho cậu lần này!"

" Mira, vậy..." Charlos rất vui vẻ chạy theo

" Vậy vậy cái gì? Hôm nay đã là hôm sau của hôm qua rồi!"

" Ơ? Ơ?" Charlos ngơ ngác, rồi chợt nhớ tới buổi chiều hôm n... không, hôm qua, cô buồn thiu cúi đầu:" Ồ, qua nửa đêm rồi à?"

" Cậu đoán xem?" Mira liếc cũng không liếc đi thẳng

" Vậy vậy..." Charlos biết khổ nhục kế xài không được nữa, đành vội vã chạy theo bóng lưng thanh mảnh:" Tớ bắt đầu luôn từ hôm nay nhé..."

" Bắt đầu hay không là việc của cậu chứ?" Mira nhẹ liếm đôi môi khô khốc

" Mira, trăng đêm nay đẹp nhỉ?*" Charlos nhìn quanh rồi gãi đầu ú ớ
"..."

" Cậu xác định là cậu thấy trăng?" Mira vừa tức vừa buồn cười liếc nhìn bầu trời sáng rực những ngôi sao băng

"..." Rồi, Charlos biết mình hớ

" Mà đẹp hay không liên quan gì tớ?" Chớp chớp mắt khẽ thở dài, Mira quyết định có hiểu cũng phải làm như không, quay ngoắt đi không nhìn tên ngốc bên cạnh nữa

" Liên quan chứ, vì nó đẹp nữa cũng không đẹp bằng cậu!" Charlos lập tức chữa cháy gào lên

"..."

"... nói cái gì vậy chứ? Ngu ngốc! Tránh qua một bên!" Khuôn mặt giấu sau mớ tóc bạch kim đỏ bừng, Mira cạn lời tăng nhanh bước chân đi lên trước, chẳng chịu quay mặt lại lần nào

" Ơ? Mira? Mira à!" Ai đó có vẻ hiểu, mỉm cười chạy theo

" Tớ bảo là tránh ra cơ mà! Không cho phép chạm vào tớ!"

" Ồ... vậy cậu chạm vào tớ nhé?"

" Charlos, trời muộn rồi, cậu về nhà mà mơ đi!"
Hai bóng người cứ thế đi xa, xa thật xa, khuất dần sau rặng núi

Chỉ có hai cái bóng mãi trải dài, trùng lặp...

Dưới bầu trời đầy sao

__________________________________

(*) Cho ai không biết, đây là câu tỏ tình nổi tiếng của tiếng Nhật ^_^

Vâng vâng vâng, biết các cô không lười rồi, tôi bảo rút ngắn bớt chứ có bảo drop luôn đâu mà mọi người làm tui sợ thế, cái chương nó vẫn dài thấy bà kia mà:))

A.S

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play