Sau khi rời nghĩa trang trở về nhà, Cố Minh gọi điện hẹn Kiều Nhiên ra ngoài. Kiều Nhiên đang ở công ty, thấy Cố Minh lần đầu chủ động hẹn gặp mình, thì vui mừng, vội vã đến chỗ hẹn. Không ngờ lại là một nhà hàng gần khu nhà cũ hai người từng ở, trước đây họ là hàng xóm với nhau.
"Cậu gọi tôi ra đây làm gì thế?".
Kiều Nhiên nói, không giấu nổi sự vui mừng. Nhưng khi nhìn mặt Cố Minh, cô vội thu nụ cười lại.
"Kiều Nhiên, cậu có nhớ gần nhà hàng này là chỗ nào không?"
"Đương nhiên là nhớ, gần khu nhà cũ chúng ta từng ở. Cậu chọn chỗ này, là muốn nói gì với tôi?"
" Chúng ta từng là hàng xóm, là bạn bè đúng không?"
Kiều Nhiên vẫn không hiểu Cố Minh muốn nói gì.
"Tôi biết hết rồi, mọi chuyện bố cậu đã làm, và cậu nữa."- Cố Minh nói rất nhẹ nhàng, nhưng từng câu chữ lại như cứa vào lòng Kiều Nhiên.
Nhưng Kiều Nhiên vẫn giả ngu, không biết gì.
"Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì."
"Công ty thời trang Hạ Hạ là một chi nhánh nhỏ của tập đoàn thời trang SFL. Mà Kiều gia nắm giữ đến 30% cổ phần của SFL. Lúc đầu tôi còn đang nghĩ rốt cuộc là người phụ nữ nào có quyền lực để có thể xin việc cho Đàm Sở Tuyết vào một vị trí tốt như vậy, nhưng không ngờ lại là người hàng xóm cũ, bạn lâu năm, ở ngay bên cạnh tôi."
Mặt Kiều Nhiên thoắt cái trắng bệch. Cố Minh không để ý đến nét mặt cô ta, nói tiếp.
"Tôi biết cậu làm như vậy là vì muốn bảo vệ bố mình. Nhưng điều khiến tôi cảm thấy khó chịu không phải là cậu giả vờ không biết gì mà vẫn tiếp tục làm bạn với tôi, mà là cậu liên tục cản trở tôi điều tra. Cậu bảo vệ bố mình, còn tôi không thể sao? Cậu thậm chí còn muốn đánh lạc hướng tôi để quay sang nghi ngờ bố nuôi tôi, tại sao cậu lại làm như thế? Cậu im lặng, cậu không làm gì cả tôi sẽ không trách cậu, nhưng cậu......"
Cố Minh không nói được hết câu, mệt mỏi day day trán.
Kiều Nhiên im lặng mãi mới lên tiếng.
"Tôi xin lỗi."
Cố Minh cười khổ một tiếng.
"Xin lỗi còn có ích à? Nhưng mà, dù sao cũng phải cảm ơn cậu, cậu càng cố tình muốn đánh lạc hướng tôi, tôi lại càng thêm được nhiều manh mối."
Kiều Nhiên không ngờ là lại lâm vào bước đường này. Lúc đầu nghe Cố Minh nói muốn điều tra vụ tai nạn, cô ta có chút chột dạ, sợ rằng nếu Cố Minh điều tra ra được sự thật năm đó thì cô ta không biết phải làm sao để đối mặt với Cố Minh. Nên đã tìm cách cản trở điều tra. Sau 2 tháng không có kết quả gì, cô ta cứ tưởng Cố Minh đã từ bỏ rồi, mới thở phào một hơi, nhưng không ngờ trong lúc nói chuyện, Cố Minh vẫn buột miệng nhắc đến, trong lòng vẫn băn khoăn. Kiều Nhiên nghĩ, sẽ không thể nào cản trở mãi được nên quyết định làm một việc. Tình cờ phát hiện được Đàm Sở Tuyết, thực ra cũng không hẳn là tình cờ. Công ty của Kiều Nhiên hợp tác với Diêu Minh, có một hạng mục nhỏ hợp tác riêng với Lâm Trạch, nên cũng biết được việc trước đây Lâm Trạch có một người quản lí cũ, bị Cố Minh sa thải. Lúc đầu Kiều Nhiên không để ý đến chuyện này lắm, nhưng rồi phát hiện lí do người quản lí kia bị sa thải, liền tìm kiếm cô ta. Tìm ra được Đàm Sở Tuyết thì chẳng khó khăn gì, nhất là khi cô ta vừa bị mất việc ở công ty mới, Kiều Nhiên cảm thấy vận may của mình đã đến. Sắp xếp mọi việc theo kế hoạch, tuy vậy Kiều Nhiên cũng sớm đã nghĩ đến việc nếu chẳng may Đàm Sở Tuyết bị phát hiện, nên cô ta không trục tiếp gặp mặt, không cho biết tên, chỉ gửi một khoản tiền vào tài khoản của Đàm Sở Tuyết, rồi khi Đàm Sở Tuyết làm việc, sẽ sai người bám theo.
Đàm Sở Tuyết bị phát hiện, cũng không thể nói ra tên người đứng sau.
Thế nhưng Kiều Nhiên lại không ngờ, một cụm từ "công ty giải trí Hạ Hạ" đã lộ ra sơ hở. Kiều Nhiên biết bây giờ cô ta chẳng thể giải thích thêm một lời nào nữa, mà cũng không biết làm sao Cố Minh lại tìm ra được sự thật, nhưng cô ta không còn tâm trạng muốn hỏi nữa.
"Cậu muốn xử tôi thế nào cũng được, nhưng đừng động đến bố tôi, coi như nể tình chúng ta là bạn bè."
Cố Minh cười khẩy một tiếng.
"Nể tình? Cậu nói rất hay. Lúc cậu cản trở tôi điều tra, sao không nghĩ chúng ta là bạn bè. Đừng động đến bố cậu? Vậy bố mẹ tôi phải làm sao? Người gây ra vụ tai nạn năm ấy tôi tìm được rồi, ông ta sẽ ra đầu thú trong vài ngày tới."
Kiều Nhiên lắc đầu, cầu xin Cố Minh.
"Cố Minh, tôi xin cậu đấy, đừng tố cáo bố tôi, ông ấy đang bị bệnh, coi như là báo ứng ông ấy phải chịu cho những việc làm trước đây, tôi xin cậu, đừng tố cáo bố tôi, ông ấy không thể đi tù được."
"Đợi phán quyết của tòa án đi, tôi chỉ làm những việc mình nên làm thôi."
P/S : "Lúc nào tâm trạng không tốt, hãy thử hít sâu rồi thở ra thật nhẹ nhàng, cứ làm như thế khoảng 5 lần, tâm trạng của bạn sẽ tốt hơn một chút đấy!."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT